Cố Uyên và Đỗ Nhược thay quần áo sạch sẽ rồi lần lượt bước ra khỏi phòng dành cho khách.
Sau khi biết cả hai chèo thuyền xuống ao để hái hạt sen, quản lý nhà hàng đã xin lỗi và yêu cầu đầu bếp làm một món tráng miệng ngon tuyệt với hạt sen tươi để tặng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược cầm điểm tâm, cố ý đi chậm lại một bước phía sau lưng Cố Uyên. Cô ngửi mùi thơm hấp dẫn của nó lan tỏa trong không khí, thừa lúc Cố Uyên không để ý, cô trộm lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Không ngờ, do ăn quá vội vàng suýt bị sặc, Đỗ Nhược không khỏi ho khan.
Cố Uyên cảm thấy điều kì lạ nên xoay người lại xem.
Đỗ Nhược phát hiện anh đang nhìn, ánh mắt vội né tránh, định đem điểm tâm giấu ra sau lưng.
Cố Uyên bật cười, đến bên cô, nhẹ nhàng lau phần tráng miệng còn sót lại trên khóe miệng, dùng ngón trỏ vỗ nhẹ lên trán cô: "Con mèo nhỏ tham ăn! Đưa đây anh cầm cho. Muốn ăn thì đợi lát nữa lên xe rồi ăn." Nói xong, anh vươn tay cầm lấy món tráng miệng trong tay Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược sửng sốt trước sự thân mật đột ngột của Cố Uyên, ngây ra vài giây, sau đó mới hồi phục tinh thần lại.
Cô cúi đầu, trộm nở nụ cười ngọt ngào trước khi đuổi theo anh.
Cả hai đều không để ý rằng cảnh tượng này đã được một người có tâm dùng điện thoại di động lặng lẽ chụp lại.
Ngày hôm sau, Đỗ Nhược đi làm với tâm trạng thoải mái.
---ĐỌC FULL TẠI
Truyện tranh ngoài mong đợi là đã bán được bản quyền cho bên điện ảnh, họ còn liên lạc với Cố Uyên. Đi trên đường, Đỗ Nhược cảm thấy ngay cả làn gió buổi sáng cũng có chút ngọt ngào vui vẻ.
Bước vào thang máy, cô tình cờ gặp vài nữ đồng nghiệp cùng công ty, Đỗ Nhược chào hỏi từng người một một cách niềm nở.
Vài người đáp lại cô như thường lệ, nhưng điều khiến Đỗ Nhược cảm thấy kỳ lạ là họ không được tự nhiên như mọi khi. Cô cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng cô lại là người không biết gì cả.
Khi đến quầy lễ tân, cô phát hiện Mạnh Thanh Thanh không giống như mọi khi.
Vì sự việc chấm công của Trình Vi nên mối quan hệ giữa cô và Mạnh Thanh Thanh đã không còn tốt như trước. Ngoại trừ giao tiếp lạnh nhạt trong công việc, còn lại, đều giống như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng hôm nay Mạnh Thanh Thanh có vẻ đặc biệt chú ý đến cô, nhiều lần tỏ ra mỉa mai và khinh thường cô từ một vị trí mà cô cho rằng mình không thể nhìn thấy.
Trái tim Đỗ Nhược không khỏi chìm xuống, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác cả thế giới đang cười nhạo bạn mà bạn không hề biết, nó thực sự rất tệ.
Đang âm thầm suy đoán vẩn vơ thì hai nữ đồng nghiệp phòng marketing đến, mỗi người cầm cả chục tài liệu cần s ao chép.
Đỗ Nhược tỉnh táo lại, nhiệt tình chào hỏi như mọi khi: "Tôi đi ngay, photo xong tôi sẽ đưa qua cho các cô."
"Không cần đâu, cô làm công việc của cô đi."
"Chúng tôi có thể tự làm được."
Hai nữ đồng nghiệp lần lượt từ chối, Mạnh Thanh Thanh lúc này mới đi tới, nói: "Để tôi giúp các cô."
"Vậy làm phiền cô." Hai người giao tài liệu cho Mạnh Thanh Thanh rồi vội vàng rời đi.
Đỗ Nhược ngạc nhiên, họ không muốn mình giúp mà lại nhờ Mạnh Thanh Thanh giúp, có phải họ đang cô lập cô không? Nghĩ lại thái độ từ chối vừa rồi của họ, hình như họ có chút khinh thường và dò xét, thật là khó hiểu.
"Tránh ra một chút, cô cản đường tôi rồi." Mạnh Thanh Thanh cầm một xấp tài liệu nhìn cô với thái độ cao ngạo, có chút tự hào nhàn nhạt.
Đỗ Nhược khó chịu, không muốn quan tâm đến cô ta nên âm thầm tránh ra.
Khi Mạnh Thanh Thanh đi ngang qua cô, cô ta còn mơ hồ hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Nhược ngồi lại trước máy tính, nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng càng tệ hơn, đành đứng dậy đi ra ngoài, muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tinh thần sảng khoái.
Lần trước Cố Uyên nhìn thấy dáng vẻ cô không trang điểm, cô đã có ý định không trang điểm nữa, mỗi ngày đều để mặc mộc đi làm. Mọi người trong công ty lúc đầu đều ngạc nhiên vì nghĩ rằng cô đã thực hiện một số công nghệ cao để thay đổi khuôn mặt nhanh chóng, nhưng sau đó họ phát hiện ra rằng đó là do cô không trang điểm. Hơn nữa, vì cô dễ thương và duyên dáng nên thái độ của họ đối với cô trở nên thân thiện hơn.
Chỉ là, tất cả dường như đã thay đổi hoàn toàn trong ngày hôm nay.
Trong tấm gương là một gương mặt đẹp không tì vết nhưng hơi tái nhợt vì suy nhược, Đỗ Nhược hứng nước rửa mặt xong, vừa định lau khô mặt thì ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
"Cô có nghĩ chuyện xảy ra với Đỗ Nhược là thật không?"
"Ảnh chụp cũng có. Vậy còn giả được à?"
Đỗ Nhược đột nhiên nghe thấy tên của mình, theo bản năng gần như đi vài bước vào bên trong, trốn vào trong buồng nhân viên vệ sinh cất giữ dụng cụ vệ sinh.
Giọng nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, hai người ngoài cửa đã bước vào rồi, dường như đã hẹn trước để trang điểm, bước chân dừng lại ở bệ rửa mặt.
"Tôi thực sự không ngờ rằng một con ả lễ tân nho nhỏ lại có thể bắt được người đứng đầu Hằng Á. Thế giới này thật đáng sợ."
"Điều này chứng tỏ chúng ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Đừng thấy cô ta bình thường khù khờ dễ thương mà lầm, tâm kế thủ đoạn thật đúng là khó lường mà."
"Đúng vậy, nghĩ lại thật đáng sợ. Ai có thể ngờ rằng cô Hà lại bị một người như vậy đánh bại."
"Nghĩ cũng lạ, sao cô Hà lại chịu thua một đứa tiếp tân nhỏ bé chứ."
"Có lẽ là cách thức theo đuổi không giống nhau đó. Cô Hà có tiền có quyền nên chỉ theo đuổi tình yêu thuần túy thôi, chắc là không thể chịu đựng được việc người đó có tiểu tam."
"Để xem, Đỗ Nhược có thể ở bên người đó được bao lâu."
"Ai biết được, đây không phải là điều chúng ta nên lo lắng. Chúng ta chỉ cần cẩn thận để không đắc tội với cô ta là tốt rồi. Dù sau, bây giờ cô ta cũng là người đứng phía sau vị kia nha."
Sau đó, cả hai trò chuyện một vài điều về nhãn hiệu kem nền, số lượng son môi và các chủ đề khác trước khi đi ra ngoài.
Đỗ Nhược dựa vào bức tường ngăn cách, toàn thân không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, cắn chặt môi không cho mình bật khóc.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện ra..
Cô không nên quên thân phận của mình, cũng không nên vì nhất thời tham luyến mà bị ma quỷ đeo bám, hậu quả hôm nay đã bị báo ứng!
Thế nhưng vì sao sự việc lại bị lan truyền?
Đỗ Nhược bước từng bước nặng nề, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Trình Vi đang đi về phía cô, Đỗ Nhược vội vàng tránh đi, muốn trốn, cô sợ Trình Vi cũng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thành kiến đó.
Trình Vi cũng đã nhìn thấy cô, đi tới nắm lấy tay cô: "Chị đang trốn cái gì vậy?"
"Tôi.."
Trình Vi dịu dàng nhìn cô: "Chị không cần nói, tôi hiểu chị nhất định không phải loại người như người ta nói."
"Em tin chị sao?" Đỗ Nhược kinh ngạc mở to mắt.
"Đúng vậy, em tin tưởng vào nhân phẩm của chị!" Trình Vi khẳng định nói: "Cho dù bức ảnh là thật, nhưng hẳn là chị và ngài Cố đang yêu nhau thật chứ không phải có quan hệ mờ ám".
Có những lời này của Trình Vi, Đỗ Nhược cảm thấy nỗi uất ức trong lòng có nơi để trút bỏ, những giọt nước mắt trước đây không dám rơi đều được trút hết vào lúc này.
Trình Vi tiến lên ôm lấy cô, thoải mái vỗ về cô, "Chị đừng khóc ở đây, người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu, chúng ta đi lại cầu thang thoát hiểm đi."
Đỗ Nhược kìm nước mắt và cúi đầu bước về phía trước dưới sự dẫn dắt của Trình Vi.
Đột nhiên, bước chân của Trình Vi dừng lại, "Tổng giám đốc Cố."
Đỗ Nhược nghe tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm như biển của Cố Uyên đang nhìn chăm chú vào mình, nước mắt liền tuôn ra rất nhiều, Đỗ Nhược quay đầu nhìn chỗ khác.