Trên bả vai, nhiệt độ cơ thể của Trì Dã rất nóng, hô hấp phả ra khiến Văn Tiêu thấy ngứa nhưng cậu vẫn đứng rất vững, không động đậy cũng không lên tiếng.
Âm thanh leng keng từ công trường xây dựng dần dần lắng xuống cho đến khi không nghe thấy gì nữa. Sau khi khách ở quầy bán thịt nướng về hết, ông chủ từ trong quầy đi ra, ngồi trên băng ghế nhựa hút một điếu thuốc.
Văn Tiêu nhìn chăm chú biển hiệu cửa tiệm đối diện bên đường đang lóe lên ánh đèn neon, chợt nhớ ra một tối trước đây, cậu thức khuya đến ba giờ sáng làm đề, lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đang định mở cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng động rất nhẹ bên ngoài——
Bà ngoại nghĩ rằng cậu đã ngủ, từ phòng ngủ đi ra, nhẹ nhàng mở cửa thư phòng. Không bao lâu sau thì tiếng khóc truyền ra. Âm thanh rất nhẹ, rất kiềm nén, sợ đánh thức cậu.
Cậu đứng phía sau cửa phòng ngủ, tay đặt lên nắm cửa kim loại lạnh như băng chăm chú lắng nghe, trong lòng không rõ cảm xúc thế nào.
Bọn họ ở cùng một nơi, cố gắng tỏ ra hết sức bình thường trước mặt đối phương, trạng thái ổn định bình tĩnh, giống như chuyện đã qua bị thời gian xóa đi tất cả gai nhọn, những thứ sắc nhọn này không thể nào đâm trúng bọn họ nữa, càng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nếu không như vậy thì còn cách nào khác sao?
Đến tận bây giờ, cậu và bà ngoại vẫn không dám nhắc lại những ký ức khiến người ta suy sụp từng xảy ra trong quá khứ.
Bất hạnh luôn nhiều hơn hạnh phúc, đây chính là nhịp điệu của cuộc sống.
Trên đường một chiếc taxi chạy qua, lúc đi ngang qua còn bấm còi.
Văn Tiêu bỗng nhiên nghe thấy Trì Dã nói, “Cậu thơm thật.”
Văn Tiêu: “Muốn đánh nhau à?”
Trì Dã thấp giọng bật cười, giọng hơi trầm xuống, “Cái tính động tí là thích đánh nhau này của cậu thật khiến người khác muốn trêu ghẹo.”
Văn Tiêu không muốn để ý đến lời của kẻ đang say.
Trì Dã vẫn không buông tha, lại còn cố tình nhấn mạnh lần nữa: “Bạn cùng bàn, cậu thơm thật đấy, tôi không nói dối đâu.”
Văn Tiêu lười mở miệng, nhấc chân phải lên gối một cước.
Trì Dã phản ứng rất nhanh, một tay cản lại bước tấn công của Văn Tiêu, lại lùi về sau vài bước, “Quân tử dùng miệng không dùng chân, hơn nữa cậu lên gối tôi sẽ nôn ra mất.”
Văn Tiêu cau mày quan sát Trì Dã, do dự đứng sang bên cạnh vài bước, “Đứng vững được không?”
Trì Dã “ừ” một tiếng, “Đầu còn đang choáng, trong dạ dày như muốn dời sông lấp biển, nhưng mà tôi không ngã được đâu. Cảm ơn cậu, nếu cậu không đến, hôm nay tôi chỉ còn nước ôm cột đèn mất. ” Vừa nói hắn vừa chỉ sang cột đèn bên đường, nhìn theo hướng đó, đập thẳng vào mắt là tầng tầng lớp lớp đủ các loại quảng cáo lớn nhỏ, nhìn trông chẳng ăn nhập gì với hắn cả.
Trì Dã thu lại ngón tay.
Văn Tiêu không để ý, nhìn đồng hồ, “Bây giờ cậu đi đâu, về nhà không?”
“Trước đây tôi sẽ không về giờ này, Nha Nha mới ngủ không lâu, nếu tôi trở về phát ra tiếng động gì, chắc chắn con bé sẽ ngay lập tức tỉnh giấc nhảy khỏi giường chạy ra đón tôi.”
Cuối cùng hai người đến sân bóng rổ, chính là nơi cách không xa tầng dưới nhà Văn Tiêu.
Bây giờ đã rất muộn, ma quỷ gì đó chẳng thấy gì, có con mèo hoang đang chạy loạn trong lùm cây, tiếng kêu rất dọa người. Không biết tại sao mấy hộ gia đình ở tầng dưới mơ hồ truyền tai nhau câu chuyện rằng, có một âm thanh “× bằng bao nhiêu? Anh biết bằng rồi, vậy tại sao không phải ×? × không được sao?” vang lên, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Văn Tiêu đá văng hòn đá dưới chân, ngửa cổ nhìn cột bóng rổ, “Đến đây làm gì?”
“Chơi bóng rổ?”
Văn Tiêu nhìn vào mắt Trì Dã giống như nhìn một kẻ say mất trí.
Trì Dã ngồi dưới rổ bóng, hai chân duỗi thẳng, đôi chân nhìn như dài đến hai mét tám. Hắn hất cằm về phía trước, “Từ lúc còn nhỏ tôi đã thường xuyên được bố dẫn ra cái sân này chơi bóng rổ, chân ông ấy rất dài, mỗi bước đi rất nhanh, khi đó tôi còn lùn lắm, không tài nào đuổi kịp. Tôi liền chơi xấu ôm chân ông ấy không chịu buông. Không ngờ ông ấy đứng yên một chỗ cũng ném trúng một quả bóng vào rổ.”
Không biết có phải vì người này uống rượu hay không, lần đầu tiên Văn Tiêu nghe thấy chuyện gia đình từ miệng hắn.
Hắn trả lời: “Binh bất yếm trá, cuối cùng thắng thua vẫn phải dựa vào thực lực.”
Trong lòng Trì Dã gợn sóng nhưng lập tức ổn định lại, hắn ngẩng đầu cười, “Tôi phát hiện ra rồi nhé, bạn cùng bàn, cậu rất thù dai, mỗi câu tôi nói cậu đều nhớ rõ.”
Không biết có phải thấy lạnh hay không, Văn Tiêu kéo mũ đen đội lên, ánh sáng lờ mờ không đủ sáng, chỉ thấy chiếc cằm nhọn trắng như tuyết của cậu.
Văn Tiêu kéo kéo cặp sách trên vai, “Chẳng qua trí nhớ của tôi tốt.”
“Sau đó tôi dẫn Nha Nha đến đây chơi bóng rổ một lần, chân tôi dài, chân con bé ngắn, nó ngốc lắm, mãi không giành được bóng, không như tôi lúc còn nhỏ rất thông minh. Con bé khóc tại chỗ, nước mắt nước mũi chảy dài, không biết lấy từ đâu ra một cây kẹo que ngậm trong miệng, vừa ăn vừa lúng búng kêu anh hai cố lên không rõ.”
Văn Tiêu không hỏi bố cậu đâu rồi, câu trả lời này thậm chí không cần phải suy nghĩ để đoán, không đến đây cùng hắn nữa, hẳn là qua đời rồi.
Nhớ ra chuyện gì, Văn Tiêu đưa túi nilon thịt nướng đang xách trong tay ra trước mặt hắn, “Triệu Nhất Dương nói mang cho cậu, thịt nướng mua ở phố ăn vặt.” Sau đó nhận ra, “Chắc là đã nguội rồi.”
Vừa nói cậu vừa thu tay lại.
Không ngờ động tác của Trì Dã nhanh hơn, hắn đưa tay giật lấy túi nilon đang móc trong tay Văn Tiêu, “Cậu mang từ trường học về xa như vậy, bỏ đi thì lãng phí lắm, để tôi thử một miếng.”
Nói xong, hắn cắn một miếng, “Sh! Cay quá.”
Văn Tiêu thấy hắn còn muốn ăn nữa, đưa tay ra trước mặt Trì Dã, “Dạ dày cậu tốt nhỉ?”
Có lẽ ý thức được vừa bị chuốc đầy một bụng rượu, Trì Dã tự giác cầm túi thịt xiên nướng nhét lại vào tay Văn Tiêu, “Được rồi, tôi không ăn nữa.”
Chờ Văn Tiêu vứt rác quay trở lại, hắn đứng lên, hơi choáng váng, tay phải chống lên cột bóng rổ chầm chậm mới đứng vững được.
“Đi thôi, về nhà.” Ánh mắt hắn mờ mịt không biết nhìn vào đâu, “Nhớ lại những chuyện đó…thật ra chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tại thời khắc này, khung cảnh bên ngoài dù có nổi bật bao nhiêu, ngoài việc khiến người ta đắm chìm vào những ký ức tốt đẹp thì chẳng còn tác dụng gì, ngay cả an ủi cũng không làm được.
Không đợi Văn Tiêu trả lời, Trì Dã kéo khóa áo khoác lên, hai tay nhét vào túi, quay người đi khỏi cửa sân bóng rổ.
Lúc hắn đi ngang qua cậu, Văn Tiêu nghe thấy Trì Dã nói—– “Vì vậy, tôi muốn trở thành vầng thái dương vì chính bản thân mình.”
Ba ngày sau, Trì Dã không đến trường. Triệu Nhất Dương muốn hỏi cảm nhận của hắn sau khi ăn thịt xiên nướng nhưng chờ mãi không thấy người đâu.
Sau giờ học ở sân tập quay về phòng học, Triệu Nhất Dương quay người lại nơi bàn học trống không, buông tiếng thở dài, “Ôi, Văn Tiêu, cậu nói xem…”
“Chuyện gì?”
Triệu Nhất Dương do dự, “Cậu nói xem có phải Trì ca bị đâm không?”
Cậu ta sờ sờ lên mũi, “Tôi nghe mấy đứa lớp bên cạnh nói, ngày hôm qua ở bên ngoài phố có người đánh nhau, đánh rất ác liệt, kinh động đến cả cảnh sát. Có người đi ngang qua nói trong mấy người đánh nhau có người rất giống Trì ca. Hơn nữa đã ba ngày rồi Trì ca không đến trường, tôi chỉ lo lắng có phải cậu ấy bị thương rồi không. Có người còn nói cuộc ẩu đả đó do Trì ca cầm đầu, thật ra Trì ca chỉ là người tham gia thôi!”
Ánh mắt Văn Tiêu lướt qua cửa phòng học, “Không bị thương.”
“Làm sao cậu biết? Có phải cậu biết được nội tình gì không? Trì ca thật sự chỉ là người tham gia thôi mà——”
Văn Tiêu cắt đứt lời cậu ta nói, “Người đến rồi, cậu tự mình hỏi đi.”
Triệu Nhất Dương nghẹn họng, mấy giây sau mới kịp phản ứng quay người, thấy Trì Dã đang đeo cặp sách đi vòng qua bục giảng, đồng phục học sinh rất chỉnh tề.
Không phải dáng vẻ bị đâm đến mức thương tích nặng nề không dậy nổi.
Trì Dã đối diện với ánh mắt của Triệu Nhất Dương, “Trì ca của cậu không đi phẫu thuật thẩm mỹ, sao lại trưng ra cái biểu cảm như năm chưa gặp nhau thế?
Triệu Nhất Dương đập đầu, “Trì ca, cậu…thân thể có khỏe không?”
Trì Dã nhướn mi, “Cậu đang muốn hỏi phương diện nào?”
Cảm thấy đề tài này đang chuyển hướng hơi nguy hiểm, Triệu Nhất Dương cứu vãn lời nói, “Tôi thấy hai ngày rồi cậu không đến trường nên lo lắng có phải cậu bị ốm hay không.”
“Lúc mới khai giảng xong một tuần tôi cũng không đến, sao không thấy cậu lo lắng?”
“Lúc đó không có tin đồn này…” Triệu Nhất Dương nhỏ giọng, sợ Trì Dã nghe thấy sẽ truy hỏi tin đồn gì——Trong một phút cậu ta thật sự đã tin vào cái lời đồn này, đầu óc không được bình thường cho lắm.
Cậu quay người về chỗ ngồi im, lại phát hiện ra có không ít nữ sinh đang đứng trên hành lang tựa vào cửa sổ, dựa vào đồng phục học sinh, đa số là nữ sinh lớp , , lẻ tẻ vài người lớp .
“Mẹ kiếp, lợi hại quá, Văn Tiêu, Trì ca, các cậu nhìn hành lang ngoài cửa sổ đi.”
Văn Tiêu và Trì Dã cùng lúc nhìn sang, một giây tiếp theo ngoài cửa truyền đến không ít âm thanh hò hét.
“Hai người các cậu đẹp trai, còn mời gọi được cả đàn chị lớp đang cắm đầu thi cử tới ngay lập tức, việc này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ giá trị nhan sắc của hai người đã chiến thắng cả sức nặng của bài thi!”
Văn Tiêu nhìn một lúc, không có hứng thú, lại cúi đầu tiếp tục làm đề, cây bút trong tay cậu lại tiếp tục chuyển động. Trì Dã không làm đề, hắn gác chân nói chuyện phiếm cùng Triệu Nhất Dương, “Cậu cảm thấy bọn họ đến nhìn tôi nhiều hơn hay nhìn bạn cùng bàn của tôi nhiều hơn?”
Vấn đề này không dễ trả lời, Triệu Nhất Dương đẩy ngược vấn đề trở lại cho hắn dễ như trở bàn tay, “Trì ca, cậu thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy bọn họ ngắm bạn cùng bàn của tôi nhiều hơn, cậu ấy so với tôi dễ thu hút người khác—–Á!”
Lời vừa dứt, dưới bàn học, Trì Dã bị Văn Tiêu đạp một cước, lực chân không hề nhẹ.
Trì Dã hít một ngụm khí lạnh, “Bạn cùng bàn, cậu thật độc ác!”
Văn Tiêu đã giải được một nửa đề Toán học, cậu cảm thấy ngồi cùng bàn với Trì Dã cũng bằng không.
Văn Tiêu ngồi thẳng lưng liếc sang quyển vở của Trì Dã, biết hắn đã nghĩ ra được hướng giải, trong lòng hơi sốt ruột. Trì Dã một tay kéo khóa đồng phục lên, “Cậu giải đề, tôi sẽ gương mẫu ngồi im.”
Ăn cơm trưa xong, mọi người lục tục trở lại phòng học. Giáo viên không có ở đây, trong phòng học, có người đang rì rầm học thuộc lòng, có người cố ý lấy sách giáo khoa che đi quyển manga đang đọc, có người lại lén lén lút lút lấy điện thoại di động giấu trong tay áo đồng phục xem truyền hình trực tiếp, nháo nhào hò hét.
Trì Dã đi từ bên ngoài vào, trong tay ôm bốn chai hồng trà lạnh, Thượng Quan Dục đi sau lưng còn cầm thêm ba chai nữa.
Một hàng đồ uống bày trên bàn học rất thẳng hàng.
Triệu Nhất Dương khiếp sợ, “Trì ca, chẳng lẽ cậu là con trai thất lạc của tỉ phú sao, đột nhiên chơi lớn như vậy!”
Thượng Quan Dục và Trì Dã cùng nhau ra căng tin, “Trì ca mua một chai hồng trà, trên nắp chai ghi trúng thêm một chai nữa. Mở thêm một chai lại trúng tiếp một chai nữa, cứ thế trúng liền mấy chai.”
Triệu Nhất Dương càng khiếp sợ, “Mẹ nó, tất cả chỗ này đều là trúng thưởng sao?”
Thượng Quan Dục gật đầu, “Ông chủ muốn đóng cửa thả chó, hơn nữa còn muốn treo biển viết “Trì Dã cấm vào.”
Triệu Nhất Dương: “Trì ca, một chai này ml, bảy chai là ml, nhiều như thế chắc chắn cậu uống cũng không hết, chúng ta đều là người sống ở chế độ xã hội chủ nghĩa, nhìn xem đoàn kết một lòng như vậy thật tốt đẹp! Cho tôi một chai để tôi cũng được hưởng chút may mắn!”
Trì Dã cản bàn tay đang đưa tới của Triệu Nhất Dương, “Đừng có động đậy, để bạn cùng bàn của tôi chọn trước.”
Vừa nói, tay hắn vừa gõ gõ lên mặt bàn, “Muốn lấy một chai không?”
Văn Tiêu cầm một chai gần cậu nhất.
Đến khi bảy chai hồng trà được chia hết, Triệu Nhất Dương mở nắp chai phát hiện ra hai chai đều ghi là “Chúc bạn may mắn lần sau.” Nhìn sang bên chai của Thượng Quan Dục và Văn Tiêu, một chữ cũng không khác. Triệu Nhất Dương không tin việc này bình thường, mở hết các chai còn lại ra, phát hiện ra tất cả đều là “Chúc bạn may mắn lần sau”.
Cuối cùng, ánh mắt tập trung rơi trên tay Văn Tiêu.
Văn Tiêu đặt bút xuống, mở nắp chai, dưới cái nhìn soi mói xung quanh đọc hàng chữ ghi trên đó, “Trúng thưởng thêm một chai nữa.”
Triệu Nhất Dương đập đầu lên bàn học, “Được đó! Trì ca, cái sự may mắn này của cậu không phải định truyền lại chứ?”
Trì Dã cười, “Không sai, cậu có ý kiến gì không?”
Thời gian nghỉ trưa của trung học Minh Nam không dài, tính cả giờ ăn cơm tổng cộng chỉ có nửa tiếng, giờ rưỡi đến giờ ngầm thừa nhận là thời gian ngủ trưa. Có điều hơn quá nửa thời gian cũng không được ngủ lâu đến như vậy———-bọn họ thường xuyên bị các giáo viên bộ môn lấy lý do chiếm mất.
Giáo viên tiếng Anh ôm bài tập đã chấm xong vào phòng học, giao cho các bạn học ngồi bàn đầu chuyền về sau.
“Đây là bài tập các em nộp lên sáng sớm ngày hôm nay, đề khó hơn so với bình thường, cho dù như vậy tỷ lệ đúng của các em vẫn thấp đến mức khó mà tin nổi, tôi đã chấm rất nhẹ tay, thành tích như vậy sao có thể thi được vào các trường cao đẳng? Sao các em có thể cạnh tranh với mấy triệu người khác được?…”
Trong lớp học rất yên lặng, không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng chuyền bài thi rất nhỏ.
Nhấn mạnh một lần nữa tầm quan trọng của việc làm đề nghiêm túc, giáo viên tiếng Anh đi xuống bục giảng, giày cao gót gõ trên sàn phát ra âm thanh trong trẻo.
Cô dừng lại ở hàng cuối cùng, chỉ đích danh Văn Tiêu, “Tỷ lệ làm bài chính xác lần này vẫn rất tốt, hi vọng em tiếp tục phát huy.”
Lại chuyển sang chủ đề khác, cô nhìn về bạn cùng bàn Trì Dã, gọi tên “Trì Dã” xong mới nhận ra những gì cần nói đã nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, Trì Dã vẫn giữ thái độ việc tôi tôi làm. Đối phó với học sinh như vậy thật sự rất đau đầu, cuối cùng cô chỉ để lại một câu, “Em không nghe lời giáo viên khuyên bảo, một ngày nào đó sẽ hối hận!”
Chờ đến lúc giáo viên tiếng Anh đi cửa sau rời khỏi lớp, Trì Dã không giống như ngồi mà tựa lưng vào tường, nói chuyện với Văn Tiêu, “Bà cô ấy nói không đúng lắm, tôi chỉ nghe lời một người thôi.”
Văn Tiêu cho rằng hắn đang ám chỉ lão Hứa. Trong số tất cả các giáo viên, Trì Dã chỉ quan tâm đến mặt mũi của lão Hứa, có thể là do lão Hứa ít khi giáo huấn hắn.
Không ngờ, bên tai truyền đến giọng nói thản nhiên lại biếng nhác, “Tôi chỉ nghe lời thầy Tiểu Văn thôi.”