Baka to Test to Shoukanjuu

câu hỏi thứ chín.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hãy trả lời câu hỏi sau.

Gọi tên hợp chất trong hình sau.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

"Paradiclobenzen.”[1]

Nhận xét của giáo viên:

Chính xác.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

"Paramiporobenben.”

Nhận xét của giáo viên:

Đây hình như là tên của 1 mobile game à.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

"Bị papa đánh vào mông."[2]

Nhận xét của giáo viên:

Nghe như bad end của game ấy nhỉ.

Chúng tôi chạy ra khỏi khu nhà mới, Muttsurini chạy ra đầu tiên, rồi Himeji-san và Yuuji, còn lại là tôi, Hideyoshi và Minami ở phía sau.

"Tới rồi! Khu vực của môn Giáo dục thể chất!"

"Tốt! Mọi việc giao cho cậu đấy, Muttsurini!"

"... Đã rõ."

Thời điểm Muttsurini đặt trên lên vùng đấu, "... Summon", cậu ấy nhẹ nhàng nói và triệu hồi linh thú của mình.

Và ngay khi cậu ấy đợi đối phương tung cú đánh,

"Xem đâ - Wooh!"

UỲNH! 1 tiếng ngã vang lên, và hàng ngũ của đối thủ bị đâm xuyên qua chỉ bằng 1 cú đánh.

"Eh? Cái gì vừa xảy ra vậy?!"

1 linh thú và chủ nhân của nó xuất hiện giữa hàng ngũ đổ ngã của đối thủ.

"Tìm thấy cậu rồi! Muttsurini!"

"...Kudou Aiko...?!"

Người mở ra 1 lối đi ngay trước mắt chúng tôi là giáo sư của bộ môn thể dục, người chỉ đứng sau Muttsurini, Kudou Aiko.

"Sakamoto-kun! Ở đây!"

"Kudou? Sao cậu lại ở đây?!"

"Tớ sẽ giải thích sau! Nhanh lên!"

"Ơ-ờ!"

Mọi người chạy theo con đường mà Kudou-san vừa mở.

Và rồi, 1 học viên lớp 2-A xuất hiện trên đường đi.

"Thật tốt là các cậu vẫn ổn, Yoshii-kun."

"Ừ! Chạy nhanh thôi nào!"

"Kubo-kun! Kinoshita-san!"

3 con người với số điểm đáng ngưỡng mộ của năm 2 đều ở đây giúp chúng tôi. Thật an tâm!

"Đi nào, Muttsurini-kun! Chúng tớ đang mở đường rồi này!"

"...Rõ."

2-A, Kudou Aiko, Giáo dục thể chất, 513 điểm.

2-F, Tsuchiya Kouta, Giáo dục thể chất, 621 điểm.

Số điểm ảo diệu của 2 người họ hiện ra.

2 linh thú của Kudou-san và Muttsurini mở lối trong khi của Kubo-kun và Kinoshita-san đang hỗ trợ 2 bên cho chúng tôi. Với đội hình này, chúng tôi không thể bị ngăn chặn.

"Có vẻ chúng ta có thể vượt qua chỗ này đấy!"

"Đúng thế! Kubo-kun, Kudou-san, Kinoshita-san, cám ơn vì đã giúp bọn tớ!"

Nhờ có sự giúp đỡ của 3 người bọn họ mà chúng tôi có thể dễ dàng di chuyển xuyên qua sân đấu như vậy. Đối thủ ít hơn nhiều so với chúng tôi tưởng tượng.

Ngay khi tôi nghĩ về điều này, Kinoshita-san, người đang chạy bên cạnh chúng tôi, nói,

"Không! Chúng tôi mới là người cần giúp đỡ!"

"Eh?"

Chẳng phải chúng tôi mới là người được cứu sao?

"Kinoshita, cái tình huống này, nó có liên quan tới đội hình của quân địch không?"

"...Có, lớp trưởng - "

Lớp trưởng, Kirishima-san á? Kirishima-san làm sao?

"Lớp trưởng cứ khăng khăng 'Mình sẽ giả làm mồi, hãy đi cứu lớp F đi', và không hề nghe lời ai cả...!"

"Đợi đã! Cái này không phải là đảo quyền ưu tiên sao?!"

Chúng tôi chỉ là 1 nhóm nhỏ lẻ, còn Kirishima-san lại là tướng chỉ huy. Rõ ràng là chúng tôi chiến đấu để Kirishima-san không bị địch đánh bại. Nhưng cậu ấy lại ra tiền tuyến để cứu chúng tôi. Chắc chắn là có gì đó không đúng.

"Yoshii-kun. Dù chúng tôi có nói gì, Kirishima-san cũng không nghe."

"Đúng. Vì thế...xin hãy thuyết phục lớp trưởng!"

"Con nhỏ kiệt sức rồi."

"1 khi chúng ta đánh bại nó, trận chiến sẽ kết thúc!"

"Chỉ cần 1 cú nữa thôi! Summon!"

(Con người)

2-A, Kirishima Shouko, Địa lý, 162 điểm

Vs

3-A, Kanefuji Asuka, Lịch sử thế giới, 142 điểm

3-C, Beppu Aki, Địa lý, 102 điểm

3-C, Onda Toshio, Lịch sử Nhật Bản, 119 điểm.

"...Tôi...sẽ không...thua...!"

3 linh thú vượt qua hàng phòng ngự của chúng tôi và hướng về phía linh thú của Kirishima-san.

Cậu ấy né phát chém đầu tiên và lấy kiếm gạt đi đường đâm của giáo.

"...Uu...!"

Cậu ấy không né được đường rìu chặt xuống và mất thăng bằng.

"Bắt được rồi - "

"Summon!"

2-F, Yoshii Akihisa, Lịch sử Nhật Bản, 237 điểm

Vs

3-C, Ondo Toshio, Lịch sử thế giới, 12 điểm

"...Yo...shii...?"

"Cậu đang làm gì ở đây vậy, Kirishima-san?!"

Cú tấn công của tôi vừa lúc bắt kịp.

"Cám ơn, Yoshii-kun. Hãy để tôi xử lý chỗ này. Hãy mau rút về với Kirishima-san đi - summon."

"Được rồi! Đi thôi, Kirishima-san!"

Kubo-kun thế chỗ tôi. Và lợi dụng việc này, tôi mạnh mẽ nắm lấy tay của Kirishima-san và kéo cậu ấy đi.

"Được lắm, Akihisa!"

"Cứ thế lui về khu nhà cũ đi!"

Sau đó, Hideyoshi và Minami theo cạnh và cô đọng lại thông tin cho chúng tôi. Không có 1 bóng địch nào ở quanh chúng tôi, và giờ chúng tôi đã có thể tránh khỏi cơn khủng hoảng này - đó là điều tôi nghĩ.

"...Mình...vẫn có thể chiến đấu."

Nhưng Kirishima-san gạt tay tôi ra và dừng lại.

"Cậu đang nói gì vậy, Kirishima-san?! Nếu cậu bại ở đó, mọi thứ sẽ kết thúc đấy! Không phải cậu nên chờ ở nơi nào đó an toàn hơn sao?"

"Đúng đấy lớp trưởng! Bọn tớ đã nghe theo lệnh của cậu và cứu Sakamoto-kun và những người khác. Thế là đủ rồi, đúng không? Làm ơn đừng nói những điều bướng bỉnh như thế nữa!"

Trong khi tôi và Kinoshita-san vẫn đang cố mang cậu ấy về khu nhà cũ, Kirishima-san chỉ cúi đầu với chúng tôi và nói,

"...Mình, vẫn có thể chiến đấu."

Ý cậu là sao hả? Cậu đâu còn đủ điểm...

"...Ít nhất mình cũng phải hạ lớp B và cân bằng sức chiến đấu của 2 bên."

Khi nói điều này, Kirishima-san tiếp tục hướng mắt về tiền tuyến. Ngay lập tức, cậu ấy bị Kinoshita-san cao giọng nói.

"Lớp trưởng! Đủ rồi đó - "

Có thể nghe ra Kinoshita-san đã tới giới hạn của mình.

"...Vì, nếu mình không làm vậy...!"

Nhưng, nếu so với giọng của Kinoshita-san,

"...Nếu mình không làm vậy, Yuuji sẽ không nói cậu ấy yêu mình...!"

Giọng nói yếu đuối của Kirishima-san có vẻ còn đáng kinh ngạc hơn.

"Kirishima...san...?"

Tôi không thể nén được mà nhìn nét mặt của cậu ấy.

"...Cậu ấy nói cậu ấy sẽ cho Koyama câu trả lời, sau trận chiến triệu hồi...thời điểm mà lời hứa của cậu ấy với mình không còn hiệu lực..."

Kirishima-san cúi thấp đầu và nói. Có thể thấy những giọt nước mắt như những hạt trân châu trên khoé mắt của cậu ấy.

Nghe đến tên của Yuuji và Koyama-san, tôi nhớ lại điệu bộ của Koyama-san khi cậu ấy tiếp cận Yuuji, nói 'Tôi thích những người thông minh'.

Trong đầu, tôi cố nghĩ tại sao Kirishima-san lại khóc.

Yuuji cho Koyama-san câu trả lời của mình, sau khi trận chiến triệu hồi kết thúc, lúc mà lời hứa sẽ hẹn hò với Kirishima-san của cậu ta chấm dứt. Nói cách khác, Yuuji sẽ hoàn toàn tự do.

Khi cậu ta tự do rồi, cậu ta sẽ đáp lại lời tỏ tình ấy. Điều này, chỉ có 1 kết luận mà thôi.

"...Mình thừa biết là Yuuji sẽ không chọn mình mà chọn Koyama..."

Vậy là, Kirishima-san chắc chắn đang có suy nghĩ 'Yuuji tham gia chiến đấu để chia tay với mình và hẹn hò với Koyama'.

"...Nếu vậy, mình ít nhất...1 lần này thôi, khiến cậu ấy nói cậu ấy yêu mình...!"

Kirishima-san để những giọt nước mắt chảy xuống và rơi trên nền đất.

Lý do Kirishima-san trở nên xúc động như vậy xuất hiện trong đầu tôi.

Kirishima-san nghĩ rằng Yuuji sẽ bỏ rơi cậu ấy - nên cậu ấy muốn nghe cậu ta nói yêu mình 1 lần. Đến cuối cùng, cậu ấy vẫn quyết tâm thực hiện được mục tiêu này.

"Sakamoto..."

"Sakamoto-kun..."

Minami và Himeji-san, đang đứng gần đây, chắc đã quên lý do tại sao chuyện này lại xảy ra mà quay sang gọi Yuuji.

Đây là chuyện tình củm của người ta đó nha. Không thể bắt ai đó nói yêu người khác nha.

Hơn nữa, chỉ có người đấy mới biết được mình có yêu người kia hay không thôi. Tuy vậy, nói ra điều dối với lòng mình thì sẽ làm tổn thương cả 2 phía.

Nhưng chỉ với những cảm xúc nhỏ nhoi ấy thôi, cậu ấy muốn nghe câu đó từ chính miệng cậu ta. Kể cả nếu mong muốn này không thành hiện thực, cậu ấy vẫn hi vọng 1 câu trả lời.

"Yuuji."

Tôi cũng quay ra gọi Yuuji.

"...Ah, ừ."

Yuuji gật nhẹ đầu đáp lại.

Rồi, cậu ta chậm rãi bước tới Kirishima-san và nói bằng 1 giọng bình tĩnh.

"Shouko."

".......................Un."

"Tôi có 1 kế hoạch. Hãy giao mọi quyền lực lại cho tôi."

"CÁI GIỀ???!!!"

"CÁI GIỀ???!!!"

"CÁI GIỀ???!!!"

Mọi người ở đây đều trợn ngược mắt lên, chúng tôi không thể tin vào tai mình.

"Dừng lại, Sakamoto! Đừng có ra vẻ tự cao!"

"Đúng đấy! Cậu không thấy lớp trưởng rất đáng thương à?!"

"Sakamoto-kun! Cậu quá đáng rồi đấy! Tớ không thể tin là cậu sẽ làm vậy!"

"Ngay cả mình cũng không thể chấp nhận được!"

Hội con gái phản đối gay gắt. Dễ hiểu quá mà. Nói ra được điều như vậy, cậu ta đã tự biến kẻ tồi tệ nhất mất rồi.

"Tôi đã sai về cậu rồi, Sakamoto! Nếu đã ghét cậu ấy đến mức đó, sao cậu không nói ngay từ đầu luôn đi?! Đến lúc này mà cậu vẫn còn do dự à?!"

"Lớp trưởng! Cậu nên quên cái tên khốn nạn hơn cả khốn nạn này đi! Vẫn còn nhiều người đàn ông tốt trên thế giới này mà!"

"Sakamoto-kun! Nhanh thu lại lời nói và xin lỗi cậu ấy đi!"

Hội con gái lại tiếp tục mắng nhiếc cậu ta.

Đáp lại những lời chê trách này, Yuuji chỉ dùng chất giọng đặc trưng của mình và gào lại mấy cậu ấy.

"Thật là, các cậu phiền phức quá đấy!"

Có vẻ cậu ta đang giải phóng tất cả sự bực tức đã bị kìm nén lâu ngày.

Và rồi, Yuuji tiếp tục nói như thể cậu ta đang bảo vệ cái gì đó rất quan trọng.

"Tôi đã đợi tròn 6 năm rồi! Mấy người có để cho tôi tỏ tình theo đúng kế hoạch không hả?!!"

".....................Eh......................?"

".....................Eh......................?"

".....................Eh......................?"

Nghe Yuuji nói những lời đó, mọi người lại trợn hết mắt lên.

Đã đợi 6 năm...? Tỏ tình theo đúng kế hoạch...?

Tôi lặp lại những điều Yuuji vừa nói trong đầu và cẩn thận tiêu hoá chúng.

Sau khi tự thông não 1 hồi, tôi cuối cùng cũng hiểu tình hình hiện tại.

Ah, tôi hiểu rồi. Ra là vậy.

"......Pfft...Ahahaha!"

"A-Akihisa, cậu làm sao vậy?! Có gì mà buồn cười chứ?!"

"Ah, xin lỗi, xin lỗi."

Nó đã giải thích tất cả. Tại sao mãi đến lúc này Yuuji mới tỏ tình với Kirishima-san, tại sao cậu ta không nói ghét hay không thích cậu ấy.

Chả có gì to tát cả. Yuuji đã nghĩ cách mà cậu ta sẽ tỏ tình với cậu ấy. Kể cả nếu phải nói dối cậu ấy, cậu ta cũng không muốn nói từ 'thích' vào lúc này.

Sau tôi, Himeji-san và những người khác cũng bắt đầu hiểu được tình hình.

"...(Phì)"

"...(Phì)"

"...(Phì)"

Tai họ bắt đầu đỏ lên, chắc họ cảm thấy lúng túng. Tôi không biết vì sao, nhưng vì lí do nào đó, những điều như thế, bắt nguồn từ những người ta quen biết, làm ta cảm thấy rất xấu hổ. Tôi rất hiểu cảm giác đó mà.

"Ra thế. Hoá ra là cậu cũng 'dễ xương' đó chứ, Yuuji."

"...Lãng mạn quớ."

"Im đê! Ai lãng mạn chứ?! Tôi giết cậu đấy!"

Khi Hideyoshi và Muttsurini vui sướng chế nhạo, Yuuji với cái mặt đỏ au hét lại họ.

Ôi giời ơi. Tôi cứ nghĩ mình hiểu Yuuji lắm chứ. Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy mặt này của cậu ta.

Và sau khi khám phá ra điều đó, tôi còn có thể chiêm ngưỡng nhiều thứ khác nữa.

"Tao nói này, Yuuji. Mày có suy nghĩ 'con trai phải là người tỏ tình' không?"

"...Mày muốn nói gì?"

"Chả có gì cả. Chỉ là tao bắt đầu hiểu vì sao mày cứ muốn đấu với Kirishima-san rồi."

"...Ugh...!"

Có vẻ tôi đoán đúng rồi.

Chúng tôi đã có 1 trận chiến triệu hồi với lớp A ngay từ đầu vì các lí do khác. Sau khi thất bại sau trận chiến đó, Yuuji không có lựa chọn nào khác ngoài việc hẹn hò với Kirishima-san.

Và rồi, sau khi dành nửa năm bên nhau, tên đó chắc đã có 1 câu trả lời rõ ràng.

Vậy nên,

"Cậu không muốn có mối quan hệ như vậy, mà muốn 1 mối quan hệ mới bắt đầu từ phía cậu?"

"Fm...ra đó là tại sao Yuuji muốn chiến thắng trận chiến như vậy. Cậu ta muốn lấy lại tờ giấy ấy trong lời hứa, đúng không?"

"...Gián tiếp dài dòng quá."

"Akihisaaaaaa!! Mày lại ngứa mồm quá rồi đấy...!!"

"Tao...tao chỉ buột miệng thôi, Yuuji...!"

Yuuji đột nhiên lấy tay tạo thế khoá cổ với tôi. Haha, thật thế sao?! Thảo nảo cậu ta không muốn giải thích kỹ!

" - Th-thế là được rồi nhỉ, Kirishima-san?"

Tôi chuyển đề tài sang Kirishima-san đang đứng cúi đầu.

"...Mình...rất xin lỗi..."

Cậu ấy lại khóc. Eh?! Tại sao?!

"Mình...xin lỗi...! ...Đây là, lỗi của mình...vì đã làm chuyện này...!"

Kirishima-san không phải khóc vì sung sướng mà là vì hối hận.

"Ki-Kirishima-san. Sao cậu lại khóc?!"

Tôi không biết tại sao cậu ấy lại khóc và không thể không lo lắng được.

Và cậu ấy cứ thế khóc trước mặt chúng tôi.

"...Vì...nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ thua...! Mọi người...đang cố hết sức, nhưng là vì mình...!"

Tôi ngay lập tức hiểu mọi thứ chỉ trong câu nói này. Hình như Kirishima-san đang tự trách bản thân vì đã để trận chiến trở thành thế này,

"...Mình xin lỗi...Mình xin lỗi,,,!"

Cậu ấy tiếp tục vừa khóc vừa xin lỗi.

Yuuji xoa đầu Kirishima-san và nói,

"Không sao đâu, cứ để đó cho tôi."

1 nụ cười tự tin xuất hiện trên mặt cậu ta và chính nó làm mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"...Yuuji..."

"Vì tôi biết cậu cũng đã cố gắng hết sức."

"...Yuuji...!"

Với Kirishima-san lúc này, không có gì đáng tin cậy hơn cái này.

"Heh...ngầu dữ ta, Yuuji."

"Ngậm. Tao lúc nào chả ngầu."

Yuuji đáp lại lời nói kháy của tôi bằng 1 câu nói kháy. Phải phải, luôn là thế mà, đúng không?

"Và giờ, chúng ta tiếp tục trận chiến này thế nào đây?"

"Không phải lo. Lần này cũng như những lần khác thôi. 1 phát lật ngược tình thế bất lợi. Chúng ta sẽ làm điều chúng ta luôn làm, đơn giản thế thôi."

"Nói hoa mỹ lắm. Chúng ta thắng được mấy lần nào?"

"Hah, thế nên mày mới ở đây để tránh thất bại mà, phải không đồng chí?"

Thật là. Giọng điệu kiểu gì thế hả? Cậu ta luôn nịnh nọt người khác để lấy được cái lợi cho mình.

"Để tao nói trước này, Yuuji. Cái này không phải cho mày, mà là cho Kirishima-san."

"Tốt lắm. Tao đã định sẽ khinh bỉ mày nếu mày nói là mày sẽ chiến đấu vì tao."

Ngày đầu tiên của trận chiến triệu hồi với năm 3 là thất bại của chúng tôi.

Nhưng thật đáng ngạc nhiên là, không có 1 chút gì căng thẳng trong tim chúng tôi.

Chú thích

↑ Hay 1,4-diclobenzen

↑ パパニオシリペンペン, đọc là Papanioshiripenpen

Truyện Chữ Hay