Khi Dương Hạo bước vào cửa lớp số sáu thì có vài người gọi, “Dư Dương, sao ông lại chạy sang đây?”
“Hở, tóc sao tự dưng lại dài thế này?”
“Này này, ông quyến rũ con gái lớp ông là đủ rồi nha, nỡ lòng nào chạy tới chỗ bọn tôi… Á! Thầy kìa…”
Nhìn thấy thầy giáo đi phía sau Dương Hạo, cùng bước vào phòng học, vẻ mặt tên kia, è, như là nuốt phải cả một quả trứng gà trong cổ. Dương Hạo đứng trên bục cười rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp cũng mang ý cười. Không khí nhất thời im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, mọi người như bị cướp mất hồn vậy.
Sao mình không phát hiện thằng nhóc Dư Dương này lại đẹp trai như vậy chứ.
Có người nói thầm.
“Khụ khụ, các em.” Thầy giáo lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Đây là bạn Dương Hạo, hôm qua vừa mới chuyển tới, từ hôm nay trở đi sẽ học cùng với lớp ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt chưa từng có vang lên, phía dưới là những khuôn mặt chờ mong có, nghi hoặc có mà nhiệt tình cũng có.
Dương Hạo hơi cúi xuống, “Mình là Dương Hạo, anh sinh đôi của Dư Dương, lần đầu gặp mặt mong được các bạn giúp đỡ.” Tiếng nói rất nhu hòa.
Khắp phía dưới đều than nhẹ.
Thanh âm nghe cũng hay như vậy chứ~~
Cúi đầu xuống cười khẽ, Dương Hạo hiểu rất rõ ưu thế của mình, và cũng biết phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, từ xưa đến nay đều như thế.
Nhóc Dư Dương này, nhìn thế nào cũng là loại người có thể làm bạn với cả thiên hạ, dễ chịu, thẳng thắn, chuyện đáp ứng rồi sẽ tuyệt không thất hứa, khỏe khoắn hoạt bát, rất được yêu thích, thành tích tốt lại không khinh người. Cho nên vừa có duyên với con gái mà lại không làm cho con trai khó chịu. Vậy nên mặc dù cậu học ở lớp bốn nhưng ở lớp sáu có bạn cũng chẳng lấy làm lạ.
Chuông hết tiết một vừa vang lên, đã có hai người vọt tới cửa lớp số bốn, “Dư Dương! Ra đây coi.”
Dư Dương nằm ngủ trên bàn không nhúc nhích, Liễu Liễu đang nói chuyện với bạn thấy thế liền quay sang gõ một cái lên đỉnh đầu cậu, “Gọi ông đấy!”
Dư Dương ngoảnh đầu trừng mắt liếc Liễu Liễu một cái, con nhỏ này càng ngày càng không biết trên dưới gì hết! Vuốt vuốt tóc rồi ra khỏi lớp, tựa vào lan can mà lười biếng hỏi, “Làm sao vậy, hai ông vừa gặp quỷ à.”
“Quả thật gặp quỷ rồi, ông chưa từng nói tụi tôi ông có anh trai!” Phạm Kỳ mắt trợn trắng tỏ vẻ bất mãn.
“Lại còn là anh sinh đôi!” Vương Chí bổ sung tiếp.
“Cái đó…” Dư Dương có chút vô lực, “Tôi cũng thế mà. Tối hôm qua mới biết được.”
“Hả???” Cằm rớt xuống đất.
Vù~~~ một trận gió thu lùa qua làm rụng vô số lá cây, quét đi luôn cả lá vàng trên mặt đất.
Giờ nghỉ trưa, Dư Dương vừa bước ra khỏi cửa lớp thì gặp Dương Hạo.
“À, đang định tìm em đi ăn cơm.” Dương Hạo cười vô tội.
Trong ngoài phòng học có một trận rối loạn không nhỏ, người đáng ra không ra, người đáng vào không vào, dần dần thành một vòng người tụ tập ở đó, mà đối với tình hình này, Dương Hạo chỉ cười cười, Dư Dương có chút oán hận, cười cười cười, muốn khoe răng ra hả!
“Đi đi đi, đứng đây làm cái gì? Cứ như là khỉ gặp chuối ấy.” Liễu Liễu đuổi đám người này như đuổi ruồi. “Dương Hạo, cùng đi ăn đi.”
“Được.” Cười tươi.
Trừng mắt nhìn Liễu Liễu ở phía trước hết sức phấn khởi cùng Dương Hạo cười nói, Dư Dương nghĩ, đúng là con gái mà, có mới nới cũ, chỉ được cái đứng núi này trông núi nọ là giỏi!
Phòng ăn vẫn như mọi ngày, chỉ khác là tần số quay đầu lại nhìn Dư Dương thiếu gia tăng lên. Nguyên nhân không nói cũng biết, tự nhiên có hai khuôn mặt giống nhau như đúc ở đây, cho dù dung nhan có tầm thường đến đâu thì cũng có người nhìn, huống chi lại là hai anh chàng đẹp như trong tranh!
Nói thế nào đây! Ừm, tướng mạo giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hơi khác chút, Dư Dương tùy tiện hơn, Dương Hạo nhã nhặn hơn, Liễu Liễu nghĩ, chẳng mấy chốc trường học nhất định sẽ có hai phe tranh luận xem rốt cuộc là ai đẹp trai hơn ai.
Dư Dương đi đến bàn ăn, vẫy tay gọi Phạm Kì và Vương Chí đến, Dương Hạo đi theo ngay sau. Lúc ngồi xuống, Dương Hạo phát hiện Liễu Liễu từ nãy vẫn đi theo mình giờ không thấy đâu, liền quay lại hướng Dư Dương hỏi, “Dư Dương, Liễu Liễu đâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp nhau tối qua Dương Hạo gọi tên Dư Dương, Dư Dương không để ý, đáp, “Chắc là đi tìm Tiên Quả.”
“Hoa quả tươi?” Dương Hạo nhíu mày tỏ vẻ nghi vấn. Vương Chí cùng Phạm Kì ngồi đối diện trừng mắt nhìn nhau cùng cảm thán, quả nhiên không hổ là sinh đôi, đến nhíu mày cũng giống nhau nữa!
“Họ Tiên tên Quả, bạn của Liễu Liễu.” Dư Dương không biết sao mình lại giải thích với thằng nhóc này nhiều như vậy, có chút phiền, buồn bực cúi đầu xuống bàn ăn.
Không biết có phải vì thần giao cách cảm thật không, Dương Hạo nhìn vẻ mặt Dư Dương hơi trầm xuống, sau đó cũng không nói nữa. Phạm Kì cùng Vương Chí hai người ngày thường vốn nói rất nhiều, hôm nay cũng không dám lên tiếng, đối với Dương Hạo, không hiểu sao hai cậu lại hơi sợ hãi.
Vì vậy, hai con người lúc trước luôn luôn dùng thời gian ăn trưa để buôn chuyện (xin đừng cho rằng nam sinh sẽ không bà tám) đành im lặng ăn nốt bữa trưa.