"Tô Nguyện, cậu mở cửa ra được không?" Phương Chính phóng âm thanh ôn nhu, vẫn như trước lo lắng.
Không phải nói kẻ đạo văn tìm được rồi sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện khác?
Phương Chính trong lòng vô cùng lo lắng, trăm ngàn loại lý do Tô Nguyện tức giận thổi qua, mỗi một loại đều làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Thật sự hắn rất muốn đạp đổ cánh cửa này...
"Không!" Tô Nguyện lạnh giọng cự tuyệt!
Nháy mắt, một loại suy nghĩ đáng sợ thổi qua toàn thân Phương Chính. Tô Nguyện chưa từng có hành động như vậy đối với hắn, cho dù là sinh khí cũng sẽ ở trước mặt hắn bảo trì hình tượng tốt... Tô Nguyện đối với hắn như vậy đại biểu cái gì? Muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?... Không có khả năng... Vừa mới ban nãy... rõ ràng tâm tình còn tốt lắm...
Phương Chính càng nghĩ càng sợ hãi, hắn đã đợi vài năm, mắt thấy sắp thành công, như thế nào có thể nhận thất bại không rõ ràng như vậy! Hắn không cam lòng! Vô luận như thế nào đều phải hỏi rõ ràng!
"Đông!" Một tiếng động nặng nề vang lên, đem hai người đều dọa sửng sốt.
Phương Chính bất khả tư nghị nhìn cánh cửa bị bung ra đổ xuống, hắn như thế nào vừa mới nghĩ liền làm...
Tô Nguyện dù thế nào cũng không nghĩ đến Phương Chính lại đạp sập cửa, ngây người một lát sau mới hồi thần. Rốt cục chờ không được muốn cường bạo sao? Tôi nhất định sẽ không cho anh thực hiện được đâu!
Tiện tay cầm lấy một cái gối đầu dùng sức ném ra hướng cửa phòng, "Anh lăn a!"
Phương Chính bị gối đầu ném vào người, tuy rằng gối đầu rất mềm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cậu ấy rất dùng sức để ném.
Phương Chính quản không được nhiều như vậy, cửa đều đã đạp đổ, thì sợ gì? Cường ngạnh đến gần Tô Nguyện, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ của cậu, cứng rắn nói: "Không! Cậu không nói rõ ràng tôi sẽ không đi!"
Tô Nguyện giãy dụa một chút, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính vẻ mặt quật cường, Tô Nguyện cười khổ, "Anh còn muốn dùng cường ngạnh ép buộc tôi sao? Như vậy tôi sẽ hận anh cả đời!" Nói đến cuối cùng, trên mặt Tô Nguyện đầy quyết tuyệt cùng ngoan cố.
"Tôi như vậy đó thì sao!" Người nào đó thời khắc nói chuyện đầu óc đều đang loạn thất bát tao - Phương Chính. Hắn chỉ một lòng muốn hỏi rõ ràng Tô Nguyện vì cái gì đột nhiên sinh khí, làm sao còn suy nghĩ được Tô Nguyện đang nói với hắn cái gì?
Tâm Tô Nguyện rét lạnh, quả nhiên... hắn rốt cục thừa nhận. Nguyên lai, vẻ mặt hắn trước kia đều là giả dối, cái này là rốt cục không muốn giả bộ nữa?
"Ha ha ha..." Tô Nguyện đột nhiên cười to, chính là cười so với khóc còn khó coi hơn, cậu nâng lên cái tay còn tự do ra đòn, dùng sức túm lấy cổ áo đối phương, "Đến a! Còn chờ cái gì! Muốn thượng tôi lắm không phải sao?!"
Nhìn Phương Chính thật lâu không phản ứng, cậu lại tự mình cởi nút quần áo, lộ ra nửa người trên trắng nõn, mềm mịm giống như một khối đậu hủ, làm cho người ta nhịn không được muốn □□...
"Mau a! Anh như thế nào... Ngô!"
Phương Chính cúi đầu ngăn chặn cái miệng lải nhải, một tay ôm Tô Nguyện, một tay cầm lấy cúc áo trên người cậu, đầu lưỡi ngốc ngốc đuổi theo đầu lưỡi Tô Nguyện...
Tô Nguyện không dám tin trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng đại kề sát, đầu lưỡi theo bản năng đẩy dị vật ra bên ngoài, đẩy đẩy đi đi...
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện ở trước mắt cậu, sau đó trước mắt tối sầm lại, cái lưỡi càng thêm hung mãnh càn quấy! Phương Chính dường như là tìm được bí quyết, bắt đầu mãnh liệt tiến công, giống như tiểu ngốc truy đuổi ban nãy không phải hắn, Tô Nguyện hoàn toàn chống đỡ không được, bị động cuốn theo tiết tấu của Phương Chính...
Sau đó, hai người lần đầu tiên kiss liền kéo dài đến phút! So với những tiểu bằng hữu ngây ngô vừa mới học hôn, bọn họ quả thực kéo rất dài!
Nụ hôn triền miên vừa chấm dứt, Tô Nguyện đã không còn biết trời đất gì nữa, môi sưng hồng, chung quanh còn có nước miếng nhìn càng căng bóng, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly... Phương Chính nhìn thấy chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng.
"Thực xin lỗi... tôi... tôi xúc động..." Phương Chính chân tay luống cuống ôm thân thể Tô Nguyện mềm nhũn, ngọa tào? Hắn vừa làm cái gì?
Hắn vừa mới ban đầu chỉ muốn ngăn chặn cái miệng kia, ai ngờ khi chạm đến đôi môi mềm mại kia, đầu lưỡi kia còn có điểm ngọt hấp dẫn người khác như vậy! Nhất thời thân thể hành động theo bản năng, càng lún vào càng không thể vãn hồi... Cũng may chính mình lúc sau nhịn xuống, bằng không không biết sẽ phát sinh thêm cái gì.
Tô Nguyện ánh mắt chớp chớp, rốt cục chậm rãi khôi phục lý trí, sau đó bất khả tư nghị phát hiện chính mình thế nhưng sa vào trong nụ hôn của hỗn đản kia!
"Ha ha..." Tô Nguyện không muốn nói cái gì, cũng không biết nói cái gì, cậu sợ không may lại để cho Phương Chính có cơ hội hôn cậu.
"Cậu đừng ha ha nữa... tôi cảm thấy chúng ta có hiểu lầm gì đó, nhất định phải nói rõ ràng..." Phương Chính nhìn đến đôi môi sưng đỏ kia liền nhịn không được nhớ tới cảm giác vừa rồi... Phương Chính nhịn xuống! Không thể lại xúc động!
Tô Nguyện giật nhẹ khóe miệng, cậu thật sự không biết nói cái gì, cũng không muốn đi quản là hiểu lầm cái gì, thầm nghĩ muốn ở một mình lúc này... Lẳng lặng ngây ngốc một lát...
"Quên đi, nếu anh muốn cho tiểu thiên sứ nhà anh đến đây, tôi lúc đó đi ra ngoài mấy hôm." Tô Nguyện quyết định.
"Cậu nghe được tôi gọi điện thoại?" Phương Chính kinh ngạc nhìn Tô Nguyện.
Tô Nguyện quay đầu đi, "Đúng, tôi nghe lén anh gọi điện thoại đấy."
"Vậy cậu vì cái gì còn bàn đến việc đi ra ngoài, Nhiễm Nhiễm ngủ ở phòng tôi, còn chúng ta ngủ một phòng không phải được rồi sao?"
"A... anh như thế nào không đi mà ngủ cùng tiểu thiên sứ nhà anh a?" Tô Nguyện ý tứ châm chọc hàm xúc mười phần.
Phương Chính đột nhiên kêu to lên, "Cậu nói vui đùa cái gì vậy? Tôi sao lại cùng muội muội ngủ một giường?"