Ballad of Ten Thousand Gu

chap 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: DreadlorD

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Tôi ngồi trước bàn, chậm rãi thuật lại cuộc gặp gỡ duy nhất với Tô Bạch.

Nguyệt Xích ngồi đối diện, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không gợn một tia rung động nào. Chỉ tới khi nghe tôi miêu tả tiếng khóc ai oán của Tô Bạch bên dưới cổng thành, anh ta bỗng nhiên run lên một cái.

Lúc sau, tôi nói với anh ta

“Tôi vì cô ấy đã thêu dệt một giấc mộng. Nếu như anh thật sự muốn tìm cô ấy, tôi có thể đem mộng tưởng này giao cho anh. Tôi sẽ biến nó thành quá khứ của Tô Bạch, và chúng ta có thể tìm kiếm cô ấy từ sâu trong những kí ức. Có lẽ bằng cách đó, chúng ta có thể tìm được Tô Bạch.”

“Cô rốt cuộc muốn gì?” Anh ta ngẩng đầu lên hỏi.

Tôi nghĩ một hồi, chung quy phát hiện ra mình chẳng muốn gì cả, chỉ hỏi lại anh ta một câu:

“Liệu anh có bao giờ yêu cô ấy không?”

Nguyệt Xích đánh mắt xuống dưới, che khuất xúc cảm hiện ra qua đôi mắt. Sau một hồi lâu, anh rốt cục cũng chậm rãi trả lời

“Từ khi Tô Bạch biến mất vào ba năm trước, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm cô ấy. A Lai nói với tôi rằng cô ấy vì muốn chống lại mệnh lệnh của tôi mà chạy trốn, và rằng cô ấy hận tôi, hận tới mức mà thà chết chứ quyết không gặp.”

“Thế nhưng,” anh dừng lại. Giọng nói trước giờ vẫn cứ bình thản, giờ lại mang vẻ đắc ý, “tôi không tin.”

“Dựa vào cái gì?”

Tôi bị sự tự tin đến mức trống rỗng của anh ta kích động, không khỏi nổi giận nói:

“Nếu sư phụ của ta là một kẻ như ngươi, hẳn là ta đã cao chạy xa bay, thà chết chứ không gặp.”

“Cô khác với cô ấy.”

Nghe những lời tôi nói, khóe miệng của anh có chút cong lên, không nhịn được mà nở nụ cười mang theo chút ấm áp.

“Trong thế giới của tôi, Tô Bạch là người duy nhất tồn tại. Tôi nhìn cô ấy lớn lên, và cứ như vậy trong hơn chục năm rồi. Trên đời này, không ai hiểu rõ Tô Bạch hơn tôi. Cô ấy yêu tôi. Kể cả khi có chết, cô ấy cũng sẽ chọn chết bên cạnh tôi.”

Anh ta nói mà không chút nghi ngờ. Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm căm phẫn, vì Tô Bạch mà bỏ qua. Cuối cùng tôi cũng kiếm chế được lửa giận, chỉ liếc mắt nhìn Nguyệt Xích rồi nói.

“Đêm nay, chúng ta sẽ nhập mộng.”

“Được thôi.” Anh ta gật đầu đồng ý, không chút chần chừ.

Đêm hôm ấy, tôi bố trí một chút, sau đó nhờ Nguyệt Xích bảo người phụ nữ đi cùng với anh ta – “Cổ” trùng mạnh nhất của anh ta, Tuyệt Sát, đứng canh gác bên ngoài cánh cửa.

Tiếp đó, tôi để Nguyệt Xích nằm xuống, dùng những sợi chỉ đỏ cuốn quanh người anh ta, trước khi dùng phần còn lại cuốn lên người mình. Sau đó cả hai chúng tôi cùng nằm trên chiếc giường trúc, rồi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, tôi liền thấy một vết sáng trước mặt, và bước đi theo hướng đấy, chỉ để thấy Nguyệt Xích đã sớm ở đó đứng chờ. Tôi cùng với anh ta bước vào chiến trường, ngay lập tức liền nghe thấy xung quanh có tiếng chiến mã cùng tiếng gào thét của binh sĩ.

Hoảng sợ, tôi khẽ run rẩy, vội vàng hỏi Nguyệt Xích: “Đây là nơi nào?”

Nguyệt Xích không trả lời, cứ thế nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Tôi thuận theo ánh mắt của anh ta mà nhìn qua, tiếp đó liền thấy được Tô Bạch.

Đó là ngày cuối cùng mà tôi thấy cô ấy – bên dưới của thành, ôm vị tướng quân trẻ tuổi mà khóc đến tê tái tâm hồn.

Cô cứ thế khóc mãi không nguôi, tôi cùng Nguyệt Xích liền yên lặng tới gần. Trong giấc mộng này, tôi và Nguyệt Xích đều chỉ là những linh hồn mà thôi. Những người khác không thể nào thấy chúng tôi, và chúng tôi cũng chẳng thể nào chạm vào họ.

Nguyệt Xích và tôi đứng cạnh hai người bọn họ, liền nghe thấy vị tướng quân kia nói với Tô Bạch

“Tô tiểu thư, chúng ta, một mực…… một mực muốn tìm ngươi. Tên gian tướng đứng đầu Đại Việt thù ghét Tô tướng quân…. Muốn…. muốn giết ngươi. Nhưng tất cả những tướng quân còn sót lại của Tô gia, trong trận chiến này… đều đã tử trận….”

Nói rồi, vị tướng quân đó, lộ ra vẻ mặt vừa bi ai mà lại vừa thương hại, anh ta nói: “Tô Bạch, ngươi…. Không được trở về…..”

Tô Bạch đứng đó, sững người. Ngay lúc ấy, vô số mũi tên xuyên thủng bầu trời mà tiến đến, cô chỉ kịp thả những cổ trùng từ trong tay áo, nhờ chúng chặn lại hàng tên.

Giữ chặt cơ thể của vị tướng quân kia trong vòng tay, cô lăn trên nền đất cho đến khi nhảy lên thân rắn, tức tốc ngự rắn mà đi.

Tốc độ của cô quá nhanh, và nếu như không phải do Nguyệt Xích một mực gắt gao lôi kéo tôi đuổi theo Tô Bạch, cô ấy hẳn đã biến mất vào trong đám đông ngay trước mặt tôi.

Cô cứ thế phi nước đại, và rồi cuối cùng cũng tới được đỉnh núi, bỏ lại truy binh phía sau. Trong khi cô đang thở hồng hộc, một lát sau, một cặp người ngựa đột nhiên từ xung quanh đi ra. Những người đó đều vận trên mình trang phục của Nam Chiếu.

Tô Bạch nhìn họ, thở hổn hển, giận dữ hỏi

“Tại sao không tiếp ứng ta?”

“Trận chiến sắp kết thúc rồi.”

Đối phương đưa ra câu trả lời chẳng chút thấu hiểu.

Tô Bạch sững người trong khi nghe những lời nói tiếp theo của kẻ kia.

“Liệu một người Hán như ngươi thật sự sẽ giúp Nam Chiếu sao? Công chúa A Lai đã nói với bọn ta rồi, ngươi thật ra chỉ muốn quyến rũ cổ vương, mưu đồ để sau này hủy diệt Nam Chiếu.”

Nói rồi, đối phương liền rút đao ra, chậm rãi hướng về phía cô.

Tô Bạch lại cười. Cô mỉm cười trong khi ôm chặt thi thể lạnh ngắt của vị tướng quân kia, rồi hỏi: “Vậy ra đây là những gì các ngươi thực sự nghĩ?”

Cô bắt đầu cười: “Ta vì Nam Chiếu mà vào sinh ra tử, vì Nam Chiếu mà sát hại người dân của ta, rồi đến cuối cùng, đây là những gì các ngươi nghĩ?”

Dứt lời, Tô Bạch đem cổ trùng từ trong tay áo phóng ra, dùng rắn mở đường máu, vội vàng phá lấy vòng vây. Mưa tên từ phía sau nhắm hướng cô mà bay tới, đâm vào sau lưng Tô Bạch. Dù cho đã phun ra một ngụm máu, cô vẫn ôm chặt thân rắn không nguôi, trong khi tay còn lại giữ chặt thi thể của vị tướng quân kia.

Đưa mặt lại gần thi thể của người đó, cô nói

“Tô Tam, ta không tin lời ngươi nói.”

“Tô Tam, kể cả khi ta chẳng bao giờ có thể quay về Đại Việt được nữa, kể cả toàn bộ Nam Chiếu có xem ta là gián điệp đi chăng nữa,… thì ta vẫn có nhà.”

“Tô Tam, Sư Phụ đã từng nói, rằng anh ấy sẽ cho ta một mái nhà. Và ta tin anh ấy.”

Vừa dứt lời, hàng lệ kia liền rơi xuống khuôn mặt băng lãnh của Tô Tam, hòa làm một với dòng máu của anh rồi chảy xuống dưới.

Tôi không nhịn được mà liếc mắt nhìn Nguyệt Xích đang đứng cạnh mình. Rồi hỏi: “Khi đó ngươi đang làm gì?”

Hắn không nói lời nào, tiếp tục mang tôi theo trong khi bám sát lấy Tô Bạch.

Ánh trăng ngự trên trời kia thật đẹp làm sao, ánh sáng rực rỡ phản chiếu nền đất, để cho tôi thấy rõ khuôn mặt Nguyệt Xích, vẫn như giếng cổ nước đọng, không chút rung động.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Truyện Chữ Hay