Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về mặt tình cảm, hay phải nói là về mọi mặt, Trình Bạch cảm thấy bản thân là một người vừa lý trí lại vừa chủ động.
Chủ động, là thấy hứng thú là sẽ thử;
Lý trí, là trước khi thử sẽ cân nhắc đầy đủ toàn diện.
Vì chủ động nên cô thích Tiêu Nguyệt; vì lý trí nên cô có thể bình tĩnh nói chuyện với Phương Bất Nhượng.
Nhưng chủ động và lý trí cũng có lúc mâu thuẫn với nhau.
Tuyệt đối chủ động thì tuyệt không lý trí, tuyệt đối lý trí thì tuyệt không chủ động.
Cho nên cuộc đời luôn tràn ngập những bất ngờ.
Vì luôn có những tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát xảy ra.
Sau khi tỉnh táo lại, Trình Bạch cảm thấy hành động quay xe lại tìm Biên Tà là hết sức không lý trí.
Không thể phủ nhận là cô có hứng thú với Biên Tà.
Nhưng hứng thú kiểu này chưa chắc đã được dài lâu.
Hơn nữa, nhà văn và luật sư khác biệt nghề nghiệp quá lớn, cách tư duy không mấy tương đồng, thiếu chủ đề chung để chia sẻ, vấn đề này từ lúc Biên Tà vừa ăn cháo vừa kiếm chủ đề để nói đã có thể nhận ra. Cho dù nhất thời dâng trào cảm xúc ở bên nhau thì cũng rất khó nói được là đến chừng nào sẽ tan.
Giống như Tạ Lê vậy.
Luật sư và tài chính chứng khoán ít nhiều gì còn có chút điểm chung, bất kể là về công việc hay sở thích cũng đều có chuyện để nói, chỉ cần ở chung hợp là có thể duy trì ổn định.
Nhưng ngay cả vậy, cô với Tạ Lê cũng đã chia tay rồi.
Nếu như đổi thành Biên Tà thì có lẽ sẽ càng nhanh hơn.
Vụ kiện Cao Thư Bằng từ sau hành động táo bạo của Biên Tà ngày hôm đó ở Giải trí Tứ Hợp Phiếm Ngu xem như đã được gác lại, tiếp tục khởi kiện đã không còn nhiều ý nghĩa với Biên Tà.
Một là Biên Tà không thiếu tiền, công ty này cũng không đáng tiền;
Hai là những người anh quan tâm nhất thì giờ anh đã mang họ đi, Tứ Hợp Phiếm Ngu chỉ còn lại cái vỏ không, gió thổi là đổ, anh không cần mang thêm thứ vướng chân này.
Vậy nên, tiếp tới đây, cô và Biên Tà rất khó có cơ hội gặp gỡ.
Dù cho vẫn còn phòng làm việc.
Vì nghề luật sư, hễ là cộng sự có tên tuổi thì trong hồ sơ lúc nào cũng có thêm cái danh cố vấn pháp luật cho cùng một lúc bảy, tám công ty.
Có thể thấy lượng công việc không hề nhiều.
Công ty gặp vấn đề liên quan đến pháp luật thì trước hết do phòng pháp chế của công ty làm, nếu có liên quan đến việc kiện cáo thì mới tìm tới cố vấn ngoài công ty, vị trí “cố vấn pháp luật” chủ yếu là để phòng dư, bày ở đó cho phía hợp tác và đối thủ cạnh tranh xem.
Mặc dù cô đã thêm bạn bè Wechat với Biên Tà, lại còn theo dõi lẫn nhau trên Weibo. Song nghề luật sư là nghề có tính xã giao lẫn tính chuyên môn rất cao, điều này nghĩa là cho dù cô có hứng thú nhiều cỡ nào với Biên Tà thì cũng sẽ không thử trò yêu qua mạng của bọn trẻ con với một nhà văn.
Không phải tính cách của cô.
Cũng không phải phong cách của cô.
Nói cho cùng, Trình Bạch và Biên Tà, luật sư và nhà văn, không hợp, không đồng điệu.
Coi như là tha cho vị đại tác gia này một lần đi.
Trình Bạch bỗng cười một tiếng.
Đánh xe quay lại nhanh mà đi cũng nhanh.
Giống như việc cô lý trí trở lại vậy.
Thượng Hải về đêm không tắc đường, đi về chỉ tốn tầm mười phút.
Cô đậu xe xong đi lên tầng, không thay quần áo đi ngủ mà đi thu dọn hành lý, xếp mấy bộ quần áo, nghĩ đi nghĩ lại lại bỏ thêm một chai rượu vang đỏ trong tủ vào, cho rùa đá vào chiếc hộp đựng rùa xách tay hình vuông.
Mười một giờ bốn mươi phút, cô xuống lại dưới tầng.
Kéo va li hành lý màu bạc, mang theo con rùa bé bằng bàn tay.
Mặc dù căn hộ này đã mua được hai năm cũng đã sửa sang lại một lần nhưng trước đây cô toàn ở Bắc Kinh, không có mấy dịp về Thượng Hải nên rất ít ở.
Chuyến này về ở lại liên tục mất ngủ.
Cho dù nhà cửa có được trang hoàng đẹp đến đâu thì cũng vẫn toát ra sự lạnh lẽo, không có hơi người.
Trình Bạch bỏ va li hành lý vào cốp sau của xe, chiếc hộp đựng con rùa đá được đặt ở bên ghế phụ lái.
Trước khi cho xe chạy, cô nhìn lại một lần ảnh đại diện Wechat của mình.
Tấm hình cũ lỗi thời.
Một chiếc ô cán thẳng không gập màu xanh dương kiểu cũ nằm nghiêng nghiêng trên lối đi nhỏ loang lổ trong một con ngõ cũ nào đó của Thượng Hải lắng đọng dấu thời gian.Đúng là Biên Tà ở rất gần thật.
Khu này vốn đã tấc đất tấc vàng, chưa kể nó còn là một căn nhà kiểu Tây, lại có cả vườn.
Đi chậm lắm thì mười phút là về đến nhà.
Những ngôi biệt thự kiểu Tây bên phía đông vẫn còn lác đác vài căn sáng đèn, khu ngõ cũ bên phía tây thì lanh canh tiếng bát đũa xoong chậu và loáng thoáng tiếng trẻ con cười đùa.
Đây chính là bố cục từ thời dân quốc để lại.
Biên Tà đi vào con ngõ không lấy làm rộng rãi gì cho cam ngăn đôi hai phía đông tây liền nhìn thấy ngôi nhà kiểu Tây mới được trùng tu lại không lâu của mình nằm bên phải, căn nhà nằm bên trái dạo này lúc nào cũng thấy tối om như mực, theo lời một bác ở kế bên thì nhà này vốn có người ở nhưng vị “hàng xóm” này của nhà anh đi làm ăn nơi khác, lâu rồi không về, toàn để nhà không.
Tuyết không to lắm, hầu như vừa rơi xuống đất là đã tan ngay. Mới thượng tuần tháng mười hai, còn chưa tới Đông chí, dù không khí lạnh có tràn về thì cũng không quá mạnh.
Tóc và khăn quàng cổ của anh ướt nước tuyết.
Ngõ rất tối.
Lúc đi trong ngõ anh mới nhớ ra mình quên để đèn đường bên cạnh cửa vì lúc đi ra ngoài không nghĩ mình sẽ chơi lâu như vậy.
Vào sân, mò chìa khóa giấu trong chậu hoa.
Một chùm chìa.
Tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng trong bóng tối.
Biên Tà bỗng cảm thấy một nỗi niềm khổ sở: Đêm khuya thanh tĩnh, căn nhà trống trải nhưng chẳng thể cho người ta cảm thấy được vỗ về. Ngược lại, khoảnh khắc một mình lấy chìa khóa ra mở cửa, một thứ cảm giác cô liêu liền nhồi đầy vào trong lồng ngực, hơi lạnh mùa đông thấm sâu vào da vào sâu trong cơ thể….
Vì bạn biết, trong ngôi nhà này, ngoài bạn ra, chẳng còn ai khác. Dù về sớm hơn cũng sẽ chẳng có ai ra mở cửa cho; dù về muộn hơn cũng sẽ không lo có ai trách móc.
Biên Tà cúi nhìn chùm chìa khóa lạnh lẽo cầm trên tay, chợt thấy không còn muốn mở cửa ra nữa, ngồi luôn xuống bậc thềm nhà một hồi lâu.
Muốn hút điếu thuốc nhưng phát hiện ra ngoài nhà không có thuốc lá.
Sau đó bật cười môt tiếng lạ lùng, vứt bỏ những thử lởn vởn trong đầu, đứng dậy mở cửa.
Lười bật đèn.
Bèn cứ thế mò mẫm đi lên tầng.
Tắm nước nóng, tóc ướt không lau, thắt đại một chiếc áo ngủ mềm mại rộng rãi rồi lôi điện thoại ra xem.
Nãy gửi tin nhắn cho Chu Dị, chẳng rõ Chu Dị đã xem chưa mà không thấy nhắn lại.
Kéo xuống dưới là nhóm Wechat của phòng làm việc.
Lũ ranh này đổi tên nhóm thành: Hôm nay Biên thần đã hết FA chưa?
Anh thản nhiên bấm vào xem tin nhắn…
Kính mắt là bản thể: Bữa nào Biên thần tới phòng làm việc xem thử đi, trang hoàng đẹp cực kì!
Cô nàng dễ thương gài hoa hồng: Cóc, hôm nay tên nào giành ghế của bà hả?
Ông chú dưỡng sinh: Bọn trẻ này, đừng có gây chuyện, lát Dị ca mà thấy, coi chừng bị lột da nha
Điêu điêu điêu: Tôi khóc. Không ngờ Biên thần lại viết cho Ngô Lự chết…
Trương Kiều: Idol Ngô Lự của tôi aaaaa! Tôi phải gửi lưỡi lam cho Biên thần!!!
Tưởng Minh: Này, ngắt ngang một chút, cho tôi hỏi nếu Dị ca say thì phải làm sao?
Cô nàng dễ thương gài hoa hồng:????
Ông chú dưỡng sinh: Không phải cậu đang đi công tác ở Thâm Quyến với Dị ca à?
Thợ kế hoạch đệ nhất thế giới: Dị ca uống rượu?
Tưởng Minh: Hôm nay gặp mấy tay bên phía đối tác cứ khăng khăng phải uống, bày đủ trò ra để mời rượu, mẹ bọn nó. Dị ca khó chịu, mới đi phòng rửa tay nôn một lần, sắc mặt không ổn chút nào, tôi sợ lắm…
…
Bên dưới là một đống tin nhắn linh tinh chưởng.
Lúc Biên Tà đọc thấy tin nhắn đó của Tưởng Minh, anh dừng lại, xem giờ trên điện thoại. Không giờ mười phút.
Tửu lượng của Chu Dị rất thường, còn chẳng bằng anh.
Anh cau mày nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi điện thoại.
“Khụ khụ khụ…”
Đầu kia ho khan liền một tràng.
Có vẻ không mấy dễ chịu.
Cạnh Chu Dị có tiếng nước, Chu Dị khá ngạc nhiên khi thấy Biên Tà gọi điện giờ này: “Giờ này rồi còn không ngủ lại đi gọi điện cho tôi, xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Bọn nào lôi cậu đi uống rượu đấy?”
Lúc nói chuyện nghiêm túc, Biên Tà rất hiếm khi nói nhảm vòng vo, toàn nói thẳng, bỏ bớt được chữ nào là bỏ hết.
Chu Dị sững ra, đoán là Tưởng Minh đi theo anh ta lại đi lảm nhảm ở xó nào đó bị Biên Tà nhìn thấy rồi, anh ta cười một tiếng: “Người của Thiên Vạn và Thâm Ảnh, họ muốn mua “Một năm bị đánh cắp”, tôi thấy điều kiện cũng khá được, bọn họ rất có thực lực bên mảng phim ảnh, tôi chỉ uống với họ có năm sáu chén thôi mà.”
“Uống mẹ nhà nó.”
Thư phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh đèn từ ngoài cửa sổ hắt vào. Khuôn mặt nét nào ra nét ấy của anh phần lớn ở trong bóng tối, đôi mắt buồn toát lên vẻ phiền muộn.
“Không bàn nữa, bảo với bọn họ tay Biên Tà lắm chuyện gọi cậu về.”
Bên đầu kia, Chu Dị bật cười.
Giọng Biên Tà hờ hững giữa đêm tịch liêu nghe có vẻ không nghiêm cũng chẳng buông tuồng: “Giờ chúng ta là hạng chiếu trên rồi, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, không còn phải cái gì cũng phải chịu đựng như những năm rồi nữa. Chỉ cần giữ được ưu thế này, không làm lỗi, không cho người khác cơ hội thì không ai có thể vượt được chúng ta. Lão Chu, đừng làm bạt mạng như vậy. Cậu biết mà, tiền quan trọng với tôi thật nhưng không phải là quan trọng nhất. Mặc dù cuộc sống của hai bác ở Thượng Hải cũng rất tốt rồi nhưng có cậu về ăn cơm cùng thì còn tốt hơn nữa. Phòng làm việc đã thuê được chỗ rồi, sau này cậu ngồi văn phòng đi, ra ngoài ít thôi. Muốn hợp tác, nếu có lòng thì đến Thượng Hải mà bàn, mua hay không thì tùy.”
“Khục…”
Đầu bên kia, Chu Dị lại ho lên.
Loáng thoáng nghe tiếng Tưởng Minh hỏi xem anh ta có làm sao không.
Biên Tà đứng trên mặt thảm nhung nhìn cây ngô đồng nước Pháp bên ngoài cửa sổ đã rụng sạch lá, thấy xa xa có đèn xe đang tới gần, chiếu sáng đám lá rụng khô héo.
Anh tiếp tục nói chuyện với Chu Dị.
Ngữ điệu vẫn y như vậy.
“Sách của tôi không cần phải dựa vào quan hệ của cậu với các bên sản xuất để bán. Nếu sách của tôi cần người đại diện của tôi phải ra ngoài uống rượu xã giao mới bán được, vậy thì đó là thất bại của tôi với tư cách một người làm sáng tạo. Lão Chu, đừng để tôi cảm thấy mình vẫn là một tên phế vật.”
Rất lâu trước kia, Biên Tà cũng từng nói câu này nhưng anh ta quen liều mạng như vậy rồi, rất khó bỏ.
Chu Dị thở dài, cười thành tiếng bất đắc dĩ.
“Được rồi, biết rồi, lát mua vé máy bay về.”
Nhưng cuộc điện thoại không kết thúc tại đây.
Biên Tà cầm điện thoại, im lặng hồi lâu mới đột ngột hỏi một câu: “Tin nhắn tôi gửi cậu đã xem chưa?”
Lần này đến lượt đầu bên kia im lặng.
Một lúc sau Chu Dị mới đáp: “Xem rồi.”
Biên Tà đưa mắt nhìn xuống, vẫn quyết định hỏi: “Cậu thích Trình Bạch, có định theo đuổi cô ấy không?”
Quá thẳng thắn.
Chu Dị cảm thấy đôi khi Biên Tà rất uyển chuyển nhưng đôi khi lại thẳng đến mức làm người ta khó chịu.
Việc nhỏ có thể còn chần chừ, bặt chăng hay chớ nhưng việc lớn thì luôn luôn nghiêm túc, quyết đoán.
Năm ấy, hợp đồng còn chưa kết thúc đã gọi điện rủ anh ta qua làm với mình, bỏ nền tảng chung ra làm một mình không chút do dự. Sau này cũng không phải là không có ai học theo nhưng thực sự có rất ít người có thể thành công.
Một là viết không hay bằng Biên Tà, hai là không quyết đoán như Biên Tà.
Thế nhưng, khi đối tượng của sự quyết đoán này là anh ta, muôn ngàn lời muốn nói đều cô đọng lại trong một câu phẳng lặng: “Biên Tà, đéo mẹ ông.”
Biên Tà đi từ chỗ cửa sổ sát đất lại trước giá sách cao chạm nóc như thể bức tường thành được dựng lên bởi những cuốn sách.
Anh thò tay lại chỗ cạnh quyển “Chúa ruồi”.
Chỗ này có giấu mấy điếu thuốc.
Nhưng trong lúc bàn chuyện nghiêm túc với người khác, trước nay anh đều luôn kiềm chế bản thân, nên anh chỉ lấy một điếu ra rồi bỏ trở lại.
Lúc nghe Chu Dị mắng câu đó, anh rất thản nhiên, nhìn con ngõ tối ngòm giữa khu biệt thự kiểu Tây và khu ngõ cũ, anh bấm mở đèn tường, thong thả đáp: “Thói hư tật xấu của nhà văn là thích thú trước những người mang trong mình câu chuyện. Mà tôi, là người đứng hàng đầu trong cái nghề này…”
Ngõ cũ này thuộc khu vực công trình kiến trúc được bảo vệ.
Trình Bạch đậu xe ở ngoài, kéo va li hành lý và mang theo con rùa bé bằng bàn tay đi từ ngoài vào. Đã quá nửa đêm, đèn đường gần như đều đã tắt hết, cả con đường tối om tối mò.
Nhưng cô đi rất bình thường.
Lần theo phương hướng trong trí nhớ, cô nhanh chóng nhìn thấy căn nhà ở tận cùng dãy biệt thự kiểu tây.
Đó chính là đích đến của cô hôm nay.
Chỗ này xem như là nhà gốc của gia đình.
Trước khi người cha tên Trình Du Đông của Trình Bạch phất lên, cả gia đình đều ở trong con ngõ này, sau này bắt đầu làm ăn có tiền mới chuyển khỏi đây. Thế nhưng, vụ kiện đó bị thua, tất thảy hóa thành hư không, mắc nợ không trả nổi.
Có thứ gì bán được đổi ra tiền thì đều bán hết, chỉ còn lại mỗi căn nhà cũ này.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng va li kéo lê trên đất nghe hết sức rõ ràng. Cô cố gắng kéo chậm để tránh tiếng ồn làm phiền người khác.
Đi trong đêm, dần rồi cũng quen.
Lúc đi tới đầu con ngõ quen thuộc, Trình Bạch giật mình.
Đèn gắn tường sáng choang gắn trên bức tường của biệt thự kiểu tây, ba ngọn đèn nối nhau chiếu sáng cả con ngõ.
Cô vẫn nhớ chỗ này chẳng có đèn bao giờ.
Do bình thường không có ai đi qua mà căn biệt thự kiểu tây ở bên cạnh lại để không chẳng có ai ở vì nhà thì xa đường lớn mà nghe đồn chủ nhà lại thách giá rất cao.
Nhưng giờ…
Trình Bạch ngẩng đầu nhìn, trong biệt thự có đèn, rèm cửa đóng không nhìn được vào trong nhưng nhìn bức tường ngoài được trùng tu là biết đã tiêu không ít tiền.
Chỗ này có tên đốt tiền nào mua rồi à?
Vừa không gần đường lớn, ra vào không được tiện mà lại vì có cái con ngõ này nên giống như là bị nhốt trong bốn bức tường thành vậy, vị trí thực sự không được tốt cho lắm.
Miễn cưỡng thì coi như được cái yên tĩnh.
Nhưng cũng có thể gọi đó là cô quạnh.
Cô khá bất ngờ nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Đi vào ngõ này, ngoặt sang trái chính là một căn nhà cũ.
Cửa cũ, khóa cửa cũ.
Trước đây Trình Du Đông thích chăm sóc hoa cỏ, sau khi ông bệnh mất, không còn ai chăm lo cho chúng nữa nên đem tặng hết cho hàng xóm chung quanh, giờ tường chỗ cửa trơ trọi chẳng có gì cả.
Trình Bạch lấy chìa khóa mở cửa.
Cầu thang lên tầng hai sạch sẽ.
Mặc dù mấy năm nay cô không ở đây nhưng vẫn nhờ bà cụ Cát hàng xóm lâu lâu sang quét dọn một lần nên dù nhiều năm không về, nơi này vẫn không bị biến thành một ngôi nhà ma.
Một mình xách va li khá mệt, cô đành mang con rùa đá lên trước rồi khiêng va li hành lí lên sau.
Giày cao gót giẫm lên bậc cầu thang gỗ đã cũ, cọt cà cọt kẹt.
Những lúc thế này, Trình Bạch không thể không càu nhàu giày cao gọt ngoại trừ làm trông cao hơn, có khí thế hơn thì chẳng có tác dụng mèo gì.
Vật lộn một hồi, cuối cùng cũng mang được hết lên tầng hai.
Khoảnh khắc bật đèn lên, Trình Bạch thoáng bần thần.
Mọi bài trí trong nhà vẫn y như ngày xưa, thậm chí trong không khí vẫn còn thoảng mùi thuốc.
Chiếc ghế sô pha được bà cụ Cát phủ cho một tấm vải để chắn bụi;
Trên bàn tivi có một cái khay tráng men để mấy món đồ nhỏ lặt vặt từ lâu đã không dùng đến nữa như kéo, chỉ, đê khâu;
Trong một hốc tủ tivi khác có một chiếc máy hát kiểu cũ.
Đĩa nhạc được xếp ngay ngắn trong tủ.
Trình Bạch kéo vali trong nhà, để rùa đá lên bệ cửa sổ cho nó nằm tạm đó một đêm. Cô thu miếng vải phủ sô pha lại, ghế sô pha bọc da thật đã mấy năm không có ai bảo dưỡng nên trông cũ đi khá nhiều.
Nhưng thế mới giống màu sắc nên có của một món đồ cũ.
Tiếp theo là đi quét dọn các phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ của cô và cả phòng tắm.
Kể ra cũng không mất nhiều thời gian.
Các phòng đều sạch, có lẽ bà cụ Cát mới tới quét dọn gần đây. Trình Bạch bỏ quần áo trong va li ra treo vào trong tủ quần áo rồi lấy chai rượu vang đỏ đem ra để cùng một chỗ với máy hát trong phòng khách.
Trong một thoáng ngẩn ngơ.
Tựa như trời đổ mưa.
Tựa như cha mẹ vẫn còn ở đây.
Cha mẹ ngồi trên sô pha phòng khách ôm nhau nói cười, cô cầm chiếc ô của mình đi xuống ngõ nhỏ dưới nhà, đứng dưới mái hiên cũ nhỏ giọt, giẫm chân trần vào vũng nước, hoàn toàn không quan tâm chiếc váy hoa nhí mới mua bị nước bắn lên ướt hết.
Hồi đó, cô thích nhất là trời mưa.
Vì trời mưa thì có thể bung dù.
Dù rất đẹp, có thể thỏa mãn trí tưởng tượng của một bé gái, tâm tình bay bổng ngọt ngào, dù trời đang mưa nhưng lòng quang đãng.
Nhưng Trình Du Đông lại nhìn đám trẻ con chơi đùa rồi thở dài.
Có lần cô có hỏi là vì sao.
Thì cha chỉ vào chiếc xe đậu ở góc khuất rồi nói, chỉ có trẻ con và người bán ô mới thích trời mưa, người lớn phải lăn lộn kiếm ăn thì ghét ngày mưa, vì ngày mưa, người ta đi vội vã để tránh mưa hoặc không ra khỏi nhà nên không bán được hàng, lo lắng không biết mai ăn gì.
Lúc đó Trình Bạch chỉ hiểu lõm bõm.
Tới giờ hiểu rồi thì Trình Du Đông đã không còn ở đây.
Lúc cha mẹ đều còn, cô đã từng nghĩ, tình yêu đẹp nhất thế gian hẳn là như cha mẹ; nhưng thua kiện xong, cha nằm triền miên trên giường bệnh, cuộc sống trần trụi phô bày ra trước mắt, mẹ bỏ đi thẳng, nghe nói sau đó đi nước ngoài, không bao lâu sau thì cha bệnh mất.
Khoảng thời gian đấy, rốt cuộc cô đã vượt qua như thế nào nhỉ?
Vừa bận rộn lo công việc ở công ty luật, vừa lo ứng phó với những người tới đòi nợ, còn phải giữ tinh thần về nhà tươi cười với người cha đang nằm trên giường bệnh…
Quả là nghèo thì khổ đủ trăm đường.
Trình Bạch khép hờ mắt, môi mỉm cười, khom lưng ngồi xổm trước chỗ để đĩa hát lục lọi từng chiếc một.
Cuối cùng tìm thấy ở tận cùng bên trong một đĩa nhạc.
O sole mio, Pavarotti hát.
Sở thích cá nhân của Trình Du Đông khá là văn nghệ. Nhớ năm đó lúc nghịch chiếc máy hát và đĩa hát cũ này, vẻ mặt ông như thể nhặt được vật báu nhất trần đời.
Thoáng cái, tiếng nhạc vang khắp trong nhà.
Đây là đĩa hay được chạy nhất.
Cô lấy đĩa ra xem rồi cẩn thận bỏ nó vào máy hát, để kim đọc lên.
Chiếc loa kiểu cũ lắc lư.
Đĩa nhạc đầy những rãnh tròn xoay tròn.
Kim đọc của máy hát chuyển động trả về giai điệu du dương và giọng nam trầm ấm làm người ta say mê.
Bản hát kinh điển bằng tiếng Napoli.
Ca từ đơn giản xúc động lòng người.
Huy hoàng xiết bao kìa nắng rực rỡ
Bão tố qua đi bầu trời sáng sủa
Không khí trong lành lòng người rộng mở
Huy hoàng xiết bao kìa nắng rực rỡ
Ôi kìa mắt em sáng lên lấp lánh
Như mặt trời kia rực rỡ huy hoàng
Ánh mắt lấp lánh
Như mặt trời rực rỡ huy hoàng
…
Trình Bạch nghe một hồi liền đi lấy giấy bút, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra những người đã gặp trong ngày hôm nay, cuối cùng ghi lên giấy một dòng chữ.
Rồi đứng dậy đi tới chỗ góc tường.
Chỗ đó có ba khúc gỗ rỗng ruột từ trái qua phải lần lượt đề “ba ba”, “Bạch Bạch”, ma ma”, cái thứ nhất và cái thứ hai vẫn còn nguyên vẹn nhưng cái thứ ba thì đã bị rơi bể, nứt ra một khe xấu xí. Trên mỗi khúc gỗ tròn đều có khoét một cái lỗ.
Năm , bộ phim “Hoa dạng niên hoa” của Vương Gia Vệ đã làm khái niệm “hốc cây” trở nên nổi tiếng, một người luôn toát lên vẻ trí thức văn nghệ như Trình Du Đông sao có thể không xem được?
Đi xem về xong liền làm ba khúc gỗ tròn này.
Sau đó nói với hai mẹ con, đây là hốc cây của mỗi người, có gì vui, không vui hay là có bí mật nhỏ nào không thể nói thì viết ra giấy rồi nhét vào trong, không ai được phép đọc trộm.
Giờ nhớ lại, Trình Bạch thực sự thấy ngạc nhiên trước sự ngây thơ của người đàn ông trưởng thành này. Cô gấp nhỏ tờ giấy thành một khối vuông, nhét vào “hốc cây”.
Pavarotti hát đến khúc sau.
Giọng vút cao như là sự thành kính của kẻ ở trong bóng tối hướng về phía ánh sáng.
Khi màn đêm đến, mặt trời thôi tỏa sáng
Lòng tôi thê lương, một mình băn khoăn
Đứng trông trước cửa sổ của em, không ngừng trông ngóng
Khi màn đêm đến, mặt trời thôi tỏa sáng
Ôi kìa mắt em sáng lên lấp lánh
Như mặt trời kia rực rỡ huy hoàng
…
Tiếng nhạc lao ra khỏi khung cửa sổ mở, chầm chậm tan vào trong mùa đông tĩnh lặng.
Trình Bạch nghĩ, đêm nay hẳn là có thể ngủ ngon.
Chu Dị không nói thêm một câu nào.
Sau một hồi im lặng dài hai phút, anh ta cúp máy.
Biên Tà nghe âm báo cuộc gọi kết thúc, thấy đám cú đêm vẫn còn đang tán gẫu trong nhóm chat của phòng làm việc, chỉ có Tưởng Minh là đột nhiên nhắn một tin nói đã lái xe chở Chu Dị rời khỏi cuộc nhậu về lại khách sạn.
Các nhóm khác nào là nhóm phim truyền hình điện ảnh, nào là nhóm nhà văn, cũng đều vẫn còn người chưa ngủ.
Nhưng anh chỉ xem qua loa một chút.
Rồi kéo xuống Wechat của Trình Bạch.
Thông báo hai người đã trở thành bạn bè và tin nhắn chào tự động do hệ thống gửi vẫn còn trong khung chat, Biên Tà cuối cùng cũng nhấp vào ảnh đại diện của Trình Bạch xem vòng bạn bè của cô.
Không hề thiết lập hạn chế chỉ có thể xem các bài trong thời gian ba ngày hay sáu tháng gì hết.
Vòng bạn bè của cô để công khai tất cả lịch sử.
Cứ như thể hễ là người được thêm vào vòng bạn bè thì không có gì phải kiêng dè né tránh, không như anh, vòng bạn bè sạch sẽ gần như chẳng đăng bất kỳ thứ gì.
Bài gần nhất, không có câu gì đi kèm, chỉ có một tấm ảnh.
Trong ảnh là một chiếc ô cán thẳng không gập mới tinh.
Bài thứ hai, vẫn không viết một chữ nào, vẫn là một tấm ảnh.
Trong ảnh vẫn là một chiếc ô nhưng kiểu dáng màu sắc khác…
Tiếp tới bài thứ ba, bài thứ tư…
Biên Tà nhếch mép, kéo nhanh hết bài đăng trong vòng bạn bè hơn nửa năm của đại luật sư Trình…
Khỉ thật, toàn giống nhau như đúc.
Toàn ô là ô!
Hơn nữa có vẻ như tất cả chúng đều là ô mua, có một tấm ảnh lộ ra nửa tủ ô, thực sự là dành nguyên cả căn phòng để bỏ ô.
Thế là, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao tên nick của Trình Bạch lại là “Tuyết rơi bung dù”…
Khỉ thật, đúng là một con nghiện sưu tầm ô!
Vỡ mộng…
Biên Tà thật sự nghẹn lời, chỉ muốn gửi ngay tin nhắn Wechat hỏi xem “cô không thể đăng gì đó có chút nội dung trong vòng bạn bè được sao”.
Nhưng xem giờ, nhịn.
Anh ngửa mặt nằm ngửa ra giường, giơ điện thoại lên vào Weibo, siêu thoại như ong vỡ tổ.
Siêu thoại của Weibo đúng là một khối u ác tính.
Online hiện thông báo, bấm like hiện thông báo, đăng bài hiện thông báo, ngay cả chuyện lúc nãy đột nhiên xác chết vùng sống dậy đi bấm theo dõi người khác cũng bị mọi người biết.
Hôm nay Biên Tà lấp hố chưa: Trời ơi, Biên thần xác chết vùng sống dậy kìa. Mẹ kiếp, tưởng là sắp viết tiếp truyện cho idol Ngô Lự của tôi cơ chứ. Đây là quái gì thế, ai thế này?
Bên dưới là hình chụp màn hình.
Là “Tuyết rơi bung dù” mới được tăng thêm vào danh sách ít ỏi những tài khoản anh theo dõi.
Không đăng bất kỳ một bài nào trên Weibo.
Rõ ràng là nick ảo.
Bình luận dưới bài nhao nhao như ong vỡ tổ tới hơn một ngàn bình luận.
Tiểu kiều thê của Ngô Lự: Nick ảo à?
Ngô Lự là ta: Weibo của Biên cẩu toàn chỉ theo dõi đồng nghiệp, chưa từng theo dõi ai không phải nhà văn, đây là nhà văn nào mới à?
Mau ra quyển tám series Người đi đêm đi: Ôi chao, mọi người xem giới tính đi kìa!!!
Quỳ lạy xin Ngô Lự ói cơm hộp: Ôi chao, nữ!
Chó háo sắc nhà Biên Tà: Gì, Biên cẩu không chơi gay nữa hả?!
Biên Tà lão cẩu ăn đấm này: Tuyết rơi bung dù, chưa từng nghe nói có ai bút danh này hết.
Két sắt của Biên thần: Cuối cùng Biên thần cũng hết FA rồi sao?
Vong hồn dưới đáy hố: Aaaaaaaa không thể tin nổi, rốt cuộc nick ảo này là của ai thế?
Thám tử lừng danh Phúc Địch Kha: Nhắn tin khắp lượt hỏi bạn bè được Biên thần theo dõi mà những người trả lời thì đều nói là không biết. Mẹ ơi, chuyện gì thế này, yêu đương bí mật à? Sau này có người quản lão Tà rồi, có phải là sẽ ngoan ngoãn chịu viết sách không?
Thẩm Tạ đạp Ngô Lự: Nằm mơ đi, có khi là bị hack nick…
Thẩm Tạ mới là idol chân chính: Tò mò bỏ mẹ đi được, đêm hôm xác chết vùng sống dậy đi theo dõi một nick ảo. Chẳng lẽ quyển sách mới của Biên Lão Tà bị chúng ta chửi ghê quá nên phát điên mất rồi chăng?
…
Một cái nick ảo thôi mà, có thể đừng tò mò như vậy được không?
Biên Tà đau đầu.
Chẳng hiểu sao tự dưng anh lại thấy hơi chột dạ nhưng nghĩ lại lại thấy chắc là không sao.
Dù sao thì lúc đăng ký, anh lấy tên nick là “Tuyết rơi bung dù”, chẳng hề liên quan nửa xu với tên thật của Trình Bạch, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh bỏ điện thoại xuống.
Nửa đêm nửa hôm, chẳng biết nhà nào nổi hứng đi bật nhạc của Pavarotti, tuy không mở to nhưng anh không đóng kĩ cửa sổ, vẫn loáng thoáng nghe tiếng. Biên Tà thầm khinh bỉ nhân phẩm của đối phương một phen nhưng ngẫm ngẫm lại thấy ca từ hợp tiếng lòng mình đến lạ.
Thế là giơ tay lên.
Giữa những ngón tay nổi rõ khớp xương kẹp một tấm danh thiếp.
Giám đốc công ty luật Thiên Chí, Phí Tĩnh.
Lật danh thiếp lại, đằng sau có số điện thoại.
Anh im lặng nhìn chăm chăm một hồi, bệnh thần kinh phát tác, lẩm bẩm nói một mình: “Trong tiểu thuyết, một nhân vật chính đạt chuẩn hẳn là phải có tính chủ động đủ cao…”
Khó có cơ hội gặp nhau một cách tự nhiên thì ta đây dùng hàng nhân tạo là xong.