Đạo văn, thực làm người ta bức xúc, Tô Nguyện như thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày chính mình cũng bị người khác nói là đi sao chép, kiêu ngạo như cậu, cậu như thế nào có thể dễ dàng tha thứ?
Tác phẩm kia là chính cậu tân tân khổ khổ dốc hết tâm huyết, là thành quả lao động của cậu, như thế nào lại thành thành quả của người khác?
Thông báo vẫn không ngừng gửi đến, tất cả đều là tin nhắn của những người gọi là nhân sĩ chính nghĩa gửi đến, Tô Nguyện nhìn thấy phiền lòng liền đem tin nhắn đều tắt đi.
Cậu là trạch nam, rất ít cùng người khác tiếp xúc, cho nên hẳn là không tồn tại việc cậu đem máy tính cho người khác mượn để rồi dàn ý tác phẩm bị tiết lộ. Hay là máy nhiễm virus bị mất thông tin? Cũng không khả năng đi... Cậu dùng máy tính bình thường đều là tìm tư liệu hoặc xem tin tức điện ảnh, đương nhiên, điện ảnh là cái thể loại quốc gia cho phép chiếu. Kia chẳng lẽ là hacker?... Này cũng có khả năng.
Đột nhiên trong đầu cậu có thứ gì chợt lóe qua, nhớ rồi! Cậu nghĩ tới, mấy tháng trước, khi đó cậu vừa vặn viết đến chương chuẩn bị đi mở hố, lúc đó máy tính đột nhiên bị trục trặc giống như nhiễm virus, cậu tìm một người bạn biết về máy tính đồng dạng là nhà văn hỗ trợ giải quyết, Tô Nguyện gửi tài khoản đăng nhập máy tính để cho người nọ kiểm tra sửa chữa, bởi vì người nọ nói cần một ít thời gian, cho nên Tô Nguyện liền ra khỏi nhà mua đồ, thời điểm trở về người nọ cho gửi tin nhắn cho cậu nói đã sửa xong, chính hắn có việc quan trọng nên đăng xuất, trả lại tài khoản cho cậu.
Vị bằng hữu kia cũng là viết thể loại huyền huyễn, từng cùng biên tập với Tô Nguyện, người nọ không biết nguyên nhân gì trước đó không lâu nói không viết nữa, sẽ giải nghệ. Hiện tại xem ra, người nọ cũng không có giải nghệ mà là khoác một cái tên khác rồi ở một trang web khá gửi tác phẩm đi!
Tô Nguyện cùng người nọ quen biết vài năm, cậu vẫn xem hắn như bạn bè mà đối đãi, đối hắn cũng thập phần tín nhiệm, bằng không cậu cũng sẽ không rời khỏi máy tính lúc đó! Cậu thật sự là hồ đồ, như thế nào lại không nghĩ đến đạo lý cướp nhà khó phòng chứ?
Vô cùng tức giận còn có vài phần thương cảm, Tô Nguyện không có nhiều bạn bè cho lắm, cho nên cậu thập phần quý trọng mỗi một người bằng hữu, không nghĩ tới...
Sau khi biết là ai, Tô Nguyện lập tức liên hệ biên tập.
Tâm nguyện: Tôi nghĩ tôi biết là ai
Hư vô: Ai?
Tâm nguyện: Mặt trời lặn Tây Sơn
Hư vô: Mặt trời lặn Tây Sơn? Cậu xác định?
Hiển nhiên, Hư Vô cũng thực không tin chuyện này.
Tâm nguyện: Trước mắt tôi hoài nghi hắn, nhưng mà cũng không thể loại trừ trường hợp máy tính của tôi bị hacker xâm nhập...
Hư vô:... Được rồi, tôi đã biết, tôi đi liên hệ "Mặt trời lặn" một chút
Tâm nguyện: Ân
Kỳ thật Tô Nguyện vẫn hy vọng là bị hacker xâm nhập.
Mấy ngày nay Tô Nguyện đều có vẻ buồn bực không vui, đối với những món ăn yêu thích như thế nào cũng cảm thấy không hứng thứ, bộ dáng chán nản này của cậu đều bị Phương Chính cẩn thận thu vào đáy mắt.
Vì thế, Phương Chính lại bắt đầu hoảng, giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vã xoay quanh.
Em ấy không vui? Có phải chính mình lại chọc tới em ấy hay không? Hay là xảy ra chuyện tình gì?
Phương Chính luôn tìm cách khiến Tô Nguyện vui vẻ, đến nỗi thật là miễn cưỡng cười vui, Phương Chính có chút hối hận lúc trước để Tô Nguyện phát hiện một cái thân phận khác của mình, nếu không hắn có lẽ có thể tìm hiểu một chút.
"Tôi không mong cậu đối với tôi lời ngon tiếng ngọt, chỉ mong cậu có thể ở những lúc không vui nhớ tới tôi."
Nhìn Phương Chính gửi tin nhắn đến, Tô Nguyện cảm thấy trong lòng thêm ấm áp. Mấy ngày nay Phương Chính đều tận lực làm cho cậu vui vẻ, tuy rằng cũng không có cái gì buồn cười, nhưng mà có thể phân tâm khỏi chuyện kia là đủ rồi.
Đưa điện thoại di động ôm trước ngực, mình không chán ghét Phương Chính đúng không? Mình còn có một chút thích anh ta đúng không?
Thời gian như cơn lũ quét qua, trong nháy mắt đã được nửa tháng từ vụ đạo văn.
Nửa tháng này trong giới võng văn đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như tiểu thuyết có nhân khí cao "Nguyên sang" cũng là đi sao chép, nguyên bản tác giả này cố ý đạo văn rồi cố ý đăng trước, còn có một hồi huyên náo ồn ào đòi tác giả tuyên bố giải nghệ...
Tô Nguyện nhìn khung chát với Mặt trời lặn Tây Sơn, bên trong là đoạn hội thoại cuối cùng Mặt trời lặn Tây Sơn gửi cho cậu.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Thực xin lỗi
Mặt trời lặn Tây Sơn: Tôi mệt mỏi, tôi sẽ giải bút
Mặt trời lặn Tây Sơn: Năm đó dựa vào một lòng nhiệt huyết, hiện tại nhiệt huyết cũng đã lạnh.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Cậu là một bằng hữu đáng giá quen biết, trách tôi không quý trọng
Mặt trời lặn Tây Sơn: Tái kiến
Tô Nguyện ngơ ngác nhìn, nguyên bản chỉ dùng một phút đồng hồ đọc mấy tin nhắn lại cảm thấy trở nên thập phần thong thả.
Tâm nguyện: Tái kiến
Hận sao? Không hận, Mặt trời lặn Tây Sơn chính là đạo dàn ý cùng mười tám chương đầu, nhưng một trăm chương sau là chính hắn tự viết ra. Vui vẻ sao? Không vui, Tô Nguyện cậu lại mất đi một bằng hữu, kia mệt sao? Mệt... Mệt chết đi...
"Răng rắc..." Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ, là thanh âm cửa mở, sau đó là thanh âm giầy ma sát trên mặt sàn, cậu biết, là người nọ đã trở về.
Đột nhiên trong lúc này rất muốn nhào đến trong lòng người nọ, đi cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn...
Tô Nguyện quả thật làm như vậy.
Tô Nguyện chạy ào ra khỏi phòng, ôm thắt lưng Phương Chính, tựa đầu chôn ở trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, hương vị sạch sẽ...
Phương Chính toàn thân cứng ngắc đứng ở tại chỗ, hắn một tay cầm bao công văn, một tay xách theo một gói to từ siêu thị, sau đó hai tay giơ lên, nhất thời không biết nên đưa tay để chỗ nào.
"Ôm tôi..." Tô Nguyện từ từ nhắm hai mắt ở trong lòng hắn nhẹ nhàng nói.