Những lời nói này như thể một nhát dao đâm thẳng vào tim của Gia Nhi khiến cậu không thể nói lên lời
Gia Nhi nội tâm:"Đây là cảm giác của nguyên chủ sao, cậu thật tội nghiệp a, giờ tôi cảm thấy mình có phần đồng cảm với cậu rồi đấy tuy tôi đã già, nhưng tôi hiểu những gì mà cậu đã trải qua"
Lệ Phong tức giận bịt hai tai của cậu lại và nói:"Còn mấy người dựa vào đâu mà dám nói em ấy như thế chứ"
Trước câu hỏi đó tất cả đều im lặng cho đến khi ba người thiếu gia nào đó chạy lại với cái con phò nào đó ở phía sau
Nguyệt Quang nội tâm:"Chà có vẻ như bọn họ không được thân thiết cho lắm nhỉ"
Nhật Dạ nội tâm:"Chậc đúng là chuyện gia đình luôn khó hiểu thật"
Tinh Nguyên nội tâm:"Thay đổi cũng nhanh đấy"
Ả ta nội tâm:"Làm sao mà hai cái tay của anh Lệ Phong lại để lên tai của nó vậy chứ chết tiệt, chỗ đó phải là của mình mới đúng chứ"nghiến răng vẻ mặt đầy căm hận nhưng rất tiếc là bảy người đều thây sự giả tạo của ả ta trừ cậu thì không
Rồi bấy giờ cuộc trò chuyện vang lên
Dạ Huyết:"Ba người tới đây làm gì thế"
Sương Băng:"Sao không tiếp khách đi"
Thu Nguyệt:"Chỗ đang rất là chật nha"
Tinh Nguyên:"Nhà của tớ, tớ muốn đi đâu là quyền của tớ chứ"
Nhật Dạ:"Với lại chỗ tiệc này, ai muốn tới chỗ nào cũng được mà"
Nguyệt Quang:"Đâu ra cái quyền cấm cảng vậy mấy cha nội -""- "
Lệ Phong nhìn con phò nào đó mà nói:"Nhỏ nào thế kia, người gì đâu mà dầu thơm một đống luôn vậy, khó chịu vãi"
Tinh Nguyên:"Tớ đâu biết đâu, cô ta tự đi theo bọn tớ đấy chứ"
Ả hoàn toàn không có giá trị tồn tại ngay tại nơi này mà siết chặt tay run run người nội tâm nói một đằng miệng thì làm một nẻo
Liên Hoa:"Em....em tên là Mộng Liên Hoa, là con gái của công ty Mộng diệp rất......rất vui được gặp các anh"
Nhưng nội tâm:"Mẹ nó vậy mà dám coi mình như một người vô hình sao, chết tiệt thật, tại thằng ???? đó, tại nó mà mình bị xem như một kẻ vô hình chết tiệt"tức điên máu
Lệ Phong vẫn đang bịt tai của Gia Nhi mà nói tiếp:"À vậy à, cũng may là em ấy không nghe thấy may thật, nếu nghe thì chắc cần phải đi rửa lại tai cho em ấy rồi", nói rồi buông ra
Gia Nhi lúc này mới lên tiếng nói:"Nãy nói gì vậy, sao tự nhiên bịt tai tới giờ mới bỏ ra vậy?"
Tinh Nguyên:"Không có gì đâu"
Nhật Dạ:"Chỉ là mấy cái lời lẽ không đáng để nghe thôi hà"
Ả:"Mấy....mấy anh nói vậy.....là....là ý gì.....e.....em nghe không.....không hiểu cho lắm"
Dạ Huyết:"Ý gì đó hả"
Sương Băng:"Bọn tôi tưởng cô hiểu ý em ấy nói rồi đấy chứ"
Thu Nguyệt:"Vậy để tôi đây thông não cho cô hiểu nhé, đó là cảm thấy cô khá phiền phức đấy cút giùm không tiễn"
Người một nghe vậy liền cười mỉa mai:"Ha ha xem kìa, con gái của chủ tịch Mộng trong một công ty nhỏ vậy mà dám mở tưởng tới chức vụ phu nhân kìa"
Người hai:"Có khi nào cô ta tự cho mình chính là phu nhân của bốn tập đoàn công ty lớn nhất thế giới không"
Người ba:"Ha ha chắc vậy đấy dù sao thì cũng phải nói đi nói lại đó là Sương gia, Bạch gia, Thiên Thu gia lẫn Trần gia là bốn công ty lớn nhất thế giới nên ai mà chẳng ảo tưởng mình là phu nhân cơ chứ ha ha ha"
Ả ta nghe thấy thế bắt đầu tức điên lên thật nhưng cũng phải nuốt cục tức xuống mà nội tâm
Ả:"Ha dù sao thì tụi bây cũng chẳng có cửa với bốn công ty lớn này đâu, vì chỉ có mình tao chính là người có cửa bởi công ty tao rất thân với bọn họ, còn thằng ???? kia nó sẽ bị tao chà đạp đuổi ra khỏi cái vị trí thuộc về tao sớm thôi"