Mặc dù Tân Đàm và Kỳ Xán mới quen nhau năm năm, nhưng dường như kỷ niệm giữa họ nhiều đến mức nói rất lâu rất lâu vẫn chưa hết, bởi vì mỗi một ngày họ đều đang sáng tạo những hồi ức ngọt ngào mới. Sau khi Kỳ Xán kể xong đoạn hồi ức ngây ngô năm mười tám tuổi, Tân Đàm đã ngủ quên từ bao giờ.
Bọn họ từng chém giết không ngủ không nghỉ suốt vài ngày ở Vân Thành, thân thể đã sớm mệt mỏi cực độ, cho nên thời gian nghỉ ngơi khá dài lâu.
Lúc gần rạng sáng ngày thứ hai khi sắc trời chưa tỏ, Tân Đàm chậm rãi mở mắt, lười biếng ngáp một cái. Thật ra cô không định dậy nhưng giữ một tư thế ngủ suốt một đêm khiến cô hơi khó chịu, cô lặng lẽ giật giật, muốn đổi tư thế, nhưng cô vừa nhúc nhích thì Kỳ Xán cũng tỉnh lại.
Kỳ Xán chậm rãi mở mắt ra nhìn sắc trời sắp sáng bên ngoài, kéo Tân Đàm sắp lăn ra khỏi lòng mình về, biếng nhác chào hỏi cô: "Đàm Đàm, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tân Đàm không nhịn được bĩu môi nói: "Sao cậu lại dễ bị mình đánh thức thế, mình chỉ muốn xoay người ngủ tiếp thôi mà."
"Là đến lúc nên tỉnh rồi, không phải do cậu." Kỳ Xán giơ tay lên, nhẹ nhàng che lên mắt cô, nói: "Cậu ngủ tiếp đi, mình dậy đây."
"Không muốn, chúng ta ngủ cùng nhau."
"Ngủ nhiều mệt người, không ngủ. Cậu ngủ đi." Kỳ Xán dịu giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Lông mi Tân Đàm run run, sợi mi thon dài xẹt qua lòng bàn tay Kỳ Xán, mang đến cảm giác tê ngứa. Cô nhắm mắt lại, nói: "Thế mình ngủ nhé."
Kỳ Xán thu tay lại, nhìn cô yên lặng nằm, nhẹ chân nhẹ tay chui ra khỏi lều.
Mặt trời kéo ra màn trời trắng xóa, bọn họ đang ở trong rừng, sương mù sáng sớm làm thế giới trở nên mơ hồ. Giữa một mảnh mông lung, Kỳ Xán nhìn thấy Thẩm Ưu ngồi tựa vào thân cây, một chân anh ta duỗi thẳng, một chân khác cong lên gập thành một góc vuông, tay khoác trên đầu gối. Anh ta cúi thấp đầu, nhìn không giống đang ngủ mà như đang chìm sâu trong suy nghĩ.
Kỳ Xán đi qua, hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây? Có lạnh không hả?"
"Vẫn ổn. Tôi chỉ đang nghĩ tới một vài chuyện, ngồi ở chỗ này gió lạnh thổi qua cũng có thể khiến tôi tỉnh táo một chút."
"Đang nghĩ về chuyện của Sầm Lê à?"
"Không sai biệt lắm."
Kỳ Xán ngồi xuống cạnh Thẩm Ưu, anh khép cái áo ấm trên người lại, nói: "Nghĩ tới cô ấy làm gì?"
"Tôi chỉ buồn bực, sau khi Tân Đàm biến thành zombie có thể nhớ rõ cậu, còn tốt với cậu như vậy, hình như còn tốt hơn cả trước kia." Thẩm Ưu mím môi, giả vờ không chút để ý nói: "Cậu còn nhớ rõ không? Trước kia Sầm Lê cũng nói thích tôi, kết quả hiện tại chẳng nhớ tôi là ai."
Kỳ Xán kinh ngạc liếc Thẩm Ưu một cái, nói: "Chuyện này có gì mà phải buồn bực, cậu có thích cô ấy đâu, cô ấy không thể không thích cậu chắc?"
"Không phải." Thẩm Ưu muốn nói lại thôi, có lẽ là anh ta cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô ích, bèn dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi Kỳ Xán: "Cậu có trông thấy dì Kiều và em trai tôi không? Tôi đỡ công trình kiến trúc bị zombie làm hư hại cho họ nên hôn mê, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì."
"Không biết, có lẽ là tới Tô Thành." Kỳ Xán nhìn về hướng mặt trời mọc, phân biệt đông nam tay bắc một lát, sau đó nói: "Tô Thành ngay cạnh Vân Thành, cách chúng ta cũng gần, cậu muốn tới Tô Thành không?"
Thẩm Ưu nhớ tới sự mệt mỏi lúc bảo vệ Kiều Vân và em trai thay người bố đã mất, và cảm giác lạnh lòng khi đối mặt với bà ta trong khoảng thời gian này. Theo lý mà nói nếu như bọn họ tới khu an toàn ở Tô Thành, anh ta hẳn nên thở phào một hơi, may mắn vì cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi trách nhiệm mới đúng.
Cuối cùng Thẩm Ưu vẫn không đưa ra quyết định, anh ta nói: "Không phải còn chưa đến Tô Thành à? Để ý tôi đi cùng mọi người một đoạn đường trước không?""Tùy cậu." Thêm một người cũng không nhiều, Kỳ Xán chẳng hề để ý. Sau đó anh hỏi: "Úc Gia Trí và Sầm Lê đâu? Ở trong lều à?"
"Con zombie kia đi ra ngoài, Sầm Lê đi theo anh ta, đã được một lúc rồi... Nói mới nhớ, bọn họ sẽ không không quay về chứ?"
"Vậy thì không." Kỳ Xán đứng dậy, phủi bụi trên người đi rồi nói: "Chờ làm xong bữa sáng là Úc Gia Trí sẽ về thôi."
"Sầm Lê thì sao?"
"Đương nhiên là về cùng Úc Gia Trí rồi. Cậu đừng nhọc lòng linh tinh cả ngày nữa, đi vào lều nghỉ ngơi một lát đi." Kỳ Xán nhún vai rồi quay người rời đi.
Thẩm Ưu đứng dậy, vừa định vào lều nghỉ ngơi một lát thì Tân Đàm đã ăn mặc chỉnh tề chui từ trong lều ra. Cô mặc chiếc váy dài màu trắng hôm qua, bên ngoài khoác áo khoác màu đen cùng màu với Kỳ Xán. Dung mạo và màu môi của cô đều lạnh nhạt, màu trắng giản dị phối hợp với màu đen khiến cô giống một vốc nước suối ngọt lạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tân Đàm nhìn thấy Thẩm Ưu, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh ta và Kỳ Xán, nhưng cô nhìn thẳng đi lướt qua Thẩm Ưu. Thẩm Ưu bỗng nhiên lên tiếng: "Tân Đàm."
Tân Đàm nghe thấy tiếng thì dừng bước, quay đầu thắc mắc nhìn Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu cảm nhận được sự thay đổi của Tân Đàm sau khi biến thành zombie một cách rõ ràng. Lúc cô còn là người thì thùy mị lạnh nhạt, bây giờ là điềm đạm lạnh lùng, dường như không có gì đáng giá để cô đặt trong mắt, chỉ có lúc nhìn Kỳ Xán vẻ lạnh lùng mới có thể bị ánh sáng lấp lánh thay thế.
"Em đi đâu thế?" Thẩm Ưu vốn muốn hỏi trong khoảng thời gian này Tân Đàm đã trải qua những gì, nhưng thật ra quan hệ giữa họ rất bình thường, nhất là sau khi Tân Đàm trở thành zombie. Có những lời anh không có lập trường để hỏi, cuối cùng anh chỉ khô cằn nói ra bốn chứ.
"Tôi đi tìm Úc Gia Trí và..." Tân Đàm dừng một lát, dịu dàng gọi ra cái tên bị cô lãng quên, mà hiện tại cũng vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn: "Lê Lê."
"À." Thẩm Ưu muốn đi cùng Tân Đàm, nhưng anh nhìn thái độ lạnh nhạt của Tân Đàm, không tiện mở lời.
Tân Đàm liếc Thẩm Ưu một cái, nhíu mày. Cô thử đi vài bước, phát hiện Thẩm Ưu đứng tại chỗ ngẩn người, cô bất đắc dĩ dừng lại hỏi: "Đi cùng không?"
"Được." Thẩm Ưu lập tức đáp.
Thẩm Ưu bước nhanh hai ba bước đến bên cạnh Tân Đàm, sau đó Tân Đàm mới nhấc chân đi về phía trước. Cô và Úc Gia Trí đã ở chung với nhau lâu rồi, có thể cảm nhận được sự tồn tại của đồng loại bằng khứu giác, cho nên chẳng bao lâu sau cô đã tìm được Úc Gia Trí và Sầm Lê ở bên dòng suối hôm qua.
Trên đường đi Tân Đàm không chủ động bắt chuyện với Thẩm Ưu, Thẩm Ưu cũng không lên tiếng, bầu không khí giữa bọn họ tràn ngập sự im lặng và ngột ngạt.
Tân Đàm và Thẩm Ưu dõi mắt nhìn qua, Úc Gia Trí và Sầm Lê đang ngồi bên dòng suối. Hình như Úc Gia Trí đang dạy Sầm Lê rửa tay, rửa mặt, gội đầu. Sầm Lê nghe rất nghiêm túc, sau đó làm theo Úc Gia Trí.
"Hôm qua lúc tôi và Lê Lê ở bên dòng suối cũng vệ sinh bản thân như vậy." Tân Đàm liếc Thẩm Ưu một cái, lạnh nhạt nói: "Nhưng có vẻ Lê Lê càng muốn học với Úc Gia Trí."
Thẩm Ưu không ngờ Tân Đàm sẽ bất ngờ lên tiếng, anh ta kinh ngạc nhìn Tân Đàm một cái, luôn cảm thấy cô đang nói bóng nói gió. Tân Đàm tiếp tục nói: "Úc Gia Trí đã kể với tôi là anh ta quen biết Lê Lê thế nào, vậy mà một zombie giữ đồ ăn như Úc Gia Trí lại chia sẻ thịt bò khô cho Lê Lê đang đói, tôi thật sự rất bất ngờ. Có lẽ cũng vì lí do này mà Lê Lê rất thích ở cùng với Úc Gia Trí."
"Tân Đàm, em nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Kỳ Xán, lo lắng anh sẽ phá hư quan hệ giữa họ?"
"Tôi chưa từng nói Úc Gia Trí và Lê Lê có quan hệ gì khác, nhưng tôi mơ hồ nhớ rõ anh không thích Lê Lê lắm. Hiện tại cô ấy quên anh rồi, anh cũng không cần thử đánh thức trí nhớ của cô ấy." Tân Đàm phân chia lập trường của mình rất rõ ràng: "Lê Lê đáng giá càng tốt."
Thẩm Ưu bất thình lình hỏi cô: "Em dựa vào đâu mà cảm thấy anh không thích cô ấy?"
"Tôi không biết cũng không nhớ rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như anh bằng lòng nói, tôi sẽ lắng nghe."
Thẩm Ưu mím chặt môi: "Anh từng tới Tô Thành tìm cô ấy."
Bố mẹ Sầm Lê ly hôn trước khi cô ấy thi tốt nghiệp cấp ba, cho nên trong lòng Sầm Lê nghẹn một hơi, dứt khoát ở lại ký túc xá đại học, nghỉ cũng không về nhà.
Thẩm Ưu đã quen với sự theo đuổi của Sầm Lê, nhưng về sau Sầm Lê tới Tô Thành, sau lưng anh ta trống rỗng, lại bắt đầu thấy không quen... Có lẽ đây chính là thói hư tật xấu mà người đời hay nói. Cho nên lần đầu tiên Thẩm Ưu vốn là người có tính cách không chủ động âm thầm tới Tô Thành tìm Sầm Lê.
Ngay từ đầu bọn họ tiếp xúc với nhau cũng coi như hòa hợp, về sau bởi vì Thẩm Ưu thường hay tới, hai người họ lâm vào mối quan hệ mập mờ, mãi đến đêm trước năm thứ ba đại học bọn họ xảy ra chiến tranh lạnh, sau đó tận thế tới.
"Cho nên, cô ấy gần như đã là bạn gái của anh rồi, không phải à?"
Tân Đàm kinh ngạc nhìn anh ta: "Bạn gái thì bạn gái, mập mờ thì mập mờ, gần như là bạn gái thì tính là gì? Không phải bạn gái là không phải, anh đang bất bình cái gì?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Nếu như Lê Lê nhớ tới anh, tuyệt đối sẽ không lại cùng con zombie kia..."
Tân Đàm rất không thích cách nói này, cô nói thẳng: "Chuyện giữa hai người là như nào không liên quan tới tôi, nhưng tôi nhất quyết không cho phép bạn của tôi đau lòng, cũng quyết không cho phép quan hệ giữa bạn bè tôi bị phá hỏng. Anh tự giải quyết cho tốt đi."
Thẩm Ưu lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc, lần đầu tiên anh nhìn thấy Tân Đàm bày tỏ quan niệm một cách ngay thẳng và cứng rắn như vậy. Ra chươ𝒏g 𝒏ha𝒏h 𝒏hất tại || t𝗋ùⅿt𝗋𝗎y ệ𝒏﹒𝐕𝘕 ||
Tân Đàm ngừng lại đúng lúc, không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi. Thẩm Ưu nhìn chằm chằm vào Úc Gia Trí rất lâu, trong lòng vẫn bất bình như cũ, bất thình lình, Sầm Lê phát hiện anh ta.
Thẩm Ưu đối diện với ánh mắt của Sầm Lê, bỗng cảm thấy hoảng loạn, sau đó lại không rét mà run, bởi vì Sầm Lê nhìn chằm chằm vào anh ta chảy nước miếng... cô ấy coi anh ta như đồ ăn.
Thẩm Ưu cố nén cảm giác khó chịu khi đối diện với zombie, đối đầu với ánh mắt của Sầm Lê không hề nhúc nhích.
Sầm Lê cảm thấy mình bị đồ ăn khiêu khích, cô ấy bực bội và hung dữ gào một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Thẩm Ưu, móng vuốt cô ấy sắc bén, hai mắt hung ác.
... Sau đó ra trận bất lợi, bị Úc Gia Trí giữ chặt.
Úc Gia Trí hướng dẫn từng bước: "Đừng tùy tiện vồ con người, ngoài Thê Thảm ra những con người khác đều rất hung dữ! Bọn họ sẽ bắt nạt chúng ta!"
Sầm Lê nhíu mày: "Tôi! Bảo vệ! Anh! Đừng sợ!"
"Phải là "tôi bảo vệ anh, anh đừng sợ"."
Sầm Lê cảm thấy nói một câu đúng là phiền phức.
...
Sau khi Tân Đàm quay về nơi dừng chân thì lập tức nói chuyện này cho Kỳ Xán nghe. Kỳ Xán cũng không để ý việc bọn họ chơi tình tay ba sẽ ảnh hướng tới quan hệ giữa nhóm họ.
Kỳ Xán rất khẳng định nói với Tân Đàm: "Từ nhỏ đến lớn Thẩm Ưu đều là đứa con kiêu ngạo của trời, tầm mắt cao, bây giờ chỉ là không cam lòng thôi. Mà hiện tại Sầm Lê đã là zombie, cậu ấy không cam lòng cũng chẳng kéo dài bao lâu đâu."
"Thật à?" Tân Đàm thắc mắc: "Thế nhưng mình cũng là zombie, cậu cũng không thèm để ý mà."
"Đàm Đàm, không phải tất cả mọi người đều là Kỳ Xán." Đuôi Kỳ Xán lập tức vểnh lên, dương dương tự đắc nói.
Tân Đàm vui vẻ: "A Xán, cậu đừng có kéo giẫm(*) chứ."
(*) Nói xấu, hạ bệ người khác để nâng mình lên.
"Đây là mình đang nói thật."
"Cũng đúng."
"Đàm Đàm, đừng kéo giẫm nha." Kỳ Xán học giọng điệu của Tân Đàm, cười nói.
Cháo trong nồi sôi sùng sục, Kỳ Xán và Tân Đàm quậy thành một đoàn, chờ đến lúc Úc Gia Trí và Sầm Lê trở về họ mới ngừng lại. Chẳng bao lâu sau Thẩm Ưu cũng quay về.
Lúc ăn sáng, Sầm Lê nhỏ giọng nói với Tân Đàm: "Đồ ăn! Quan hệ tốt! Không tốt!"
"Quan hệ tốt với đồ ăn, không tốt." Tân Đàm nghiêm túc sửa đúng, sau đó trả lời cô ấy: "A Xán không phải đồ ăn, cậu ấy là người rất quan trọng với mình... Cho nên đôi khi cậu đừng nhìn chằm chằm vào cậu ấy chảy nước miếng nhé, mình sẽ giận đó."
Sầm Lê tủi thân chạy về bên cạnh Úc Gia Trí.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bọn họ thu lều lại rồi chuẩn bị xuất phát. Bởi vì có Thẩm Ưu gia nhập nên cuối cùng Úc Gia Trí cũng không cần phải khiêng gánh nặng sinh hoạt một mình nữa.
Thẩm Ưu quay đầu nhìn nồi chén gáo bồn sau lưng, bỗng không biết là bọn họ đang chạy trốn trong mạt thế hay đang chơi xuân ở vùng ngoại ô nữa, nhất là khi nhìn thấy Tân Đàm muốn xách vali giúp Kỳ Xán, Kỳ Xán khước từ sau đó trở tay nắm lấy tay Tân Đàm cách một lớp tay áo. Sầm Lê học đi đôi với hành muốn chia sẻ trọng lượng giúp Úc Gia Trí, sau khi Úc Gia Trí vui vẻ đồng ý sự giúp đỡ từ con gái, Thẩm Ưu càng mờ mịt hơn.
Vậy mà zombie cũng có thể không giống zombie như vậy.
Thẩm Ưu thử hòa nhập với bọn họ, anh ta lựa chọn chia sẻ trọng lượng giúp Sầm Lê, nhưng Sầm Lê vừa nhe răng với anh ta là anh ta lại không nói gì nữa.
...
Thời gian đi đường không mặn không nhạt trôi qua vài ngày, bọn họ không vội lên đường, cho nên vừa đi vừa nghỉ suốt dọc đường, thưởng thức cảnh đẹp bình thường chưa từng để ý.
Mãi đến tối hôm đó, Úc Gia Trí quát to một tiếng: "Tại sao hạt dẻ của tôi! Một hạt cũng không! Còn!"