"Cô sao?"
Họa sĩ kinh ngạc vì Đỗ Nhược không biết tự lượng sức mình, giọng nói anh ta đột nhiên cao lên vài độ, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.
"Các người đang thì thầm gì đó?" Cố Uyên nhíu mày hỏi.
"Không có gì?" Họa sĩ đối mặt với ánh mắt cực kỳ căng thẳng của Cố Uyên, kiên trì thuật lại một lần lý do: "Là Đỗ Nhược nói cô ấy muốn thử xem."
Sau khi nghe xong, Cố Uyên nhìn ánh mắt tỏa sáng nóng lòng muốn thử của Đỗ Nhược, giống như bị ánh sáng này thiêu đốt một chút, không khỏi thốt lên: "Vậy thì thử một chút xem sao."
"Gì chứ? Trò đùa trẻ con gì thế này?"
Họa sĩ sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Tờ giấy kia không phải là bản phác thảo cuối cùng, chỉ là nghe mọi người thảo luận, nhất thời ngẫu hứng vẽ, đừng làm khó Đỗ Nhược."
Anh ta nghĩ Đỗ Nhược muốn lấy công chuộc tội thì cũng đừng nhằm vào tờ giấy vẽ của anh ta mà níu lấy không thả chứ.
Còn thương hoa tiếc ngọc, biết suy nghĩ giúp Đỗ Nhược nữa à? Trong lòng Cố Uyên có chút cảm giác khó chịu, anh không ngờ rằng quan hệ giữa Đỗ Nhược với người khác phái lại tốt đến vậy.
Anh cười mà như không cười, vừa trêu chọc vừa nhắc nhở: "Sao tôi không nhìn ra. Cậu lo lắng nhiều rồi. Nếu đây đã là sai lầm do Đỗ Nhược gây ra thì nên để cô ấy chịu trách nhiệm. Cậu không cần lo lắng, đừng đoán mò."
Mấy lời nói đó thật đường hoàng, đã che đậy sự thật là Cố Uyên đang ăn giấm. Anh quay đầu lại nói với Đỗ Nhược: "Nếu đã muốn vẽ thì bây giờ bắt đầu đi."
Nhìn các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật bài trí trên bảng, Đỗ Nhược nói: "Tổng giám đốc Cố, tốt hơn là em nên quay lại phòng làm việc của mình để vẽ, giám đốc Lưu còn đang họp ở đây, mọi người đều có chuyện bận rộn."
- --Đọc FULL tại
Giám đốc kỹ thuật âm thầm gật đầu, so với đại tiểu thư Hà Úy Nhiên tự cao tự đại thì cô gái này vẫn dễ gây thiện cảm với người khác hơn, có mắt nhìn và hiểu được suy nghĩ của người khác.
"Không cần, đi vào phòng họp nhỏ." Cố Uyên vung tay lên dẫn mọi người rời khỏi.
Hà Úy Nhiên đi theo sau cùng, khuôn mặt cô ta đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo như mặt nạ nhưng trong lòng thì đang cười nhạo Đỗ Nhược vì bị Cố Uyên lớn tiếng bắt bẻ. Cô ta muốn xem một lát Đỗ Nhược mất mặt như thế nào.
Theo Hà Úy Nhiên, Đỗ Nhược vừa mới nói quay về chỗ làm việc của mình để vẽ, rõ ràng là biểu hiện của chột dạ.
Những người khác cũng dường như không tin tưởng Đỗ Nhược, trong lòng đầy thương cảm đối với cô. Lần thứ nhất có thể bỏ qua còn lần thứ hai làm sao có thể.
Đỗ Nhược không biết mọi người đang nghĩ gì, ngược lại cô rất tự tin về điều này.
Thực ra, ngay khi bước vào phòng họp, cô đã bị thu hút bởi thiết kế của mọi người trên bảng trắng. Sơ đồ kia chiếm 1/4 diện tích bảng trắng, dù được vẽ bằng đầu bút thô tròn nhưng rất tinh tế, ngoài thô trong mãnh, người vẽ có thể vẽ nên những hình ảnh rất sống động. Thật đúng là cao thủ, không dùng bất kỳ dụng cụ gì cũng có thể khiến cho bức tranh sống động như thật, dễ đi sâu vào lòng người.
Lúc xóa bảng, Đỗ Nhược cũng vừa quan sát vừa xóa. Sau khi xóa hết, trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối.
Bởi vì ấn tượng quá sâu sắc và quan sát rất cẩn thận nên Đỗ Nhược đã sớm khắc sâu hình ảnh của bức tranh kia trong đầu.
Đỗ Nhược lấy một tờ giấy A4 và một cây bút chì, thường ngày khi vẽ bản thảo, cô cũng quen dùng những công cụ đơn giản như vậy.
Theo bàn tay di chuyển của Đỗ Nhược, hết nét vẽ này đến nét vẽ khác được hiện ra. Mọi người dần dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, thật sự là không thể nhìn bề ngoài, nó thật sự giống hệt như bản vẽ gốc.
Họa sĩ nhìn thật chăm chú, anh ta nhìn qua là có thể biết Đỗ Nhược xuất thân chính quy, có kiến thức về hội họa rất tốt. Anh ta quan sát thấy trong quá trình khôi phục lại tất cả các chi tiết của bản vẽ gốc, Đỗ Nhược đã sử dụng phong cách độc đáo của riêng mình để tái hiện lại thần thái nhân vật.
Sau khi Đỗ Nhược vẽ xong nét cuối cùng, họa sĩ là người đầu tiên vươn tay ra đón lấy tờ giấy vẽ.
Cố Uyên bị cướp trước, vẻ mặt đen lại. Đây là lần thứ hai Cố Uyên nhìn chằm chằm mặt của họa sĩ, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Tại sao anh có thể có một nhân viên không có mắt nhìn như thế chứ?"
Họa sĩ không hề hay biết chuyện này, anh ta đang chăm chú xem sơ đồ của Đỗ Nhược.
Đó là một nữ nhân vật có huyết thống thần tộc nhưng bởi vì lớn lên ở thế tục nên ẩn chứa sự gian xảo dưới vẻ ngoài thánh thiện. Nhân vật này chứa đầy sự mâu thuẫn.
Vẫn là người ấy nhưng dưới ngòi bút của Đỗ Nhược, dường như tâm hồn càng thêm phong phú.
Họa sĩ thở dài, vốn dĩ không biết ý tưởng ban đầu của bức tranh nhưng Đỗ Nhược lại có thể xử lý nhân vật phong phú đến xuất thần như vậy. Điều này có thể thấy được tay nghề tuyệt vời của cô.
Rõ ràng cô gái này có thể dựa vào tài năng của mình để kiếm cơm nhưng tại sao vẫn phải dựa vào khuôn mặt?
"Để bức tranh lại chỗ này đi. Đường nét bản vẽ của cô rất chi tiết và tinh tế, có thể trực tiếp đem đi phủ màu. Nếu như bản vẽ không có gì thay đổi, tôi sẽ ưu tiên đề nghị sử dụng bản này của cô."
Trên mặt Đỗ Nhược lập tức nở nụ cười thật tươi. Cô chỉ muốn sửa chữa lỗi lầm đã mắc phải nhưng không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn thế này.
Cố Uyên khá ngạc nhiên, hầu hết nhân viên của công ty đều được thuê với giá cao hơn mức lương chung của ngành. Năng lực và trình độ của họ đều tốt. Lần này, Đỗ Nhược đã được công nhận như vậy, có nghĩa là cô thực sự có đủ sức để hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật sao?
Anh lại nghĩ đến hai bức vẽ đầy hàm ý kia của Đỗ Nhược, khi đó tâm trạng anh bị ảnh hưởng bởi nội dung bức tranh nên đã bỏ qua hoặc thậm chí phủ nhận năng lực của cô. Bây giờ nghĩ lại, hai bức tranh kia mặc dù được vẽ rất ngắn gọn đơn giản nhưng lại sống động như thật.
Cố Uyên chợt nghĩ chẳng lẽ anh đã thật sự sai khi để Đỗ Nhược làm lễ tân sao? Không hiểu vì sao ngay khi gặp Đỗ Nhược, anh lại mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
Hà Úy Nhiên đang đứng ở chỗ xa nhất, vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng. Cô ta muốn nhìn thấy Đỗ Nhược xấu mặt, càng muốn nhìn cô bị Cố Uyên xử lý. Hơn nữa, cô ta muốn đôi tình nhân giả này nhanh chóng tan rã nhưng diễn biến của sự việc hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta đã hi vọng.