Buổi tối bởi vì Tô Nguyện hành động không tiện cho nên kế hoạch đi ra ngoài ăn quyết định đổi thành ở nhà ăn, lúc Phương Chính đi ra ngoài mua đồ ăn, Phương Nhiễm chết sống đều đòi đi cùng, nói cái gì mà có lẽ sẽ gặp lại nam nhân kia.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, sau vẫn là đồng ý. Quả nhiên muội muội hắn thay đổi thất thường, bỗng nhiên nổi hứng, chính là khi thấy nàng chờ mong như vậy thì hắn cũng hi vọng hai người có thể gặp lại. Ngọn núi kia là một khu du lịch, mỗi ngày đều có du khách phương xa đến đây, bọn họ thường thường là đến một ngày sau liền đi, cho nên người nọ hiện tại còn ở thành thị này hay không đều rất khó nói.
Trong nhà liền chỉ còn một mình Tô Nguyện, bởi vì hành động không tiện liền ôm ipad nằm trên sô pha ngoạn, thời điểm đang lướt Weibo đột nhiên hiện ra một tin nhắn, nhìn đến võng danh quen thuộc cậu liền sửng sốt, thật không ngờ người này còn liên lạc lại.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Có đó không?
Tâm nguyện: Ân, có
Tô Nguyện không nghĩ tới sinh thời còn có thể cùng hắn nói chuyện phiếm, cậu còn nghĩ đến lần trước là lần cuối cùng! Làm hại cậu tâm tình nặng nề một thời gian dài.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Cậu ở B thị?
Tô Nguyện không rõ vì cái gì người này muốn hỏi chuyện của mình, thông tin cá nhân của cậu không phải đều ghi rõ ở trên diễn đàn sao, thông tin trên đó đều là thật a, này còn cần hỏi sao?
Tâm nguyện: Đúng vậy, anh muốn tới chơi sao?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Thực khéo tôi hiện tại ngay tại B thị, ngày nào đó đi ra ngoài ăn bữa cơm đi.
Tô Nguyện không nghĩ tới người nọ sẽ ở B thị, trời ạ! Nhưng đừng nhờ cậu làm hướng dẫn du lịch a! Cậu trên cơ bản một bước không ra khỏi cửa, xuất môn còn phải mang theo Phương Chính, làm sao có năng lực làm hướng dẫn du lịch! Kêu thánh mù đường làm hướng dẫn du lịch không phải là mù dắt mù xuống hố sao!
Tâm nguyện: Ăn một bữa cơm có thể, nhưng tuyệt đối đừng kêu tôi làm hướng dẫn du lịch, tôi mù đường a...
Tô Nguyện ăn ngay nói thật.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Vậy cậu bình thường xuất môn làm sao?
Tâm nguyện: Tôi không mấy khi xuất môn... Ai, trạch a
Mặt trời lặn Tây Sơn: Nên dành thời gian để ra ngoài đi
Tô Nguyện: Tôi có một người hướng dẫn rồi, không sợ
Đột nhiên Tô Nguyện bắt đầu thấy vui vẻ, có chút cười nhỏ.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Chúng ta hẹn trước cái thời gian đi
Tâm nguyện: Hảo
Hôm nay ngày , Phương Nhiễm đến mới đi, cho nên từ về sau đều rảnh.
Tâm nguyện: Tôi thì sau ngày đều có thời gian, anh xem một chút đi
Mặt trời lặn Tây Sơn: tôi đi rồi, vậy đi
Tâm nguyện: được!
Ước hảo thời gian xong, hai người lại khoái trá nói chuyện phiếm vài câu, hoàn toàn không có bị chuyện đã xảy ra đoạn thời gian trước ảnh hưởng.
Phương Chính cùng Phương Nhiễm sau khi trở về nhìn đến Tô Nguyện tươi cười đầy mặt ngoạn ipad, Phương Chính biểu tình mềm mại hơn, mà Phương Nhiễm vẫn đều là dài mặt, trên mặt đầy bất mãn, nàng hiện tại tâm tình phi thường không tốt.
"Anh hai, anh nói xem người nọ có thể hay không đã đi rồi?" Phương Nhiễm buồn bực mở miệng, trên đường trở về nàng vô cùng chán nản, ở khắp khu phố nhìn chung quanh, chính là không thấy được thân ảnh quen thuộc. Quả nhiên duyên phận này này nọ không thể cầu a...
"Có lẽ vậy." Phương Chính vừa đổi dép lê vừa nói ra một đáp án không xác định.
"A a a a! Anh hai, anh đừng đả kích em, em thật vất vả mới gặp được người như vậy! Rất khó được không?" Phương Nhiễm đều sắp phát điên rồi.