Càng nghĩ càng thấy khả thi nên Đỗ Nhược vội vàng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, suy nghĩ thật kỹ về chuyện làm truyện tranh.
Trong giai đoạn này, Đỗ Nhược chưa nghĩ đến việc xuất bản. Cô chỉ muốn thông qua cách thường xuyên công bố những nội dung mới lạ thú vị của truyện tranh trên Weibo để thu hút công chúng, từ từ tích lũy kinh nghiệm và tài nguyên cho mình.
Cuộc sống thường ngày gà bay chó chạy của bọn họ khi thuê chung phòng trọ cũng là một chủ đề hay.
Đỗ Nhược dự định sẽ vẽ một loạt chuyện nhỏ vui nhộn về bốn người bọn họ, mỗi chuyện nhỏ có thể tồn tại độc lập, không cần có một chủ đề xuyên suốt, giống như phim sitcom (hài kịch tình huống).
Câu chuyện nhỏ sẽ được đăng định kì hàng tuần dưới dạng truyện tranh. Những ngày thường thì cô sẽ đăng một vài mẫu chuyện do chính cô sáng tác trong lúc luyện viết văn.
Gần đây, Đỗ Nhược đã được giám đốc nghệ thuật đánh giá cao và Cố Uyên cũng đã ngầm cho phép cô được chuyển vị trí công tác theo đúng quy định của công ty nên tâm trạng cô rất vui vẻ, nhiệt huyết sáng tạo cũng ào ào ùa tới.
Rất Nhanh, Đỗ Nhược đã xác định được cốt truyện của truyện cười và bắt đầu vẽ.
Gần như là cô làm một mạch, một truyện tranh ngắn dễ thương mới mẻ đã ra lò.
Bảy tám cảnh đã giúp người xem tưởng tượng ra nội dung cốt truyện một cách dễ dàng, tính cách nhân vật được khắc họa chân thực và sống động, toàn bộ câu chuyện rất nhẹ nhàng, hài hước và ấm áp.
Rèn sắt khi còn nóng, Đỗ Nhược lập tức đem bản thảo bằng bút chì scan vào máy tính, cô sử dụng phần mềm vẽ phác thảo từng cái trên máy.
Phong cách tổng thể loạt truyện ngắn này của Đỗ Nhược khá nhẹ nhàng, trong truyện chỉ có hai màu đen trắng là đủ, không tô màu cao cấp và tạo hiệu ứng đặc biệt gì cả.
Dù vậy, sau khi Đỗ Nhược đem toàn bộ truyện tranh làm xong thì cũng đã quá khuya. Nhu cầu mua một chiếc máy tính bảng lại được đưa vào danh sách quan trọng, nếu có một chiếc máy tính bảng thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trên thực tế, bộ phận mỹ thuật đều có một máy tính bảng cho mỗi nhân viên nhưng Đỗ Nhược không phải là nhân viên chính thức của bộ phận mỹ thuật nên không có cách nào để xin.
Sau một thời gian làm việc cho công ty của Cố Uyên, cô đã trả hết nợ và còn một ít tiền dư trong tay. Cho dù có thù lao tăng thêm của các loại tạp chí thỉnh thoảng gửi tới nhưng cũng chỉ đủ dùng, không thể tiêu pha một cách tùy tiện được.
Máy tính bảng dao động từ vài trăm đến vài ngàn. Ỏ kiếp trước, cô thường dùng những loại cao cấp nên kiếp này cũng muốn chiều theo. Chờ khi có tiền nhuận bút dư giả một chút, cô sẽ mua một cái tốt hơn.
Sau khi đăng truyện tranh lên Weibo, Đỗ Nhược tắt điện thoại và máy tính. Không một chút đoái hoài đến việc có người xem hay không.
Cô rất nhàn nhã vì biết rằng việc tích lũy độc giả và fan hâm mộ cũng là một quá trình từ từ, không thể bùng nổ trong một lúc được.
Hiện giờ cô chưa có fan hâm mộ, cô cũng chưa định kinh doanh, Đỗ Nhược định chờ đến khi cô có một lượng lớn người hâm mộ cố định thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chờ đến chiều hôm sau, khi chuẩn bị tan sở, Đỗ Nhược lại như thường lệ, đi bộ đến bộ phận mỹ thuật để giao bản vẽ. Từ xa, cô đã thấy Cá Béo đứng đầu một nhóm người trong bộ phận cười ha ha, vừa cười vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Đây là nhìn thấy trò vui gì mà thậm chí cả công việc cũng không làm.
Đỗ Nhược hiếu kỳ, lúc đi ngang qua thì tiện thể nhìn một chút, sau đó kinh ngạc đến ngây người.
Những gì mọi người đang xem hóa ra là bài mà cô đã đăng trên internet đêm qua.
Cùng lúc đó, tiếng thảo luận của mọi người cũng truyền vào tai cô.
"Quá buồn cười, không được. Tôi muốn chia sẻ."
"Tôi đã chia sẻ từ sớm rồi, vừa mới chia sẻ đã khiến tôi hưng phấn ngay."
* * *
Trong lòng Đỗ Nhược lại kích động, từ tối hôm qua đến giờ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đỗ Nhược nóng lòng tìm hiểu sự thật nên sau khi giao bản vẽ cho giám đốc Lâm, cô vội vàng đi về quầy lễ tân.
Khi đi ngang qua khu vực làm việc của bộ phận sản phẩm, cô bị Trình Vi gọi lại. Trình Vi đem mấy viên sôcôla nhét vào tay Đỗ Nhược.
Từ khi Trình Vi biết được lí do ông chủ lớn chuyển cô vào vị trí làm việc chính thức, trong lòng cô đã rất biết ơn cô.
Cô bé còn chưa tốt nghiệp nên cách bày tỏ lòng biết ơn còn đơn giản, có món gì ngon, có cái gì vui đều muốn chia sẻ với Đỗ Nhược.
Nhận lấy lòng tốt của Trình Vi, cô mỉm cười với cô bé rồi lắc lắc sôcôla trong tay: "Cảm ơn!"
Trình Vi cũng vui vẻ cười một tiếng.
Cách đó không xa, Mạnh Thanh Thanh đang đi về phía phòng làm việc của An Nhã với một xấp tài liệu in sẵn. Nhìn thấy Đỗ Nhược và Trình Vi đang đứng cùng nhau nói nói cười cười, ánh mắt cô ta tối sầm lại.
"Mối quan hệ của họ đã trở nên tốt rồi sao?"
Đỗ Nhược không biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Thanh Thanh, cũng không để ý đến việc cô ta đang ở gần đó với ánh mắt khác thường. Bước chân cô lộ ra mấy phần sung sướng, mấy phần gấp rút. Trở lại quầy lễ tân, cô cầm điện thoại di động lên, nóng lòng mở Weibo.
Nhìn một loạt số liệu, cô vô cùng ngạc nhiên.
Fan hâm mộ hơn , hơn lượt chia sẻ, hơn bình luận, hơn lượt thích và rất nhiều tin nhắn riêng cho cô.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Đỗ Nhược cố gắng lần ra manh mối.
Có thể khiến cho số liệu của cô nhanh chóng leo từ 0 lên mức hot như hiện nay, chắc chắn phải có một một lượng lớn người đã chia sẻ bài viết của cô, lướt xem một lượt, cô thấy tài khoản của Cá Béo và một số đồng nghiệp có lẽ là trong bộ phận nghệ thuật.
Rốt cuộc, cô phát hiện ra rằng có một chủ blog anime nổi tiếng đã chia sẻ bài viết đầu tiên này của cô. Vị V lớn này có hơn 1 triệu người hâm mộ và có sức ảnh hưởng cực lớn. Sau khi chia sẻ và bình luận bài viết, số liệu của cô đã bắt đầu tăng với tốc độ kinh người.
Trên thực tế, có một bí mật mà Đỗ Nhược không biết.
Vị chủ blog nổi tiếng này vốn là người đã tình cờ ghé qua phòng phát sóng trực tiếp của Lộ Hành Chu vào tối hôm qua, nhìn thấy tranh của Đỗ Nhược và vô cùng ấn tượng về tranh vẽ hoạt hình của cô.
Trước khi đi ngủ, vẫn như thường lệ, anh ta lướt xem Weibo và phát hiện hình ảnh của một nhân vật nào đó gần giống với nhân vật trong truyện tranh mà chị gái nhỏ đã vẽ trong phòng phát sóng trực tiếp. Dù không biết người đăng truyện có phải là chị gái nhỏ ấy hay không nhưng anh ta cảm thấy vô cùng thích thú. Anh ta đọc kỹ nội dung bài viết mà vừa nhìn đã cuốn hút có chút không thể dừng được. Sau khi xem xong, anh ta đã chia sẻ truyện tranh đó lên Wechat, gửi đến bạn bè trên blog anime nổi tiếng của mình.
"Nhìn cái gì vậy? Tan sở rồi chị còn chưa về sao?" Giọng của Mạnh Thanh Thanh đột nhiên vang lên bên cạnh.
Đỗ Nhược giật mình, trong tiềm thức muốn thoát khỏi Weibo, thế nhưng một cuộc điện thoại đã gọi đến, đem giao diện Weibo phủ kín.
"Cô về trước đi. Tôi nhận điện thoại." Đỗ Nhược vừa nói vừa bước ra khỏi cửa công ty.
Mạnh Thanh Thanh bĩu môi: "Thật là thần bí."
"Này, có thể về được chưa?" Giọng nói trầm ấm và dễ chịu của Cố Uyên vang lên trong điện thoại: "Anh đang đợi em ở ga ra ngầm của công ty Hằng Á, anh đưa em về nhà."