Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

chương 140: quỷ vương tì bà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chỉ là cái gi?"

"Huynh đệ bọn ta mới vừa cùng Quỷ Vương đại nhân đánh cược một ván, vận may không tốt nên đánh thua linh hồn của Khúc Đình Đình rồi."

"Ngươi nói cái gì?"

Tang Đồng nắm chặt chuôi kiếm nghiến răng nghiến lợi hung hăng quát: "Năm cái thứ các ngươi dám bịa đặt lung tung, muốn đẩy chuyện này cho Quỷ Vương à? Hôm này giao khế ước ra thì thôi, nếu không thì đừng nghĩ đến rời khỏi chỗ này!"

Năm đốm sáng "vèo" một cái bay đến sau lưng Mục Dung, lớn giọng kêu cứu: "Đại nhân minh xét, ngài cũng biết luật của Địa Phủ a, mười lăm hàng tháng tướng ở Địa Phủ có thể lên dương gian giải khuây một đêm mà, tuy huynh đệ bọn ta không vào biên chế nhưng thuộc quản lý của Địa Phủ, Quỷ Vương đại nhân kêu bọn ta bồi hắn vui vẻ bọn ta làm sao dám cãi lại, nếu không phải vừa rồi ngài kêu gấp Quỷ Vương đại nhân sẽ không thả bọn ta đi!"

Mục Dung nhíu nhíu mày: "Các ngươi cuợc với vị Quỷ Vương nào?"

"Là, là..Quỷ Vương Đại Tì Bà."

Quỷ Vương Đại Tì Bà, Mục Dung từng nghe qua, tuy hắn không ở trong hàng ngũ tứ đại Quỷ Vương ở Phong Đô nhưng hung danh truyền rất xa.

Quỷ Vương Tì Bà là đất trời nuôi dưỡng, pháp lực chỉ thua Đại Lực Quỷ Vương sức chiến đấu mạnh nhất trong tứ đại Quỷ Vương.

Sở dĩ không thể nhập vào Tứ trụ là do Quỷ Vương Tì Bà có một thói quen, hắn thích ăn thịt người.

Có truyên thuyết nói rằng, Quỷ Vương Tì Bà thích ăn nhất là những người dơ bẩn, cũng truyền bá bệnh sốt rét.

Nhưng Mục Dung có nghe Hách Giải Phóng từng nói, vị Quỷ Vương này thích ăn nhất là hồn phách của người, hồn phách càng bẩn thỉu hắn càng thích, sở thích của hắn cũng có chút ảnh hưởng đến uy danh của Địa Phủ, nhưng vị Quỷ Vương này và ngũ quỷ trước mắt cô có xuất thân giống nhau, đều là được trời đất nuôi dưỡng, ô uế không dứt hồn bất diệt, Địa Phủ đối với vị Quỷ Vương này là một nửa "thoả hiệp", chỉ cần không quá phận thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tì Bà Quỷ Vương cũng không có ở trong Phong Đô, thái độ đối với Địa Phủ là nghe nhưng bất tuân, ở trong tên của mình tự thêm một cái chữ "Đại", tự xưng: Quỷ Vương Đại Tì Bà.

"Tang Đồng, nếu bọn họ nói sự thật thì Khúc Đình Đình sẽ gặp nguy hiểm."

"Đừng nghe bọn nó ăn nói lung tung, ngũ quỷ này nói một câu cũng không được tin, chỉ dựa vào bọn nó mà có thể nhìn thấy Quỷ Vương à? Còn cùng Quỷ Vương đánh bài sao? Tôi thấy là bọn nó không nguyện ý giao trả hồn phách của Khúc Đình Đình thì có!"

Ngũ quỷ oan uổng hô to, Mục Dung kiên nhẫn giải thích: "Cô nghe tôi nói, vị Quỷ Vương Tì Bà này không giống với mấy vị Quỷ Vương khác, hắn thích ăn hồn phách của con người, hơn nữa cũng không ở trong Phong Đô thành."

"Vậy Khúc Đình Đình phải làm sao? Cô có cách nào không?"

"Tôi chỉ là âm sai bình thường, hơn nữa còn chưa được âm phong chính thức, ở dưới Phong Đô cũng chưa từng gặp qua mấy vị Quỷ Vương kia, huống chi là Tì Bà Quỷ Vương ở bên ngoài."

"Ngũ quỷ làm nhiều việc ác không giữ lại được, hôm nay tôi phải thay trời hành đạo."

"Âm sai đại nhân cứu mạng!!!" Sợ hãi cái chết là bản năng của tất cả sinh vật.

Ngũ quỷ trốn đến sau lưng Mục Dung, Tang Đồng vung kiếm: "Cô tránh ra!"

"Ta hỏi thêm một lần, lời các ngươi là thật?"

"Đại nhân! Bọn ta làm sao dám nói dối ngài, Khúc Đình Đình kia ký kết khế ước chủ-tớ với bọn ta, năm người bọn ta là chủ, nàng là nô bộc, bên trong khế ước viết rất rõ là nàng ta phải cung phụng bọn ta, nếu không phải do sợ uy danh của Quỷ Vương Đại Tì Bà thì bọn ta đã không đem nàng ta ra cược!"

"Hồn phách của Khúc Chiêu Đệ là các ngươi lấy?"

"Bọn ta chỉ đổi giới tính chứ không làm chuyện khác, xin đại nhân minh xét a."

"Vậy linh hồn của đứa bé đang ở đâu?"

"Cái này..."

"Nếu không nói thật thì ta cũng không giữ được các ngươi."

Ngũ quỷ líu ríu một phen, đốm sáng đỏ nhảy lên vai Mục Dung, gân cổ nói với Tang Đồng: "Thiên cơn không thể tiết lộ, đạo hạnh ngươi cao như vậy sao không tự đi tra nhân quả ba đời đi, há cớ gì phải làm khổ năm con quỷ đáng thương bọn ta?"

Mục Dung đi đến bên cạnh Tang Đồng nói nhỏ: "Chúng ta vẫn nên nghĩ cho người còn sống trước đã, ngũ quỷ này tính tình quái đản, lỡ đâu ngày nào đó tìm đến Khúc gia trả thù thì không hay, bây giờ chúng ta đến nhà Khúc Đình Đình quan sát một chút đi, nếu đợi tới mười hai giờ thì tội sợ Tì Bà Quỷ Vương sẽ ăn mất linh hồn của cô ấy."

Tang Đồng hít sâu một hơi, rủ kiếm Ngũ Đế xuống: "Được."

Mục Dung nhấc tay khẽ vẫy, sáu tấm bùa đồng loạt trở về tay cô, năm đốm sáng không dám chần chờ, ôm người chạy trối chết.

Mục Dung bay tới trước mặt Tang Du: "em ở nhà~ chờ chị quay lại."

Tang Du cắn môi không trả lời, Mục Dung nói với Tang Đồng: "Để tôi gọi Hách Giải Phóng đến giúp rồi chúng ta đi đến nhà Khúc Đình Đình trước."

Cô nói xong khoé miệng nhẹ cười với Tang Du rồi bay ra ngoài, Tang Đồng một bên dùng vai kẹp điện thoại, một bên thu xếp đồ đạc, nói chuyện điện thoại an bàn hết thảy thì bấm số gọi bà Vương.

Bình thường bà Vương ngủ rất sớm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện nên đèn đuốc trong nhà sáng trưng, giọng bà Vương trong điện thoại khàn khàn.

"Tang đại sư, có việc gì sao?"

"Dì Vương, chút nữa có xe đến đón các người, dì dẫn đứa bé và Khúc tiên sinh lên xe rời đi, Khúc Đình Đình ở lại."

"Sao vậy! Xảy ra chuyện gì?!"

"Trong điện thoại khó nói rõ, dì nghe theo tôi sắp xếp là được, chút nữa tôi sẽ đến, Khúc tiểu thư không ở nhà một mình đâu."

Tang Đồng cúp điện thoại cầm lên hai valy, Tang Du đuổi theo tới cửa: "Chị Đồng Đồng, em cũng đi."

"Không cần chiếu cố nhục thân của Mục Dung, em ở nhà."

"Em muốn đi!"

"Nghe lời! Quỷ Vương Tì Bà không phải giỡn chơi, chúng ta cũng không có nắm chắc phần thắng."

"Tích tích"

Tang Đồng bỏ valy xuống ấn đồng hồ trên tay hai lần, phía trên xuất hiện dữ liệu của Quỷ Vương Tì Bà.

Đúng lúc này A Miêu bay tới, quơ quơ điện thoại nói với Tang Đồng: "Chị đại, Hách đại ca điện kêu chị chuẩn bị chút rượu đưa tới Khúc gia."

"Nói với hắn ta đã biết."

"Alo, Hách đại ca, chị đại nói chị ấy biết rồi."

Tang Đồng nhìn về góc xa xa trong phòng khách, Tô Tứ Phương tay cầm bình bát ngồi bất động, tựa như thế giới xung quanh không thể đả động đến nàng, Tang Đồng thở dài mấy hơi, dời tầm mắt về lại mặt đồng hồ.

Phía trên hiện ra tư liệu trong cục gửi đến: Tì Bà Quỷ Vương từng xuất hiện vào năm trăm năm mươi năm trước ở Tây Nam, truyền bệnh sốt rét và ăn hồn phách con người, sau đó cục xử lý sự kiện đặc biệt và Phong Đô cùng nhau hợp tác đánh bại nó.

Tì Bà Quỷ Vương mê cờ bạc, ham rượu ngon, thích ăn hồn phách, nếu không thể chắc chắn đánh bại nó thì không được giao phong chính diện với nó.

Chu kỳ phục sinh khoảng chừng một giáp, điều khác: Trong cục nhân lực không đủ, không cách nào chi viện hỗ trợ, trân trọng.

(Tra tư liệu thì bảo một giáp là tầm năm.)

Tang Đồng cầm valy, lại bấm số điện thoại: "Chuẩn bị mười vò rượu ngon mang đến địa chỉ lúc nãy, phải nhanh!"

Tang Du nhìn chỗ rẽ nơi cầu thang, nói với A Miêu: "Hai người họ muốn tớ ở nhà, nhưng tớ muốn ở bên cạnh Mục Dung, làm sao bây giờ A Miêu?"

"Tớ cảm thấy cậu nên nghe lời Mục Dung đại nhân, bất quá nếu cậu muốn đi thì tớ và Yên Yên đi với cậu."

Tang Du đóng cửa lại, quay người đi về phòng khách ngồi trên sofa suy nghĩ đến xuất thần.

Nàng đưa mắt nhìn Tô Tứ Phương, người nọ như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt, đôi mắt thâm thuý tràn ngập sự cơ trí nhìn Tang Du.

"Tiểu Phương đại sư..."

Tô Tứ Phương mỉm cười: "Nếu Tang thí chủ muốn đi, Tứ Phương đi cùng ngài, được không?"

....

Mục Dung đứng trong sân Khúc gia nhìn Khúc Đình Đình ôm đứa bé leo lên xe trước, bà Vương đứng trước cửa nắm tay Khúc Đình Đình: "Đình Đình, hay là con đi với mẹ tránh mặt một chút đi, mẹ thấy giọng điệu Tang đại sư rất gấp, cũng không nói chuyện cụ thể, mẹ không yên lòng lắm."

Khúc Đình Đình lắc đầu: "Nếu đại sư nói vậy chắc là có ý của cô ấy, mẹ và Đạt Đạt yên tâm đi đi."

Khúc Đình Đình đưa mắt nhìn Mục Dung, nói tiếp: "Chi viện tới rồi, chỉ là mẹ không nhìn thấy thôi."

Bà Vương sợ hãi, lôi kéo tay Khúc Đình Đình đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng không thấy được ai: "Vậy, vậy mẹ đi trước con ráng phối hợp với Tang đại sư, mẹ vẫn nói lại câu cũ, mẹ đã là người một chân bước vào quan tài, đã hưởng phúc nhiều năm nay rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là các con, con, Đạt Đạt, Viên Viên và Chiêu Đệ tốt là đủ rồi, mẹ chết cũng nhắm mắt."

Hách Giải Phóng vội vã chạy tới, cách Mục Dung một đoạn liền rống lên: "Cô điên rồi hả? Lá gan càng lúc càng lớn, ai cũng dám ghẹo là sao!"

Hách Giải Phóng đi rất nhanh, khoảng cách trăm mét đi không tới mấy giây đã vọt tới trước mặt Mục Dung: "Đến cả hai vị Thần Quân cũng phải nể mặt Tì Bà Quỷ Vương ba phần, sao cô còn dám chọc hả?!"

"Có người bức bách trêu chọc ngũ quỷ, ngũ quỷ lừa người đó ký kết khế ước chủ-tớ, vừa rồi Tang Đồng gọi ngũ quỷ đến, bọn họ..."

Mục Dung quay đầu thoáng nhìn qua Khúc Đình Đình, hai tay cô cầm chăn bọc lấy chính mình, cô đơn đứng ở cửa ra vào, mắt nhìn phương xa.

Cô và Hách Giải Phóng đi ra xa một đoạn, dừng tại nơi Khúc Đình Đình không thể nghe thấy được mới nói tiếp: "Ngũ quỷ kia cược thua, lấy hồn phách của Khúc Đình Đình đưa cho Tì Bà Quỷ Vương, hôm nay mười lăm tôi lo Tì Bà Quỷ Vương sẽ đến đấy lấy đi hồn phách của Khúc Đình Đình."

"Lo thừa, hắn nhất định sẽ đến! Gần đây hắn mới sống lại, thân thể cực kỳ suy yếu nên cần số lượng lớn hồn phách để bồi bổ, vài thập niên trước hắn gây đại hoạ, Phong Đô phái ra Tứ Đại Quỷ Vương liên hợp với đạo sĩ hoà thượng trên dương gian cùng nhau đánh bại hắn, lần này phục sinh có lẽ sẽ thu liễm một chút, nhưng khế ước chủ-tớ của Khúc Đình Đình nằm trong tay hắn, chủ nhân ăn hồn phách của nô bộc là chuyện hoàn toàn hợp lý, Phong Đô sẽ không quản đâu!"

"Cậu và Tì Bà Quỷ Vương có biết nhau không? Có thể nói chuyện với hắn một chút không, dùng cách khác để chuộc lại hồn phách của Khúc Đình Đình?"

"Nói chuyện? Cô điên hay tôi điên đây? Cô nghĩ tôi là ai? Chúng ta chỉ là quỷ sai nho nhỏ, trong mắt hắn còn không bằng cái rắm, người trần mắt thịt bị hắn ăn thì hoạ may còn có người truy cứu, chứ loại âm sai như chúng ta, chết cũng chả ai để ý! Cô đi theo tôi đi, đừng nhảy vào hố bùn này nữa, Tang Đồng không phải có thể sử dụng Cửu Thiên Huyền Lôi sao? Để mặc cô ta nổ chết Tì Bà Quỷ Vương đi."

~~~

Mị: tầm chương nữa sẽ có huyền cơ ~~~

Truyện Chữ Hay