Chương : Bốn phía rối rem.
Tang Du và Mục Dung kinh ngạc không nói nên lời, dù ấn tượng của hai người đối với Nguyệt Hương thôn rất rất kém, nhưng ở trong thôn có đến mấy ngàn người!
Không tính thiện ác, sinh mệnh mấy ngàn người cứ như vậy mấy đi, thì dù là ai cũng không thể thờ ơ.
Mục Dung và Tang Du cùng nhau buông đũa, mất hết khẩu vị.
Nồi lẩu vẫn cứ sôi phát ra tiếng 'ùng ục', mùi thơm toả ra mê người. Tang Đồng vẫn say sưa ăn, tự uống tự rót, khoản thời gian cô nằm viện bị quản việc ăn uống rất nghiêm.
"Có phải có hiểu lầm gì không, anh Hàm...không phải loại người như vậy."
"Trước đây hắn phụ trách ở Đông Bắc, chị với hắn cũng chỉ gặp nhau mấy lần, hắn là loại người nào chị không biết rõ, mấu chốt chính là: Hắn nửa đường bỏ trốn, nếu chuyện này không liên quan hắn thì hắn cần gì bỏ trốn?"
"Vậy còn Nguyệt Hương? Có phải do Nguyệt Hương làm không?"
Đường Liêm Tử đột nhiên chen vào: "Đây là cơ mật cấp cao trong cục, các người không nên tiết lộ ra ngoài, hiện tại Tằng Thiên Hàm là tôi phạm truy nã hàng đầu, nếu gặp hắn mà nhắm không làm lại thì tốt nhất là nên bỏ chạy."
Lần này Tang Đồng không nói gì, tự mình ăn lẩu.
Mục Dung nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vào thu, trời Đông Bắc tối rất nhanh.
"Tôi đi làm, mọi người cứ ăn tiếp đi."
Tang Du vốn mượn cơ hội này nói cho Tang Đồng biết quan hệ của nàng và Mục Dung, nhưng bầu không khí hôm nay không chút thích hợp nền liền đứng lên tiễn Mục Dung ra cửa.
Hai người đứng ngoài cửa, Tang Du dùng cơ thể cản trở tầm nhìn, lưu luyến nắm ngón tay của Mục Dung: "Gặp chuyện nguy hiểm không được phép liều mạng nha."
"Ừm."
"Về nhà sớm nữa."
"Chị biết."
"Sáng mai chị muốn ăn gì?"
"Gì cũng được hết, trong tủ lạnh có gì thì ăn đó, chị giao nhục thể cho A Miêu để cô ấy chơi với em."
"Dạ~"
Hôm nay Tang Đồng không nói nhiêù, cơm no rượu say liền bàn giao chén đĩa cho Đường Liêm Tử và Tang Du. Cô đi tắm rửa, lấy thuốc trong túi xách uống hai viên rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mục Dung dựa lưng vào bệ cửa sổ ở cuối hành lang bệnh viện, người trong phòng bệnh còn ba mươi phút sống, đối với một chuỗi sự việc lần này có một số vấn đề cô nghĩ mãi vẫn chưa thông.
Nếu hung thủ sát hại Khôi bà bà không phải là Tang Đồng và người giết sạch Nguyệt Hương thôn không phải Tằng Thiên Hàm, thì tại sao hai người họ vẫn bình yên vô sự??
Khôi bà bà chết ở bên cạnh Tang Đồng chưa tới năm bước chân, vậy thì những người hiềm nghi không nhiều lắm, một là Tang Đồng, hai là thôn dân Nguyệt Hương thôn và ba là bóng đen súyt chút giết chết cô.
Dựa theo pháp lực của Khôi bà bà, kể cả thôn dân có cầm dao đuổi đánh cũng chưa chắc là đối thủ của bà ấy, có thể loại bỏ hiềm nghi đối với thôn dân.
Nếu là bóng đen kia thì xác thực có khả năng, nhưng Mục Dung đã được chiêm ngưỡng sự tàn độc của hắn, cô và bóng đen chỉ vô tình gặp nhau mà hắn đã truy sát cô chạy khắp núi, cá tính tàn bạo như vậy tuyệt đối sẽ không tha cho Tang Đồng.
Nguyệt Hương thôn bị đồ sát cũng có điểm đáng ngờ, hai ngọn núi bên ngoài Nguyệt Hương thôn mất đi thủ hộ trấn thủ, người có khả năng lên nắm quyền cao nhất là Tằng Thiên Hàm.
Mấy ngàn người trong thôn không một ai sống sót, hậu quả lớn như vậy Tằng Thiên Hàm không thể không sợ hãi, chẳng lẽ hắn nghe thấy giọng nói kêu hắn trốn đi sao??
Nếu như hắn không phải hung thủ, thì vì sao hung thủ lại buông tha cho một mình hắn???
Mục Dung cau mày: Dường như chính mình ngộ nhập vào trận kinh thiên thế trận này, tất cả mọi người bên trong đều như một quân cờ trên bàn cờ đã định, nhưng cô nghĩ mãi không ra cửa ra vào của bàn cờ này nằm ở đâu.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoan đến .
Tang Đồng và Đường Liêm Tử đã bố trí xong trận pháp, Tô Tứ Phương gầy trơ xương ngồi giữa trận nhãn, Lâm Hoan vừa vào cửa chưa kịp làm gì đã bị Tang Đồng gọi đến.
Ba người ngồi tại vị trí của mình, hai tay lập tức ấn pháp quyết, tạo thành một hình tròn. Cùng nhau niệm chú ngữ cổ xưa, vải vàng trải bên dưới phát sáng, toả ra ánh sáng màu xanh lục.
Ánh sáng càng lúc càng nhiều, bao phủ lấy Tô Tứ Phương.
Ánh sáng màu xanh lục biểu tượng của sinh mệnh từng chút từng chút thẩm thấu vào cơ thể của Tô Tứ Phương, Cố Bản Hồi Nguyên Thuật tiến hành trong bốn tiếng.
Thi pháp xong, có thể nhìn thấy Tô Tứ Phương biến hoá rất rõ: vẻ mặt tái nhợt bây giờ hồng nhuận, tuy vẫn gầy yếu như cũ nhưng tinh thần đã không còn giống người bệnh.
Lại qua thêm nửa tháng, thân thể Tô Tứ Phương chuyển biến càng lúc càng tốt, Tang Đồng và Mục Dung lại cùng nhau quay về làm việc tại cửa tiệm.
Cửa tiệm sau khi đổi mới rộng rãi hơn nhiều, Tang Đồng hít sâu một hơi: "Mùi đốt vàng mã dễ chịu hơn mùi thuốc sát trùng nhiều."
Tâm tình của cô không tệ, buông giỏ xách xuống chủ động cầm chổi bắt đầu quét dọn, dọn dẹp xong cửa tiệm lại đi ra sân quét lá.
Công trình ở Hoàng Sa Mạc Lĩnh đã triển khai được một thời gian, đứng ở trong sân có thể nhìn thấy bên đó đang thi công xây dựng.
Trong tin tức cũng có nói: Tập đoàn cổ xưa ở Nhật Bản kiến tạo ra một kiến trúc khổng lồ --- một toà nhà cao mười mấy tầng mang hình dạng của búp bê Nhật, bên trong lại là một khu thương mại.
Giai đoạn thi công cũng sắp kết thúc, đại khái có thể nhìn ra hình dáng búp bê mặc kimono.
Tang Đồng nhìn một chút, bình thản nói: "làm việc năng xuất ghê."
....
Buổi tối, Mục Dung vẫn như cũ ra ngoài làm việc. cô ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, người đàn ông tiều tụy ôm vợ vào lòng nhẹ giọng an ủi: "Ba sẽ không sao đâu, lần này phát bệnh đưa tới bệnh viện sớm, đừng lo lắng quá."
Người vợ lau lau nước mắt nhẹ gật đầu, Mục Dung dời mắt, người trong phòng còn có mấy phút tuổi thọ.
Đột nhiên, có một con chuột màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của cô, bởi vì màu lông đặc biệt nên Mục Dung liền nhìn chằm chằm, thoạt đầu cô còn tưởng là chuột bạch trong phòng thí nghiệm của bệnh viện chạy trốn, kết quả con chuột kia run run ria chuột chạy về phía cô.
Chuột bạch dường như có nhân tính, ngồi chồm hổm trước mặt Mục Dung, kêu hai tiếng 'chít chít'.
Mục Dung giương mắt nhìn hai vợ chồng đối diện, hai người họ không có chút phản ứng nào.
"Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Chuột bạch lại 'chít chít'' hai tiếng rồi quay đầu đi. Mục Dung nhìn đồng hồ, do dự không biết nên đi theo hay không.
Chuột bạch thấy Mục Dung không đi, lại chạy về trước mặt Mục Dung kêu thêm hai tiếng, lần này Mục Dung chắc chắn chú chuột này có mục đích kêu gọi mình, trong lòng hiện lên một người.
Cô đứng dậy đi theo chuột bạch đến bậc thang, sau lưng phát ra tiếng khóc bi thương.
"Không thể nào, lần này chúng tôi đưa cha đến bệnh viện sớm mà, bác sĩ, xin ông cứu giúp đi!!!"
...
Chuột bạch linh hoạt nhảy xuống cầu thang, dẫn Mục Dung ra khỏi bệnh viện, đi đường hơn ba mươi phút mới tới một khu dân cư xa lạ.
Chuột bạch dừng lại, xoay đầu kêu gọi Mục Dung, 'phốc' một tiếng, hoá thành khói trắng. Mục Dung giương mắt lên nhìn, ở chỗ máy tập chạy bộ trong góc khuất có người đang ngồi.
Hắn đội mũ lưỡi trai cúi đầu, Mục Dung nhận ra hắn: chính là người đang bị cục xử lý sự kiện đặc biệt truy nã, Tằng Thiên Hàm.
Tằng Thiên Hàm vẫy vẫy tay, Mục Dung đi đến trước người hắn, không nói gì.
Dưới cằm Tằng Thiên Hàm râu ria cắm đầy, lưng mang balo lớn, quần áo trên người hơi hơi bẩn.
Hắn nhìn Mục Dung, không đầu không đuôi nói: "Tôi đã giải độc."
"Cái gì?"
"Không có gì, thời gian trước thái độ không tốt với cô, xin lỗi."
"... Không sao."
"Có tiền không?"
"Không mang theo."
"Có thể mua cho tôi bao thuốc không?"
"Ở trạng thái linh hồn không thể chạm vào đồ vật dương gian."
"Ừm, tôi quên mất."
Tằng Thiên Hàm móc bao thuốc lá trong túi ra, bao thuốc xẹp lép.
Hắn lấy ngón tay móc móc lấy ra điếu thuốc cuối cùng, nhìn hộp thuốc lá rỗng toét trong tay hồi lâu rồi ném đi, lấy ra bật lửa, châm thuốc rít một hơi sâu: "bây giờ khắp nơi đều có thiết bị giám sát, cư xá này có nhiều góc chết nên chỉ có thể hẹn gặp cô ở đây."
"Chuyện của Nguyệt Hương thôn là do cậu làm?"
Vẻ mặt Tằng Thiên Hàm bỡn cợt, hừ lạnh một tiếng: "Cô thấy tôi có năng lực lớn vậy à? Nếu tôi có năng lực đến vậy thì đâu bị bọn họ đánh đến súyt chết còn bị trói ở cọc đón gió?"
"Vậy tại sao cậu lại bỏ trốn, nói rõ mọi chuyện với người trong cục của cậu không được sao?"
Tằng Thiên Hàm dụi thuốc lá đứng lên, bước hai bước đến trước mặt Mục Dung, nhìn chằm chằm cô giọng nói run rẩy hỏi: "Tôi có thể tin tưởng cô không?"
Mục Dung im lặng, cô có chút muốn kháng cự lại, trải qua quá nhiều chuyện, cô phát hiện ra biết được càng nhiều thì càng bị đẩy đến những nơi nguy hiểm cùng kinh khủng.
Kể từ ngày cô và Tang Du xác định quan hệ, mỗi một lần cô ra khỏi cửa, Tang Du đêù dặn cô chú ý an toàn, không được phép làm liều.
Trực giác nói cho cô biết, cô không nêm trả lời Tằng Thiên Hàm.
Hốc mắt Tằng Thiên Hàm hơi đỏ, tuyệt vọng nói: "Sau khi tôi bỏ trốn mới thấy, bên cạnh tôi không có ai có thể tin tưởng, thẻ ATM thì bị khoá, đường phố nơi nào cũng.có máy giám sát, tất cả bạn bè của tôi đều là người trong cục, có người muốn giết tôi để diệt khẩu!!"
Mục Dung nhịn không được, hỏi: "Ai muốn giết cậu?"
Trên người Tằng Thiên Hàm không còn một đồng, mấy ngày trốn chạy còn tệ hơn cả ăn mày, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Hắn kích động vươn tay muốn bắt lấy tay Mục Dung, nhưng cánh tay lại xuyên qua người cô.
Tằng Thiên Hàm siết chặt nắm tay, thu tay lại: "Tôi nhìn thấy người sát hại Nguyệt Hương thôn, nó muốn giết tôi để diệt khẩu, tôi không thể trở về cục được, không có ai tin tôi đâu, nó nhất định sẽ tìm cách giá hoạ cho tôi, bắt tôi chịu nổi oan này!!"
Bờ môi Mục Dung khẽ run: "Ai là hung thủ?"
"Là Tang Đồng, hung thủ là Tang Đồng! Tôi tận mắt nhìn thấy!!"
Tằng Thiên Hàm như hoá điên, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Mục Dung, trong đáy mắt mang đầy sợ hãi và tuyệt vọng: "Cô phải tin tôi, tôi tận mắt nhìn thấy, tôi tận mắt thấy Tang Đồng là hung thủ!!"
....
Haiz haiz haiz~~