Lý Yên Ngôn được tuổi thì bắt đầu được Yên Vân Hạ đưa đi học mầm non, bé vốn hoạt bát, còn nhỏ lại ham vui nên vô cùng thích thú, chỉ có Lý Trạch Lâm là thấy phiền lòng vì con gái nhỏ sắp quên mất mình.
Lức trước mỗi khi cậu đi làm về, Lý Yên Ngôn sẽ tíu tít ở trong lòng cậu đòi nghe kể chuyện hoặc dỗ dành, nhưng giờ cô bé chỉ qua loa chào hỏi, ngay cả cái hôn má gặp gỡ cũng quên mất, chăm chăm vào mấy cuốn tô màu.
Lý Trạch Lâm tức chết đi được.
Chưa kể ở lớp, Lý Yên Ngôn cũng rất được bạn bè và giáo viên săn đón.
Biết sao được? Cả ba và mẹ bé đều là những diễn viên nổi tiếng một thời, Lý Yên Ngôn lại xinh xắn, đáng yêu, ai mà lại cưỡng được cơ chứ?
- Ngôn Ngôn, cậu có muốn ăn kẹo của tớ không? – Một bạn nhỏ trong lớp quay sang bắt chuyện với Lý Yên Ngôn, bàn tay mũm mĩm của bé cầm một nắm kẹo,
Lý Yên Ngôn không thích ngọt, hơn nữa mẹ bé có dặn nếu ăn quá nhiều kẹo sẽ bị sâu răng.
Tuy nhiên vì phép lịch sự, Lý Yên Ngôn vẫn vui vẻ nhận lấy, tươi cười đáp:
- Cảm ơn cậu nhé, tớ sẽ giữ kẹo cẩn thận.
Cái vỏ kẹo này công nhận đẹp ghê đó.
Cậu nhóc kia có chút ngập ngừng, tò mò lên tiếng:
- Kẹo là để ăn mà… Với lại kẹo của tớ không ngọt đâu, tớ biết Ngôn Ngôn không thích đồ ngọt mà.
Nếu cậu cứ giữ mãi thì sẽ bị chảy nước mất.
Ăn không ngon nữa đâu.
Hơn nữa tớ có quà cho cậu trong kẹo mà.
Lý Yên Ngôn trong lòng đấu tranh một chút, cuối cùng vẫn bóc lớp vỏ ra rồi cho kẹo vào miệng.
Đúng là cậu bạn kia không nói dối, kẹo này thực sự không quá ngọt, nhưng điều Lý Yên Ngôn bị thu hút lại là hình trái tim bị vẽ nguệch ngoạc ở trong lớp vỏ gói kẹo cơ.
Lý Yên Ngôn quay sang nhìn cậu bạn, chưa gì đã thấy khuôn mặt cậu nhóc đỏ bừng đầy ngại ngùng rồi…
Lý Yên Ngôn biết tỏng rồi nhé, đây cũng là lần thứ trong tuần cô bé nhận được lời tỏ tình rồi còn gì.
Có điều Lý Yên Ngôn chẳng thích các bạn nam trong lớp đâu, ai bảo các bạn ấy ngốc nghếch, hay khóc nhè, còn bị chảy mũi nữa chứ.
Có điều biết làm sao được? Ai bảo bé xinh đẹp và nhiều mị lực như vậy, bé là con của mẹ Yên Vân Hạ và ba Lý Trạch Lâm mà.
Lý Yên Ngôn vẫn cất cái vỏ kẹo vào cặp, đơn giản vì nó xinh thôi, bé nhẹ nhàng nhắc nhở cậu bạn, tựa bà cụ non:
- Bây giờ chúng mình còn nhỏ lắm, nên là chờ khi tớ lớn hơn, tớ sẽ trả lời cậu nhé.
Tất nhiên, đây chỉ là một lời hứa vô ý của trẻ con, Lý Yên Ngôn chẳng mấy chốc đã quên mất, mà cậu bạn kia cũng chẳng nhắc lại gì nữa.
Thế nhưng vẫn có người vì chuyện này mà lo lắng tới mất ăn mất ngủ.
Lý Trạch Lâm sau khi nghe con gái kể truyện liền vội vàng kéo tay Yên Vân Hạ vào phòng bàn bạc.
Cậu hấp tấp đề nghị:
- Bà xã, chúng ta cho con gái nghỉ học đi?
- Hả? Sao tự nhiên lại đề nghị như vậy? – Yên Vân Hạ nhíu mày lên tiếng.
Mặc dù Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm có thể thừa sức cho Lý Yên Ngôn ở nhà học gia sư hay tham gia vào các trường quốc tế, hoàng gia có tiếng.
Tuy nhiên Yên Vân Hạ vẫn muốn để cho con gái có thể phát triển một cách tự nhiên nhất.
Cô biết so với mình thì Lý Trạch Lâm bao bọc con gái hơn nhiều, nhưng yêu cầu này thì đúng là hơi quá quắt, Yên Vân Hạ không hài lòng chút nào.
Lý Trạch Lâm nhìn sắc mặt bà xã hơi tái đi thì có chút ngập ngừng, nhưng ý chí vẫn ngùn ngụt, cậu không thể để con gái bị cướp mất được:
- Bà xã, em nhìn xem, chúng ta cho con gái đi học là để lấy kiến thức, vậy nhưng lũ nhóc kia suốt ngày quấy rối làm phiền con bé, con bé sao có thể học hành nghiêm túc được cơ chứ?
Yên Vân Hạ lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, cô có chút buồn cười hỏi lại cậu:
- Anh nghĩ con bé sắp thi cấp hay Đại học mà lại nói mấy lời này? Kiến thức? Anh đòi hỏi kiến thức gì ở một cô bé tuổi vậy? Em cho con gái đi học là để nó có thể hòa nhập, mạnh mẽ và tự tin hơn, anh đừng có phá nữa.
Yên Vân Hạ cứng rắn trả lời, điều đó càng khiến Lý Trạch Lâm thêm phần rối ren, cậu phụng phịu:
- Nhưng mà, tụi nhỏ đó luôn nung nấu ý định cướp con gái của anh… Hơn nữa chúng ta vẫn có thể tìm cô giáo về nhà dạy riêng cho Ngôn Ngôn mà, dù sao cũng như em nói đấy, mầm non cũng chưa có gì để học cả…
Yên Vân Hạ trước đây cũng đã đọc nhiều tin tức liên quan đến việc Lý Trạch Lâm ‘cuồng’ con gái, nhưng tới mức này thì cô cũng không nghĩ đến.
Lúc trước khi Lý Yên Ngôn chưa đi học thì Lý Trạch Lâm muốn thế nào cũng được, nhưng hiện tại con bé đã biết nhận thức rồi, Yên Vân Hạ không thể để Lý Trạch Lâm chiều hư cô nhóc được.
Yên Vân Hạ kiên quyết không đồng ý, khổ thân cho Lý Trạch Lâm ở trong gia đình cũng chẳng có tiếng nói gì.
Cậu tìm đến sự giúp đỡ của phụ huynh hai bên, nhưng bên nội hay ngoại thì đều muốn cho Lý Yên Ngôn đi học mầm non.
Niên Tư bình thường vẫn đứng về phe cậu, hôm nay cũng phản đối:
- Ngôn Ngôn đã lớn rồi mà Trạch Lâm.
Con có thể bảo vệ con bé được hôm nay, ngày mai, nhưng sẽ không thể bảo vệ con bé cả đời được.
Để cho con bé tự do phát triển, tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn cũng tốt mà.
Được rồi, Lý Trạch Lâm không còn gì để nói nữa.
Cậu quyết tâm đi tìm đương sự là Lý Yên Ngôn để xin ý kiến, có điều cô nhóc chỉ ngây ngô đáp lại:
- Tại sao phải ở nhà học vậy ba? Con rất thích tới trường, cô giáo cũng tốt mà các bạn còn đáng yêu nữa.
Ba đừng có bắt con ở nhà đó, nếu không con sẽ giận lắm đấy.
Cái vẻ mặt không hài lòng của cô nhóc khiến cho trái tim Lý Trạch Lâm mềm nhũn.
Phải, cậu chính thức thua một cách trọn vẹn.
Lý Trạch Lâm nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng thông suốt.
Lý Yên Ngôn có thể tiếp tục đi học cũng được, nhưng lũ nhóc kia nhất định phải học được một bài học thích đáng.
Sáng hôm sau, Lý Trạch Lâm khí thế rừng rực chủ động xung phong đưa Lý Yên Ngôn đến trường, cậu đối với tất cả các bé trai trong lớp dặn dò một lượt:
- Đúng là con gái của ta lớn lên xinh đẹp, lại thông minh hiểu chuyện, nhưng con bé vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, mấy đứa đừng có tranh thủ lúc ta không ở bên con bé mà làm phiền nó.
Con gái của ta, không phải ai cũng có thể thích đâu.
Nếu mấy đứa còn dám đến gần con bé, ta sẽ tét mông mấy đứa thật đau đấy.
Như chưa đủ an tâm, Lý Trạch Lâm còn còn ngồi ngoài cửa lớp của Lý Yên Ngôn cả tiếng đồng hồ theo dõi xem lũ nhóc kia có thực sự nghe lời mình hay không.
Tất nhiên, hành động này của Lý Trạch Lâm bị mấy cậu nhóc nghịch ngợm tố cáo với cô giáo của mình.
Được rồi, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng không nhỏ tới lớp học, cô giáo đành phải gọi điện cho Yên Vân Hạ.
- Chuyện này, có thật sao? – Yên Vân Hạ dường như không dám tin vào tai mình.
Tuy cô biết Lý Trạch Lâm đôi lúc còn trẻ con, nhưng đi so đo với mấy đứa nhóc tuổi thế này có phải hơi quá rồi không? Cô xoa xoa hai bên thái dương nhức mỏi, sau đó nhẹ nhàng trả lời:
- Được rồi, cảm ơn cô đã thông báo, tôi sẽ nói chuyện lại với Trạch Lâm.
Làm phiền cô giáo rồi.
Yên Vân Hạ cúp máy, trong lòng có cảm giác bản thân đang phải chăm sóc hai đứa trẻ một lớn một nhỏ chứ không phải là một chồng, một con nữa.
Vốn định sẽ mắng cho Lý Trạch Lâm một trận ra trò, nhưng khi đẩy cửa định tiến vào phòng của con gái, Yên Vân Hạ lại nghe thấy giọng Lý Trạch Lâm dịu dàng kể chuyện cho bé.
- Ngôn Ngôn, con có biết cô bé quàng khăn đỏ sao lại bị sói gian ác ăn thịt không? – Lý Trạch Lâm ôm Lý Yên Ngôn trong lòng, chăm chút bé từng tí một.
Lý Yên Ngôn cũng rất dựa dẫm vào ba mình, cô bé vùi cái đầu nhỏ vào lồng ngực rộng lớn của Lý Trạch Lâm, non nớt lên tiếng:
- Có phải là vì cô bé không nghe lời mẹ dặn không hả ba? Giống như Ngôn Ngôn không nghe lời mẹ thì sẽ bị phạt đó.
- Đúng rồi, Ngôn Ngôn giỏi lắm.
– Lý Trạch xoa đầu cô nhóc, ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm.
– Có điều Ngôn Ngôn thì khác với cô bé quàng khăn đỏ, Ngôn Ngôn còn có ba.
Nếu Ngôn Ngôn bị mẹ phạt, ba chắc chắn sẽ bảo vệ Ngôn Ngôn.
Yên Vân Hạ biết Lý Trạch Lâm từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của gia đình, tất cả những hành động bây giờ cậu dành cho Lý Yên Ngôn đều là để ‘bù đắp’ cho những tháng ngày tuổi thơ thiếu thốn của mình… Yên Vân Hạ bỗng nhiên không còn muốn trách mắng Lý Trạch Lâm gì nữa.
Quan trọng nhất đối với cô là Lý Trạch Lâm và Lý Yên Ngôn được vui vẻ, nhìn hai người hòa hợp thế này là đủ rồi.
Yên Vân Hạ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xem như câu chuyện ban nãy với cô giáo là không tồn tại.
Tất nhiên, sau đó cô cũng vẫn nhắc nhở Lý Trạch Lâm một chút, không thể để cậu tự do tự tại mãi được.