Hai người đưa Phương Nhiễm về nhà, Phương Chính sớm đã đem phòng quét tước xong, rồi ôm chăn gối cùng đồ đạc linh tinh của mình đến phòng Tô Nguyện. Đối với việc này, Tô Nguyện cũng không tỏ vẻ gì.
Vì để cho Phương Nhiễm chơi tận hứng, Phương Chính trước đó vài ngày đều tăng ca sau đó thành công xin được ba ngày nghỉ.
Hôm nay buổi tối sau khi cơm nước xong, Phương Chính cùng Phương Nhiễm hai người cùng nhau dọn dẹp, Tô Nguyện không có việc gì nằm ở trên sô pha nhìn. Dường như cơm nước xong nằm sô pha xem Phương Chính bận rộn từ lâu đã trở thành thói quen của cậu.
"Anh hai, em phát hiện anh nấu ăn càng ngày càng ngon nha." Thời điểm rửa chén Phương Nhiễm liền khen, nói xong còn chẹp chẹp cái miệng, tỏ vẻ thật sự ăn rất ngon.
Phương Chính đem bát rửa xong úp cẩn thận mới quay sang: "Ân, gần đây anh học được thêm vài món mới, có cơ hội sẽ nấu cho em ăn."
Phương Chính đối Phương Nhiễm lúc nào cũng đều tản ra một loại cảm giác "chiều em gái".
Hoàn hảo biết Phương Chính thích mình, bằng không cậu thật đúng là hoài nghi hắn là không phải đối với muội muội mình có ý tứ gì chứ!
Bất quá muội muội Phương Chính quả thật rất tuyệt, thân cao m lại còn có một đôi chân dài, dáng người thì hoàn hảo, không quá gầy, cũng không quá béo, phi thường có khí chất. Nhan sắc cũng phi thường tốt! Nếu Tô Nguyện không có bị Phương Chính bắt mất, Phương Nhiễm nhất định sẽ là nữ thần trong lòng cậu!
Đáng tiếc a... Cậu đã bị ca ca nàng nhận thầu mất rồi... Mấy thứ này chỉ ở trong lòng ngẫm là tốt rồi.
"Được a, anh hai là tốt nhất!" Phương Nhiễm mặt mày hớn hở, cười đến vui vẻ.
Phương Chính sủng nịch dùng tay niết niết mặt Phương Nhiễm, ân, không có thích như niết mặt Tô Nguyện, "Em a, đều lớn như vậy còn giống tiểu hài tử." Nói là nói như vậy, nhưng không có ngữ khí trách cứ gì, ngược lại phi thường sủng nịch.
Tử cơ lão cộng thêm chiều em gái! Tô Nguyện trắng mắt liếc người trong bếp một cái, trong lòng phun tào nói. Nhìn đến hai người bọn họ thân mật như vậy làm cho cậu như thế nào có thể dễ chịu! Như thế nào có thể!
Nhưng mà cho dù là ghen cũng không thể biểu đạt quá rõ ràng, dù sao đã có vết xe đổ... Hậu quả rất dọa người!
Tựa hồ oán niệm trong lòng Tô Nguyện quá lớn, làm cho Phương Chính cùng Phương Nhiễm đều chú ý tới. Phương Nhiễm nhìn người nằm trên sô pha sắc mặt không phải tốt lắm, bèn hì hì cười, đối Phương Chính nói, "Anh hai, nhìn vợ của anh kìa, có oán niệm gì đều thể hiện rõ hết trên mặt rồi... Ha ha ha ha ha ha..." Sau đó thực không có hình tượng cười đến lăn lộn.
Nhắc tới Tô Nguyện, Phương Chính lập tức liền khẩn trương hẳn lên, tay đều không kịp lau khô đã chạy qua đó, đối với Tô Nguyện lại sờ cái trán để xem nhiệt độ cơ thể, "Em làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"
Nhìn Phương Chính bộ dáng khẩn trương hề hề, Tô Nguyện vô luận như thế nào cũng đều không tức giận được, chính là thanh âm không rõ nói, "Đồ ngốc."
Phương Chính lại càng thêm ngốc ngốc, chớp chớp ánh mắt hồi lâu đều không có phản ứng lại.
Phương Nhiễm lại bất đồng, nghe xong thực không khách khí cười ra tiếng, "Ha ha ha ha cáp... anh dâu, vất vả cho anh rồi ha ha ha ha ha ha, anh hai em là tên đại ngốc đó ha ha ha..." Sau đó cười đến ôm bụng sắp tắc thở luôn...
Tô Nguyện đối nàng cười không sao cả, nhún nhún vai, "Anh đã quen như vậy rồi ╮[╯▽╰]╭"
Phương Chính sau khi phản ứng lại mặt liền trở nên đỏ rực, nhìn Tô Nguyện cùng Phương Nhiễm ánh mắt đều mang theo dày đặc u oán, tựa hồ than thở: "Hai người đúng là đại phôi đản, khi dễ người khác"
Phương Nhiễm đối với ca ca nàng như vậy đã hoàn toàn miễn dịch, chỉ hì hì cười, trong chốc lát đem vài cái bát cuối cùng rửa sạch.
Phương Nhiễm không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể hướng Tô Nguyện cọ cọ, trên sô pha chỉ vừa một người Tô Nguyện nằm, lại thêm một Phương Chính quả thực chật chội dị thường! Cố tình Phương Chính còn cố chết đi cọ cọ Tô Nguyện. Tô Nguyện tỏ vẻ kinh hoảng: Má ơi, hiện tại liền muốn thành con mèo nhỏ luôn sao? Kể cả muốn làm mèo nhỏ cũng phải tùy người a! Tên to xác này làm sao có thể giống mèo nhỏ, là con hổ bự thì đúng hơn!
Phương Chính trong lòng hảo ủy khuất: trên mạng rõ ràng nói thi thoảng ngẫu nhiên đối với người yêu bán manh sẽ làm cho cảm tình tăng thêm một chút thú vị, baidu ngươi gạt ta...
Phương Chính trong lòng đem mười tám đời nhà baidu ra mắng một lượt, baidu tỏ vẻ oan uổng a! Tư liệu này rõ ràng đều là truyền nhau trên mạng! Muốn gạt người cũng là bằng hữu trên mạng gạt người a!
Nháo cũng nháo xong, cuối cùng ai nấy đều tự trở về phòng ngủ.
Giường Tô Nguyện lúc trước mua là giường lớn, cho nên dù là hai người nằm đều dư dả, hoàn toàn có thể chịu một phen kịch liệt vận động! [ khụ khụ...
Tô Nguyện nằm ở phía bên phải giường nghịch di động, Phương Chính ngủ bên trái, vẫn lăn qua lộn lại, động tĩnh lớn như vậy lại thật sự không có làm cho Tô Nguyện chú ý tới hắn.
Vì thế Phương Chính lại u oán, sau đó tội nghiệp cọ đến bên người Tô Nguyện, nhẹ nhàng kéo quần áo Tô Nguyện, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Tô Nguyện khó hiểu nhìn hắn, "Anh làm cái gì vậy?"
Phương Chính vặn vẹo xiết chặt người cậu, sắc mặt ở dưới ngọn đèn cam sắc có vẻ có chút ái muội, "Anh... anh nhàm chán."
Tô Nguyện ném cho hắn một cái liếc mắt, "Anh thấy nhàm chán thì tự mình chơi a, tìm em để làm gì?"
Phương Chính mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, "Anh... Anh nghĩ... muốn..."
"Ân?" Tô Nguyện tùy tiện ứng một tiếng, tiếp tục nghịch di động.
Phương Chính không vui, khuôn mặt bình tĩnh áp lên thân mình Tô Nguyện, đem di động của cậu cướp đi ném sang một bên.
"Anh làm gì vậy a!" Tô Nguyện khó hiểu nhìn người đang đè nặng mình, ngọa tào, nặng quá! Cậu sắp bị áp chết rồi!!
Phương Chính dùng thứ sớm đã ngẩng đầu cọ cọ lên người Tô Nguyện, biểu đạt ý tứ của chính mình.
Tô Nguyện lập tức hiểu được, nguyên lai là động dục?... Làm cậu tưởng chuyện gì.
"Nga, anh bình tĩnh lại một lúc là tốt rồi." Tô Nguyện thực vô tình cự tuyệt, sau đó tránh khỏi cái ôm, nằm sang một bên tiếp tục nghịch di động, giống như trong mắt cậu chỉ có di động.
Phương Chính nổi giận, hậu quả thực nghiêm trọng!
Hắn lại áp lên, không nói hai lời đưa tay lấy điện thoại ném ra xa, sau đó mặc kệ Tô Nguyện biểu tình như thế nào đối với hắn, liền cắn một phát lên cổ cậu, đầu tiên là dùng răng nanh cẩn thận cắn, sau đó vươn đầu lưỡi đi liếm, cuối cùng dùng sức mút vào. Vì thế, một cái vệt ô mai liền sinh ra!
Tô Nguyện ăn đau, trong mắt thủy quang hiện lên, vô luận cậu nói như thế nào, đẩy như thế nào đều không thể đem Phương Chính đẩy ra, ngược lại làm trầm trọng thêm vấn đề. Cậu không dám lớn tiếng la lên, cách vách còn có Phương Nhiễm, chỉ ngăn cách bằng một bức tường, thực dễ dàng nghe thấy.
Phương Chính nhìn dấu ô mai, đó là trừng phạt đối Tô Nguyện không để ý tới hắn! Con thỏ nóng nảy còn cắn người, hắn nóng nảy cũng cắn!