Hai người náo loạn nửa ngày, Đồng Đồng cắn mỏi răng, mới nuốt nước bọt nhả ra.
Chu Du thở hồng hộc đặt người lên giường, một tay chống phía trên cậu, nhíu mày thò tay kia ra sau sờ gáy một cái: “Shh, răng cậu sắc hơn răng Tiểu Hồng nhà tôi.”
“Tiểu Hồng?” Đồng Đồng cũng thở hơi nhanh, nằm ngửa không thoải mái, cậu hơi chống lên, ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy Chu du đè phía trên, “Con Dobermann nhà cậu kia tên Tiểu Hồng?”
Con ngươi Chu Du đứng yên, không tự chủ nuốt một cái.
Đồng Đồng nằm dưới người hắn hơi mở miệng thở hổn hển, khóe mắt đỏ lên.
Mặc sơ mi đồng phục trên người, cà vạt với cúc áo đã bị lỏng ra từ lúc nãy, cổ áo kéo ra, xương quai xanh lộ rõ ra vì động tác, dường như có phần quyến rũ…
Đột nhiên tim Chu Du đập mạnh, hắn luôn cảm thấy Đồng Đồng đẹp, nhưng đây chẳng qua là một loại thường thức với vẻ ngoài phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Thế nhưng lúc này hình như không giống.
Vẻ đẹp này không còn là cảnh đẹp ý vui thư giãn tâm tình, mà bóp lấy tim hắn dồn nén, khiến tim hắn đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
“Đứng dậy.” Đồng Đồng vẫn cảm thấy khó thở. Đẩy người ra, ngồi dậy, khom lưng, nhấn ngực bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.
“Sao thế?” Chu Du cũng thấy tình trạng cậu không ổn, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cậu.
Đồng Đồng nhíu mày, khó thở. Chưa thở được mấy hơi, khuôn mặt vừa hơi đỏ không bao lâu lại trắng ra.
Chu Du vội đứng lên đi tìm bình xịt hen suyễn hắn từng lấy một lần.
Đồng Đồng nhận bình xịt hít một hơi, nín thở một phút, hít thở đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn tức ngực.
Chu Du nhìn sắc mặt cậu, cau mày: “Muốn đi bệnh viện không?”
Đồng Đồng lắc đầu, khó chịu nằm nghiêng trên giường: “Tôi không đến buổi tự học tối, cậu xin thầy nghỉ giúp tôi.”
“Từ nhỏ cậu đã bị thế này à?” Chu Du nhíu mày hỏi, “Vậy khó chịu cỡ nào.”
“Quen rồi vẫn ổn.” Đồng Đồng ngẫm nghĩ nói, “Chỉ là vừa không thở được trong lòng rất dễ hoảng sợ.”
“Sợ gì?” Chu Du vỗ lưng cậu.
“Sợ chết.” Đồng Đồng nói cười.
Hai chữ sợ chết này ngẫm lại trong lòng mình còn được, nói ra cũng cảm thấy kỳ lạ quá…
Chu Du lại không cười, hắn đứng lên ôm Đồng Đồng, bàn tay to vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu.
Đồng Đồng ngây ngẩn cả người.
Cậu cứ tưởng Chu Du cũng sẽ cười, lại không ngờ rằng Chu Du sẽ nghiêm túc an ủi cậu.
Bây giờ trong lòng Đồng Đồng như nhũn ra, mãi một lúc lâu mới không được tự nhiên đẩy hắn: “Được rồi, ôm gì mà ôm.”
“Cậu sợ mà.” Chu Du nói, “Lúc tôi sợ hãi sẽ muốn có một người có thể ôm tôi.”
“Vậy… Vậy tôi…” Mặt Đồng Đồng hơi đỏ, “Vậy lần sau tôi… lúc cậu sợ hãi tôi sẽ nhớ ôm cậu.”
“Chị em tốt!” Chu Du cảm động, ngồi cùng cậu một lúc nữa, khi sắp đến giờ tự học tối mới đi.
Đồng Đồng nghe tiếng cửa nhà đóng lại bên ngoài, buông lỏng thần kinh, cậu không quen đi ngủ trước mặt người khác lắm.
Chu Du đi ra ngoài chưa đến hai phút, Đồng Đồng đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc bắt đầu nằm mơ, Đồng Đồng nhìn thấy mặt Chu Du cũng bất đắc dĩ.
Sao lại là giấc mơ này.
Ở trong mơ, cảm giác tức ngực đã tốt hơn nhiều, nhưng Đồng Đồng lại không vui lên được.
Bởi vì Chu Du kéo tay cậu đang thổ lộ: “Cục cưng, anh thích em.”
Đồng Đồng vừa định từ chối.
“Em nhất định phải ở bên anh.” Chu Du nói.
Đồng Đồng: “??”
Dựa vào cái gì?
Chu Du giống như biết cậu đang nghĩ gì, cương quyết kéo tay cậu lại: “Bởi vì đây là ông trời định trước, em thích anh, anh cũng thích em, em không được từ chối anh.”
“Tôi có thể.” Đồng Đồng nói.
“Em không thể.” Chu Du nói.
“Tôi có thể.”
“Em không thể.”
“Tôi có thể.”
“Em không thể.”
Đồng Đồng cứ nói linh tinh mãi như thế với Chu Du, lúc mở mắt ra miệng cậu còn nói tôi có thể, tôi có thể, tôi có thể.
Giống người bị bệnh thần kinh.
Đồng Đồng ngồi dậy, sờ ra sau lưng toàn thân mồ hôi lạnh.
Giấc mơ kia quá rõ ràng, cũng quá chân thực.
Mà cậu hình như càng ngày càng chống cự lại việc Chu Du chia tay cậu trong mơ.
Dựa vào gì chứ? Tên đần Chu Du kia có thể ở bên cậu không phải nên thắp hương bái Phật cung phụng cậu sao?
Còn nói chia tay? Chu Du điên rồi sao?
Lúc cửa nhà bị gõ vang, Đồng Đồng vừa tắm xong, đang mặc áo thun: “Ai vậy?”
Chu Du ngoài cửa gọi vọng vào: “Cưng ơi dậy thôi!”
Đồng Đồng: “…”
Đồng Đồng vội vàng mặc quần đùi vào, chạy ra khỏi phòng tắm mở cửa, nghi hoặc nhìn Chu Du: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tôi ——” Chu Du nhìn thấy Đồng Đồng nháy mắt quên luôn mình muốn nói gì, tim lại đập nhanh.
Lúc này Đồng Đồng vừa tắm xong, mái tóc mềm mại bốc hơi nóng, áo thun trắng bị giọt nước từ sợi tóc nhỏ xuống thấm ướt.
Trên người Đồng Đồng thơm quá, đây là suy nghĩ duy nhất của Chu Du ngay bây giờ.
“Chu Du?” Đồng Đồng thấy hắn ngơ ra, quơ quơ tay trước mặt hắn.
Chu Du mới phản ứng được, không biết mình bị gì.
Nhưng hắn vô thức che giấu đưa tay sờ mũi, giơ hộp cơm trong tay lên: “Vừa tan tự học tối, không phải cậu chưa ăn cơm chiều sao? Tôi mua móng heo sốt tương cho cậu, còn có mì thịt bò và bánh bao nhân thịt.”
Đồng Đồng nhìn Chu Du, nhớ đến giấc mơ kia, vẻ mặt phức tạp. Nhưng không nói gì thêm, nhận cơm hộp.
“Hôm nay chủ nhiệm Lý phát hai bài thi, tôi mang về cho cậu.” Chu Du rút hai tờ bài thi trong cặp ra đặt lên bàn trà.
Sau đó lại đi mở hộp cơm, mở từng hộp ra, đặt trước mặt Đồng Đồng: “Cậu ăn một chút đi, ăn không hết tôi ăn.”
Đồng Đồng nhìn động tác ân cần với lại quan tâm quá mức của hắn vẻ mặt càng phức tạp.
Chuyện Chu Du thích cậu này không thể chạy được rồi.
Cậu quyết định nhìn hiện thực bên này phát triển như thế nào, nếu như Chu Du có một chút manh mối thổ lộ, cậu phải nói trước.
Cậu thổ lộ trước, cậu nắm quyền chủ động trước.
Thế này sẽ không phát triển giống trong mơ, cậu sẽ phá vỡ giấc mơ.
Sau đó thì tìm cơ hội đá bay cái tên đần này. Ngăn mình bị đá ngay từ đầu.
Đồng Đồng một bên cảm thấy rất khó xử, trong khi tiềm thức lại đang mong chờ nó.
Về sau Đồng Đồng nhớ lại khoảng thời gian này, cảm thấy lúc sau đã không phải là giấc mơ thúc đẩy cậu, mà chính cậu thúc đẩy bản thân đến gần Chu Du.
Sau khi Đồng Đồng quyết định phải giành chủ ý thổ lộ trước, nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi tối.
Buổi sáng trước khi ra ngoài mẹ đã nói với cậu, tối nay ba xuất viện.
Sao đến giờ vẫn chưa về.
Đồng Đồng lấy di động ra gọi điện cho mẹ cậu, điện thoại bên kia bắt máy rất nhanh.
“Đồng Đồng? Tan buổi tự học tối rồi à.”
“Vừa tan, mẹ à không phải mẹ nói hôm nay ba xuất viện sao? Sao hai người vẫn chưa về?”
“Hôm nay không xuất viện, ” Âm thanh bên Bùi Vân hơi tạp nham, “Huyết áp ba con thất thường.”
“Gì ạ?” Đồng Đồng không nghe rõ chỉ nghe được mấy chữ, hơi nóng ruột, “Ba con không sao chứ.”
“Không sao không sao.” Bùi Vân vội vàng an ủi, “Ngày mai khám tình hình, bác sĩ nói không có việc gì lớn.”
“Tối mai?” Đồng Đồng suy nghĩ, “Vậy con xin nghỉ đi đón ba.”
“Không được!” Bên kia Bùi Vân đột nhiên nói to, sau đó lại nhanh chóng nói nhỏ lại, “Không phải, ý mẹ là con chuyên tâm học, tối mai chắc ba con có thể về. Được rồi, con ngoan ngoãn ở nhà, nhớ kỹ ăn uống đầy đủ, tối nay mẹ sẽ ở lại bệnh viện không về.”
Bùi Vân nói xong thì cúp.
Đồng Đồng nhíu mày, nhìn chằm chằm điên thoại bị cúp hơi nghi hoặc một chút, định ngày mai tan học sẽ đến bệnh viện nhìn xem.
Chu Du ngồi ở một bên sofa khác cúi đầu xoay người, còn đặc biệt đưa lưng về phía Đồng Đồng, lặng lẽ rút điện thoại ra khỏi túi quần.
Gần đây tim hắn vô duyên vô cớ đập nhanh ngày càng nhiều.
Chu Du muốn tìm hiểu rõ xem rốt cuộc có chuyện gì.
Hắn tùy tiện gõ hàng chữ ‘tim thỉnh thoảng sẽ đập nhanh’.
Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhanh, có khả năng hắn bị viêm cơ tim, tắc nghẽn cơ tim, bệnh tim…
Chu Du sờ lên lồng ngực mình, hơi hốt hoảng.
Chu Du ngẫm nghĩ lại tìm kiếm từ đầu ‘nhìn thấy ai đó tim đột nhiên đập nhanh’.
Kết quả tìm kiếm có rất nhanh, thậm chí trên giao diện phần mềm còn nổ tung một cái tim màu hồng, bên trong nổ ra một hàng chữ: Chúc mừng bạn, yêu rồi!
Yêu rồi?? Yêu rồi cái gì??
Thì ra mình yêu rồi?
Chu Du cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, mang theo không xác định nhìn về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng đang gặm móng heo, nét mặt dữ tợn, miệng đầy dầu.
Chu Du: “…”
“Làm gì?” Đồng Đồng xấu hổ bỏ móng heo vào hộp cơm, dùng đầu lưỡi liếm dầu ở khóe miệng, “Lần sau cậu đừng mua móng heo, tôi không thích ăn.”
Chu Du nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu như lúc nãy hắn vẫn chưa xác định mình có thích Đồng Đồng không.
Bây giờ đã có thể xác định.
Đồng Đồng gặm móng heo đáng yêu đến nỗi sắp nổ tung hắn.
Lần đầu hắn thấy có người có thể ăn móng heo như thế… Khiến tim hắn nổ tung.
Chu Du sờ lên cái ót, ngượng ngùng mở miệng: “Tôi… tôi…”
“Cậu làm sao?” Đồng Đồng ngờ vực nhìn hắn, mơ hồ thấy bất thường.
Chu Du căng thẳng như con gái lần đầu lên xe hoa, ánh mắt chân thành tha thiết lại ngượng ngùng: “Tôi… Tôi… thích…”
“Đợi đã!” Ngay lập tức Đồng Đồng vang lên chuông báo động, “Để tôi nói trước!”