Sáng hôm sau
~~trường học ~~
Nó mệt mỏi lê từng bước lên lớp , chắc tại hôm qua xài chiêu 'Mỹ nhân kế' đó mà. Bây giờ nó chỉ muốn ngủ thui. Mấy tiết đầu trôi qua êm ả , mà mấy bà cô thấy nó ngủ cũng không nói gì , bởi vì nếu nó thức mấy bã sẽ tức hộc máu ra ngoài (quậy quá mà).
Tiết thứ là tiết ngữ văn , nó cũng tỉnh táo hơn rồi , định bày trò chọc phá ông thầy mà thôi nó thấy ổng tuổi đã cao , chịu không nổi mồm miệng nó đâu nên nó tha cho ông thầy. Mà ngồi nghe ổng giảng đạo hồi muốn nhức đầu , nên nó định đi ra ngoài , vừa bước tới cửa bị ông thầy gọi lại
- em đi đâu đấy
- em đi ra ngoài , có gì không thầy
- vô lễ! Bước vào chỗ cho tôi
- thầy có chắc là muốn em vào chỗ ngồi ko
Ông thầy ngẫm nghĩ một hồi , rồi xua tay
- thôi em đi đi , đi càng xa càng tốt , tui cảm ơn
- em ngoan hiền , chứ có làm gì đâu mà thầy sợ em giữ vậy - nó nhún vai rồi bước ra ngoài lun
~~vườn hoa sau trường~~
Trên một cái cây bàng , có một con quỷ à không có một con nhỏ , đang nằm dài trên cành cây nghe nhạc , và đó ko ai khác ngoài nó. Tự nhiên đang nằm , cái cây bàng rung rinh , nó hết hồn ngồi bật dậy thì
"Rầm"
Nó nằm yên vị dưới đất , mà cũng ko phải nữa nó nằm trên lưng người nào đó. Nó ngồi dậy xoa xoa cái mông , vừa định bước đi thì nghe có tiếng người nào gọi
- khoang đừng có bước
- ủa thằng nào vậy
- nhìn xuống chân đi
Nó nghe lời , vừa nhìn xuống , nó thấy cái chân nó ở trên đầu hắn
- ủa Đông sao anh ở đây
- bỏ cái chân của cô ra , cô mà đạp vào mặt tui một cái , thì liệu hồn cô đó - giọng hắn lạnh băng , đầy sự uy hiếp. Nó khẽ run người , vội bỏ chân ra , đỡ hắn lên
- tui xin lỗi , anh có sao ko
- cô ăn gì mà nặng thế
- anh ăn gì tui ăn nấy - nó bĩu môi
- mà cô ở đâu ra vậy , đè đau mún chết
- từ trên cây xuống - nó tỉnh bơ
- làm gì trên đấy
- nghe nhạc, ngắm cảnh
- khùng
- mắc cái gì anh chửi tui khùng hoai hoài vậy
-....- hắn nhún vai không nói gì , leo lên ghế ngồi , thấy vậy nó cũng leo lên ghế ngồi theo lun
Hắn nhìn qua , thấy nó ngồi đeo tai phone nghe nhạc , ánh mắt nhìn xa xăm như chất chứa nhiều nổi buồn , lòng hắn buồn xuống , không tự chủ được , lấy một bên tai phone của nó đeo vào tai mình. Bài hát đầu tiên hắn nghe , trong có vẻ giống tâm trạng hắn
"Tôi chen theo đám đông ngoài kia
Chiều giờ này tan ca , dòng người xô xa
Tôi đi vòng vèo vài nơi , mua một vài món đồ
Ngày dần tàn , và mình lãng đãng quên nhau
Tôi đi lòng vòng thành phố , lang thang ở mỗi góc hẻm , con đường
Tôi đi lục tìm và bới tung lên một trời ký ức
Tôi đóng cửa lòng , cài khóa , leo lên tầng cao khóc đến nghẹn lời
Nỗi nhớ thật đầy , phố xưa hanh hao gầy gò
Cứ đi về trên những chuyến xe buồn tênh mỗi ngày
Và trong vali tôi mang cất theo là hàng trăm nổi buồn đẹp lắm
Ngày tình hấp hối trôi , mình tôi thôi mùa đi mất rồi
Họng khô thêm những nỗi cô đơn vội êm..."
(Tôi có một nỗi buồn thật đẹp- Phạm Hồng Phước)
Và những bài sau , tất cả cũng là những bài buồn. Bất chợt hắn thấy người con gái trước mặt hắn , có một nỗi niềm gì đó thầm kín mà không thể nói với ai. Bây giờ hắn chỉ muốn ôm trọn nó vào trong lòng, an ủi , những hắn không làm được , khẽ mấp máy môi
- bài buồn - một câu ngắn gọn , những có nhiều ý nghĩa. Nó cũng hiểu ý hắn nói là gì , khẽ cười , mắt vẫn nhìn xa xăm
- ừ , hợp tâm trạng
Nó nói "hợp tâm trạng" có nghĩa là nó đang buồn , mà buồn chuyện gì , người con gái này chắc có lẽ sống rất nội tâm. Bình thường hắn thấy nó hay cười , đùa giỡn , trêu chọc mọi người , thì ra sau vẻ ngoài đó là một con người cô đơn , cố gắng tạo cái vỏ ngoài vui vẻ để che dấu nổi buồn bên trong. Chắc hẳn , hắn phải tìm hiểu rõ hơn về nó (