Lương Thiên sợ hãi không thôi ngồi trong cabin, ánh đèn màu đỏ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô ta. Chỉ mới vừa rồi, lúc cabin sắp lên đến đỉnh, cô ta nhìn xuống dưới. Sau khi xác nhận độ cao đã đủ để ngã chết, cô ta nắm chặt tay cầm, hai tay dùng sức muốn leo lên.
Lục Khiếu ngước mắt, nhắc nhở: "Đừng vùng vẫy, ngoan ngoãn treo đó đi, cẩn thận tay bị chuột rút đấy."
"Mẹ nó, sao anh không treo ở chỗ này rồi hẵng nói chuyện với tôi?" Lương Thiên tức điên, lại không ngờ vừa dứt lời thì cánh tay chợt tê dại.
Cô ta bị chuột rút thật rồi!
Mắt thấy đầu ngón tay đang nắm chặt tay cầm sắp buông ra, Lương Thiên sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Mãi đến lúc Lục Khiếu nhanh chóng phản ứng kéo cô ta lên cabin, cô ta ngã bệt trên sàn, nửa ngày cũng không thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
Hai tay Lục Khiếu đều đeo găng tay màu đen, anh ấy vuốt v e đầu ngón tay, giễu cợt nói: "Một người tham sống sợ chết như cô lại làm hại nhiều sinh mạng vô tội như vậy, không cảm thấy buồn cười à?"
Lương Thiên chống người ngồi dậy, trong giọng nói vẫn chứa nỗi sợ hãi khi vừa thoát khỏi cái chết, lạnh lùng phản bác: "Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, mấy mạng người mà thôi, anh biết cái chó gì. Đây là bọn họ đang cống hiến vì khoa học."
"Con mẹ nó cô mới hiểu cái chó gì, đừng sỉ nhục khoa học!" Lục Khiếu nghe vậy thì nổi giận. Ở trong mắt Lương Thiên, e là chỉ có mạng của cô ta mới đáng tiền, ngoài cô ta ra thì những người khác không cả bằng sâu kiến. Anh ấy lạnh giọng nói: "Lương Thiên, cô chính là u nhọt của xã hội, tôi sẽ tống cô vào ngục giam."
"Lục Khiếu, trước khi anh đưa tôi vào tù, anh dùng huyết thanh của ung nhọt thì có phải nên chém đứt cái tay đó đi không?"
Lục Khiếu theo bản năng nắm chặt tay trái đang để trên đầu gối.
Lương Thiên biết cô ta đoán đúng rồi. Sau khi xảy ra tận thế, trước khi đến nhà tù Bắc Sơn cô ta từng đánh nhau với Lục Khiếu, cô ta đánh không lại Lục Khiếu nên chỉ có thể bỏ chạy, nhưng ống huyết thanh thử nghiệm có kháng thể này đã bị Lục Khiếu cướp đi. Huyết thanh còn chưa trải qua thí nghiệm, Lương Thiên không ngờ Lục Khiếu cũng dám tiêm vào người. Nhưng ngẫm lại, sau khi lây nhiễm virus zombie anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ tiếc ống huyết thanh của cô ta, làm lợi cho Lục Khiếu.
Lương Thiên nghĩ tới là thấy tức, cô ta nói tiếp: "Anh dám đưa tôi vào tù, tôi cũng dám vạch trần chuyện cánh tay anh đang biến đổi! Trừ khi anh cắt cái tay đó đi, nếu không anh đừng hòng thoát khỏi tôi!"
Lục Khiếu nắm chặt tay trái, móng vuốt bén nhọn thuộc về zombie đâm bị thương lòng bàn tay anh ấy, nhuộm ướt găng tay màu đen. Anh ấy lạnh giọng nói: "Đừng hòng chọc giận tôi, Lương Thiên, cánh tay tôi biến đổi thì sao? Cô đáng chết hơn tôi nhiều!"
"Anh cho rằng đây là việc nhỏ à?" Khóe môi khô khốc tái nhợt của Lương Thiên nhếch lên: "Dư luận sẽ gi ết chết anh."
Lục Khiếu cười lạnh: "Đương nhiên rồi, dư luận có thể giết người. Không phải cô hiểu rõ điều này hơn tôi à?"
Lương Thiên giống như bị giẫm phải chân đau, chợt im bặt đi. Mãi đến khi cabin chậm rãi chuyển từ đỉnh xuống dưới, sắp chạm đến mặt đất, cô ta đều không nói thêm một câu.
Lục Khiếu cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Anh ấy thấy bọn họ càng ngày càng gần mặt đất, nắm chặt khẩu súng ngắm trong tay, chuẩn bị chờ lúc zombie xông lên trước thì đột phá vòng vây. Anh ấy nói với Lương Thiên: "Không muốn chết thì theo sát tôi."
"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ theo sát anh, sau đó đẩy anh vào trong bầy zombie!" Giọng Lương Thiên lạnh lùng và ác độc: "Anh còng tay tôi, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị tôi gi ết chết... Lục Khiếu, chắc anh khó chịu lắm nhỉ? Muốn giế t chết tôi, nhưng lại không thể không bảo vệ tôi, bời vì các người cần tư liệu trong đầu tôi!"
Lục Khiếu không dễ giận như Lương Thiên, đối với anh ấy việc bị cô ta khiêu khích như vậy không đau không ngứa, giống như thứ có thể chọc giận anh ấy chỉ có mạng người. Anh ấy bình tĩnh nói: "Lương Thiên, đừng quá tự cho là đúng. Trên thế giới có rất nhiều nghiên cứu viên vĩ đại, cô không đáng nhắc tới."
"Cô dám dở trò thì tôi cũng dám giết cô ở ngay chỗ này. Cô có thể thử xem có phải tôi đang dọa cô không."
Lương Thiên lại im lặng.
Đám zombie đang vây quanh dưới vòng đu quay ngửi thấy mùi máu thịt cách chúng càng ngày càng gần, càng reo hò phấn khởi. Mãi đến khi cabin Lục Khiếu Lương Thiên đang ngồi hạ xuống, bọn chúng cùng nhau tiến lên, lực lượng lớn lao, vậy mà có thể mạnh mẽ dỡ cabin xuống.
Sau khi Lục Khiếu và Lương Thiên lăn hai vòng mới bò từ trong cabin ra, zombie lập tức xông tới. Lục Khiếu nhanh chóng bắn ba phát súng lên trời, hi vọng có thể được phân đội nhỏ của quân cứu viện tới cứu.
Sau đó chính là cuộc chiến đấu ác liệt với zombie.
Cũng không lâu lắm, Úc Gia Trí lắc lư một vòng trên trời khẽ buông tay, lăn từ trên cabin xuống cùng Phương Dã, nện trúng hai con zombie xui xẻo đang hưng phấn kêu gào.Úc Gia Trí phát hiện vậy mà mình vẫn còn sống, không nhịn được vui mừng phát khóc. Anh ta bò từ dưới đất dậy, nhìn ra phía trước, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang cầm một khẩu súng ngắm nặng nề bắn chết đồng loại.
Úc Gia Trí cảm thấy sọ não hơi đau, cũng không rảnh lo Kỳ Xán và Tân Đàm còn đang trên vòng đu quay. Sau khi chạy ra ngoài hai bước anh ta lại vòng về, đỡ anh em tốt Phương Dã của mình lên rồi chuồn mất.
...
Dưới vòng đu quay, thi thể zombie chất thành đồng. Máu tươi trên người đám zombie bị Lục Khiếu giết chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, nhưng đối với Lục Khiếu và Lương Thiên mà nói, lúc này họ chẳng khác nào sống một ngày bằng một năm.
Thật sự quá nhiều zombie, cứ tiếp tục như vậy nữa sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ kiệt sức.
Vòng đu quay vẫn chậm rãi chuyển động, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn kinh khủng của đám zombie. Bọn chúng giống như máy móc không biết mệt mỏi, trong mắt chỉ có máu thịt tươi mới.
Kỳ Xán và Tân Đàm đang ngồi trên vòng đu quay cũng nhìn thấy. Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào Lương Thiên đang vật lộn với zombie, nói: "Lần này cậu ra ngoài là vì tìm Lương Thiên à?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Ừm." Bởi vì chuyện vừa rồi nên màu đỏ trên mặt Tân Đàm vẫn chưa rút đi, giọng cũng mềm cực kỳ. Bây giờ Kỳ Xán đều đã đến đây, Tân Đàm cũng biết cô không giấu giếm được nữa, cho nên trực tiếp nói ra: "Mình xuất hiện ở đây là vì đi tìm máy phát điện với cô ta. Huyết thanh trong người mình khiến cơ thể mình vẫn luôn không ổn định, cô ta đồng ý sẽ kiểm tra cơ thể giúp mình."
Sớm từ lúc Kỳ Xán phát hiện đoạn kim tiêm bị gãy trên cổ Tân Đàm anh đã mơ hồ nhận ra gì đó. Hiện tại Tân Đàm nói cho anh biết, khiến anh có thể xác định nguồn gốc những thay đổi trên người Tân Đàm đến từ huyết thanh của Lương Thiên.
Kỳ Xán không nhịn được nghĩ tới quãng thời gian trước, Lục Khiếu đã từng tiêm huyết thanh của Lương Thiên vào người. Đến nay anh vẫn không thể quên dáng vẻ đau đớn đó, đó là nỗi đau mà một người đàn ông kiên cường cứng rắn cũng khó có thể chịu đựng. Nghe thấy Tân Đàm nói "không ổn định", anh vội vàng hỏi thăm: "Sẽ không ổn định như thế nào?"
"Mình không biết, không biết... cho nên mình rất sợ." Tân Đàm nhỏ giọng nói, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết: "A Xán, mình vốn định từ bỏ, bởi vì thật sự quá khó chịu. Nhưng mình không nỡ rời xa cậu."
Kỳ Xán nghĩ đến dáng vẻ Tân Đàm đứng ở cửa, lòng như tro tàn vào nửa đêm mấy ngày trước, trong lòng đau xót. Anh cố nén cảm giác khó chịu, nói: "Người đàn ông bên cạnh Lương Thiên tên là Lục Khiếu, là thầy dạy sanda cho mình lúc mình còn ở Thịnh Thành. Mình và anh ấy từng đi tới nhau một thời gian, biết mục đích của anh ấy là bắt Lương Thiên. Chờ sau khi chúng ta xuống dưới, mình sẽ đi giúp anh ấy, sau đó thương lượng với anh ấy."
Tân Đàm hơi sợ. Cô chậm rãi lắc đầu, nói: "Anh ta rất hung dữ."
Kỳ Xán vừa định an ủi cô, chợt nhớ tới cánh tay bị thương của Tân Đàm. Thật ra từ trước đến nay Lục Khiếu đều không phải là một người dễ sống chung, anh ấy ghét cái ác như kẻ thù, đối mặt zombie ác độc tàn nhẫn, nếu để cho Lục Khiếu phát hiện Đàm Đàm là zombie...
Kỳ Xán không dám khiến Tân Đàm mạo hiểm.
Cho nên chỉ có thể... dẫn Lương Thiên tới.
Tân Đàm phát hiện hình như Kỳ Xán hiểu lầm Lục Khiếu nổ súng bắn cô. Cô vừa định giải thích thì vòng đu quay đã tới mặt đất. Kỳ Xán nắm chặt cổ tay cô, đẩy cánh cửa cabin đang hờ khép ra rồi bước xuống.
Zombie gần như đều bị Lục Khiếu hấp dẫn. Hai người bọn họ cũng không thu hút, nhưng vẫn có zombie mơ hồ ngửi được mùi của Kỳ Xán, ngo ngoe muốn hành động.
Kỳ Xán không định ngụy trang thành zombie nữa, anh vừa định ra tay thì Tân Đàm đã kéo anh lại.
Giọng Tân Đàm dịu dàng và bình tĩnh: "Mình tính toán lượng điện của máy phát điện, nhiều nhất chỉ có thể duy trì vòng đu quay quay hơn một vòng. Đu quay sẽ nhanh chóng ngừng lại, ánh đèn cũng sẽ tắt. Trong bóng tối zombie nhìn không rõ. Cho nên, A Xán, chúng ta không cần đánh nhau với zombie."
Tân Đàm vừa nói xong, vòng đu quay lập tức ngừng xoay, ánh đèn sáng ngời cũng dập tắt theo, công viên trò chơi một lần nữa chìm vào trong bóng tối, khiến đám zombie đang bạo động cũng im lặng trong nháy mắt.
Bởi vì có quá nhiều xác zombie, gần như che giấu mùi máu thịt con người, cho nên sau khi đám zombie mất đi ánh sáng đa số chỉ có thể đi loạn giống như ruồi nhặng không đầu.
Xung quanh thật sự quá tối tăm, hai mắt Kỳ Xán còn đang thích ứng bóng tối, Tân Đàm đã kéo tay áo anh, cẩn thận dắt anh vòng qua zombie, đi về phía Lục Khiếu và Lương Thiên.
Kỳ Xán ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tân Đàm, làm một vật trang sức cỡ lớn. Nhưng không bao lâu sau, Tân Đàm ngừng bước. Cô khẽ nói: "Bọn họ đã thừa dịp bóng tối chạy xa, mình không nhìn thấy bọn họ chạy về hướng nào."
"Không sao, chúng ta có thể tìm trước đã."
Tân Đàm gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm vậy, thế cậu phụ trách bên này, mình qua bên kia nhìn xem."
"Không được, chúng ta đi cùng nhau." Kỳ Xán lập tức nói: "Tối như vậy, mình bị lạc thì phải làm sao bây giờ?"
"... Được." Tân Đàm lại hỏi: "Thế chúng ta đi bên nào trước?"
"Đi bên vòng quay ngựa gỗ trước đi, mình nhớ là bên đó có cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cậu còn nhớ chúng ta từng mua cài tóc đôi ở đó không?"
Tân Đàm vừa đi vừa nói: "Sao lại thành cài tóc đôi rồi? Không phải thiên sứ nhỏ và ác ma nhỏ à?"
"Ừ hứ, cậu còn giữ không?"
"Để ở nhà."
Bọn họ nói chuyện, Kỳ Xán không thỏa mãn với việc Tân Đàm chỉ kéo tay áo anh, anh thử đi nắm tay Tân Đàm, lại bị Tân Đàm né tránh.
"A Xán, đừng nghịch, mình sẽ cào cậu bị thương mất."
Kỳ Xán thở dài một hơi: "Tại lâu lắm rồi mình không được nắm tay Đàm Đàm. Được rồi, không nắm thì không nắm, mình có thể tay trái nắm tay phải."
Tân Đàm bị anh chọc cười, sau đó cô nắm tay lại, rút vào trong tay áo hoodie to rộng, nhẹ nhàng đụng vào bàn tay đang để xuôi bên người của Kỳ Xán.
Kỳ Xán lập tức nắm lấy tay cô.
...
Kỳ Xán và Tân Đàm tìm kiếm tung tích của Lục Khiếu và Lương Thiên. Đi qua vòng đu quay ngựa gỗ chính là cửa hàng bán đồ lưu niệm, không khéo là trong đó cũng có zombie đang lảng vảng. Trong cửa hàng có đèn màu trang trí vào buổi tối, dùng pin, giờ phút này không biết là con zombie nào chạm nhầm vào công tắc, khiến đèn màu sáng lên.
Lượng ánh sáng này đã đủ để bọn chúng thấy rõ Tân Đàm và Kỳ Xán đang đứng ngoài cửa. Đôi mắt bị bao phủ bởi một lớp màng trắng của zombie nhìn đăm đăm vào Kỳ Xán, Kỳ Xán cũng không luống cuống, nhàn nhã tùy ý zombie đánh giá anh.
Bình thường Kỳ Xán ngụy trang sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng không chịu nổi có một số zombie có khứu giác nhạy bén hơn nhiều zombie phổ thông, cộng thêm bọn chúng đã đói bụng trong thời gian quá dài, thế là một giây sau một con zombie hung ác đánh về phía Kỳ Xán.
Kỳ Xán vừa định ra tay, Tân Đàm đã chặn trước mặt anh. Cô quay lưng về phía anh, Kỳ Xán không nhìn thấy trong đôi mắt diễm lệ đỏ như máu của Tân Đàm đột nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tân Đàm phát ra tiếng gào uy hiếp. Giọng cô hơi khàn nhưng vô cùng có khí thế, khiến con zombie nhào lên đầu tiên kiêng kỵ dừng bước.
Ý của Tân Đàm vô cùng rõ ràng, cô đang nói cho những con zombie ngo ngoe rục rịch này, Kỳ Xán thuộc về cô, tuyệt đối không cho phép zombie khác động vào!
Con zombie kia nhìn chằm chằm vào Tân Đàm, sau lưng nó dần dần có zombie đói khát tụ tập lại. Trong bọn chúng có càng nhiều đôi mắt thèm nhỏ dãi đang nhìn chằm chằm Kỳ Xán.
Cuối cùng, cảm giác đói khát của đám zombie chiến thắng lòng kiêng kỵ, từ con zombie ban đầu dẫn đầu, xông về phía Kỳ Xán và Tân Đàm.
Thật ra từ sau khi trở thành zombie, mặc dù Tân Đàm còn có lý trí, cũng khôi phục trí nhớ, nhưng rất nhiều hành vi của cô vẫn không tự chủ trở nên giống zombie, ví dụ như... giữ thức ăn. Cô tuyệt đối không cho phép zombie khác ngấp nghé Kỳ Xán.
Cho nên lúc con zombie kia xông lên, Tân Đàm không để ý Kỳ Xán đang ở đó, không chút suy nghĩ lao về phía nó, bắt đầu đánh nhau.
Kỳ Xán kinh ngạc, anh không ngờ Tân Đàm dịu dàng thùy mị lại ngang tàng như vậy. Nhưng tình huống trước mắt không cho anh thời gian kinh ngạc, bởi vì ngoài một bộ phận zombie tấn công Tân Đàm ra, còn có một bộ phận zombie đánh về phía anh.
Trên tay Kỳ Xán không có vũ khí, sau lưng chỉ đeo một cái ba lô đựng nước và đồ ăn anh đeo khi ra ngoài tìm kiếm than củi, lúc về sân thượng vội đi tìm Tân Đàm quá nên không cất đi, nhưng anh cũng không vì không có vũ khí mà lép vế.
Dù sao thời gian mấy tháng ở trong khu thất thủ cũng không phải là ở không.
Bởi vì lo lắng cho Tân Đàm nên trong quá trình vật lộn với zombie Kỳ Xán còn cố ý nhìn sang cô. Nhưng Tân Đàm cũng không cần Kỳ Xán lo lắng, cách đánh nhau của cô vô cùng lỗ m ãng, zombie cũng dần dần không dám tới gần cô.
Không vì gì khác, chỉ vì bất kể zombie tấn công Tân Đàm chỗ nào, cô đều chỉ nhìn chằm chằm cái cổ yếu ớt của zombie mà cắn, sau đó sẽ xé xuống một miếng thịt máu me đầm đìa. Hơn nữa Tân Đàm không sợ đau, vào lúc zombie kêu la oai oái vì đau, cô sẽ chỉ lạnh lùng cắn tiếp một miếng thịt nữa, mạnh mẽ cắn đứt cổ zombie.
Trừ điều đó ra, móng vuốt Tân Đàm giấu trong tay áo hoodie to rộng cũng sắc bén như dao, đủ để bảo vệ bản thân trong lúc vật lộn với zombie.
Thậm chí Tân Đàm còn nhào về phía một zombie muốn đánh lén sau lưng Kỳ Xán.
...
Số zombie trong cửa hàng cũng không nhiều, nhưng đủ để Tân Đàm và Kỳ Xán không thể dành thời gian cho việc khác, hơn nữa còn có vài con zombie lẻ tẻ nghe thấy tiếng đánh nhau đang chậm rãi tới gần.
Lại đứng ở chỗ này đánh nhau với zombie tuyệt đối không phải là hành động lý trí, Kỳ Xán vừa định tụ hợp với Tân Đàm dẫn cô rời đi, nhưng vì bản năng zombie quấy phá mà Tân Đàm đang đắm chìm trong niềm vui chiến đấu, mơ hồ có dấu hiệu mất lý trí.
Kỳ Xán vừa định nói chuyện, cách đó không xa chợt vang lên tiếng súng.
Kỳ Xán nhớ tới trước đây không lâu Lục Khiếu từng bắn lên trời ba phát, đây là tín hiệu cầu cứu của phân đội nhỏ quân cứu viện, cho nên là phân đội nhỏ quân cứu viện nghe thấy tín hiệu, chạy tới nơi này. Nhưng đối với họ mà nói đây cũng không phải là chuyện tốt.
Tốc độ của phân đội nhỏ quân cứu viện rất nhanh. Theo mấy tiếng súng vang, viên đạn chuẩn xác bắn vào đầu zombie, chúng lần lượt ngã xuống đất, không trượt phát nào. Mà viên đạn cuối cùng… nhắm về phía Tân Đàm...
Tay và mặt mũi Tân Đàm tràn đầy máu tươi, dưới ánh sáng lờ mờ trong cửa hàng, móng vuốt dài thối rữa có vẻ rất bắt mắt. Người của phân đội nhỏ quân cứu viện coi cô là zombie, không có gì đáng trách.
Tân Đàm chỉ nhìn thấy zombie mới vừa rồi còn đang đánh nhau với cô lần lượt ngã xuống, tiếng súng vang bên tai vô cùng rõ ràng. Cô nghe thấy một tiếng súng cuối cùng, mục tiêu của viên đạn là cô, tốc độ của cô không thể nhanh hơn đạn được.
Nhưng cô không cảm nhận được cơn đau khi viên đạn bắn vào đầu. Tân Đàm ngơ ngác nghĩ, sao cô lại cảm nhận được chứ? Cô căn bản không cảm giác được đau đớn.
Thế nhưng rõ ràng là viên đạn nhắm về phía cô, người ngã xuống lại không phải cô. Cô ngước đôi mắt đỏ giống như bị máu tươi nhuộm đẫm lên, ngơ ngác nhìn Kỳ Xán đang chắn trước mặt mình.
Tốc độ của Kỳ Xán vẫn luôn rất nhanh.
Tân Đàm mở to mắt nhìn, lại nháy mắt, trong đôi mắt sáng long lanh giống như hồng ngọc cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng. Lý trí quay lại, cô hốt hoảng hô: "A Xán..."
Kỳ Xán chắn đạn thay Tân Đàm, sau lưng trúng một viên đạn, máu tươi phun ra ngoài, khiến ý thức của anh dần tan rã. Nhưng anh vẫn cố chống đỡ, giơ tay lên, muốn lau đi vết máu trên mặt Tân Đàm từng chút từng chút một.
Anh dùng hơi sức cuối cùng nở nụ cười với cô, vội nói: "Đàm Đàm, mau chạy đi. Mình chắn giúp cậu..."
Kỳ Xán còn chưa nói xong một câu đã không chống đỡ nổi ngã về phía trước do mất máu quá nhiều. Tân Đàm vội vàng vươn tay đỡ lấy Kỳ Xán, sau đó cô trông thấy những người làm hại Kỳ Xán đang nhanh chân chạy về phía này.
Tân Đàm hoảng hốt không thôi, trong đôi mắt đỏ của cô lộ vẻ sợ sệt, sau đó bản năng khiến cô thét lên một tiếng kêu chói tai.
Đó là tiếng kêu của zombie, bén nhọn chói tai, đủ để hấp dẫn đám zombie trong mỗi một góc công viên trò chơi. Một giây sau, không ngừng có tiếng zombie gào rống vang lên đáp lại Tân Đàm, tùy theo mà đến là đám zombie đang lảng vảng quanh vòng đu quay, và đám zombie ở những chỗ xa hơn. Bọn chúng mênh mông cuồn cuộn, tạo thành làn sóng zombie đáng sợ.
Người của phân đội nhỏ quân cứu viện chưa bao giờ thấy zombie có thể dùng tiếng thét kêu gọi đồng loại. Bọn họ không kịp đuổi theo Tân Đàm đang nâng Kỳ Xán bỏ chạy, bởi vì bọn họ đang gặp phải phiền toái lớn.
Thừa dịp zombie còn chưa vọt tới, người của phân đội nhỏ quân cứu viện làm ra một quyết định chật vật, chạy. Dù sao cùng lắm họ chỉ có thể đối phó với bầy zombie, làn sóng zombie với số lượng đáng sợ, bọn họ không thể chống lại.