Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
… Đoán bà gì.
Ngay khoảnh khắc ấy, Biên Tà lập tức nhớ ngay đến lần đầu tiên gặp nhau, Trình Bạch nói cho anh biết “chỉ từng để thua ba lần là giả”, anh hỏi lại “vậy rốt cuộc là thua mấy lần”, sau đó Trình Bạch đáp một câu giống hôm nay y như đúc.
“Anh đoán xem” của Trình Bạch cơ bản tương đương với “tự chơi một mình đi”. Mặc dù không nói rõ ra nhưng từ nụ cười nhân hậu của đối phương, Biên Tà cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Khát vọng sống trỗi dậy.
Đang từ cảnh mặt đối mặt, Biên Tà lập tức vô cùng thức thời ồ một tiếng rồi trùm chăn bọc mình lại, ngoan ngoãn rụt cổ xuống.
Bên ngoài, mọi người đều đang làm việc, còn anh, trợ lý mới của Trình Bạch thì nằm trong văn phòng của Trình Bạch, thả mình trên ghế sô pha của Trình Bạch, đắp chăn nhung của Trình Bạch che kín người…
Biên Tà bỗng cảm thấy đời thật quá đỗi kích thích.
Suy nghĩ nhảy vọt với tốc độ tám chục dặm một giờ, những ý tưởng kỳ quái cứ phóng vụt tới không thể hãm phanh lại được.
a. Nếu là anh làm, thế có phải là anh nên chịu trách nhiệm không?
b. Nếu là người khác làm, mà Trình Bạch vẫn không có bạn trai mới, vậy anh có thể tự tiến cử…
Không không không, làm thế thì thiếu nghị lực quá.
Hay là nghĩ thử xem liệu lần sau…
Không được, lần sau cái gì mà lần sau!
Rõ ràng đã kiêng rượu rồi, Trình Bạch gọi một tiếng anh liền đi uống, thật xấu hổ!
Cứ giả như là có lần sau, vậy cũng không thể gục như vậy được, kiểu gì cũng phải chuốc say Trình Bạch trước, sau đó đợi hôm sau cô ấy hỏi đã xảy ra chuyện gì thì sẽ kiêu kỳ đáp lại là “Cô đoán xem”.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Biên Tà nằm im trên sô pha, cứ tưởng trong đầu nghĩ lắm trò như thể thì không thể ngủ được, thế mà vừa đeo tai nghe vào nhắm mắt lại được một lúc là đã quẳng hết mấy cái suy nghĩ đầy nguy hiểm như “tự tiến cử”, “chuốc say Trình Bạch” lên chín tầng mây rồi lặng lẽ thiếp đi.
Trình Bạch thấy vậy không thể không mỉm cười.
Cả văn phòng im ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nhấp chuột của cô.
Bài báo mạng đã kéo đọc được gần một nửa.
Là tin bài về vụ Anh đòi Trung Quốc trả lại tác phẩm nghệ thuật bị trộm.
Tuy nhiên, thông tin trên mạng không được chính xác. Bảo tàng Marjorie ở Anh là một bảo tàng tư nhân. Một bức tranh nổi tiếng có từ thế kỷ XIX vốn được lưu giữ tại đây đã bị mất tích sau một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn cách đây tám năm. Vào thời điểm ấy, toàn bộ hệ thống giám sát của bảo tàng đều bị tê liệt. Kể từ đó, tung tích của bức danh họa đã trở thành một bí ẩn.
Theo định giá của phòng đấu giá thì nó có giá trị lên đến trên một trăm triệu.
Cho tới tận mới đây, phía Anh mới truy tìm được tung tích của bức họa.
Nhưng bất ngờ là hiện tại bức tranh này đã lưu lạc sang tận Trung Quốc, rơi vào tay một thương nhân buôn đồ cổ người Trung.
Gần đây nghe phong thanh phía chủ sở hữu ban đầu của nó bên Anh đã và đang thu thập chứng cứ chuẩn bị khởi kiện vị thương nhân buôn đồ cổ người Trung Quốc đang nắm giữ bức tranh để đòi lại bức danh họa quý giá này.
Phía dưới bài báo còn tổ chức một cuộc bình chọn ẩn danh:
Bạn có ý kiến thế nào về sự kiện nước Anh đòi nước ta trả lại cổ vật bị trộm lần này?
. Ủng hộ tích cực theo đuổi vụ kiện, kiên quyết không trả lại. Năm xưa lúc liên quân Anh Pháp thiêu rụi vườn Viên Minh sao không nghĩ đến có ngày hôm nay đi? Quả báo!
. Phải đặt mình vào vị trí của người khác chứ, thôi cứ trả đi. Nước ta còn biết bao nhiêu cổ vật bị trộm không đòi lại được kia kìa, dĩ hòa vi quý một chút đi mọi người.
. Không liên quan gì đến tôi, thấy xôm vào hóng thôi.
Vì phải bỏ phiếu mới được xem kết quả bình chọn nên Trình Bạch tiện tay chọn cái thứ ba “Không liên quan gì đến tôi, thấy xôm vào hóng thôi”, sau đó bấm vào xem kết quả.
Vừa thấy kết quả, cô liền nhướn mày.
% chọn ý kiến ;
% chọn ý kiến ;
% chọn ý kiến .
Kết quả này nói lên một số điều, cô cười, thấy thật thú vị, xem một lúc rồi tắt đi.
Sau khi làm xong vụ Tằng Niệm Bình kiện bảo hiểm tài sản An Hòa, lần lượt có một vài vụ mới tìm tới cô. Song, có lẽ vụ Tằng Niệm Bình làm người ta tưởng nhầm rằng “Trình Bạch cũng nhận các vụ nhỏ”, cho nên các vụ tìm tới cô gần đây giá trị không đáng bao nhiêu, thuộc về kiểu mà đến nhìn cô cũng chẳng muốn nhìn lấy một cái.
Cũng không phải không có vụ lớn.
Nhưng những vụ đấy không phải là vụ kiện mà là thư mời hợp tác từ phía công ty bảo hiểm mong muốn thuê Trình Bạch làm cố vấn pháp lý cho họ.
Trình Bạch không có hứng thú với chúng.
Sáng nay, cô không hề có bất kỳ cuộc hẹn được lên lịch trước nào nên sau khi giao Tiền Hưng Thành cho một nhân viên phòng HR của công ty, Trình Bạch bắt đầu lên mạng tìm kiếm nhà hàng ở khu này, tính tới giờ cơm gọi Biên Tà dậy, dẫn anh và Tiêu Nguyệt ra ngoài ăn cơm.
Không ngờ, vừa đến mười một giờ thì điện thoại văn phòng đổ chuông.
Lúc đi nằm, Biên Tà đeo tai nghe chống ồn nên không bị giật mình dậy, người duy nhất bị giật mình hóa ra lại là Trình Bạch, cô nhanh chóng bốc máy.
Là bên lễ tân gọi.
“Luật sư Trình ạ, ngoài này có Chân tiên sinh không có hẹn trước muốn hỏi thử xem nay chị có thời gian rảnh không, Chân tiên sinh có một vụ kiện muốn tham khảo ý kiến của chị.”
Nghe vậy, Trình Bạch bất giác cau mày liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc của mình.
Ghét nhất là người đến mà không hẹn trước.
Cô im lặng một thoáng rồi đáp: “Thời gian thì có, mời khách vào đây trước đã.”
Nói đoạn, Trình Bạch dập máy, ra ngoài văn phòng nói với Tiêu Nguyệt: “Xem thử xem có còn phòng họp trống không.”
Công ty thường xuyên có khách hàng tới, có bao nhiêu phòng họp cũng không đủ để dùng.
Tiêu Nguyệt hơi ngạc nhiên. Vì Trình Bạch có phòng làm việc riêng nên bình thường khách hàng tới sẽ vào thẳng văn phòng, trừ phi là quá đông người hoặc là tình huống cần ghi âm ghi hình tương đối nghiêm túc thì mới chuyển sang phòng họp.
Nhưng hôm nay…
Tiêu Nguyệt bất giác nghĩ đến Biên Tà từ lúc vào trong đó đến giờ chưa thấy ra lại.
Nhưng cô nàng không hỏi nhiều, nghe lời đi tra xem còn phòng họp trống không. Có điều thật không may, hôm nay có một số cộng sự có khách hàng lớn tới nên phòng họp lớn bé gì đều đã được đặt chỗ kín lịch từ trước, không có phòng nào có thể nhường lại được.
Vừa nói xong thì có một người lạ mặt đi tới giơ điện thoại lên.
Đàn ông.
Điện thoại BlackBerry.
Mặc âu phục đàng hoàng nhưng cổ áo và ống tay áo lại có một số yếu tố của trang phục truyền thống, áo mặc trong là một chiếc sơ mi hoa. Túi áo vét trước ngực treo một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng kim lắc qua lắc lại theo nhịp bước. Cổ tay trái đeo một xâu tiền hơi có vết xanh đồng được xâu bằng dây đỏ trông khá có phong cách cổ xưa, cổ tay phải đeo một chiếc vòng mười hai viên đá huyết gà.
Tiền đồng gì xanh
Đá huyết kê là đá có lẫn chu sa xưa hay dùng để khắc con dấu, trữ lượng khan hiếm nên giá thành liên tục tăng. More
Chải kiểu tóc xịt keo vuốt ngược.
Vóc dáng hơi gầy gò, khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, hai má hơi hóp, đôi mắt ti hí trông khá là khôn khéo tinh ranh, nụ cười trên môi trông đầy thân thiết lại rất lõi đời.
Nhìn là biết thuộc vào hạng cáo già lăn lộn trên trường đời.
Tóc xịt keo vuốt ngược của Châu Nhuận Phát
của Stalin. Được cho là kiểu tóc của đàn ông trưởng thành tự tin, bản lĩnh.
“Xin hỏi đây có phải là…”
Trên đường đi vừa đi ông ta vừa phải đọc biển tên phòng làm việc, đi tới chỗ Trình Bạch, đang định mở miệng hỏi thì ngẩng đầu lên thấy là Trình Bạch, nhìn lại tấm hình trong điện thoại của mình kiểm tra, lập tức tỏ ra mừng rỡ hết cỡ.
“Ôi chao, cô chính là đại luật sư Trình phải không? Tôi hâm mộ cô lâu lắm rồi.”
Trình Bạch ngạc nhiên. Kiểu trang phục lập dị thế nào cô cũng từng thấy cả rồi nhưng người đàn ông trung niên đang tỏ ra vô cùng nhiệt tình với cô đây quả thực làm cô nảy sinh cảm giác thiếu hài hòa một cách khó tả.
Đối phương hai tay ôm quyền chào cô.
Thế này thì cô cũng không tiện bắt tay chào người ta.
Trình Bạch có phần chần chừ: “Chào anh, anh là…”
“Ôi rất xin lỗi rất xin lỗi, quên tự giới thiệu.” Đối phương lập tức nhận lỗi, nhanh chóng bổ sung, “Tệ nhân họ Chân, tên đầy đủ là Chân Phục Quốc. Vì sự xảy đến bất ngờ, trước đây chưa từng hợp tác với Thiên Chí bao giờ, để lỡ thời gian, không hẹn trước được nên hôm nay tự ý đến đây. Luật sư Trình có thể bớt chút thời gian gặp tệ nhân, tệ nhân thực sự vô cùng cảm kích.”
tệ nhân: cách tự xưng khiêm tốn, nhún nhường. Tệ: rách nát, kém cỏi. VD: tệ xá
Cô xuyên không rồi hay sao đây?
Ôi cái giọng điệu văn vẻ sởn da gà này.
Trình Bạch cười gượng gạo: “Hóa ra là Chân tiên sinh. Có điều hôm nay anh tới thật không khéo, công ty không còn chỗ, nếu anh không ngại thì hay là chúng ta xuống dưới tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện nhé.”
Không còn chỗ?
Chân Phục Quốc bất giác liếc nhìn văn phòng gắn biển tên Trình Bạch. Cửa vừa rồi không đóng, có thể nhìn thấy bên trong có sô pha và loáng thoáng bóng người nằm bên phía sô pha quay lưng ra hướng cửa, có vẻ như đang ngủ.
Chà.
Giờ các đại luật sư không còn kiêng dè gì vậy rồi sao? Đưa cả người tới tận chỗ làm luôn.
Nếu như đổi lại là một khách hàng bình thường nào khác thì lúc này đây e là sẽ bắt đầu đặt dấu hỏi về nhân phẩm của Trình Bạch nhưng Chân Phục Quốc nhìn thấy vậy xong, cặp mắt lại càng sáng thêm lên.
Thế là phải rồi!
Đây mới đúng là luật sư mà ông ta muốn tìm! Luật sư chuyên thưa kiện cho cặn bã!
“Không hề gì, tôi chẳng hề ngại chút nào.” Thái độ của Chân Phục Quốc càng thêm phần thân thiện, “Vụ kiện này của tôi cũng không có gì cần phải bảo mật, tôi với cô cứ bàn luôn trong văn phòng là được. Đối với cô mà nói thì thực tình vụ này chỉ là một vụ nhỏ thôi. Chính là vụ bức tranh ở bảo tàng bị đánh cắp…”
“Khụ khụ!”
Tiêu Nguyệt đang uống nước giật mình bị sặc.
Trình Bạch cũng thoáng ngây người, trong đầu hiện ra thông tin giá trị bức tranh này được định giá có trong bài báo ban nãy, vụ án nhỏ trị giá hơn trăm triệu, được lắm.
Ánh mắt cô nhìn Chân Phục Quốc lập tức thay đổi hẳn.
“Anh là người hiện tại đang nắm giữ bức tranh ấy à? Chính là vị thương gia buôn đồ cổ đó sao?”
“Ôi chao, sao có thể gọi là thương gia buôn đồ cổ được chứ?” Chân Phục Quốc tỏ ra rất chuyên nghiệp và đầy tự hào về nghề nghiệp, đính chính lại cho người ngoại đạo cách gọi tên nghề nghiệp của mình một cách chuẩn xác hơn, “Gọi là, là phụ trách đồ cổ…”
Ậm ờ một hồi thế mà vẫn không gọi ra được một cái tên đầy đủ.
Ông ta vỗ tay một cái, nhanh trí nghĩ ra cách giải thích cực kỳ gần gũi: “Thế, “Ma thổi đèn” của Thiên Hạ Bá Xướng, cô có nghe nói rồi chứ?”
Cái này thì tiếng tăm miễn bàn rồi.
Là một bộ tiểu thuyết phiêu lưu về trộm mộ.
Trình Bạch có xem phim, chưa đọc truyện nhưng cũng miễn cưỡng có thể xem như là hơi biết biết, cô gật nhẹ: “Có biết sơ sơ.”
Chân Phục Quốc liền phấn khởi hẳn lên: “Trong đó có một nhân vật là Răng Vàng đúng không? Chính là người có một chiếc răng cửa bọc vàng làm nghề đồ cổ đó. Cô xem đi, cái răng này của tôi…”
Ông ta há rộng miệng khoe hàm răng chỉnh tề.
Đúng là có một chiếc răng hàm trên bên trái vàng chóe.
“Chiếc răng này của tôi cốt là sứ, ngoài bọc vàng. Tôi đây cũng giống như nhân vật Răng Vàng trong truyện vậy.”
Trình Bạch có nhớ loáng thoáng về nhân vật này, Hạ Vũ trong vai Răng Vàng mặc một bộ Hoàng Mã Quái vừa gian vừa nhát lại còn rất giỏi trí trá. Theo những gì cô nhớ thì chẳng phải là hạng tốt đẹp gì cơ mà.
Răng Vàng mặc Hoàng Mã Quái
Cô chần chừ nhìn đối phương.
Nhưng Chân Phục Quốc lại tưởng là cô không nhớ nên lại nêu một ví dụ khác: “Ôi, trong “Đạo mộ bút ký” cũng có một nhân vật Răng Vàng nữa đấy. Chính là người vừa mới đầu truyện đã đem một quyển sách lụa Chiến Quốc ra lừa nhân vật chính. Mặc dù đất diễn chẳng là bao nhưng cũng rất ra trò!”
có bài so sánh nhẹ “Đạo mộ bút ký” và “Ma thổi đèn” cho ai tò mò: link
Gì với gì thế này…
Trình Bạch im lặng.
Chân Phục Quốc cảm thấy nhất định phải nói cho thật rõ thân phận của mình, không thể ù ù cạc cạc cho qua được, bèn tung ra đòn sát thủ: “Nếu hai vị trước cô không biết, vậy vị thứ ba tôi sắp sửa nói đây, chắc chắn là cô phải nghe danh rồi! “Vô tự nghi thư”, tác phẩm lớn của Biên Tà, người từng cùng cô leo lên trên hot search! Một trong những nhà văn tôi sùng bái nhất! Trong quyển này cũng có Răng Vàng kinh doanh một tiệm đồ cổ, mỗi ngày kiếm được cả đấu vàng, trước có thể giúp đội khảo cổ, sau có thể đi làm trộm mộ! Một cặp mắt thần chiếu yêu, hai bàn tay xuất thần nhập hóa, tài thao lược tựa Khổng Minh, văn võ song toàn sánh ngang Trọng Mưu!”
“…”
Trọng Mưu: tên tự của Tôn Quyền, người lập nên nhà Đông Ngô thời Tam Quốc
Nếu như cô nói cô chưa từng xem một quyển nào của Biên Tà thì liệu có bị người ta cộp dấu OUT không nhỉ?
Trình Bạch im im nhìn Chân Phục Quốc.
Cuộc đối thoại này của hai người họ diễn ra ngay ở trước cửa phòng làm việc.
Lúc nhắc đến “Ma thổi đèn” và “Đạo mộ bút ký”, trong phòng không có động tĩnh gì nhưng vừa nhắc đến “Vô tự nghi thư”, người nằm trên sô pha liền giật giật, đến chừng nhắc đến quyển sách này cũng có một nhân vật “Răng Vàng” cực kỳ lợi hại thì liền ngồi dậy.
“Nhân vật trong “Vô tự nghi thư” là “Bán Khẩu Kim”, đâu phải là Răng Vàng gì đâu? Với lại quyển này viết lâu rồi, nhân vật này trong truyện cũng chỉ là hạng tôm tép thôi, đâu có trâu bò như anh tả chứ?”
Giọng khàn khàn còn đang ngái ngủ.
“Một cuốn tiểu thuyết kỳ bí sao có thể so với trộm mộ của người được chứ? Với sao tới nổi.”
Trình Bạch ngạc nhiên, không ngờ anh lại dậy.
Chân Phục Quốc nghe tiếng nhìn vào trong thấy có một người quấn chăn nhung thò một cái đầu ra từ sau lưng sô pha, tai nghe đeo ở cổ, tóc tai bù xù, được cái có một cặp mắt rất đẹp, trông khá nhàn nhã. Song lại nhếch mép nhíu mày có vẻ khá nghiêm túc.
Người này ngồi sau lưng ghế sô pha nhìn ông ta.
Chân Phục Quốc lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, khẳng khái cự lại: “Nói nhăng nói cuội! Quyển này rõ ràng là tác phẩm kinh điển đời đầu của Biên thần nhà tôi! Không phải trộm mộ thì sao nào? Đều là phiêu lưu kỳ bí cả, sao mà không so được? Biên thần nhà tôi tài hoa hơn người, trâu bò khủng khiếp thế đấy! Bán Khẩu Kim thì sao nào, đất diễn ít thì có làm sao, tôi thấy nhân vật này rất lợi hại! Biên thần viết quả thực y như người trong nghề, cực kỳ chuyên nghiệp! Ôi, tôi nói thật nhé, nếu không phải nể mặt luật sư Trình thì nhất định tôi phải tung cái thể loại phát ngôn không có trình độ này của cậu lên mạng cho toàn thể độc giả mỗi người nhổ một miếng nước bọt dìm cho cậu chết đuối luôn!”
Biên mỗ nhân nghe nói “tài hoa hơn người” “trâu bò khủng khiếp” vừa mới phát ngôn “không có trình độ”: “…”
Chân Phục Quốc thấy anh không nói gì tưởng là anh biết sợ rồi bèn thở hắt ra một hơi, tháo chiếc vòng tay đá huyết gà xuống lần lần chuỗi hạt, tằng hắng một tiếng nói với Trình Bạch: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, vì bảo vệ thần tượng nên có phần thất lễ, luật sư Trình đừng để bụng nhé. Tệ nhân đến đây chuyến này là vì mộ danh luật sư Trình. Vụ kiện này xin được nhờ cô! Nghe nói cô có thủ đoạn tày trời, chuyên môn thượng thặng, còn chuyên thưa kiện cho cặn bã. Tệ nhân chắc chắn là khách hàng trung thành nhất của cô, cặn bã trăm phần trăm, thuần chất!”
Đại luật sư Trình nghe đâu “thủ đoạn tày trời” “chuyên môn thượng thặng” còn “chuyên thưa kiện cho cặn bã”: “…”