Lúc này đến phiên Thạch Cảnh ngây ngốc, quán cà phê này ở thành phố A cũng coi như là số một số hai, nhưng mà vừa rồi cậu ta nói ông chủ ở phía sau quán cà phê là đang nói tới tên tiểu tử mới vừa rồi kia?
Thạch Cảnh đứng ở ngoài cửa, cách cửa kính xoay tròn, nhìn Sở Chu đứng ở nơi đó, thân hình cao dài, nhìn bóng dáng liền có loại cảm giác lạnh lùng, có một loại người chính là như vậy, khiến người khác nhìn qua không chớp mắt, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể khiến cho anh một kích trí mạng.
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá nóng rực, Sở Chu hình như có cảm giác mà quay đầu, đôi mắt sau cửa kính liếc xéo Thạch Cảnh một cái, trên mặt mang theo biểu tình cười nhạo, như là đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Cảm xúc tức giận, không cam lòng tràn ngập trong lòng, hắn muốn cho người đàn ông này phải trắng tay, bất kể là tài sản hay là Quý Lạc, hắn đều phải có được.
Có thể khiến cho người khác không vui, Sở Chu liền vui vẻ, thế nên khi uống cà phê hắn không tự giác mà bỏ thêm một thìa sữa bò nhỏ, đương nhiên, nếu đối diện hắn không có người phụ nữ này thì lại càng tốt.
Cứ việc hắn một bộ dạng lạnh nhạt, nhưng cô tựa hồ không hề có ý muốn rời khỏi, ngược lại còn nhàn nhã mà nhấm nháp cà phê, sau khi uống xong,còn cười khanh khách mà khen một câu: "Cà phê này thật không tồi."
Cà phê đúng là không tồi, chính là người uống cùng lại không tốt.
"Bạn trai cậu đi rồi, cậu không đuổi theo sao?"
Đuổi theo? Cô khẳng định sẽ không đi, hắn ta đi rồi thì lại càng tốt, nhưng mà bộ dáng vẫn phải làm.
"Mặc kệ anh ấy đi, chờ lát nữa tớ dỗ thì sẽ tốt lại thôi."
Nghe ngữ khí của cô thì thấy giống như là không chút để ý, tuy rằng trong lời nói có ý tứ muốn dỗ, nhưng không biết còn tưởng rằng là người không liên quan.
Sở Chu cũng lười phải quản chuyện của cô, đây chính là con đường mà cô đã chọn, hắn cũng sẽ không ngăn cản, sau khi uống xong một ly cà phê, hắn liền đứng dậy muốn đi, Quý Lạc cũng đứng lên theo, đi theo phía sau hắn.
"Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Không có gì, vừa lúc tớ cũng muốn đi bên này."
Dù sao cô ở trước mặt Sở Chu cũng đã không còn mặt mũi, dứt khoát liền da mặt dày có khi còn tốt hơn.
"Vậy sao, thế cậu đi đi."
Nói xong, thế nhưng hắn lại trực tiếp bắt một chiếc taxi ở trên đường, đôi chân dài ở trong ánh mắt sợ ngây người của Quý Lạc liền lập tức bước lên xe, cô vừa mới chạy qua, chiếc xe kia liền nổ khói rời khỏi.
Quý Lạc nhìn bóng dáng chiếc xe, ở trong lòng nói một câu cậu đúng là vô tình vô nghĩa thật sự đúng là vô cớ gây rối, sau đó liền cầm lấy di động, gọi điện cho Thạch Cảnh.
Nếu như lúc trước Quý Lạc không có nói cô đã thích người khác, có khả năng Thạch Cảnh đối với cô sẽ không còn nhiều chấp niệm nữa, bởi vì ở trong cảm nhận của hắn thì không có người nào ưu tú hơn so với hắn, mà cô lại cố tình nói ra, hơn nữa đối phương còn hung hăng mà nhục nhã hắn một trận, cái này nói hắn làm thế nào mà cam tâm cho được?
Giờ đây hắn quyết định nhất định phải đoạt lại được Quý Lạc, bằng không hắn nuốt không trôi được chuyện này.
Không có bất kì người phụ nữ nào có thể ngăn cản được sức hút từ hoa tươi, lúc này lại tặng cho cô một đôi trang sức xứng với cô, nhất định sẽ khiến cô động tâm.
Thạch Cảnh nghĩ như vậy, liền tự mình đi đến cửa hàng bán hoa, lựa chọn đóa hoa hồng, hắn nhìn hoa hồng kiều diễm ướt át, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của Quý Lạc.
Lúc trước không có phát hiện, thì ra cô cũng có thể đẹp như vậy.
Hôm nay thời điểm nhìn thấy cô, cô giống như là hoa hồng trong tay, kiều nộn, mỹ lệ.
Vô luận là phong tình trên mặt hay là đôi môi như thoa mật, hiện tại nghĩ lại, đều làm cả người hắn có chút nóng lên.
Thạch Cảnh cầm lòng không đậu liền in dấu môi lên trên cánh hoa hồng, giống như là đang hôn môi Quý Lạc, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhìn thấy liền sửng sốt.
Mẹ ơi, không phải tôi đã gặp được bệnh nhân tâm thần chứ?
Thời điểm hắn đang say mê, tiếng chuông di động bỗng đột nhiên vang lên, hắn lấy ra, phát hiện trên màn hình hiện lên tên Quý Lạc, miệng liền nở nụ cười, có phải cô đã hồi tâm chuyển ý không?
"Alo, Lạc Lạc......"
Quý Lạc ở bên kia đầu điện thoại, thanh âm nhớp nháp của Thạch Cảnh thiếu chút nữa đã khiến cô quăng điện thoại đi, cô cũng phối hợp mà hạ thấp thanh âm, "Thạch Cảnh, hôm nay thực xin lỗi, lỗi đều tại Sở Chu."
Trong ngữ điệu của cô có ba phần oán trách bảy phần nhu mị, hơn nữa Thạch Cảnh tự nhận là cô đang hướng về hắn, vì thế trái tim đều có chút lâng lâng.