Một đường thông suốt Tạ Chinh chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới tiểu khu Ngạn Thuyền Đình. Nhưng sau khi cậu đánh xe vào ga ra lại không lập tức xuống xe. Trong mắt còn có tơ máu, biểu tình làm sao cũng thoải mái, quan trọng nhất là cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm tình đối mặt với Trình Cố.
Cậu sợ vừa thấy Trình Cố sẽ không thể kìm lòng kéo người vào trong ngực, sợ Trình Cố nhận ra mình đã biết dĩ vãng tối tăm của anh
Đó là vết thương đẫm máu của Trình Cố.
Chân tướng đột nhiên bị phơi bày, không có chuẩn bị trước, cậu không muốn đột ngột xé toang sự tăm tối trước kia.
Trong tài liệu, trong năm năm sau khi Trình Cố mang thai xuất ngũ chiếm đoạt độ dài rất ít, mà đôi câu vài lời đã nặng ngàn cân.
Tạ Chinh gục trên tay lái, nhắm mắt, nỗ lực làm cho tơ máu trong mắt tiêu tan.
Từ những thông tin trong tư liệu, không thể nghi ngờ Trình Mộc Qua chính là con của cậu. Là cậu tùy ý làm bậy, khiến Trình Cố phải rời quân đội, thậm chí suýt nữa mất đi tính mạng.
Tần tiên sinh nói, người như Trình Cố chịu ảnh hưởng của kích thích tố sinh dục nếu mang thai phải tiến hành sinh mổ, nguy hiểm đau đớn tăng gấp đôi so với nữ giới. Lúc đó cậu chỉ cảm thấy tâm rất đau, nhưng cảm xúc nghĩ mà sợ chỉ là là thứ yếu. Bây giờ nhìn thấy được ghi chép quá trình Trình Cố mang thai và giải phẫu cậu mới thiết thực cảm nhận được Tần tiên sinh nói “Tăng gấp đôi” là có ý gì.
Sau khi rời khỏi tổ hành động đặc thù Trình Cố được an bài ở một bệnh viện quân đội. Nam giới thân thể không thích hợp mang thai, bởi vì phát hiện sớm bác sĩ từng kiến nghị Trình Cố phá thai nhưng Trình Cố lại cự tuyệt. Tư liệu không hoàn chỉnh, chỉ có ghi lại một câu Trình Cố nói lúc đó: “Tôi vì nó giải ngũ, ngài còn khuyên tôi từ bỏ nó nha”, lại không có ghi rõ ràng tại sao Trình Cố không muốn phá thai.
Bác sĩ ví sinh mệnh nho nhỏ kia như quả bom nổ chậm, Tạ Chinh không biết sau khi nghe Trình Cố suy nghĩ cái gì, chắc chắn lạc quan mà cười cười, trấn an bác sĩ nói: “Ngài không biết sao? Tôi ở trong tổ hành động đặc thù là chuyên gia gỡ bom lợi hại nhất. Chuyên gia gỡ bom sao có thể sợ bom được? Tôi cứu rất nhiều người, chưa bao giờ thất thủ, tôi không sợ. Ngài phải có lòng tin với tôi chứ!”
Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố nhất định nói như vậy.
Anh chính là người như vậy, có rất nhiều năng lượng, vô luận rơi vào tình cảnh nguy hiểm cỡ nào đều có thể gặp dữ hóa lành, vô luận con đường phía trước ám hắc thế nào đều có thể tạo ra một chút ánh sáng, làm cho người ở bên cạnh ấm áp sáng ngời.
Mười tháng thời gian mang thai Trình Cố trải qua cực kỳ gian nan, hoóc-môn lúc cao lúc thấp, nhiều lần suýt nữa sẩy thai. Bởi vì buồn nôn rất nhiều nên trong thời gian dài anh không có cách nào ăn uống, chỉ có thể dựa vào truyền dịch bổ sung dinh dưỡng, bác sĩ sợ anh không chịu được kiến nghị phải ăn một ít thức ăn lỏng, anh khó chịu rơi lệ, nhưng nghe bác sĩ nói “Như vậy mới tốt cho đứa con” vẫn phải nhẫn nhịn buồn nôn, ăn hết một bát cháo lớn.
Trước khi lên bàn mổ bác sĩ không có che giấu, nói giải phẫu rất nguy hiểm. Trình Cố rất ung dung nằm xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Phải biết anh thong dong bình tĩnh là bởi vì trong lúc mang thai mười tháng đã âm thầm an bài xong. Nếu như cuối cùng không thể xuống bàn mổ, đứa bé sinh ra có thể áo cơm không lo mà trưởng thành đến tuổi.
Lúc anh mang thai đã làm kiểm nghiệm, bác sĩ bảo đảm thân thể đứa bé không có vấn đề, tương lai sẽ không giống như anh.
Đội ngũ làm phẫu thuật cho Trình Cố là những người giỏi nhất trong quân đội, thế nhưng nguy cơ vẫn một lần lại một lần xuất hiện, nguy hiểm nhất là lúc cắt bỏ tử cung tạm thời.
Trình Cố xuất huyết nhiều, suýt nữa ngừng thở.
Cuối cùng Tạ Chinh rõ vì sao nam giới sinh mổ lại nguy hiểm nhiều như vậy.
Cái gọi là “Tử cung tạm thời” là do kích thích tố sinh dục nữ tiết ra quá nhiều tạo thành, đó là một khoang thể mỏng manh, công năng không khác tử cung của phụ nữ, chỉ xuất hiện lúc người nam giới thụ thai mà thôi.
Sinh mổ ngoại trừ lấy đứa bé ra còn nhất định phải cắt bỏ tử cung tạm thời này.
Mà cắt bỏ tử cung tạm thời giống như là cắt đi một bộ phận trong cơ thể con người.
Không như tử cung của phụ nữ, tử cung tạm thời rất mỏng manh, một ít nam giới khi mang thai tử cung tạm thời bị vỡ tạo thành “Một xác hai mạng”. Trình Cố chịu đựng qua thời gian mang thai, nhưng vì nó suýt chết ở giai đoạn cắt bỏ.
Giải phẫu tiến hành tiếng đồng hồ, Trình Cố nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt một tuần.
Lúc được đẩy ra khỏi phòng anh mới thấy được sinh mệnh mới mà mình thai nghén.
Anh nghênh đón cuộc sống mới của chính mình.
Anh mang theo con trai đến Kỳ thành —nơi đây không có bất kỳ người nào biết anh, dùng thân phận gà trống nuôi con bắt đầu cuộc sống mới.
Tạ Chinh quyết định đi tìm bác sĩ lúc đó chăm sóc Trình Cố, sau khi cậu hoàn toàn hiểu hết suy nghĩ của Trình Cố sẽ tìm một cơ hội thích hợp, dùng phương thức thích hợp làm cho Trình Cố mở rộng cửa lòng.
Còn bây giờ, việc cấp bách là lên lầu với Trình Cố, vì cha con anh mà làm tốt món cơm quả dứa.
Tạ Chinh tìm một chai thuốc nhỏ mắt nhỏ vào mắt một hai giọt, nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lý biểu tình, mãi đến khi cười không khó coi như vậy, mới đẩy cửa xe ra.
Đã hơi trễ, Trình Mộc Qua nằm nhoài trên ban công thì thầm nói mình đói bụng. Trình Cố lấy một ít dứa làm hỏng miễn cưỡng muốn đút cho Trình Mộc Qua ăn. Trình Mộc Qua không nghe theo, trốn sau rèm cửa nói: “Con muốn chờ Tạ tiên sinh đến mới ăn!”
“Không phải con nói đói sao?” Trình Cố nhai quả dứa: “Ăn hai miếng lót bụng.”
“Không ăn!” Trình Mộc Qua rất kiên quyết: “Con muốn ăn cơm quả dứa Tạ tiên sinh làm, không ăn quả dứa ngốc của ba!”
Qua Qua càng nói càng nhỏ nhưng Trình Cố vẫn nghe được, vốn muốn nói “Con không thể dùng từ ngốc để hình dung quả dứa”, nhưng lúc tóm được má của con trai lại đột nhiên hỏi: “Qua Qua rất thích Tạ tiên sinh?”
Hỏi xong ánh mắt ngưng lại, ngầm bực không nên hỏi như vậy.
“Đương nhiên thích a!” Trình Mộc Qua nói: “Tạ tiên sinh tốt như vậy, Qua Qua cực kỳ yêu thích!”
Trình Cố kéo con trai đến trước người: “Tạ tiên sinh tốt ở chỗ nào?”
A… Trình Mộc Qua nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Nơi nào cũng tốt!”
Trình Cố lộ ra thần sắc ôn nhu, không cần phải nhiều lời nữa, vỗ vỗ cái mông của Trình Mộc Qua, cười nói: “Tạ tiên sinh sắp đến, con tiếp tục nằm úp sấp nhìn đi.”
Trình Mộc Qua vui vẻ chạy đi, Trình Cố nhẹ giọng tự nói: “Đúng vậy chỗ nào cũng tốt.”
Trước khi anh được tuổi cuộc sống tràn đầy ác ý, nhưng sau khi tuổi lại gặp đủ loại hảo ý. “Ác ý” dù biến ảo như thế nào cuối cùng cũng chỉ là một mảnh đen nhánh, “Hảo ý” lại có màu sắc sặc sỡ, sáng ngời đáng yêu. Tạ Chinh, Tạ tiên sinh không phải chỉ có đôi mắt sáng mà là một quầng sáng ấm áp nhất.
Anh rõ ràng hơn Trình Mộc Qua biết Tạ tiên sinh nơi nào cũng tốt.
“Leng keng.” Tiếng chuông cửa vang lên, Trình Mộc Qua chạy như bay ra mở cửa: “Chú, rốt cục chú cũng tới rồi!”
Trình Cố nhắm mắt hít sâu, cất giấu hoài niệm và cảm khái trong mắt mới xoay người.
Tạ Chinh ôm Trình Mộc Qua: “Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, đến chậm.”
Trình Cố lắc đầu một cái, ý bảo Trình Mộc Qua đi xuống, dẫn Tạ Chinh vào nhà bếp. Quả dứa, tôm bóc vỏ, trứng gà, cơm tẻ, dầu trám các loại đã chuẩn bị kỹ càng. Tạ Chinh nỗ lực không nghĩ tới nội dung trong tư liệu và những lời Tần tiên sinh nói, hết sức chăm chú đối phó nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng khi nhận dầu trám từ tay Trình Cố, tim vẫn đau như bị kim đâm.
Không biết có phải ảo giác hay không anh cảm thấy ngày hôm nay Trình Cố có chút kỳ quái, muốn nói gì đó cũng không biết làm sao mở miệng.
Sau phút, cơm quả dứa làm xong. Trình Cố lãng phí bỏ hết xác quả dứa đi, chỉ còn hai phần có thể cho cơm vào. Tạ Chinh bỏ cơm vào hai phần quả dứa, một phần cho Trình Mộc Qua, một phần khác cho Trình Cố, đang muốn đem cơm còn lại múc vào trong bát, Trình Mộc Qua đột nhiên nói: “Bạn trai, cơm quả dứa phải đặt ở trong quả dứa ăn mới ngon!”
Tạ Chinh cười: “Không có chuyện gì, dùng bát ăn cũng được.”
“Không được! Dùng bát thì không phải là cơm quả dứa!” Trình Mộc Qua lý lẽ cứng nhắc: “Chú và Trình ‘đẹp trai’ ăn chung đi, ăn xong rồi tiếp tục bới phần khác!”
Tạ Chinh cho là Trình Cố sẽ từ chối, không muốn Trình Cố bị làm khó dễ, đang muốn nói “Không cần” thì Trình Cố lại nhìn về phía cậu, đưa phần cơm quả dứa ra phía trước mời cậu, ánh mắt y hệt như năm đó: “Vậy chúng ta cùng ăn đi.”