Điệp Mộng nửa đêm đến dinh thự của Hoắc Vũ, nhìn chẳng khác nào tên trộm đang rình mò để lấy cắp tài sản.
Cô ta nhìn ngó xung quanh, chỉ định mượn tạm phòng khách làm giường ngủ, sáng sớm sẽ đi mất!
Hoắc Duệ Thần vẫn còn thức, đang xem bộ phim của Diệp Mộng Vy vào bốn năm trước.
Bộ phim cung đấu khiến người xem đã con mắt, vừa cái nư, làm người khác không có cách nào dứt ra được!
Trên tay cầm ly rượu vang, lắc đều vài cái rồi uống cạn.
Sau khi hết tập phim thứ hai mươi bảy, anh ta liền ngưng lại, cả người vừa ngã ra giường, liền nhớ đến chuyện gì đó, vội cầm điện thoại lên xem.
Nửa muốn gọi điện cho Hoắc Vũ nửa muốn không, nhưng nếu phá đi chuyện tốt của anh, thì chết chắc.
Hoắc Duệ Thần đấu tranh lí trí một lúc, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Điệp Mộng dưới nhà đã thành công vào nhà vì bảo vệ lỏng lẻo, nhưng chỉ có mười phần cô ta làm được thôi, còn chín mươi còn lại là nhờ Hoắc Vũ chỉ đạo từng đường đi nước bước.
Điệp Mộng nhìn chiếc sofa to bự, nhanh chân đi đến nằm lên cảm nhận sự êm ái của nó, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Sáng sớm hôm sau.
_ Hoắc Vũ, con đâu rồi, mau ra đây cho mẹ.
_ Bà chủ, thiếu gia không có ở nhà!
_ Sao các người lại ở đây? Không phải đã nghỉ việc rồi sao, lại đến đây làm việc cho con trai tôi sao? Không cút đi luôn đi, nhảy đi nhảy lại, đúng là không biết xấu hổ.
Lâm Chi Ái không nhân nhượng mà chửi bới lung tung, khiến người làm chỉ biết im lặng cho qua.
Bà ta đi vào phòng khách, vừa đặt túi xách xuống bàn, đã chú ý ngay đến Điệp Mộng đang ngủ trên sofa.
Bà ta lại lớn giọng, giận cá chém thớt, kéo mạnh Điệp Mộng ngồi dậy, không hỏi gì đã quy chụp tội danh cho cô ta, khiến cô ta chưa kịp tỉnh ngủ đã phải nhận một tràn chửi bới của Lâm Chi Ái.
_ Con tiện nhân này là ai vậy hả? Sao lại cả gan đến đây ngủ ở chỗ con trai tôi? Người đâu, mau đuổi con tiện nhân dụ dỗ đàn ông này ra ngoài cho tôi.
Thân là phu nhân của Hoắc gia, tôi không cho phép người phụ nữ khác có ý đồ xấu với chồng của con dâu tôi.
Mau lôi đi!
Điệp Mộng lúc này mới tỉnh táo sau một tràn chửi không vuốt mặt gì của Lâm Chi Ái.
Cô ta biết thân biết phận, chỉ nên im lặng cho xong chuyện, nếu còn lên tiếng, khác nào lại chuốc họa vào thân?
Nhưng Điệp Mộng càng im lặng, càng khiến Lâm Chi Ái phải tức điên lên, thẳng tay tát mạnh vào mặt Điệp Mộng, khiến cô ta ngớ người, lại nghe những lời nói sắc như dao găm của Lâm Chi Ái, càng khiến Điệp Mộng phải tủi thân.
_ Tôi là nói cô đấy! Tiện nhân nhà cô là ai, lại nằm ngủ ở đây thế hả? Thấy dinh thự của con trai tôi quá sang trọng, muốn đến đây dụ dỗ nó sao? Nhìn lại mình đi, khác nào gái không? Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, gương mặt lại tỏ ra đáng thương, đúng là loại phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.
Điệp Mộng từ nhỏ đến lớn, cho dù có bị quát mắng, cũng chưa từng phải chịu sự nhục nhã thế này! Cô ta ôm mặt khóc, từ từ đứng lên nhìn Lâm Chi Ái, lên tiếng phản bác:
_ Bà Hoắc, tôi từ nãy đến giờ chưa lên tiếng nói câu nào, đã bị bà chụp tội danh đáng xấu hổ đó lên đầu! Tôi chưa từng đắc tội với bà, chưa từng nói chuyện hay gặp mặt, tại sao bà lại nặng lời như vậy chứ?
_ Còn lớn tiếng trả treo sao? Bị ăn một cái tát chưa đủ sao, hay là lực vẫn chưa mạnh? Con tiện nhân nhà cô,...
_ Nè, bà mở miệng ra là tiện nhân này tiện nhân kia, bà biết gì về tôi mà lại phán xét? Tôi có thể kiện bà về tội phỉ báng người khác đó!
_ Hừ, kiện? Vậy kiện đi, để tôi xem, cô thắng hay tôi thắng.
Điệp Mộng chịu tủi nhục mà không thể phản bác, khiến bản thân tức đến bật khóc, hai mắt trừng lớn nhìn Lâm Chi Ái.
Bà ta không những không sợ, mà còn mạnh tay đánh cô ta thêm cái nữa! Lần này lực quá mạnh, khiến một bên khóe miệng bị chảy máu.
Điệp Mộng biết mình không thể làm gì, vừa định đứng lên phản bác, muốn trả lại cái tát cho bà ta.
Thật may mắn là, Hoắc Duệ Thần vừa hay đi xuống, đã chứng kiến hết một màn trước mắt, khiến anh ta tức giận quát lớn:
_ Mẹ, ai cho mẹ đến đây? Không thấy bảng bên ngoài sao? Cấm phu nhân Hoắc gia - Lâm Chi Ái.
_ Nè, con ăn nói kiểu đó sao? Mẹ chỉ muốn tìm anh con để lấy lại thứ thuộc về mẹ thôi!
_ Ở đây có thứ gì thuộc về mẹ chứ? Mau về Hoắc gia đi, con mà báo với bảo vệ, họ sẽ cưỡng chế ép mẹ về đấy!
Hoắc Duệ Thần lo lắng ngồi cạnh Điệp Mộng, đưa tay lấy khăn giấy lau đi vệt máu bên khóe miệng, đau lòng khi nhìn thấy gương mặt đỏ lên và đang dần xưng lên của Điệp Mộng.
Anh ta sờ nhẹ lên má, gương mặt vừa tức vừa đau lộ rõ trước mắt Điệp Mộng, khiến tim cô ta có chút rung động.
Lâm Chi Ái nhìn hành động thân mật của Hoắc Duệ Thần, nhất thời liền nhận ra không khí xung quanh hai người có chút không đúng lắm! Bà ta kéo Hoắc Duệ Thần ra, không vui hỏi:
_ Duệ Thần, con và con tiện nhân này là quan hệ gì? Mau trả lời cho mẹ biết, con tiện nhân này là gì của con?
_ Mẹ, từ mẹ này tôi kính trọng nên mới gọi, còn không thì đến từ mẹ tôi cũng không muốn gọi.
Mẹ mở miệng ra là chẳng có từ nào tốt đẹp cả! Mẹ hỏi cô ấy sao? Người yêu tôi đấy, người tôi muốn lấy làm vợ đấy, người mà tương lai sẽ trở thành người phụ nữ đứng ở vị trí mà không ai có thể chiếm được! Tôi nói cho mẹ biết, Vy Vy có anh hai bảo vệ, thì người phụ nữ của tôi, tôi bảo vệ.
Còn mẹ, quay về mà nói lại với ông quản gia, ông ta còn có ý định muốn lấy lại tấm thẻ bài, thì chuẩn bị xuống suối vàng gặp ba tôi đi! Mẹ, mãi mãi cũng sẽ không được hạnh phúc, kể cả bản thân có hai người con trai.
Hoắc Duệ Thần lộ ra ánh mắt hung tợn, khiến Lâm Chi Ái cảm giác bị xa cách.
Người con trai mà bà ta cho là dịu dàng, cho là ấm áp, sẽ không bao giờ lớn tiếng với bà ta, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa! Vậy mà giờ đây, chỉ vì người phụ nữ khác, lại lộ ra gương mặt khát máu đó!
...
Tối hôm họp báo, Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần đã bị lộ diện trên video của phóng viên, còn có hình chụp rõ mặt.
Chuyện này khiến Lâm Chi Ái một phen kinh hãi vì bị tính kế.
Bà ta nhìn lên tivi, căm hận nhìn Diệp Mộng Vy đang vui vẻ đứng trên bục, càng không ngờ, bà ta lại nghĩ, chính cô đã quyến rũ Hoắc Vũ, khiến anh không đến Philippines.
Tức giận chiếm lấy cơ thể, bà ta liên tục la hét, đập phá những gì xung quanh mình.
Quản gia cũng xem tin tức, điều này cũng khiến ông ta phải tức giận.
Nếu như thế lực không rơi vào tay của Lâm Chi Ái, thì ông ta nào có cơ hội danh chính ngôn thuận ở cạnh bà ta như một lão gia thực thụ?
Ông ta suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa ra ý kiến, khiến Lâm Chi Ái dần dần bình tĩnh lại:
_ Ái Ái, nếu như Hoắc Vũ không đi triệu hồi, vậy em lấy lại tấm thẻ bài, đợi đến hết tám năm, anh sẽ là người đi triệu hồi.
_ Nhưng chúng ta không biết nơi đó nằm ở đâu trên đất Philippines.
_ Bỏ ra ít tiền điều tra, không phải được sao?
_ Quan trọng là làm sao lấy lại tấm thẻ bài đây?
_ Đến nhà nói chuyện thử xem, không được thì chúng ta chỉ còn cách, bắt Diệp Hoắc Ảnh Quân hoặc Diệp Mộng Vy.
Ngoài hai đứa nó ra, Hoắc Vũ còn bận tâm đến ai nữa chứ?
Lâm Chi Ái gật đầu hài lòng, nếu ngay từ đầu bà ta giữ lại tấm thẻ bài, thì mọi chuyện đối với bà ta có lẽ rất suôn sẻ rồi! Nhưng chỉ vì muốn nhanh chóng có được thế lực, mới chơi ngu có thưởng như bây giờ!