Điền vào chỗ trống.
Vào năm 1559, Oda Nobunaga thống nhất tỉnh Owari, và vào năm 1560 sau đó, đánh bại Imagawa Yoshimoto trong ( ), và làm ông trở nên nổi tiếng.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
"Trận Okehazama."
Nhận xét của giáo viên:
Chính xác. Trận đấu có thể được coi là bước tiến đầu tiên của Oda Nobunaga để trở thành 1 trong những người lỗi lạc của Thời Sengoku.
Câu trả lời của Shimada Minami:
"Sự kiện Honnō-ji."
Nhận xét của giáo viên:
Sai. Đây là trận đấu mà Oda Nobunaga bước bước đầu tiên rời khỏi danh hiệu là 1 biểu tượng lỗi lạc của Thời Sengoku."
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
"Chuyện tình Honnō-ji."
Nhận xét của giáo viên:
2 người tuy gần mà xa, kết cục cuối cùng sẽ ra sao đây?
Sau bữa trưa, nhóm tiền tuyến tụ tập lại nhằm không để lộ ra việc sắp xếp lại đội ngũ, trong khi hội chúng tôi đứng túm tụm ở phía sau.
"Yuuji."
Tôi gọi cái người đang nhắm chặt mắt ngẫm nghĩ gì đó, Yuuji.
"..."
Không có câu trả lời.
"Oi, Yuuji."
"..."
Vẫn không có câu trả lời.
"OI, YUUJI!"
"...Nn. Gì thế?"
Sau khi gọi cậu ta lần nữa, Yuuji cuối cùng cũng mở mắt ra đáp lại.
"Chả có gì đâu. Hết giờ ăn trưa rồi. Đầu mày từ đâu về thế?"
Sau khi cuộc họp chiến thuật kết thúc, Yuuji giải thích cho chúng tôi về chiến thuật buổi chiều. Và cậu ta cứ thế nhắm mắt ngồi đó từ lúc đó đến giờ.
"Muộn thế này rồi à...từ từ, để tao tỉnh cái đã."
Bốp, cậu ta vừa nói vừa đập 1 phát vào đầu. 'Cú đánh gọi dậy' đây mà.
"Được rồi."
Yuuji ngẩng đầu lên và để lộ ra vẻ mặt thường thấy. Cậu ta tỉnh hẳn rồi đấy.
"Xin lỗi. Cái buổi họp chán phèo ấy làm tao buồn ngủ quá."
Hahaha, Yuuji ưỡn ngực cười lớn.
Hmm...Tôi không nghĩ tên này sẽ ngủ giữa 1 trận chiến quan trọng này đâu.
Tôi băn khoăn và liếc về phía Yuuji. Nhưng đột nhiên, Yuuji lại quay sang nhìn tôi.
"Sao vậy, Akihisa? Sao mày lại nhìn tao như thế? Kinh quá đấy!"
Hiếm lắm tao mới quan tâm đến thái độ của mày đấy.
"Nếu mày thừa thời gian lo nghĩ đâu đâu, sao không chuyển sang chế độ Thiền như tao đây này? Mọi thứ sẽ thông suốt ngay ý mà."
"Thiền cái gì mà Thiền? Mày vừa ngủ thì có."
"Như nhau cả thôi."
Nhắc mới nhớ, chúng cũng có thể giống nhau mà.
"Giờ không phải lúc nói chuyện này. Quay lại làm theo lời kế hoạch ban đầu của chúng ta thôi. Nếu cứ tập trung làm mấy việc vô ích như vừa rồi, chúng ta sẽ thua mất. Quan trọng nhất là phải tập trung mà hành xử như bình thường."
Muu...rất hợp lý. Trận đấu buổi chiều có vẻ rất quan trọng. Tốt hơn hết là không nghĩ linh tinh nữa và ra vẻ bình thường.
"Và trong những trận đấu như thế này, chúng ta sẽ không thể thể hiện hết khả năng của mình. Nếu có thời giờ để nghĩ cho việc khác thì chúng mày cũng nên tập trung để bộc lộ hết những gì mình có đi."
Yuuji nói với thái độ thường ngày.
Vì tên đó đã suy tính mọi thứ đến quy mô thế này rồi, tôi cũng sẽ nghe theo lời hắn...vả lại, kể cả nếu tôi nói gì đấy, cậu ta sẽ lại nói 'Mày lại lo nghĩ nhiều rồi.' cho mà xem.
Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện, Hideyoshi và Muttsurini tới.
"Oh, cậu tỉnh rồi à, Yuuji?"
"...Đến lúc tấn công chưa?"
"Chưa. Tí nữa, chúng ta sẽ tiến hành. Lớp B sẽ mở 1 con đường giữa lớp 3-E và 3-B và chúng ta sẽ tấn công qua con đường đó."
Nếu chúng tôi tấn công quá bất ngờ sau bữa trưa, quân địch sẽ trở nên cảnh giác. Nên tốt nhất là ngồi đợi 1 lát rồi hành động.
"Vào thời điểm ấy, tôi sẽ đưa ra các chỉ dẫn. Trước đó, mọi người hãy chuẩn bị đi."
"Rõ."
"Rõ."
"Rõ."
Chúng tôi đồng loạt gật đầu, đáp lại lời nói của Yuuji.
Vậy thì, đành phải nghe chỉ thị và ngồi chém gió 1 lúc thôi.
☆
10 phút trôi qua.
"Lại chờ đợi à? Trời ơi..."
"Đôi khi, thay vì ngồi đây phòng ngự và ngắm ông mặt trời, tao muốn ra kia thể hiện cơ."
"Chúng ta bị cử đến những nơi nhàm chán vì chúng ta là lớp tệ hại nhất mà."
"Thôi than vãn đi. Việc này rất quan trọng với chiến thắng của chúng ta đấy."
Yuuji nói lớn nhằm dập tắt những tiếng uất ức của những người ở đó. Dù nó có hào nhoáng hay không, tôi nghĩ mọi người đang thu hút rất nhiều sự chú ý...theo 1 hướng không hay cho lắm.
"Mu...Lớp B chuẩn bị cũng hành động kìa."
Và ngay khi Hideyoshi nói vậy, có những tiếng hét xuất hiện từ phía tiền tuyến.
"Summon!"
"Summon!"
"Summon!"
Họ đang triệu hồi linh thú. Trận đấu buổi chiều bắt đầu gay cấn rồi.
"Vẫn không làm gì à, Yuuji?"
"Không. Đợi đến khi lớp B mở xong đường cho chúng ta đã."
Kế hoạch cơ bản là lớp B mở 1 con đường bằng số điểm cao của bọn họ. Bên chúng tôi sẽ chặn đường lớp 3-B và lúc đó, lớp B sẽ cùng với những học viên năm 2 khác đánh bại kẻ thù. Nhiệm vụ của lớp F chúng tôi là ngăn chặn nhưng đối thủ mạnh từ lớp 3-B, 3-C đến quấy nhiễu. Mọi người đều muốn tham gia vào cái trận đánh hủy diệt bắt mắt này nên tôi có thể hiểu vì sao những người kia lại không vui.
"Và...ừm, hình như đây là lần đầu tiên ta không đánh trong khi những lớp khác đánh nhỉ?"
"Mày nói tao mới để ý."
Lớp F cũng chuẩn bị hành động nhưng đây hẳn rất mới mẻ với chúng tôi khi mình ngồi sẵn sàng trong phòng học và xem các lớp khác đánh nhau.
"Chúng ta vẫn đang tham gia trận chiến này mà."
"...Đúng vậy."
Nếu nói về kinh nghiệm trong trận chiến triệu hồi, chúng tôi không thua kém ai cả. Có thể là chúng tôi chỉ có nhiều kinh nghiệm hơn những học viên năm 3 không phải chiến đấu.
"Tao nghĩ vì chúng ta luôn trong trạng thái chiến đấu nên có thể có nhiều lớp rất trông đợi vào chúng ta."
"Có thể lắm chứ."
"Đúng là nó làm mình cảm thấy ngầu ngầu thật. Ngầu như được gọi bằng tên của tổ chức đặc biệt như SWAT ấy."
"Ahaha. Làm gì có chuyện họ sẽ gọi chúng ta như thế."
Trong lúc mọi người đang mải cười với nhau, Muttsurini bước về phía chúng tôi và nói,
"...Chúng ta cũng có tên gọi."
"Eh?"
"...Vì lớp F hay tham chiến nên chúng ta cũng được đặt tên."
"Thật á?!"
"...(gật gật)"
Uầy, tôi hơi bị sung sướng đó nha. Họ gọi chúng tôi là gì nhỉ? SEAL, SAT, hay là SAS?
"...Lũ man rợ."
"..."
"..."
"..."
Vì lí do nào đó...có 1 sự khác biệt lớn so với những cái tên mà chúng tôi kì vọng...
"Ừm, dễ hiểu thôi mà. Vì chỉ có chúng ta trong các lớp năm 2 là muốn có trận chiến triệu hồi với mọi người mà."
"Mày nói tao mới thấy đúng..."
Giá mà nó ngầu hơn 1 tí nhỉ...
"Mọi người đều đang rất thoải mái ngay cả trong giờ phút này. Các cậu rất đáng tin cậy mà."
Himeji-san đứng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi từ cách đó không xa và nói. Nếu nó có thể mang đến loại cảm giác này đến những người khác, tôi nghĩ cuộc đối thoại này cũng không đến nỗi vô dụng, như những gì Yuuji nói.
"Oi, mấy cậu, hết giờ chém gió rồi. Tiến hành thôi."
Ngay lúc đó, Yuuji đưa ra lời chỉ dẫn.
Đúng, đến lúc bắt đầu trận chiến buổi chiều rồi.
"Nghe đây! Chúng ta sẽ tấn công vào nơi mà tập trung đồng minh của ta ở lớp 2-B. Nhưng không được xen vào trận chiến giữa họ và lớp 3-E! Hãy để lớp 2-B xử lí chúng. Rõ chưa!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Himeji và tôi sẽ phá vỡ tiền tuyến! Nếu ai nhìn thấy quân địch của lớp 2-B, cầm chân chúng đúng như kế hoạch! Đi thôi!"
"D-dạ!"
"RÕÕÕÕÕÕ!!!"
"RÕÕÕÕÕÕ!!!"
"RÕÕÕÕÕÕ!!!"
Như vừa nói, Yuuji và Himeji-san rời khỏi vùng sẵn sàng. Ngay khi đến tiền tuyến, chúng tôi chứng kiến trận đấu giữa lớp 2-B và 3-E.
"Đây không phải là 1 chiến thắng áp đảo vì sự chênh lệch về kinh nghiệm, nhưng ít nhất là phe chúng ta đang chiếm ưu thế."
Hideyoshi nhìn quay và nói nhỏ.
Có vẻ là lớp 2-B đang đẩy lùi lớp 3-E và đội hình của 3-E đã bị chia làm 2. Nếu vậy, nhiệm vụ của họ hoàn thành rồi.
Đúng lúc này,
"Họ đến rồi! Lớp 3-B đến rồi!"
Tiếng của ai đó phát ra từ phía sau.
Lớp 3-B cũng tham chiến để giúp đỡ lớp 3-E đã suy yếu.
"Các cậu! Chúng là đối thủ của chúng ta! Bỏ qua lớp 3-E và tiếp tục đi!"
Yuuji đưa ra chỉ dẫn. Nếu con đường đến trụ sở của năm 3 không thể dùng được thì dễ dàng dự đoán được là lớp 3-B sẽ có mặt ở đây.
Chúng tôi gạt trận đấu giữa lớp 2-B và 3-E sang 1 bên và giáp mặt với lớp 3-B ở sân trong. Nếu có thể câu giờ ở đây, chiến thắng của lớp 2-B sẽ ngay lập tức lật tình thế theo hướng của chúng tôi. Dù thế nào, chúng tôi cũng không thể để lớp 3-B vượt qua được!
"Summon!"
"Summon!"
"Summon!"
Những giọng nói triệu hồi linh thú nhanh chóng vang lên. Được rồi, nếu vậy, tôi -
"Chờ đã Akihisa, đừng có xông ra vội."
"Eh? Tại sao?"
"Lớp 3-B chỉ đưa đến 1 phần lực lượng, và quân tiếp viện lớp 3-A có thể sẽ đến. Mày nên đợi vào lúc này để sẵn sàng chống đỡ những cú tấn công từ phía cánh."
"Thật sao? Được."
Dù chúng tôi đã cố hết sức để chia quân địch thành 2 phần thì vẫn sẽ có 1 trận đấu dài dài đằng sau nữa. Nên chúng tôi không thể 1 lượt lao vào hết được. Có vẻ tôi là người có nhiệm vụ lấp đầy những vị trí trống.
"Sẽ rất khó nhằn vì chúng ta đang phải đấu với lớp 3-B nhưng chúng ta vẫn có thể xử lí với số lượng địch như vậy. Chúng ta đã có nhiều kinh nghiệm trong việc cản trở đối thủ mà."
Yuuji vừa nói vừa nhìn những học viên lớp F đánh với những đàn anh lớp 3-B.
"Senpai, dây giày anh chưa buộc kìa - SƠ HỞ ĐÂY RỒI!"
"ANH MUỐN ĐÁNH TÔI LẮM SAO?! RẤT MUỐN SAO?! TÔI SẼ LOAN TIN NÀY CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐẤY!"
"Nếu anh đánh bại tôi, tôi sẽ thì thầm những lời nguyền rủa vào tai anh cho đến khi anh tốt nghiệp..."
Tôi sẽ không quan tâm chiến thuật của chúng tôi 'mất rạy' như thế nào. Đây là những kĩ năng chúng tôi tự rèn luyện để sống sót.
Thế nào đi nữa, cho đến giờ vẫn chưa có gì nảy sinh.
"Ở đây có nhiều người hơn! Gửi thêm người để tạo thành bức tường đi! Và đừng có để chúng vượt qua!"
Yuuji lại đưa ra chỉ dẫn. Những học viên lớp F với nhiều kinh nghiệm chiến đấu đáp lại lời chỉ dẫn và xếp thành bức tường người.
Ở giữa đám đông, tôi có thể thấy quân tiếp viện lớp 3-B đang kéo tới.
Và rồi, có nhiều người khác đi ra từ hướng đó.
"Sakamoto! Lớp 3-A đã đến nhưng chỉ có vài người thôi!"
"Đi đi Akihisa! Hideyoshi và Sugawa, đi cùng trợ giúp cậu ta!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Tôi cùng Hideyoshi và Sugawa đi đến chỗ lớp 3-A.
Có 5 đối thủ nhưng chúng tôi không có đủ không gian để đấu với tất cả. Nếu biết cách đánh đúng, chúng tôi có thể trụ được lâu.
"Summon!!"
"Summon!!"
"Summon!!"
Cả 2 bên đều có 1 khoảng đất của riêng mình. Phe chúng tôi có 3 người,và quân địch cũng có 3. Có tổng cộng 6 con linh thú xuất hiện trước mặt chúng tôi.
3-A, Komura Ichirou, Ngôn ngữ, 456 điểm
Vs
2-F, Yoshii Akihisa, Ngôn ngữ, 152 điểm.
3-A, Moriya Kana, Ngôn ngữ, 484 điểm
Vs
2-F, Kinoshita Hideyoshi, Ngôn ngữ, 212 điểm.
3-A, Tada Nanaka, Ngôn ngữ, 446 điểm
Vs
2-F, Sugawa Ryo, Ngôn ngữ, 124 điểm.
Vì trận đấu này sử dụng hệ thống Kiểm tra Trung ương, 'Ngôn ngữ hiện đại' và Ngôn ngữ cổ điển' được trộn lẫn với nhau tạo thành 'Ngôn ngữ'. Điểm số có vẻ cao hơn bình thường đơn giản là vì đây là sự kết hợp của 2 môn học.
"Xông lên!"
Đám linh thú của chúng tôi lao về phía kẻ địch. Đối thủ của tôi cố vung 1 cú đánh nhẹ nhàng còn tôi thì hồn nhiên né các cú tấn công. Rõ ràng là hắn ta chưa từng dùng sức mạnh trong cú đánh này nhưng sự khác biệt về điểm số quá lớn. Đó là vì sao tôi không định để trực tiếp dính đòn, mà quyết định né nó.
"Yoshii Akihisa...hóa ra là tên này à...?"
Học viên năm 3 lẩm bẩm khi thấy tên của tôi. Eh? Đừng nói là chưa gì tôi đã nổi tiếng nhé. Chắc là vì cuộc đấu linh thú thôi. Cảm giác thật tuyệt khi đối thủ khiếp sợ mình.
"Nếu tôi chạm vào tên đó trước khi thi, sự ngu ngốc có lây nhiễm sang tôi không...?"
Tôi rút lại lời vừa rồi. Cảm giác này chả dễ chịu tí nào.
"AI LÀ THẰNG NGỐC HẢ?! NHỮNG NGƯỜI NGHĨ NHƯ VẬY MỚI LÀ - "
"THÔI NÀO! CÁC NGƯỜI SẼ BỊ SỰ NGU DỐT TRUYỀN SANG NẾU LẠI GẦN CHÚNG TÔI ĐẤY! NẾU KHÔNG MUỐN TRƯỢT KÌ THI THÌ ĐỪNG CÓ MÀ LẠI ĐÂY!"
Sugawa ở bên cạnh hét lên. Việc này có cần thiết phải đi xa thế này để lũ yếu đuối chúng tôi sống sót không...?
"Akihisa! Mặc kệ cái gọi là lòng tự trọng đi! Tốt nhất là làm theo chiến thuật của Sugawa!"
"Ugh...! Hiểu rồi!"
Chắc không còn cách nào khác đâu nhỉ? Đành giả bộ là 1 thằng ngốc để bảo toàn số điểm vậy!
"Tôi nói này, senpai, thực ra, khi tôi đi sọp pinh ý - "
"KHÔNG! ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỚI BỌN TA, LŨ NGỐC!"
"KHÔÔÔNG! SỰ NGU NGỐC SẼ LÀM NHIỄM ĐỘC CHÚNG TA MẤT!"
"ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY!"
"Khá lắm Akihisa! Đúng thế đấy!"
"..."
Chỉ cần nói là tôi đi mua sắm cũng có thể lừa được họ à?
"Co-có vẻ chúng ta chỉ có thể tấn công người trông bình thường kia...!"
3 học viên năm 3 tập trung tấn công Hideyoshi.
"Đáng tiếc thật đấy, senpai. Kinoshita cũng ngốc không kém đâu!"
"Đúng đó! Cậu ấy rõ ràng là con gái mà cứ nhận mình là con trai!"
"..."
Hideyoshi không vui cắn môi dưới khi cậu ấy hiểu những gì chúng tôi nói với lũ đàn anh, và nói với họ,
"Tôi, tôi...thực chất là con gái nhưng vì quá ngốc nên cứ thích nhận là con trai...!"
Đó không phải là câu Hideyoshi hay nói vì đây là điều cậu ấy không thể diễn tự nhiên được.
"GIỎI THÌ XÔNG LÊN ĐI, 3-A!!"
"GIỎI THÌ XÔNG LÊN ĐI, 3-A!!"
"GIỎI THÌ XÔNG LÊN ĐI, 3-A!!"
"Sao bọn chúng nó 'gấu' thế nhỉ? Nói hẳn ra như thế..."
Nếu họ không định tấn công, chúng tôi sẽ lên trước vậy!
Linh thú của tôi cầm chặt cây kiếm gỗ và bay về phía đối thủ. Đối phương né với bộ dạng kì quái.
"Đừ-đừng động vào tôi!"
Và anh ta vung vũ khí với đường kính lớn. Hm, cái phản ứng này làm tôi buồn đấy.
"Anh ngây thơ quá đấy, senpai! Với le vờ ngốc của Yoshii, sự ngu ngốc còn có thể lan truyền trong không khí nữa cơ! Giờ anh đã biết vì sao lớp F có lắm đứa ngốc rồi chứ?!"
Giờ thì cậu ta lại đổ sự ngu dốt của chính mình là do tôi. Sugawa-kun, sau trận đấu này, chúng ta cần 'tâm sự' với nhau 1 chút đấy.
"Ah, ah, aaahhhh...!"
Tên đàn anh vượt qua nỗi sợ và nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng. 1 kì thi có thể bẻ gãy tâm hồn 1 con người như thế này sao? Thật đáng sợ...
"Nếu-nếu vậy, chúng ta chỉ có thể loại bỏ tên quân sư thôi..."
"Đúng vậy, tiêu diệt con quỷ đó nào."
"Nếu hắn ta bị kẹt trong phòng phạt, thì mọi thứ sẽ ok...!"
Uầy?! Sao họ là tự chia rẽ nhau vậy?!
"Á...!"
"Tch! Đừng né chứ!"
"Nhanh lên và biến đi!"
Những đàn anh vung mạnh vũ khí về phía tôi. Tôi đã quá quen né những cú đánh từ những người có điểm cao hơn tôi. Nhưng thế này làm tôi chảy mồ hôi lạnh. Họ có nhiều hơn tôi 1 năm về kinh nghiệm điều khiểu thú và còn kiểm soát nhanh hơn những đối thủ trước kia. Họ đang tấn công rất lộn xộn nhưng những cú tấn công đó lại rất sắc bén. Đây là 1 lợi thế cho đối thủ. Dù vậy, nó vẫn không thể sánh được với tôi vì tôi và linh thú đã hợp thành 1 và đã làm nhiều thứ vô bổ với nhau.
"Chết đi, tên năm 2!"
1 tên hét lên và vung kiếm về phía tôi,
"Akihisa!"
Lúc đó, giọng nói quả quyết của Hideyoshi truyền tới tai tôi.
Hideyoshi và Sugawa-kun hợp lực ném 1 con linh thú của lớp 3-B về phía tôi.
"Ngon!"
Tôi túm lấy cái cổ áo của nó và dùng nó làm lá chắn.
Những cú đánh bằng kiếm vung về phía tôi không ngừng và tấm chắn thịt kia cũng không ngừng nhận đòn.
3-A, Komura Ichirou, Ngôn ngữ, 456 điểm
Vs
3-B, Haramura Yousuke, Ngôn ngữ, 177 điểm.
Sau khi hai người họ đánh nhau, số điểm còn lại của họ hiện ra. Không đủ sức để đánh bại cả 2 cũng không sao, vì sẽ tốt hơn cho tôi nếu họ vẫn sống mà.
"Ugh...! Tên khốn này...!"
"Xi-xin lỗi! Tôi không có định tấn công cậu!"
"Ai chả biết, nhưng ít nhất cũng phải quan sát xung quanh chứ...!"
Và cứ thế, có 1 sự nghi hoặc nảy lên trong phe đối thủ. Giờ thì chúng cũng phải cảnh giác xung quanh rồi. Những trò thảm hại như thế này là rất cần thiết để cản trở chúng.
"Chết tiệt, xử lí chúng khó quá...!"
Đối thủ của chúng tôi ghét không gian chật chội như thế này và bắt đầu rút lui. May mà chúng tôi không lao vào tấn công.
"Được rồi, Akihisa, trở về đi! Fukumura, thay thế cậu ta!"
Yuuji chỉ đạo rõ ràng. Chắc cậu ta nghĩ là tôi không cần phải ở đây nữa. Thế nên, tôi quay về y như lời cậu ta nói.
"Yoshii, đổi người."
"Ừ, giao lại cho cậu đấy, Fukumura-kun."
"Tôi không nghĩ mình có thể kế thừa sự ngu ngốc của cậu nhưng tôi sẽ cố hết sức để diễn giống."
"Không vấn đề gì đâu. Dù sao thì cậu cũng ngốc hơn tớ mà, Fukumura-kun."
"Nô nô. Làm sao tôi có thể bằng cậu được chứ. Sự ngu ngốc của cậu là bẩm sinh mà, Yoshii."
"..."
"..."
"Oi, 2 thằng kia! Giờ không phải lúc đấu đá nhau đâu!"
Humph. Né khá đấy, Fukumura-kun.
Sẽ là bất khả thi cho lớp F chúng tôi hoàn thành 1 chiến thuật bắt chúng tôi phải loại bỏ sự nghi ngờ. Đó là vì ngay từ đầu, chúng tôi chưa từng tin tưởng lẫn nhau.
"Được rồi, lên đi nào, senpai! 'Dấu gạch đỏ của lớp F', Fukumura Kouhei này sẽ thay thế Yoshii sẽ trở thành đối thủ của anh!"
"..."
"..."
"..."
"À, Fukumura này...chẳng phải gạch đỏ nghĩa là cậu thi trượt sao...?"
"......Eh? Thật à?"
Hm, đúng là sẽ không có vấn đề gì mà.
Vì lí do nào đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Và rồi, tôi quay về nơi mà Yuuji đang ở đó.
"Akihisa, điểm của mày vẫn bình thường chứ?"
"Ờ, vừa rồi tao không bị dính chưởng. Tao vẫn rất nguyên vẹn."
"Vậy sao? Chúng ta chỉ cầm chân trong thời gian ngắn thôi. Đừng đi quá sâu vào doanh trại của định và gây ra những tổn thất không đáng có."
"Hiểu rồi."
Nhiệm vụ của chúng tôi là phải câu giờ và đợi lớp 2-B ở phía sau đánh bại lớp 3-E. Và rồi chúng tôi sẽ đi tiêu diệt các lớp khác. Chúng tôi chưa từng hi vọng rằng mình có thể đánh bại được kẻ thù ở đây.
"Mọi việc tốt hơn so với những gì tao tưởng tượng. Tao đã nghĩ là chúng ta sẽ nhận thêm nhiều sự chống cự sau khi chia phe họ thành 2."
"Tao cũng thấy hơi lạ..."
Tôi nghĩ đây chính là lí do tại sao Yuuji và Himeji-san đang đứng ở tiền tuyến.
Dù thế, chúng tôi đang lo nghĩ quá nhiều rồi.
"Lớp 3-B cũng không tấn công. Trận chiến này, chúng ta đã giành phần thắng, đúng không?"
"Ừm, lớp 3-A đang đến. Chúng biết là chúng sẽ gặp điều bất lợi nếu thua ở đây. Tao không nghĩ là chúng sẽ làm theo những gì chúng ta dự tính đâu."
Yuuji nheo mắt nhìn tòa nhà mới, nơi lớp 3-A đang ở. Tên này lo nghĩ ngiêm trọng quá. Tôi chưa gì đã cảm thấy đau đầu vì kẻ thù trước mặt lẫn việc hồi lại điểm.
Tôi nghĩ, rồi nhìn xung quanh. Có ai có thể che chắn cho chúng tôi khi chiến đấu - eh?
"Eh?"
"Sao vậy, Akihisa?"
"Không. Chỉ là tao cảm thấy đồng đội của chúng ta đang tăng lên."
"Huh? Đồng đội đang tăng sao?"
"Ừ."
Ngày càng có nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện và cảm giác áp lực cũng yếu hơn.
"Oi, đừng nói là...!"
Yuuji lo lắng quay ra sau. Trước mắt chúng tôi vẫn là trận đấu giữa lớp 3-E và 2-B như trước.
"Chuyện gì vậy, Yuuji?"
"Không xong rồi! Chúng ta đã tiến vào phe địch theo 1 đường thẳng! Nếu đồng đội của chúng ta đang tập trung lại, vậy có nghĩa là...!"
"Lợi thế à?"
"Không! Những tên ở phía sau đang tiêu diệt đồng đội của chúng ta và đưa họ đến đây!"
"Eh?!"
Cậu ta nói tôi mới để ý. Trên đường đến đây chả thấy có người của năm 2 nào cả. Chúng tôi đã bị những người năm 3 bao vây rồi.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Lớp 2-B với số điểm cao hơn nhận được lệnh rút lui còn lớp 2-F thì không sao?"
"Lớp xếp hạng kém hơn được nhận ưu đãi là điều không thể! Vấn đề bây giờ là tình thế hiện tại của chúng ta!"
Vì đường rút của chúng tôi đã bị chặn, lớp 2-F và 2-B bị cô lập ở giữa lãnh thổ của kẻ thù. Chúng tôi đã định bao vây quân địch và đánh bại chúng nhưng lúc này, chúng tôi mới là những người đang sắp bị đánh bại...!
"Dù sao đi nữa, nếu cứ chôn chân ở đây thì chúng ta sẽ chết thật đấy. Tìm chỗ để chuồn cái đã..."
Ngay khi Yuuji nghĩ vậy,
"Sakamoto! Lớp B chúng tôi sẽ rút trước! Để chỗ này lại cho cậu nhé!"
Giọng nói của lớp trưởng lớp B Nemoto-kun vang lên từ phía sau.
"Eh?! Lớp B rút lui à?! Chờ đã! Bọn tôi phải làm gì ở đây?"
"Cầm chân quân địch!"
Tôi nhìn ra sau và không thấy 1 mống nào của lớp B. Chắc Nemoto-kun đã cho mọi người rút về khu nhà cũ rồi. Hắn ta định tụ họp với lớp C, D, E và bỏ rơi chúng tôi à?
"OI, THẰNG NGỐC KIA! QUAY LẠI ĐÂY, NEMOTO!"
"Đó là 1 quyết định khó khăn nhưng có vài điều là không thể thay đổi! Lớp F các người đáng bị loại bỏ hơn lớp B chúng tôi!"
"KHÔNG! Ý TÔI KHÔNG PHẢI THẾ!"
Yuuji hét lên nhưng lớp B đã bỏ xa chúng tôi.
"Tên ngốc đó...!"
Yuuji nghiến chặt răng.
"Yuuji! Giờ không phải lúc than thở đâu! Chúng ta cũng phải theo lớp B thôi!"
"Không. Chính những học viên năm 3 đã tạo ra tình huống này. Chắc chắn đây là 1 cái bẫy. Nếu ta đi theo lớp B, chúng ta sẽ rơi vào tay địch...!"
"A...!"
Ngay lúc đó, tôi đã hiểu ra vì sao tiến vào đây lại quá dễ dàng như vậy.
☆
""Cẩn thận lùa kẻ địch vào, cô lập và tiêu diệt chúng à. Tôi hiểu rồi.""
""Thế nên cậu có thể cho những người điểm cao ở đó để mai phục.""
""Nhìn vào những số điểm trung bình này, có vẻ như chúng đang truy tìm chúng ta. Vì thế, tôi phá vỡ nội bộ của chúng, khiến chúng phải lớp nào về lớp nấy. Và như vậy, chúng ta sẽ không cần phải nghĩ nhiều về chiến thuật chúng dùng nữa.""
""Ra vậy, huh.""
""Tôi chả hiểu gì cả.""
""Thế nên tôi mới nói 'ra vậy'.""
""Không...cậu có thể ngốc nhưng đôi lúc cậu cũng thông minh đột xuất đấy.""
""Hình như cậu vừa nói đểu tôi thì phải.""
""Tôi vừa khen cậu đấy, vui mừng chút đi.""
""Oh, vậy hả? Vậy thì cám ơn nhiều nhá.""
""...Cậu đúng là người vừa giỏi vừa ngốc...""
☆
"Nguy rồi, Sakamoto! Những người ở phía sau quay lại kìa!"
"Ở lớp B chỉ có mỗi Nemoto là có thể trốn thoát! Những người còn lại đều đã bị tiêu diệt! Phải nói là, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi phe chúng ta bị đánh bại!"
Minami và Hideyoshi, những người ở xa, bị ép phải rút lui. Kẻ địch ở khắp nơi. Chắc chắn chúng sẽ hướng về phía chúng tôi sau khi chia tách thành công. Giờ còn lâu chúng mới để chúng tôi đi.
"Yuuji!"
Tôi gọi Yuuji với 1 tia hi vọng.
Sau khi im lặng nhìn quanh,
"...Ở đằng kia."
Cậu ta nhẹ nhàng nói và nhìn về phía khu nhà mới.
"ĐẾN KHU NHÀ MỚI! HIMEJI, SHIMADA VÀ NHỮNG NGƯỜI CÓ SỐ ĐIỂM KHẢ QUAN ĐỨNG Ở PHÍA TRƯỚC! CHÚNG TA SẼ ĐẬP TAN HÀNG NGŨ CỦA ĐỊCH BẰNG TẤT CẢ SỨC MẠNH! AKIHISA, LÊN HỖ TRỢ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THỂ THEO KỊP!"
Yuuji đưa ra chỉ dẫn và lao về hang ổ của địch.
"Có ổn không vậy, Sakamoto? Hướng đó ngược với hướng về nơi có đồng đội của chúng ta mà!"
"Minami, giờ tốt nhất là nghe lời Yuuji! Quyết định của tên đó vào những thời khắc như thế này chưa bao giờ sai đâu!"
"...Tớ hiểu rồi. Tớ để phía sau lại cho cậu, Aki!"
"Okay!"
Minami hướng về phía tiền tuyến còn tôi hướng về phía sau. Trên đường đến đó, tôi đi ngang qua Himeji-san. Trông cậu ấy rất nghiêm túc. Cậu ấy cứ thế bước về phía trước, có vẻ cậu ấy không để ý thấy tôi.
"Lớp F nghe theo lời chỉ dẫn của tôi! Dù có vấn đề gì cũng không được tách nhau ra!"
"Tiến lên!"
"Righto!"
Tiếng của Himeji-san và Minami phát ra từ nơi mà Yuuji đang hướng mắt đến. Nhưng liệu đi đến có thật sự là 1 ý hay?
☆
"Oi oi, lũ 2-F đang đến kìa."
"Chuyện này không tốt, đúng không? Chúng sẽ tiến vào khu nhà ngay bây giờ đấy."
"Huh, sao nữa đây, Tsunemura?"
"Động não chút đi, Natsukawa. Chúng ta dồn hết lực lượng ở nơi chúng tụ tập, đúng không? Nếu vậy, chúng ta không có đủ người để ngăn chặn quân địch tiến vào đây."
"Phải ha. Nhưng với số lượng quân địch như vậy thì cũng chả có gì phải lo, đúng không? Bọn chúng 1 nửa đã bị đánh bại rồi còn gì."
"Nhưng chúng có Yoshii và Sakamoto."
"Không phải lo đâu, Natsukawa-kun, Tsunemura-kun. Bọn tôi đã dự trước điều này rồi."
"Thấy không Tsunemura? Mày lo nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Vậy hả? Tao cũng chỉ mong muốn mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi mà."
"Tsunemura-kun, xin hãy chỉ dẫn lớp B tập trung xử lí lớp 2-F."
"Oh, được thôi."
"Vậy thì...cùng chuẩn bị cho những gì sắp tới nào."
☆
"NHANH CHÓNG CHUI VÀO CÁI LỚP NÀY ĐI! HIMEJI VÀ SHIMADA SẼ CANH GÁC Ở LỐI VÀO! AKIHISA VÀ TÔI SẼ PHỤ TRÁCH Ở ĐÂY!"
Chúng tôi đi qua con đường Himeji-san mở, tiến vào khu nhà mới và vội vã hướng về phòng học lớp 3-B đang được để không. Và rồi, chúng tôi nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của Yuuji và khóa chặt lối vào.
"Summon!"
"Summon!"
Tôi và Yuuji cùng 1 lúc triệu hồi và chặn cứng lối vào. Trong lúc để các học viên cùng lớp tiến vào và cản trở quân địch, tôi hỏi Yuuji,
"Yuuji, ta làm gì bây giờ?!"
"Dù có vấn đề gì, chúng ta cũng phải phòng thủ! Khóa chặt lối vào nếu còn muốn sống!"
"Nhưng nếu chúng ta cứ ở đây phòng thủ...!"
Giờ đây, chúng tôi đang ở trong 1 phòng học của khu nhà mới. Nói cách khác, căn cứ trọng yếu của năm 3 đang ở ngay trước mặt chúng tôi. Trước mặt chúng tôi là đối thủ mạnh nhất, lớp 3-A. Nếu muốn quay về căn cứ của mình, chúng tôi sẽ phải đi xuyên qua các lớp khác. Chúng tôi đã bị cô lập hoàn toàn rồi.
"Đừng bỏ cuộc vội! Chúng ta ở đây là có lí do cả! Nếu đánh nhau ở đây, chúng ta sẽ chịu hi sinh 1 cách vô ích!"
Yuuji động viên mọi người trong lớp.
May là lúc trước chúng tôi hay trốn chạy vì giờ đây chúng tôi rất nhanh nhẹn. Chúng tôi vẫn còn hơn nửa số điểm nhưng đã không có ai chết trong trận đấu cả. Nếu vậy, chúng tôi vẫn có thể hồi điểm. Chúng tôi vẫn có cơ hội!
"Chết tiệt...! Nếu vậy, dù mọi người có nói gì thì chúng ta cũng chỉ có thể nhìn bao quát và quyết định sao cho phù hợp với tình hình thôi...!"
Yuuji lầm bầm nói.
Phòng học rộng lớn của lớp B càng làm nổi bật số lượng nghèo nàn của chúng tôi. Và lúc này, nó tràn đầy không khí ảm đạm.