Mục Dung suy nghĩ một chốc, trong lòng như nặng ngàn cân, cô đưa mắt nhìn Tang Du: Có lẽ có vài người cho dù cố gắng thế nào cũng.không thể có được cuộc sống bình thường.
Được rồi, Tang Đồng nói đúng.
Trong cơ thể mình cất giấu Bát Chỉ Kính chìa khóa mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc, trong Tang Du lại ẩn chứa một Tang Du khác thần bí và đầy nguy hiểm, nếu như đợi đến ngày "những người hữu tâm" tìm đến cửa thì không bằng gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, tìm ô dù che chở.
Máy bay đưa đến nơi, Tang Đồng dặn dò vài câu xong ấn đồng hồ, tấm bản đồ lập tức hiện ra.
"Mọi người lại đây tôi nói vài câu."
Đám người tụ lại thành vòng tròn, Tang Đồng hằng giọng nói: "Nơi chúng ta vào là gần biên giới, nơi đó tập trung phần lớn người của Miêu tộc, Hắc Miêu Bạch Miêu hay Hoa Miêu đều có đủ, người chúng ta cần tìm là người của Hắc Miêu.
"Chị Đồng Đồng, phân ra Hắc Bạch Hoa để làm gì?"
"Dựa vào địa khu và tập tục Miêu tộc tiến hành phân chia sơ bộ, nghe nói chia nhỏ ra đến mười mấy loại, nhưng nơi chúng ta đến chỉ có ba tộc, Hoa Miêu thì không nói, nhưng Hắc Miêu và Bạch Miêu quan hệ không tốt, có một số Hắc Miêu bài xích người ngoài, đối xử với Hán tộc không tốt lắm, mọi người nên cẩn thận."
"Dạ."
"Từ giờ trở đi không được nhìn loạn bốn phía, người khác cho gì cũng phải nhã nhặn từ chối kể cả là đồ ăn, mặc kệ có chuyện gì quan trọng cũng phải đợi về căn cứ hẳn nói, cổ bà nào trong tộc Hắc Miêu đạo hạnh không sâu thì sẽ lấy cơ thể để nuôi cổ, bọn họ sẽ không tùy tiện hại người, nhưng mà nếu cổ trong người sinh sôi đến một mức nhất định thì họ sẽ khó chịu, đến lúc đó không cần biết là ai chỉ cần hợp mắt là họ sẽ thả cổ, cùng thôn cùng tộc còn như vậy, huống chi là ngoại tộc như chúng ta."
Tang Du ôm cánh tay, có chút sợ hãi khi đối mặt với văn hoá thần bí này.
"Vậy... Những cổ bà này có gì đặc biệt không, nói ra để mọi người đề phòng một chút cũng tốt.",
"Một bản cổ tịch có ghi chép: Cổ bà luyện tới cảnh giới cao nhất thì không khác người thường, thậm chí còn xinh đẹp mỹ lệ khí chất ngời ngợi hơn, loại này thì khó lòng phòng bị nhưng luyện tới cảnh giới này thì có thể tự do điều khiển cổ, chỉ cần chúng ta không trêu chọc họ thì không sao. Nguy hiểm nhất chính là những cổ bà không khống chế được cổ, ánh mắt của họ sẽ rất đỏ, cổ trong người càng nhiều thì sẽ càng đỏ, khi mà cả đôi.mắt chỉ còn một màu đỏ thì lục thân không nhận, gặp người sẽ liền thả cổ, người chúng ta muốn tìm là một vị cổ bà có đạo hạnh rất sâu, nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta.xuất phát."
"Được."
Tiểu đội bước vào hành trình tìm kiếm, máy bay trực thăng đáp xuống đỉnh núi, trên bản đồ xuất hiện tư liệu người mọi người muốn tìm, người này tên Hoa Phong Tuyết, hai mươi tuổi gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, hai mươi bảy tuổi giải nghệ, tính đến nay thì cũng đã bốn mươi bảy tuổi.
Đường Liêm Tử mở balo lấy ra mấy hạt châu: "đây là châu từ trong cục làm ra, dùng để đuổi muỗi có lẽ có chút công hiệu với cổ."
"Liêm Tử, mũi em tốt nhất đi trước đi, chị đi cuối."
"Dạ chị Đồng.",
Nơi này khí hậu oi bực ẩm ướt hơn ở căn cứ, đi không bao xa ai cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hàm lượng oxy trong không khí rất cao, mang theo làn gió thoải mái pha chút ngọt ngào. Đoàn người một đường đi vào trong núi, trên đường đi cũng có gặp ít người.
Tang Đồng đi lên trước thả chậm bước chân, tất cả mọi người ở nơi đó đều nhìn nhìn bọn họ.
Tang Đồng nhẹ giọng nói: "Mọi người nhìn, trang phục hoa lệ nhất là Hoa Miêu, Hoa Miêu đối với người ngoại tộc thái độ không tệ, số lượng Cổ Bà cũng không nhiều. Trang phục và ngân sức ít hơn nhưng màu sắc chủ đạo tươi sáng thì là Bạch Miêu, ngân sức ít nhất và màu sắc chủ đạo của quần áo là màu xanh biển, xanh đậm hoặc đen là người của Hắc Miêu. Mọi người ráng đừng nhìn loạn, mắt nhìn thẳng đi theo tôi là được."
"Ừm."
Hiện tại Tang Đồng là phó cục trưởng, đồng hồ trên tay cô cũng rất khác mọi người, tư liệu còn phong phú hơn nhiều. Cô vừa đi vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, hệ thống đã chọn cho cô đường đi rất tốt, điểm sáng trên đồng hồ chính là vị trí nơi ở của Hoa Phong Tuyết: Chỗ sâu nhất trong làng.
"Chị Đồng cẩn thận!" Đường Liêm Tử kéo tay Tang Đồng sang bên đường, đối diện có một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang chạy tới, từ phục sắc trên người có thể nhìn ra là người của Hắc Miêu.
Cô bé vui vẻ, nhẹ nhàng hát khúc dân ca, nhảy chân sáo giữa đường. Mọi người vội vàng tránh sang hai bên nhường đường cho cô bé.
Cô bé đi tới trước mặt bọn họ, ngừng lại trước Tang Du.
Tang Du thấy cô bé nhỏ tuổi đáng yêu, liền bỏ phòng bị trong lòng thân mật mỉm cười.
Mục Dung lập tức bước lên phía trước đứng giữa hai người, cô bé vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Mục Dung, ánh mặt lành lạnh thu lại tươi cười, hai người giằng co nhìn nhau làm bầu không khí ngưng trọng.
Cô bé đột nhiên hít hít mũi, quét mắt nhìn mọi người nhếch môi, cuối cùng híp mắt nhìn Mục Dung một chút sau đó nhảy chân sáo đi.
Cô bé đi xa Tang Đồng mới đi tới gần Tang Du và Mục Dung: "Lúc nãy có chạm vào bé gái đó không."
Tang Du lắc đầu: "Bé ấy chắc không phải cổ bà đâu, nhìn nhỏ tuổi mà với cả mắt bé ấy không đỏ."
"Nơi này tương đối lạc hậu, ngoại tộc gần như không ai dám bén mảng đến đây cho nên chúng ta phải cẩn thận."
Theo bản đồ chỉ dẫn,.mọi người đi đến cúi làng thì đồng loạt trợn tròn mắt.
Vị trí biểu hiện trên bản đồ lại biến thành một vùng phế tích, nhà trúc hai tầng bị cháy một nửa, đất khô cằn.
Xung quanh nhà trúc không có nhà nào, lẻ loi trơ trọi nằm ở đây biến thành phế tích.
"Chị Đồng Đồng, làm sao đây?"
"Đợi chị gọi điện."
Tang Đồng đi tới một góc móc điện thoại vệ tinh ra, Ngưu cục trưởng đang bị điều tra nên là trong cục bây giờ cô lớn nhất.
Cô gọi về cho tổng bộ: "Tôi là Tang Đồng."
"Vâng cục trưởng.",
"Kết nối điện thoại với khoa trưởng khoa thông tin."
"Vâng cục trưởng, thời gian kết nối ước chừng mười giây."
Điện thoại kết nối, đối phương cung kính nói: "Tang cục trưởng."
"Bây giờ có tiện nói chuyện không?"
"Tiện, mời ngài nói."
"Giúp tôi tra một người, Hoa Phong Tuyết, số hiệu: ."
"Được, xin ngài chờ ba phút."
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh kéo dép lê, vị khoa trưởng này chắc là đang nghỉ phép ở nhà
"Ầm" tiếng đóng cửa truyền đến, khoa trưởng khoa thông tin bắt đồng tìm kiếm tài liệu cho Tang Đồng.
"Báo cáo cục trưởng, hồ sơ của Hoa Phong Tuyết đã bị mã hoá, dựa vào quyền hạn của khoa trưởng không thể xem."
"Vậy làm sao?"
"Không sao, sẽ có một mã code gửi vào điện thoại của ngài, ngài đọc mã code cho tôi là được."
"."
"Vâng."
Bên kia điện thoại im lặng vài giây: "Cục trưởng, Hoa Phong Tuyết đã giải nghệ vào hai mươi năm trước, tôi sẽ gửi vị trí nơi ở đến cho ngài."
"Không cần, tôi đang ở đây rồi, nhà Hoa Phong Tuyết biến thành phế tích, tôi muốn biết trong hồ sơ có đề cập đến nhà mới của bà ấy hay không."
"Không có "
"Không phải trong cục có chuyên viên theo dõi người đã giải nghệ sao?"
"Thưa cục trưởng, sau khi Ngưu cục trưởng nhận chức đã tiến hành sửa đổi lệ này, đối với đội viện đã giải nghệ hơn mười năm thì sẽ hủy bỏ hệ thống theo dõi."
Đối phương bổ sung thêm: "Nếu như ngài cần gấp, tôi có thể thông báo cho phó khoa khởi động Thiên Võng, tiến hành phân tích khu vực ngài đang điều tra."
"Ừm, mất khoảng bao lâu."
"Dựa vào mật độ nhân khẩu ở đó thì chừng một tiếng."
"Được, làm phiền rồi."
Tang Đồng cúp điện thoại: "Nghỉ ngơi một tiếng, ăn uống chút gì đi."
Mọi người ngồi xuống tự ăn phần đồ ăn mang theo. Trên đường đất có một vị thiếu nữ đi tới, cô mặc quần áo màu lam của Hắc Miêu, có mang vòng bạc đơn giản, trên đầu quấn vải xanh.
Thiếu nữ dần đến gần, mọi người đều thấy rõ ràng tướng mạo của cô, là một người rất rất đẹp.
Tóc được tỉ mỉ quấn trong khăn xanh, chân mày thanh nhã đen như mực, đôi mắt hạnh như hồ nước ban trưa, làn da trắng noãn môi son đỏ.
Sau lưng thiếu nữ là giỏ trúc, không giống những người khác, thiếu nữ chỉ nhàn nhạt nhìn mọi người, ánh mắt không hề để ý tới lướt qua bọn họ.
Đám người không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ khí chất trong trẻo đang đi xa, bên trong giỏ trúc là nguyên liệu nấu ăn.
Nửa tiếng sau, điện thoại Tang Đồng vang lên: "alo."
"Cục trưởng, không tìm thấy Hoa Phong Tuyết."
Tang Đồng nhíu mày: "Bà ấy rời khỏi đây?"
"Có khả năng này, còn có khả năng thứ hai là: Hoa Phong Tuyết này tính tình cổ quái, cả một đời không chụp bất kỳ tấm ảnh nào, chân dung trong cục lưu lại là vào ba mươi năm trước, qua nhiều năm tướng mạo chắc cũng đã thay đổi rồi, lại thêm ảnh chụp chân dung của bà ấy có chút đặc biệt nên là Thiên Võng không tìm được, hoặc là bên người Hoa Phong Tuyết có thiết bị che giấu vị trí trốn khỏi truy tìm của Thiên Võng, tôi đề nghị ngài nên hỏi người trong thôn, loại Cổ Bà như Hoa Phong Tuyết mọi người ở nơi đó chắc chắn biết."
"Được, cám ơn."
"Cục trưởng không cần khách sáo, ngài còn cần gì thêm không?"
"Không."
~~~~~