Chương : Cầu người cầu mình
Tang Du và Mục Dung trăm miệng một lời kinh ngạc hét lên, Tô Tứ Phương than nhẹ một tiếng : "A Di Đà Phật, năm tháng nhẫn tâm, vị Tần thí chủ này...thật đáng tiếc."
Tần Hoài An đụng đầu tự vẫn, trên thân cây quế nhuộm đỏ một mảng máu tươi, tắt thở tại chỗ.
Đột nhiên, một màu xanh lục bao phủ toàn bộ thi thể Tần Hoài An.
"chuyện gì vậy?"
La Như Yên giải thích: "Cây quế này ở bên ngoài miếu mỗi ngày đều lắng nghe Phật kinh, hưởng chút hương hỏa rất có linh tính, nó hút hồn phách của Tần Hoài An vào, đáng tiếc cây cối tu luyện cần trăm ngàn vạn năm, Tần Hoài An bị phong ấn bên trong cây quế, chính nàng ta cũng không biết mình đã chết bao lâu."
Sau đó rất nhiều năm qua đi, quốc gia được thống nhất. Tiếp đó đến giai đoạn nhân dân nổi loạn phản động, miếu nhỏ ngoại thành bị mọi người đập phá, đồ vật trong miếu cái bị đốt cái bị hủy, cũng may cây quế không bị đốn ngã.
Thời gian âm thầm trôi qua, lại qua thêm năm mươi năm, gió xuân cải cách thổi qua thành thị nhỏ này, cây quế Tần Hoài An đang cư trú hóa thành khu đang phát triển, cây quế bị đốn hạ, linh hồn của Tần Hoài An được giải thoát.
Cô nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh như nhìn thấy quái thú, ô tô inh ỏi chạy loạn, quần áo và kiểu tóc quái dị của mọi người, lâm vào thế không biết nên làm gì.
Cô không biết cô đang ở đâu, cũng không biết năm đó là thời đại nào. Nhưng cô vẫn chưa hề quên hẹn ước với Trang Điệp Mộng, một mực bám trụ nơi đó không chịu rời đi, dù cho miếu nhỏ đã không còn hình dàng, cô vẫn luôn đợi chờ nàng.
Lại về sau, cái chỗ nhà cao tầng kia biến thành văn phòng làm việc, Tần Hoài An chờ đợi quá cô độc nên mỗi lần đêm đến liền sẽ hát lên khúc .
Vào một đêm, có một vị nhân viên thường xuyên tăng ca vận thế cực thấp nghe được giọng hát hí khúc của Tần Hoài An. Chủ nhiệm công ty liền mời một vị đạo sĩ có chút đạo hạnh kiêm thầy phong thủy đến, mém chút đang Tần Hoài An đến hồn phi phách diệt.
Cô sợ hãi cực kỳ, một đường trốn về hướng bắc, ban ngày sẽ dừng chân bên cạnh những cây quế, ban đêm sẽ bối rối chạy trốn, ngẫu nhiên trong dòng người, vẫn luôn mờ mịt tìm kiếm bóng hình Trang Điệp Mộng, cứ như vậy phiêu phiêu đãng đãng đi tới Quan Nhĩ Châu.
Bên trong cổ họa xuất hiện hình ảnh cuả Tằng Thiên Hàm, hai ngươi giao đấu mấy trận, mặc dù Tần Hoài An là lão quỷ trăm năm, nhưng phần lớn thời gian đều bị phong ấn bên trong cây quế nên không có kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng cô hiểu biết đạo Shaman, tại niên đại cô sống có rất nhiều người cũng biết đạo Shaman, cô nghe nói nhà Tiên không thể qua sông, cho nên liền trốn khỏi Diệp Lâu sông.
Đột nhiên, bên trong cổ họa xuất hiện một bóng đen mờ mịt.
"Không nghĩ tới có thể chạm mặt với lão quỷ hơn trăm tuổi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý trở thành quỷ khế của ta, ta sẽ cho người một con đường sống, thấy sao?"
"Quỷ khế là gì?"
"Ha ha ha~ ngươi có thể trốn qua mười năm hạo kiếp, lại có thể tránh khỏi sự đuổi bắt của dương gian lẫn Địa Phủ thì tất nhiên phải có mấy phần bản lĩnh, vậy mà lại không biết quỷ khế à?"
Mục Dung cau mày, hỏi: "Người kia là ai? Tại sao lại là một cái bóng đen???"
La Như Yên đáp: "Ta cũng không biết, ta chỉ chiếu lại ký ức của Tần Hoài An, trong trí nhớ của nàng, người này chỉ là một cái hắc ảnh, có lẽ không phải người?? Cũng có thể Tần Hoài An quá suy nhược, nên ký ức xuất hiện sự rối loạn."
Chân mày của Mục Dung lại càng nhíu chặt, sự việc không thể đơn giản như La Như Yên nói.
Bóng đen bên trong cổ họa giải thích: "Quỷ khế là một loại hiệp ước chủ tớ, ngươi thành quỷ khế của ta, phải tận trung với ta, nghe theo lệnh ta, lúc ta còn tại thế phải phụng dưỡng ta, đương nhiên ta có năng lực bảo vệ ngươi, chỉ cần ngươi thành quỷ khế, dương gian Địa Phủ sẽ không thể tổn thương ngươi, thế nào?"
"Xin lỗi tiên sinh, ta không thể đáp ứng, ta còn có chuyện rất quan trọng muốn làm."
"hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Bên trong cổ họa truyền ra tiếng hét đau đớn của Tần Hoài An, nhưng hình ảnh lại giống như TV không có tín hiệu, chỉ lóe lên một một mảng bông tuyết.
"Yên Yên, xảy ra chuyện gì?"
"Tớ cũng không biết, hình như Tần Hoài An bị bóng đen này tản hồn phách, biến thành tinh."
Hình ảnh lần nữa khôi phục, Tần Hoài An đi đến thôn Tiểu Hoa, đến phim xã này.
Cô xuyên vào bên trong rạp hát, nhìn thấy trang phục cùng phụ kiện quen thuộc, huyết lệ chưa từng biến mất trên gương mặt cô.
Theo thời gian trôi qua, Tần Hoài An càng ngày càng yếu, hồn thể bắt đầu xuất hiện từng khối trong suốt lớn, cô sợ hãi ánh nắng, một trận gió lớn thổi qua cũng làm hồn thể cô lung lay mờ mịt, đành phải trốn vào bên trong cây quế.
Ánh sáng hiện lên, La Như Yên thả Tần Hoài An ra, biến trở về hình người.
"Chuyện là như vậy đó, ta không tiện ở lâu, để tránh cho Tang Đồng nhận ra khí tức của ta, xin hai vị nhất định phải giữ bí mật."
"Xoẹt" một tiếng, La Như Yên hóa thành một đốm sáng, bay vào mi tâm của Tang Du.
"Mục Dung, mau nhìn!"
Hồn thể của Tần Hoài An bắt đầu tiêu tan, từ đầu gối trở xuống đã không còn gì, nhưng cô vẫn như trước đó, biểu cảm ngơ ngác ngốc nghếch, trên mặt không chút sợ hãi, huyết lệ rơi xuống, miệng luôn lẩm bẩm gọi tên người thương: "Tiểu Điệp."
Cổ tay Mục Dung khẽ đảo, một sấp bùa xuất hiện trong tay cô, cô nhanh chóng đem bùa dán vào tất cả vị trí trên linh thể của Tần Hoài An: "Tiểu Phương sư phụ, có cách nào cứu cô ấy không?"
"A Di Đà Phật, tình huống của Tần thí chủ nếu chỉ dựa vào Tứ Phương một người chỉ sợ không thành."
Mục Dung than nhẹ: "Tang Đồng sẽ không hỗ trợ..."
"Để tôi gọi chị Đồng Đồng!"
"Mục Dung thí chủ, sao cô không thử một lần?"
"Tôi? Tôi..."
Mục Dung nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tô Tứ Phương, thấy được sự cổ vũ và chờ mong bên trong, cả người ngây ngẩn. Cô làm được sao?
"Tình huống của Tần thí chủ này, coi như giúp đỡ thất bại thì Thiên Đạo cũng sẽ không trừng phạt."
"Tôi không phải sợ trừng phạt, tới tận bây giờ tôi chưa từng làm qua những việc này, tôi sợ sẽ hại cô ấy!"
"Cầu người không bằng cầu mình, Mục thí chủ có lòng từ bi, có lẽ có thể cùng Tứ Phương làm ra kỳ tích."
"Được."
Tô Tứ Phương cười, hất lên tăng bào ngồi trên mặt đất: "Tần thí chủ hồn phách đã tản, khôi phục nguyên trạng là chuyện không thể, bất qua chúng ta có thể đem 'khí vận' còn sót lại của cô ấy đưa vào cây quế hòa cùng một thể."
"Được!" Mục Dung khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tô Tứ Phương, Tang Du tự giác lui ra sau.
Tô Tứ Phương nhắm mắt lại, nhỏ giọng tụng Phạn kinh.
"Tiểu Phương sư phụ, tôi nên làm gì?"
"Mục thí chủ, tại lúc Tứ Phương ngâm tụng, nghĩ đến cái gì?"
"Cái gì cũng không nghĩ tới..."
"Vậy cái gì cũng đừng nghĩ."
Mục Dung cái hiểu cái không, vừa như nắm bắt được mấu chốt lại vừa mờ mịt không thông, cô học dáng vẻ của Tô Tứ Phương, chậm rãi nhắm mắt.
Cái gì cũng không đến...
Tang Du yên tĩnh canh giữ bên ngoài, dưới cái nhìn của nàng Mục Dung và Tô Tứ Phương chỉ là bình thường ngồi khoanh chân, nhưng mà hồn thể của Tần Hoài An đã không còn dấu hiệu tiêu tan nữa.
Tuy Tang Du có mắt âm dương, nhưng lại có nhục thể phàm thai, nên tầm nhìn sẽ bị hạn chế rất nhiều thứ, La Như Yên thì khác, con mắt của cô là 'cực kỳ tinh khiết', La Như Yên nhìn thấy lại là một mặt khác.
Theo từng tiếng kinh văn, thân thể Tô Tứ Phương tỏa ra kim quang bốn phía, đỉnh đầu xuất hiện chữ "Vạn' trang nghiêm, không ngừng xoay vòng.
Vô số ký tự Phạn văn cùng chữ 'Vạn' trên đỉnh đầu Tô Tứ Phương bay ra, du nhập vào trong hồn thể của Tần Hoài An.
Trái lại, Mục Dung thì mộc mạc hơn nhiều.
Không có xuất hiện hào quang sáng chói, cũng không có chữ 'Vạn' quyền năng, La Như Yên kết luận, Mục Dung nhất định là phát sinh sự biến hóa kỳ ảo nào đó, đến ngay cả mắt của cô cũng vô pháp nhìn thấy.
Mặc dù La Như Yên không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được, bản thể của cô là họa, cho nên đối với sự biến hóa rất nhạy.
La Như Yên không chớp mắt nhìn Mục Dung, rõ ràng Mục Dung chỉ an tĩnh ngồi đó, nhưng La Như Yên lại cảm giác nếu mình bỏ lỡ một giây, Mục Dung sẽ 'biến mất'.
Hơn nữa khí tràng trên người Mục Dung tỏa ra, khiến tâm trí của La Như Yên như bị mê hoặc, rất muốn đến gần.
Mục Dung dựa theo lời Tô Tứ Phương, cái gì cũng không nghĩ, vậy mà lại tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, cô tuy nhắm mắt, nhưng vạn sự xung quanh lại dần dần hiện ra rõ ràng, so với trợn mắt lên nhìn còn có thể nhìn thấy nhiều hơn.
Cô nhìn thấy trên người Tần Hoài An toát ra vô số sợi tơ nhỏ, những sợi tơ này quấn quanh xuyên qua cây quế, càng lúc càng chặt, từ từ đem hồn phách của Tần Hoài An kéo vào bên trong cây quế.
Mục Dung trong lòng vui mừng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh có chút giật mình, trời vậy mà sắp sáng rồi?
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn là nửa đêm, cô cảm thấy cùng lắm chỉ vừa qua mấy phút thôi!
"A Di Đà Phật, Tần thí chủ và cây quế đã hòa làm một, sẽ không tiêu tan nữa, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta nên quay về thôi."
Tang Du đi đến cạnh cây quế, khẽ vuốt thân cây: "Hoài An tiền bối, hi vọng ngài của thể an gia ở bên trong cây quế, tuy lời này có chút tàn khốc nhưng Tiểu Điệp tiền bối có lẽ đã không còn ở đây nữa, nhưng con tin đối với hai người mà nói, cái chết cũng không phải là sự kết thúc mọi chuyện, mà chỉ là vừa mới bắt đầu mọi chuyện mà thôi."
Tang Du nhỏ giọng nói tiếp: "Để con nói cho ngài biết một chuyện nha, trước khi con quen biết Mục Dung, tuy con có âm dương nhãn,có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy, nhưng con vẫn cảm thấy: Người chết vạn sự đều yên, nhưng sau khi quen biết Mục Dung, con lại có ý nghĩ khác, ngài nhất định cũng có cảm giác giống con phải không? Con không thể nhìn thấu nhân quả luân hồi, nhưng con tin tưởng, ngài yêu Tiểu Điệp như vậy, ngài ấy cũng sẽ yêu ngài như vậy, hai người nhất định sẽ gặp lại, thời đại bây giờ đã khác biệt, phụ nữ cũng có nhân quyền, hai người phụ nữ ở cùng nhau sẽ được chúc phúc, chờ hai người gặp lại nhau, nhất định nhất định có thể cùng nhau hạnh phúc."
Nói xong Tang Du lặng lẽ rơi nước mắt, nàng hít hít mũi, lau đi nước mắt,cười nói: "Tiền bối, tụi con phải đi rồi, thời gian đã qua rất lâu, Tiểu Điệp tiền bối chỉ sợ không còn tại thế nữa, thật xin lỗi không giúp gì được cho ngài, nhưng thật lòng cám ơn ngài,đã cho con chứng kiến một tình yêu khắc cốt ghi tâm đến vậy, tạm biệt, Hoài An tiền bối."
~~~~~~~
Chuyện xưa khép lại rồi, Hoài An Điệp Mộng hay là ta coi như mộng tưởng, tự vẽ lại duyên kiếp cho hai người, hi vọng những người chân tình thương nhau, đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, không nhận ánh mắt xem thường của đời, cũng đừng vì miệt thì mà đánh rơi hạnh phúc. Haiz~
À phải rồi chương trước có nói giải thích về Hạ cửu lưu sẵn đây giải thích luôn vậy:
Cửu lưu lại chia làm cấp Thượng, Trung, Hạ. Thượng Cửu lưu gồm: . Tể tướng, . Thượng thư, . Đô đốc, . Phiên niết (phán quan), . Đề đài (trông coi đài ở triều đình như Ngự sử đài), . Trấn đài, . Đạo (đạo doãn, phủ doãn), . Phủ (tri phủ), . Tri châu.
Trung Cửu lưu gồm: . Thầy thuốc, . Bát tự (người xem tướng số theo Tử vi), . Phiêu hàng (người viết thuê), . Suy (người đoán chữ), . Cầm kỳ (người cầm cờ, chơi đàn), . Thư hoạ (Viết vẽ), . Tăng (sư), . Đạo (đạo sĩ), . Ma Y (người xem, đoán tướng).
Hạ Cửu lưu gồm: , Vương bát (người làm nghề lầu xanh), , Quy (người môi giới, mai mối), . Kịch tử (con hát), . Suy (thổi kèn, đánh trống), . Đại tài (người làm trò, làm xiếc, ảo thuật), . Tiểu tài (làm hề), . Sinh (thợ cắt tóc), . Kẻ cướp, . Người đốt lò (“ổi yên giả”-người thổi khói)
Chung quy có thể hiểu cái danh 'hạ cửu lưu' là chỉ những người làm công việc thấp hèn nhỏ bè hồi thời kỳ dân quốc trong lịch sử trung quốc ý.)