Thầy Mao mãi không nói lời nào.
Chu Du cười nhe răng ném gậy đi, như anh em tốt duỗi tay ôm thầy Mao: “Em đùa thầy thôi mà, nếu thầy thích bộ côn pháp này của em, em có thể đến nhà thầy biểu diễn một trận.”
“Khỏi cần… Khỏi cần…” Thầy Mao từ chối.
“Mấy anh em chúng em cùng ra ngoài chơi, chỗ nướng đồ bên kia đã lắp xong rồi, cá cũng câu được một con.” Chu Du ôm người đi vào trong, người đang tụ lại một chỗ nhao nhao tránh ra, “Bạn Trần Xuân Vũ!”
“Làm gì!” Một nam sinh mặc áo ba lỗ cũ ngồi bên vỉ nướng đứng lên.
“Đốt than được chưa!” Chu Du kêu, “Cho thầy chúng ta ăn cá!”
“Cá đâu!” Trần Xuân Vũ quay đầu gọi.
“Chỗ này!” Tiêu Khải mang theo cá đến đây.
“Giết đi chứ, sống thì nướng thế nào!” Trần Xuân Vũ nhíu mày nhìn cậu ta.
Tiêu Khải gật đầu liên tục, quay người cầm cá đến bờ hồ xử lý.
“Thầy nhìn xem, tình bạn đoàn kết hữu ái biết bao!” Chu Du nhìn quanh một vòng, quay đầu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn ông ta, “Thầy Mao lúc nãy thầy nói muốn nói gì với hiệu trưởng thế?”
“Không có… gì…” Thầy Mao giả ngu.
Hắn cũng coi như nhìn ra đây chính là một trận Ô Long ông ta đột nhiên đến đây làm ra.
Vỉ nướng ở bên trái, người làm bài thi ngồi ngoài trời bên phải.
Bên hồ còn có một đám người cầm gậy câu cá.
“Thầy đợi một lát nữa rồi ăn cá?” Chu Du lịch sự mời.
“Thôi khỏi, tôi đến đây câu cá.” Thầy Mao nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy nguy hiểm gì, dặn dò vài câu chú ý an toàn với mấy học sinh quen mắt xung quanh.
Lại xách theo thùng câu cá nhỏ của mình đi xa.
“Ông thầy này được phết, nhưng mà gắt quá, hơn nữa phong cách giảng dạy cương quyết lại thô bạo, ít người thích ổng.” Trang Khiêm đi tới, nhỏ giọng nói với Chu Du, “Bên ngoài nói ổng được đích thân hiệu trưởng trường mình kéo về từ Nhất Trung. Thật ra không phải, ổng bị tố cáo vì phạt thể xác học sinh, hiệu trưởng trường mình là bạn hồi cấp hai với ổng, sau khi quy định phép tắc xong thì kéo người đến thôi.”
“Thực ra.” Một nam sinh trong lớp ghé lại, “Đám con gái lớp mình từng nói chuyện này, không phải ông thầy này phạt thể xác học sinh, mà là đắc tội một học sinh.”
“Mày nhìn ổng ném phấn ấy, giống như Pea shooter.” Trang Khiêm nhún vai, “Không đắc tội với người ta mới lạ.”
Chu Du không hề có hứng thú với những thứ đó, quay đầu la to: “Này chị em! Ngồi đần ở xó nào rồi!”
“Phắn!” Đồng Đồng cầm bài thi xoay sang chỗ khác.
“Đến đây chị em à!” Chu Du hai, ba bước vọt tới, bổ nhào về phía trước, đè thẳng người xuống đất.
“Cậu bị thần kinh à!” Đồng Đồng bị đè đẩy không ra, tức kinh khủng.
“Ầy, đau đau đau.” Giọng Chu Du rất nhỏ.
“Giả vờ cái rắm.” Đồng Đồng trừng hắn.
“Lúc tôi múa gậy bị vặn tay.” Chu Du vô cùng đáng thương, “Giờ đau quá.”
Đồng Đồng không nhúc nhích, nhíu mày, nén giận, nhỏ giọng đề nghị: “Cậu đứng lên, tôi nhìn xem.”
“Thật ra không chỉ vặn tay.” Chu Du còn nói.
“Vặn đến đâu tôi cũng phải nhìn đến đó.” Tính kiên nhẫn của Đồng Đồng dần biến mất.
“Cái mông.” Chu Du nhỏ giọng nói, “Cậu nhìn xem?”
Đồng Đồng nghiến răng ken két, tức giận đạp một phát lên đùi hắn, lật ngược người, đứng lên.
Tiếp đó thừa dịp Chu Du chưa đứng lên, lại đạp một phát lên mông hắn, nổi giận đùng đùng: “Vặn mông sư bố cậu! Cậu vừa dùng mông múa gậy hả!”
Đám người thấy bên này đánh nhau, vội vàng chạy qua kéo người.
Sau khi kéo ra, Đồng Đồng bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với tất cả mọi người.
Biện pháp cụ thể là ngồi ở chỗ xa nhất làm bài thi.
Hai mươi phút sau, Chu Du bưng con cá nướng xong đầu tiên đến, sau khi bị mắng vài câu.
Đồng Đồng tuyên bố kết thúc chiến tranh lạnh.
Mất tự nhiên cầm bài thi ngồi trong đám người.
Hơn bốn mươi đứa trẻ to xác nhốn nháo từ bảy giờ sáng đến tận một giờ chiều.
Nướng cá câu được, nướng xong lại câu.
Cuối cùng ai cũng ăn no quá.
Một màn hẹn đánh nhau vô cùng thêm thảm lại vô cùng tàn khốc đã chính thức cáo biệt.
Lúc Đồng Đồng và Chu Du về nhà đã hai giờ chiều.
Đồng Đồng ngửa đầu nhìn cầu thang nhỏ hẹp phía trước, quay đầu nhìn Chu Du vác túi hành quân, duỗi tay kéo túi của hắn, “Tôi giúp cậu.”
“Không vội, lát nữa đau eo tôi còn phải ôm cậu lên nữa.” Chu Du tránh cái tay cầm túi của cậu, cười thúc giục nói, “Cậu mau mau leo lên đi.”
Đồng Đồng thấy hắn không đỏ mặt không thở hổn hển, cũng không kì kèo nữa, bước nhanh đi về phía trước.
Kỳ thật mấy hôm nay cậu vẫn luôn nghĩ thầm mến bằng cách nào.
Cậu lớn từng này cũng chưa từng thầm mến ai, nên là cậu dùng rất nhiều các trường hợp xã hội để nhận định đồng thời sàng lọc.
Đối tượng quan sát của các trường hợp xã hội là đám con gái lần lượt thầm mến cậu từ thời mẫu giáo.
Cậu tập hợp lại những cách mà đám con gái thầm mên cậu.
Cuối cùng chia làm hai mục lớn, một là ý nghĩ, một là vật chất.
Ý nghĩ là yên lặng quan tâm, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, nếu em bình an thì trời nắng, vân vân.
Vật chất là đưa thư tình, đưa bữa sáng, đưa đồ uống đồ ăn vặt, đưa mũ xanh, vân vân.
“Khụ…” Chu Du phía sau ho một tiếng.
Đồng Đồng nghe thấy, lập tức kéo lên mười hai vạn phần tinh thần.
“Cậu bị cảm chưa khỏi à.” Đồng Đồng giả vờ như không phải quá để ý hỏi một câu.
“Khỏi rồi.” Chu Du trả lời, “Nhưng họng hơi khó chịu.”
Đồng Đồng vắt hết óc suy nghĩ, lúng túng thốt ra bốn chữ: “Uống… uống nhiều nước ấm.”
“Nhà tôi không có bình nước nóng.” Chu Du nói xông đột nhiên nhận ra, “Thảo nào mấy bữa nay toàn uống nước lạnh.”
Đồng Đồng: “…”
“Trêu cậu tí thôi.” Chu Du cười giải thích nói, “Nhà tầng trên luôn chảy nước, tôi lên một chuyến, họ nói là con nít đổ, đứa con nít kia bị đánh khóc hu hu, tôi cũng không nói gì nữa. Hai hôm nay nước vẫn chảy, tôi vẫn ngủ trong phòng khách, tôi cũng không định lên hỏi lần nữa.”
Thật ra cũng không phải Chu Du không định lên, không có chuyện hắn xấu hổ.
Hắn chỉ sợ người nhà kia lại đổ lên đầu đứa trẻ, lại mắng lại đánh, đáng thương biết bao.
Coi hắn là đồ ngu hả, tin đứa trẻ đổ nước, đứa trẻ kia có thể canh nước đổ suốt ngày không.
Sàn nhà bị nứt lại không muốn sửa.
“Nếu không hôm nay cậu ngủ ở nhà tôi?” Đồng Đồng nhỏ giọng đề nghị, “Dù sao giường phía trên vẫn để không, đừng ngại, ngày mai tôi lên tìm họ với cậu, nói rõ ràng.”
“Được.” Chu Du cười gật đầu đồng ý.
Sau đó bỏ túi hành quân vào phòng mình, qua nhà Đồng Đồng.
Đồng Đồng rót cốc nước ấm đưa tới.
Chu Du uống một ngụm: “Ngọt?”
“Thêm ít mật ong, không phải họng cậu khó chịu sao?” Đồng Đồng nhìn sách trên tay lơ đãng nói, bên kia vành tai lặng lẽ đỏ lên.
“Hôm nay cậu bất thường.” Chu Du quay đầu nhìn cậu.
Đồng Đồng chợt căng thẳng, nghĩ thầm bị nhìn ra rồi sao.
Đã nhìn ra sao còn gọi là thầm mến.
“Nói đi.” Chu Du để ly xuống.
Nói gì… Hắn muốn thẳng thắn sao…
Thẳng thắn phải nói gì đây…
Thẳng thắn nói cậu thầm mến Chu Du sao? Quá xấu hổ rồi, cậu còn chưa xây dựng tâm lý cho mình xong mà.
“Không nói đúng không, vậy tôi đoán xem…” Chu Du một bên nói, một bên tới gần cậu.
Một tay Chu Du chống ở sofa bên cạnh, ngăn cản động tác muốn đứng lên trời đi của Đồng Đồng.
Đồng Đồng bị đẩy vào góc sofa, bóp chặt sách trên tay, giọng cũng run run: “Cậu đoán… Đoán… đoán cái gì…”
“Có phải cảm thấy hôm nay tôi rất đẹp trai…” Mặt Chu Du đột nhiên cũng lại gần.
Tim Đồng Đồng đập dồn dập.
Xong… Thật sự bị phát hiện… Làm sao bây giờ… Muốn cậu thuận tiện nói trắng luôn sao…
“Có phải bây giờ tim đập rất nhanh…” Chu Du còn nói, khóe miệng cũng cong hơn.
Đồng Đồng nhắm mắt lại.
“Có phải cảm thấy thích tôi rồi không…” Chu Du lần nữa tới gần.
“Không phải!” Đồng Đồng bị dọa đến nỗi đột nhiên mở mắt ra.
“Nói nhảm.” Chu Du như thề son sắt, híp mắt nhìn cậu, “Tôi đoán được rồi.”
“Thật ra tôi —— “
“Mơ ước một đường côn pháp của tôi chứ gì.” Chu Du nghiêm túc ngắt lời cậu.
“Cái gì?” Đồng Đồng giật mình.
“Đừng cảm thấy mất mặt, lúc nướng cá mấy đứa con trai đều nói muốn tôi dạy họ chơi bộ côn pháp kia. Không riêng mình cậu.” Chu Du cười ha ha hai tiếng, “Tôi thấy lúc đó cậu cũng muốn nói gì với tôi, nhiều người như thế không phải xấu hổ chứ?”
Đồng Đồng: “…”
“Tôi không dạy cho họ.” Chu Du dùng cùi chỏ chọc chọc cậu, chớp mắt, “Tôi chỉ truyền cho cậu.”
Đồng Đồng: “…”
Tôi cảm ơn cậu lắm.
Đồng Đồng bắt đầu nhớ lại hành động của mình cùng lời đã nói.
Là cậu thầm mến không đúng sao?
Rõ ràng không phải.
Chu Du chính là cái xxx.
Chửi trong đầu xong, Đồng Đồng thoải mái hơn.
Tối đó Chu Du ngủ ở giường trên Đồng Đồng lần nữa, Đồng Đồng lại bắt đầu đơn phương hành vi chiến tranh lạnh.
Chu Du tỏ vẻ hoàn toàn không phát hiện cũng như không thèm để ý, mè nheo lại gần, bị đạp đi còn rất vui vẻ, bò lên giường ngủ thiếp đi.
Thẳng đến hôm sau hai người cùng lên tầng trên hỏi chuyện rỉ nước.
Nhưng gõ cửa một lúc lâu, cũng không có ai ra mở cửa, hai người víu ở cửa nghe cả buổi, phát hiện trong phòng không có ai, lại đành phải đi xuống.
Hơn nữa cùng ngày phòng ngủ của Chu Du cũng không thấy nước giọt xuống nữa.
Chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Cuối tuần sau khi ngẫm nghĩ, Đồng Đồng cảm thấy nếu Chu Du không hiểu được ý nghĩ, cậu sẽ dùng vật chất ngay thẳng hơn.
Thế là Đồng Đồng quyết định lặng lẽ đưa đồ ăn sáng cho Chu Du.
Sáng thứ hai.
Đồng Đồng cố ý không đợi Chu Du, dậy rất sớm, mua một phần bữa sáng đặt trong ngăn bàn Chu Du.
Đồng Đồng sợ chưa đủ rõ ràng, còn gắng gượng nặn mấy cái bánh bao tròn tròn bên trong thành hình trái tim.
Học sinh trong lớp đã đến gần hai phần ba, Chu Du mới đến.
“Sao hôm nay cậu không kêu tôi.” Chu Du mang vẻ mặt u oán đứng trước bàn nhìn cậu, “Có còn là chị em hay không?”
“À… Tôi… tôi quên mất.” Đồng Đồng cẳng thẳng cẩn thận nhìn sang ngăn bàn của hắn, lại bảo đảm lần sau nhất định gọi hắn.
Lúc này Chu Du mới hài lòng ngồi xuống, treo cặp xong.
Tay thò vào ngăn bàn sờ một lượt, chuẩn bị lấy sách, lạ sờ được một bọc đồ nóng hầm hập, lấy ra nhìn ngó: “Ơ! Đứa nào không biết xấu hổ ăn không hết lại ném vào chỗ tôi này?”
Đồng Đồng: “…”
“Không ăn cũng không thể vứt trong ngăn bàn của tôi chứ, lãng phí đồ ăn còn tổn thương tình bạn.” Chu Du mở túi ra, ề một tiếng, ghét bỏ nói: “Sao lại nặn bánh bao thành hình đống kíttt thế này?”
Đồng Đồng: “…”
Chu Du tự cười ha ha một mình vui vẻ một lúc, “Này chị em cậu qua đây nhìn xem, cái bánh bao này càng nhìn càng giống một đống—— “
Đồng Đồng đột nhiên đứng dậy, vươn tay cởi áo khoác đồng phục của mình ra.
Chu Du sửng sốt không nhúc nhích.
Một giây sau.
Vẻ mặt Đồng Đồng dữ tợn, một tay kéo đầu Chu Du ngửa ra sau, tay kia liều mạng nhét áo khoác đồng phục vào miệng hắn.