Tằng Thiên Hàm tức giận nói càn: "Cô thật đúng là chiến sĩ trung thành tuyệt đối ha, Hoàng Sa Mạc Lĩnh là nơi nào cô phải biết rõ hơn tôi chứ, sư phụ tôi đi vào đó còn không ra được kia kìa! Mắc gì lấy cái cớ trách nhiệm và đại nghĩa kia cột tôi chết chung với cô hả! Cục trưởng không phải đã ban cho em gái của cô chết cùng một chỗ với cô còn gì!"
Mục Dung bước xa nhảy tới trước mặt Tằng Thiên Hàm, song tay siết chặt vạt áo hắn, hai mắt đỏ hồng nói: "Đừng lôi Tang Du vào nếu không đừng trách tôi."
Tằng Thiên Hàm cả giận mất khôn, những lời này nói ra chỉ để gây sự với Tang Đồng nhưng lại làm Mục Dung kích động, liền có chút chột dạ mà hạ giọng nói: "Cô buông ra."
"Tang Du chỉ là người bình thường, các người kêu tôi làm gì cũng được không được phép lôi em ấy xuống nước cùng, nghe hiểu không?"
"Mục Dung, cô buông ra trước."
"Tôi hỏi cậu nghe hiểu không hả!"
"Hiểu! buông tay ra!"
Mục Dung thở phì phò nới lỏng vạt áo của Tằng Thiên Hàm.
Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn Tang Đồng: "Tôi về thu dọn hành lý."
Sau khi Mục Dung đi rồi, Tằng Thiên Hàm ngồi xuống ghế nhìn Tang Đồng bật cười: "Thật là một chị gái tốt ha! Cô có thể chết, mọi người có thể chết cùng cô, nhưng em gái bảo bối thì không thể chết đúng không!."
"Ai nói vào đó thì nhất định phải chết."
"Vậy sao không để em gái cô đi cùng."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Tằng Thiên Hàm: "Tang Du không phải người trong cuộc, em ấy so với người bình thường còn yếu ớt vô tội hơn, không lẽ bởi vì em ấy là em gái tôi mà để em ấy bị liên lụy, trên đời này có rất nhiều người sở hữu âm dương nhãn, chẳng lẽ cũng bởi vì em ấy là em tôi mà phải chấp nhận những thứ này."
Tằng Thiên Hàm "hừ" một tiếng không nói gì.
"Tôi ở trong cục nhiều năm như vậy còn chưa từng làm nhiệm vụ nào ẩn nấp ròng rã hai năm, cho nên cậu hẳn hiểu rõ nhiệm vụ lần này quan trọng thế nào. Tây Nam và Đông Bắc cùng lúc xảy ra vấn đề chắc chắn không phải chuyện trùng hợp. Trong cục thiếu nhân lực nên cục trưởng muốn Tang Du hỗ trợ thì tôi có thể hiểu, nhưng không thể đồng ý. Bây giờ không phải lúc bực mình, muốn tham gia cùng tôi hay không cậu tự suy nghĩ đi."
...
Tằng Thiên Hàm quay lại , Mục Dung đang ngồi soạn đồ trên ghế
Hắn ngồi đối diện Mục Dung móc ra gói thuốc lá: "tôi có thể không?"
"Tùy ý."
"Cám ơn."
Mục Dung nhìn ánh lửa đối diện, tâm phiền ý loạn.
"Cô định thế nào?"
"Ngày mai tôi và Tang Du rời đi, thu xếp tốt cho em ấy xong sẽ quay lại."
"Làm sao cô về được, cô ấy sẽ không đồng ý."
"Tôi để A Miêu tạm thời đóng giả tôi, xuất hồn về đây, còn cậu."
"Sáng sớm mai tôi phải đi."
"Cậu không muốn quản chuyện này?"
"Là một người Đông Bắc làm sao có thể từ bỏ quê quán, chỉ là tôi phải đi lên núi Trường Bạch một chuyến lấy lại kim đao, tôi không giống Tang Đồng có nhiều thủ đoạn, trong số pháp bảo kim đao có lực sát thương mạnh nhất, nếu phải đánh một trận sinh tử thì ít ra cũng phải chuẩn bị đầy đủ."
"Nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm."
Cả đêm Mục Dung không ngủ, trời tờ mờ sáng liền lấy hành lý ra, vì tránh để Tang Du hoài nghi nên chỉ lấy mấy bộ quần áo đơn giản.
Sau đó lại ngồi trên giường suy nghĩ tìm cách thuyết phục Tang Du, tận cho đến khi Tang Đồng gọi hai người sang ăn sáng cũng chưa tìm ra được lý do.
Ngược lại Tang Đồng suy nghĩ đã chu toàn, cô đặt đũa nói với Tang Du: "Du nhi, chị mua vé cho em và Mục Dung bay về Tứ Xuyên rồi đó, em thay chị về nhà thăm mọi người nha."
"Dạ, chị Đồng Đồng không về hả?"
"Để chị chuẩn bị thêm đã, chị sợ đi về mẹ đánh què giò."
Ánh mắt Tang Du tối sầm: "Chị, cũng tám năm rồi chị chưa về nhà mà, chú với mợ rất nhớ chị hay là muợn cơ hội này chúng ta cùng về đi, dẫn theo tiểu Phương sư phó luôn."
Tang Đồng cười, vuốt vuốt đầu Tang Du: "Tết năm nay nhất định về cùng em, trùng hợp cửa hàng đang đóng cửa nên xem như thay chị về thăm nhị lão đi, chuyện của chị đừng nói với bọn họ, càng không được nói chúng ta ở cùng nhau, biết không."
"..dạ."
Tang Đồng kéo Mục Dung ra ban công, nhét thẻ ATM vào tay cô: "Cầm lấy, thời gian không còn nhiều nghe tôi nói này, chuyến bay lần này sẽ vì vấn đề thời tiết mà hủy bỏ, sau đó cô cứ chọn đại một nơi nào đó dẫn Tang Du đi, không cần nói cho tôi biết."
Tang Đồng lấy điện thoại đưa cho Mục Dung: "Đây là điện thoại đặc chế ở cục, có chức năng phản định vị, chuyện bên này kết thúc tôi sẽ gọi cho cô, lúc đó cô dẫn Du nhi về "
"Vậy còn cô, cô không cần tôi hỗ trợ sao?"
"Cô quay về thì ai bảo vệ Du nhi."
"Tôi có thể để A Miêu ở trong nhục thân của mình...",
"Không được, cô nghe tôi nói, nếu như tôi chết thì sẽ có một người tên Vương Hạo gọi cho cô, hắn là bạn và cũng là người đáng tin cậy, hắn sẽ nói cho cô biết một ít chuyện liên quan tới Du nhi."
"Tôi có thể nhờ Hách Giải Phóng chăm sóc Tang Du, tôi đi với cô, thêm một người thêm một phần sức, nếu cô có chuyện gì thì Tang Du phải làm sao?"
Tang Đồng nắm lấy bả vai Mục Dung: "có một số việc nếu tôi sống sót sẽ đích thân nói với cô, hoặc là cô chờ Vương Hạo nói, nhưng trước khi đó cô nhất định phải đề phòng người của Địa Phủ."
Mục động há to miệng, bên tai vai vọng tiếng kêu gào của Tì Bà Quỷ Vương, Tang Du ở bên tai cô nói: "không nên tin người Địa Phủ."
"Được, cô bảo trọng."
"Cám ơn, thay tôi chăm sóc Du nhi."
"Tôi biết."
"Còn nữa, tận lực đừng dùng thẻ căn cước để sử dụng phương tiện giao thông, đến nơi đừng ở khách sạn, chọn đại một cái nhà nghỉ nào đó thế chưng tiền thay thể căn cước là được, nhiệm vụ lần này chắc không bao lâu, tối đa một tháng."
"Được."
Trước khi đi Tang Du đứng trước cửa ôm Tang Đồng: "Chị, em không muốn về nhà, em có thể ở lại không,?"
"Ngoan nghe lời, đi mười ngày nửa tháng rồi về mà, lớn vậy còn thích quấn chị gái."
Mục Dung và Tang Du rời đi, Tằng Thiên Hàm cũng đi.
Tang Đồng vẫn luôn canh chừng thời gian, bốn tiếng trôi qua, cô đoán Mục Dung và Tang Du đang trên đường rời khỏi thành phố Sơn Dương.
"King kong."
Chuông cửa vang lên.
"Ai vậy?"
"Tôi, Tằng Thiên Hàm."
Tang Đồng nhíu mày: "Quên thứ gì à?"
Mở cửa ra, vẻ mặt Tang Đồng cứng ngắt
Đứng bên cạnh Tằng Thiên Hàm là một người đàn ông trung niên mang giày da, sau lưng còn có hai thanh niên đi theo.
"Tôi có thể vào không."
"Cục trưởng."
Tang Đồng nghĩ không ra cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt sẽ đích thân tới: "Mời ngài vào."
Tô Tứ Phương đứng dậy, chắp tay trước ngực thi lễ.
Cục trưởng gật đầu cười: "Tiểu Phương sư phụ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Tằng Thiên Hàm như con gà trống thua cuộc, tận đến khi gặp lại Tang Đồng mới hồi phục chút nguyên khí, nhưng hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vị cục trưởng thần bí này, thừa lúc Tang Đồng đi châm trà liền đi theo sau: "Nửa đường bị bắt, Mục Dung đâu?"
"Đi rồi, bọn họ không phải người trong cục, cục trưởng sẽ không làm khó."
Tằng Thiên Hàm quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không có người tới gần, vội vàng hỏi: "Có phải tôi sẽ chết không!"
"Tạm thời thì không, nhưng đến Hoàng Sa Mạc Lĩnh thì hên xui."
Tằng Thiên Hàm thở phào nhẹ nhõm, chết trong nhiệm vụ là do hắn tài nghệ không thông, chỉ cần không bị xử quyết là được.
Tang Đồng dâng trà cho cục trưởng: "Cục trưởng mời dùng trà."
"Cám ơn, ngồi đi."
"Vâng."
"Tiểu Tằng cũng ngồi đi."
"Cám ơn cục trưởng.",
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Vẫn đang."
"Em gái của cô và vị âm sai kia đâu?"
Tang Đồng ngồi thẳng tấp, hai tay đặt trên đầu gối: "Tôi là tổ trưởng lần hành động này, tôi có quyền quyết định thành viên đi hay ở, huống hồ hai người đó không phải nhân viên nội bộ, tôi để họ đi rồi."
Cục trưởng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn thoáng, chàng trai phía sau hiểu ý lấy ra một túi da đựng hồ sơ và valy đặt lên bàn.
"Tiểu Tằng, mở ra nhìn xem."
"Vâng"
Valy mở ra, bên trong thình lình xuất hiện pháp bảo của Tằng Thiên Hàm: Kim đao.
"Cục trưởng!"
"Tôi thay mặt mọi người trong cục tiếc hận trước cái chết của Khôi bà bà, trải qua giai đoạn thương lượng Mã gia quyết định trả lại kim đao về cố chủ, lần này hi vọng cậu biết quý trọng nó.",
Tằng Thiên Hàm nâng kim đao lên, ánh mắt kích động: "Vâng, cám ơn cục trưởng."
Ngưu cục trưởng lấy một sấp giấy A ra, có tổng cộng tờ.
Trên mỗi một tờ đều có bốn chữ lớn "Hiệp nghị bảo mật."
"Tang Đồng, nội dung cụ thể của nhiệm vụ lần này cô đã nói qua chưa "
"Nói một phần, chi tiết cụ thể còn chưa kịp chứng thực."
"À không sao, đợi chút nữa tôi sẽ nói kỹ lại.",
Tang Đồng nhìn phần hiệp nghị cười lạnh một tiếng.
Đưa cho Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm mỗi người một phần, tự mình cầm một lá quét mắt nhìn sơ, hằng hà vô số điều khoản không có gì đặc biệt cần chú ý liền lật tới trắng cuối ký tên.
Sau đó in tay vào mực đóng dấu, ngón tay vừa định rơi xuống, thân thể lại run lên.
Cô nghe thấy tiếng dùng chìa khóa mở cửa, kinh ngạc quay đầu.
Cửa mở, Tang Du và Mục Dung xuất hiện một trước một sau.
Đồng tử Tang Đồng co lại: "Hai người... VƯƠNG HẠO!!!"
Ở sau lưng Tang Du và Mục Dung là một chàng trai bề ngoài xấu xí, chính là bạn tốt nhất của Tang Đồng cũng là chiến hữu của cô.
Khoa trưởng khoa công năng trong cục xử lý sự kiện đặc biệt: Vương Hạo.
"Tang Đồng, đã lâu không gặp."
Tang Đồng đứng lên, song quyền nắm chặt nhìn người vừa tới: "Cậu có ý gì."
Vương Hạo bất đắc dĩ nhún vai, cục trưởng nói với Tang Đồng: "An tâm, ngồi xuống hẳn nói."
~~~~