Nghe đến đó, Tô Tứ Phương chấp tay trước ngực niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."
Mục Dung vừa cảm khái vừa uất hận nói: "Nợ thế tục này vốn có thể trả hết, nhưng hết lần này đến lần khác lại biến thành kết cục này, không lẽ tuân thủ hiếu đạo khó với bọn họ như vậy sao?"
Tang Du phụ họa theo: "Vợ chồng dì Lưu khổ cực nuôi lớn bọn họ, bỏ ra mấy chục năm tâm huyết và thời gian, không thể báo đáp ân tình thì thôi đi, còn tự biến bản thân thành thứ đòi nợ đời chướng khí."
Tang Đồng ấn ấn huyệt thái dương: "Hôn nay mệt mỏi quá sức, ngày mai chúng ta lại mời hồn phách của chú Lý đến nói chuyện, mặc dù con cái của chú ấy bị trừng phạt là thích đáng nhưng cũng phải suy nghĩ cho người còn sống một chút, dì Lưu đã lớn tuổi còn phải trải qua nổi đau mất chồng mất con, nếu đến cả con gái cũng gặp chuyện thì tôi sợ dì ấy sẽ không vượt qua được, chỉ là oán khí của chú ấy nặng quá, tôi sợ mời không được."
Mục Dung lấy ra hai lá bùa nhăn nhúm đưa cho Tang Đồng: "Cô kiểm tra xem hai lá bùa này có vấn đề gì không?"
"Hai lá bùa này đã được xử lý một lớp bảo vệ, chỉ cần không bị xé rách thì vẫn công hiệu."
"Vậy thì kỳ quái, Lý Húc chết trong nhà, chú Lý làm sao xuyên qua pháp tường và thoát khỏi hộ thân phù của cô mà ra tay được?"
"Nhận Quỷ Tâm thì hồn phách không còn sợ ánh nắng nữa, có lẽ chú Lý hiện hình ở ngoài cửa sổ, Lý Húc vì làm việc trái lương tâm mà tự sợ rồi ngã xuống thôi, cụ thể thế nào thì còn phải hỏi đương sự mới rõ được. Mục Dung, tôi muốn tạm nghỉ kinh doanh một khoản thời gian, cô thấy sao?"
Mục Dung nhìn Tang Du: "tôi cũng có ý này."
"Vậy trong khoản thời gian này chúng ta nghỉ ngơi vậy."
"Ừm."
"Liễu nhị nương tử có tỉnh lại không?"
"Vẫn chưa."
"Chút nữa cô đem cô ấy đến chỗ của tôi, tôi có việc muốn nhờ cô ấy giúp đỡ."
"Được."
...
Trong đêm Mục Dung và Tang Du ôm nhau nằm trên giường, Tang Du khoát tay lên hông Mục Dung, ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
"Xin lỗi, em không biết lúc ấy em bị làm sao nữa."
Mục Dung ôm lấy Tang Du, trìu mền hôn trán nàng: " không được áy náy, chị biết em không cố ý, qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, quan trọng nhất là em không bị gì."
Tang Du dụi dụi vào lòng Mục Dung: "Chị Đồng Đồng chắc sẽ buồn lắm "
Mục Dung nhẹ vuốt lưng nàng: "Sẽ không, Tang Đồng không phải người nhỏ nhen như vậy, cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra em có vấn đề nên chắc sẽ hiểu rõ tình hình của em mà, cô ấy chỉ lo thôi chứ không giận em đâu."
Tang Du im lặng thật lâu, thì thào nói: "Chị nói thử xem, nếu như không có em thì có phải chị Đồng Đồng sẽ có một cuộc sống bình thường không?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"A...gần đây em thường hay có mấy cái suy nghĩ lạ loé lên trong đầu, hôm nay xảy ra chuyện này nên em lại nghĩ thêm một chút, lúc còn đi học chị Đồng Đồng toàn nằm trong top , mợ em gặp ai cũng khen chị, tất cả mọi người đều nghĩ chị Đồng Đồng thi vào trường Đại học nào cũng không có vấn đề, thế nhưng tự nhiên chị ấy lại báo danh vào học viện Thần Học không thấy tương lai, mùa hè năm đó trong nhà gà bay chó chạy cả lên, bây giờ ngẫm lại thì em thấy chị Đồng Đồng nhất định là vì muốn chữa lành đôi mắt cho em nên mới dùng cách này."
"Tang Đồng thật sự rất thương em."
"Em biết mà "
"Em đó, nên suy nghĩ tích cực một chút, dựa vào tính cách của chị em, dù không được quốc gia thu nạp thì cũng là nhân tài trong những nghề khác, tốt nghiệp Đại học tốt nhất cũng chưa chắc được như cô ấy, hơn nữa chị cảm thấy con đường này làm cho cô ấy cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn."
Tang Du mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Mục Dung, ngón tay vân vê tóc cô: "Chị đánh giá chị em cao như vậy sao?"
"Ăn ngay nói thật thôi mà."
"Em thấy dù không có em thì hai người cũng có thể trở thành bạn tốt đó."
Mục Dung nắm lấy tay nàng: "Đừng nói ngốc, làm sao không có em được."
"Em thích nhất bộ dạng này của chị nè~"
"Hửm?"
"Lời trong lòng của chị, sự dịu dàng của chị, chỉ có em mới thấy."
Mục Dung cười vỗ vỗ lưng Tang Du: "Ngủ thôi."
...
Tang Du ngoan ngoãn nằm trong lòng Mục Dung, nhưng những suy nghĩ kỳ quái kia lại không biến mất. Nếu như nàng không sinh ra thì có lẽ cha mẹ của nàng sẽ không phải chết, Tang Đồng cũng không cần phải sống cuộc sống nguy hiểm như vậy.
Hai gia đình sẽ ở Tứ Xuyên sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.
Nhưng nếu là vậy, nàng sẽ không tìm thấy Mục Dung.
Những cảm xúc mâu thuẫn ngổn ngang này làm Tang Du chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay cả chính nàng cũng không ý thức được, tại sao nàng lại dùng chữ "tìm" mà không phải là "gặp nhau"?
Ngày hôm sau, Tang Du tỉnh dậy thật sớm, vừa hơi nhúc nhích đã đánh thức Mục Dung.
"Sáng sớm tốt lành."
"Sáng sớm tốt lành, em làm chị giật mình sao?"
"Không có sao dậy sớm vậy?"
Vì để cho Tang Du bỏ tính "nghiện net" nên Mục Dung cũng dẹp luôn điện thoại của mình, trên tủ đầu giường là quà năm mới của Tang Đồng, một cặp đồng hồ đôi.
"Em muốn qua phòng đối diện làm bữa sáng, chị có muốn ngủ thêm chút không? Đồ ăn xong em gọi chị."
"Không cần, chị đi với em."
Rửa mặt xong, Mục Dung và Tang Du rón rén đi vào , từ trong phòng khách truyền ra tiếng niệm kinh nhỏ nhỏ, Tang Đồng vẫn chưa dậy.
Hai người dọn bữa sáng lên bàn, Tang Đồng đúng lúc từ phòng bước ra, nhìn thấy hai người cũng không chút kinh ngạc, cô hít sâu một hơi: "Thơm quá~"
Tang Du đi tới, nắm lấy tay Tang Đồng: "Ăn cơm thôi, có nấu cháo bắp cho chị đó~"
Tang Đồng liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của em gái nhà mình, nhéo nhéo mặt nàng: "Đợi chị rửa mặt đã."
Tang Du gắp trứng cho Tang Đồng, thấy bát cháo đã cạn nói: "Em múc thêm cho chị một bát nha?"
Tang Đồng tự nhiên đưa chén cho Tang Du, trong đầu nhớ lại hồi ức lúc nhỏ: Tang Du từ nhỏ đã như vậy, bên ngoài ôn hoà bên trong thẹn thùng.
Đặc biệt là đối mặt với mấy vấn đề tình thân còn mẫn cảm hơn, mỗi lần làm chuyện gì sai là sẽ chủ động "theo đuôi", "ân cần" giống như bây giờ. Cho đến khi Tang Du cảm thấy đối phương không còn để tâm nữa thì mới "khôi phục lại như bình thường.
Thoáng một cái đã lớn như vậy nhưng vẫn duy trì tính cách lúc bé.
....
Tang Đồng dọn thần án mặc đạo bào, ống tay áo vẫn còn vết máu, là máu của Tô Tứ Phương.
Cô đốt nến, cung kính thắp ba nén nhang, cắm thêm một cây vào chun rượu đựng gạo, đốt thêm vàng mã, tay cầm Kim Linh đi vòng vòng trong phòng khách, cứ năm bước lắc Kim Linh một lần cũng gọi tên chú Lý.
Mục Dung xuất hồn, tùy cơ ứng biến hỗ trợ Tang Đồng, ngày tại lần thứ bảy Tang Đồng lắc Kim Linh, nhang đang đốt đột nhiên tắt ngủm
Tang Đồng đặt Kim Linh lên thần án, bưng lên chun rượu nhìn nhìn: "Oán khí nặng ghê, gạo đen hết trơn."
Tro nhang bình thường là màu xám, nhưng gạo ở trong chun rượu lại phủ một lớp tro nhang đen nhánh.
"Không còn cách nào, người ta không đến không lẽ mình cứ ép đến, chờ thêm mấy ngày vậy."
Tang Đồng cởi đạo bào thu dọn thần án, nói với Mục Dung: "Cô kêu Khúc Đình Đình đến đây một chuyến đi, chuyện về hồn phách của Khúc Chiêu Đệ đã có kết quả rồi."
...
Nhận điện thoại của Mục Dung, chưa được ba mươi phút thì Khúc Đình Đình đã đến.
Nhìn thấy Mục Dung vẫn là biểu cảm mừng rỡ: "Mục Dung~"
"Khúc tiểu thư mời ngồi."
Khúc Đình Đình ngồi bên cạnh Mục Dung: "Tình hình của Chiêu Đệ thế nào?",
Tang Đồng nói: "Cửa tiệm bọn tôi phải đóng cửa một ít hôm, cho nên đêm qua đã coi qua sách tam thế cho đứa bé một lần, cái này sẽ không tính tiền phục vụ."
Khúc Đình Đình áy náy nói: "Xin lỗi Tang tiểu thư, chuyện này tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu, nếu như cần thì tôi xin đền bù cho ngài và Mục Dung, cũng xin ngài thông cảm cho dì Lưu."
"Tâm tình của dì Lưu tôi hiểu, không cần đền bù đâu, tôi có mấy vấn đề muốn xác nhận, xin Khúc tiểu thư phối hợp."
"Mời nói."
"Xin hổi ông bà ngoại cô vẫn khoẻ chứ?"
"Ông ngọai tôi mất mấy năm trước, còn bà ngoại thì bị xuất huyết não nên hiện tại chỉ nằm một chỗ."
"Vậy bao lâu rồi mẹ cô chưa đi thăm bà ngoại?"
Sắc mặt Khúc Đình Đình khó coi: "Nhiều năm rồi chúng tôi chưa đi qua nhà bà ngoại, nhưng mà tôi muốn giải thích thay mẹ tôi một chút!"
Tang Đồng làm động tác "mời nói", Khúc Đình Đình đan ngón tay vào nhau, đặt trên đầu gối, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Lúc trước mẹ tôi rất hiếu thuận, trong trí nhớ của tôi khi đó cha vẫn còn sống, mẹ thường xuyên phụ cấp cho ông bà ngoại bao gồm luôn cả mấy cậu và dì, sau khi cha qua đời nhà tôi thiếu nợ rất nhiều, chủ nợ thúc giục quá nên mẹ tôi mới chạy qua nhà ngoại vay tiền, lúc đầu mọi người đều chịu giúp đỡ, nhưng mà lỗ thủng thực sự quá lớn không phải gia đình bình thường có thể lấp vào nổi, cũng từ đó ông bà ngoại thay đổi thái độ đối với nhà tôi, cậu và mấy dì mà thấy nhà tôi đều đi đường vòng. Có một lần tết Trung Thu, mẹ tôi mang theo bánh trung thu dẫn tôi và em trai đi tới nhà bà ngoại, bọn họ đến cửa cũng không thèm mở, lần đó mẹ ngồi ở bậc thang khóc rất lâu rồi dẫn bọn tôi quay về nhà, cũng từ đó không còn đi qua nhà ông bà nữa."
Tang Đồng bưng ly nước uống một ngụm: "Cho nên từ lúc ông mắc bệnh ung thư đến khi qua đời rồi hạ táng, mẹ của cô cũng không đến. Đến mức quyệt mộ của ông ở đâu cũng không biết đúng không?"
~~~
Aiz nha nha
~~~~