Chương : Thần thông.
Đội trưởng Lưu dốc hết cảnh lực, dựa vào yêu cầu của Tang Đồng trước khi trời tối ghim đủ bảy mươi hai cây gỗ đào lên khúc sông nơi Lý Hàn Sở xảy ra chuyện, khuôn viên ba cây số cũng đã phong tỏa xong.
"Tang đồng chí, thật không cần bọn tôi hỗ trợ sao?"
"Vất vả rồi Lưu đội trưởng, mang người của ngài đi đi."
"Bảo trọng, Tang đồng chí."
Nước sông Diệp Lâu rền vang chảy xiết, đứng ở trên bờ nhìn cũng đủ làm người ta sợ hãi không thôi. Bên ngoài ngoại trừ Tang Đồng, những người còn lại đều mặc áo mưa, mang ủng đi mưa, võ trang đầy đủ.
Đinh dài cm cắm xuống đất, gia cố thêm bao cát để lều thêm vững chắc, ấy thế mà bộ dạng của chiếu lều vẫn lung lay như sắp đổ. Bầu trời không trăng không sao, chỉ có ánh đèn yếu ớt bên bờ sông phát ra nguồn sáng, đưa mắt nhìn quanh chỉ có màn mưa tĩnh mịch, một mảng mờ mịt.
"Ô..."
Cuồng phong thổi qua tiếng gió lại tựa như tiếng khóc. Đám người Mục Dung ở trong lều, có đến vài lần lều tạm súyt bị bấn tận gốc, nhưng ngay tại lúc quan trọng nhất gió đột nhiên nhẹ lại.
Mục Dung đưa mắt nhìn mẹ Lý đang mặc áo mưa đứng nơi góc khuất, trực giác nói cho cô biết: Nếu không phải có bà ấy, cái lều này sợ là đã sớm bị lật ngửa rồi.
Xem ra Lý Hàn Sở cũng không phải mất hết nhân tính, chỉ là bị cừu hận và oán khí làm đầu óc mù mị thôi.
Loại chết oan như hắn, lúc sống có bao nhiêu lương thiện thì lúc chết có bấy nhiêu oán khí.
Ở giữa lều bày biện một bàn thần án, nhang nến Tang Đồng mang đến là loại sản phẩm công nghệ cao, bất luận thời tiết như thế nào, chỉ cần có chút xíu không khí thì sẽ không bị dập tắt. Trên thần án đặt hai thanh kiếm, một là kiếm Ngũ Đế được bện từ đồng tiền và dây đỏ.
Một là đào mộc kiếm cổ xưa trân quý.
Tang Đồng chọn cây kiếm thứ, cô tay phải cầm kiếm, tay trái kẹp bùa vàng vào giữa ngón tay. Cổ tay khẽ đảo, lá bùa liền rừng rực cháy.
Cô giơ tay lên, lá bùa bay khỏi ngón tay, quỷ dị cháy giữa không trung.
"Bắc Đầu Thất Nguyên Quân, Thiên Cương đại thánh thần, Cách Tà đại pháp vương, Thiện Hướng bảo hộ, Tam Giới bạch quang, chiếu rọi Bắc U cung, ta phụng Thiên sắc, đạp phá Cửu U môn, ta phụng Thiên Tuân mệnh, phá vỡ Phong Đô thành, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn gấp gấp như luật lệnh!"
"Đoàng!" một cái, lá bùa bừng lên ngọn lửa lớn. Tang Đồng đưa tay chộp lấy, ngọn lửa liền tắt.
Cô lấy chút tàn tro, bôi giữa lông mày và bả vai. Cùng lúc đó Mục Dung giao thân thể cho Tang Du, hắc bào bày ra. Mục Dung ngẩn người nhìn Tang Đồng.
Người có ba đường dương hoả, phân bố ở đỉnh đầu và hai bả vai, người có dương hoả mạnh gọi là dương khí thịnh, dạng này yêu ma chi vật vừa không dám đến gần, vừa là đối tượng ao ước của yêu ma chi vật.
Dương hoả và tố chất cơ thể cùng các loại vận thế hỗ trợ lẫn nhau, không có tuyệt đối cố định mạnh yếu.
Mục Dung thấy Tang Đồng bị một khối hoả diệm cháy hừng hực bao phủ, đỉnh đầu và hai vai là chói mắt nhất, phối hợp với một thân đạo bào, quả thực giống như Hoả Thần hạ phàm.
Dương hoả kiểu này yêu ma chi vật không một ai dám đến gần. Mục Dung chưa bao giờ nhìn thấy dương hoả cường đại như thế bao giờ, người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu nổi dương khí cực đại như vậy, không khéo lại đốt chết tươi gia thân!
Tang Đồng cắm đào mộc kiếm vào lư hương, cổ tay vẩy môt cái, vô số hạt gạo bay ra.
"Đệ tử Tang Đồng, khẩu thỉnh Lịch Đại Tổ Sư Gia ban cho thần chỉ, cung thỉnh Thất Thiên Cương Sát."
"RẦM" Một tiếng, từng cây cột sáng ở dưới đất hai bên bờ sông đột nhiên mọc lên, xông thẳng lên bầu trời. Mỗi một cây cột sáng hình dạng không giống nhau, chính chính hảo hảo bảy mươi hai trụ, đúng với số lượng gỗ đào chôn dưới lòng đất.
Tang Đồng giơ kiếm qua đỉnh đầu: "Thiên Cương Địa Sát Lưới Càn Khôn, lên!"
Lời vừa dứt, bảy mươi hai cột sáng nghe theo liền động, không ngừng xâu chuỗi giao nhau, trong chớp mắt đan thành một cái lồng.
Mục Dung bị màn trước mặt làm cho rúng động, đại đạo chính pháp của quốc gia đúng là danh bất hư truyền.
Nhưng mà thân thể của Tang Đồng lại không ngừng run rẩy, mồ hồi từng giọt từng giọt trượt dài trên mặt, hiển nhiên cô đang không thoải mái!
"Tằng Thiên Hàm!"
"Biết."
Tằng Thiên Hàm cởi ra áo mưa, lộ ra đạo phục cổ quái, hắn dùng cha sa vẽ lên mặt những đường vân đặc thù, người mặc Tát Mãn bào, đầu đội Tát Mãn quan, tay phải cầm trống da Văn Vương, tay phải mang kim đao chưa tuột vỏ, bên hông đeo một cây Đả Thần Tiên.
Tang Đồng nhíu mày, cô là cô không ưng nổi cái văn hoá Tát Mãn. Nhưng Tằng Thiên Hàm lúc này cũng thật có mấy phần xúc cảm đi.
"Đông đông thùng thùng, đông đông, đông"
Tằng Thiên Hàm lắc trống da, chân bước bộ pháp, cao giọng hát điệu Tát Mãn, một bài Chiêu Thanh Phong.
Người chết thành quỷ, quỷ chỉ là cách gọi chung chung, ở mức độ chuyên nghiệp mà phân thì nam quỷ gọi thanh phong, nữ quỷ kêu yên hồn.
Âm phong nổi lên, Mục Dung bay giữa không trung nhìn lên, ở bên ngoài lồng giam bay tới hơn mười quỷ hồn, bọn hắn bị cột sáng ngăn cản không cách nào đi vào, lại giống như mê muội không ngừng đụng vào cột sáng.
"Tang Đồng!"
"Đừng lo, đây là Thanh Phong quyết của đạo Shaman, khuôn viên mười dặm thanh phong nghe thấy đều phải đến đây, Thiên Võng hiểu rõ sẽ không tổn hại bọn hắn."
Mục Dung nghe vậy mới yên lòng, chỉ cần không tổn thương người vô tội là được.
Tằng Thiên Hàm hát trọn ba lần, mặt nước Diệp Lâu sông như bị nấu sôi nổi lên bọt nước, xuất hiện ba thân ảnh bị cột nước trói chặt, một nhà ba người -- Mã Hoằng Thịnh!
Nhưng lại không thấy Lý Hàn Sở đâu!
Tằng Thiên Hàm biến sắc: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Hắn nâng kim đao đập vào mặt trống, tiếng trống kỳ diệu hoà cùng nhịp tim, mọi người có mặt cũng vì vậy mà khẽ rùn mình.
Trong lòng Tằng Thiên Hàm thiếu chút bạo phát, đến Diệp Lâu sông pháp lực của hắn đã gần như mất sạch, bên cạnh còn có vị Tang Đồng chướng mắt với văn hoá Tát Mãn, hắn đường đường là truyền nhân chính tông duy nhất của Tát Mãn, trên tay ba kiện pháp khí, có thể nào mà chỉ có một cái thanh phong nho nhỏ cũng gọi không lên????
Hắn liến tiếp đập vào mặt trống năm lần, bên ngoài cột sáng lít nha lít nhít thanh phong vây quanh, nhìn thôi cũng ngứa da đầu.
Mục Dung nghi hoặc không thôi: Vong linh ở Quan Nhĩ Châu sao lại nhiều như vậy?? hay là do Thanh Phong quyết của Tằng Thiên Hàm uy lực kinh người, mấy quỷ hồn ở âm trạch đang chờ đầu thai cũng bị đưa tới đây?
(Âm trạch: đã từng giải thích, mồ mã đấy.)
Tang Đồng ra vẻ tán thưởng: "Tốt một cái tam khiến ngũ thân."
(: Ba sai năm khiến)
Tam khiến ngũ thân, trước ba lượt Thanh Phong quyết vì ba sai, sau năm lần kim đao đánh trống vì năm khiến.
Tất cả thanh phong đều bị Tằng Thiên Hàm triệu đến, nếu sau tam khiến ngũ thân còn chưa hiện thân, thì Đả Thần Tiên treo bên hông của Tằng Thiên Hàm không phải để làm cảnh.
Truyền thuyết dân gian: Năm đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Ngũ Đại gia tộc lập xong minh ước, Ngũ Đại gia tộc tặng trống da Văn Vương và một thanh kim đao làm tín vật. Hai thứ này đều là pháp bảo chính tông của Tát Mãn, lắc trống Văn Vương phối hợp cùng với bài hát đặc thù liền có thể triệu hồi tất cả tử tôn của Ngũ Đại gia tộc đến trợ giúp, nếu có tử tôn nào dám không phục liền có thể dùng kim đao trực tiếp phế tu vi.
(Tử tôn: con cháu.)
Nổ Nhĩ Cáp Xích cảm thấy Ngũ Đại gia tộc thật chính nghĩa liền đáp lễ lại một cây Đả Thần Tiên, trên đánh hôn quân dưới đánh gian thần. Thanh triều năm đó hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, còn có được long mạch nên đồ vật hắn ban thưởng đương nhiên sẽ không tầm thường.
Cục xử lý sự kiện đặc biệt dùng hơn mấy chục năm mới có thể tìm về được ba cái pháp bảo này, giao hết cho Tằng Thiên Hàm.
Kim đao đánh vào mặt trống đúng năm lần, trên mặt sông Diệp Lâu xuất hiện một bóng người --- Lý Hàn Sở hiện thân!
Tằng Thiên Hàm cầm kim đao trong tay, mặc kệ trời mưa bước đến bờ sông: "Thanh phong to gan, còn không mau lên bờ? Nếu không nghe lời thì đừng trách cây Đả Thần Tiên của ta vô tình!"
Lý Hàn Sở tuy không cam tâm nhưng cũng mở rộng bước chân đi lên bờ.
"Con trai!"
Mẹ Lý nhào tới muốn ôm con mình, lại chỉ có thể chạm vào toàn là nước, Lý Hàn Sở quay mặt chỗ khác, trầm thấp kêu một tiếng: "Mẹ."
Giọng nói của hắn cực kỳ khó chịu, giống như vọng từ đáy sông lên. Mục Dung kéo theo toả hồn liên, quấn quanh Lý Hàn Sở mấy vòng, cùng hắn duy trì chút khoảng cách: "Dì, dì mau khuyên con trai dì đi, trên bàn có cái bình bát, nếu hắn cam tâm tình nguyện đi vào thì nhất định sẽ có người độ hoá cho hắn."
"Được được! Con à..." Mẹ Lý lã chã rơi nước mắt, bà hít sâu mấy hơi khắc chế lại sự run rẩy của mình, nói tiếp: "Con trai..con ở dưới đó có tốt không? Dưới đó có lạnh không con? Con...thân thể con đang ở đâu? Nói cho mẹ biết, dù mẹ có đập nồi bán sắt cũng nhất định phải vớt được con lên."
(Tán gia bại sản)
"MẸ!!" Lý Hàn Sở gào khóc, thanh âm còn hơn cả quỷ khóc sói gào, vừa chói tai vừa đáng sợ, cho dù quỷ không có nước mắt nhưng vẫn cảm nhận được hắn có bao nhiêu oan khuất cùng khổ sở.
"Con trai à."
"Mẹ, mẹ tới đây làm gì, có phải bọn họ uy hiếp mẹ không? Con nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
"Hàn Sở, con nói gì vậy hả!? Mấy anh chị này là đang giúp con, bọn họ là người tốt, con nghe mẹ nói đi, đừng làm chuyện xấu nữa, người là con cứu mà, cứu cũng đã cứu rồi, chúng ta là người hùng mà! Tuy mẹ rất đau lòng nhưng không muốn nhìn thấy con trở thành như vậy đâu, nghe lời mẹ, đi vào bình bát, con trai ngoan nghe lời mẹ đi con!"
"Mẹ...con..."
Đột nhiên!
Từ đáy sông Diệp Lâu truyền ra tiếng rống trầm thấp, Lý Hàn Sở khẽ run, hai mắt đỏ hồng.
"Mẹ, mẹ mau về nhà đi!"
"Mẹ...Á!"
Con sóng cao tận mấy mét từ trong dòng sông nhào về phía đám người. Lều bị nhổ tận gốc, mẹ Lý không chút phòng bị liền bị sóng đánh bay lên.
Bàn thờ bị lật đổ, Tang Du ôm nhục thân của Mục Dung bị sóng lớn đánh vào, cả hai cùng nhau đập vào gốc cây.
"Mục Dung.." Tang Du thoáng nhìn Mục Dung đang nằm trong lồng ngực, sau ót đau đớn cùng cực, cứ vậy ngất xỉu.
Sóng lớn đi qua, ngoại trừ Mục Dung, tất cả mọi người đều bị tổn thương, Tằng Thiên Hàm nắm chặt trống da và kim đao nằm rạp dưới đất, mẹ Lý thì bất tỉnh nhân sự. Tang Đồng quỳ một chân trên đất, toàn thân ướt đẫm, dương hoả trên người trở nên ảm đảm, cô ôm đào mộc kiếm vào ngực bảo vệ nó.
Mục Dung đau đớn ôm lấy đầu, đại não giống như thủy tinh vỡ nát, tất cả giác quan lẫn ký ức đều như những mảnh vỡ kia.
Hình tượng xốc xếch từng màn hiện lên trước mặt cô, nửa quen thuộc nửa xa lạ, cô không cách nào tiếp nhận nổi cơn đau đến vỡ vụn này, cảm giác đầu mình tùy thời sẽ nổ tung!
~~~~~
Tác giả có lời muốn: lại nhắc nhở đây, khẩu quyết trong sách đừng tùy tiện niệm nhé, Đạo gia không sao, vì dù sao cũng là chính tông mà, với cả nếu không có sư phụ chỉ dẫn thì kiểu gì cũng vô dụng thôi, nhưng khẩu quyết Tát Mãn là vì ta nhịn không được nên viết ra, hi vọng mọi người đừng đừng đừng niệm.
Cái này dù sao cũng có mấy phần tà khí, có câu, thỉnh Thần dễ đưa đi khó, vạn nhất gọi tới mấy thứ bẩn thỉu lại tự rước xui xẻo vào thân à.