Mặt mũi Tư Kỳ đen kịt.
Cô quát ầm lên:
"Tôn Dục Nghiêm, anh bị điên à? Cút ra ngoài kia cho tôi!!"
Tôn Dục Nghiêm vừa thấy Tư Kỳ nổi giận liền rụt rè sợ hãi, hắn nhanh chóng đặt chiếc áo kia về chỗ cũ rồi biến khỏi tầm mắt Tư Kỳ.
Tư Kỳ hừ lạnh.
Chuyện Tôn Dục Nghiêm thích mình rõ như ban ngày nhưng Tư Kỳ vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Hiện tại cô không muốn yêu hắn.
Một người tài sắc vẹn toàn như Tôn Dục Nghiêm, nếu lấy cô về, chẳng phải sẽ làm muối mặt cả họ sao? Nhưng quan trọng hơn cả là Tư Kỳ đâu có thích Tôn Dục Nghiêm, cô chỉ coi hắn là quan hệ hợp đồng thôi.
Lựa xong tất cả mọi thứ, Tư Kỳ đẩy giỏ hàng về phía quầy thanh toán.
Quay đi ngoảnh lại vẫn không tìm thấy bóng dáng Tôn Dục Nghiêm đâu.
Đang định nhấc máy gọi hắn quay lại tính tiền vì cô không cầm tiền, bóng dáng chạy như ma đuổi của Tôn Dục Nghiêm đập vào mắt cô.
Tư Kỳ nheo mắt nhìn, làm gì mà chạy như điên vậy? Đến lúc nhìn rõ cái đuôi đằng sau, Tư Kỳ chán nản thở dài.
Bị đám fangirl đuổi theo rồi!!!
Tư Kỳ quay đi, giả vờ không quen biết Tôn Dục Nghiêm, mặc kệ hắn tùy cơ ứng biến.
Tôn Dục Nghiêm chật vật một hồi, cuối cùng cũng thoát được mấy fangirl lắm chuyện.
Lại nhìn Tư Kỳ từ đầu tới cuối làm ngơ hắn, trong lòng Tôn Dục Nghiêm chán nản không thôi.
Vợ với chả con, thấy chồng gặp nạn đều đứng nhìn.
Nhưng Nghiêm nào dám lớn tiếng.
Nghiêm sợ nóc giận lắm!!
Mấy hôm nay Tư Kỳ vô cùng lạ.
Đó là trong suy nghĩ của Tôn Dục Nghiêm.
Cô lúc nào cũng cắm đầu vào điện thoại, ngồi nhắn tin từ sáng tới đêm, vừa nhắn vừa cười tủm tỉm một mình.
Tâm trạng lúc nào cũng như trên mây, cười suốt thôi.
Khi Tôn Dục Nghiêm hỏi sao vui thế lại nói không có gì, hơn nữa còn nhảy mắt các kiểu.
Điều đó làm hắn có chút nghi ngờ.
Phải chăng Tư Kỳ đang yêu?
"Ăn cơm đi, đừng có chú tâm vào điện thoại nữa."
Tôn Dục Nghiêm nhíu mày nhắc nhở, sau đó ho han vài tiếng.
Đến cả bữa cơm cũng cầm điện thoại xem.
Tư Kỳ bĩu môi buông điện thoại trên tay xuống, để gọn gàng ở một nơi cách xa Tôn Dục Nghiêm nhất rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
"Nhắn tin với ai mà vui vậy?"
"Là một người bạn thôi."
Tôn Dục Nghiêm không hỏi gì thêm.
Tất cả những hành động đó càng làm mối nghi ngờ trong lòng Tôn Dục Nghiêm tăng cao.
Đại não nói với hắn rằng, hắn cần kiểm tra điện thoại Tư Kỳ ngay lập tức.
Quan sát Tư Kỳ cả một tuần, những thứ Tôn Dục Nghiêm thu được hoàn toàn là con số không.
Bởi cô ấy đi đâu cũng mang theo chiếc điện thoại, từ công ty, về đến nhà, tới đêm luôn thức tới một, hai giờ sáng mới ngủ.
Mà công việc của Tôn Dục Nghiêm chất cao như núi, về đến nhà chỉ muốn lao vào giường ngủ một giấc cho khoẻ, thật sự không thể thức tới sáng cùng Tư Kỳ.
Nhưng ông trời không phụ lòng người, hôm nay Tư Kỳ bị hắn chèn ép quá nhiều nên đã buông điện thoại, ngủ gật trên giường từ chín giờ tối.
Vén nhẹ mấy sợi tóc, chắc chắn người trong lòng đã ngủ say như chết, Tôn Dục Nghiêm cẩn thận rút điện thoại đang cầm trên tay cô nàng ra.
Mở mật khẩu, đi đến mục tin nhắn, hai chữ "bảo bối" to đùng đập vào mắt Tôn Dục Nghiêm.
Gương mặt tối sầm, hắn bóp chặt điện thoại.
Tư Kỳ dám ngoại tình công khai trước mặt hắn.
Từng dòng tin nhắn đậm mùi thính được Tôn Dục Nghiêm lưu lại trong đáy mắt.
Nhiệt độ cơ thể đã xuống dưới không, hắn nghiến răng, kiềm chế cơn nóng giận.
Lúc này, đầu dây bên kia lại gửi tin nhắn cho Tư Kỳ.
[Bảo bối: Kỳ Kỳ, tôi muốn xem mặt của em.]
Tôn Dục Nghiêm nhanh chóng nhắn lại.
[Kỳ Kỳ: Nhưng tôi không muốn.]
[Bảo bối: Tại sao không muốn?].
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
[Kỳ Kỳ: Vì ghét!]
[Bảo bối: icon khó hiểu Ghét? Em bị sao vậy?]
[Kỳ Kỳ: Chẳng sao cả.]
[Bảo bối: Vậy gửi ảnh tôi xem, sau đó ghét sau cũng chưa muộn.
Được chứ?]
Trầm tư một hồi, Tôn Dục Nghiêm quyết định đáp lại bên kia bằng chữ "Được!"
Mở ngăn tủ quần áo của Tư Kỳ, Tôn Dục Nghiêm lấy cái bợp tai mèo hôm trước Tư Kỳ được tặng, đeo nhẹ lên đầu, chiếc áo sơ mi hở hai cúc bên trên.
Nhìn thỏi son MAC mới mua hôm qua cửa Tư Kỳ, Tôn Dục Nghiêm đắn đo một hồi.
Cuối cùng vẫn quyết định thoa nó lên môi.
Cảm thấy bản thân trong gương đã đủ yêu nghiệt, Tôn Dục Nghiêm khẽ chu môi, tay còn làm động tác ôm mặt ngại ngùng.
Bàn tay còn lại thuần thục chụp hình, chỉ trong vòng một phút, Tôn Dục Nghiêm đã sở hữu trong tay những tấm hình có một không hai.
Nhìn hắn lúc này, không khác nào một tiểu thụ.
Nhìn tấm hình được gửi đi, Tôn Dục Nghiêm cười khoái chí.
Lần này coi như đại thành công.
Nhưng đầu dây bên kia đăng nhập mãi vẫn không trả lời lại, phải chăng đã bị vẻ đẹp của hắn thu hút?
"Sếp…sếp Tôn??"
"Ngài…từ bao giờ, lại…biến thành bộ dạng như này? Ngài làm Trần Tử Ca tôi…bất ngờ quá!!"
Nhìn dòng tin nhắn, lại nhìn lên biểu tượng ảnh đại diện, đầu óc Tôn Dục Nghiêm nổ cái ầm.
Bỏ mẹ rồi, người đang nhắn tin với Tư Kỳ là thằng bạn trí cốt bấy lâu của hắn, Trần Tử Ca!!!.