Bạn Cùng Phòng Mỗi Ngày Đều Đang Nói Lời Sến Súa Trong Điện Thoại Di Động Của Ta

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Moong

.

[Người chủ giảng: Lâm Thông Thông]

Lộ Uyên mặt càng đỏ hơn.

Cùng lúc đó, tôi giọng càng lớn.

Tôi hung thần ác sát giống như công ty thuê đến đòi nợ lãi suất cao hướng về bao gối người phía trước mặt rít gào: Vậy cậu làm gì không nói ra a!

Bao gối người Tiểu Thẩm có thể là bởi vì tầm mắt bị nghẹt, không ngờ tới tôi lại đột nhiên rống to, lúc đó liền bị dọa run lên một cái.

Sau đó hắn từ bên trong bao gối nha nha thì thầm đặc biệt ủy khuất đáp một tiếng, vậy người ta đã có người yêu, tôi nói thế nào…

Lần này tôi cùng Lộ Uyên đều trợn tròn mắt, hai chúng tôi rốt cục trong đêm nay lần đầu tiên trăm miệng một lời ——

Hả?

Lộ Uyên mê man ba lần liên tiếp: Ai có người yêu? Tôi? Tôi từ đâu có người yêu? Ai là người yêu của tôi?

Nha này hình như bốn lần.

Tiểu Thẩm chấn kinh đến lấy xuống bao gối trên đầu, mặt vẫn là đỏ chót đỏ chót, thế nhưng trừng to mắt, bắt đầu đối chất: Không phải là cậu nói sao? Học kỳ trước thời điểm tôi hỏi cậu, cậu nói vậy a! Cái kia Đồng Rúp luôn đi ra ngoài với cậu, không phải người yêu sao?

Lộ Uyên bị hắn làm cả kinh ngồi có chút không vững vàng, đặt mông từ trên ghế đẩu té xuống, cũng chưa đứng lên, liền lại là một cái mê man ba lần liên tiếp: Lão Đồng? Mắc mớ gì đến em ấy? Tôi khi nào thì nói với cậu a cậu là đang nằm mơ đi?

Tôi nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy, tôi như là đang chơi bản người thật《luật sư biện hộ》

Luật sư biện hộ (Ace Attorney): trong game bạn sẽ vào vai một luật sư biện hộ và bào chữa cho các bị cáo – những thân chủ của bạn khỏi việc bị kết án tội mà họ không hề làm.

.

[Người chủ giảng: Lâm Thông Thông]

Nghe song phương thuật lại, tôi phát hiện chuyện này thực sự là tương đương khó bề phân biệt.

Đầu tiên là Tiểu Thẩm một mực chắc chắn Lộ Uyên nói, mà Lộ Uyên một mực chắc chắn hắn tuyệt đối chưa từng nói.

Hơn nữa song phương thoạt nhìn đều phi thường tự tin phi thường bình tĩnh, không có bất kỳ bên nào rụt rè.

Sau đó Tiểu Thẩm bắt đầu đối với chuyện đã xảy ra tiến hành thuật lại, hắn thậm chí đều không quan tâm cái bao gối còn mắc kẹt một nửa ở trên đầu.

Tiểu Thẩm thuật lại như sau:

Chính là học kỳ trước, lúc đó cậu mỗi ngày đi cùng Đồng Rúp, nàng lên lớp tan học cậu đều suốt ngày lẽo đẽo theo nàng, hai người không sai biệt lắm mỗi ngày cùng nơi ăn cơm, sau đó tôi hỏi cậu có phải là đang cùng nàng nói chuyện yêu đương.

Tiểu Thẩm nói đến đây, vốn là phi thường âm vang mạnh mẽ thuật lại liền biến thành có chút oan ức lầm bầm.

—— sau đó cậu liền, liền đặc biệt ám muội mà nở nụ cười, nói, tạm thời vẫn chưa có.

Tiểu Thẩm thuật lại kết thúc, mời tuyển thủ Lộ Uyên tiến hành phản bác… tuyển thủ Lộ Uyên?

Chúng tôi phát hiện tuyển thủ Lộ Uyên nguyên bản biểu tình tự tin xuất hiện biến hóa vi diệu, hắn tựa hồ đối với Tiểu Thẩm thuật lại cảm thấy chột dạ.

Tuyển thủ Lộ Uyên nỗ lực sắp xếp một chút ngôn ngữ.

Tuyển thủ Lộ Uyên mang theo một mặt rõ ràng chột dạ cười gãi đầu lên tiếng: A nguyên lai cậu là nói chuyện này a… Lúc đó cái này là có nguyên nhân… Cậu không nói tôi đều quên hết… Cái này là bởi vì…

Tuyển thủ Lộ Uyên ngôn ngữ vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp hảo, Tiểu Thẩm liền biến thành một cái máy lặp lại.

Cái bao gối trên đầu hắn đã bị hắn quên lãng, chỉ nhìn chằm chằm Lộ Uyên hỏi: Cho nên không phải thật sự? Nàng không phải người yêu cậu?

Lộ Uyên mở miệng đến thập phần tái nhợt vô lực: Cậu nghe tôi giải thích…

Tiểu Thẩm: Cho nên không phải thật sự?

Lộ Uyên bắt đầu hồi tưởng nội dung vở kịch: Chuyện này là như vậy…

Tiểu Trầm: Cho nên không phải thật sự?

Lộ Uyên đưa ra nhân vật then chốt: Cái này chủ yếu là bởi vì Bưu ca lớp các cậu…

Tiểu Trầm: Cho nên không phải thật sự?

… Xong chưa a hai người bọn họ không thể bình thường đối thoại à đây là một đôi máy lặp lại thành tinh à ôi thực sự là phiền chết rồi!

.

[Người chủ giảng: Lâm Thông Thông]

Bởi vì hai người bọn họ lặp lại quá trình quá mức quanh co dài dằng dặc, nếu như tôi tất cả đều thuật lại một lần, bản tin kỳ này (Thông Thông ước hẹn) thoạt nhìn sẽ kéo dài, cho nên tôi từ đối thoại của hai người bọn họ tổng kết một chút sự kiện quá trình, đại khái giảng giải cho mọi người một chút.

Sự tình phát sinh ở học kỳ trước, lớp chúng tôi có một người gọi là Bưu ca, hắn chỉ là bởi vì ở trong đám người năm hai liếc mắt một cái nhìn thấy Đồng Rúp, lại bắt đầu giống thuốc cao bôi trên da chó điên cuồng bám dính, quấy rầy theo đuổi.

Theo Lộ Uyên miêu tả, lúc đó Tiểu Đồng đồng học là uyển chuyển từ chối cự tuyệt, rồi thẳng thắn từ chối cự tuyệt, thậm chí đến sau đó đều trở mặt chửi đổng, Bưu ca cũng như trước bất khuất không buông tha, Lộ Uyên miêu tả hắn là “So với《Kiêu hãnh và định kiến》anh họ Colin của nữ chính còn đáng ghét hơn”, sách này tôi không xem tiếp, không biết người này, bất quá tổng hợp lời văn trên dưới cùng với đức hạnh của Bưu ca mà nói, tôi phỏng đoán ý tứ là rất không biết xấu hổ.

Việc này tôi cũng có biết một phần, bởi vì lúc đó Bưu ca liền tại bên trong nhóm lớn của hội sinh viên hơi một tí @ Tiểu Đồng đặc biệt thổ lộ tâm tình, lại gửi bằng hữu vòng weibo điên cuồng thổ lộ, còn có cái gì nhìn thời khóa biểu lớp các nàng sớm chạy đến phòng học trên bảng đen viết “Đồng Rúp anh yêu em” còn ở dưới lầu ký túc xá bày nến gọi nàng, hầu như đều trải qua một lần, dẫn đến lúc đó toàn bộ học viện hầu như đều nghe thấy tên của Tiểu Đồng đồng học.

Tiểu Đồng thật thảm a.

Chúng tôi tổ chức tiết mục vốn là cũng nỗ lực phỏng vấn một chút đương sự Tiểu Đồng, nhưng nàng dùng vẽ mặt mắt thường cũng có thể nhìn thấy biểu tình ghét bỏ “Chao ôi, buồn nôn chết rồi, đừng nói nữa” trả lời cự tuyệt chúng tôi.

Chúng tôi tổ chức tiết mục vốn định phỏng vấn một chút đương sự Bưu ca, mà cân nhắc đến người này một khi xuất hiện làm hạ thấp chất lượng chương trình, cho nên lựa chọn từ bỏ.

Như vậy chuyện này là liên quan như thế nào đến Tiểu Thẩm cùng Lộ Uyên?

Bởi vì, Bưu ca đáng ghét là vô hạn, mà Tiểu Đồng tốt tính là có hạn, đứa nhỏ bị ép đến không có biện pháp, áng chừng mua côn nhị khúc ở lớp võ thuật dự định đi đánh hắn một trận.

Theo Lộ Uyên thuật lại, hắn vốn là ha ha ha xem trò vui, lần này như gặp đại địch, nói vạn nhất Đồng Rúp xảy ra chuyện bất trắc “Ông nội nàng sẽ cầm chày cán bột ném chết tôi”, vì thế vì an toàn tính mạng của dòng dõi mình, bắt đầu mỗi ngày một khi không làm gì liền hộ tống nàng lên lớp tan học.

Sau đó chuyện này, liền bị Tiểu Thẩm chú ý tới.

Tiểu Thẩm liền hỏi vấn đề mới vừa nãy.

Lộ Uyên là bởi vì gặp qua Bưu ca cùng Tiểu Thẩm cùng nơi ăn cơm, cảm thấy được hai người bọn họ nói không chừng quan hệ hảo, hoài nghi là Bưu ca nhờ Tiểu Thẩm hỏi, cho nên cố ý trả lời tương đối ám muội.

Nếu như lúc đó Lộ Uyên cùng Tiểu Thẩm hơi hơi quen thuộc một chút, Lộ Uyên sẽ biết, bởi Tiểu Thẩm là thần ghi chép của lớp chúng tôi, trong lớp không sai biệt lắm một nửa người đều mời hắn ăn qua cơm, Bưu ca cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc, hai người bọn họ không quen thuộc, cho nên Lộ Uyên không biết.

Loại này bởi vì thông tin không chính xác tạo thành hiểu lầm chậm chạp không có cởi bỏ, cũng không lâu lắm liền bởi vì một cuộc điện thoại triệt để biến thành chắc chắn. Bởi vì Tiểu Thẩm buổi tối ngày hôm ấy mười một giờ thấy Lộ Uyên còn chưa có trở về, liền gọi điện thoại cho Lộ Uyên, kết quả điện thoại là Đồng Rúp tiếp, nói Lộ Uyên đêm nay không trở lại, hắn liền như vậy nhận định hai người bọn họ đang nói chuyện yêu đương.

Nhưng mà, Lộ Uyên thập phần lao lực mà nhớ lại. Đến nửa ngày sau, rốt cục nhớ tới, nói buổi tối ngày hôm ấy hai nhà bọn họ cùng nhau ăn đồ nướng, hắn đang lột tôm không rảnh tay, điện thoại tới liền để Tiểu Đồng bên cạnh hỗ trợ nhận. Hắn đã sớm đem lời nói ám muội lúc trước nói cùng Tiểu Thẩm quên mất, căn bản không nghĩ tới sẽ tạo thành loại hiểu lầm này.

Vì vậy, chuyện này liền biến thành như bây giờ.

.

[Người chủ giảng: Lâm Thông Thông]

Kỳ thực chuyện này tôi nên rời đi sau khi đã phân tích xong vấn đề.

Thế nhưng lúc đó tôi có thể là đầu óc bị Bưu ca xâm lấn, tôi không có đi.

Hiện tại chính là hối hận, phi thường hối hận.

Kế tiếp tôi không mang theo tình cảm / sắc thái mà tự thuật một chút chuyện phát sinh sau đó:

Lộ Uyên nói: Nháo nửa ngày đều là bởi vì lão Đồng, trở về em phải làm cho em ấy mời em hai bữa cơm.

Lộ Uyên nói: Cho nên trước anh cùng em giận dỗi cũng là bởi vì cái này?

Tiểu Thẩm bĩu môi thầm thì: Ừm…Vốn là trước kia có một thời gian anh không nhìn thấy hai người các em cùng nhau đi ra ngoài, nghĩ đến hai người chia tay… Kết quả sau đó em liền đi thay nàng lên lớp…

Lộ Uyên nói: Phốc… Em đã nói với anh, em nếu là dám cùng lão Đồng trở thành một cặp, ông nội nàng trước tiên cần phải cho em tính cái quẻ nói em có họa sát thân sau đó lấy chày cán bột ném chết em.

Tiểu Thẩm bĩu môi thầm thì: Anh lại không biết hai người các em từ nhỏ đã biết nhau… Anh nghĩ đến hai người là vào hai là năm trước ban ngành liên hoan mới quen biết… Hơn nữa anh hỏi em, em còn gạt anh…

Lộ Uyên nói: Vậy anh không thể sau đó hỏi lại em a, tại sao anh mù quáng như vậy? Trước đây hai chúng ta không quen thuộc còn hiểu được, kia mấy ngày trước anh làm gì không hỏi em a, liền chính mình giận dỗi cũng không nói chuyện gì xảy ra, còn không để ý đến em, anh nói anh có phải là có bệnh hay không?

Tiểu Thẩm một phen đem bao gối ở trên đỉnh đầu kéo xuống đem mặt che lại, sau đó tại bên trong bao gối nhỏ giọng lầm bầm: Anh không có bệnh, anh chính là thích em…

Tôi cảm thấy được hai người bọn họ căn bản là không ai nhớ tới tôi còn ngồi ở chỗ này, thật sự.

.

[Người chủ giảng: Lâm Thông Thông]

Mọi người có chọn môn học gọi là không?

Tôi không có.

Môn học lúc đó vô cùng hot, không biết vì cái gì, dù sao tự chọn môn học mới vừa bắt đầu đoạt, môn học kia liền một giây không còn, so với sale / còn dọa người hơn.

Không biết lão sư môn kia có thể hay không giảng nói chuyện yêu đương có thể khiến người ta mất trí đến mức nào.

Tôi nếu là sớm biết cái này, tôi ngày hôm nay còn sẽ tới sao? Tôi sẽ là hiện tại cái hình dáng này sao?

Nói tóm lại, bởi vì Tiểu Thẩm làm sao nghe a lời tỏ tình đều ở bên trong bao gối nói, cái không khí này cũng rất không lãng mạn, liền phi thường vi diệu.

Tôi liền phát hiện Lộ Uyên đang dùng hết khí lực toàn thân liều mạng nín cười, kết quả chính là hắn hiện đang cười đến bàn, ghế đều đi theo hắn giật giật giật giật run.

Tôi đến đều đã đến, cũng không thể vào lúc này đi, liền tại lúc tôi cân nhắc nên hay không nên lấy ra điện thoại di động mở cho hai người một bản nhạc nền tạo một chút bầu không khí, Lộ Uyên bắt đầu hành động của hắn.

Tôi suy nghĩ a, xử lý bình thường ở thời điểm này, hẳn là Lộ Uyên đem bao gối xốc lên, sau đó đáp lại một chút lời tỏ tình của Tiểu Thẩm, lại hôn một cái, tương đối hợp lý đúng không?

Mà có thể là bình thường sức tưởng tượng của tôi còn hạn chế.

Lộ Uyên hắn nỗ lực bình phục một chút ý cười, sau đó nói: Anh ra ngoài rồi nói.

Tiểu Thẩm bảo vệ bao gối trên đầu hắn: … Anh không.

Lộ Uyên lặp lại: Anh ra ngoài.

Tiểu Thẩm kiên trì: Anh không.

Tôi suy nghĩ ha, thời điểm như thế này người bình thường nói chuyện yêu đương, có phải là sẽ nói “Anh nếu là không đi ra em coi như không nghe thấy a” loại lời nói giả vờ uy hiếp một chút cho người ta một cái bậc thang bước xuống hay gì đó?

Chính là Lộ Uyên hắn không, hắn đi nhầm đường.

Hắn nói: Anh không ra vậy em đi vào. ┐( ̄ヘ  ̄)┌

… A?

A?

Mọi người nghe một chút đây là tiếng người sao?

Truyện Chữ Hay