"""Uunn..."""
"? Có chuyện gì với các cậu thế? Tại sao trông các cậu thấy khó xử thế?"
"Thật hiếm khi thấy các câu trông đầy nghiêm túc đấy.”
“Có chuyện gì thế?”
Vào một ngày sau giờ học, Yuuji, Muttsurini và tôi thì thấy phiền bởi một chuyện, và Minami, Hideyoshi và Himeji-san bước đến chỗ bọn tôi.
“Chà, là về chuyện này, bọn tớ đang tự hỏi phải làm gì đây…”
Tôi đưa cái thứ mà chịu trách nhiệm cho vấn đề của tôi cho Himeji-san.
“A, là Bản Thăm Dò Nguyện Vọng Nghề Nghiệp sao?”
“Đúng vậy đấy.”
Bản Thăm Dò Nguyện Vọng Nghề Nghiệp là về những gì chúng tôi muốn làm sau khi chúng tôi tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông, và đó là thứ đầy quan trọng ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi và cũng là thứ khiến tôi bận tôi.
“Ý cậu là gì khi nói cậu đang tự hỏi chứ? Cậu sẽ không tiếp tục học cao lên nữa sao?”
Minami hỏi với sự hoài nghi.
Học Viện Fumitzuki dù gì thì cũng là trường chuẩn bị cho đại học, và đúng như Minami nói, hầu hết chúng tôi sẽ viết rằng chúng tôi sẽ tiếp tục việc học của mình.
“Tớ nghĩ rằng cậu sẽ viết cậu sẽ tiếp tục việc học của mình đấy, Yuuji.”
“Chà, đó cũng là những gì tớ nghĩ. Nhưng nếu tớ viết rằng tớ sẽ tiếp tục tiến xa hơn trong việc học của mình, thì ít ra tớ cũng phải viết tên trương học đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Nếu cậy định tiếp tục việc học thì cậu phải viết tên ngôi trường cậu muốn vào và môn học nữa, tớ nghe nói là thế hay gì đó.”
“Tớ thật sự tự hỏi rằng tớ sẽ viết thứ gì ở đây đấy…”
Yuuji khẽ thở dài.
Ngoài việc tiến xa hơn trong việc học của mình, chúng tôi cũng phải chọn nghề nghiệp mà chúng tôi muốn. Việc này cảm thấy thật là rất khó khăn đối với tôi.
“Tớ không phải là người duy nhất bận tâm về chuyện này đâu. Akihisa cũng gặp rắc rối về chọn cái cây gần biển nào kìa.”
“Chờ đã Yuuji, đừng có thêm vào lựa chọn ‘treo cổ trong rừng’ vào mục tùy chọn tiến độ của tớ ở đó chứ!”
Tôi đoán là Người sắt sẽ giật mình nếu như thầy ấy nhận mảnh giấy này từ tôi có những lời như: “Trường Đại Học Được Chọn: Đại Học Sakaeou, Nơi Mong Muốn Được Nhận Vào Làm Việc: Công Ty Thương Mại Haseda, Nơi Mong Muốn Được Treo Cổ: Rừng Fuji.”
Tôi cho là tôi nên bỏ gạt những cuộc nói chuyện vô ích qua một bên trong lúc này vậy.
“Bọn tớ gặp rắc rối là vì chuyện này đấy.”
“Hừm...nếu cậu thật sự không biết phải viết gì, thì viết những gì cậu muốn trước rồi đổi nó sau thì sao nào?”
“Tớ nghĩ rằng cậu có thể viết đến ba nguyện vọng lận, đúng không nào?”
“Không, bọn tớ hy vọng rằng bọn tớ có thể viết đến tận nguyện vọng thứ mười lăm.”
“Chẳng phải thế là quá nhiều sao.”
Nói cách khác, chỉ ba nguyện vọng không thôi thì không đủ để bao gồm tất cả những mong muốn của chúng tôi. Lão Người sắt đó…! Thầy ấy đáng phải chết vạn lần vì gộp tôi với tên Yuuji và Muttsurini...!
"Nếu cậu phải viết đến tận mười lăm nguyện vọng, thì thảo nào chuyện này là khó khăn."
"Đúng vậy."
Và chúng tôi phải nộp cái này cho Người sắt nữa. Nếu chúng tôi viết điều gì đó kì hoặc thì chúng tôi sẽ bị trừng phạt bởi nắm đấm sắt và bị buộc viết lại. Chuyện đó sẽ là nỗi thống khổ không hồi kết cho chúng tôi. Trời ơi...
"Nhắc mới nhớ, cậu đã viết xong chưa, Hideyoshi?"
Tôi quyết định hỏi Hideyoshi để tham khảo.
Từ những gì họ nói thì tôi đoán rằng Himeji-san và Minami thì sẽ tiếp tục việc học của họ, thế còn Hideyoshi thì sao nhỉ?
"Hửm? Tớ vẫn chưa viết gì cả, nhưng tớ biết tớ muốn làm gì trong tương lai. Đó là lý do tại sao tớ không bị bối rối về bất kì việc gì cả."
"Vậy sao? Thế thì tốt."
Nếu chúng tôi nói về Hideyoshi thì chắc chắn phải là diễn xuất. Cậu ấy nhất định sẽ ghi điều đó như là con đường sự nghiệp của mình. Vào thời điểm này đây, tôi thực sự ghen tị với những người không bối rối bởi vì họ có một mục tiêu rõ ràng đấy.
Khi cô ấy thấy tôi trông khó xử như thế này, Minami vỗ hai tay mình vào nhau và nói,
“Trong trường hợp đó, thế thì cậu chọn thứ gì mà cậu muốn làm để là con đường sự nghiệp của cậu thì sao nào, Aki?”
“Tớ muốn làm gì sao?”
“Đúng vậy đấy. Chẳng phải việc cân nhắc chuyện cậu muốn học xa hơn nữa hay là đi làm trước thì tốt hơn sao?”
“Cậu có những sở thích gì nào, Akihisa-kun?”
Sở thích, sở thích...về phần những gì tôi thích, tôi sẽ nói,
“Thứ gì đó như manga và game.”
Tôi chơi game rất nhiều, nhưng nếu tôi phải nói thứ mà tôi ưa thích nhất.
“Fm...một họa sĩ manga hay nghề gì đó tương tự sao?”
“Hay là một nhà thiết kế game. Như thế cũng được đấy.”
“Việc này chẳng có liên quan gì đến manga và game, nhưng cậu có thể trở thành một đầy bếp khá đấy, cậu biết chứ, Aki?”
Himeji-san và mọi người liệt kê ra những lựa chọn. Fm fm, tôi hiểu rồi.
“Nói cách khác, trong tương lai, tớ sẽ trở thanh—”
“...Một họa sĩ manga-ero, một nhà thiết kế game-ero, một đầu bếp-ero.”
“—Một trong số những nghề đó...chờ đã, tại sao tất cả những nghề đó đều liên quan đến ero thế!? Chẳng phải chúng đều là mong muốn của cậu sao, Muttsurini!?”
"... ! (Lắc đầu dữ dội )"
Và đặc biệt cái đầu bếp-ero là sao thế? Có phải đó là một đầu bếp mà sẽ dùng một cây củ cải có dáng vẻ khiêu gợi với hình dáng của chân để nấu không?
Trông Yuuji như thể đang giảng đạo cho Muttsurini khi cậu ấy nói,
“Này, này, Muttsurini, chuyện này có thể được coi là chuyện mà sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu đấy, cậu biết chứ? cậu phải coi chuyện này một cách nghiêm túc đấy.”
“...Thì tớ đã nghiêm túc rồi đấy.”
Chuyện đó thì cũng rất là có vấn đề đấy.
Tôi phớt lờ Muttsurini và quay về phía Yuuji.
“Thế thì, Akihisa.”
“Hửm?”
“Thành thật mà nói, cậu muốn vào học trường trung học cơ sở nào thế?”
“MÀY MUỐN ĐÁNH NHAU PHẢI KHÔNG!? TAO SẼ CHO MÀY MỘT TRẬN ĐÁNH TOÀN LỰC MÀY MONG MUỐN ĐÂY, TÊN KHỐN CHẾT TIỆT KIA!”
“Aki và Hazuki cùng một lớp...là người chị, tớ thì rất cảm kích chuyện đó đấy.”
“Trước đó nữa, cậu nên thấy thương hại tớ như là một người bạn đấy, Minami!”
Bọn họ là những người bạn mà không đáng để kết giao chút nào.
“Ahaha...chà, bỏ Akihisa-kun qua một bên đi...cậu muốn làm gì trong tương lai thế, Tsuchiya-san?”
“...Nhiếp ảnh gia—khỏa...”
(Cậu ấy muốn nói nhiếp ảnh giả khỏa thân đấy.)
(Cậu ấy muốn nói nhiếp ảnh giả khỏa thân, phải không?)
(Cậu ấy muốn nói nhiếp ảnh giả khỏa thân đấy, đúng không?)
Tất cả những suy nghĩ của chúng tôi đều giống y như nhau.
“Chà, Tsuchiya-kun...Tớ cho là cậu nên viết thứ gì đó để giải thích nêu như cậu muốn đưa bản thăm dò này cho giáo viên đấy.”
"... ! (Lắc đầu dữ dội )"
“Đúng như những gì Himeji-san nói. Muttsurini phải giữ một hình tượng tốt đẹp.
“Nghề mà cậu muốn làm thì chính nó cũng là một vấn đề rồi đấy, Muttsurini.”
“Nhưng tớ lại cảm thấy rằng việc cậu có một ý tưởng rõ ràng về việc cậu muốn làm thì rất tuyệt đấy.”
Yuuji nhìn sang Muttsurini và tôi khi cậu ấy nói điều đó.
“Nhắc mới nhớ, cậu không có bất kì sở thích nào sao, Sakamoto-kun.”
“Un? Tớ hiểu rồi, về phần tớ.”
“...Như thế này đây.”
Chúng tôi nhận tờ giấy được chuyền qua, và bắt đầu đọc.
“Nguyện vọng thứ nhất: Chú rể. Nguyện vọng thứ hai: Chồng. Nguyện vọng thứ ba: Cặp đôi đang yêu. Nguyện vọng thứ tư: Vợ chồng mới cưới. Nguyện vọng thứ năm: Kirishima Yuuji. Nguyện vọng thứ sáu: Thuộc về Shouko mãi mãi. vv.”
“Thế thì sao nào, Sakamoto? Chẳng phải là cậu đã quyết định con đường sự nghiệp của mình rồi đó sao?”
“Thật là. Tại sao cậu lại nói rằng cậu ghen tị với những người khác cơ chứ?”
“...Tớ thật ghen tị với cậu đấy.”
“TẤT CẢ CÁC CẬU NGHIÊM TÚC ĐẤY SAO!?”
Bản thăm dò nguyện vọng nghề nghiệp của Yuuji thì đã được điền đầy đủ một cách gọn gàng bởi Kirishima-san khi chúng tôi chẳng hề hay biết gì. Cô ấy thật là một cô gái tốt luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ.
“A, Shouko-chan, cậu đến rồi.”
“...Un.”
Kirishima-san xuất hiện mà không báo trước gì, và chúng tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó. Đối với tôi, đây là một phần thông thường trong cuộc sống hằng ngày của tôi, vì thế chẳng có điều gì kì lạ về chuyện đó chút nào cả.
“Cậu đang làm gì ở đây thế, Shouko?”
Yuuji tiếp tục cảnh giác khi cậu ta hỏi một cách không vui vẻ gì.
Kirishima-san chẳng hề để ý đến thái độ của Yuuji khi cô ấy nói một cách đầy kiên quyết,
“...Để kiểm tra tiến trình sự nghiệp của mình.”
Việc cô ấy có thể nói điều đó trong khi đang cầm bảng thăm dò nguyện vọng nghề nghiệp của Yuuji thì thật là rất đáng kinh ngạc đấy.
“Nghiêm túc đấy, cậu vẫn luôn nhanh nhảu ở mấy thứ như thế này kể từ hồi đó đấy…!”
“...Bởi vì đây là một thứ đầy quan trọng.”
Khi chúng tôi nhìm chằm chằm vào họ, Minami đột nhiên nheo mắt mình lại.
“Hừm...Tớ hiểu rồi. Vậy ra Sakamoto không lo về việc ‘chọn gì cho con đường sự nghiệp’ mà là ‘làm sao để giữ bí mật điều đó’ sao?”
“À, vậy ra đó là lý do tại sao Sakamoto-kun lại gặp rắc rối về chuyện ‘làm sao để viết cái này’.”
Nhắc mới nhớ, cậu ấy chẳng có lo lắng về việc ‘cậu ấy sẽ viết ngôi trường nào’, mà là ‘phải viết gì’. Vậy ra đó là lý do tại sao.
“Sao chứ? Vậy là cậu lo lắng về việc như thế sao, Yuuji?”
“Im đi. Tớ cũng lo về tương lai của mình vậy.”
“...Vô ích thôi. Mẹ chồngsẽ thông báo với tất cả mọi người về chuyện đó.”
“Cậu thậm chí còn nghĩ đến biện pháp đối phó với điều đó sao!?”
Việc Yuuji giấu sự phát triển nghề nghiệp của mình khỏi ba mẹ và Kirishima-san là điều không thể, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng hết sức mình vì sự tự do trong cuộc sống của cậu ấy.
“Dù gì thì, tôi không thể nào nói cho cậu biết con đường sự nghiệp của mình được, vì thế hãy từ bỏ và quay về đi.”
Yuuji nói điều đó một cách lạnh lùng, và trông Kirishima-san thật sự buồn khi cô ấy dựa vào người cậu ấy.
“...Yuuji, tại sao cậu lại phải nói những thứ gây tổn thương như thế với mình chứ…? …Cậu ghét việc đi với mình trong cùng một ngôi trường sao?”
Kirishima-san hỏi với một giọng nhẹ nhàng, Bất kì ai mà không có trái tim sắt đá đều chắn chắn sẽ bị cảm động bởi những lời nói ấy.
Để đáp lại câu hỏi của Kirishima-san, Yuuji trả lời với giọng điệu đầy nghiêm túc,
“Không đâu Shouko, tôi muốn cậu có được quyền tự do chọn lựa của mình. Cậu sẽ bỏ lỡ điều mà cậu thật sự muốn nếu như cậu cứ tiếp tục bị ràng buộc bởi tôi và chẳng có điều gì tồi tệ hơn điều đó cả.”
Tôi tốt hơn là nên ghi lại và nhớ khuôn mặt cậu ấy trông giống như một hạt đậu như thế nào lúc đấy.
“...Nhưng mình muốn đặt cậu ở vị trí đầu tiên và quan trọng nhất trong suy nghĩ của mình, Yuuji. Đó là điều hạnh phúc nhất đối với mình.”
“Không đời nào, tôi muốn cậu kiếm tìm hạnh phúc riêng cho mình.”
“...Không, Yuuji, mình hy vọng rằng cậu không bận tâm về mình khi mà cậu chọn con đường sự nghiệp của mình.”
Mặc dù trông như thể họ đang nói rằng họ nghĩ vì lợi ích của người kia ở phía ngoài, nhưng không nên có cái loại ích kỉ mà hai bên đang thể hiện ra ngoài vì lợi ích của riêng mình như thế này chứ.
Chà, bỏ tên Yuuji qua một bên đi. Tôi cũng có con đường sự nghiệp của mình phải giải quyết đây.
“U—n...rắc rối làm sao…”
Chỉ nghĩ về việc này không thôi thì cũng thật sự khiến tôi muốn thở dài rồi CẠCH. Vào ngay lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp F, Người sắt mở cửa khi thầy ấy bước vào căn phòng học.
“Cái gì, các em vẫn còn ở đây sao? Nếu các em không còn gì để làm thì nhanh chóng quay về nhà đi.”
Người sắt nhìn vào bằng cánh cửa sổ phòng học, và có vẻ như là thầy ấy đang kiểm tra xem liệu cách cánh cửa và cửa sổ có đóng chặt hay chưa.
“Xin lỗi, thầy Nishimura. Mọi người thì vẫn đang hỏi về nguyện vọng nghề nghiệp của mình.
Himeji-san nói khi cô ấy cúi đầu.
Người sắt trầm ngâm khi thầy ấy lần lượt nhìn vào tôi, Yuuji và Muttsurini.
“Nếu có thể giải quyết trong thế kỉ này thì sẽ thật tuyệt đấy…”
Tại sao ông thầy này lại quá thô lỗ như thế cơ chứ?
“Chà, giờ thì tôi sẽ không đùa nữa. Các cậu đến phòng tư vấn nghề nghiệp nếu như các cậu hết ý tưởng thì sao nào?”
“““…???”””
“Này, tại sao các cậu lại thể hiện một cái nhìn đầy nghi ngờ thế hả?”
Đi để phòng tư vấn nghề nghiệp để nói chuyện về nguyện vọng nghề nghiệp…?
“À, em hiểu rồi, vậy ra căn phòng đó là được dùng cho mục đích đó.”
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng thầy có thể tư vấn nghề nghiệp một cách gián tiếp bằng cách thẩm vấn và phụ đạo đấy…”
“...Đó là một công dụng đầy bất ngờ đấy.”
“Các cậu nghĩ đến gì sau khi nghe nói đến tên căn phòng thế hả?”
Không. Lý do tại sao bọn em lại nghĩ theo hướng này là bởi vì những giờ phụ đạo mà thầy thường giao đấy.
“Ơ, thưa thầy Nishimura, cuộc nói chuyện nghề nghiệp sẽ đề cập đến gì thế?”
“Chà, tôi sẽ cho các em những gợi ý đầy chi tiết về những nguyện vọng mà các em nhắc đến, ví dụ như, nếu em muốn trở thành một bác sĩ, tôi sẽ giới thiệu một vài ngôi trường mà dựa trên khả năng học tập của học sinh và những khóa học mà học sinh đó cần.”
Người sắt nhắc đến chức năng chính của căn phòng tư vấn nghề nghiệp, ít nhất là thế. Sau đó thầy ấy liền nhìn khỏi Himeji-san và mọi người và bắt đầu nhìn chằm chằm vào bọn tôi và hỏi,
“Và vì thế, ít ra thì các cậu có hình dung ra điều mà các cậu mong muốn chưa?”
“Em thì có rồi, nhưng mà em không muốn nói ra.”
“...Nhiếp ảnh gia—khỏa...”
“Bất cứ gì ngoại trừ một khu rừng.”
“Được rồi, các cậu, xếp hàng đi và nghiến chặt răng mình lại.”
Tại sao thầy ấy lại giận dữ đến thế cơ chứ? Bọn tôi thì đang rất là nghiêm túc cơ mà.
“Nói các khác, các cậu vẫn chưa quyết định được con đường nào mà các cậu muốn đi?”
“Đúng vậy.”
Tôi trả lời câu hỏi của Người sắt một cách chắn chắn. Miêu tả về việc ‘vẫn chưa quyết định được con đường nào mà các cậu muốn đi’ mà Người sắt đã nói thì ít ra cũng khá hợp với tôi đấy.
“Vậy sao? Trong trường hợp đó, thảo luận chuyện đó với mọi người đi. Nếu có bất kì điều các cậu không biết thì thì hãy đến phòng tư vấn nghề nghiệp.”
Người sắt nói điều đó và rời khỏi căn phòng học.
“(CẠCH) Ta đã nghe hết tất cả mọi chuyện rồi.”
“Á, cô hiệu trưởng—”
“(RẦM) Tạm biệt!”
“Phản ứng tuyệt đấy, Akihisa.”
“...Làm tốt lắm.”
“(CẠCH) Thật là, phải có giới hạn cho sự thô lỗ của các cậu chứ, mấy tên này.”
Người mà đổi chỗ với Người sắt và xuất hiện ở phòng học là bà già và là hiệu trưởng mà chúng tôi đã rất đỗi quen thuộc.
“Có chuyện gì với chúng em sao, cô hiệu trưởng?”
Minami hỏi hiệu trưởng trong khi đề phòng. Xem xét về những hành động mà bà già đó làm cho đến lúc này, thì việc chúng tôi cảnh giác là bình thường thôi.
“Thật ra, ta vừa mới cài dặt một vài tùy chỉnh mới cho các linh thú triệu hồi.”
“Thật trùng hợp làm sao.” (Minami)
“Một sự giúp đỡ từ bọn em lần nữa.” (Hideyoshi)
“...Quay về đi.” (Muttsurini)
“Tự thổi về đi.” (Yuuji)
“Tự mình cạo trọc đi.” (Tôi)
“Mấy cái phản ứng như thế là sao hả? Và hai người cuối cùng thì chỉ trách móc ta đấy!”
Nhiêu đó thì không phải là tất cả những gì chúng tôi có ở đây đâu.
“Ơ, cô hiệu trưởng, những thiết lập mới của linh thú triệu hồi là về gì thế…?”
Himeji-san hỏi một cách kính trọng. Cô ấy thật sự là một người rất nghiêm túc đấy, cho dù cô ấy đang lắng nghe loại người như thế này đây.
Hiệu trưởng có vẻ như khá là hài lòng bỏi câu hỏi của Himeji-san khi bà ấy nói một cách tự hào.
“Bọn ta đã sử dụng linh thú triệu hồi để đọc quá trình tinh thần của người sử dụng, và dùng những thông tin cá nhận để mô phỏng con cái trước đấy, đúng không? Lần này, bọn ta sử dụng ý tưởng này để thực hiện một cuộc mô phỏng đầy đơn giản của tương lai của người triệu hồi.”
“Mô phỏng tương lai của người triệu hồi...phải không?”
“Chà, ta nói đó thì gần với bói toán hơn là dự đoán. Ta sẽ nhập thông tin cho tính cách, khả năng vận động, điểm số, các mối quan hệ xã hội và những thứ như thế vào, và từ đó, chúng ta sẽ có thể thu được kết quả tương lai nhiều khả năng sẽ ra sao.”
Chẳng phải đây giống như là kiểu bói toàn mà chúng tôi nhập vào ngày sinh và nhóm máu sao?
“Thế thì, bọn em sẽ thấy được tương lại nào?”
“Nhiều khả năng là vào khoảng thời gian khi mà các em 23-25 tuổi. Tính cách, sở thích và suy nghĩ của các em khi mà chọn con đường sự nghiệp cũng sẽ được cân nhắc. Độ tuổi được phản ánh cũng sẽ cân nhắc việc phát triển thể trạng và tinh thần của các em.”
Nói các khác, nó sẽ nói cho tôi biết tương lai của tôi sẽ ra sao dựa trên những gì mà tôi cảm thấy khi mà tôi chọn con đường sự nghiệp của mình sao?
“Thế thì khá là hữu dụng cho Aki lúc này đấy.”
“Đúng vậy. Đúng là rất tiện lợi đây.”
Minami và Hideyoshi trông như thể họ khá là hứng thú với chuyện này. Điều này thì khá là thú vị, và cả hai người bọn họ thì cũng đã có phần nào nói rằng họ không cần phải tham gia vì họ đã nghĩ đến con đường sự nghiệp của mình, nhưng nếu là như thế, thì điều đó có nghĩa là tôi phải tham gia vào chuyện này…
“Nhưng nếu như có chuyện gì đó sai sót lần nữa….”
Nghe thấy tôi nói điều đó, hiệu trưởng nói,
“Nếu cậu muốn dừng, thì chỉ cần hét lên ‘out’ và nó sẽ biến mất thôi. Nếu có gì rắc rối thì cứ làm điều đó.”
Tôi hiểu rồi, vậy là chúng tôi có thể để cho nó biến mất ngay bất kì lúc chúng tôi muốn. Vì bà ấy đã lập một vài biện pháp bảo đảm an toàn (?), nên có vẻ là bà ấy đã hối lỗi rồi đây.
“Nghe chẳng có vẻ gì là có bất kì vấn đề nghiệm trọng nào ở đây cả.”
“Un...cho dù cô có nói thế…”
Dù gì thì đây cũng là việc làm của hiệu trưởng. Bà ta thì thật chẳng đáng tin cậy gì cả.
“Quên đi, các em có thể dùng nó bất kì lúc nào các em muốn. Đừng có ép bản thân mình.”
Vùng triệu hồi mở rộng để chúng tôi có thể dùng nó theo ý thích của mình. Để lại sau lưng những lời ấy, hiệu trưởng bước đi. Từ cái cách mà bà ấy bước ra, có vẻ như là bà ta thật sự cung cấp cho chúng tôi cái này vì ý định tốt của mình. Un, tôi không nghĩ rằng sẽ có bất kì mưu mẹo đặc biệt nào đâu.
“Thế thì, cậu định làm gì nào, Akihisa?”
Hideyoshi hỏi tôi trong khi tôi lưỡng lự về việc liệu có sử dụng nó hay không…được rồi!
“Đây là một cơ hội hiếm có, vì thế thử nó thôi.”
“Ồ, thật quyết tâm làm sao.”
“Hay đấy.”
Việc cứ lo lắng về những chuyện như thế thì chẳng phải là phong cách của tôi. Vì tôi có những thứ mà mình có thể làm được, vì thể hãy thử nó trước vậy.
“Thế thì tớ sẽ triệu hồi đây. Mọi người, lùi lại đi chỉ để đề phòng...đi nào.”
“—TRIỆU HỒI!”
Đáp lại tiếng gọi quen thuộc, một hoa văn quen thuộc xuất hiện.
Và rồi, ngay ở giữa đó là linh thú của tôi, dựa trên hình đại diện của tôi.
“Ồ, lần này là một con bự đây.”
“,,,Kể từ từ giải đấu thử thách lòng can đảm đấy.”
Đúng như những gì Yuuji và Muttsurini nói. Linh thú triệu hồi xuất hiện không phải cao ba tấc, mà là cao gần như là một con người thật vậy.
“Fm, lần này không phải là một bộ đồng phục nữa, mà là một bộ com lê đấy.”
“Vậy thì có nghĩa là cậu ấy đã xoay sở được để bước chân vào xã hội rồi sao?”
Việc tôi mặc đồng phục đi học của mình trong tương lai là điều không thể. Hiệu trưởng chắc hẳn đã thay đổi quần áo sang một bộ com lê bình thường dựa trên suy nghĩ này đây.
“Hả? Nó cao hơn cả tớ sao?”
“Nói cách khác, dự đoán là cậu thậm chí sẽ còn cao hơn nữa.”
“Heh~ điều đó thì thật tuyệt đấy.”
Bản thân tôi trong tương lại nói với bọn tôi,
“Aa! Thật hoài niệm làm sao! Là mọi người khi còn học trung học!”
Linh thú thì đang nói chuyện một cách bình thường. Điều này đã xảy ra trước đây rồi, vì thế tôi không thể nói rằng tôi chẳng quen với việc này. Ngoài ra, tôi sẽ không thể hỏi bất kì điều gì nếu như nó không thể nói chuyện.
“Hiểu rồi hiểu rồi. Vậy ra mình trông như thế này khi mà mình còn học trung học đây.”
Linh thú trông như một người bình thường nhìn và tôi khi hắn nói điều đó.
Nhắc mới nhớ, giọng của tôi là nhứ thế? Đối với tôi thì cảm giác không đúng chút nào cả.
“Nhưng mình cảm thấy rằng mình đáng lẽ ra phải trông sáng dạ hơn chứ…”
Tại sao hắn lại phải nói những điều đầy thô lỗ như thế cơ chứ?
“Hãy nghe cậu ta nói nào. Cậu là hình mẫu tương lai của Akihisa, đúng không?”
“Đúng vậy. Ồ, là Yuuji phải không? Hideyoshi, Muttsurini và Kirishima-san thì trông thật trẻ lúc này đấy.”
Bản thân tương lai của tôi nói điều đó một cách vui vẻ. Theo cách tôi thì thì tên linh thú này thật sự đang thể hiện bản thân tương lai của tôi đấy.
“Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tớ có thể gặp mọi người trong trường trung học như thế này đấy.”
Thực tế mà nói, thì cậu đâu có đến từ tương lai, mà cậu được thiết lập để có những suy nghĩ như thế, đúng không? Linh thú của tôi bắt đầu gật gù khi mà hắn ta nhìn mọi người.
“Và ở đằng kia là Himeji-san và Minami, đúng không? Xin chào đằng ấy.”
“A, vâng! X-X-X-X-Xin chào!”
“Ơ, à, rất vui được gặp cậu lần đầu—không! Đã lâu rồi không—cũng không phải! Đi-điều đó…!”
“? Tại sao các cậu lại hoảng loạn nhiều đến thế chứ?”
Himeji-san và Minami thì đang run lên khi mà họ bắt đầu nói chuyện với bản thân tôi trong tương lai. Chẳng lẽ họ không quen với việc nói chuyện với người lớn hơn mình sao?
“...Phản ứng của Mizuki và Minami thì rất là đáng yêu đấy.”
“Aa...đúng là cậu ấy trông đứng đắn hơn cậu ấy lúc này.”
“Fm, cậu ấy đã trở thành một người tốt.”
“...Tớ có thể thể sự đau khổ trong tương lai.”
Tôi thực sự không biết lý do, nhưng tôi thực sự cảm thấy có hơi không vui về việc hai cô ấy đỏ mặt trước bản thân tương lai của tôi như thế nào đấy.
“Chà, quên đi. Dù gì thì tớ phải hỏi tương lai của tớ một vài chuyện.”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
Bản thân tôi trong tương nhìn về phía tôi. Vẻ ngoài thì là thứ yếu thôi, có thứ còn quan trọng hơn mà tôi phải nói đến.
“Tớ sẽ đi thẳng vào trọng tâm vậy. Chuyện gì sẽ xảy dến với tớ hai năm sau chứ?”
Vì tôi đang học năm hai, tôi thực sự muốn biết chuyện gì sẽ xảy đến với tôi hai năm sau.
Bản thân tôi trong tương lai mỉm cười và trả lời,
“À, ổn cả mà.”
“? Ổn? Ý cậu là gì cơ chứ?”
“Cậu vẫn còn có một cuộc sống trung học đầy vui vẻ hai năm sau.”
“CHỜ CHÚT ĐÃ! NẾU TỚ VẪN CÓ MỘT CUỘC SỐNG TRUNG HỌC HAI NĂM SAU THÌ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT ĐIỀU VUI VẺ VỚI TỚ ĐÂU!!”
Tôi đã chuẩn bị về mặt tinh thần nhiều lần rồi, nhưng tôi thậm chí chẳng thể qua khỏi điểm kiểm soát trước đó sao!?
“Hả? Cậu không hiểu sao? Có nghĩa là cậu không thể tốt nghiệp —”
“TỚ BIẾT ĐIỀU ĐÓ KHI KHÔNG CÓ CẬU GIẢI THÍCH CHO TỚ, ĐỒ NGỐC! C U HỎI Ở Đ Y LÀ TẠI SAO TỚ KHÔNG THỂ TỐT NGHIỆP! CHUYÊN CẦN!? HAY LÀ ĐIỂM ĐỎ!?”
“Không, cậu có đủ cả chuyên cần và điểm số.”
“Thế thì tại sao cơ chứ!?”
“Nhưng cậu không thể tốt nghiệp khi ở năm hai được…”
“GIỜ THÌ TỚ THẬM CHÍ CÒN CHẲNG THỂ LÊN ĐƯỢC NĂM BA, ĐỪNG NÓI CHI LÀ TỐT NGHIỆP SAO?! THẾ ĐẤY! TỚ CHỊU ĐỦ RỒI!”
“Un~, tớ hiểu rồi. Phản ứng của tớ thì rất là thú vị đây. Thảo nào mọi ngừi vẫn luôn chọc tớ.”
“Hả!?”
Giờ thì tên ngốc này đang nói gì thế!? Đừng bảo tôi là...hắn đang gạt tôi?
“Đừng có lo, cậu đã học cho đến gần chết, quỳ xuống trước các giáo viên mỗi ngày và xoay sở để tốt nghiệp cùng với những cảm xúc thương hại.”
“Chỉ nội câu này thôi cũng đủ để làm tớ sợ rồi đấy!”
Tôi không thể tốt nghiệp nếu như chuyện này cứ tiếp tục sao!? Tình trạng lúc này của tôi thì nghiêm trọng đến mức nào rồi cơ chứ!?
“Có điều gì khác mà cậu muốn hỏi không?”
“Thế thì, tớ có thể hỏi một chuyện được không?”
“Tớ cũng muốn hỏi một chuyện…”
“Nn? Chuyện gì thế?”
Himeji-san và Minami bước về phía trước vối sự căng thẳng.
“Ơ...giờ thì cậu có hẹn hò với ai không?”
“Đ-Đúng vậy. Hay đúng hơn là, cậu đã kết hôn chưa?”
Đáp lại câu hỏi của hai người họ, vì có vẻ như là họ thật sự bị kích động vì lý do nào đó vậy—
“Nn~>…”
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi suy nghĩ—
“Tớ sẽ chẳng nói cho cách cậu biết đâu.”
Bản thân tôi trong tương lai mỉm cười trong khi nói.
“T-Tại sao cậu không chịu nói bất kì điều gì cho bọn tớ thế!”
“Đúng vậy đấy, Aki! Việc giấu giếm như thế thì chẳng giống cậu gì cả!”
“Ahaha. Nhắc mới nhớ, Himeji-san và Minami thì cũng giống y như lúc ở trường trung học vậy.”
“Có phải cậu không nói với bọn tớ là bởi vì nó liên quan đến bọn tớ không!?”
“Hãy kể cho bọn tớ đi mà! Akihisa-kun!”
Bản thân tôi trong tương lai bị kéo tay áo mình bởi họ trong khi hắn ta nói một cách đầy vui vẻ,
“Không đâu. Tớ phải giữ bí mật.”
““Uuu—…””
Trong khi hai người họ vẫn cứ thúc ép, bản thân tôi trong tương lai thì lại trêu trọc cho một cách dễ dàng. Tôi thật không thể tưởng tượng ra được bản thân mình trở nên như thế—và vì lý do nào đó, tôi thực sự trở nên điên lên khi tôi nhìn họ.
“Thế thế thì, ít ra thì hãy kể cho bọn tớ mẫu người của cậu đi, Akihisa-kun!”
“Tớ hiểu rồi. Nhưng chuyện đó thì có hơi—”
“Out.”
Bản thân tôi trong tương lai biến mất ngay khi tôi nói điều đó. Phù, tôi đúng là cảm thấy tốt hôn nhiều rồi.
“Aa, Akihisa-kun! Tại sao cậu lại phải quá tàn ác cơ chứ!?”
“Tớ cũng muốn hỏi cậu ấy về một vài thứ khác nữa mà!”
“Không sao đâu. Các cậu sẽ chẳng nhận được bất kì câu trả lời đàng hoàng nào cho dù các cậu có hỏi tên ngốc có hơi đần đấy.”
“? Tại sao cậu lại giận cơ chứ?”
“Tớ không có giận.”
”“???””
Thật là, tên đó chẳng đứng đắn chút nào cả. Tôi sẽ chẳng trở nên như thế trong tương lai đâu.
“Dù gì thì, chúng ta vẫn không biết liệu chuyện này có hiệu quả không, nhưng chúng ta có thể thấy rằng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng với chuyện này cả.”
“Um. Thấy sao nào, Muttsurini? Nếu cậu không biết phải chọn con đường sự nghiệp nào thì cậu có thể triệu hồi đấy.”
“...Hãy để tớ thử.”
Muttsurini gật đầu “...Triệu hồi.” và nói câu đó. Và giống như trước đó vậy, một linh thú triệu hồi cao gần bằng tôi xuất hiện.
Muttsurini phiên bản người lớn thì đang mặc một bộ com lê cùng chiếc cà vạt, và cậu ta trông rất là ngầu đối với chúng tôi đấy.
“Heh, chuyện này thì thật sự bất ngờ đấy. Có vẻ như là Muttsurini vẫn chưa đủ lớn.”
“Cậu ấy thậm chí còn cao hơn cả tớ nữa. Thế thì tốt đấy, đúng không?”
“...Chuyện đó thì chẳng thật sự quan trọng lắm.”
Muttsurini chẳng có bất kì hứng thú nào với vẻ ngoài trong tương lai của mình cả, và cậu ấy ngay lập tức hỏi câu hỏi này,
“...Có chuyện tớ muốn hỏi.”
“...Chuyện gì thế?”
“...Tớ có trở thành một nhiếp ảnh gia khỏa thân không?”
Khao khát của cậu ấy ngay lập tức được bộc lộ hoàn toàn, và cậu ấy trông như là một đứa trẻ mà mới vừa gặp được vị anh hùng của mình khi cậu ấy hỏi điều đó vậy.
“...Nói cách, cậu muốn biết nghề nghiệp hiện tại của tớ sao?”
“...(Ực)”
“...Tớ là một phóng viên.”
“...”
“...Có chuyện gì thế?”
“...Can you repeat that again?” (Chú thích: Nguyên văn là tiếng Anh, nghĩa là “cậu có thể lặp lại được chứ?)
Tại sao lại là tiếng Anh cơ chứ?
“...Tớ là một phóng viên.”
Say khi được hỏi một lần nữa, Muttsurini trong tương lai lặp lại những lời của mình một lần nữa.
Một phóng viên sao? Tôi hiểu rồi. Với khả năng thu thập thông tin, sự nhanh nhẹn và những tài năng độc nhất khác của mình, Muttsurini thì thật rất hợp để trở thành một phóng viên đấy.
Nghe thấy những lời đó, cơ thể Muttsurini bắt đầu run lên cùng cơn giận dữ.
“...Cậu.”
“...Nn?”
“...Cậu...đang làm chuyện gì thế…!”
“...Ý cậu là gì khi nói thế thế?”
“...Tại sao cậu lại có thể tha thứ cho bản thân mình khi không trở thành một nhiếp ảnh gia khỏa thân cơ chứ…!”
Thật ra, tôi muốn nói rằng bọn này thì rất tò mò về lý do tại sao cậu lại không thể tha thứ cho bản thân cậu vì không trở thành một nhiếp ảnh gia khỏa thân đấy.
“...Chẳng lẽ cậu đã từ bỏ giấc mơ của mình—ý nghĩa của cuộc sống…!?”
“...Nhiệm vụ của tớ là bóc trần những mặt tối trong chính trị.”
“...Không…! Nhiệm vụ của tớ là bóc trần những bí ẩn đằng sau những bộ quần áo…!”
“...Chuyện này rất là tệ đấy..bản thân ngày xưa của tớ…”
“...Tớ không chấp nhận điều này…! Tớ chắc chắn sẽ không chấp nhận bản thân này của tớ…!”
Tương lai đã rẽ sang một hướng đi khác so với giấc mơ của cậu ấy. Muttsurini không thể chấp nhận cách sống đó khi mà cậu lườm bản thân trong tương lai của cậu.
“Nhắc mới nhớ, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tớ lại nghe Muttsurini nói ‘Nhiệm vụ của tớ là bóc trần những mặt tối trong chính trị’ đấy.
“Tớ thì chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy lại trở thành phóng viên và tham gia vào chính trị đấy.”
“Nếu cậu ấy tiếp tục bước đi trên con đường Ero, thì có lẽ cậu ấy có thể bước đi trên con đường đứng đắn sau một khoảng thời gian đấy.”
Tôi hiểu rồi. Vậy ra là khả năng như thế cũng có.
Khi chúng tôi tiếp tục nhìn,
—Pipi. Tạch.
Một tiếng động điện tử vang lên. Có phải đó là âm thanh của màn trập trên điện thoại không nhỉ?
“...Cám ơn cậu, Mizuki.”
“Không sao mà. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Himeji-san và Kirishima-san là những người lên tiếng. Có vẻ như là Himeji-san đã sử dụng điện thoại di động để chụp hình Muttsurini trong tương lai.
“Himeji-san, tại sao cậu lại chụp hình Muttsurini chứ?”
“À, không phải tớ. Shouko-chan nhờ tớ giúp. Cậu ấy không biết cách chụp một tấm hình.”
“...Mình không giỏi xài điện thoại.”
“Cậu thì khá là thành thạo trong việc xóa đi những dữ liệu hình ảnh trong bộ nhớ điện thoại của tôi đấy…”
“...Mình thì không giỏi xài bất kì điện thoại nào ngoại trừ của Yuuji.”
Có vẻ như là máy móc là một trong những thứ hiếm hoi mà Kirishima-san không giỏi đấy.
Tuy nhiên, có vẻ như cũng có một vài trường hợp ngoại lệ.
“Vậy thì cậu đã làm gì với hình của Muttsurini vậy, Kirishima-san?”
“...Mình đã gửi nó cho Aiko.”
Cô ấy gửi tấm hình Muttsurini trong tương lai cho Kudou-san sao?
“À, tớ hiểu rồi. Khiến cho cậu ấy cười Muttsurini vì giấc mơ của cậu ấy đã bị phá hủy.”
“Đó thực sự là một ý hay đấy. Giấc mơ của Muttsurini sẽ chỉ nhận được một kết cục bi thảm mà thôi. Việc đó vui đến mức mấy ngón chân tớ đang ngứa ngáy đây.”
“Thỉnh thoảng tớ thật sự cảm thấy rằng các cậu không thể được coi là bạn của nhau đấy.”
“Thô lỗ làm sao. Tình bạn của bọn tớ kéo dài suốt đời đấy.”
“Nghiêm túc đấy. Bọn tớ thề rằng bọn tớ sẽ là bạn bè mãi mãi.”
((—Cho đến khoảnh khắc mà hắn không còn hữu dụng cho bọn tớ.))
“Tại sao tớ lại nghe thấy giọng nói từ trái tim của các cậu ở đây cơ chứ?”
“Đó là một tình bãn mà còn mỏng hơn cả một lá kim loại nữa…”
Tình bạn giữa những người đàn ông là một thứ cao đẹp. Chúng tôi, người mà gắn bó một cách chặt chẽ trong khi chúng tôi thậm chí chẳng phải là họ hàng hay người quen biết gì, có thể được coi là những người bạn thật sự đấy.
“—Tớ đã gửi nó cho Aiko-chan rồi.”
“...Cám ơn cậu, Mizuki.”
“Không không, chuyện vặt này thì không là gì đâu—wah. Cậu ấy trả lời rồi kìa.”
Chỉ một chốc sau khi cô ấy gửi bức thư, điện thoại của Himeji-san đổ chuông,chỉ ra rằng cô ấy vừa nhận được một bức tin nhắn.
Khi cô ấy kiểm tra tin nhắn của mình, Himeji-san cười một cách hạnh phúc.
“Fufufu. Thật là, Aiko-chan.”
“Đâu đâu, tớ cũng muốn coi.”
“...Mình cũng vậy.”
Minami và Kirishima-san bước sang để nhìn vào điện thoại của Himeji-san.
“Ahaha. Đó là một phản ứng khá là đáng yêu đấy.”
“...Aiko thì rất là dễ thương đấy.”
Cả hai người bọn họ đều cho thấy những nụ cười trên khuôn mặt họ sau đó.
“GÌ thế? Chẳng lẽ câu trả lời thật sự buồn cười sao?”
“Kiểu phản ứng nào thế?”
Yuuji và tôi cùng muốn đi đến để nhìn.
“Un...bí mật. Bọn tớ không thể để các cậu nhìn thấy điều đó, Akihisa-kun, mọi người.”
Himeji-san gập điện thoại của mình lại. Cô ấy không thể để bọn tôi thấy nó sao? Đó là gì thế? Kudou-san có phản ứng như thế nào thế? Tôi thật sự rất tò mò đấy.
“...Những gì cậu có không phải là ước mơ, mà là khát khao.”
“...Người phản bội đức tin của mình thì đang nói cái gì thế…!”
“...Thế thì cho tớ thấy đi, cho tớ thật rõ ràng đi, cậu có đức tin nào.”
“...Tớ không cần phải nói cho cậu điều đó. Đức tin của tớ sẽ chẳng bao giờ méo mó cả…!”
“...Những giấc mơ sẽ thay đổi. Cậu phải nhớ lấy điều tớ nói.”
“...Tớ chẳng có gì để nói với cậu cả…!”
“...Out” Muttsurini nói, và linh thú biến mất.
Nói đến đây, cuộc trò chuyện vừa nãy thì rất là ngầu đấy...trên bề mặt mà thôi.
“Thế thì, tiếp theo là đến lượt Sakamoto.”
Khi Muttsurini xong lượt, Minami quay sang Yuuji.
“Không. Tớ thật sự chẳng muốn biết về tương lai của mình.”
“...Yuuji (nắm lấy).”
“Được rồi, chống cự là vô ít, đúng không? Tôi biết rồi, chết tiệt!”
Yuuji gọi linh thú của mình ra một cách đầy miễn cưỡng.
Yuuji trong tương lai từ từ xuất hiện từ hoa văn trên sàn.
So với lúc này thì Yuuji trong tương lai chẳng thay đổi gì cả, và khuôn mặt của cậu ấy vẫn đầy nét hoang dã, nhưng trông cậu ấy có vẻ dịu dàng hơn theo một hướng nào đó đấy—
“OUT CHẾT TIỆT TÊN KHỐN NGU NGỐC KIA—!!!”
—Cái vòng trên cổ thì thật sự hợp với cậu ấy đấy.
“...Yuuji, đừng có biến mất nhanh quá chứ.”
“Đúng vậy đấy, Yuuji. Bọn tớ vẫn chưa nghe bất kì điều gì về những gì xảy ra trong tương lai mà, cậu biết chứ?”
“CHÚNG TA ĐỀU BIẾT CHUYỆN GÌ XẢY RA CHO DÙ KHÔNG CÓ HỎI MÀ! TỚ LÀ MỘT TÊN NÔ LỆ! NẾU TỚ KHÔNG PHẢI THẾ THÌ TỚ LÀ MỘT TÊN BIẾN THÁI ĐẤY!!!”
Việc tên này đây khiến cho cậu ta biến mất ngay lập tức thì thật là đáng tiếc đấy, việc đó có nghĩa là chúng tôi chẳng thể hỏi bất kì điều gì về tương lai cả.
“...Yuuji, triệu hồi lại lần nữa đi.”
“Không đời nào.”
Lần này, Yuuji hoàn toàn không đồng ý với điều đó. Cậu ấy thật sự chẳng muốn nhìn vào tương lai của chính mình đây.
“Trong trường hợp đó, chúng ta hỏi Shouko-chan trong tương lai thì sao nào?”
Himeji-san vỗ hai tay mình lại với nhau khi cô ấy đề xuất chuyện đó. Tôi hiểu rồi. Kirishima-san chắc chắn có liên quan đến Yuuji là chuyện không có nghi ngờ gì rồi. Chúng tôi sẽ biết rõ một khi chúng tôi hỏi.
“Đúng vậy. Chúng ta không cần hỏi bản thân người đó.”
“Nhìn vào Yuuji đó lúc này đây, tớ thật sự không thể càm thấy rằng việc đó chẳng có liên quan gì đến Kirishima cả.”
“...Để mình thử.”
Kirishima-san nhẹ nhàng nói “Triệu hồi”, và lần này, Kirishima-san trong tương lai xuất hiện.
Kirishima-san trong tương lai thì xinh đẹp hơn cô ấy lúc này nữa, và mái tóc đen dài của cô ấy trông thật sự rực rỡ—
“...(Chọt)”
—Và ngoài ra, bụng của cô ấy cũng phát triển khá là lớn.
“““OUT!!!”””
Tất cả chúng tôi hét lên ngay khi chúng tôi nhìn thấy Kirishima-san trong tương lai như thế này. Cái gì thế!? Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu như nhà trường thực hiện một cuộc mô phỏng như thế ở đây sao!?
“Akihisa-kun, mõi người., tại sao phản ứng của mọi người lại lớn tiếng như thế chứ?”
“Cậu ấy đang ở độ tuổi mà việc có em bé trong bụng mình thì chẳng phải là chuyện kì lạ gì.”
“Không không không! Vấn đề ở đây không phải là điều đó! Đó là thứ gì đó về vấn đề đạo đức hay thứ gì đó khác nữa hơn...hở? Cái gì chứ? Chẳng lẽ bọn tớ đang nghĩ quá nhiều ở đây sao?”
Đó là bởi vì, sau khi thấy ai đó ở cùng độ tuổi có con, cái gì...vì lý do nào đó, đúng không!?
“Shouko-chan, vậy ra đứa con đó thật sự là của Sakamoto-kun—”
Himeji-san phớt lờ chúng tôi trong khi chúng tôi vẫn còn đang bối rối ở đây, và quay sang nhìn Kirishima-san trong tương lai. Kirishima-san trong tương lai quay lại, và ngay khi cô ấy chuẩn bị trả lời,
“...A.”
Một trái bóng rơi ra từ bên dưới quần áo trên bụng.
“““…””””
Trái bóng cứ tưng ngay trước mặt chúng tôi trong khi chúng tôi vẫn không thốt nên lời. “...”
Kirishima-san trong tương lai nhặt trái bóng lên vào để nó vào bụng mình lại, thể hiện một nét mặt ngượng ngùng khi cô ấy nói,
“...Nó di chuyển.”
“LÀM SAO MÀ NÓ LẠI CÓ THỂ DI CHUYỂN CÔ CHỨ—!”
Cái quái gì? Vậy ra đó chỉ là một trái bóng. Chuyện đó thật sự làm tôi sợ đấy.
“Kirishima-san vẫn còn rất tinh nghịch ngay cả sau khi trở thành một người lớn đấy.”
“...Cậu ấy vẫn chưa mất đi tính hay đùa của mình.”
“Chuyện đó đúng thật là rất giống Shouko-chan.”
“NHỮNG THỨ ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ Ở Đ Y, ĐƯỢC CHỨ!? CHẲNG PHẢI VIỆC CÓ MỘT TRÒ ĐÙA NHƯ THẾ TRONG MỘT CUỘC MÔ PHỎNG TƯƠNG LAI THÌ QUÁ KÌ LẠ SAO!?”
Yuuji thì lại hét lên vì lý do nào đó. Dù gì thì ngay từ đầu cũng chẳng cần cho cậu ta phải trở nên quá phấn khích.
“...Một trò đùa?”
Kirishima-san trong tương lai nghiêng đầu mình khi cô ấy nghe thấy tiếng hét của Yuuji.
“Tôi chẳng thể nghĩ ra được việc đó có nghĩa gì khác ngoại trừ là một trò đùa khi mà cậu lại đặt một quả bóng lên bụng mình và xuất hiện như thế.”
“...???”
Kirishima-san trông chẳng có vẻ gì là cô ấy hiểu được lời của Yuuji vì cô ấy thậm chí còn nghiêng đầu mình nhiều hơn nữa.
“Hửm? Chẳng phải cậu đặt trái bóng để chuẩn bị làm bọn này sốc hay sao?”
“...Mình không có nghĩ về chuyện đó.”
Một cách bình thường, Kirishima-san chối bỏ điều đó.
Chà, thế thì tại sao cậu lại đặt trái bóng ở đó ngay từ đầu cơ chứ?
“...Đây là một lời kêu gọi đến Yuuji rằng mình muốn mang đứa con càng sớm càng tốt.”
“““À, tớ hiểu rồi.”””
“CẬU ẤY ĐANG Ở MỨC ĐỘ ÉP BUỘC TỚ ĐẤY!”
Vậy là cô ấy đang đổ lỗi cho Yuuji vì cậu ấy thật thiếu quyết đoán sao? Việc cô ấy lên kế hoạch và tập luyện điều đó trước thì thật sự là một ý tưởng tuyệt vời đấy.
“Cái gì chứ? Vậy là cậu vẫn chưa có con sao?”
“Tớ nghĩ rằng sẽ nhanh thôi vì Sakamoto-kun thích trẻ con mà.”
“Bình thường thì cậu ấy sẽ dữ dội khi mà cậu ấy nói những thứ như thế, nhưng lúc này thì cậu ấy lại rụt rè một cách đầy bất ngờ đấy.”
“Nghiêm túc đấy, chuyện này thì thật là khó coi.”
“CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ CHỜ MỘT CHÚT CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ! CHÚNG TA ĐANG NÓI LẠC ĐỀ RỒI ĐẤY! CHÚNG TA ĐỊNH HỎI VỀ TƯƠNG LAI CỦA TỚ MÀ, ĐÚNG KHÔNG!?”
Những gì cậu ấy nói là đúng. Ngoại hình của cô ấy gây sốc cho chúng tôi nhiều đến mức chúng tôi cuối cùng lại quên đi chuyện này.
“Thế thì, hãy để tớ đổi câu hỏi vậy...cậu làm gì trong tương lai, Shouko-chan trong tương lai?”
“...Làm việc vào ban ngày.”
“““Và vào ban đêm?”””
“...Cố gắng.”
“““...”””
“CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ, HIMEJI VÀ SHIMADA! ĐỪNG CÓ MÀ ĐỎ MẶT SAU KHI NHÌN SHOUKO VÀ TỚ CHỨ! CÁC CẬU ĐANG NGHI NGỜ MÀ CHẲNG CÓ LÝ DO GÌ ĐẤY, CÁC CẬU BIẾT KHÔNG!? VÀ MUTTSURINI, AKIHISA NỮA, ĐỪNG CÓ MÀ LƯỜM TỚ NHƯ THỂ CÁC CẬU ĐANG CHẢY MÁU TỪ MIỆNG RA VẬY!!!”
Không thể tha thứ được...chúng tôi sẽ tên tên này…!
“Thế thì, Kirishima trong tương lai, cậu cố gắng làm gì vào ban đêm thế?”
“...Nấu nướng, thêu thùa và học tập.”
Aaa, cái quái gì thế. Vậy ra là như thế sao?
“Không, chúng ta đã quá hấp tấp rồi. Tớ nghĩ nó là chuyện khác đấy.”
“A, ahaha...tớ cũng nhầm mất rồi.”
“...Fufu.”
Kirishima-san nhìn chúng tôi khi cô ấy khúc khích cười, và nói,
“...Cuộc nói chuyện kiểu này thì là một điều bí mật đối với học sinh trung học đấy.”
“““...!!!(KINH NGẠC)”””
“CHỜ CHÚT ĐÃ, LŨ NGỐC KIA! ĐỪNG CÓ MÀ NHÌN TỚ VỚI ÁNH MẮT ‘chúng ta phải giết tên này ngay lúc này tại đây…!’”
Chúng tôi phải giết tên này ngay lúc này tại đây…!
“Chà, Yuuji không thể nào có bất kì hận thù nào nếu như cậu ấy bị đâm chết vì ghen tị trong tương lai đâu.”
“KHÔNG KHÔNG KHÔNG! CHẮC CHẮN LÀ SẼ CÓ MỘT MỐI HẬN ĐẤY! KHÔNG AI MÀ LẠI ĐI NÓI NHỮNG THỨ BÌNH THƯỜNG SAU KHI BỊ ĐÂMM CẢ ĐÂU!”
“Ơ, Sakamoto-kun trong tương lai sẽ bị đâm sao?”
“Cậu đang nói gì thế, Himeji! Làm sao mà một chuyện như thế có thể xảy ra cơ chứ?”
““CHẾẾẾT ĐIII—!!””
“Nguy hiểm quá đấy—!!”
Yuuji xoay sở tránh được cú đấm từ Muttsurini và tôi chỉ trong gang tấc. Nghiêm túc đấy, tên khốn rác rưởi này đây thì có trực giác khá nhạy đấy…!
“Có vẻ như chỉ là vấn đề thơi gian trước khi cậu ấy bị đâm thôi nhỉ?”
“Không không! Chuyện như thế sẽ chẳng xảy ra đâu...đúng không?”
Yuuji chẳng có chút tự tin nào khi cậu ấy nói thế, và cậu ấy rụt rè nhìn sang Shouko trong tương lai để hỏi.
Đáp lại, Kirishima-san gật đầu và trả lời,
“...Yuuji vẫn khỏe. Chẳng có gì xảy đến với cậu ấy cả, cậu ấy rất là hạnh phúc.”
“Vậy, vậy sao…? Đấy, tớ nói rồi đấy, chẳng có sẽ xảy đến cho tớ trong tương lai cả—”
“...Bằng chứng là thậm chí khi nghe dự báo thời tiết của ngày hôm nay, cậu ấy cũng sẽ trả lời ‘đúng, tớ rất là hạnh phúc’.”
“CHẲNG PHẢI THẾ LÀ ĐÃ ĐẾN GIAI ĐOẠN CUỐI RỒI SAO!?”
Vậy là tôi đã hiểu. Yuuji trong tương lai thì rất là hạnh phúc. Chuyện này thật tuyệt.
“...Out.”
Trong khi chúng tôi vẫn nói chuyện, Kirishima-san dỡ bỏ linh thú của mình. Hả?
“Cậu ổn với điều này sao, Kirishima-san?”
“...Sao chứ?”
“Sao, như là trong linh thú rồi, còn sao nữa. Cậu cuối cùng cũng xoay sở để gọi nó ra, vì thế chẳng phải việc hỏi bản thân trong tương lai của cậu đủ mọi thứ thì là một ý kiến hay hay sao?”
Nghe thấy lời của tôi, Kirishima-san lắc đầu mình và nói,
“...Đối với mình, điều quan trọng nhất sẽ chẳng bao giờ thay đổi.”
Không thay đổi? Điều gì thế?
“...Những tình cảm này sẽ vẫn mãi như thế.”
Tôi không thể nói bất kì điều gì cả khi mà tôi thấy Kirishima-san nhìn thẳng một cách trực diện với đôi mắt đầy trong sáng của cô ấy.
Chà, dù gì thi—
“...(BỤP)”
“Uỵch!”
Hãy cứ đập tên Yuuji đầy may mắn này vì nhìn đến trước bằng đôi mắt trắng dã, chạy trốn khỏi thực tại ấy.
☆
“Chuyện này vui thật đấy.”
“Đúng vậy. Chúng ta vẫn không thể chắc chắn vì đây là là một cuộc mô phỏng, nhưng chuyện này thì cũng rất là vui theo cách riêng của nó.”
“Và cũng chẳng có tai nạn nào cho đến giờ cả.”
Minami và Himeji-san nói một cách hạnh phúc.
Tôi cho là Yuuji, người mà đôi mắt chẳng còn tập trung nữa, và Muttsurini, người mà chẳng muốn thừa nhận tương lai của chính mình, thì chẳng phải là vấn đề tai nan dưới mắt họ.
“Thế thì, hãy để tớ thử triệu hồi luôn xem.”
“Cậu sẽ có nghề nào trong tương lai thế, Minami-chan?”
“Tớ đây thì không nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ làm việc. Có lẽ tớ sẽ là một bà bội trợ toàn thời gian—triệu hồi!”
Minami gọi từ khóa, và linh thú được triệu hồi.
Minami trong tương lai thì đang mặc một bộ com lê cho nữ giới giống y như linh thú của Kirishima-san trước đó vậy, mà mái tóc của cô ấy thì được xõa ra lần này, không cột thành một chùm tóc đuôi ngựa nữa.
Giờ thì cô ấy đã lớn hoàn toàn rồi, và thật sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành khá là xinh đẹp. Vì lý do nào đó...cô ấy thì quá đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy lo lắng.
“Aa, Minami-chan thì đã trưởng thành hơn một chút so với bây giờ rồi.”
“...Cậu ấy có đôi chân dài đẹp đấy.”
Himeji-san và Kirishima-san trông khá là vui vẻ khi họ nhìn thấy Minami-chan trong tương lai. Đúng là Minami-chan trong tương lai thì có hơi cao hơn cô ấy bây giờ một chút.
Tôi không biết liệu đó có phải là lý do tại sao tôi lại cảm thấy có điều gì đó không đúng không.
“A, đúng vậy. Tớ đã phát triển cao hơn rồi.”
Minami đứng bên cạnh linh thú của mình để so chiều cao.
Trông cậu ấy thực sự rất vui.
“Chà, chúng ta đã thấy cậu ấy trông thế nào rồi. Chúng ta hỏi một vài câu hỏi thì sao nào?’
“À, đúng vậy, thế thì...cậu đang làm nghề gì thế, Minami-chan trong tương lai?”
Himeji-san hỏi Minami trong tương lai, người mà trông có vẻ hơi ngượng ngùng một chút khi cô ấy trả lời,
“Tớ sao? Tớ có thể được coi là...chà...một người mẫu…”
“““MỘT NGƯỜI MẪU!?”””
“Đáng, đáng lẽ là thế, các cậu biết đấy? Tớ cũng muốn làm thứ gì đó liên quan đến thiết kế trong tương lai, và giờ thì tớ vẫn còn đang học thứ đó…”
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Minami có dáng người mẫu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đó sẽ thành sự thật cả...nghiêm túc đấy, chuyện này thật sự rất sốc đấy.
“Tuyệt thật, Minami-chan! Cơ hội nào mà đã cho phép cậu làm điều đó thế?”
“Ơ, có một buổi trình diễn trong kì lễ hội trường trong trường đại học, và tớ thì được yêu cầu tham gia vào buổi đó.”
“...Và cậu được săn đón cho kì đó.”
“Không...một người bạn rất ư là hăng hái tự chụp hình của tớ và đem nó đến một buổi thử vai để xem xét…”
Một cô gái tóc hai bím đột nhiên xuất hiện trong đầu mọi người.
“Chỉ để biết thêm thôi, người bạn đó đang làm gì thế?”
“Cô ấy là một biên tập viên cho một tạp chí thời trang.”
Có vẻ như là mối quan hệ của Minami với Shimizu-san vẫn tiến triển tốt.
“Tớ chưa bao giờ nghe đến việc có ai đó nói ‘một người bạn chụp hình của tớ và gửi nó đi dự thi’ trước đây cả.”
“Không ngờ rằng chuyện như thế thật sự xảy ra.”
“Nhưng đó là một cơ hội, và tớ đã tham gia vào vì tớ thấy hứng thú.”
Đúng thế. Tôi không nghĩ rằng Minami sẽ làm điều này bởi vì lý do nào đó như là cô ấy có ngoại hình đẹp không thôi đâu. Bản thân Minami có lẽ cũng có hứng thú trong việc đó, và chắc chắn rất cố gắng cho điều đó chính xác là bởi vì lý do này đây.
“Nhân tiện đây, thay vì nói về chuyện đó—?”
“Hửm?”
Linh thú của Minami quay sang phía tôi một cách đầy vui vẻ—
“Là Aki lúc còn ở trung học! Tớ thật sự nhớ cậu đấy~♪”
“!?!?!?”
Tôi thì được ôm một cách hoàn toàn, không thể di chuyển. Chuyện-Chuyện gì thế!?
“Chờ đã! Cậu đang làm gì thế hả!?”
“U-n, đáng yêu làm sao! Cậu ấy thật sự vừa với mình một cách hoàn hảo khi mà mình ôm cậu ấy đấy!”
Minami trong tương lai chẳng hề bận tâm khi cô ấy vẫn cứ tiếp tục ôm lấy tôi trong khi tôi thì hoàn toàn bối rối.
Sự mềm mại đó và hành động của cô ấy thì thật sự ngăn tôi khỏi việc chống cự. Có, có phải đây là sự quyến rũ của một người trưởng thành không…!?
“Mi-Minami-chan! Cậu không thể có được một khởi đầu như thế!”
“Tớ-Tớ có cố găng cậu ấy lại rồi!”
“Ngoan lắm ngoan lắm! Cậu thật là đáng yêu đấy, Aki~”
Cô ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi trong khi ôm chặt lấy tôi.
Nhắc mới nhớ, cô ấy thật sự rất mềm mại đấy. Tôi hiếm khi nào có cơ hội chạm vào Minami như thế này—
“Thả, cậu, ấy, ra!”
Và Minami mạnh bạo bước lên trước khi tách tôi ra khỏi Minami trong tương lai.
Tôi nhanh chóng quạt khuôn mặt nóng bừng của mình để hạ nhiệt mình xuống khi tôi liếc nhìn Minami, người đã trở thành một người trường thành bên cạnh tôi. Sau đó, tôi liền nhận ra một sự thật rất quan trọng.
“!! Không đời nào…!”
“Hửm? Chuyện gì thế, Akihisa?”
Choáng váng, tôi trỏ vào một phần nhất định trên Minami trong tương lai khi tôi trả lời,
“Ng-Ngực…”
“Vâng?”
“Ngực của Minami...đã phát triển rồi…!”
“““CÁI GÌ CHỨ!?”””
Sự thật này gây choáng quá mạnh đến mức Yuuji và Muttsurini mở to mắt mình ra.
“Ơ? Chẳng phải tất cả các cậu đều đã để ý sao, Akihisa-kun và mọi người?”
“...Bọn mình biết được ngay từ bộ quần áo đấy.”
“N-Nhưng đó, đó là vì bọn tớ nghĩ rằng việc đó là điều không thể…”
“Tớ sẽ giết cậu.”
Sát khí của Minami tăng lên một cách dữ dội đến một mức đầy nguy hiểm. Tôi đoán là tôi tốt hơn nên để ý những gì tôi nói từ lúc này trở đi.
“Nhưng trong trường hợp đó, điều đó có nghĩa là lời đồn về những người mẫu thời trang với bộ ngực lớn thì ít khả năng hơn đã từng thì chỉ là một lời đồn thôi sao?”
Hideyoshi cũng nhìn chằm chằm vào ngực của Minami trong tương lai khi cậu ấy nói điều đó. Mặc dù chuyện đó có liên quan gì đó đến có loại người mẫu nào, nhưng những người mẫu mà chúng tôi thường thấy trong những chương trình thời trang thì khá là mảnh khảnh đấy.
“Thật sự đúng là có một lời đồn như thế đang lan truyền.”
“...Ngực của Minami đã phát triển đến cỡ C.”
“Fufufu, tuyệt vời, đúng không?”
Minami trong tương lai ưỡng ngực mình ra khi cô ấy tiếp tục,
“Chúng là những miếng độn ngực cho tương lai.”
“Out.”
Minami trong tương lai vẫn chưa nói dứt lời khi cô ấy đột nhiên biến mất.
☆
“Thế thì, tớ đoán là tiếp theo tớ sẽ thử triệu hồi vậy—triệu hồi”
Hideyoshi gọi linh thú của mình ra, và sau một lúc, một linh thú với khuôn mặt đầy trông đầy quen thuộc xuất hiện ở giữa mảng hoa văn.
“??!! T-Tại sao lại như thế chứ?”
“Um um, Hideyoshi thì giống y như những gì tớ tưởng tượng.”
“...Tuyệt vời.”
“Các cậu coi tớ đây là quái gì cơ chứ!? Tớ là con trai nhưng ngực tớ lại phát triển ở đây này? Chắc chắn là có không đúng ở đây!”
Đúng y như những gì Hideyoshi nói. Hideyoshi trong tương lai thì có ngực lớn hơn khi so với tình trạng hiện giờ. Tốt, rất tốt.
“...(Nhìn chằm)”
“Cũng đừng có nhìn tớ với nét mặt như thế chứ, Shimada! Đây chắc chắn là một miếng độn trong tương lai—không, tớ đây sẽ chẳng còn bình thường nếu như tớ thật sự độn ngực mình trong tương lai đấy!?”
Hideyoshi hoàn toàn bối rối. Tuy nhiên trông nó chẳng có vẻ là là được độn cả.
“Chà, đó chỉ là một sự mô phỏng thôi, vì thế khả năng như thế thì cũng có.”
“Yuuji, ý cậu là gì khi nói thế chứ?”
“Đây là một cuộc mô phỏng được thực hiện bởi việc thu thập thông tin từ những mối quan hệ liên kết, vì thế sự mô phỏng được phản ánh là những gì mọi người công như nó như thế.”
“Nói cách khác?”
“Có lẽ nó công nhận và cân nhắc những lời đồn gần đây về việc ‘ngực của Hideyoshi đã phát triển lớn hơn gần đây’ như thế nào đấy, có lẽ thế?”
“CHUYỆN NÀY LÀ TỆ HẠI NHẤT ĐẤY!”
“Yuuji, nói điều đó theo một cách dễ hiểu hơn xem.”
“À...nói cách khác, những gì được thể hiện ở đây hoặc là cậu có muốn ‘phiên bản đầy râu ria và chẳng đẹp trai của Hideyoshi’ hoặc là ‘phiên bản xinh đẹp trong tương lai’ đấy.”
“Tớ hiểu rồi, vậy điều đó có nghĩa là nó không thể mô phỏng tương lai mà không thể nào tồn tại, đúng không?”
“Uu...tớ đã nghĩ rằng tớ vẫn có thể mọc râu mười năm nữa trong tương lai đấy…”
Tôi có thể chắc chắn kết luận rằng khả năng của việc đó là 0%
“Không sao mà, Kinoshita-kun. Có lẽ có khả năng rằng nó nhầm cậu với Yuuko-chan mà…”
“Đại tỉ? Đại tỉ vẫn ổn đấy, cậu biết chứ?”
“—Khả năng có thể là biến mất rồi...nhưng, xin hãy bình tĩnh lại.”
“ĐỦ RỒI ĐẤY! OUT!”
“““Á!!!”””
Linh thú của Hideyoshi biến mất trước khi chúng tôi có thể ngăn cậu ấy lại. Thật là đáng tiếc! Chúng tôi vẫn chưa ngắm cô ấy đủ!
“...Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ.”
Muttsurini bên cạnh tôi đang cầm một chiếc máy ảnh, trông vô cùng hối tiếc.
““...””
Muttsurini và tôi trao đổi cái nhìn với nhau và gật đầu. Có vẻ như chúng tôi có cùng hứng thú ở đây đấy.
“Này, Hideyoshi, cậu có biết cách đọc thứ này chứ (Bất Công Xã Hội) ”(Chú thích: 格差問題, kakusa mondai. sa mon=summon)
“Xã hội và bất công buộc phải đọc cùng nhau sao?”
“...Và cái này nữa (Akihisa, em lại vượt giờ giới nghiêm rồi) .”(Chú thích: Khi đọc cùng nhau thì thành, Akihisa mongen o yaburu, 明久,門限を破る)
“Là ‘Akihisa chấm vượt giờ giới nghiêm’.”
““...””
“Tại-tại sao? Tại sao các cậu lại đột nhiên im lặng và quỳ xuống để van xin thế?”
“Trí thông minh của bọn tớ thì không đủ, vì thể cách duy nhất cho bọn tớ lúc này là thể hiện lòng thành thật của mình.”
“Hideyoshi, cậu có thể vui lòng triệu hồi lại được không? Những tên đó thật sự đáng thương đến mức tớ không thể chịu đựng để tiếp tục coi được.”
““LÀM ƠN ĐI!!””
“Thật là, các cậu…”
Hideyoshi liền thở dài, “Ôi trời” và triệu hồi linh thú của mình lần nữa. Được rồi! Tớ giao phó cho cậu đấy, Muttsurini!
“...! (Tách Tách Tách)”
Muttsurini cứ ấn mãi nít chụp khoảnh khắc mà hoa văn xuất hiện. Cậu ấy thậm chí còn chụp những bức ở góc thấp nữa, và tôi chỉ có thể ngưỡng bộ sự nhanh nhạy của cậu ấy mà thôi.
“Chờ đã, ah3? Tại sao lại có thứ gì đó cảm thấy khác so với trước đó chứ…”
Linh thú của được gọi ra lần này của Hideyoshi thì có hơi chút khác biệt so với trước đó.
“Tớ hiểu rồi. Mái tóc giờ thì khác. Mái tóc dài và được cột lên.”
“Không có ngực ở đây.”
Minami trông hạnh phúc một cách đặc biệt.
Lần này, linh thú triệu hồi của Hideyoshi thì có mái tóc dài được buộc thành một nút, và nó phát triển cao hơn một chút. Trông nó thì khá là nữ tính khi so sánh với bà chị xinh đẹp trước đó.
“...Nó không chỉ dự đoán một kiểu tương lai không thôi sao?”
“À, có lẽ là thế đấy! Có lẽ chúng ta có thể thấy được một kiểu tương lai khác mỗi lần triệu hồi đấy.”
“Tớ hiểu rồi! Đó là những gì tớ nói đấy! Làm sao mà lại có một tương lai như thế—triệu hồi! “Đúng, tớ rất hạnh phúc”.”
“Đúng vậy, tớ chắc chắn là có một tương lai sáng lạn—triệu hồi! “Cậu quỳ xuống để van xin mỗi ngày.””
“...Triệu hồi “...Tớ phải tìm tìm ra xem liệu có bất kì sự tham nhũng nào không.”
“““CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!!!”””
Linh thú của Yuuji, tôi và Muttsurini vẫn giống y như trước đó.
“Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng linh thú của Hideyoshi là linh thú duy nhất mà khác biệt mà thôi.”
“Chà, bỏ quá trình qua một bên đi, nó đã không thể dự đoán được Hideyoshi sẽ trông như thế nào rồi đấy.”
“...Máy tính chắc chắn bị lẫn lộn rồi đấy.”
“Um, nói cách khác, có vô số khả năng bên trong tớ.”
Un un, Hideyoshi tiếp tục gật đầu. Đúng vậy. Thật khó đê dự đoán liệu cậu ấy sẽ trở thành mẫu người xinh đẹp hay mẫu người đáng yêu.
“Nhắc mới nhớ, nghề nghiệp của Kinoshita-san là gì thế?”
“Tớ thì trong một đoàn kịch.”
“Chà, chúng ta có thể dự đoán được điều đó.”
Chúng tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh Hideyoshi chọn một con đường khác ở đây. Không cần phải bận tâm hỏi.
“...Thế thì, Yuuko?”
Kirishima-san hỏi, và Hideyoshi trong tương lai trông khá là bối rối khi cậu uốn lưỡi.
“Đại tỉ...chà, đại tỉ, đó là…”
Chuyện gì đã xảy ra thế? Đừng bảo tôi là,
“Chẳng lẽ cậu ấy gặp tai nạn giao thông nào đó hay ngã bệnh rồi sao?”
“Không, không phải thế đâu. Chị ấy ổn và giờ thì đang làm việc.”
“Tớ hiểu rồi. Thế thì tốt.”
“Yuuko-chan đang làm công việc nào lúc này thế?”
“U, unm...là...một tác giả.”
“““MỘT TÁC GIẢ!?”””
Mọi người há hốc trong sự kinh ngạc. Điều này thật sự bất ngờ đấy.
“Tác giả thể loại gì? Tiểu tuyết? Manga?”
“Loại sách gì? Tớ cũng muốn biết đấy.”
“...Hãy nói cho bọn mình biết bút danh đi.”
Các cô gái trông khá là phấn khích đấy.
“...”
—Nhưng vì lý do nào đó, trông Hideyoshi rất ư là khó xử. Có chuyện gì thế nhỉ?
“Việc-Việc đại tỉ trở thành tác giả là rất tuyệt vời. Còn mọi người thì sao?”
“Un! đúng vậy, ví dụ, Kubo-kun rất rất là tuyệt đấy!”
Hideyoshi hiện tài và tương lai ngay lập tức đổi đề tài. Bỏ Hideyoshi trong tương lai qua một bên đi, chẵng lẽ Hideyoshi hiện tại không hứng thú biết sao? Chẳng ai ngờ rằng Kinoshita-san lại trở thành một tác gia cả.
“Giờ thì Kubo-kun là một Bí Thư trong Quốc Hội rồi.”
“““Ồ!!!”””
Tuyệt thật! Nếu cậu ấy là một Bí Thư Quốc Hội, điều đó có nghĩa là cậu ấy tham gia vào chính trị, đúng không? Kubo-kun thì rất thông minh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ đi con đường đó cả.
“Vậy- Vậy sao...vậy là cuối cùng thì Kubo cũng bước đi trên con đường này rồi sao…?”
Lần này, Yuuji lại thể hiện một vẻ nhăn nhó trên mặt mình. Hả?
“Kubo nói rằng cậu ấy muốn ‘cố gắng để thay đổi Luật Dân Sự.”
““...””
Nghe thấy điều đó, thậm chí là cả Hideyoshi lẫn Muttsurini đều nhăn mặt. Tại sao họ lại thể hiện một nét mặt như thế cơ chứ?
“...Luật Dân Sự, mục 731 đến 739.”
“? Mục liên quan đến luật hôn nhân đó là gì thế, Shouko-chan?”
“...Không có gì đâu.”
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn là không nên nói về điều đó.
“Thế thì Kudou-san thì sao?”
“Cậu ấy rất cố gắng để trở thành một tài năng hàng đầu với vai trò là một bác sĩ.”
Một bác sĩ! Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ trở thành một vận động viên chứ. Chuyện này thật không thể nào ngờ được.
“Dù gì thì sau khi làm đủ loại trò ngu ngốc cùng nhau, chúng ta quẹn mất rằng cậu ấy cũng là một học sinh lớp A.”
“Đúng vậy. Việc cậu ấy theo học một trường y thì cũng không kì lạ gì.”
“Cậu ấy thì cũng rất quen thuộc với cơ thể con người.”
Theo đủ cách…
“...Một...nữ...bác sĩ sao…?”
Giọng của Muttsurini run rẩy khi cậu ấy thì thầm—
“...Cậu ấy...còn định trêu tớ đến bao lâu nữa chứ…?”
Kudou-san trở thành một nữ bác sĩ thậm chí với tính cách như thế. Chuyện đó thậm chí là có thể sao…?
“Thế thì, tớ nghĩ rằng nhiêu đó chắc đủ rồi.”
Và ngay khi Hideyoshi chuẩn bị thu về linh thú của mình,
“Hửm? Nhắc mới nhớ, Akihisa và mọi người đi đâu rồi?”
Hideyoshi quay đầu quanh để nhìn, và hỏi,
“Bọn tớ ở đây này, Hideyoshi.”
“Không, tớ không có nói về các cậu. Tớ đang nói về những linh thú kìa. Chẳng phải các cậu đã gọi họ ra trước đó sao?”
Nhắc mới nhớ, đúng là chúng tôi có triệu tập linh thú của mình để xem liệu có bất kì sự thay đổi nào không chỉ chốc trước đây thôi…
“Nếu là Akihisa và mọi người, thì họ đã bước ra khỏi phòng học vì hoài niệm, các cậu biết chứ?”
“““Hở?”””
Chúng tôi kiểm tra cánh cửa phòng học mà đáng lý ra là phải đóng, nhưng nó thật sự đã được mở ra.
“Tớ hiểu rồi. Người ta có nói rằng chúng có thể hành động theo ý chí của mình đấy.”
“...Bọn tớ quên mất.”
Linh thú được sử dụng lần này thì khác với trước đó, chúng là phiên bản tương lai của chúng tôi. Việc chúng đi lòng vòng như thể này bất cứ khi nào chúng thích thì là có thể.
Un un, chúng tôi gật đầu, nhưng Hideyoshi trông lo lắng khi cậu ấy hỏi chúng tôi,
“Chuyện này thật sự không sao chứ? Chuyện gì đó tồi tệ có thể sẽ xuất hiện nếu các cậu không nhanh chóng kiếm họ đấy.”
“Không sao mà, Hideyoshi. Nếu họ chỉ đi vòng quanh ngôi trường vì hoài niệm thì tớ không nghĩ rằng sẽ có bất kì rắc rối kiểu nào—”
“KYAAAAAAAAAAHHHHHH!!! CÓ AI ĐÓ NHÌN TRỘM Ở Đ Y NÀY!!!”
“Chỉ-Chỉ là hiểu nhầm thôi! Bọn tớ chỉ bị lạc thôi!”
“Muttsurini! Tại quái gì mà cậu lại dẫn bọn tớ đến bên đó thế hả!?”
“...Xin lỗi, tớ chỉ đi theo bản năng cũ của cơ thể mình thôi..”
Bộ ba mặc com lê thì bị đuổi theo bởi các cô gái trong câu lạc bộ thể thao khi họ chạy qua trước lớp F.
“Rắc rối?”
“Mặc dù...chuyện đó đáng lẽ không xảy ra…”
Nhưng lời mà chúng tôi nói trước đó tất cả đều vô dụng cả. Thật là, những tên ngốc này…!
“Tại sao lại có một vấn đề ngay lúc này chỉ sau một khoảng thời gian ngắn thôi chứ! Chẳng phải những tên đó là hình đại diện của bọn mình sao!?”
“Bỏi vì chúng là hình đại diện của các cậu nên chúng mới như thế đấy.”
Làm sao mà lại có thể cơ chứ!? Bỏ Yuuji và mọi người qua một bên đi, việc hình đại diện của tôi làm một hành động đầy vô lý như thế chắc chắn là không thể nào.
“Dù gì thì, chúng ta không thể để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát được! Akihisa, Muttsurini, đi theo chúng nào!”
“A, hiểu rồi!”
“...Đã rõ.”
Chúng tôi thảo luận chiến thuật khi chúng tôi kiếm linh thú của mình.
“Yuuji! Chúng ta không thể gỡ bỏ chúng một khi chúng ta thấy chúng sao?”
“Không! Chúng ta sẽ bị nghi ngờ nhìn trộm trong bộ com lê nếu như chúng ta gỡ bỏ chúng! Thiệt hại cho chúng ta sẽ được giảm thiểu đến mức tối đa nếu như chúng ta giao nộp chúng!”
“...Tớ nghĩ phần tồi tệ nhất là mọi việc có vẻ là thế đấy.”
Loại trò đùa gì thế này! Chúng tôi bị coi như là những tên nhìn trộm mặc dù chúng tôi không có làm điều đó! Cho dù chúng tôi sẽ bị rầy đi chăng nữa thì ít ra chúng tôi cũng nên có một vài kỉ niệm tuyệt vời trước khi chúng tôi bị trừng phạt chứ!
Chúng tôi tiếp tục đuổi theo chúng hết tốc lực khi chúng tôi nghĩ. Trong suốt khoảng thời gian này, chúng tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô gái trước mặt chúng tôi,
“Có ai biết những người đó là ai không?”
“Không! Bọn mình không thấy rõ mặt họ!”
“Họ có thể không phải là người trong ngôi trường này!”
Đây là điều tuyệt vời nhất trong cơn bất hạnh này! Họ không thấy rõ mặt những linh thú triệu hồi! Trong trường hợp đó, chúng tôi có thể gỡ bỏ những linh thú mà chẳng có bất kì vấn đề nào!
“Yuuji! Muttsurini!”
“Aa, hiểu rồi!”
“...Được.”
“““Out!”””
Cả ba chúng tôi tiếp tục chạy trong khi hét lên từ khóa để gỡ bỏ linh thú triệu hồi. Và đáp lại từ khóa, chúng biến mất.
“““KKKKKKKKKYYYYYYYYYYAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!!! BIẾẾẾẾẾẾẾN THÁÁÁÁÁÁÁI”””
“GYYAAAAAAAAHHHHHH!!! CÁI GÌ THẾ NÀY!!!?”
—Trong khi chúng chạy đi, quần của chúng biến mất.
“Chờ đã! Chuyện gì thế này? Tại sao chỉ có quần áo là thứ duy nhất biến mất cơ chứ.”
“Làm sao mà tớ biết được chứ! Chẳng lẽ bà già kia lại phạm sai lầm trong việc điều chỉnh lần nữa sao!?”
“...Kiểu biến thái nào…!”
Chỉ có quần áo biến mất khỏi linh thú mà thôi! Chuyện như thế này thì đáng lý ra chỉ nên xảy đến với các cô gái thôi chứ!
Cuối cùng, tình hình là bộ ba đàn ông mặc com lê phần trên và quần sọt phần dưới đang chạy quanh hành lang trường học. Tôi không biết phải gọi chúng trong tinh trạng này là gì trừ những tên biến thái ra.
“Chết tiệt! Chúng ta phải nhanh chóng gỡ bỏ chúng! Out!”
“Đồ ngốc! Thôi đi, Akihisa!”
Tôi nói từ khoái một lần nữa trước khi Yuuji có thể ngăn tôi lại.
Và lần này.
“Hii! Giờ thì thậm chí là áo cũng đi mất rồồồi!”
Và giờ thì đến cái áo cũng biến mất khỏi người phiên bản tương lai của tôi! Làm sao mà chuyện này lại xảy ra cơ chứ!?
“Đừng có nói từ đó thêm nữa, Akihisa! Cuối cùng nó sẽ đi xa hơn cả việc nhìn trộm đấy!”
“Tớ-tớ hiểu rồi!”
Ngay lúc này đây, bản thân trong tương lai của tôi đang mặc một áo lót mình phần trên và một cái quần sọt phần dưới. Nếu tôi gỡ bỏ thêm một mảnh quần áo nữa, thì sẽ chỉ chồng thêm tôi ngoài tội nhìn trộm đây.
“Thế thì chúng ta nên làm gì đây, Yuuji!?”
“Dù gì thì, lựa chọn tốt nhất sẽ là đi đến chỗ bà già đó và tắt vùng triệu hồi đi.”
“Này! Chẳng phải những tên nhìn trộm đó trông như là ba tên ngốc từ lớp F sao!?”
“A! Đúng vậy đấy!”
“Nói cách khác, chúng cải trai và nhìn trộm sao!?”
Chúng tôi chỉ vừa mới nghe được những lời của sự tuyệt vọng.
“...Chúng ta làm gì bây giờ!?”
“Chúng ta không thể loại bỏ được những lời buộc tội lên chúng ta cho dù chúng ta có gỡ bỏ chúng! Giờ thì chúng ta phải đổi chiến thuật thôi, khốn thật!”
“Aaa...làm sao mà một chuyện như thế lại xảy đến chỉ sau một vài phút thôi chứ…”
Tôi thực sự không thể tin được rằng người đang chạy đi trong bộ áo lót và cái quần sọt là bản thân trong tương lai của tôi đấy. Tôi chẳng muốn tin vào chuyện này chút nào cả.
“Hãy đi đến chỗ thầy Nishimura vậy!”
“Đ-Đúng vậy! Chúng ta chẳng thể đuổi kịp chúng gì cả!”
“Tốc độ chạy trốn mà chúng đang chạy, chắc chắn là chúng tôi!”
Các cô gái từ bỏ việc đuổi theo sau khi tin chắc rằng đó là chúng tôi và ngay lập tức hướng đến phòng giáo viên dưới lầu.
“Chết tiệt! Nếu họ tiếp tục đuổi theo chúng thì tốt hơn nhiều!”
“Tại sao chứ?”
“Nếu chúng ta có thể chạy bên cạnh họ, có lẽ chúng ta sẽ có thể rửa sạch mối nghi ngờ lên chúng ta đấy!”
Yuuji giải thích một cách rõ ràng khi chúng tôi phóng đi hết tốc lực.
Nói cách khác, lô-gic ở đây là ‘chúng tôi, người mà họ tin rằng họ đang đuổi theo, thì lại chạy ngay bên cạnh họ, vì thế họ có thể tin rằng họ đang đuổi theo người nào khác’.
“Chúng ta chỉ cần xuất hiện trước mặt các bạn nữ thôi.”
“Cậu sẽ bị Ngươi sắt chộp lấy và thẩm tra!”
“...Tử hình.”
Trong trường hợp đó, chúng tôi không thể làm gì khác hơn ngoài trừ cung cấp bằng chứng để rửa sạch tên mình! Về phần tại sao chuyện đó lại là cần thiết, là bởi vì chúng tôi đã có lịch sử trong quá khứ về chuyện này rồi.
“Trong trường hợp đó, tốt hơn là chúng ta nên giao những tên đó ra để chứng tỏ rằng đó không phải là chúng ta! Đừng để chúng chạy thoát!”
“Nhưng chúng ta không thể chạm vào linh thú mà.”
“Chẳng phải cậu vừa chạm vào Shimada vừa nãy đó sao? Việc bắt chúng thì có thể đấy!”
““Đã rõ!””
Bình thường, cách dễ dàng nhất là cứ đơn giản gỡ bỏ chúng, nhưng chúng tôi sẽ gặc rắc rối lớn nếu như quần áo là thứ biến mất tiếp theo. Cuối cùng, chúng tôi chỉ có thể cố đuổi kịp và bắt chúng mà thôi.
“Nhưng chúng ta đuổi theo chúng bằng cách nào chứ!? Khoảng cách chẳng có rút ngắn gì cả!”
“...Việc đuổi theo bản thân mình thì rất là khó khăn.”
“Chúng ta có thể làm được điều đó nếu chúng ta tin tưởng vào điều đó! Hãy cho chúng hiểu sự khác biệt giữa những người đã tốt nghiệp và những người còn là học sinh nào!”
Và cứ như thế, chúng tôi bắt đầu đuổi theo bản thân trong tương lai của mình, bắt đầu một chương mà có vẻ như là chủ để tuổi trẻ.
☆
“Chúng, chúng ta không thể đuổi kịp được…!”
“Nhắc mới những, dù gì thì chúng cũng là linh thú…”
“...Tớ quên mất…”
Linh thú thì có sức mạnh mạnh gấp nhiều lần so với một người bình thường, và chúng tôi quên bẵng đi tất cả chuyện đó bỏi vì chúng trông như là bản thân trong tương lai của chúng tôi vậy. Việc chúng tôi đánh bại chúng trong sức mạnh và độ bền là chuyện không tưởng.
“Fuu, thật là...xém chút nữa là.”
“Thật sao…” “...Một thảm họa.”
Bản thân trong tương lai của chúng tôi chạy đến hành lang và dừng lại để nghỉ.
“Nhưng rồi, đó là lỗi của cậu vì muốn đi vòng quanh trường vì hoài niệm đấy, Akihisa!”
“Không, là lỗi của Yuuji vì mở cách cửa ra sau khi thấy tấm biển phòng thay quần áo nữ.”
Khi các linh thú thấy rằng chúng đã trốn thoát được, chúng thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu đổ lỗi lẫn nhau.
“Nhưng cậu là người bước vào mà chẳng hiểu được tình hình gì cả đấy, Akihisa!”
“Tớ không có bước vào, nhưng mọi việc đã không vượt quá tầm kiểm soát nếu như Muttsurini chẳng đem theo một máy chụp hình như thế!”
“...Đó là lỗi của Yuuji vì nấp chẳng kĩ càng gì cả.”
“CÁI GÌ CHỨ!?”
“CẬU MUỐN ĐÁNH NHAU SAO!”
“...LÊN ĐI!”
Và vì thế, bộ ba gây om sòm bắt đầu đánh lẫn nhau. Những tên này chẳng hành xử như người lớn gì cả…!
“Ơ...Chúng ta nên làm gì đây, Yuuji?”
“Cho dù cậu có hỏi tớ...thì tớ cũng chẳng nghĩ rằng tớ có thể ngăn việc này lại, cậu có nghĩ thế không?”
“...Thật quá liều lĩnh.”
Tôi biết rằng mình tôi thì không thể ngăn một cảnh tưỡng bạo lực lại được, xem xét về sức mạnh cùa chính tôi, chỉ là tội của chúng tôi sẽ không được minh oan nếu như chúng tôi chẳng làm gì cả…
Ngay khi chúng tôi đang tự hỏi phải làm gì—
“Akihisa-kun, Sakamoto-kun, Tsuchiya-kun. Các cậu đang làm gì thế?”
Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện.
Cô ấy có mái tóc hơi gợn sóng và đôi mắt to tròn dễ thương.
Cô ấy trông trưởng thành hơn cô ấy lúc này nhiều, nhưng không còn nghi ngờ gì cô ấy là—
“Ơn trời...tớ đã đuổi kịp…”
“Himeji-san? Thế thì đây thật là.”
“Đúng vậy. Đó là linh thú của tớ.”
Người phụ nữ đó là Himeji-san trong tương lai.
“Nhưng tại sao cậu lại ở đây chứ?”
“Nếu có một cuộc hỗn loạn ở đây thì sẽ rất tệ, vì thế Minami-chan và mọi người chia nhau ra. Ngoài ra...tớ cũng muốn hỏi bản thân trong tương lai của mình một chuyện.”
Vậy đó là ly do mà cô ấy đến sao? Sự dịu dàng của cô ấy thì thật sự khiến tôi cảm động đấy. tôi cho là cuộc hỗn loạn này sẽ kết thúc một cách bình yên thôi.
“Ba cậu này, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng các cậu không thể gây rắc rối cho Akihisa-kun và mọi người trong trường học được—tại-tại sao các cậu lại ăn mặc như thế!?”
...Hả?
“Không, không phải thế đâu! Tớ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng bọn tớ thì đang bị đuổi theo vì nhìn trộm!”
“N-Này, Akihisa, tên ngốc!”
“Hở?”
Arre arre?
“...Yuuji, về việc nhìn trộm là gì thế hả…?”
“Akihisa-kun, cậu có thể vui lòng giải thích mọi việc rõ ràng được không?”
“Có phải các cậu đi nhìn trộm những người vị thành niên ở đây không?”
“Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì việc này thật là rất tệ đối với các cậu đấy.”
Trong tích tắc, linh thú của Minami, Hideyoshi và Kirishima-san xuất hiện, và cả bốn người bọn họ vây quanh bản thân trong tương lai của chúng tôi.
Sự phát triển câu chuyện này thì có hơi lạ một chút…
“...Yuuji, hãy kể cho mình nghe mọi thứ.”
“Đúng vậy. Bọn này có thể sẽ phải cân nhắc xem liệu có giao các cậu cho cảnh sát hay không dựa trên tình hình đấy.”
“Tớ cũng muốn biết có chuyện gì đang diễn ra.”
Cả ba người họ sẵn sàng trừng phạt chúng tôi, Họ, họ chẳng thay đổi chút nào cả…! Himeji-san và mọi người vẫn như lúc này cho dù họ đã là người lớn…!
“Này! Sẵn sàng chạy nào, các cậu!”
“...Đã rõ.”
“A, thật là, chuyện như thế này lại thật sự xảy ra vào ngày hôm nay! Đi thôi, Hideyoshi!”
“Việc đó chẳng có liên quan gì đến tớ cả, đúng không?”
Bản thân trong tương lai của chúng tôi cảm thấy nguy hiểm khi họ sẵn sàng kéo theo Hideyoshi.
“A! Chờ đã, Aki!”
“...Bọn mình sẽ không để các cậu thoát đâu.”
“Cậu phải giải thích chuyện này rõ ràng!”
—Và vì thế, Himeji-san và mọi người chạy ra để đuổi theo họ.
Ngay sau đó, bản thân trong tương lai của chúng tôi chẳng còn hiện hữu nữa.
“““…”””
Chúng tôi vẫn chết lặng khi chúng tôi đứng yên tại chỗ mình đang đứng. Tôi nói này, đây là…
Giữa chúng tôi, ai đó bắt đầu cười.
“Fufu. Mọi người vẫn giống như từ trước đến giờ.”
Himeji-san là người đang mỉm cười. Cô ây trông khá là vui khi giữa khung cảnh đầy khó hiểu này vì lý do nào đó.
“Đúng vậy, tớ tự hỏi liệu chúng ta có thể nói rằng chúng ta chẳng có lớn lên gì cả, hay liệu đó là thứ gì khác nữa…”
“Tớ nghĩ điều đó thật tuyệt đấy.”
Tuyệt sao..? tôi nghĩ rằng chúng tôi chỉ gây ra rắc rối vô dụng chẳng vì lý do nào thôi, cậu biết chứ?
Bỏ việc đó qua một bên đi—
“Ôi trời...chúng ta sẽ chẳng thể hỏi bất kì điều gì về tương lai lúc này rồi.”
Chúng tôi triệu hồi chúng để hỏi về tương lai, nhưng trong trường hợp đó, chúng tôi không thể hỏi bất kì điều gì cả.
Sau khi nghe lời càu nhàu của tôi, Himeji-san nói,
“Đúng vậy, tớ nghĩ rằng, nếu chúng ta muốn hỏi, chúng ta nên triệu hồi chúng từng người một và hỏi sau khi mọi chuyện kết thúc đấy.”
“Đúng vậy…”
Tôi suy ngẫm trong một lúc.
Triệu hồi một lần nữa...mặc dù có khả năng đó…
“Không, không cần thiết cho việc đó đâu.”
“Cậu chắc chứ?”
“Un.”
Tôi vẫn muốn hỏi rất nhiều thứ về tương lai, nhưng tôi đoán là không cần chúng đâu. Bên cạnh đó, tôi sẽ chỉ nhận được những câu trả lời đầy kì cục mà thôi, và ngoài ra—
“Dù gì thì tớ cũng không có bất kì hối tiếc nào trong bất kì con đường nào mà tớ chọn.”
Mặc dù tôi không biết tương lai như thế nào đang chờ đợi chúng tôi, nhưng chúng tôi có thể vững tin rằng chúng tôi sẽ chẳng hối tiếc nó. Chỉ riêng biết được điều này thôi thì cũng đủ cho tôi rồi.
“Đó là bởi vì cậu luôn lạc quan và chăm chỉ.”
“Hmm...có lẽ thế.”
Câu đó thì có hơi quá để nói về tôi. Tôi không phải là con người đầy kinh ngạc đó. Và rồi, quan trọng hơn là,
“Cả cậu nữa, Himeji-san. Việc gọi linh thú của cậu ra một mình thì tốt hơn, đúng không? Chẳng phải cậu có điều gì cậu muốn hỏi sao?”
Không như chúng tôi, người mà xoay sở để nói chuyện ngay từ lúc đầu, Himeji-san chưa bao giờ có cơ hội để hỏi bất kì điều gì bởi vì cuộc hỗn loạn. Tôi cho là việc hỏi bất kì điều gì cô ấy muốn hỏi sau thì tốt hơn.
Sau đó Himeji-san liền lắc đầu mình.
“Không, không cần đâu.”
“Ơ? Thật sao? Tại sao chứ?”
Có nguy cơ là bị lừa bởi Himeji-san trong tương lai, nhưng việc hỏi bất kì điều gì cô ấy muốn hỏi thì tốt hơn chứ.
“Chẳng cần thiết cho việc đó đâu. Về phần những gì tớ muốn biết, thì tớ đã biết được sau khi nhìn mọi người rồi.”
Himeji-san nói điều đó khi cô ấy mỉm cười ở nơi mà tương lai của chúng tôi chạy đi.