Ba người quay về căn cứ, Tang Đồng gọi Tô Tứ Phương tới.
"A Miêu và Yên Yên phát hiện một thôn xóm có người, tôi muốn qua đó xem xét."
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, nhàn nhạt nói: "Em đi cùng chị."
Ánh mắt Tang Đồng hơi đảo không nhìn Tô Tứ Phương: "mấy người ở lại, nếu như chúng ta đi hết Vương Hạo sẽ nghi ngờ."
"Em ở lại chưa chắc đã giúp được gì, không bằng chúng ta cùng đi.",
"Cha mẹ tôi lớn tuổi, tôi không muốn để bọn họ lo lắng, mấy người ở lại chiếu cố bọn họ đi."
Mục Dung nói: "Nếu vậy để Tang Du ở lại, chúng ta cùng đi."
Thấy Tang Đồng im lặng, Mục Dung lại hỏi: "Cô đang nghi ngờ Vương Hạo sao?"
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Động cơ của hắn quá mơ hồ, tôi lo hắn là người của Ngưu cục trưởng phái vào làm nội gián."
"Vậy dẫn theo Vương Hạo cùng đi là được."
"Trong căn cứ không có đặt bẫy an toàn, lỡ xảy ra chuyện gì thì không ai giúp được."
"Không sao, tôi sẽ nhờ Tiếu Nguyệt hỗ trợ bọn họ."
"Vậy được."
Thảo luận xong xuôi, Tang Đồng tập hợp mọi người nói muốn ra ngoài thăm dò tình hình.
"Cha mẹ, hai người và Du nhi ở lại, nhờ Tiếu Nguyệt tiểu thư chiếu cố dùm bọn họ, chúng tôi đi ra ngoài một chuyến, chậm nhất ngày hôm sau sẽ quay về "
"Tụi con muốn đi đâu?"
"...có người phát hiện thấy ở lân cận căn cứ có một thôn làng, bọn con qua đó xem xét một chút, đừng lo lắng sẽ không nguy hiểm."
Mẹ Tang muốn nói lại thôi, cha Tang an ủi bà vài câu nên bà mới không ngăn cản nữa.
Mục Dung xuất hồn đi ra ngoài cánh rừng tìm Lang Vương Tiếu Nguyệt, cô đang cùng đàn sói trêu đùa, Mục Dung đứng giữa không trung nhìn bọn họ một chút, mặc dù biết bản thể của nữ vương Tiếu Nguyệt là sói, nhưng nhìn một thiếu nữ đang chơi đùa với bầy dã thú hung mãnh cũng làm người ta có chút lo ngại.
Tiếu Nguyệt nhìn thấy Mục Dung, cô vươn tay vỗ vỗ bụng con sói đang nằm ngửa, điểm chân nhẹ nhàng bay đến trước mặt Mục Dung." Người hữu duyên~!"
"Xin chào Tiếu Nguyệt tiểu thư, gọi ta là Mục Dung được rồi."
Tiếu Nguyệt muốn lại gần thêm nữa, cũng may Mục Dung có chuẩn bị nên liền tránh đi: "Tiếu Nguyệt tiểu thư, làm phiền ngài với gia đình vui vẻ, ta có việc muốn nhờ ngài
"
Tiếu Nguyệt mỉm cười: "Nói thử."
"Là như vầy, ta và Tang Đồng còn có Tô Tứ Phương và Vương Hạo phải đi ra ngoài một chuyến, ở lại căn cứ toàn là những người bình thường, có thể nhờ ngài bảo vệ bọn họ được không?".
"Bản tiểu thư không thích ở dưới lòng đất."
...
"Nhưng nếu là người hữu duyên yêu cầu, ta có thể đồng ý."
"Vậy tốt quá, cám ơn ngài."
Tiếu Nguyệt nắm lấy tay Mục Dung kéo cô về phía mình, liếm liếm đôi môi đỏ: "Khi nào thì chúng ta bắt đầu song tu đây."
"Tiếu Nguyệt tiểu thư...ngài có thể đổi người khác không, hồn thể của ta không đầy đủ không có tư cách tu đạo, thiên phú của Tang Đồng và Vương Hạo đều cao hơn ta."
Tiếu Nguyệt nhìn chằm chằm Mục Dung một hồi, nở nụ cười xinh đẹp buông lỏng tay: "Ngươi đi đi, chuyện này sau này lại nói."
"Cám ơn."
"Chờ chút, ta để tiểu Hắc và Tuyết nhi đi cùng ngươi."
Bị gọi tên, hai con sói có chút nhân tính ngẩng đầu, hai tai giật giật.
Hai con sói này lớn nhất bầy, màu lông một đen một trắng thuần
Mục Dung nghĩ ngợi một chút rồi cúi người cám ơn Tiếu Nguyệt.
Tiếu Nguyệt hạ xuống đất vỗ vỗ hai con sói: "Hai ngươi đi cùng Mục Dung, phải bảo vệ nàng thật tốt."
Tiểu Hắc và Tuyết nhi rên ư ử một tiếng, đi tới bên cạnh Mục Dung.
Đoàn người xuất phát, Mục Dung và A Miêu bay trên bầu trời, những người còn lại thì cùng hai con sói đi bộ.
Đường núi khó đi, hai giờ trôi qua quay đầu nhìn vẫn còn thấy căn cứ.
Vương Hạo đề nghị: "nếu chúng ta cưỡi sói đi thì chỉ cần khoảng hai tiếng là tới nơi rồi, xem xét xong về cũng vừa đúng giờ cơm."
"Mục Dung!"
"Sao vậy." Mục Dung hạ xuống.
"Cô có thể thương lượng với hai con sói này một chút không, để nó chở bọn tôi đi, nếu không thì dựa vào tốc độ này sẽ phải ngủ lại trong rừng một đêm mất."
"Để tôi thử."
Mục Dung bay vào giữa hai con sói: "Tiểu Hắc, Tuyết nhi, có thể chở bạn ta một đoạn không."
Tuyết nhi nhìn nhìn Mục Dung, sau đó chủ động đi tới trước Tang Đồng và Tô Tứ Phương cúi người, nhưng tiểu Hắc hình như không vui nó đi loạn một vài vòng, nhìn thấy Tang Đồng và Tô Tứ Phương đã leo lên Tuyết nhi thì nó cụp đầu đi tới trước mặt Vương Hạo.
Hai con sói trưởng thành lớn như tê giác này chở hai người không có vấn đề gì, Tô Tứ Phương và Tang Đồng một trước một sau người trên thân Tuyết nhi.
Tô Tứ Phương nắm chặt lông bờm nói khẽ: "Đồng sư tỷ, vịn chặt."
Vị trí ngồi của Tang Đồng không có chỗ bám, lông sói của Tuyết nhi sáng ngời lại hơi cứng nên không dễ nắm lấy.
Tuyết nhi lấy đà nhảy một cái thật cao, Tang Đồng lập tức ngã người về sau: "Á!"
Cô cuống quít nắm lấy tăng bào của Tô Tứ Phương, bên tai là tiếng gió thét gào, cảnh vật trước mắt không ngừng thay đổi, Tuyệt nhi linh hoạt chạy một đường rừng Tang Đồng bị xốc đến cả người rung lắc, Tô Tứ Phương quay đầu lo lắng nhìn người phía sau: "Ôm chặt em!"
Trong lòng Tang Đồng tuôn ra một chút cảm giác kỳ lạ, cắn môi vòng tay ôm eo Tô Tứ Phương.
Vương Hạo hưng phấn cực kỳ, một tay nắm bờm tiểu Hắc một tay vung vẩy giống như cao bồi, mặt mày vui vẻ cười ra tiếng.
Bị Vương Hạo lây, Tang Đồng cũng nhếch khoé miệng, đặt cằm lên vai Tô Tứ Phương nhìn phong cảnh thay đổi không ngừng.
Vương Hạo nói không sai, lộ trình ba chục cây số hai con sói chở đi không tới một tiếng đã tới, đây cũng là do trên lưng bọn nó cõng theo người nên tốc độ không tối đa.
Tuyết nhi nhìn La Như Yên đang lơ lửng giữa không trung thì lập tức dừng lại, hai người trên lưng sói theo quán tính cũng bị nghiêng về trước, bộ ngực mềm mại của Tang Đồng khẽ dán lên lưng Tô Tứ Phương.
"Hời ơi!"
Tô Tứ Phương kẹp chặt hai chân nắm chặt lông bờm cả người thẳng tấp tiếp nhận va chạm, nếu không rất có thể hai người đều sẽ ngã xuống đất.
Mặt Tang Đồng càng lúc càng nóng, buông cái ôm nắm lấy cổ áo Tô Tứ Phương nhảy xuống đất.
Dưới chân bọn họ là sườn đồi, dưới đồi đúng là có một thôn làng, nhà ở thô sơ ước chừng có hơn mấy trăm hộ, mơ hồ còn có thể thấy người dân trong thôn đi đi lại lại.
Tang Đồng nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: "Tại sao nguyên cái thôn lớn như vậy mà tiểu đội trực thăng năm đó không phát hiện ra."
"Chúng ta đi qua nhìn một chút."
"Đi."
Mục Dung để Tuyết nhi và tiểu Hắc ở trên sườn đồi đợi, Tang Đồng lấy ra lá bùa "Phong": "Phong thần mau tới!"
"Vù"một tiếng cuồng phong nói lên, cuộn lấy cô, Tô Tứ Phương và Vương Hạo.
Tang Đồng âm thầm kinh ngạc: Lúc trước lá bùa này cùng lắm chỉ chở được hai người, cô vốn định để cho Tô Tứ Phương và Vương Hạo dùng, còn mình thì tự thân xuống núi, thế nhưng lá bùa mà Mục Dung vẽ lại có thể cõng tới ba người còn dư, hơn nữa gió từ lá bùa bình ổn dễ khống chế.
Mục Dung theo sát phía sau bay xuống.
Mấy người đi tới làng, kiến trúc nơi này xưa cũ nguyên vật liệu dùng từ gỗ và trúc, trong không khí tràn ngập hương vị nông thôn, đường đất trong thôn cũng sạch sẽ.
Tâm tình Tang Đồng càng lúc càng nặng, khu rừng phía trước căn cứ quái dị động vật biến dị vô số, tại sao thôn làng này có thể tránh được bọn động vật săn mồi, hay là người trong thôn cũng bị biến đổi?
Nghi ngờ trong lòng Tang Đồng rất nhanh đã được giải đáp, một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc ở đối diện đi tới.
Tang Đồng đang định lên tiếng hỏi thì thấy vẻ mặt người phụ nữ sợ hãi, giống như gặp quỷ quay đầu chạy thục mạng.
"Dì ơi, chờ chút!",
Người phụ nữ bị Tang Đồng gọi ngoảnh mặt bán bơ, không những không quay đầu còn chạy nhanh hơn.
"Làm sao đây."
"Đuổi theo!"
Mọi người chạy theo người phụ nữ, Vương Hạo dẫn đầu cùng ba vị linh hồn bay theo phía sau hắn.
"Dì, xin chờ chút, chúng tôi có việc muốn hỏi."
Người phụ nữ quát to một tiếng rồi tăng tốc, nhưng tốc độ vẫn kém xa Vương Hạo, trước khi bị hắn đuổi kịp thì dì ấy đã tự vấp chân ngã nhào.
"Dì!" Vương Hạo ngừng lại muốn đỡ dì ấy dậy, lại nghe thấy dì ấy quát lớn một tiếng, miệng nói thứ ngôn ngữ không ai hiểu cố sức bò về phía trước, lảo đảo đứng dậy muốn chạy tiếp
Tang Đồng và Tô Tứ Phương đuổi theo, kèo dì ấy lại.
"A! @₫_(..." Người phụ nữ hét lên, sau đó không ngừng đánh vào tay Tang Đồng.
"Dì bình tĩnh, chúng tôi không phải người xấu, dì, đau..."
Người phụ nữ cho Tang Đồng một bạt tay, hỏi thăm lỗ tai Tang Đồng một cú, làm cô phải buông dì đó ra.
Người phụ nữ "tự do" lại cắm đầu chạy, lần này không ai đuổi theo chỉ trơ mặt nhìn người phụ nữ kỳ lạ chạy xa.
"Đồng sư tỷ, có sao không."
Tang Đồng nhếch miệng cười, ngón tay chỉ vào chỗ sưng trên mặt: "Mạnh dữ thần!"
Mục Dung hỏi: "Cô nghe hiểu dì ấy nói gì không."
"Nghe loáng thoáng thôi, dì ta khẩu âm người Tứ Xuyên lấy tiếng địa phương làm cơ sở diễn hoá phức tạp đổi thành tiếng địa phương. Nhưng có một câu nghe hiểu."
"Câu gì."
"Quỷ a!"
...
"Chúng ta rất giống quỷ à."
"Không biết, chắc nhiều năm không gặp người ngoài nên dì ấy hiểu lầm, chúng ta tiếp tục đi."
Mục Dung ngăn Tang Đồng lại: "Tôi thấy mọi người lui ra ngoài đi, tốt nhất lên sườn đồi tránh một lát, biểu hiện của dì lúc nãy rất kịch liệt nói không chừng sẽ kêu thêm viện binh, mắc công lại giống chuyện của Nguyệt Hương thôn, tôi và Yên Yên đi qua đó xem xét, cô dẫn A Miêu đi cùng, bên đây có chuyện gì tôi sẽ lập tức truyền tin."
~~~~
Quỷ nha:)))~
~~~~~