Chương : Bản mệnh độc rắn.
Bóng đen thấy Mục Dung ngất xỉu, chỉ thấp giọng khàn khàn nói: "Cổ Kinh thất truyền ngàn năm vậy mà nằm trong tay ngươi, chỉ tiếc năng lực của ngươi qua thấp, không chịu nổi năng lượng của nó, vậy thì để ta tiễn ngươi một đoạn đường, dùng Cửu U Phệ Hồn Kỳ luyện hoá người vậy."
Bóng đen nâng tay, lệnh kỳ lơ lửng phía trên hắn.
"Xì" một tiếng, sương mù màu xanh biếc từ trong bụi cỏ bay ra, bóng đen bay lên, sương mù giăng co với bóng đen không ngừng.
Hắn trước tránh sau né mấy lần, sương mù tựa như có mắt cứ đuổi theo hắn, bóng đen không nhịn được liền chửi một tiếng, triệu hồi ra cái mặt quỷ làm tấm khiên chắn trước người.
Sương mù lục biếc bổ vào tấm khiên, tiếng kim loại bị ăn mòn vang lên xèo xèo, khiên mặt quỷ hình như không chịu nổi nữa, chất lỏng ô uế không biết tên từ tấm khiên nhiễu xuống đất, sương mù xanh biếc tản đi.
Bóng đen thu hồi tấm khiên, quay người nhìn vào bụi cỏ: "Hay cho bản mệnh độc rắn, ra đây."
Bụi cỏ bị đẩy sang hai bên, đằng sau còn có một hang động tối đen như mực, cô gái mặc áo hoa tử duỗi người ưỡn lưng, chân trần từ trong động đi ra.
"Ai dám quấy rầy mộng đẹp của nãi nãi?" Liễu Nhị nương tử vừa nói vừa ngáp một cái.
"Hoá ra là Xà gia, trước giờ ta và các ngươi nước sông không phạm nước giếng, mắc gì xen vào chuyện của ta."
Liễu Nhị nương tử nâng tay ngọc, tự vuốt vuốt mũi mình: "Khẩu khí lớn ha, nói mà không sợ đau đầu lưỡi à, cái loại quỷ không ra quỷ, người không ra người như ngươi chạy đến bên ngoài nhà của nãi nãi đây làm mưa làm gió, còn nói không phạm, chỗ nào không phạm đâu?"
"Tiểu Xà Yêu không biết tốt xấu, chịu chết đi!"
Cổ tay bóng đen khẽ đảo, thanh kiếm màu đen lập tức xuất hiện trên tay hắn, kiếm dài ba thước ba tấc, rộng chừng bốn ngón tay, mà kiếm này cũng không phải dạng thực thể, hình dạng của nó giống như bóng đen kia, từ một hắc sương không biết tên tạo thành.
Liễu Nhị nương tử híp híp mắt nhìn hắc kiếm, lắc người biến ra bản thể.
Một con Đại Hoa Xà xuất hiện trước mặt bóng đen, đầu lớn như vạc nước, chiều dài hơn mấy chục mét, đôi mắt xanh biếc to như nấm đấm người trưởng thành, đỉnh đầu còn có một chỗ nhô lên.
Liễu Nhị nương tử thè lưỡi, huyết bồn đại khẩu mở ra, phun ra một cổ độc rắn màu xanh, bóng đen linh hoạt tránh né, mặc kệ độc rắn đuổi theo, tay cầm Hắc Kiếm lao về phía Liễu Nhị nương tử.
Thân rắn của Liễu Nhị nương tử ngẩng thẳng lên, phẫn nộ vung vẩy đuôi rắn, đuôi rắn đập đến đây, cổ thụ bật gốc đến đó, những tảng đá lớn bị chia năm xẻ bảy, bụi đất bay đầy trời
Lúc này, từ trong bụi cỏ lại lao ra thêm một cái bóng đen, chính là Hắc Xà hôm đó nũng nịu với Liễu Nhị nương tử, trước bản thể của Liễu Nhị nương tử, Hắc Xà nhìn có vẻ hơi nhỏ nhỏ xinh xinh.
Nó bò qua Liễu Nhị nương tử bò đến cạnh Mục Dung, một vòng lại một vòng quấn lấy thân thể Mục Dung, đưa cô vào trong bụi cỏ.
Mục Dung đang là hồn thể, vật sống bình thường ở dương gian không thể nào đụng được vào cô, nhưng Hắc Xà này có chút tu vi, nên có thể chạm vào cô.
Liễu Nhị nương tử chĩa đầu rắn về phía bóng đen, một chiêu này nhìn thì cục xúc nhưng ảo diệu vô cùng, sừng trên đầu nàng đã tu luyện mấy trăm năm, là thứ cứng nhất trên thân thể nàng.
"RẦM" một cái, Hắc Kiếm bổ vào sừng rồng, bóng đen bị hất ra sau, phía sau lại là độc rắn đang đuổi theo hắn.
Mắt Liễu Nhị nương tử híp lại, chậm rãi đợi bóng đen bị bản mệnh độc rắn của nàng hoà tan, nhưng cảnh tưởng không thể tin nổi lại phát sinh.
Trước cái nhìn chuyên chú của Liễu Nhị nương tử, bóng đen tan biến giống như bụi mờ.
Điều này vượt xa sự nhận biết của Liễu Nhị nương tử, có những người làm những chuyện không thể cho người khác biết thì sẽ sử dụng thuật ẩn thân giống như bóng đen trước mặt. Nhưng người vẫn là người, nhục thân là cố định, dẫu cho có biến hoá thế nào cũng chỉ là để che mắt mà thôi, vậy mà bóng đen này lại có thể rời khỏi hạn chế của nhục thân!
Độc rắn không đánh trúng, Liễu Nhị nương tử hé miệng hút độc rắn trở về, đây là bản mệnh độc rắn của nàng, khổ tu mười năm chỉ có được một hai giọt, nếu không phải vì cứu người, nàng nhất định sẽ không phun ra.
"Xoẹt" một tiếng, bụi mờ tự động tụ lại, cách đó không xa ngọ nguậy một hồi lại tạo thành một cái bóng đen.
"Ngươi thoát ly nhục thân?"
"Ha ha ha, nhục thân? Bất quá chỉ là một cái xác thối mà thôi."
"Lẫn lộn đầu đuôi, vì luyện tà pháp mà bỏ qua thân thể quý báu, nhân loại ngu xuẩn."
"Hừ, vô tri! Nhìn đỉnh đầu ngươi đi."
Liễu Nhị nương tử khẽ giật mình, sừng trên đầu là thứ nàng trân quý nhất, nàng không lo thực giả lập tức nín thở, xem xét đỉnh đầu.
Xem xét xong nàng bị doạ không ít, cái sừng nàng tu luyện ba trăm bảy mươi năm, bị nứt một lỗ!!!
Hơn nữa vết nứt càng lúc càng gia tăng tốc độ vỡ vụn!!!
"Nhân loại đáng chết, dám hủy sừng rồng của ta! Đi chết đi!"
"Sừng rồng? Cùng lắm chỉ là một đống thịt chết!"
Liễu Nhị nương tử nóng giận hoá rồ, đuôi rắn vung loạn, đất đá vun vẩy khắp nơi, đất rung núi chuyển!
Nàng từng thử qua thủ đoạn của bóng đen nên cũng không dám cố liều, bản mệnh độc rắn lần nữa phun ra, chỉ chốc lát sau, lục khí lượn lờ tận vài dặm khuôn viên.
Ngọn núi này được Liễu gia trấn thủ, thực vật trong núi có tính kháng độc cực kỳ cao, nhưng bản mệnh độc rắn của Liễu Nhị nương tử không phải thứ tầm thường, những cây cỏ này tuy không lập tức chết héo, nhưng bộ dạng đã ỉu xìu.
Bóng đen vẫn có chút sợ bản mệnh độc rắn của Liễu Nhị nương tử, hắn triệu hồi pháp bảo bảo vệ chính mình, nhưng lại kiên định chậm chạp lao về phía Liễu Nhị nương tử.
Một đống đất nhỏ nhô lên phóng tới chỗ Liễu Nhị nương tử, từ trong đất toát ra một làn khói xám, Khôi Tam bà bà chống quải trượng đứng chắn trước người Liễu Nhị nương tử.
Cảnh tượng trước mặt nhìn có chút buồn cười, một vị bà bà tóc bạc nhỏ con chống quải trượng đứng phía trước một con Đại Hoa Xà cao hơn bà gấp mấy chục lần, còn bày ra bộ dạng bảo vệ.
Rắn chuột chung ổ, đến cảnh giới của Khôi Tam bà bà thì đã không còn sợ độc rắn nữa rồi, bà vỗ vỗ thân rắn, trấn an nói: "Nhị nha đầu, chớ lãng phí bản mệnh, mau mau thu lại, nếu không sẽ huỷ luôn ngọn núi này, Tam cô làm chủ cho ngươi."
Liễu Nhị nương tử tức giận vung đuôi mấy cái, hé miệng hút hết độc rắn về, biến trở lại nhân thể.
Chỉ là nhìn nàng có chút chật vật, tóc được tỉ mỉ chải chuốt trước đó giờ tán loạn, một vết máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống mặt hoa, áo hoa tử bị vấy bẩn, chân tay trắng nõn loang lỗ vết xanh vết tím.
Hai mắt Liễu Nhị nương tử đỏ bừng, nhìn chòng chọc bóng đen: "Tam cô! Hắn hủy sừng rồng của ta!"
"Nhìn Tam cô làm chủ cho ngươi!"
Dứt lời, Khôi Tam bà bà nâng quải trượng dậm xuống đất, sử dụng Súc Địa Thành Thốn một dậm lướt đến trước mặt bóng đen, gậy nhỏ giơ lên gõ vào bóng đen một cái.
Bóng đen cười ha ha, nhàn hạ giang hai tay tiếp chiêu, một đòn của Khôi Tam bà bà tưởng nhẹ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, một tiếng xé rách vang lên, ngực bóng đen bị chọc thủng một lỗ to bằng cái bát.
Bóng đen trừng mắt nhìn lỗ thủng, cúi đầu nhìn vết thương với vẻ mặt kinh ngạc: "Quải trượng của ngươi...?"
"Coi như thằng nhóc ngươi còn có mắt, trước đây lão thái bà gặp được cơ duyên, quải trượng này là trâm cài tóc đã thất lạc ở dân gian của Kim Hoa giáo chủ!"
"Được, được lắm, hay cho Đông Bắc Ngũ Đại gia tộc, quả nhiên có tài, hôm nay xem như âm sai kia mạng lớn, chúng ta sau này sẽ gặp lại!"
Bóng đen lại tiêu tan, hoá thàn một đám Hắc Phong chạy trốn.
Liễu Nhị nương tử chạy tới nắm lấy tay của bà bà, đau lòng kêu lên: "Tam cô, sừng rồng của ta mất rồi, sừng rồng của ta bị người kia hủy rồi!!"
Khôi Tam bà bà kiễng chân vỗ vỗ vai Liễu Nhị nương tử, nghiêm túc nói: "Nha đầu ngươi là người tu hành nhanh nhất trong thế hệ của ngươi, mười mấy năm nay nuôi thành kiêu ngạo rồi đó, bây giờ đã biết thế nào là kiêu binh tất bại chưa?"
Liễu Nhị nương tử nũng nịu nhìn nhìn Khôi Tam bà bà: "Tam cô, Thiên Giao biết sai rồi, ngài mau cứu ta đi!"
"Chuyện cùa ngươi giáo chủ đã sớm liệu trước, hắn nhờ ta nói với ngươi bốn chữ."
"Lão tổ tông có chỉ thị gì?"
"Trước phá sau lập."
Liễu Nhị nương tử nức nở mếu máo: "Lão nhân gia hắn không thèm quản hả?"
Khôi Tam bà bà không nói gì, vỗ vỗ tay ngọc của Liễu Nhị nương tử: "Âm sai kia đâu?"
"Tiểu Hắc!"
Đại xà màu đen từ trong bụi cỏ bò ra, bò đến trước mặt hai người, thả Mục Dung xuống.
Khôi Tam bà bà cúi đầu xem xét, thấy sắc mặt Mục Dung bầm đen, đôi môi tím ngắt, thở dài mấy hơi: "Nha đầu, bé con này trúng độc của ngươi rồi."
Sáng sớm hôm sau, tiếng khua chiêng gõ trống trong khách sạn làm mọi người bừng tỉnh, Mục Dung không về cả đêm, cả đêm này Tang Du cũng không ngủ được, nàng là người đầu tiên chạy xuống đại sảnh, vẻ mặt ông chủ Độc Nhãn Long bối rối, khập khiễng bưng ghế ngồi ra chặn cửa.
Cái nhà nghỉ này chỉ có mấy người khách, Tang Đồng ngái ngủ đi xuống theo, Tằng Thiên Hàm xuống cuối cùng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Ông chủ sợ hãi trợn mắt: "Không ổn, không ổn rồi! Ngoài sân có nhiều rắn với chuột lắm!"
Tang Đồng nhìn Tằng Thiên Hàm, người sau gật đầu, đi lên lầu sau đó mang theo trống da đi xuống đại sảnh.
"Mở cửa!"
"Cậu bị điên hả? Ngoài đó có hơn trăm con rắn xanh xanh đỏ đỏ, có độc đó!"
"Ông sợ thì trốn đi, nếu làm ra tổn thất gì thì tôi chịu trách nhiệm."
"Thằng điên!" Ông chủ khập khiễng đi vào phía sau, Tằng Thiên Hàm và Tang Đồng kéo ghế chặn cửa ra, mở rộng cửa nhà nghỉ.
Trong sân lít nha lít nhít rắn và chuộc nằm sấp, Tằng Thiên Hàm trông thấy cũng giật mình, hắn lắc trống i a cất tiếng hát
Những con rắn chuột này chưa đắc đạo, không thể miệng nói tiếng người, chỉ có thể mời nhà Tiên đến để hỏi.
Đột nhiên Tằng Thiên Hàm rùn mình mấy cái rồi gục đầu, sau đó giọng phụ nữ già nua vang lên: "Tang nha đầu, còn nhớ bà bà không?"
"Bà là...Khôi bà bà??"
~~~~
Sắppppp