Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ vừa trở về nước đã lập tức lao đầu vào công việc.
Bộ phim của Lý Trạch Lâm vẫn còn vài cảnh quay quan trọng, thêm khâu chụp ảnh hậu kỳ rồi làm vlog tuyên truyền, đương nhiên là bận rộn hơn nhiều.
Mà Yên Vân Hạ thì cũng có vài dự án cần phải xem xét, là người nắm giữ nhiều diễn viên, người mẫu nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay, Yên Vân Hạ không thể lơ là.
Thậm chí thời gian này, Lý Trạch Lâm còn nhiều lần trêu chọc cô rằng bạn trai của Yên Vân Hạ là công việc chứ chẳng phải cậu.
Yên Vân Hạ thở hắt một tiếng, duỗi cái lưng nhức mỏi của mình.
Kể ra thì đây cũng là một phần ‘hậu quả’ của việc tùy hứng trong yêu đương đấy chứ.
Ngày hôm đó sau khi nghe Lý Trạch Lâm tâm sự, cô đã bỏ luôn cả cuộc họp quan trọng sau đó, lập tức đặt vé máy bay tới Mỹ, công việc cũng chẳng kịp bàn giao lại cho ai.
Yên Vân Hạ nghĩ lại, cảm thấy hóa ra tình yêu cũng có thể khiến một người cuồng ‘deadline’ như cô thay đổi.
- Hôm nay lịch trình của chị còn gì nữa không? – Yên Vân Hạ sau khi đưa lại tài liệu đã ký duyệt cho Ý Nguyên thì ngẩng đầu lên hỏi.
Tính ra giờ này có lẽ Lý Trạch Lâm vẫn còn đang phải làm việc, bạn trai chăm chỉ quyết tâm như vậy, Yên Vân Hạ cũng không muốn thua kém.
Mỗi lần nhớ đến Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ đều mang theo dáng vẻ xuân sắc tràn đầy khiến cho Ý Nguyên không khỏi rùng mình.
Tại sao ở một mình mà cũng có thể thả ‘cơm chó’ như vậy được nhỉ? Ý Nguyên không thể nào hiểu được tâm trạng của người yêu nhau, chỉ có thể chậm chạp đáp lại câu hỏi của Yên Vân Hạ:
- Hôm nay thì không có lịch trì gì nữa, nhưng ngày tới chị có một bữa tiệc từ thiện.
Chị có muốn tham gia không? Hay là gửi quà mừng thôi?
Tiệc từ thiện à? Cũng lâu rồi Yên Vân Hạ chưa tham gia các sự kiện như vậy.
Đương nhiên Yên Vân Hạ thừa biết mấy bữa tiệc thế này chủ yếu là để các thương nhân gặp gỡ, giao lưu, khoe sự giàu có và lòng ‘nhân đức’ của mình.
Tuy nhiên cái mác ‘từ thiện’ lại khiến cho mọi người chú ý.
Yên Vân Hạ thở dài một tiếng, sau đó mới trả lời:
- Để chị xem xét một chút.
Em cứ note đỏ lại cho chị, có thể chị sẽ ghé qua đấy.
Hiếm khi lịch trình được rảnh rỗi, Yên Vân Hạ cảm thấy cứ như vậy trở về nhà thì có chút nhàm chán, dù sao Lý Trạch Lâm cũng không có nhà, một mình cô sẽ buồn lắm.
Trước đây Yên Vân Hạ không hề biết cuộc sống độc thân lại cô đơn như thế, chẳng biết từ lúc nào, có lẽ là từ khi Lý Trạch Lâm xuất hiện, cô bắt đầu sợ cảm giác một mình.
Yên Vân Hạ cảm thấy mình càng ngày càng phụ thuộc vào Lý Trạch Lâm mất rồi.
Ngẫm nghĩ một chút, cô quyết định sẽ lái xe tới phim trường đón cậu, sau đó cùng nhau ra ngoài ăn tối chẳng hạn.
Yên Vân Hạ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đứng dậy cầm theo túi xách và điện thoại.
Trước khi rời khỏi văn phòng, cô không quên vỗ nhẹ lên vai Ý Nguyên, động viên cô nàng:
- Cố gắng hoàn thành nốt công việc nhé! Sau này em có người yêu rồi, chị sẽ thông cảm cho những lần đi hẹn hò của em.
Yên Vân Hạ nói xong liền kiêu ngạo rời đi khiến cho Ý Nguyên không khỏi dụi mắt nhìn xem rốt cuộc đây có đúng là ‘boss Yên’ lạnh lùng, miễn nhiễm với chuyện yêu đương nhà mình không nữa.
Cô còn nhớ nửa năm trước, Yên Vân Hạ vẫn bài xích với chuyện tình cảm lắm cơ mà? Còn ngồi bên cạnh cô than thở mỗi ngày về vấn đề đôi lứa yêu đương, kết hôn nữa… Ý Nguyên thực sự khóc không ra nước mắt.
Nếu biết trước tương lai sẽ bị nhồi ‘cơm chó’ nhiều như vậy, Ý Nguyên khẳng định sẽ không bao giờ đẩy thuyền Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đâu.
Lúc trước, Yên Vân Hạ vốn là ‘khách’ quen của đoàn phim, nhưng dạo gần đây công việc bận rộn nên mọi người cũng không thấy cô tới thăm Lý Trạch Lâm thường xuyên nữa.
Nếu không phải Lý Trạch Lâm vẫn vui vẻ, hoạt bát thì có lẽ mọi người đã thực sự tin rằng mối quan hệ của hai người họ có vấn đề.
Hôm nay Yên Vân Hạ tới, còn đem theo trà sữa tới khao cả đoàn, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhóm.
Có ai mà không vui khi được ‘bà lớn’ chở che, quan tâm đâu chứ? Đương nhiên, Lý Trạch Lâm là người vui nhất.
Cậu mặc nguyên chiếc áo blouse còn đang dính bẩn, khuôn mặt lấm lem chạy tới chào hỏi cô bạn gái của mình:
- Vân Hạ, sao em tới mà không báo trước với anh?
Yên Vân Hạ rút từ trong túi ra mấy tờ khăn giấy cho Lý Trạch Lâm lau qua mặt mũi, sau đó mới mỉm cười đáp lại:
- Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.
Thế nào? Mọi thứ vẫn ổn cả chứ?
Yên Vân Hạ đương nhiên biết chẳng có chuyện gì làm khó được Lý Trạch Lâm cả, nhưng vẫn muốn quan tâm cậu.
Ban nãy lúc cô tới đã được chứng kiến một cảnh diễn nội tâm của Lý Trạch Lâm rồi, biểu cảm trên khuôn mặt thực sự rất tốt.
Cô đã nhiều lần cảm khái Lý Trạch Lâm nhà mình có thiên phú, nhưng trực tiếp nhìn thấy cậu phát huy phong độ thế này, Yên Vân Hạ vẫn cảm thấy tự hào vô cùng.
Lý Trạch Lâm nhận lấy khăn giấy, qua loa lau mặt mũi một chút rồi bỏ vào chiếc thùng rác gần đó.
Vì lát nữa vẫn sẽ phải quay tiếp nên không cần gọn gàng quá, có điều trước mặt bạn gái, Lý Trạch Lâm cũng không muốn vẻ đẹp trai của mình suy giảm đâu.
Nghe Yên Vân Hạ hỏi chuyện, Lý Trạch Lâm chỉ cười cười, tự tin đáp:
- Đều ổn cả, người đàn ông của Yên Vân Hạ, làm sao có thể thua kém được, em nói xem có đúng không nào? Nhưng bạn gái mang tới cho anh bất ngờ lớn thế này, anh thực sự vui lắm đấy.
Có điều hiếm khi em có thời gian rảnh rỗi, sao không tranh thủ trở về nhà nghỉ ngơi một chút?
Gần đây Yên Vân Hạ nghỉ ngơi không đủ, cậu cũng không thường xuyên có mặt ở nhà để nhắc nhở con nên Yên Vân Hạ đã gầy lại càng thêm xanh xao.
Lý Trạch Lâm có cảm giác chỉ một cơn gió nhỏ thổi qua thôi cũng dễ dàng cuốn trôi đi bạn gái của cậu mất.
Rõ ràng là ánh mắt của Lý Trạch Lâm đang hiện lên đầy sự đau lòng và chua xót.
Xem ra sắp tới nếu cậu có thời gian nghỉ ngơi, Yên Vân Hạ sẽ bị chỉnh nhiều lắm đây.
Yên Vân Hạ lấy một cốc trà vải đưa cho Lý Trạch Lâm, nhìn cậu uống một ngụm rồi mới nhẹ nhàng đáp lại:
- Em nhớ anh, muốn đến đón anh tan làm.
Ở nhà một mình, em thấy không quen lắm! Đều tại anh cả đấy, do anh chiều em quen rồi, nên bây giờ không có anh liền không có hứng thú trở về nhà nữa.
Yên Vân Hạ nửa đùa nửa thật nói.
Sự thật là cô nhớ Lý Trạch Lâm, rất nhớ là đằng khác, nhưng vế sau thì Yên Vân Hạ cũng có tâng bốc thêm một chút.
Tuy nhiên lời nói của cô lọt vào tai Lý Trạch Lâm thì vẫn vô cùng ngọt ngào, trái tim cậu như muốn vỡ ào ra vậy.
Mấy nhân viên hậu kì gần đó nghe được lời này của Yên Vân Hạ cũng không khỏi ghen tị.
Tình yêu sao mà ngọt ngào thế cơ chứ?
Lý Trạch Lâm vừa đau lòng lại vừa cảm động, muốn dang tay ôm lấy Yên Vân Hạ, nhưng lại sợ phục trang trên người sẽ làm bẩn những món đồ hàng hiệu cô đang mặc mất.
Lý Trạch Lâm cố gắng kiềm chế, chỉ đưa tay nắm lấy tay Yên Vân Hạ mà dịu dàng dỗ dành:
- Anh vẫn còn cảnh quay nữa mới được nghỉ.
Ở đây không có chỗ ngồi đâu, hay là để anh dẫn em tới phòng hóa trang của anh nghỉ ngơi một chút nhé? Xong việc anh sẽ quay lại gọi em?
Yên Vân Hạ mặc dù vẫn muốn ở lại xem Lý Trạch Lâm thêm một chút, nhưng đúng là bây giờ cô có hơi mệt thật rồi.
Ngoan ngoãn đi theo Lý Trạch Lâm tới phòng hóa trang, cậu kéo tay Yên Vân Hạ ngồi xuống ghế dựa, lại lấy áo khoác của mình đắp cho cô.
Lý Trạch Lâm cẩn thận dặn dò:
- Ở đây không có dường nên em nghỉ tạm nhé.
Bên trong tủ lạnh nhỏ đằng kia có ít bánh ngọt, nếu em đói thì có thể lấy ra ăn tam.
Tối nay về nhà anh sẽ nấu ăn bù cho em, được không?
- Được rồi mà.
– Yên Vân Hạ có chút buồn cười đáp lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Lý Trạch Lâm lại xem cô như trẻ con mà dặn dò, chăm sóc như vậy nhỉ? Nếu người ngoài nhìn vào hai người họ, có khi cũng chẳng phát hiện ra, Yên Vân Hạ vậy nhưng lại lớn hơn Lý Trạch Lâm hẳn tuổi đâu.
Lý Trạch Lâm có vẻ như vẫn không an tâm để Yên Vân Hạ một mình, cẩn thận nhắc nhở cô thêm vài lần nữa rồi mới chịu quay lại phim trường.
Vì có Yên Vân Hạ ở đây đợi nên Lý Trạch Lâm cố gắng hết sức để hoàn thành những cảnh quay nhanh nhất có thể.
Đạo diễn nhìn tiến độ của cậu thì không khỏi bật cười trêu chọc:
- Mới là người yêu thôi mà đã thế này rồi, không biết tương lai lấy vợ còn thê nô tới mức độ nào nữa.
Lý Trạch Lâm vừa mới trả lại quần áo cho bên hậu kỳ, bắt đầu tẩy trang, nghe vậy không khỏi nhếch môi cười.
Thê nô thì thê nô, có gì phải xấu hổ chứ? Cậu không muốn tẩy trang trong phòng vì sợ nhiều người sẽ làm Yên Vân Hạ thức giấc, do đó quyết định ‘hành sự’ ngoài trời như vậy.
Đạo diễn cũng không biết nên khen Yên Vân Hạ may mắn hay ngưỡng mộ Lý Trạch Lâm tốt số nữa.
Tình yêu của hai người họ dành cho nhau, hoàn toàn không thể so sánh ai hơn ai được.
Lúc Lý Trạch Lâm quay lại phòng hóa trang thì Yên Vân Hạ vẫn đang ngủ, cái áo cậu đắp cho cô ban nãy từ lúc nào đã rơi xuống đất rồi.
Lý Trạch Lâm bất lực thở dài, sau đó nhanh chóng bước đến nhặt áo lên, đắp lại lên người Yên Vân Hạ.
Có lẽ do tư thế ngủ không được tốt nên Yên Vân Hạ ngủ không say, vừa nghe thấy tiếng động bên tai đã lập tức mở mắt ra nhìn.
Cô dụi dụi hai mắt, giọng nói có chút ngái ngủ vang lên:
- Anh đã quay xong rồi sao?
Lý Trạch Lâm cưng chiều đưa tay xoa xoa hai má cô, dịu dàng đáp:
- Ừ, xong rồi.
Anh quay lại đón em đây.
Chúng ta trở về nhà dùng bữa rồi lại ngủ tiếp nhé?
Yên Vân Hạ dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô làu bàu mấy tiếng gì đó Lý Trạch Lâm nghe không rõ.
Nhưng chưa kịp phản ứng hay hỏi lại thì Lý Trạch Lâm đã bị vòng ôm mềm mại của cô làm cho sững người.
Yên Vân Hạ ôm chặt lấy hông Lý Trạch Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào bụng cậu, ngọt ngào lên tiếng:
- Em nhớ anh.