Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May là không ai biết hiện tại anh đã vào Thiên Chí làm trợ lý cho Trình Bạch, bằng không chẳng phải là sẽ bị đám đông cười chết hay sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Biên Tà sau khi xem xong các hot search liên quan.
Nhưng sau đó anh nhíu ngay mày.
Rõ ràng có bất thường ở đây.
Hot search Weibo dễ leo tới mức bùng nổ như vậy từ khi nào chứ? Bình thường phải là các ngôi sao rất được chú ý bị bóc ra các tin như chia tay, ngoại tình, li hôn gì đó thì mới có thể “bùng nổ” được. Chút chuyện còm này của anh leo được vào tốp cuối hot search thì còn có thể hiểu chứ mà leo lên tận đỉnh lại còn đính kèm tag bùng nổ thì rõ ràng là khá lạ lùng.
Giờ đám độc giả hóng chuyện kia đang hăm hở bàn luận trên Weibo, đánh cược xem nick “Tuyết rơi bung dù” bao giờ sẽ onl đăng bài Weibo đầu tiên.
Số người theo dõi từ từ tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy.
Biên Tà xem mà toát cả mồ hôi lạnh.
Anh dời mắt khỏi màn hình, vô thức liếc nhìn văn phòng của Trình Bạch. Cách phần kính mờ rộng một mét, có thể thấy loáng thoáng cô đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, chắc là vẫn chưa biết chuyện hot search. Nghĩ đi nghĩ lại, anh cầm điện thoại chuồn khỏi công ty, ra ngoài gọi điện thoại.
“Lão Tần, hot search này của tôi là ai mua?”
“Có phải Cao Thư Bằng không?”
“Hắn còn dám phản đòn cơ à!”
“Gấp đôi, rút nó xuống ngay đi. Cái quái gì cũng lên được hot search, không biết ngại hay sao?”
Gọi xong, anh trở vào như không hề có chuyện gì.
Biên Tà vốn rất lo Trình Bạch biết chuyện này. Nói cho cùng thì chuyện này là do anh bất cẩn. Lập nick đã đành lại còn đi đặt tên là “Tuyết rơi bung dù” thành thử bị người ta bóc hết sạch sành sanh làm liên lụy tới Trình Bạch.
Thật không ngờ, Trình Bạch chẳng hề thấy.
Cô có vẻ thực sự không phải cư dân mạng internet điển hình hay phải nói là quả thực cô chẳng hề có chút hứng thú nào với Weibo. Sau khi gọi xong cuộc điện thoại nãy liền ngồi bận bịu đủ chuyện trong văn phòng, chốc chốc lại một cuộc điện thoại, ngồi tới tận năm giờ chiều mới xách túi đi ra ngoài.
Cả buổi chiều Biên Tà chẳng làm một việc gì nghiêm chỉnh, chỉ cầm điện thoại ngồi baidu.
Như…
Công việc thường ngày của trợ lý gồm những gì?
Chuẩn mực ứng xử của trợ lý.
Trợ lý phải làm gì để được sếp quý mến?
Kinh nghiệm làm trợ lý cho sếp nữ là gì?
…
Mấy cái đầu còn bình thường, cái có bao gồm các từ “sếp nữ”, “trợ lý” thì kết quả tìm kiếm trả về bỗng nhiên trở nên gian ác.
Hàng thứ ba còn là:
Cảm động trời đất, làm trợ lý cho sếp nữ, say rượu, cuối cùng tôi bị quy tắc ngầm…
Còn có chuyện hay vậy sao?!
Biên Tà nghi ngờ bài này chủ yếu là giật tít để lừa người đọc nhấp vào xem nhưng ma xui quỷ khiến vẫn cứ muốn vào xem người ta viết gì.
Đúng vậy, chỉ là vì tò mò trình độ bịa chuyện của người ta mà thôi!
Còn chưa kịp load được trang thì ngẩng đầu lên đã gặp ngay Trình Bạch đi ra khỏi văn phòng.
@$%^&!
Khoảnh khắc ấy thực sự da lông dựng đứng hết cả lên!
Biên Tà tự dưng thấy chột dạ, úp bụp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi hỏi ngay: “Luật sư Trình tan làm về nhà à? Để tôi đánh xe chở cô về nhé.”
Trình Bạch ngạc nhiên dừng bước quay lại nhìn anh, ngẩn ra một thoáng mới đột nhiên nhớ ra…
Ồ, cô đã có thêm một trợ lý mới.
Cực kỳ xịn.
Chỉ có điều…
Nhìn đối phương một cách đầy ẩn ý tròn ba giây cô mới hỏi: “Anh lái xe, để định chở tôi đi lò thiêu hả?”
Phựt phựt phựt!
Đầu gối trúng đầy tên!
Biên Tà suýt thì quỳ xuống. Đến lúc này mới nhớ ra chuyện bằng lái đã quá hạn. Baidu nói gì mà trợ lý phải chủ động, thỉnh thoảng phải giúp lái xe riêng, nhưng mà chuyện này hoàn toàn không thích hợp với tình huống của anh!
Hại nhau rồi!
Tất cả là tại vừa rồi tự dưng sai lầm, đi bấm mở cái bài quy tắc ngầm chó má gì kia nên anh mới hoảng hốt, nói chuyện kiểu mất não.
Biên Tà lúng túng không thôi, mở miệng muốn giải thích cho bản thân mấy câu.
Nhưng một người thường ngày tư duy nhanh nhẹn múa bút như bay như anh giờ lại chẳng khác gì bị chập mạch treo máy, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cái cớ nào ổn thỏa.
Cũng không thể đổ tội cho Baidu được đúng không?
Thấy anh như vậy, Trình Bạch cười một tiếng, không làm khó anh, chợt nảy ra một ý, cô hỏi: “Anh biết uống rượu không?”
Biên Tà ngạc nhiên: “Biết chứ.”
Trình Bạch gật đầu, lại hỏi: “Tửu lượng thế nào?”
Biên Tà vẫn chưa hiểu hỏi vậy làm gì: “Cũng không tệ lắm.”
Vậy là đủ.
Dù sao Chiêm Bồi Hằng cũng không uống được mấy.
Trình Bạch bỗng nhìn Biên Tà bằng ánh mắt hòa ái, vẫy tay gọi anh: “Đi nào, trợ lý xịn của tôi, tối nay tôi dẫn anh đi xã giao.”
Dẫn, dẫn anh đi xã giao?
Gì thế này?
Biên Tà nhìn nụ cười của Trình Bạch, tự dưng cảm thấy cô nàng xinh đẹp trước mặt mình đây cực kỳ giống sói xám đóng giả bà ngoại chờ ăn thịt Khăn Đỏ đồng thời trong đầu hiện lên cái bài ban nãy tìm được…
Đến tận lúc đã ngồi vào ghế phụ trong xe của Trình Bạch rồi, đầu anh vẫn còn đặc như hồ dán.
Nghe nói tác phong sinh hoạt của giới luật sư rất tệ hại.
Luật sư thành danh, nhất là luật sư nam cũng giống như các ngôi sao ngành giải trí vậy, áp lực công việc quá lớn lại thiếu phương thức giải tỏa nên sinh hoạt cá nhân tương đối bừa bãi.
Anh hoài nghi Trình Bạch định dẫn mình tới một chốn ăn chơi kỳ quặc nào đó.
Nào có ngờ, cuối cùng xe lại dừng trước một nhà hàng.
Đã bao trước một phòng riêng.
Họ được nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám dẫn vào phòng. Bạn của Trình Bạch đã đến được vài phút, nghe tiếng mở cửa, thấy người đã tới liền đứng dậy cười chào hỏi: “Trình Nhi, lâu lắm rồi mới gặp!”
Giọng đầy ôn hòa, nhã nhặn.
Là cái kiểu mà nghe rất chân thành nhưng không quá vồn vã cũng không thờ ơ.
Thực sự giống như bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm.
Năm nay Chiêm Bồi Hằng ba mươi tư tuổi, là một người đàn ông trưởng thành. Anh ta mới từ Hà Lan về, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ mỏng, áo phao lông dày bỏ bên ghế bên cạnh.
Vóc người hơi gầy, mặt mày đàng hoàng.
Môi không dày không mỏng, mắt phượng mày dài và dày, đeo kính mắt vuông không gọng, mắt trong veo, tạo được thiện cảm ngay từ ấn tượng đầu tiên.
Chẳng qua, nếu so với trước đây thì trông thiếu hăng hái hơn, có phần nghĩ ngợi vì không được như ý, trông có vẻ như có chuyện phiền lòng.
Trình Bạch nhìn liền biết chắc là gần đây mọi chuyện đến với anh ấy không được tốt cho lắm.
Dẫu sao thì làm gì có ai gặp phải vụ kiện như vậy mà lòng có thể dễ chịu cho được?
“Cũng lâu lắm rồi mới gặp luật sư Chiêm. Khó lắm mọi người mới cùng rảnh rỗi để tụ họp ở Thượng Hải.” Cô cười chào lại, tiện đó giới thiệu Biên Tà đi cùng với mình, “Trợ lý mới của tôi.”
Chiêm Bồi Hằng không mấy để ý, cho là ý cô là luật sư trợ lý, biết cô luôn rất tốt với các đàn em dưới trướng nên không hỏi han gì nhiều, chỉ gật đầu cười chào Biên Tà.
Biên Tà vội chào lại: “Chào luật sư Chiêm.”
Ba người ngồi xuống gọi món.
Có điều ăn uống chỉ là phụ.
Đến lúc gọi rượu, Trình Bạch hỏi Chiêm Bồi Hằng: “Làm mấy chén nhé?”
Chiêm Bồi Hằng im lặng, ngước mắt nhìn Trình Bạch, đối diện với ánh mắt thấu hiểu của cô, cuối cùng cười đắng chát, thở dài một tiếng: “Làm mấy chén cũng tốt.”
Tiếng là bày tiệc mời khách, thực ra chẳng qua là tìm người có thể hiểu được vấn đề để than thở mà thôi.
Có những chuyện giữ lâu trong lòng đâm ra khó chịu.
Chiêm Bồi Hằng làm trả lại cổ vật hơn mười năm, năm qua năm càng thêm khó chịu, thắng thì còn có cái an ủi, thua thì đúng là nản lòng thoái chí.
Lần này đi Hà Lan về lại mang về thêm một vụ thua.
Anh ta vốn không phải người thích nói hết những điều trong lòng ra với người khác.
Nhưng Trình Bạch uống với anh ta dăm ly. Tửu lượng kém cỏi, uống được mấy ly, Trình Bạch hỏi một cái, gã đàn ông trưởng thành xưa nay nhã nhặn lịch sự biết kiềm chế lại nói đến nỗi hoen đỏ bờ mi.
Vụ lần này là một nhà sưu tầm người Hà Lan cất giữ một pho tượng Phật ngồi Trung Quốc bị mất. Chiêm Bồi Hằng nhận làm vụ này, nộp đơn khởi kiện lên tòa án Hà Lan yêu cầu trả lại cổ vật.
Truyền thông hai nước đều theo dõi sát kết quả.
Bởi vì trước đây, vào năm , đã có tiền lệ chính phủ Hà Lan trả lại cho Síp tượng thần bị đánh cắp nên ai cũng nghĩ lần này sẽ thắng.
“Nhưng hai vụ kiện này đâu có gì giống nhau đâu?”
“Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia!”
“Vụ tượng thần Síp bắt đầu khởi kiện từ năm . Phán quyết lần đầu không trả. Năm , căn cứ công ước , phê chuẩn dự luật cấm nhập khẩu hay buôn bán bất kỳ cổ vật nào có được do xung đột ở những vùng đất có chiến sự và không hạn chế hồi tố. Đến năm , bức tượng thần này mới được trả về với cố hương.”
công ước : là công ước Hague về bảo vệ tài sản văn hóa trong trường hợp xảy ra xung đột vũ trang (tiếng Anh: Hague Convention for the Protection of Cultural Property in the Event of Armed Conflict)
hồi tố: luật cần phải quy định trong trường hợp nếu luật mới và luật cũ khác nhau thì những sự kiện xảy ra trước thời điểm luật mới ban hành có được áp dụng luật mới hay không và nếu có thì có giới hạn về khoảng thời gian tối đa các sự việc được đào lại hay không. Việc đào lại việc đem ra kiện tụng như vậy gọi là hồi tố. Không hạn chế hồi tố nghĩa là dù chuyện xảy ra trước luật mới bao nhiêu lâu cũng đều được phép khơi ra để khởi kiện theo luật mới.
“Tượng Phật của chúng ta bị trộm lúc nào?”
“Trong thời bình.”
“Hoàn toàn nằm ngoài phạm vi “vùng đất có chiến sự” của luật, không thể áp dụng được. Huống hồ chúng ta với Hà Lan không có hiệp ước song phương về trả lại cổ vật, làm sao mà thắng được?”
Thua, là chuyện không ngoài dự tính.
vụ Síp và vụ tượng Phật dựa trên sự kiện có thật năm . Phân tích chi tiết về vụ kiện:
Là luật sư cho phía Trung Quốc, làm mười vụ trả lại cổ vật trên trường quốc tế thì có tới chín vụ là thua.
Thắng mới là bất thường!
“Trình Nhi, em biết pho tượng Phật đấy quý báu cỡ nào không?”
Chuyến này Chiêm Bồi Hằng buồn bực rất ghê, một người ngày thường nhã nhặn như anh cũng không khỏi phải cười giễu một tiếng.
“Khai quật được ở Lạc Dương, toàn thân dát vàng…”
Trình Bạch hiểu vì sao anh ấy lại làm các vụ trả lại cổ vật.
Mặc dù tình hình chung trong nước bây giờ các luật sư nội địa phần đa không ôm ấp lý tưởng cao thượng gì nhưng trong đám đông kiểu gì cũng sẽ nảy ra một vài ngoại lệ.
Chiêm Bồi Hằng chính là một ngoại lệ như vậy.
Hầu như các viện bảo tàng trên thế giới đều có lưu giữ cổ vật đến từ Trung Quốc, ngàn món, quốc gia, vô số bảo tàng phòng đấu giá tư nhân. Ai nhìn thấy mà có thể thờ ơ cho được?
Chỉ có điều cô thực sự không hiểu gì về lĩnh vực này, có biết một số nguyên tắc cơ bản nhưng nói đến cụ thể một món cổ vật nào đấy thì rất là lạ lẫm.
Vậy nên cô không sao tiếp chuyện tiếp.
Trái lại, Biên Tà ngồi bên im lặng nãy giờ lại bỗng chen vào: “Pho tượng phật ngồi luật sư Chiêm nói có phải là một tượng phật nữ không? Bị trộm mộ cách đây hơn hai mươi năm ở Lạc Dương, bọn trộm mộ đào ra chụp lại một tấm hình rồi buôn lậu ra nước ngoài. Tôi có xem tấm ảnh đó rồi, mặt tượng phật đấy nghe nói là phỏng theo mặt Võ Tắc Thiên, cả pho tượng cao hơn một mét, tay làm thế Niêm Hoa Chỉ…”
“Đúng, đúng đúng đúng!”
Chiêm Bồi Hằng ngạc nhiên, mắt sáng lên, quay qua nhìn Biên Tà.
“Chính là pho đấy! Cậu biết hả?”
Biên Tà lắc đầu, vội nói: “Cũng không biết nhiều, chỉ tình cờ có xem qua thôi.”
Trình Bạch nghe vậy cũng chỉ nghĩ là anh thực sự “tình cờ có xem qua” mà không nghĩ sâu xa gì thêm.
Nhưng tiếp đó mới biết có lẽ không phải chỉ là như vậy.
Quả thực có thể nói là một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được…
Lĩnh vực Chiêm Bồi Hằng làm thực sự là rất ít được quan tâm, bình thường có tụ họp gì trong giới anh ấy cũng không tham gia vì không có gì chung để trò chuyện với mọi người.
Nhưng Biên Tà tiếp được một câu như vậy liền gợi lên hứng nói chuyện của Chiêm Bồi Hằng.
Sau một hồi tiếp tục hàn huyên thêm vài câu, quả thực chỉ hận không thể biến Biên Tà thành tri âm của mình!
Nói đến tượng phật ngồi Lạc Dương, Biên Tà biết;
Nói đến tranh “Nữ quan châm đồ” của Cố Khải Chi, Biên Tà biết;
Nói đến cốc Tàng Long khai quật được trước giải phóng, Biên Tà biết;
Nói đến tháp Đạo sĩ Đôn Hoàng, Biên Tà vẫn biết!
Không chỉ biết những chuyện như thế mà còn rõ ràng đầu đuôi, thậm chí còn biết trộm mộ bị phạt tù bao nhiêu năm…
Ban đầu là Biên Tà rót rượu cho Chiêm Bồi Hằng, sau biến thành Chiêm Bồi Hằng rót rượu cho Biên Tà.
Hết ly này đến ly khác.
Mặc dù Trình Bạch dẫn Biên Tà theo là để tiếp rượu Chiêm Bồi Hằng nhưng thực sự không ngờ chuyện lại phát triển tới mức này. Cô nhìn Biên Tà, thấy hơi lo lắng.
Biên Tà đã uống không ít, trông vẫn hết sức bình thường, thấy cô nhìn vẫn biết nhìn lại, tưởng là cô thắc mắc vì sao mình biết nhiều như vậy nên nghiêng nhẹ người sang giải thích với cô một câu: “Trước viết sách có tra sơ qua chút tài liệu.”
Nói thì thầm, giọng ngấm hơi men hơi ấm ách.
Thoảng hương rượu nồng vương lại bên tai cô.
Trình Bạch giật mình, định lùi lại.
Nhưng Biên Tà lại giữ lấy tay cô, nhíu mày như thể thắc mắc tại sao cô lại tránh ra, anh vẫn còn chưa nói xong cơ mà.
Anh kề gần tai cô, nói nhanh một câu: “Luật sư Chiêm cứ uống thế này không ổn đâu, lát cô lén đổ Sprite vào bình rượu của anh ấy nhé, tôi thấy anh ấy đang còn nói hăng lắm, còn phải uống thêm một lúc nữa.”
Thêm vào rượu vang…
Sprite?
Trình Bạch nhếch mép nhìn anh như thể nhìn cầm thú.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có việc ra ngoài, về đi ngủ…
Không viết gì cả.
Đây là đăng bù cho hôm qua.
Tối vẫn còn một chương nữa, ừm, chương : say rượu →_→