Chín giờ tối Dương Hạo về trường, trước khi về kí túc xá của mình thì gõ cửa phòng kí túc đối diện của Dư Dương, phòng bọn họ cũng chỉ có mỗi ‘cuồng online’ bên trong, vị nhân huynh này một ngày hai tư giờ sơ sơ mười bốn giờ đều ngâm mình trên mạng, cho nên có cái biệt danh như vậy.
“Dư Dương đâu rồi?”
“Bị tha đi rồi.” Cuồng online ngồi lại vào trước máy tính của mình.
“Tha đi?” Dương Hạo nhướng nhướng mày.
“Ờ, hình như là hotgirl nổi tiếng bên hệ tiếng trung ấy.”
“Ra ngoài lúc nào thế?”
“Ăn cơm xong là đi luôn.”
Vậy là đã khoảng ba giờ rồi, Dương Hạo nhíu chặt mày lại, có phải là cái người viết thư tình kia không?
“Khi nào em ấy về thì bảo tìm tôi nhé.”
“Ờ.”
Dương Hạo tới trước của phòng, giơ chân đạp mạnh vào chân tường, Chương Thạc chết tiệt!
Hành lang có người đi qua bị dọa, chủ tịch đại nhân đẹp trai nhã nhặn phong độ xuất chúng của bọn họ lại có thể có bộ mặt bạo lực như vậy à, mắt tui bị mờ rồi sao?
Dương Hạo thu lại cảm xúc, như không có việc gì lấy chìa khóa mở cửa, chậm rãi đẩy ra, nhẹ nhàng khép lại.
Ừm, vừa rồi quả nhiên là mắt mờ, chủ tịch đại nhân đẹp trai nhã nhặn phong độ xuất chúng của bọn họ vẫn là đẹp trai nhã nhặn phong độ xuất chúng thôi.
Dư Dương tận lúc sắp tắt đèn mới về, vừa bước vào phòng cuồng online liền nói Dương Hạo tìm cậu, vì thế quay đầu đi tới phòng đối diện gõ cửa, đi vào thấy Dương Hạo đang tựa vào đầu giường đọc sách, thấy cậu vào liền bỏ sách và kính xuống tùy tiện ném trên giường.
“Em qua đây với anh.” Nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài.
“Đi đâu? Sắp tắt đèn rồi.” Dư Dương bị kéo đi, có chút lúng túng, “Này, cậu bỏ tay ra tôi tự đi.”
Dương Hạo không thèm để ý chỉ đi tiếp, hai người đi lên cầu thang, sắp đến tầng trên cùng thì tắt đèn, cầu thang liền tối om. Dư Dương nhất thời không quen, tay kia bắt lấy góc áo Dương Hạo, Dương Hạo dừng một chút sau đó đi chậm lại.
Cửa lên sân thượng bình thường đều khóa, đến chủ nhật mới mở ra để phơi chăn các loại vân vân, chìa khóa tất nhiên là quản lí kí túc cầm, cho nên khi Dương Hạo dùng chìa khóa kí túc của mình mở cái khóa này ra Dư Dương chỉ biết nói cậu không làm kẻ trộm thật là phí.
Dương Hạo lờ cậu đi, đẩy cửa ra, đi tới dựa vào lan can, Dư Dương cũng qua đó, “Có việc gì?”
Dương Hạo nhìn cậu một lúc, có chút đăm chiêu nói, “Tối nay em đi ra ngoài với ai thế?”
“Lê Thi Thi.”
“Hotgirl hệ tiếng trung, người viết thư tình cho em ấy hả?”
Dư Dương không trả lời anh, “Chương Thạc tìm cậu có việc gì?”
“Bệnh tâm thần của anh ta phát tác.” Giọng Dương Hạo hiếm khi có chút buồn bực, “Em chuẩn bị làm người yêu với Lê Thi Thi à?”
“Chương Thạc cũng không tệ, sao cậu không thích anh ta?”
“Dư Dương! Bây giờ là anh đang hỏi em mà!” Dương Hạo rốt cuộc không kìm được thấp giọng quát.
“Anh.”
Thanh âm của Dư Dương không lớn, còn mang theo tiếng thở dài.
Dương Hạo cứng đờ, Dư Dương lần đầu tiên gọi mình là anh, anh có linh tính không tốt.
“Em có thể chậm chạp nhưng em không phải là thằng ngốc.” Dư Dương đặt hai tay lên lan can, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm mờ nhạt không có ánh đèn chiếu tới. “Anh có biết giữa chúng ta còn có cái gọi là huyết thống không? Anh là anh trai em, dòng máu chảy trong người em và anh là giống nhau.”
“Trước tiên em nói cho anh biết,” Dương Hạo đút hai tay vào túi áo khoác, lấy lại giọng nói bình thường, “Em có biết mình thích con trai hay con gái không?”
Nói trúng tim đen. Dư Dương trong lòng thầm bất mãn, phản ứng nhanh như thế làm gì, trong tình huống này còn có thể sắc bén như vậy trong óc anh ta rốt cuộc là chứa cái gì thế?
“Em không biết.” Cuối cùng vẫn thành thật trả lời.
“Dư Dương em nhìn anh đi.” Dư Dương quay lại liền đón lấy môi của Dương Hạo, một lát sau tách ra, “Em có cảm thấy chán ghét hay ghê tởm không?”
Thời gian ngắn như thế có thể có cảm giác gì chứ? Dư Dương rất muốn nói như vậy, có điều cậu nghĩ nghĩ, những lời này nói ra thế nào cũng giống như muốn hôn tiếp. Ựa, cậu lấy tay sờ sờ mặt, sao lại nóng lên vậy trời? “Không đâu.”
Dương Hạo cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Trước tiên em cứ thử yêu Lê Thi Thi coi, làm rõ xem em thích nam hay nữ rồi chúng ta sẽ nói đến huyết thống.”
“Ồ, nhưng mà như thế không phải là lợi dụng bạn ấy sao?”
Dương Hạo bỗng nhiên cười đến nham hiểm, “Đương nhiên anh cũng không ngại em thử làm người yêu anh xem có cảm giác hay không.”
“Hứ.” Dư Dương hất đầu, tay quạt gió ở hai bên má. Mặt lại nóng rồi, cũng may ở đây không sáng, nếu không để Dương Hạo nhìn thấy cậu mặt đỏ đến vậy không biết sẽ nghĩ đi đâu nữa.
“Đi xuống đi, sáng mai tiết đầu em có lớp đúng không?” Dương Hạo xoay người đi tới cửa.
“Anh, vì sao anh không thích Chương Thạc?” Dư Dương phía sau kêu lên.
Anh anh anh, nó gọi đến nghiện rồi chắc!
“Em nghĩ đồng tính nghĩa là thằng đàn ông nào cũng thích à?” Quay lại trừng mắt lườm cậu một cái.
Dư Dương sờ sờ mũi, ghê gớm như vậy làm gì chứ.
“Đưa tay đây.”
“Hở?”
“Không phải em không quen đi lại ban đêm à?”
“À.” Bị phát hiện rồi. Dư Dương không nhận ra miệng mình đang nhếch cao, trên mặt có ý cười rất nhỏ.
Cậu nhớ tới ở trên xe buýt từng bắt lấy tay của Dương Hạo, cậu nhớ tới tại sân thể dục trống trải ở T thị kia Dương Hạo nói, Dư Dương, không sao đâu, em còn có anh, cậu nhớ tới mình từng mình đã từng vui mừng vì có anh trai vẫn tốt hơn.
Cậu nghĩ mình có thể là đã thích Dương Hạo rồi, cho dù thích này là tình yêu hay là tình thân.
Dư Dương đương nhiên là chưa nhận lời Lê Thi Thi, tối hôm đó Lê Thi Thi tới kí túc tìm cậu, hai người ra ngoài được một chốc cậu đã nói rất xin lỗi, cô nhỏ cắn môi một lúc liền nói vậy anh giúp em một việc đi, hôm nay đi với em đến lúc tắt đèn hẵng về. Dư Dương gật đầu đồng ý, cậu nghĩ đây chắc là vấn đề thể diện của nữ sinh.
Cậu cũng đã từng nghĩ mình rốt cuộc là thích nam hay nữ, lúc Dương Hạo nói đồng tính có di truyền cậu đã thấy nghi ngờ, vì sao đến giờ cậu cũng không có hứng thú với con gái? Nhất là khi mười sáu mười bảy là lúc mơ mộng về người khác phái nhiều nhất. Về nhà tìm tư liệu một nửa là vì Dương Hạo một nửa là vì chính mình, nhưng khi cậu nhìn thấy mẹ mình ở trong bếp đã nghĩ mình nhất định phải tìm bạn gái rồi kết hôn, cho dù không phải bây giờ. Cậu nghi ngờ Dương Hạo có thể đã thích cậu ngay từ đầu, sau đó nghe được câu kia của Dương Hạo chứng thực, sở dĩ cậu trả lời Dương Hạo như vậy chỉ là vì nghĩ đến mẹ cậu.
Vậy thì rốt cuộc cậu có muốn biết mình thích nam hay nữ không?
Điện thoại bên cạnh rung lên, Dư Dương cầm lên xem, là tin nhắn, Dương Hạo gửi, chỉ có hai chữ, lại đây. Dư Dương nhìn đồng hồ, bảy giờ, muộn như này mới rời hội học sinh sao?
Đứng dậy, xuống giường, nhét di động vào túi, Dư Dương mở cửa đi ra ngoài, đằng sau cuồng online hỏi, “Dư Dương ông ra ngoài à?”
“Ờ.”
Hít sâu nhìn cửa phòng đối diện có chút lúng túng, mấy ngày nay cậu đều cố gắng tránh mặt Dương Hạo, bây giờ thấy hoảng hốt lại khó hiểu, cào cào tóc muốn gõ cửa, cửa lại mở ra.
Hai người đều sửng sốt.
Dương Hạo nghiêng người để cậu vào, “Anh cứ nghĩ em không dám đến gặp anh.”
Thế nên định qua bắt người à? Dư Dương đi vào mạnh miệng nói, “Vì sao em lại không dám gặp anh.” Thấy cốc mì trên bàn, “Anh ăn mì gói à?”
“Căng tin hết cơm rồi.” Dương Hạo ngồi xuống ghế chỉ vào giường mình ở đối diện, “Ngồi đi.”
“Kí túc của anh không có ai à?”
“Em nghĩ thế nào?” Dương Hạo lườm cậu một cái, biết thừa rồi còn hỏi, thằng nhóc này không phải đang hồi hộp đó chứ?
Dư Dương không nói gì, ngồi trên giường Dương Hạo tùy tiện nhặt quyển sách lật lật.
“Dư Dương, em không nhận lời Lê Thi Thi.” Anh dùng câu khẳng định, chứng tỏ rằng mình đã biết trước tất cả.
Dư Dương im lặng, biểu hiện thật sự nghiêm túc đọc sách.
Dương Hạo giật lấy sách của cậu, “Em căn bản là đọc không hiểu sách này, đừng có giả vờ.” Mậu dịch quốc tế, em hiểu mới là lạ. “Tóm lại là em đã biết mình thích nam hay nữ chưa?”
“Mặt anh trông được lắm.”
“Đừng có đánh trống lảng.” Đến tận đây rồi sao anh có thể để chú trốn.
“Anh à ~~” Dư Dương dài giọng gọi anh.
“Gọi anh cũng vô dụng, trước giờ đâu có thế.”
Dư Dương nhìn vào mắt anh, “Mẹ phải làm sao bây giờ? Anh nghĩ nếu mẹ biết hai thằng con của mình là gay thì sẽ thế nào?”
“Ý em là em biết mình thích đàn ông hả?”
“Anh đừng có đánh trống lảng!” Lần này là Dư Dương kêu.
“Là em đánh trống lảng thì có!”
“Em không biết! Em cũng không muốn biết!” Câu này đã có chút giận dỗi rồi.
“Vậy bây giờ em với anh làm người yêu đi.” Dương Hạo thản nhiên nói.
“Yêu hay không có khác gì nhau đâu? Thời gian rảnh của em đều bị anh chiếm hết còn gì?”
“Đương nhiên là có.” Ánh mắt của Dương Hạo trở nên thâm trầm, “Nếu là người yêu, anh sẽ làm như vầy.” Nghiêng người qua hôn lên môi cậu, “Hoặc là như vầy.” Nắm tay cậu lên, hôn lên các đầu ngón tay.
“Này!” Dư Dương đẩy anh ra không được đành lui ra sau, mặt nóng phừng phừng, ánh sáng lần này rất đủ, Dương Hạo nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cậu không sót tí nào.
Anh bật cười nhẹ giọng dịu dàng gọi cậu, “Dư Dương.”
“Cút!” Dư Dương cảm thấy mình sắp cháy khét rồi, thế nhưng nửa người Dương Hạo đã đè lên người, cậu căn bản không đẩy nổi anh ra. Kì lạ là, mình rõ ràng đã đừng luyện võ rồi.
Dương Hạo vùi đầu vào hõm vai cậu, thanh âm rầu rĩ bật ra, “Dư Dương, Dư Dương, Dư Dương…” Anh lặp đi lặp lại gọi cậu, giọng nói dịu dàng êm dịu. “Từ rất lâu rồi, lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh của em, biết anh còn có một đứa em trai sinh đôi, anh đã nói với chính mình, Dư Dương là của anh, của một mình anh, chỉ của một mình anh thôi, không có mẹ cũng được, không có ba cũng chẳng sao, chỉ cần có Dư Dương là tốt rồi, anh chỉ cần Dư Dương thôi.”
Người ôm cậu run rẩy rất nhẹ, Dư Dương lại nghĩ tới sân thể dục trống trải ở T thị kia, gió thổi vào lạnh lẽo, Dương Hạo chia một nửa khăn quàng cổ cho cậu, anh nói không sao đâu Dư Dương, em còn có anh.
Chậm rãi vươn tay ôm lấy thân thể đang run lên kia, cậu không biết cậu có nên nói rằng, không sao đâu Dương Hạo, anh còn có em.
Hết chương
Ngọt chết người chưa các tình yêu =))