Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto

Dạo này Từ Vọng rất bận rộn.

Chạy bản thảo xong cô lại vội vã xuống lầu, người Lục Bá An thuê đã chờ phía dưới, cô chưa kịp lấy

hơi đã bị thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc kéo xuống ghế giày vò.

Tối nay cô phải theo Lục Bá An

tham gia một buổi tiệc, không còn sớm nữa, vài giờ nữa Lục Bá An về tới mà thấy cô còn chưa chuẩn

bị xong thì nhất định sẽ nói cô rề rà.

Từ Nhất thấy nhiều người vây quanh mẹ, cầm nhiều thứ kỳ lạ bôi bôi lên mặt và tóc mẹ, bàn tay của

cậu bé đặt trên đùi mẹ, đôi mắt tròn xoe tò mò ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì nhìn quá mê mẩn nên cả

buổi mới chớp mắt một

lần, gương mặt tròn trịa trắng trẻo đáng yêu chết người.

Bảo mẫu sợ bé vướng chỗ nên đến bế bé đi,

một lát sau bé lại chập chững đi tới.

Nhiều lần như thế, cuối cùng Từ Vọng cũng trang điểm xong, thay lễ phục ra ngồi trên sofa chờ Lục

Bá An về.

Từ Nhất bám lấy cô, chu miệng muốn hôn, Từ Vọng sợ bé làm lem lớp trang điểm trên mặt

mình nên cực kỳ đau lòng mà từ chối nụ hôn của con trai cưng.

Khi Lục Bá An đi vào, hai mẹ con đang chơi đến quên trời đất.

Một người thì tránh né không cho hôn,

một người thì vừa cười vừa nhào vào người mẹ, có thể nói là không có chút hình tượng nào.

Anh đi

tới, dùng một tay xách Từ Nhất lên khỏi người Từ Vọng.

Từ Nhất vừa thấy cha thì lập tức dời sự chú

ý đi, chính xác đặt môi hôn một cái chóc lên mặt cha mình.

Từ Vọng vừa được giải thoát còn chưa thôi cười, chậm chạp ngồi thẳng dậy sửa sang lại váy áo của

mình, rồi gọi bảo mẫu đến bế Từ Nhất đi.

Vì ít mang giày cao gót nên đi không quen, cô mang dép lên

xe, khi gần tới nơi mới đổi sang đôi giày cao gót xinh đẹp, khoác tay Lục Bá An xuống xe.

Năm nay, tiếng tăm của Lục Bá An rất vang dội, Từ Vọng đi với anh tham gia không ít yến tiệc lớn

nhỏ.

Bên ngoài đồn đại xôn xao rằng, chủ nhân tiếp theo của nhà họ Lục rất có thể sẽ là người đàn

ông trẻ tuổi này, thân là vợ anh, Từ Vọng lập tức trở thành đối tượng mà đông đảo phu nhân nhà giàu

muốn làm quen.

Từ Vọng không thích xã giao lắm, nhưng nghĩ tới những chuyện này sẽ có lợi cho anh, kết hôn rồi

phải dốc lòng vì nhau, ai bảo cô lại gả cho một người đàn ông tài giỏi đến vậy chứ!

Buổi tiệc được tổ chức ở một biệt thự riêng, người thiết kế biệt thự này có vẻ là một người thích

mê cung.

Từ Vọng đi vệ sinh ra, rõ ràng là theo lối cũ trở về, thế mà không biết tại sao lại đi ra

vườn hoa.

Trong vườn hoa có một

cô gái trẻ đang khóc, xem ra không phải là khách đến dự tiệc, vì cô gái không mặc lễ phục, trên

người còn bị dính rượu.

Rõ ràng, cô nàng này đang gặp rắc rối.

Từ Vọng là một người rất thích xen vào chuyện của người khác, đây vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm

của cô.

Thấy cô gái khóc thê thảm, Từ Vọng không thể làm như không thấy, bèn tiến tới hỏi: “Này em,

chị có thể giúp gì cho em không?”

Có lẽ là gì ngoại hình của Từ Vọng không có tính công kích, nên cô gái này nhanh chóng tiếp nhận sự

giúp đỡ của cô.

Cô gái không phải khóc vì đồ bị dính rượu mà là vì chuyện tình cảm, cô nàng thích

một người đàn ông, nhưng khoảng cách giữa họ quá lớn, cô nàng rất tự ti, bèn nhường công lao của

mình cho cô gái xứng đôi hơn với người mình thích.

Hôm nay cô gái bị gọi tới để làm mất mặt, cô

nàng xông vào một thế giới hoàn toàn xa lạ với mình, bên trong quần áo của mọi người lộng lẫy xa

hoa, làm cô gái trông như một trò cười, khiến cô gái càng nhận rõ họ thuộc về hai thế giới khác

nhau.

Cô gái nói: “Chị không hiểu được cảm giác tự ti của em đâu.

Em biết chị là bà Lục, rất xứng với ông

Lục, mọi người nói anh chị quen biết từ thời còn đi học, hai người là cùng một thế giới.”

Từ Vọng rất vui vẻ: “Thế à? Bọn chị trông thật sự rất xứng đôi sao?” Cô vẫn luôn cho rằng ở bên

cạnh Lục Bá An, mình chỉ như một hạt cát, không ngờ mọi người lại không cảm thấy như vậy.

Người ta đang buồn mà cô lại vui vẻ như thế thì hơi thất đức, cô bèn an ủi: “Em gái đừng buồn, tự

ti hay không là do bản thân mỗi người, đặc biệt là khi đứng trước người mình thích, ai cũng muốn

trở nên tốt nhất, về mặt này thì chị cũng như thế.

Nhưng thế nào mới là tốt? Phải có nhiều tiền hay

địa vị cao mới là tốt, nhất thiết phải là những người ở bên trong đó à?” Cô chỉ về nơi rực rỡ ánh

đèn ở xa xa rồi lắc đầu: “Trong mắt chị, những người chê cười em ngoài có tiền và địa vị ra thì

chẳng có gì tốt đẹp.

Các em có lẽ thật

sự không cùng một thế giới, nhưng chị cảm thấy thế giới của bọn họ chưa chắc đã tốt hơn thế giới

của em.”

Cô gái lặng lẽ rơi nước mắt: “Em muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng ngay cả thế giới của anh ấy em cũng

không thể đến gần.

Em biết mình không nên thế này, nếu để bà nội biết thì bà sẽ rất đau lòng.”

Không biết vì sao, Từ Vọng nghe cô gái nói thế thì rất khó chịu, cũng không biết nên an ủi thế nào

nữa, chỉ ngồi cùng cô ấy.

Không bao lâu, Lục Bá An gọi điện thoại đến, cô nói với anh mình bị lạc

đường, bên kia chỉ ném lại một câu câu ‘ngốc chết em đi’ rồi cúp máy.

Một lúc sau, anh tìm đến, Từ

Vọng nhờ anh gọi xe đưa cô gái về nhà, còn cô vào xe lấy áo khoác dự phòng đưa cô gái che chỗ bị

dính rượu lại.

Trong đầu cô nghĩ ra rất nhiều lời cổ vũ động viên tinh thần cô nàng, nhưng cuối

cùng lại không nói gì, chỉ nhìn cô gái rồi đi.

Trên đường về nhà, cô vừa cởi giày cao gót vừa nói với Lục Bá An: “Lục Bá An, anh có cảm thấy chúng

ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn hay không? Em nghe nói hai người yêu nhau phải cùng nhau trải qua

nhiều chuyện thì mới biết trân trọng nhau.”

Cô nhìn thấy cô gái kia mà nhớ lại một số chuyện của mình.

Đôi khi cô cũng rất đa sầu đa cảm, yếu

đuối không chịu được, đặc biệt là khi gần tới ngày kia, chỉ chút chuyện nhỏ cũng khiến cô trở nên

bứt rứt băn khoăn.

Cô lại hỏi: “Anh có nghĩ tới không, thật ra nếu như năm xưa chúng ta ở bên cạnh nhau, thì chắc cũng

sẽ chia tay vì những nguyên nhân khác thôi, dù sao khi đó chúng ta cũng chưa trưởng thành mà.”

Anh nhìn cô: “Bây giờ em trưởng thành lắm à?”

“…” Động tác mang dép của cô khựng lại, phụng phịu giận dỗi.

Đến nhà, xe dừng lại rồi tiến vào ga-ra, Từ Vọng ngồi yên không nhúc nhích, không có ý định xuống

xe.

Lục Bá An đi tới bế cô, nhưng cô không

cho, cũng không nói năng gì, quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh.

Bình thường cô rất hay kêu gào,

khi giận gào còn lợi hại hơn, rất ít khi lặng lẽ tức giận.

Anh kiên nhẫn hỏi cô: “Em sao vậy? Ai làm em không vui?”

Cô vẫn không chịu lên tiếng, phong cách rất không giống Từ Vọng.

Anh đưa tay xoa mặt cô, xoa trúng

dòng nước mắt nóng hổi.

Lần này, cô lại tránh đi nhưng anh không nhượng bộ nữa, đè bả vai cô lại, lấy khăn lau nước mắt cho

cô, giọng nói có chút không vui: “Sao lại khóc?”

Cô cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ đột nhiên nhớ lại những chuyện không vui.

Khi gần tới

ngày ấy là cô lại trở nên không lý lẽ thế đấy.

“Vừa rồi em nói chúng ta chia tay mà anh cũng không bác bỏ, có phải thật ra anh cũng muốn chia tay

với em không?”

Anh cau mày, cô lại khóc lên: “Đúng là anh từng nghĩ như vậy rồi!”

Đêm hôm đó, Lục Bá An mất rất nhiều thời gian mới dỗ được cô.

Ngày hôm sau, cô lại vui vẻ, cứ như

hôm qua người tự dưng khóc như điên không phải là cô.

Lục Bá An nhận ra sự khác thường của cô, nhưng cô không nói, anh cũng không hỏi.

Sau đó, một ngày nọ, cô lắp bắp chạy tới hỏi anh: “Lục Bá An, hai ngày nữa anh có rảnh không?”

Anh nói có, cô buồn bã nói tiếp: “Sắp đến ngày giỗ của bà nội em rồi, anh cùng em về viếng bà nhé.”

Bà nội Từ Vọng được chôn cất ở quê nhà, cách Xuân Thành không xa.

Đã vào hè, khí trời khá nóng bức, bọn họ đến nơi vào lúc chạng vạng.

Ở đầu thôn, rất nhiều bác trai

bác gái tụ tập hóng mát.

Lúc bé, Từ Vọng không sống ở đây nên không quen biết được mấy người.

Trong

thôn chỉ có gia đình của ông chú, biết hôm nay Từ Vọng về, trong nhà cũng đã chuẩn bị cơm tối chiêu

đãi bọn cô.

Cả nhà ông chú đều rất tốt bụng, nhưng vì không thường xuyên gặp nhau nên mọi người có chút xa lạ.

Ăn cơm xong, Từ Vọng cũng không ở lại lâu, mà bế Từ Nhất chuẩn bị về nhà mình.

Từ Kiến Quốc là

người rất sĩ diện, toàn bộ tiền làm ăn đều đổ vào xây nhà, nói là để khi già an dưỡng.

Nhưng Từ

Vọng vẫn cảm thấy ông ta là muốn khoe khoang tiền bạc với hàng xóm thôi.

Căn nhà hai tầng lầu, bên

ngoài thì thấy đẹp, nhưng bên trong thì trống rỗng.

Hiện tại cả nhà chú họ cô đang trông giúp ngôi nhà này, thím họ tiễn bọn cô về, thuận miệng nói:

“Thím đã dọn dẹp nhà cửa rồi, hôm qua cha cháu mới đi, cháu xem máy nước uống trong nhà vẫn còn mở

đấy.”

Mấy năm qua đều như vậy, bọn họ luôn tách ra về tảo mộ.

Trong nhà bày trí rất đơn giản, vừa nhìn đã biết không thường xuyên có người ở.

Thím họ về rồi, Từ

Vọng về phòng mình thu dọn, Lục Bá An có bệnh sạch sẽ, biết anh chắc chắn sẽ ghét bỏ nơi này, nên

cô còn đặc biệt mang theo một túi chăn gối, vừa thay mới vừa nói với Lục Bá An: “Anh chịu đựng một

chút nhé, quanh đây không có khách sạn, chỉ có thể ở lại đây thôi.”

Phòng này là phòng cô ở trước đây khi trở về thăm người nhà, đồ đạc của cô cũng không nhiều, nhưng

Lục Bá An vẫn nhìn ra một số đồ của cô, đó là một quyển album cũ kỹ.

Anh đưa tay lật quyển album trên bàn, Từ Nhất cũng tò mò đưa đầu sang nhìn.

Ảnh bên trong đều đã

rất cũ, anh lật từng trang, Từ Nhất chỉ ngón tay nhỏ xinh vào đó, vui vẻ nở nụ cười: “Ma ma.”

Nhóc con nghịch ngợm rất tinh mắt, cô gái trong ảnh là Từ Vọng lúc bé, cột kiểu tóc đuôi ngựa, cười

rất rạng rỡ.

Cô nắm tay một bà cụ, nụ cười của bà cũng rất tươi sáng.

“Đây là bà nội của em đó.” Từ Vọng lại gần nhìn, tiện thể giới thiệu với anh.

Cô kéo hai cha con

đến giường ngồi, Từ Nhất ngồi ở giữa giường, ngây thơ ngửa đầu nhìn cha mẹ.

“Nhìn xem, đây là em lúc ngày tuổi, có phải Nhất Nhất rất giống em lúc bé không?”

‘Ừ.” Anh nhìn đứa bé ngốc nghếch trong ảnh, khóe môi bất giác nở nụ cười.

“Khi còn nhỏ em rất giống bé trai, anh xem đây là em lúc năm tuổi.” Cô cẩn thận kể lại những kỉ

niệm lúc bé cho anh nghe, Lục Bá An kiên nhẫn lắng nghe, đến nỗi không phát hiện trời đã khuya.

Xa xa ngoài đồng truyền đến tiếng ếch kêu, đêm hè luôn inh ỏi thế đấy.

Từ Nhất ngủ ở giữa, Từ Vọng

xuống giường, đi vòng sang phía bên anh, lẳng lặng nằm vào lòng anh.

Anh ôm cô, nhẹ vuốt ve lưng cô.

“Lục Bá An, em rất sợ, em sợ có một ngày em cũng sẽ mất đi anh và Nhất Nhất.” Trước khi bà nội rời

đi, cô vẫn không biết rằng trên đời này còn có sinh ly tử biệt.

Cô sợ có một ngày cô sẽ lại mất đi

người thân yêu.

“Từ Vọng, chúng ta đều sẽ phải rời khỏi thế giới này.

Nhưng anh hứa với em, anh sẽ không đi trước

em.”.

Truyện Chữ Hay