Thời gian này, Yên Vân Hạ giao lại toàn bộ công ty cho Ý Nguyên và Lý Trạch Lâm quản lý.
Có lẽ do tố chất con nhà nòi nên Lý Trạch Lâm cũng rất nhanh đã nắm bắt được cách quản lý, phân chia công việc,… Tuy nhiên bên cạnh đó cũng có vài lời đồn đại không hay lắm khiến cho Lý Trạch Lâm không khỏi đau đầu.
Tất nhiên, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hôn nhân của bọn họ cả.
Dù sao thì mọi người cũng vẫn chưa biết tin Yên Vân Hạ có thai mà.
Không phải Yên Vân Hạ không muốn công khai, chỉ là cô muốn đứa nhỏ được sinh ra trong bình yên, không bị giới giải trí quấy rầy hay ảnh hưởng thôi.
Yên Vân Hạ tự nhiên được nhàn nhã, nếu không đến các lớp học cho ‘mẹ và bé’ thì cô lại cùng Niên Tư và Hoa Vân Thư đi mua sắm, chuẩn bị đồ dùng cho đứa nhỏ trong bụng.
Tuy biết trẻ con sẽ lớn nhanh nhưng Yên Vân Hạ vẫn không nhịn được khi thấy những thứ đồ xinh xắn kia.
- Hạ Hạ, không phải là anh ngăn cản đam mê của em, nhưng mà thế này cũng nhiều quá rồi… - Lý Trạch Lâm nhìn phòng trẻ con chẳng mấy chốc đã đầy ắp đồ dùng thì không khỏi thở dài.
Đương nhiên cậu biết đứa con đầu lòng cực kỳ quan trọng với mình và Yên Vân Hạ, nhưng mà… Ngược lại với lo lắng của Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ dường như không bận tâm tới việc đó cho lắm.
Cô vẫn tiếp tục lướt điện thoại xem còn có gì mua được không.
Nghe Lý Trạch Lâm than thở, Yên Vân Hạ mới ngẩng đầu lên, đưa cậu nhìn bộ đồ hình thú đáng yêu của trẻ con ra hỏi cậu:
- Thế nào? Xinh lắm phải không?
Lý Trạch Lâm giờ đã hiểu vì sao Yên Vân Hạ lại sẵn sàng chi trả hàng chục triệu cho những thứ đồ kiểu này rồi… Cậu chậm rãi gật đầu:
- Đáng yêu thật.
Yên Vân Hạ chỉ cần nghe thấy thế thôi là lập tức nhấn vào nút đặt hàng.
Cô ném điện thoại xuống ghế sau đó mới đứng dậy vươn vai một cái.
Bụng Yên Vân Hạ cũng đã lớn lắm rồi, Lý Trạch Lâm sợ cô không cẩn thận nên từ sớm đã lót thảm lông khắp nhà.
Yên Vân Hạ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chính anh cũng cảm thấy chúng rất xinh đẹp mà.
Nếu thích thì cứ mua thôi, dù sao em kiếm tiền chẳng phải cũng để cho anh và con tiêu xài thoải mái à?
Được rồi, Lý Trạch Lâm hoàn toàn thua trước lý lẽ của người có tiền như Yên Vân Hạ.
Dù sao cô cũng chỉ còn vài tháng nữa là lâm bồn, cứ để cho cô thoải mái một chút, như vậy cũng tốt mà.
Vấn đề Lý Trạch Lâm lo lắng hơn hết thảy là sức khỏe của Yên Vân Hạ cơ.
Sang tháng thứ rồi nhưng có vẻ tình trạng nôn nghén của cô vẫn không thuyên giảm, ăn uống cũng không được mấy.
Cũng may thai nhi trong bụng hấp thụ tốt nên mọi thứ vẫn ổn.
- Hạ Hạ, em có muốn uống sữa không? – Lý Trạch Lâm nhìn Yên Vân Hạ nằm dài trên sô pha, mỉm cười hỏi.
Lúc trước Lý Trạch Lâm cưng chiều Yên Vân Hạ một thì bây giờ càng cưng chiều cô lên mười.
Mọi người nói trông cậu bên ngoài hào hoa phong độ mà về nhà chẳng khác nào ‘thái giám’ hầu hạ nữ hoàng của mình.
Lý Trạch Lâm cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao đối với cậu, Yên Vân Hạ cũng là người quan trọng nhất mà.
Yên Vân Hạ lười biếng đáp:
- Không muốn, hôm nào anh cũng bắt em uống sữa, em sắp ngán chết rồi đây này.
Lý Trạch Lâm cảm thấy oan chết đi được, nhưng cũng không dám cãi lại, sợ khiến cô tức giận sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.
Cậu chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, xoa nhẹ mái tóc mềm của Yên Vân Hạ, dịu dàng dỗ dành:
- Được rồi, không phải là anh ép em mà.
Thấy em buổi tối ăn ít nên anh sợ em sẽ đói bụng thôi.
Hay là em muốn ăn thêm gì không, anh đi làm cho em nhé?
Kể từ khi Yên Vân Hạ mang thai, Lý Trạch Lâm cũng không còn cho cô ăn đồ ăn bên ngoài nữa.
Yên Vân Hạ vốn thích ăn vặt, hiện tại bị cấm cửa như vậy thì cũng có chút bức bối.
Nhưng Lý Trạch Lâm lấy lý do đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, cô cũng hết đường chối cãi.
- Em chỉ muốn ăn bánh bao Tân Ký thôi.
– Yên Vân Hạ ỉu xìu lên tiếng.
– Trạch Lâm, chỉ một chiếc thôi có được không?
Lý Trạch Lâm đương nhiên biết niềm đam mê ẩm thực của Yên Vân Hạ… Cậu nhìn đồng hồ mới rưỡi tối, có lẽ cửa hàng vẫn chưa đóng, vì vậy mới thở dài một tiếng rồi gật đầu:
- Được, anh đi mua cho em.
Nhưng không thể ăn nhiều đâu nhé.
Yên Vân Hạ nghe vậy thì lập tức vui vẻ, cô biết Lý Trạch Lâm sẽ không để cho mình phải thất vọng đâu mà.
Nhìn cậu khoác áo rồi ra ngoài, Yên Vân Hạ thấy trái tim mình thực sự rất ấm áp.
Nói sao nhỉ? Hạnh phúc của một người phụ nữ, không phải đơn giản chỉ là được gả cho một người đàn ông yêu thương mình thôi sao? Lấy một người chồng tốt, chẳng khác nào có cả thiên hạ trong tay.
Yên Vân Hạ thầm nghĩ.
Lý Trạch Lâm đi được một lúc thì trời đổ mưa lớn.
Cửa hàng bánh bao Tân Ký cách nhà bọn họ cũng khá xa, Yên Vân Hạ đột nhiên có chút lo lắng.
Phụ nữ mang bầu chính là vậy mà, hay suy nghĩ linh tinh.
Yên Vân Hạ buồn bực ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, cảm giác nhàm chán không tả nổi.
Lúc này trên thời sự bỗng nhiên đưa tin:
“Trời mưa lớn nên ảnh hưởng tới giao thông, trên đại lộ X vừa xảy ra một vụ tai nạn.
Chiếc xe thể thao màu vàng do không kịp điều chỉnh tốc độ nên đã va thẳng vào xe tải chở hàng, Hiện tại cảnh sát giao thông đang phong tỏa khu vực này, tuy nhiên chưa xác định được thương vong cụ thể.”
Giọng của biên tập viên chậm rãi vang lên giống như một đòn đánh thẳng vào tâm lý hoảng loạn lúc này của Yên Vân Hạ.
Nếu như cô nhớ không lầm thì hình như Lý Trạch Lâm cũng có một chiếc xe thể thao màu vàng.
Chiếc xe này là Lý Trạch Vĩ tặng cho cậu trong dịp sinh nhật vừa rồi.
Hơn nữa đại lộ X cũng rất gần với cửa hàng bánh bao Tân Ký… Yên Vân Hạ giật mình, vội vàng cầm điện thoại của mình lên gọi cho Lý Trạch Lâm.
- Sao mãi không bắt máy vậy? – Yên Vân Hạ lẩm bẩm, hai tay cô run lên vì lo sợ.
Lúc này, chuông điện thoại của Lý Trạch Lâm từ trong phòng vang lên.
Cậu không mang theo di động… Yên Vân Hạ đột nhiên cảm thấy thế giới của mình sụp đổ, chưa bao giờ cô sợ hãi như vậy.
Yên Vân Hạ lúng túng không biết phải làm thế nào, nước mắt cứ như thế trào ra, cô nức nở:
- Trạch Lâm, Trạch Lâm… Làm sao bây giờ?
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên có tiếng phanh xe, Yên Vân Hạ vội vàng thu lại nước mắt, chưa đợi có người nhấn chuông, cô đã vội vàng chạy ra mở cửa.
Lý Trạch Lâm vì ban nãy vội ra ngoài nên không mang ô, vì thế người có chút ướt.
Cậu thấy Yên Vân Hạ ra mở cửa đón mình thì vừa cởi giày, vừa ngạc nhiên hỏi:
- Hạ Hạ, đói như vậy sao? Vừa thấy anh về đã chạy ra như vậy, anh mua được bánh bao cho em rồi đây.
Lý Trạch Lâm cởi giày xong vẫn không thấy Yên Vân Hạ nói gì thì mới giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cậu phát hiện có gì đó không đúng, hai mắt Yên Vân Hạ đỏ hoe, môi còn mím chặt vô cùng ủy khuất.
Lý Trạch Lâm vội vàng nắm lấy tay cô, hốt hoảng hỏi:
- Hạ Hạ, có chuyện gì thế? Sao lại khóc thế này? Nói cho anh nghe có ai bắt nạt em sao? Bà xã, đừng làm anh lo lắng được không?
- Anh mới là người làm em lo lắng đó.
– Yên Vân Hạ hất tay Lý Trạch Lâm ra, tức giận hét lên.
Không đợi cậu kịp phản ứng lại, Yên Vân Hạ đã ấm ức đi vào nhà, nằm xuống sô pha nức nở khiến cho Lý Trạch Lâm được một phen hú hồn hú vía.
Cậu vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng đuổi theo cô, ngay cả quần áo ướt trên người cũng không thèm để ý.
Lý Trạch Lâm lo lắng:
- Hạ Hạ, em làm sao thế? Anh đã làm gì sai sao?
Yên Vân Hạ khóc lóc một hồi mới chịu lo đầu ra nhìn cậu, cô không vui chất vấn:
- Vì sao anh đi ra ngoài lại không mang theo điện thoại? Anh có biết em gọi mãi cho anh mà không được không? Chỉ là một cái bánh bao thôi, anh đâu cần phải chạy đi xa như thế chứ… Ban nãy… ban nãy…
Yên Vân Hạ nghĩ đến tin tức thời sự kia thì lại nức nở.
Được rồi, cô thừa nhận là mình rất lo sợ người trong đoạn băng trên thực sự là Lý Trạch Lâm.
Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến nếu một ngày cậu rời xa mình thì cô sẽ thế nào nữa.
Lý Trạch Lâm vội vàng sờ túi áo, phát hiện bản thân thực sự quên điện thoại di động thì mới ngẩn người.
Có điều cậu đương nhiên biết Yên Vân Hạ sẽ không thể chỉ vì không gọi được cho mình mà khóc đến thảm thương thế kia.
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, Lý Trạch Lâm vẫn dịu dàng trấn an cô:
- Là lỗi của anh.
Ban nãy anh vội quá nên không mang điện thoại theo.
Chỉ là bây giờ anh đã về với em rồi, không phải sao? Bà xã ngoan, đừng khóc nữa nhé? Anh lấy bánh bao cho em ăn có được không?
Yên Vân Hạ gục vào vai cậu, vốn định nói rằng mình không muốn ăn nữa, vì cái bánh bao này mà cô đã suýt chút nữa… Có điều nghĩ đến việc Lý Trạch Lâm vì mình mà lặn lội trong đêm mưa đi mua đồ, Yên Vân Hạ không thể nói ra chữ ‘không’ được.
Cô chậm rãi ngồi trong lòng Lý Trạch Lâm ăn hết cái bánh, dáng vẻ như con mèo nhỏ khiến cho Lý Trạch Lâm không nhịn được mà bật cười.
Chờ Yên Vân Hạ ăn xong, bình tĩnh lại, Lý Trạch Lâm lại nhẹ nhàng vỗ về cô:
- Vừa rồi sao em lại khóc thế? Nói cho anh nghe được không?
Yên Vân Hạ bấy giờ mới nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, ấp úng kể lại mọi thứ.
Lý Trạch Lâm không biết là bản thân nên vui hay buồn vì có một cô vợ vừa ngốc vừa đáng yêu như vậy.
Nhưng rõ ràng cậu vui vẻ vì Yên Vân Hạ thực sự lo lắng cho mình.
Lý Trạch Lâm ôm chặt cô vào lòng.
Mãi sau mới lên tiếng:
- Hạ Hạ, em phải nhớ rằng em và con là những người quan trọng nhất với anh.
Anh sẽ không bao giờ bỏ hai người lại, càng không bao giờ để em lại mà không có lý do.
Vì vậy anh sẽ thật cẩn thận, sẽ sống thật tốt để có thể làm chỗ dựa cho em và con, biết không?
Yên Vân Hạ không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.
Tuy chuyện hôm đó chỉ là một sự trùng hợp, nhưng rõ ràng để lại trong lòng Yên Vân Hạ dư trấn không hề nhẹ.
Cô đối với Lý Trạch Lâm cũng càng lúc càng phụ thuộc như vậy.