Văn Tiêu rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, bà ngoại đang ngồi trên ghế salon đeo kính lão đọc sách.
Thấy ánh sáng của đèn, Văn Tiêu lên tiếng nhắc nhở, “Bà ngoại, ánh sáng không đủ, không tốt cho mắt.”
“Rửa xong bát nhanh vậy sao?” Bà ngoại gỡ mắt kính, cười nói, “Già rồi, quên không bật đèn đủ sáng.” Vừa nói, bà lão vừa cầm kính lão chỉ chồng sách đặt trên bàn trà nhỏ, “Hai ngày trước bà đã nói với cháu, bà có học sinh cũ là giáo viên cao trung, xế chiều hôm nay cậu ấy mang bài thi đến có thể dùng được cho cháu, bài thi phụ đạo cũng mang đủ tới, cháu tự xem rồi chọn đi. Cái gì dùng được thì tốt, cái gì thiếu thì mua sau.”
Văn Tiêu ngồi xuống ghế salon, đưa tay với lấy một quyển bài thi Vật lý ở trên cùng, tùy ý lật vài trang, phát hiện nội dung không có gì mới lắm, miệng đáp, “Tài liệu phụ đạo một quyển là đủ dùng, không cần mua thêm nữa. Ở trường mỗi giờ một môn học đều phát tài liệu nội bộ, rất dày.”
“Học hai ngày rồi, cảm giác thế nào? Hiểu được rất nhanh sao?”
Văn Tiêu không lật sách nữa, lẳng lặng nhìn sang. Biết tính tình đứa cháu ngoại này từ nhỏ đã kiêu ngạo, đặc biệt là học nhanh hơn một lớp cũng không nhận thua, đừng nói là sợ, bà ngoại cười nói, “Được được được, bà ngoại sai rồi. Bà không nên nghi ngờ năng lực học tập của cháu, chúng ta như vậy dĩ nhiên có thể hiểu được!”
“Vâng.” Văn Tiêu đứng dậy ôm một chồng sách Toán trong tay, trong miệng ngậm viên ô mai, lúng búng nói, “Cháu đi đọc sách đây.”
“Đi đi.” Bà ngoại đeo kính lên lần nữa, “Khi nào cháu mệt, ra đây ăn hai miếng hoa quả để mắt nghỉ ngơi một chút.”
Đợi Văn Tiêu đi đến cửa phòng ngủ, bà lão nhìn chằm chằm trang sách, hạ thấp giọng, “Tiêu Tiêu, mặc dù —-dù thế nào cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, bà ngoại chỉ hi vọng cháu sống khỏe mạnh, chắc chắn ba mẹ cháu cũng nghĩ như vậy.”
Đột nhiên nghe thấy giọng bà liền ngừng tay, Văn Tiêu đứng yên tại chỗ, ánh nến run rẩy trong gió khiến bóng hình rơi trên sàn nhà cũng lung lay theo, một lúc sau mới nghe thấy cậu nhẹ giọng đáp một tiếng, “Bà yên tâm, cháu biết rồi.”
Hành lý của Văn Tiêu đến vào sáng thứ bảy. Cậu tới Minh Nam chỉ mang theo một rương hành lý, bên trong một nửa là sách, một nửa là quần áo. Những thứ khác nhét vào túi, mang đi gửi bưu điện. Tiện thì có tiện hơn thật nhưng tốc độ chậm chạp như chó, khiến Văn Tiêu nghi ngờ mấy bọc hành lý lớn của mình có phải chạy hai vòng quanh địa cầu rồi không.
Giọng nói khác thường của nhân viên bưu điện vang lên, “Đồ chết tiệt, giả vờ cái gì? Chúng tôi chính là không mang đến tận cửa đấy, cậu tự đến lấy đi!”
Giọng nói lẫn với tạp âm và tín hiệu, Văn Tiêu cầm điện thoại di động ra xa.
Chờ người kia nói xong, cậu mới đưa ống nghe lại gần trả lời, “Biết rồi, bây giờ đến đây.”
Mặc dù đang mùa đông nhưng tiết trời đã lập xuân, hai tháng khô hanh đã thế chỗ cho tiết trời giá rét. Không khí ở Minh Nam rất tốt, hôm qua lẫn hôm nay đều có nắng. Từ hành lang đi ra, Văn Tiêu bị ánh mặt trời rọi vào híp mắt một cái. Cậu đội mũ áo hoodie màu đen lên, hơi cúi đầu xuống, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.
Bưu điện không xa lắm, đi bộ chỉ mất khoảng phút, cứ theo đường thẳng mà đi. Văn Tiêu mở bản đồ trên điện thoại ra nghiên cứu đường đi, chọn đường tắt.
Đường Cửu Chương đúng như cái tên, cùng một trình độ với đề Toán học phức tạp, Văn Tiêu cầm điện thoại di động, bị một cái tường gạch chặn trước mặt, nghi ngờ sâu sắc có phải bản đồ này có vấn đề gì hay không. Nếu không thì là bức tường này có vấn đề, dù sao nguyên nhân lạc đường cũng không phải do cậu.
Đang chuẩn bị quay về đường cũ, từ lối rẽ đột nhiên xuất hiện một bóng người lùn lùn màu hồng, bím tóc đuôi sam trên đầu vung vẩy trong không khí nửa vòng, hai mắt nhắm lại giống như một viên đạn nhỏ lao về phía trước.
Văn Tiêu nhận ra —–đây là cô bé làm đề Toán học sai bét kia. Cậu đưa tay níu lấy mũ áo của cô bé, “Đừng chạy nữa, đằng trước không có đường.”
Cô bé phanh gấp tại chỗ, chiều cao không đồng đều, cỏ lau ven đường mọc thành biển, ngửa đầu nhìn, “Anh Coca?” Lại mở đôi mắt to tròn nhìn về phía bức tường sau lưng Văn Tiêu, ngây người hai giây rồi hô lớn, “Anh hai——” hô xong thì không biết nói gì, học theo lời Văn Tiêu, “Đừng chạy nữa, đằng trước không có đường.”
Giống như lời triệu hồi, lời vừa dứt xong từ trong ngõ có một người mặc áo khoác mỏng màu đen đến trước mặt Văn Tiêu, mở miệng: “Con mẹ nó chết tiệt, hết năm rồi xài không hết nên chi một đống tiền mừng tuổi để đi xây bức tường như này?”
Trong đầu Văn Tiêu nghĩ, lời này cũng là điều cậu muốn nói.
Người vừa đến, đoán từ vẻ ngoài chắc cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu. Kiểu tóc đầu đinh đúng mực, chân tay thẳng tắp, cơ thể sạch sẽ nhanh nhẹn, dáng dấp thuận mắt. Trang phục lao động mặc trên người hơi rộng, trên quần phủ một lớp kim loại màu bạc không biết từ nơi nào khiến người ta nghi ngờ có phải bụi ở Minh Nam quá dày hay không.
Văn Tiêu đứng bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo, lên tiếng nhắc nhở, “Có người đuổi tới.”
Sau đó cậu nhìn thấy phản ứng đầu tiên của người này là đẩy em gái ra sau lưng che chắn.
Trì Dã quan sát xung quanh, tầm mắt rơi vào một thanh gỗ lăn lóc trên đất, cũng không ngại bẩn, dùng chân móc một cái, đá gậy gỗ lên không trung rồi chộp vào tay, theo thói quen huơ huơ vài cái, hướng ra sau lưng hỏi, “Nha Nha, bây giờ em đếm được tới bao nhiêu?”
“, , , , ——–”
“Có đếm được tới không?”
Nha Nha tự hào trả lời, “Em đếm được!”
Khóe miệng Trì Dã nhếch lên, đuôi mắt ánh lên sát khí, “Vậy là được rồi, đi ra cạnh bức tường kia, nằm sấp nhắm mắt đếm đến , nghe chưa?”
“Em biết rồi!”
“Ngoan lắm, đi đi, không bảo mở thì không được mở mắt ra đâu đấy.”
Dặn dò xong, chờ Nha Nha nằm cạnh bức tường nhỏ giọng bắt đầu đếm, Trì Dã mới nhìn thấy Văn Tiêu, “Người anh em, mau đi đi, nếu không lại bị hiểu lầm là đồng bọn của tôi ——”
“Tiểu tử Trì Dã mày lợi hại ghê, con mẹ nó nhanh như vậy đã tìm được người giúp? Không dám đơn độc đánh để chết vui vẻ sao, hay mày sợ ông nội mày?”
Trì Dã nhìn Văn Tiêu cười một tiếng không biết làm sao, buông tay, “Lần này hết cách rồi.”
Quan sát người “đồng bọn” một lượt từ đầu đến chân —– dáng người cao không tệ, nhưng gầy gò, khí chất lại nho nhã yếu đuối, sắc mặt cùng môi lại nhợt nhạt không có huyết sắc, khiến người ta hoài nghi có phải người này thiếu dinh dưỡng lẫn thiếu sự rèn luyện không.
Trì Dã đề nghị: “Hay là cậu ra đếm cùng em gái tôi?”
Văn Tiêu quét mắt nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.
Gậy gỗ trong tay Trì Dã xoay một vòng, “Cậu nói xem, bây giờ tôi nói với hắn cậu chỉ là một người qua đường, phải chạy về nhà ăn cơm tối, bọn họ có tin không?”
Văn Tiêu nghi ngờ đầu óc người này không được thông minh cho lắm: “Bây giờ là giờ sáng.”
“Ừ nhỉ?” Trì Dã thay đổi lời nói, “Hay là chạy về nhà ăn cơm trưa?”
Văn Tiêu đánh giá, đầu óc người này thực sự không bình thường.
Tất cả những người đối diện đã vào vị trí, nhìn sơ qua không dưới mười người, đang la hét khoe uy thế, nhìn ai cũng như đã từng tu hành qua “Quốc mạ tất bối ngữ điều”
Vì mình không edit được tên chuẩn cuốn sách nên sẽ để nguyên từ Hán Việt này
Văn Tiêu dời ánh mắt ra chỗ khác, hỏi Trì Dã, “Cậu dẫn một đám ong vò vẽ này từ đâu ra vậy? Vo ve đến phiền người.”
“Anh trai à, cái này không phải chiêu phong dẫn điệp sao?” Trì Dã cười lên, đuôi mắt cong cong nhưng trong mắt không có một nửa ý cười. Hắn nhìn chằm chằm phe đối diện, miệng hỏi Văn Tiêu, “Chắc chắn không đi sao? Một lúc nữa là cậu không đi được đâu.”
chiêu phong dẫn điệp: dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý so sánh rằng hấp dẫn được sự chú ý của người khác
Văn Tiêu từ cạnh bức tường bẻ ra một đoạn ống nước bỏ hoang dài khoảng một cánh tay, cầm thử trong tay, cảm thấy thuận tay liền hỏi ngược lại Trì Dã, “Tôi đi rồi, một mình cậu có thể bảo vệ được em gái mình sao?”
Trì Dã nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Văn Tiêu, lời nói đứng đắn hơn hẳn, “Cảm ơn, hôm nào tôi mời cậu uống bia.” Nói xong lại bổ sung thêm, “Loại đồng một chai đó, đắt hơn tôi không mua nổi.”
Văn Tiêu lười đáp.
“, , , , , ….”
Trì Dã dẫn đầu xông lên, một gậy quét qua thẳng hướng mặt người mà đập, người đi đầu phe kia kêu đau một tiếng, máu mũi liền tràn ra. Kẻ tấn công vẫn đánh tới liên tục, Trì Dã vẫn nhởn nhơ nói chuyện, “Giờ đến lượt cậu, khởi đầu tốt đẹp, đại cát đại lợi!”
Vừa đánh Trì Dã vừa liếc mắt về phía Văn Tiêu, phát hiện người này đeo mắt kính màu bạc tinh tế, mũ đội nghiêm chỉnh, giống như con mọt sách ở xã, bộ dạng tư văn gà yếu, không nghĩ tới vừa ra tay lại ác liệt lưu loát đến vậy, một đoạn ống nước nhựa trong tay cậu ta như trở thành một cây trường thương đáng tin cậy, nơi nào quét qua nơi đó gặp hoạ.
Cứ tưởng là dân thường, không nghĩ tới là một vị tướng.
“, , , ——”
“Nha Nha, tối hôm qua em uống canxi nuốt luôn cả rồi sao?”
Nghe Trì Dã nói chuyện, âm thanh đếm số của Nha Nha dừng lại, qua mấy giây lại tiếp tục đếm lại, “, , ….”
Đánh ngã ba người, Văn Tiêu đổi ống nước nhựa cầm bằng tay phải đã tê rần chuyển sang tay trái hỏi Trì Dã, “Cậu bảo em gái cậu đếm tới , có phải quá sức với nó không?”
Một cước đạp thẳng lên người đánh lén sau lưng Văn Tiêu, Trì Dã quay gậy gỗ trong tay, mười phần kiêu ngạo huýt sáo, “Yên tâm đi, con bé đếm đến liền bắt đầu đếm ngược lại từ , cứ lặp đi lặp lại vô hạn. Từ nhỏ đến lớn tôi nghe nó đếm qua không biết bao nhiêu lần rồi.”
Văn Tiêu: ….
Nhìn chung độ khó trận này so với dự đoán của Văn Tiêu thấp hơn, hoặc có thể nói là đồng bọn của cậu rất mạnh, không làm vướng chân nhau.
Dù sao thì hiện tại Văn Tiêu đang rất cao hứng, phải biết rằng trời đang rất lạnh, vận động một chút sẽ tương đối ấm áp.
Cho đến khi tên cuối cùng bỏ chạy mất dạng, Văn Tiêu ném ống nhựa xuống đất, phủi bụi một chút, cuối cùng cởi mũ xuống.
Vẫn nghe thấy tiếng đếm số từ phía sau, đang đếm đến , , .
Một chân Trì Dã đạp lên tường, cả người lười biếng dựa lên vách tường, gọi em gái từ xa: “Đếm mệt chưa, nghỉ ngơi đi.”
Nha Nha dừng đếm một chút, dài giọng than phiền: “Mệt lắm, tại sao vẫn chưa đếm đến vậy?”
Trì Dã: “Anh cũng muốn hỏi em đấy, tại sao vẫn chưa đếm đến ?”
Gọi em gái nhà mình ra đây, Trì Dã đảo mặt về phía đồng bọn tạm thời duy nhất đang đứng bên cạnh.
Liền phát hiện diện mạo tên này đúng là một con mọt sách, rõ ràng là gương mặt gieo họa cho các cô gái trẻ! Thời điểm động thủ lại lạnh lùng mà sắc bén, vì mắt kính che mất nên ban đầu không nhìn ra được.
Hắn vừa muốn mở miệng nói cảm ơn liền nghe thấy đồng bọn tạm thời của mình hỏi em gái hắn, “Tóc làm sao vậy, tóc mái bị chó gặm hả?”
Nha Nha sờ tóc mái của mình, nghiêm túc trả lời: “Không phải chó gặm, là anh hai em kéo!”
Trì Dã: “…”
Hắn ho nhẹ hai tiếng, dời sự chú ý của hai người sang mình, tay xoa đầu em gái: “Quen biết sao?”
Nha Nha gật đầu, “Đây là anh Coca!”
Trì Dã biết, người ta mua Coca, nhóc liền thu của người ta quá ba đồng, chủ nợ đó.
Một tay nhét trong túi quần lao động màu đen, Trì Dã nghiêm túc dạy dỗ em gái mình, “Nha Nha, không được gọi người ta là “anh Coca” biết chưa?”
Văn Tiêu: “…”