Tang Đồng và Tô Tứ Phương trở lại phòng chính, ông canh gác đã thu lại sấp ảnh.
"Hời, hai người thiệt tình, phong cảnh có gì đâu mà nhìn, hồi nãy bọn tôi thấy không ít đồ tốt đó nha." Tằng Thiên Hàm nói, ném ánh mắt dò hỏi cho Tang Đồng.
Tang Đồng lắc đầu, ý như không phát hiện ra gì.
Tằng Thiên Hàm nhíu mày, đi qua sông Diệp Lâu thì pháp lực của hắn đã cạn sạch, mọi việc đều phải nhờ vào Tang Đồng, hắn tin tưởng năng lực của cô, lão tiên chỉ dẫn cũng không sai, người trong làng cũng có nói qua rồi mà? Cái xã phim rõ ràng có quỷ quấy, rất nhiều người nghe được giọng hát hí khúc còn gì.
"Chú, hỏi chú chút chuyện được không?"
"Hỏi đi."
"Cháu nghe dì Quế Lan ở thôn tây nói, xã phim này có chuyện kỳ quặc?"
"À, đúng rồi đó, đã liên tục nhiều ngày rồi, nửa đêm là có thể nghe được tiếng hát hí khúc, lúc đầu có mình tôi nghe thôi, sau này cả làng đều nghe thấy, nhờ vậy mà thôn trưởng tăng thêm tiền lương cho tôi đấy."
"Chú không sợ hả?"
"Sợ gì chứ, ngày thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, với nữa tôi chỉ có một mình không có chỗ nào để đi cả, à với cả cô ấy hát cũng hay lắm, lúc đầu còn thấy sợ chớ giờ quen luôn rồi."
Tằng Thiên Hàm nhìn nhìn Mục Dung, suy nghĩ định nhờ cô xuất hồn nhìn một vòng, dù sao mắt âm sai vẫn luôn tốt hơn ngưu nhãn mà. Ý nghĩ chỉ vừa kịp loé lên, trong lòng Tằng Thiên Hàm liền sinh ra cảm giác ghét bỏ, thu lại ánh mắt.
Tằng Thiên Hàm và Tang Đồng ở trong sân thảo luận một trận: Chuyện này đã được trong cục lập án rồi, bọn họ nhất định phải giải quyết, nếu giọng hát hí khúc chỉ xuất hiện lúc tối đêm thì tối nay bọn họ lại đến đây thêm một chuyến.
Quay lại nhà Trương Thiên Bào, dì Quế Lan đang ngồi trước cửa vừa lặt rau vừa nhìn ra cửa, bộ dáng trông mong.
Nhìn thấy năm người trở về, Quế Lan bưng đồ ăn ra, nói: "Dì còn định kêu chú gọi bọn con về ăn cơm, trời cũng tối rồi ăn nhanh còn nghỉ ngơi."
Lòng Mục Dung cảm thấy ấm áp, xã hội bây giờ đã không còn nhiều người như vợ chồng Trương gia.
Trương gia nghỉ ngơi tương đối sớm, trời vừa tối hẳn hai vợ chồng đã tắt đèn.
Tang Đồng đem hình nhân giấy đã cắt xong đặt dưới gối mỗi phòng, miệng niệm chú ngữ, 'Soạt' một tiếng, trong chăn xuất hiện bốn người.
Chính là Tang Đồng, Tang Du, Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm.
"Hình nhân có thể dùng sáu tiếng, giờ tôi làm một ít nước Ẩn Thân, sau khi uống thì người trong thôn sẽ không thấy được bọn mình "
Mục Dung nằm xuống vị trí của mình, hắc bào Mục Dung lại bay ra.
Xiếng xích quấn quanh người cô quả nhiên biến mất!
Mục Dung cúi đầu nhìn chính mình: Không phải Thất gia nói cắt chức ba tháng sao?? Sao chưa đến hạn đã giải cấm rồi?
Tô Tứ Phương xin miễn nước bùa của Tang Đồng, vân vê phật châu: "Cám ơn Đồng sư tỷ, Tứ Phương không cần."
"Quấn áo của mấy người kỳ quái, lỡ để thôn dân thấy mấy người nửa đêm còn đến xã phim thì sao?"
"A Di Đà Phật, Tứ Phương vừa nãy có thử tính qua, tối nay sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta đâu."
Tang Đồng nghe xong chán nản, trừng mắt nhìn Tô Tứ Phương, tức giận nói: "Vậy sao lúc nãy không nói hả? Hại tôi phí bao công lực."
Tô Tứ Phương biểu cảm hiền lành, dùng giọng điệu hoà bình nhất, nói: "Đồng sư tỷ không có hỏi em."
....
Suy tính của Tô Tứ Phương vô cùng chuẩn xác, một đường đi không gặp bất kỳ ai, không phải do người trong thôn ban đêm không ra ngoài, mà là không ai dám ra ngoài thôi.
Lúc đến xã phim, có thể nghe rất rõ giọng hát hí khúc đứt quãng, làm cái nơi yên tĩnh này càng thêm quỷ dị.
Kỳ quái là chó trong thôn không một con nào sủa, đều nói chó giữ nhà ở quê là loại nhạy bén nhất, chỉ cần nó cảm nhận được một chút yêu khí sẽ lập tức sủa loạn, giọng hát hí khúc này ai cũng nghe thấy, sao bọn nó lại không sủa???
"Chúng ta mau đi thôi!"
Năm người tăng nhanh tốc độ đi đến cửa ra vào xã phim, Tang Đồng bấm pháp ấn định mở khoá thì bàn tay bên cạnh đưa sang ngăn lại.
Tô Tứ Phương tiện tay đẩy một cái, cửa "kẽo kẹt" mở ra.
"Đồng sư tỷ, cửa không khoá."
Tang Đồng nhấc chân, đá về phía Tô Tứ Phương, "Đậu!" Tằng Thiên Hàm đau kêu ra tiếng, hắn lập tức che miệng nhỏ giọng hỏi: "Ai đá tôi!"
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, đáp: "Là Đồng sư tỷ."
Tang Đồng nghiến răng, cô phát hiện ra rồi, Tô Tứ Phương là cố ý, cố ý đối nghịch với cô!
Hiện tại đương nhiên không phải lúc nói chuyện này, tiếng ngáy như sấm rền từ khe cửa truyền ra, còn giọng hát hí khúc kỳ quái kia thì lại tới từ hậu viện.
Ông canh gác lại say quên trời đất, bởi vì 'quỷ quấy' nên không thèm đóng cửa luôn.
"Lâm muội muội...là ta đến trễ!
Kim ngọc lương duyên là thứ gạt người.
Hại muội muội hồn về Ly Hận.
Cho đến bây giờ không biết người nơi đâu,
Lâm muội muội ơi, Lâm muội muội,
Thiên hô vạn hoán gọi chẳng về,
Lên trời xuống biển tìm nơi đâu..."
Hí khúc vừa rồi là , tiếng hát uyển chuyển da diết, từng chữ dụng tâm, như phảng phất đưa người ta vào bên trong bối cảnh, thấy Bảo Ngọc xót xa, quỳ trước linh cửu của Lâm muội muội, thần sắc đau lòng hận không thể đi theo! Người xưa làm sao lại một đi không trở lại, ký ức ngọt ngào ngày cũ giờ lại biến thành thứ vũ khí sắc nhọn, đâm vào tận đáy lòng Bảo Ngọc.
Năm người đứng ở trong sân, giọng hát quẩn quanh bên tai, nhưng trước mắt cái gì cũng không thấy, trong sân trống không, chỉ có mỗi cây quế già xiêu vẹo lẻ loi trơ trọi.
Tang Đồng cả giận, cầm kiếm Ngũ Đế dựng trước ngực, quát: "Yêu ma phương nào? Còn không mau hiện thân!?"
"Lâm muội muội...là ta đã đến chậm rồi! Lâm muội muội ~ ta đến chậm nhưng vì sao người lại chẳng quay về?"
Tiếng hát hoà lẫn với tiếng khóc, tiếng nấc nở như đau đến ruột gan đứt đoạn, nghe rất đau lòng.
Mục Dung nhìn nhìn cây quế già, cảm thấy khí tức rất quen, trước kia vị A Minh ở phòng cũng có khí tức tương tự.
Tằng Thiên Hàm không có pháp lực, Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, an tĩnh đứng phía sau, kiểu như mình là người bên lề. Tang Đồng dùng đủ mọi cách, nhưng chủ nhân của tiếng hát vẫn không hiện thân, sắc mặt cô cực kỳ kém, hàng yêu trừ ma bảy năm, vẫn chưa một lần mất mặt như vậy.
"Du nhi! Em làm gì vậy?"
Tang Du tách nhóm, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Chị Đồng Đồng, để em thử một lần được không?"
"Em muốn làm gì? Mau về đây."
"Em thấy cô ấy không có ác ý, để em thử một lần đi mà "
"Để chị đi với em!"
"Để Mục Dung đi với em là được rồi."
Mục Dung và Tang Du sóng vai, ăn ý đi tới bên cạnh cây quế già.
Tang Du nhẹ giọng hỏi: "Cô cũng cảm thấy đúng không?"
Mục Dung gật đầu
Đi đến bên cạnh cây quế, tán cây tươi tốt đột nhiên lắc lư, phát ra tiếng 'sào sạt'.
Tang Đồng thấy vậy định tiến lên lại bị Tô Tứ Phương chặn đường.
"Tô Tứ Phương, mấy người muốn gì? Mấy ngày nay làm cái gì đối nghịch với tôi!"
"A Di Đà Phật, Đồng sư tỷ xin cùng Tứ Phương ở đây theo dõi kỳ biến đi."
Tang Du đặt tay lên thân cây, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bọn tôi sẽ không tổn thương cậu."
Phải làm như vậy mấy lần, tàn cây mới thôi 'sào sạt'.
Thực ra từ lúc nghe khúc trong lòng Tang Du đã có phỏng đoán, chính cái phỏng đoán này thúc đẩy nàng đi đến bên cây quế.
Tiểu Hoa thôn bị quỷ quấy đã được một thời gian, nhưng trong thôn cho đến giờ cũng không có ai bị thương, điều này làm Tang Du tin tưởng: Chủ nhân của giọng hát này cũng giống A Miêu, chưa từng hại người.
"Cậu...cậu có phải là Tần Hoài An không?"
Tiếng hát đột nhiên ngừng lại, trong sân yên tĩnh dị thường.
Qua mấy hơi thở, tiếng khóc lại đứt quãng: "Lâm muội muội, tại sao người không đến tìm ta?"
"Cậu đừng sợ, cậu có thể nhìn thấy bọn tôi không? Cậu có tâm nguyện gì, chúng tôi sẵn sàng giúp cậu."
Lần này chủ nhân giọng hát không có phản ứng gì, chỉ nghẹn ngào khóc.
"Tang Du, hay là để tôi dùng toả hồn liên kéo cô ấy từ cây quế ra trước, rồi hỏi sau được không?"
Tang Du lắc đầu: "đừng dùng cách đó được không? Để tôi thử lần nữa đi, nếu cậu ấy muốn hại người thì Tiểu Hoa thôn sớm đã có tai ương rồi "
"Không phải tôi không muốn để cô thử, tiểu Phương sư phụ sắp không cản được chị cô rồi, nếu để chị cô xông lên bổ vào thân cây thì người trong cây cũng sẽ gặp nạn theo, để tôi kéo cô ấy ra, ít nhất có thể đảm bảo mạng cho cô ấy."
Tang Du cắn cắn môi, ráng thử thêm lần nữa: "Cậu...đang chờ Trang Điệp Mộng sao?"
....
'xoẹt' một cái, một cô gái cải trang thiếu niên xuất hiện trước mặt Tang Du: "Tiểu Điệp ở nơi nào?"
Mục Dung liếc nhìn Tang Đồng, vung toả hồn liên quấn lấy cô gái, dưới chân dùng sức, cùng nữ quỷ trôi nổi giữa không trung.
Tang Đồng xuất hiện ở nơi hai người vừa đứng, cũng may Mục Dung nhanh tay, nếu không nữ quỷ chắc đã ngủm ngay và liền.
"Tiểu Điệp...em vì sao phụ chị?" Mục Dung nhìn nữ quỷ, thở dài.
Nữ quỷ bị toả hồn liên quấn chặt đột nhiên rơi lệ, hai hàng máu tươi chảy xuống gương mặt trắng nõn.
Cảnh này cô đã từng thấy qua, cô gái này không phải 'Quỷ'!
Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh. Quỷ không có nước mắt, nhưng tinh thì có thể rơi lệ.
Quỷ sau khi chết sẽ hoá thành tinh, đây là quá trình không thể nghịch chuyển, một khi thành tinh thì dù là Đại La thần thiên cũng không cứu được, thời gian tồn tại của tinh cũng rất ngắn, giống như A Vân bị nhốt trong hộp âm nhạc, chờ đợi họ, chỉ có kết cục hồn phi phách diệt.
Cô gái yên lặng rơi lệ, tuyệt vọng nhìn Mục Dung: "Cô không phải tiểu Điệp."
Mục Dung đảo bàn tay, lấy lá bùa đen dán lên trán cô gái: "Hi vọng an hồn phù này có thể kéo dài cho ngươi thêm vài ngày, ngươi còn tâm nguyện gì thì nói ra đi."
~~~~
Mị: chương sau là một trời ngọt ngào và thật nhiều thương tâm.