Mục Dung không còn cách nào, đành phải thả bé trai lớn nhất ra, dùng toả hồn liên quấn lấy một đứa trong đám nhảy lầu, lại lấy đà nhảy đến một đứa nhỏ khác kéo quần áo nó lại.
Có ba đứa nhỏ tránh được Mục Dung, bọn nó tay cầm hung khí, nhắm vào đỉnh đầu hai chị em. Tang Đồng đẩy Tang Du ra, nhảy về phía sau, dao phay cách mặt cô chưa đầy năm centimet xẹt ngang, chậm thêm chút xíu là có tiết canh tại chỗ.
Cô ấn pháp quyết, rủ đào mộc kiếm bên hông ra, đâm vào trán ấu linh.
Tiếng hét thê thảm vang vọng, đứa nhỏ bị đào mộc kiếm đâm xuyên đột nhiên khô quắp, lộ ra làn da cháy đen, nhìn qua giống như một khúc than củi mặc quần áo.
'xoẹt' một tiếng, ấu linh bị đâm tan như bột phấn, dao phay rơi xuống đất.
"Á!" Tang Du bị cái chảo đập trúng sau lưng làm nàng ngã nhào trên mặt đất, hai ấu linh khác không chút do dự nâng lên tay cầm vũ khí, đâm xuống.
"Du nhi!"
Một cây chổi lông gà bay như tên bắn, xuyên qua người Tang Đồng.
Chính xác không sai một li đâm trúng một trong hai ấu linh kia, người sau biến hoá y như ấu linh bị Tang Đồng tiêu diệt, nó kêu lên rồi biến thành cháy đen sau đó hoá thành tro bụi.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mục Dung dứt khoát ném ra đả hồn bổng, đây là việc cô chưa từng làm.
Thế nhưng vẫn còn chừa lại một ấu linh, hơn nữa thiết chùy trong tay đứa nhỏ đã rất gần đầu Tang Du.
"Tang Du!"
Mục Dung như điên nhào đến, nhưng mà hình như không kịp nữa rồi.
Trong mắt Tang Du, bóng thiết chùy càng lúc càng lớn, nhìn thấy Mục Dung đang đuổi sát phía sau.
"Không!!" Mục Dung gào thét vươn tay.
Đúng lúc này, một luồng sáng nhu hoà bao bọc thân thể Tang Du, tạo thành một cái vòng bảo hộ màu ngà sữa.
Vòng sáng chia ra một vệt sáng, xông về phía ấu linh, vệt sáng này nhìn qua rất chậm nhưng lại nhanh đến kinh người.
Vệt sáng như dây leo có sinh mệnh, đầu tiên là cuốn lấy cánh tay ấu linh, ngăn cản công kích của nó, sau đó quấn quanh thân thể nó, trói chặt.
Mục Dung thừa cơ hội nắm lấy gáy áo ấu linh, dùng sức kéo về sau một phát, vệt sáng lập tức biến mất, ấu linh bị Mục Dung ném ra xa.
"Du nhi! Có sao không?"
Tang Du vẫn còn sợ hãi lắc lắc đầu, vẻ mặt nàng như không dám tin, nhấc tay nắm chặt mặt dây trên cô: "Dây chuyền đã cứu em."
Tang Đồng nhíu nhíu mày, cô nhớ rất rõ: đêm hôm đó ở Diệp Lâu sông, sợi dây chuyền này rõ ràng dã bị hủy, dây chuyền mới vẫn đang trên đường đến.
"Có bị thương ở đâu không?"
Tang Du lắc đầu.
"Hai người đi trước đi!"
Tang Đồng nắm một sấp bùa trong tay, lần này đổi lại là cô bộc hậu.
Mục Dung hộ tống Tang Du ra ngoài trước, thấy nàng ra khỏi đường biên an toàn lại quay vào, trở về nhục thân đi đến bên cạnh Tang Đồng.
Mục Dung ở trạng thái nhục thân sẽ không thể nhìn thấy linh thể, quay đầu nhìn nhìn Tang Đồng, thấy vẻ mặt cô ấy thập phần oán độc, thầm nghĩ không ổn.
Cô nhấc tay đặt lên bả vai Tang Đồng: "Chúng ta rút lui đi, Tang Du đang ở bên ngoài chờ.".
"Chuyện hôm nay là do tôi lòng dạ đàn bà, bề ngoài của bọn nó là trẻ con nhưng từng đứa còn dữ hơn nếu so với lệ quỷ, giữ lại không được."
Mục Dung nắm lấy tay cầm kiếm của Tang Đồng: "chúng ta rút lui trước đi, cho tôi chút thời gian để tìm hiểu nguyên nhân, cũng may không có ai bị thương, chúng ta trở bàn bạc kỹ hơn đi!"
Tang Đồng nhìn Mục Dung một chút, hít sâu một hơi, hạ tay xuống.
Mục Dung không dám chậm trễ, lôi kéo Tang Đồng ra khỏi toà nhà. Tang Du sờ sờ mặt dây chuyền, suy nghĩ xuất thần.
Mục Dung ân cần hỏi: "Cô có sao không?"
Tang Du cười cười, lắc đầu.
Mục Dung thấy vẻ mặt Tang Du tái nhợt, biết nàng bị doạ không nhẹ, liền nhớ lại lần trước nàng bị bà lão đốt vàng mã doạ đến mất hồn, có chút bận lòng.
"Không sao đâu, đừng sợ."
Tang Du trong lòng ấm áp, sợ hãi giảm đi rất nhiều, chân thành nói: "Cám ơn."
Trở về Hân Hân gia viên, Mục Dung mang hai người đến nhà mình, kêu A Miêu gọi Tô Tứ Phương đến, A Miêu vẫn còn sợ Tang Đồng nên tránh một bên, thì thầm nói chuyện với Tang Du.
Mục Dung gọi điện cho Hách Giải Phóng: "Có việc gấp, mau đến đây."
"Chèn, giờ cô càng lúc càng không khách sáo với tôi nha, ngay cả nói chuyện cũng ngắn ngọn vậy hả?"
"Xin chào Hách Giải Phóng, có việc muốn hỏi cậu, mời cậu đến nhà tôi một chuyến."
Hách Giải Phóng bị Mục Dung chọc cười, trả lời: "Đợi chút, tôi còn hai người nữa, xong việc tới liền."
"Ừm."
Mục Dung quay lại phòng khách: "Hách Giải Phóng chút nữa sẽ đến, quần áo của mấy ấu linh đó hình như là kiểu của nhiều năm trước, hẳn là không phải mới chết, Hách Giải Phóng làm việc ở thành phố Sơn Dương không dưới trăm năm, hắn nhất định biết chuyện gì đó."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, gọi Tang Du qua.
"Chỗ bị đánh có đau không?"
"Không sao ạ."
Tang Đồng sờ mặt dây chuyền của Tang Du: "Đây là chị đưa em?"
"Dạ."
"Lúc nào em cũng đeo, chưa từng tháo xuống cũng chưa từng để ai chạm vào?"
"Dạ, có cần em tháo xuống cho chị xem không?"
Tang Đồng vội ngăn lại: "Không cần, về nhà rồi nói tiếp."
hách Giải Phóng vào nhà, nhíu mày nhìn thấy người Tang Đồng, ngồi xuống bên cạnh Mục Dung: "Tìm tôi chi vậy?"
"Khu đất mới khai phá có mười mấy ấu linh cậu biết không?"
"Khi không cô chọc vào bọn nó làm gì?"
Tang Đồng hừ lạnh: "Phong Đô các người nếu đến chuyện này cũng không quan tâm thì tốt nhất nên đập bỏ luôn cho rồi đi."
"Chú ý lời nói của cô! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đó!"
"Sao? Không cho người ta nói lý à? Cậu cho rằng bây giờ là mấy trăm năm trước hay gì? Xã hội phát triển nhanh như vậy, dương gian còn chỗ nào để chứa mấy loại hung linh? Nếu Địa Phủ các người biết thì nên sớm xử lý mới phải, mảnh đất kia giờ đã thành khu buôn bán, hôm nay bọn tôi mạng lớn không ai bị thương, sau này mấy hung linh đó tổn thương người khác, tôi xem xem Địa Phủ kết thúc ra sao."
"Kết thúc ra sao là sao? Ai chết ai mạng ngắn liên quan gì? Đạo sĩ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên đắc ý quá sớm, với tính cách của cô, tận thọ rơi xuống Địa Phủ bọn tôi, Địa Ngục Cắt Lưỡi chờ cô!"
"Vậy hả? Kiểu gì chả thế thì tại sao tôi không cười lên nỗi đau của người khác trước??"
"Cô thử một lần xem."
"Thôi! Ồn quá! Tang Đồng, Hách Giải Phóng là bạn tốt của tôi, ở trong nhà của tôi, tôi hi vọng cô có thể tôn trọng tôi một chút."
Nghe Mục Dung nói vậy, Hách Giải Phóng đắc ý, hất cầm.
Mục Dung nói tiếp: "Hách Giải Phóng, mọi người ở đây tuổi gộp lại còn nhỏ hơn cậu, có thể giữ chút phong độ không? Trả lời vấn đề của tôi, mấy ấu linh đó xảy ra chuyện gì?"
Hách Giải Phóng bất mãn trừng mắt nhìn Mục Dung, nghiêng người tựa vào ghế, chốc lát sau mới trả lời: "Mấy đứa nhỏ đó tội nghiệp lắm..."
Khoảng chừng hai ba chục năm trước, Đông Bắc là khu công nghiệp trọng yếu nhất của quốc gia, nơi này có rất nhiều tài nguyên phong phú.
Dầu hoả, mỏ thân, vật liệu gỗ đại đa số đều xuất phát từ Đông Bắc, đến cả xưởng thép bình thường cũng phải sản xuất quanh năm, vận chuyển đến khắp nơi.
Mười mấy đứa nhỏ này đều là con của nhân viên xưởng thép, cha mẹ bọn nhỏ đều là công nhân kỹ thuật.
Xưởng thép vì muốn chiếu cố nhân viên, thành lập ký túc xá nhà trẻ và trường tiểu học, nếu như cha mẹ là nhân viên, có tuổi nghề thâm niên, toàn bộ chi phí ăn học của bọn nhỏ sẽ được nhà xưởng hỗ trợ.
Sau khi trường học được thành lập, cơ hồ thoả mãn được tất cả điều kiện, nhân viên sẽ đem con mình đưa vào trường.
Ngày xảy ra chuyện là thứ sáu, mấy đứa nhỏ lớn tuổi hơn chút đã tự mình về nhà, còn lại mấy đứa nhỏ, đứa thì được cha mẹ đưa về, đứa thì do cha mẹ không nghỉ làm nên ở lại trường học, vào buổi tối trường học đột nhiên xảy ra hoả hoạn, mấy đứa nhỏ ở lại trường không đứa nào còn sống.
"Không một ai còn sống sao?"
Hách Giải Phóng thở dài: "Ừm, không một ai còn sống, có người dùng xích sắt khoá cửa của ký túc xá, cửa sắt bị đốt đến biến dạng, có mấy đứa lớn tuổi hơn thì liều mình nhảy từ lầu hai ra khỏi đám cháy, tất cả đều bị 'nướng' cháy."
Mục Dung trầm mặc, Hách Giải Phóng đốt thuốc lá, Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực nhắm mắt lại.
Tang Đồng và Tang Du liếc nhìn nhau, cùng rơi vào im lặng .
Thật lâu sau đó Mục Dung lại hỏi: "Cố ý đúng không?"
Hách Giải Phóng nhả khói gật đầu.
Hắn nhìn Tang Đồng chằm chằm: "Có người muốn dùng hồn phách của đám nhỏ để luyện tiểu quỷ, có khi là muốn luyện cả quân đoàn tiểu quỷ ấy, mấy đứa từ đám cháy nhảy ra ngoài thì bị người kia giết chết tại chỗ, bắt đi hồn phách."
Tang Đồng ngây ngẩn cả người, miệng há to, một chữ cũng nói không được.
Mục Dung hỏi: "Người kia đâu? Đã bắt được chưa?"
"Sự việc phát sinh lúc nửa đêm, tôi lại cách rất xa chỗ trường học, đợi đến lúc tôi đến thì những hồn phách của mấy đứa nhảy lầu đã bị hắn bắt đi. Tôi với hắn giao đấu mấy hiệp, mém chút bị hắn đánh đến hồn phi phách diệt, tôi chật vật trở về Địa Phủ nhờ viện binh, Diêm Vương nghe tin rất tức giận liền phái hai vị Thất gia và Bát gia cùng với Ngưu Đầu Mã Diện, dẫn theo ba ngàn âm binh đi lên dương gian, đáng tiếc bọn tôi đến chậm một bước, người kia trốn được, độc ác hơn chính là, bởi vì muốn bắt hồn phách hoàn chỉnh cần chút thời gian, hắn biết bản thân không thể mang đi hết nên liền chú tà pháp, lấy đi vài thứ trên linh hồn của mấy đứa nhỏ, để bọn nhỏ vĩnh viễn đánh mất tư cách luân hồi."
Mục Dung siết chặt hai tay khẽ run rẩy, hơi thở hơi loạn: "Cậu có nhớ bộ dáng của người kia không?"
"Vĩnh viễn không quên, tôi dám chắc đối phương là người sống, nhưng mà không biết hắn dùng cách gì, tự biến mình thành một cái bóng đen."
~~~
Tác giả có lời muốn nói: chuyện liên quan đến Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng có rất nhiều người hỏi ta kết cục thế nào.
Ta thật ra chưa viết gì cả, một là chuyện này viết từ góc nhìn của Tần Hoài An, hai là muốn để cho mọi người tự do sáng tác kết thúc, ba là sợ các người đánh ta..
Nhưng mà các người yên tâm, kết thúc của hai nàng ấy rất mỹ hảo, hoàn văn ta sẽ viết.
Mị: ._.~ edit muốn đập tác giả có được không?