Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần "Tình bạn – Gian lận bảo hiểm"
“Thứ nhất, chúng ta quá bận rộn; thứ hai, tính anh và em đều cương, không hợp; thứ ba, hơn nửa năm qua, anh thực sự không cảm nhận được là em có thích anh.”
Văn phòng mới của Trình Bạch tại hãng luật Thiên Chí.
Tạ Lê tỉnh táo bày tỏ lý do anh muốn chia tay, ý đồ muốn cho thấy anh hoàn toàn bình tĩnh như xưa nay anh bàn công chuyện. Song, lúc nói ra điều thứ ba vẫn khó tránh cảm thấy đôi chút bực bội, anh nới lỏng nút cà vạt kẻ sọc màu xanh thẫm thắt chặt sát cổ ra một chút.
“Dạo này em đã thay mới toàn bộ mọi thứ, gã bạn trai cũ này, em cũng nên vứt đi thôi.”
Trình Bạch ngồi ở ghế đối diện, khuôn mặt rất có nét, đầu tóc gọn gàng, trang điểm cẩn thận, bên cần cổ cao để thả lọn tóc dài uốn xoăn tự nhiên, hai bên tai trắng ngần điểm xuyết bông tai đá malachite sao tám cánh màu xanh lá khảm kim cương ở giữa toát lên sự tinh xảo đầy đẳng cấp.
theo miêu tả thì đó là đôi bông tai ROSE DES VENTS EARRING (Yellow Gold, Diamonds and Malachite) của DIOR, giá bán online trên trang jd.hk là tệ chưa thuế phí (khoảng triệu đồng)
Trong lúc Tạ Lê nói, cô chỉ ngồi nhìn.
Kể cả hành động kéo nút cà vạt của anh.
Nhưng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì của bản thân về chuyện này, chỉ hỏi một câu: “Là vì Phương Nhượng à?”
Phương Nhượng.
Ha.
Tạ Lê cười một tiếng. Bình thường anh rất kị nhắc đến cái tên này nhưng lâu dần, hai chữ này giống như chiếc xương cá hóc trong họng, không khạc ra thì không thể chịu được: “Đúng, em cứ cho là tại hắn đi. Anh cảm thấy nửa năm nay anh giống như thể là thế thân của hắn vậy. Lúc trước hai người không thành một đôi đúng là làm người khác phải bất ngờ. Vốn anh là người theo đuổi em, coi như là đáng đời anh, em không để ý đến anh cũng phải, dù sao cũng là thứ vô giá trị đem cho không mà.”
Trên bàn làm việc để một vài tệp hồ sơ, trong kẹp tài liệu để bên cạnh có một cặp vé xem kịch.
“Nhân chứng buộc tội”.
Tên tiếng Anh là Witness for the Prosecution, tên tiếng Việt dùng theo tên vietsub của phim cùng tên. Một cảnh trong vở kịch do Trung Quốc dàn dựng và biểu diễn (xem thêm hình ở link):
Vở kịch phiên tòa kinh điển của Agatha Christie.
giờ phút ngày mồng tháng .
Ghế số hàng ghế số , ghế số hàng ghế số .
Trình Bạch nhìn vào chúng, không nói gì.
Tạ Lê ngồi đối diện cô không chú ý thấy chi tiết này. Anh nói xong liền đứng dậy, sửa lại cổ áo, chào tạm biệt cô: “Em đổi công ty chắc là bận lắm, anh không làm phiền nữa. Tạm biệt.”
“Ừ.”
Trình Bạch đáp.
Sau đó cô ngồi nhìn anh kéo cánh cửa thủy tinh bỏ đi, bóng người biến mất trong hành lang dài và hẹp, không mở miệng níu giữ, càng không giải thích bất kỳ điều gì.
Tính cô không thích giải thích.
Người đi rồi, cơ thể Trình Bạch mới từ từ lặng đi, áp sống lưng cứng đờ lên lưng ghế, ngồi một mình một lúc lâu.
Điện thoại trên bàn bỗng kêu.
“Ting ting ting” liên tiếp.
Cô lập tức xốc lại tinh thần, cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình, có rất nhiều tin nhắn Wechat mới do cùng một người gửi.
Phí Tĩnh, người đứng đầu hãng luật Thiên Chí, một người đàn ông trung niên mập mạp dễ thương.
Ảnh đại diện Wechat là hình đứng chụp ở sân golf.
Lúc trước, khi cô gặp khó khăn, chính người này đã không nói một lời bay ngay đến Bắc Kinh, bỏ một đêm ra chiêu mộ cô đến Thiên Chí.
Xét về năng lực chuyên môn, chắc chắn người này là hạng nhất; xét về đầu óc vận hành hãng luật, không thể nghi ngờ gì, người này chính là hàng đầu.
Nhân vật điển hình của tầng lớp những con người ưu tú.
Chỉ có điều, tin nhắn anh ấy mới gửi tới thì…
Phí Tĩnh: Trình Nhi! Trình Nhiiii
Phí Tĩnh: Anh xem lịch hẹn của em hôm nay không ngờ thấy buổi chiều em có hẹn với Biên Tà! Nhưng chiều anh không về công ty kịp, em xin giúp anh một bản sách có chữ ký được không?
Phí Tĩnh: Cái quyển mới ra gần đây nhất ấy, “Một năm bị đánh cắp”.
Phí Tĩnh: Nhất định phải là chữ ký trực tiếp nhé!
Trình Bạch giật mí mắt, nhớ đến chuyện mới xảy ra mấy hôm trước, cau mày, nhắn lại một câu: “Anh biết cảm hứng xây dựng nhân vật phản diện trong quyển sách này là xuất phát từ ai không?”
Phí Tĩnh đầu bên kia đáp không chút nghĩ ngợi: Đương nhiên biết, chính là em đó!
Tin nhắn gửi đi một giây sau liền thu hồi.
Ngay sau đó, tay mập nào đó liền khóc.
Phí Tĩnh: Xin lỗi!!!
Phí Tĩnh: Quen miệng cứ thế trả lời…
Phí Tĩnh: Thế nhưng mà gã Biên Tà này xưa nay không ký sách, không có một cuốn sách nào có chữ ký! Quả thực là làm đám fan hâm mộ nhiệt thành phát điên lên được! Người ta muốn có cực kỳ luôn, em tiện tay xin cho người ta một quyển đi mà QAQ
Phí Tĩnh: Chỉ một quyển thôi!
Phí Tĩnh: Trình Nhi, Trình Nhiiiii
“…”
Đến Thiên Chí chưa lâu, Trình Bạch đã biết về phong cách làm việc lớn thì nghiêm túc, làm chuyện nhỏ thì bày trò làm nũng của vị cấp trên này.
Nhưng biết không đồng nghĩa với quen.
Với lại…
Một gã cáo già thuộc luật làu làu thông bắn như thế mà lại là fan hâm mộ của Biên Tà, lại còn nhờ cô xin sách có chữ ký của Biên Tà nữa chứ.
Ma ám mất rồi.
Gu kiểu gì không biết.
Trình Bạch ngờ là mình đang nằm mơ. Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, không trả lời tin nhắn.
Phí Tĩnh tưởng cô giận nên liên tục gửi tin nhắn cho cô. Đúng là lắm trò quá đi mất.
Cô xem tin nhắn, tình cờ lại nhìn thấy hai tấm vé xem kịch kia, tự dưng thấy bực mình. Thế là cô chuyển điện thoại về im lặng, lật úp màn hình xuống bàn.
Thế giới yên tĩnh trở lại.
Ngoài trời gió thu lồng lộng thổi những đám mây mỏng tang bay vội qua rừng bê tông cốt thép chọc trời.
Nắng hắt lên hai tấm vé xem kịch làm chúng hút mắt hơn hẳn so với những trang hồ sơ chi chít chữ.
Tự nhiên Trình Bạch lại nhớ tới tâm trạng mình khi sai người lấy cho mình hai tấm vé này.
Tạ Lê nói đúng.
Là anh ấy theo đuổi cô trước.
Lúc đó cô còn đang ở Bắc Kinh, là cộng sự đồng sáng lập hãng luật Thừa Phương, cô gặp Tạ Lê ở một buổi tiệc. Tạ Lê làm bên mảng chứng khoán, năng lực khá được, tướng mạo xuất chúng, phong độ nhã nhặn, là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái, đến ngay cả trợ lý luật sư của cô hồi đó gặp anh cũng phải đỏ mặt bồi hồi.
Cho nên chuyện cô nhận lời hẹn hò là đương nhiên.
Thật không ngờ, nửa năm trôi qua, bài toán yêu xa được giải quyết thì Tạ Lê lại cảm thấy cô không để ý đến anh.
Đàn ông thật là khó hiểu.
Thế nào mới là “để ý”?
Cô nghiên cứu luật pháp, chỉ quan tâm những chuyện trong phạm vi chuyên môn; Tạ Lê thì thích nghệ thuật, thích kịch. Cho nên cô mới chọn loại kịch phiên tòa như “Nhân chứng buộc tội” để thỏa mãn đồng thời sở thích của cả hai người.
Chỉ tiếc, có vẻ như không cần nữa.
Trình Bạch nhìn đăm đăm, lấy hai tấm vé trong kẹp tài liệu ra nhìn mấy giây rồi ném vào chiếc thùng rác mới để bên cạnh.
Đồng hồ treo tường chỉ hai giờ đúng.
Còn cách giờ hẹn nửa tiếng.
Cô mặc kệ chiếc điện thoại vẫn không ngừng nhảy tin nhắn, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự theo phong cách phương Tây nào đấy ở Thượng Hải.
Người đại diện Chu Dị sầm sì đứng trước mặt một vị đại tác gia nào đó, dí màn hình điện thoại vào mặt đối phương, lạnh lùng chất vấn: “Anh nói buổi họp báo ra mắt sách mới anh có thể tự làm một mình là thế này đây hả?”
Điện thoại đang phát một video được share chóng mặt trên Weibo.
“Thưa thầy Biên, trong sách mới của thầy có xây dựng một nhân vật phản diện là một luật sư không từ thủ đoạn, được gọi là “chuyên thưa kiện cho đám cặn bã”, mọi người đang suy đoán là thầy ám chỉ tới đại luật sư Trình biện hộ cho hung thủ vụ án “- công tử nhà giàu sát hại hàng xóm” hồi đầu năm. Xin hỏi điều này có phải là thật không ạ?”
“Nguồn cảm hứng cho nghệ thuật sáng tác luôn bắt nguồn từ đời sống hiện thực.”
“Nhưng nghe nói đại luật sư Trình rất giỏi tranh tụng đấy ạ, thầy không sợ bị kiện sao?”
“Biên mỗ nhân này có tiền, kiện ư? Cứ thoải mái.”
mỗ nhân: nghĩa là người nào đó. Biên mỗ nhân là người họ Biên nào đó. “Mỗ nhân” dùng để gọi phiếm chỉ một người khác. Bình thường khi tự xưng mình thì chỉ nói là Biên mỗ hoặc mỗ nhưng trong truyện, nhân vật Biên Tà thường tự gọi mình là “Biên mỗ nhân”.
Trong khung hình trong video, ở giữa là một gian hàng triển lãm rất lớn, bên dưới là các độc giả nhiệt thành và cánh truyền thông ngồi nghiêm chỉnh, bên trên là Biên Tà ngồi thoải mái.
gian triển lãm:
Trong giới nhà văn, người ta thường hay nói anh là “Biên Lão Tà kiếm cơm bằng sắc”.
Chiều cao cm, tay dài chân dài.
Nét mặt khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng. Con ngươi màu nâu tảo làm người ta liên tưởng tới biển sâu mỗi lần nhìn vào.
Cười thì hiền hòa, không cười thì lạnh lùng.
Đứng giữa chùa cổ trong núi sâu thì trông anh quá tục tằn, đứng giữa biển người tấp nập thì lại cảm thấy anh đơn thuần.
Cho dù trong video quay khá mờ này anh chỉ đang ngồi thì vẫn có thể mường tượng ra được vóc dáng dong dỏng cao của anh, góc nghiêng một bên mặt với những đường nét sắc sảo toát lên vẻ phóng khoáng bướng bỉnh, ánh mắt xa xăm mơ hồ, lúc nhìn người khác trông đầy hờ hững.
Đây là tâm thế của một kẻ ngoài cuộc.
Mặc dù anh đang dự buổi họp báo, xung quanh xếp đầy sách tiểu thuyết trinh thám mới nhất của anh, cuốn thứ bảy của bộ truyện “Kẻ săn đêm” với tên gọi “Một năm bị đánh cắp” nhưng trên người anh không hề toát lên mùi con buôn, càng không có vẻ gì là phải âu sầu, lo lắng vì miếng cơm manh áo.
Những sướng vui giận buồn của mọi người lướt qua người anh, anh chỉ bắt giữ lấy một vài khoảnh khắc khơi nguồn cảm hứng cho mình.
Một người như vậy, với biểu cảm chẳng mấy để tâm như vậy, thở ra câu “Biên mỗ nhân này có tiền” đúng là làm người ta thấy ghét cay ghét đắng.
Chu Dị tức muốn nhồi máu cơ tim: “Anh biết truyền thông viết thế nào không? Tác giả của đầu sách bán chạy nổi tiếng Biên Tà khoe khoang độ giàu có của mình ở buổi họp báo sách mới đồng thời châm chọc một đại luật sư nào đó chuyên thưa kiện cho đám cặn bã! Ông tổ ơi, anh biết Trình Bạch là ai không mà anh dám viết lung tung bỏ mẹ thế hả? Anh chán sống hay là muốn chết vậy?”
“Đã nói rồi mà, bữa đó tôi uống nhiều…”
Biên Tà xem hết video, không thể không biện hộ cho mình.
“Với lại cậu nghe là biết tay phóng viên này cố ý gài tôi mà, tôi đâu có chính miệng nói câu đó ra đâu!”
Chu Dị cười khẩy: “Uống nhiều, anh đã bỏ mấy năm nay rồi cơ mà, uống lại rồi hả?”
Biên Tà nhếch mép, chẳng biết đấy có phải là cười hay không nhưng ánh mắt thì vẫn luôn là cái vẻ hờ hững mơ hồ đó.
Đúng là anh uống thật nhưng anh không muốn nhắc tới nguyên nhân.
Nói tới nói lui thì toàn là tại cái việc ghẻ đó của tên Cao Thư Bằng.
Mấy hôm nay anh không tài nào ngon giấc.
Hôm kia say rượu đau đầu, tối qua thức canh mua vé vở kịch “Nhân chứng buộc tội” tới tận hai giờ sáng, cuối cùng mạng lag, không kiếm được một vé nào, thật bực mình.
Nay mãi trưa mới dậy, còn chưa kịp ăn miếng cơm nào.
Mắt thâm tận mấy quầng, đi mà lâng lâng như đang bay.
Trông người đầy mệt mỏi.
Chu Dị là người đại diện của anh. Cậu ta vốn làm chuyên viên pháp lý mảng nền tảng số, sau đó khéo thế nào đấy lại bị Biên Tà dụ qua làm người đại diện cho mình, cách đây một thời gian mới góp vốn vào phòng làm việc của anh.
Chuyện hiện tại, nói nhỏ thì nhỏ. Nhỏ vì nhân vật phản diện trong sách mới của anh úp úp mở mở ám chỉ một vị luật sư ở ngoài đời và công khai thách thức người ta, vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng nói to thì nó thành to ngay.
Vì chuyện này liên quan tới vị luật sư tên là “Trình Bạch”.
Nửa năm trước có một vụ án sát hại hàng xóm bị truyền thông khui ra, tính chất vụ việc nghiêm trọng làm rúng động cộng đồng mạng. Ban đầu chỉ biết đối tượng tình nghi là một lập trình viên nhưng chẳng bao lâu sau liền tuồn ra tin tức người biện hộ cho người này là luật sư Trình Bạch nổi tiếng.
Cư dân mạng đào móc ra lý lịch của Trình Bạch, ai nấy đều phải thốt lên kinh ngạc.
Cộng sự đồng sáng lập công ty luật Thừa Phương Bắc Kinh kiêm phó giám đốc. Tám năm hành nghề rất hiếm khi nào thua kiện. Từng nhận các vụ án của công ty có tiếng, ngôi sao lớn, quan chức thậm chí cả thẩm phán, còn từng đưa một vài công ty gọi vốn và lên sàn thành công. Từng đảm nhận vụ, bao gồm cả tranh tụng và phi tranh tụng, bao trùm các lĩnh vực dân sự thương mại hình sự, chỉ từng thua ba lần.
luật sư tranh tụng là những luật sư tham gia tranh tụng ở tòa, luật sư không tranh tụng thì không tranh tụng tại tòa như làm pháp lý doanh nghiệp, bất động sản, niêm yết, thủ tục gọi vốn.
Ở trong giới này, thực sự xứng danh đại luật sư cấp bậc máy in tiền.
Nói một cách dễ hiểu chính là một tên tuổi tầm cỡ trong nghề.
Nếu đối tượng tình nghi kia là một người dân bình thường thì sao có thể thuê nổi Trình Bạch?
Há chẳng là nói nhảm linh tinh hay sao.
Lập tức rần rần lên đủ các thuyết âm mưu. Lý lịch của Trình Bạch tương đương với việc xác nhận người tình nghi có lai lịch đáng ngờ, cộng thêm các đương sự của cô chẳng có ai trông giống người tử tế, vậy là dư luận liền cộp mác Trình Bạch là hạng luật sư gian trá điển hình chuyên liếm gót giày cho đám quyền quý.
Chửi câu nào câu nấy đều vô cùng khó nghe.
Sách mới của Biên Tà được viết vào đúng thời điểm đó.
Lấy cảm hứng từ các topic bóc Trình Bạch và các bài viết trên Weibo, anh đã xây dựng trùm phản diện trong cuốn “Một năm bị đánh cắp” là một đại luật sư “chuyên thưa kiện cho đám cặn bã”.
Nhưng thật không ngờ, buổi họp báo lại xảy ra chuyện, dư luận dậy sóng.
Dù sao anh cũng là một tác giả viết sách bán chạy nổi tiếng. Dù cho hiện tại chỉ duy trì được sản lượng mỗi năm viết hai cuốn sách nhưng tổng hợp tiền bản quyền từ mọi phương diện thì cũng xứng tầm là nhân vật hàng đầu trong nghề.
Cho nên vụ này leo lên hot search tận mấy lần.
Trình Bạch, một nhân vật chính khác của sự kiện này, tất nhiên cũng khó tránh bị người ta lôi ra thóa mạ một lần nữa.
Nhưng chuyện anh viết linh tinh cũng không phải chỉ mới một hai năm. Chu Dị biết rất rõ chuyện này. Cộng thêm tính cách Chu Dị nghiêm khắc và kỷ luật cao độ, năng lực khống chế cảm xúc phải nói là bậc nhất, chuyện lớn hơn nữa cậu ta cũng đều đã xử lý rồi, lúc đó cậu ta còn chẳng nổi cáu lần nào.
Biên Tà là người rất nhạy cảm.
Lúc đi lại chỗ tủ đồng hồ xoay lấy đại một chiếc Blancpain đeo vào cổ tay, cuối cùng anh cũng nghĩ ra: “Tôi không quen biết gì Trình Bạch nhưng nghe giọng cậu thì là cậu có quen hả?”
Blancpain: một thương hiệu đồng hồ xa xỉ của Thụy Sĩ
Chu Dị nhìn anh chằm chằm, im lặng một hồi, cuối cùng cầm chìa khóa xe để trên bàn nước, nói: “Có quen. Nhưng giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên xe rồi nói tiếp.”
Hôm nay có xã giao.
Chu Dị đã nhắc anh từ mấy hôm trước là tìm được cố vấn pháp lý cho phòng làm việc và luật sư đại diện cho anh, hôm nay đi gặp.
Vậy nên Biên Tà không nghĩ gì nhiều.
Chu Dị ra trước đánh xe ra.
Biên Tà đi đằng sau, thong thả từ tốn. Vừa nghĩ phải đi đâu kiếm cho được vé xem kịch, lần này là diễn viên của sân khấu Broadway đến diễn, rất chính tông; vừa lơ đễnh khoác thêm chiếc áo khoác dài màu xanh lam, rút chiếc khăn dài màu xám ở giá treo quàng vào cổ.
Xong đâu đấy mới xuống dưới nhà.
Khu này trước là tô giới Pháp.
Tòa nhà hai tầng mới mua, tầng trên cùng và ban công mới vừa được trùng tu lại cách đây ít lâu. Bên ngoài là hàng ngô đồng nước Pháp, lá cây đã hơi ngả sang vàng, gió quét mây đi để lại trời trong xanh. Phong cách nội thất trong phòng rất giản dị. Trên tường treo vài bức họa theo chủ nghĩa hậu hiện đại, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều mới hoàn toàn. Phòng khách dưới tầng còn lộn xộn, hộp chuyển phát nhanh xếp một đống, trong đó toàn là sách anh sưu tầm.
một căn phòng trang trí tranh hậu hiện đại:
Xe đậu bên ngoài nhà.
Biên Tà mở cửa ngồi vào chỗ ghế lái phụ, đang định hỏi xem làm sao cậu ta quen Trình Bạch thì bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu làm anh giật thột, nảy sinh một dự cảm chẳng lành: “Khoan đã, vị luật sư nay cậu hẹn tên là gì?”
Chu Dị chẳng buồn nhìn lại anh lấy một cái, khóa luôn cửa xe lại, lạnh lùng đáp: “Trình Bạch.”
“Đệt!”
Biên Tà rùng mình, sợ dựng tóc gáy.
Thế thì còn đứa mẹ nào dám đi nữa!
“Thả ông xuống xe mau!”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhìn chung, không có khả năng ở độ tuổi của Trình Bạch mà có được lý lịch như cô ấy ở đời thực trừ khi là đại Par (cộng sự cấp cao) của Yingke Law Firm với trên chục năm kinh nghiệm làm thẩm phán sau đó mới chuyển sang làm luật sư hoặc là có đủ tài lực tương xứng thì trong tám năm mới có thể đạt được tới trình độ này. Xét cho cùng, đây là truyện và cần thiết phải có yếu tố kịch lẫn hư cấu. Ngoài thực tế, tôi từng thấy một cộng sự tương đối trẻ và tài năng của Fangda Partners, họ Thiệu, thạc sĩ luật của trường Phục Đán, mới ngoài tuổi, đã kết hôn, lọt tốp người đứng đầu năm ngoái hoặc năm nay () gì đó, tôi không chắc mình có nhớ nhầm không. Tóm lại, trong quá trình đọc, bạn cần phân biệt rạch ròi giữa thực tế và hư cấu, cố gắng bỏ qua những chi tiết phi thực tế. Để tận hưởng cuốn truyện thì đôi khi ta cần hy sinh một chút logic đáng lẽ ra phải tuân theo. Mong mọi người thông cảm. Cứ giả ngu và đọc tiếp nhé. Phần lớn truyện này là viết về tình yêu