Sắp kiểm tra đến Tang Du, Tang Đồng bước nhanh về trước kéo nàng lại.
Động tác này lập tức bị kiểm soát viên và cảnh sát để ý, Tang Đồng giơ hai tay lên: "Đây là em gái tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với em ấy."
Cảnh sát dắt cảnh khuyển đi tới: "Xin chào phiền ngài xuất trình căn cước."
Kiểm tra căn cước của hai người xong, cảnh sát để cảnh khuyển ngửi ngửi hai người, hỏi Tang Du: "Cô quen người này không?",
"Có, là chị gái tôi, chúng tôi dẫn bạn về thăm nhà."
Cảnh sát lại làm tròn trọng trách, nói với Tang Đồng: "Mở balo cô ra."
Tang Đồng mở balo, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo thường ngày, cảnh khuyển ngửi lại lần nữa không phát hiện vấn đề gì, cảnh sát nghi hoặc hỏi: "Cô kéo cô ta làm gì?"
Tang Đồng biết đây là vì an toàn của mọi người nên mỉm cười trả lời: "Đồng chí, tôi đột nhiên có kinh, muốn em gái đi theo tôi vào toilet."
Cảnh sát trẻ tuổi bỡ ngỡ, mất tự nhiên khoát tay: "Thời gian check-in sắp đến, xin chú ý."
"Cám ơn."
Tang Đồng kéo Tang Du ra ngoài: "Em mang Liễu Nhị nương tử theo hả!?".
"Dạ, độc rắn của Mục Dung vẫn còn, hơn nữa pháp lực của Nhị tiểu thư mất sạch rồi, chúng ta không thể mặc kệ."
Tang Đồng ghét bỏ nói: "Học đâu ra cái lòng từ bi vô bờ này."
Tang Du ngượng ngùng cười: "Học Mục Dung nhà em."
Tang Đồng nhăn mặt, xoa xoa da gà: "Stop, bớt bán cẩu lương, em mau phóng sinh Liễu Nhị nương tử đi."
"Hả! Không được!"
"Em thấy mang theo rắn có thể đi qua hải quan sao?"
"Trước khi Khôi bà bà lâm chung đã giao Nhị tiểu thư cho chúng ta, chúng ta không thể vứt bỏ người ta!"
"Tuổi chị em mình cộng lại không bằng số lẻ của người ta đó, nơi này là Đông Bắc em lo cái gì, hơn nữa chúng ta đi Tứ Xuyên, nhà Tiên qua sông là mất hết pháp lực."
Tang Du nghĩ một hồi: "Vậy để em hỏi ý Nhị tiểu thư đã, nếu cô ấy muốn đi em sẽ thả, còn nếu không đi thì sẽ nghĩ cách mang cô ấy theo."
Tang Du mở balo đặt Liễu Nhị nương tử đang co ro lên bàn: "Nhị tiểu thư, chúng ta phải về Tứ Xuyên, nếu cô muốn ở lại đây thì bò lên tay tôi, còn nếu muốn cùng đi thì cứ ngủ tiếp."
Tiểu xà hoa không nhúc nhích, không biết có nghe Tang Du nói hay không.
Tang Du chờ một chút lại nói: "Nhị tiểu thư muốn đi cùng chúng ta đó chị."
"Sợ em quá rồi, chuyện lớn vậy cũng không nói sớm nữa." Cũng may chuyến đi này là chạy trốn, cho nên Tang Đồng đã chuẩn bị sẵn.
Cô mở túi lấy ra lá bùa: "Dán cái này lên người ta." Đây là loại bùa kết hợp với khoa học kỹ thuật bùa Ẩn Thân, không chỉ có thể thoát khỏi mắt thường còn có thể tránh các loại máy quét, cô rời khỏi cục xử lý sự kiện đặc biệt, loại bùa này xài mới cái thì ít đi một cái.
"Cám ơn chị!" Tang Du nhận bùa dán lên Liễu Nhị nương tử: "Nhị tiểu thư, ngài đừng động loạn nha, nếu không là không qua được hải quan đó."
Tang Du và Tang Đồng quay lại chỗ kiểm tra, Mục Dung đứng cách đó không xa chờ họ.
Ấn tượng của kiểm an viên đối với cặp chị em này khá sâu, vậy nên cẩn thận kiểm tra hai người một phen, Tang Du tóc hơi dài, hôm này dùng kẹp bới tóc, kiểm an viên phải quét hai lần mới cho qua.
Tang Du cằm kẹp tóc bĩu môi đi tới trước mặt Mục Dung: "Nghiêm quá chừng, tóc cũng quét nữa."
Mục Dung cầm túi của nàng, cười nhẹ nói: "Thật đẹp."
...
Hai người nắm tay đi phía trước, Tang Đồng buồn bực đi phía sau. Sau bốn tiếng ngồi máy bay, cuối cùng cũng đáp xuống Tứ Xuyên.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Tứ Xuyên liền nhiệt tình chào hỏi mọi người bằng cái nóng như vã vào mặt.
Mục Dung lần đầu tiên đến Tứ Xuyên, trước đó cô chưa từng trải qua mùa hè nào như vậy: "nóng thật!"
Tang Du tủm tỉm cười kéo Mục Dung lại gần: "Thế nào, có quen không."
"Không tệ."
Tang Đồng đứng trước tài xế giơ tờ giấy A có tên của mình lên.
Từ khi có La Như Yên, A Miêu không còn bám dính lên người Mục Dung nữa, cô ngắm nhìn đường phố xung quanh vui vẻ bay tới trước mặt Mục Dung: "Mục Dung đại nhân, ta cảm giác nơi này rất quen!"
Sau đó nắm tay La Như Yên bay đi, Mục Dung nói: "Nhớ đi theo xe."
"Biết rồi!"
Tâm tình Tang Đồng không tệ, tạm thời bỏ xuống nặng nề trong lòng nhàn nhạt cười.
Cha mẹ Tang Đồng và Tang Du lúc trước hùng vốn kinh doanh một công ty nhỏ, cho nên thời gian rãnh rỗi của họ tương đối nhiều, biết con và cháu gái dẫn bạn về nhà nên chuẩn bị đồ ăn rất phong phú.
Đàn ông Tứ Xuyên nổi tiếng thương vợ, mọi người vừa vào cửa đã thấy cha Tang Đồng mặc tạp dề bưng cá luộc nóng hổi ra bàn.
"Cha mẹ, tụi con về nè "
Mẹ Tang Đồng đặt bát đũa xuống chạy tới ôm Tang Du, sau đó vỗ vỗ lưng nàng: "Nha đầu, đi một cái là mất hai năm,.có biết chú mợ lo lắm không."
Hốc mắt Tang Du đỏ hồng: "Mợ."
Mẹ Tang Đồng cầm hành lý của Tang Du, cười nói với Mục Dung: "Con là bạn Du nhi hả"
"Chào dì, con là Mục Dung."
"Được được, cơm xong xuôi rồi, tụi con rửa tay rồi cùng ăn thôi.
Vương Hạo thay giày xong vào nhà, lấy quà biếu trình lên: "Chào chú chào dì, con là Vương Hạo bạn của Tang Đồng."
Vương Hạo cao gần mét chín, làn da màu đồng cổ, đầu đinh, mày rậm mắt to nhìn qua như thiếu niên khoẻ khoắn thoải mái.
Hai mắt mẹ Tang Đồng toả sáng, nhiệt tình nhận quà của Vương Hạo: "hoan nghênh hoan nghênh, con với Đồng Đồng nhà chúng ta quen nhau bao lâu rồi."
Nói xong còn nhìn Tang Đồng bằng ánh mắt từ ái, hiển nhiên bà hiểu làm rồi!!
Tang Đồng thấy ánh mắt này đột nhiên chột dạ quay sang nhìn nhìn Tô Tứ Phương một chút, thấy đối phương nhàn nhạt cười, tâm tình có chút phức tạp.
"Mẹ, tụi con là bạn bè bình thường, đồng nghiệp đó."
"À à, là vậy hả, thôi thôi rửa tay rồi ăn cơm."
Tang Đồng đã từng dẫn Tô Tứ Phương về nhà, vậy nên cha cô đặc biệt còn làm hai món đồ chay.
Không khí vui vẻ, cha Tang Đồng liền lấy bia rót cho Vương Hạo một ly: "A Hạo năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Dạ, hai mươi bảy."
"Vậy lớn hơn Đồng Đồng rồi."
"Dạ, bình thường đều là cô ấy chiếu cố con."
Tang Đồng cắn đũa liếc mắt, chịu không nổi song thân của mình.
Vương Hạo rõ ràng là thứ vướng víu, vừa vào nhà lại biến thành khách quý vậy trời.
"Con với Đồng Đồng quen nhau như thế nào."
"Tụi con là đồng nghiệp."
"À! Con cũng làm nghiên cứu khoa học hả, nội dung công việc không tiện hỏi rồi."
Vương Hạo vuốt vuốt mũi nhíu mày nhìn Tang Đồng: Cô nói với cha mẹ cô là nhà khoa học hỷ!?"
Tang Đồng trợn mắt nhìn Vương Hạo, không thèm để ý.
Mẹ Tang Đồng gấp đồ ăn cho Tang Du: "Du nhi, tình yêu tình báo sao rồi con."
Mục Dung khẩn trương, lập tức ngồi thẳng lưng, bưng nước trái cây nhấp một ngụm.
Tang Du hơi đỏ mặt, nhẹ gật đầu.
Cha mẹ Tang Đồng cao hứng: "Quen nhau lâu chưa."
"Người xứ nào?"
"Mấy tuổi rồi?"
"Sao không dẫn về đây."
Trái tim nhỏ của Tang Đồng đập ầm ầm, điên cuồng nháy mắt với Tang Du, sợ em gái của mình bị tình yêu là cho khùng điên, nói sạch ra thì chết!
Cũng may Tang Du hiểu ý, quay đầu nhìn Mục Dung một chút: "Người Đông Bắc, hai mươi bảy tuổi, kinh doanh cửa hàng riêng gần đây hơi bận nên không đi được ạ."
Cha mẹ Tang Đồng trừng mắt nhìn con mình: "Khi nào dẫn người ta về đây, mợ kiểm định dùm con."
Cha Tang Đồng tựa như có chút không vừa ý, thì thào nói: "Đông Bắc hình như hơi xa."
"Dạ về sau có cơ hội sẽ dẫn người ta về ăn tết ạ."
"Cha mẹ người ta làm việc gì, người ta mở cửa hàng gì."
"Mẹ! Mẹ tra hộ khẩu hả!"
"Đứa nhỏ này, hôn nhân đại sự phải qua ải trưởng bối, con không quan tâm mình thì thôi, còn không cho mẹ quan tâm em gái con hả."
Nói xong bà mong đợi nhìn Tang Du, Tang Du mím môi nghiêm túc trả lời: "Cha mẹ người ta không còn nữa, tự mình dốc sức kinh doanh ạ..."
Mục Dung mỉa mai nói: " tiệm cà phê sách! Ạch... Con biết bạn của Tang Du ạ, người ta rất tốt."
Mục Dung sợ gia trưởng của Tang Du biết nghề "điềm xấu" của mình, âm thầm hạ quyết tâm: quay về sẽ đóng cửa tiệm, sau này sẽ mở một tiệm cà phê sách.
Biết rõ nội tình Tang Đồng nhịn không được cười ra tiếng, Vương Hạo cũng cười theo.
Gương mặt Mục Dung hơi đỏ, bàn tay mềm mại dưới bàn duỗi ra, cùng Tang Du đan xen mười ngón
Mục Dung sợ hai vị trưởng bối nhìn ra sơ hở nên không dám nhìn Tang Du, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay nàng
Ăn xong cơm tối Tang Đồng kêu Tang Du dẫn mọi người ra ngoài đi dạo, trong nhà chỉ còn ba người.
"Cha mẹ, hai người đưa điện thoại cho con."
"Để làm gì."
"Con có chuyện quan trọng muốn nói, hai người cứ đưa con điện thoại."
Cha mẹ Tang Đồng phàn nàn mấy câu cũng bàn giao điện thoại cho cô, Tang Đồng để điện thoại vào toilet, kéo cha mẹ về thư phòng.
"Cha mẹ, hai người ngồi đi, có chuyện quan trọng phải nói với hai người."
Tang Đồng đứng trước ghế sofa, không nói gì quỳ xuống.
"Đồng Đồng, con làm gì vậy, mau đứng dậy!"
"Con gái, con sao vậy, lại đây với ba ba, có gì thì nói với ba ba, có phải đi làm bị ủy khuất không, nếu không được cứ về nhà, công ty cho con và em gái giữ."
"Ba ba, ba đừng kéo con, lòng con hổ thẹn để con quỳ nói đi, như vậy con có thể dễ chịu một chút."
Cha mẹ Tang Đồng ngồi xuống, lo lắng nhìn Tang Đồng.
Tang Đồng hít sâu một hơi: "Cha mẹ, thật ra con không phải nhà khoa học..."
~~~~
Đó chị Đại của mị đó. Mà công nhận sợ Du Du thiệt, hỏi gì mà khôn ớn:))~