Đó là một ngày rất đỗi bình thường, một khoảng thời gian hiếm hoi sau giờ học mà chúng tôi chẳng có bất kì giờ phụ đạo hay cấm túc nào.
Hideyoshi thì tham gia hoạt động của câu lạc bộ, Muttsurini thì thực hiện một vài hoạt động đầy bí ẩn nào đó, vì thế Yuuji và tôi thì đi chơi game ở nhà tôi.
“Tên khốn! Xem đây! Đã chịu những tiểu xảo của cậu đủ lắm rồi, Akihisa!”
“Còn cậu thì sao chư! Cậu chỉ là Yuuji mà thôi! Thôi ủn ỉn đi!”
Tôi đã thay quần áo khi về đến nhà, và Yuuji thì vẫn còn mặc bộ đồng phục của mình khi chúng tôi cầm điều khiển trong phòng khách. Nhân vật của chúng thôi thì đang chạy loanh quanh trên màn hình khi đáp lại điều khiển.
“Chết đi Akihisa! Tất sát kĩ! ‘Total Annihilation 4 Iron’!”
“Tớ sẽ chẳng để cậu làm đâu! Tớ có ‘Total Defense Caddie’ của mình đây!”
Nhân vật của Yuuji tung ra bốn cú đấm sắt, đánh thẳng vào xe đẩy mua đồ mà tôi dùng như là lá chắn.
“Tiến lên nào 4-iron! Đấm bay cái xe đẩy đó cùng Akihisa nào...!”
“Cầm cự đi, nào Xe đẩy-san...! Tôi tin rằng đòn đỡ bằng mặt của cậu sẽ chẳng thua 4-iron đâu...!”
Yuuji và tôi tiếp tục dộng vào các nút điều khiển. Trên màn hình, 4-iron cuộn tròn lại đâm sầm vào mặt của xe đẩy, và chúng tôi đang chiến đấu để xem ai có thể đấm tốt hơn trong trận chiến sức mạnh này. Đây thật là một cảnh tượng đầy kì lạ.
“Offset!”
Mà hiện hiển thị rằng tôi đã xoay sở để phòng bị thành công. Tuyệt vời!
“Fufufu, tên ngốc! Tớ có thể nốc ao đối thủ mất đi gậy đấy!”
Nhân vật của tôi lấy một cây gậy đánh golf và tấn công đối phương, và cây gậy ốm yếu đáng lý ra dùng để gẩy nhẹ trái banh thì lại được vung một cách mạnh mẽ vào đối phương.
“CHẾT TIỆỆỆỆỆT!!! ĐỪNG CÓ THUA CHỨ! ĐỨNG DẬY ĐI! ĐỨNG DẬYYYYYY!!!” (※Ghi chú: đây là một trò chơi đánh golf)
Giọng của Yuuji chẳng có hiệu quả gì cả khi nhân vật của cậu trên màn hình chỉ có thể nằm sóng soài trên mặt đất.
‘KO. Player 1 wins!’
“Được rồi! Tớ thắng rồi, Yuuji!”
“Chết tiệt! Mình thua rồi!”
“Haha! Một thắng lợi to lớn cho tớ!”
“Cậu thật rất mạnh trong việc chơi trò chơi đấy, tên khốn!”
“Ahaha! Thật tuyệt khi được nghe tiếng khóc của những kẻ thua cuộc!”
Tôi có hơi quá đổi vui mừng vì tôi thắng.
Nhưng mỗi khi tôi đánh bại được Yuuji thì đều là một dịp đáng để ăn mừng! Thật đáng thỏa mãn làm sao!
Khi cậu ấy thấy tôi mỉm cười một cách hạnh phúc, Yuuji nói với tôi,
“À....nhắc mới nhớ, Akihisa.”
“Hahahaha! Hahahahaha!”
Tôi tiếp tục cười khi phớt lờ cậu ấy.
“....Trò chơi này thật sự có ý nghĩa vậy sao...?”
“Hahaha! Hahaha—uaa—!”
Tôi đã mùa trò này trong khi giấu nó khỏi chị tôi, và nó đã ngốn hết đống tiền tiết kiệm của tôi và cũng mang đến những kỉ niệm đầy đau đớn cho tôi.
☆
“Đừng có cảm thấy quá thất vọng, Akihisa. Việc như thế này thỉnh thoảng cũng xảy ra mà.”
“Uu...việc tiết kiệm tiềm mua thứ này trong khi giấu chị tớ thì khá là khó khăn...”
Dù gì thì, tôi nên tắt máy chơi game trước đã. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ‘De Golf, game dành cho mọi người’ lại là ‘Death Golf, game dành cho mọi người’....đáng lý ra tôi phải có một chút nghi ngờ khi thôi thấy cái nhãn trên nó ghi là ‘Một trò đánh golf hoàn toàn mới lạ với việc nốc ao đối phương là mục tiêu chính’ ngay từ đầu rồi...
“Chẳng phải việc tiết kiệm tiền một cách bí mật và chi tiêu số tiền đó vào game để thỏa mãn bản thân là tự do của cậu hay sao?”
“Giá như tớ có thể có được điểm tốt như những người khác...”
Có vẻ như là cậu sẽ phải mua chúng một cách bí mật trong tương lai từ giờ đến cuối đời đấy.”
“Chẳng phải như thế là có hơi quá một chút sao...haa...”
Tôi thở dài và ngồi phịch xuống ghế sô pha. Khi tôi ngồi xuống, thứ gì đó cưng cứng ép vào lưng tôi khi tôi nghe một tiếng phịch.
“Hm? Gì thế nhỉ?”
Tôi đứng dậy khỏi cái ghế và dùng tay lấy thứ đó lên. Có vẻ như đó là một túi xách với một quyển sách trong đấy, vì thế tôi nhìn vào trong túi xách để xem coi loại sách gì ở bên trong.
“À, lỗi tớ. Đó là của tớ đấy.”
Yuuji nói khi cậu ấy ngồi xuống thảm. Tôi hiểu rồi, vậy ra thứ này thuộc về Yuuji.
“Cậu đã mua sách gì thế?”
“À, không phải của tớ đâu. Tớ đã tịch thu nó từ Shouko.”
“Tịch thu?”
“Cậu ấy đã hành động khá là kì lạ vào buổi sáng. Tớ cảm thấy mạng sống mình đang gặp nguy hiểm, vì thế tớ đã tịch thu nó.”
“Chẳng phải việc nói mạng sống cậu đang gặp nguy hiểm là có hơi nói quá sao?”
Tôi nói điều đó khi nhìn vào trong giỏ.
“Khiến cho điều đó xảy ra. Những Ma Thuật Hắc Ám Thật Sự.”
Đúng là có thấy hơi đáng sợ một chút, một bước tiến so với khóa dành cho người mới mà chúng tôi đã thấy trước đó.
“...Kirishima-san định làm chuyện quái gì với thứ này nhỉ...”
“...Tớ không biết. Tớ đã quá sợ để hỏi.”
Tôi lật nhanh qua các trang một cách có chủ ý và với nỗi sợ. Khi tôi tiếp tục giở các trang, tôi thấy có thứ gì đó như là một mảnh giấy nhỏ kẹp giữa các trang.
“Đây là dấu trang sao?”
“Ồ, thật sao? Tớ cho là chúng ta có thể biết được Shouko đang định làm gì từ trang này đấy.”
Yuuji lấy dấu trang trong trang ấy lên khi tôi mở tung cuốn sách ra.
Tờ dấu trang với những họa tiết sáng màu trên đó đã được lấy ra khỏi cuốn sách thì có đầy chữ nghĩa trên đấy. Để tôi xem thứ gì được viết trên đó nào...
“—Ma thuật này từ giờ trở về sau sẽ có hiệu lực vào ngày đầu tiên của tháng. Năng lượng sẽ tập hợp lại theo hình dạng, và nói cách khác, sẽ giải phóng yoke, thứ mà là khái niệm về suy nghĩ và cảm xúc bên trong cơ thể, và linh hoàn sẽ được giải phóng cùng với xác thịt—”
Đúng vậy, tôi chẳng hiểu chút gì về những gì được viết trên nó cả..
“Yuuji, cậu hiểu được nội dung ở đây chứ?”
“Không, một chữ cũng không.”
Yuuji nói khi cậu ấy nhún vai mình.
“Nhưng vì quyển sách ghi rằng đó là ma thuật hắc ám, tớ cho rằng nó giống như một ‘lá bùa’ hay gì đó? Nếu cậu chẳng biết cách sử dụng ra sao thì nó cũng khá lá vô nghĩa.”
“Nếu cậu nghĩ như thế thì cậu nên trả quyển sách lại cho Kirishima-san.”
Vì nếu chẳng ai sử dụng được nó thì nó là thứ bỏ đi, tôi nói là chẳng có gì phải lo lắng ở đây đâu.
“Không, đó là việc khác. Bên cạnh đó...”
“Vâng?”
“Con người đó thì rất thích hợp với việc như thế này...”
“Ồ...”
Giờ thì cậu ấy nói điều đó, tôi hiểu rồi. Đúng là Kirishima-san có vẻ phù hợp với ma thuật hắc ám.
“Tớ hiểu rồi. Vậy ra đó là tại sao cậu lại sợ việc trả nó lại cho dù cậu nói rằng cậu chẳng tin vào những điều huyền bí.”
“Cậu khá là lôi thôi đấy.”
Yuuji gõ đầu tôi với quyển sách. Rắc. Tờ dấu trang được kẹp bên trong phát ra âm thanh này khi nó chạm vào tôi.
“Thế thì, chúng ta nên làm gì tiếp đây? Chúng ta tiếp tục trò chơi vừa nãy chứ?”
“Nn~...thôi quên đi. Chơi lại trò chơi đánh nhau kiểu cũ đi.”
“Được thôi.”
“Ơn trời...tiền của tớ thì chẳng bao giờ quay trở lại cả.”
“Vui lên đi chứ. Tớ không nghĩ là sẽ có ích gì nhiều khi nói chuyện này, nhưng bữa trưa ngày mai thì chúng ta có món ngon đấy.”
“Hở? Thật sao?”
“Đúng. Chúng ta có được một vài nguyên liệu ngon đấy.”
“Tớ hiểu rồi. Tớ mong đến bữa trưa rồi đấy.”
Chúng tôi tiếp tục tán chuyện khi chúng tôi nạp đĩa game đánh nhau vào trong máy.
Chúng tôi đã bỏ khá nhiều thời gian để tấn công và phòng thủ, và vào cuối ngày kết quả của tôi là 24 trận thắng, 24 trận thua.
☆
Rục rịch rục rịch.
“Nn...”
Tôi có thể cảm thấy được cơ thể mình đang được lắc một cách nhẹ nhàng, “...Dậy...đi...”
Cùng lúc đó tôi có thể nghe thấy lời gọi tỉnh giấc. Vì chị tôi đã ở đây để đánh thức tôi dậy thì tôi cho là giờ chắc đã sáng rồi...
“Uu...xin lỗi. Em sẽ đi làm bữa sáng trước...”
Tôi vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ khi tầm nhìn tôi vẫn còn mờ ảo, và tôi ngồi dậy. Tôi sẽ chỉ ngẫu hứng làm một chút thịt xông khói, trứng cùng với bánh mỳ sáng này vậy...
Khi tôi đang suy nghĩ về việc nên làm món gì thì tôi lại nghe một câu trả lời đầy bất ngờ.
“...Đừng lo, mình đã làm bữa sáng rồi.”
Đã làm...? Bữa sáng...?
“Ơ? Chị!?”
Tôi bị sốc và tâm trí tôi hoàn toàn tỉnh táo. Và rồi...
“?...Chị?”
Tôi thấy một cô gái đầy điềm đạm xinh đẹp với mái tóc đen dài đứng cạnh giường—Kirishima Shouko-san.
“▽☆♪×○▫♦♂×○▫♦♂ҳ̸Ҳ̸ҳ۞۩๑[sՖศO▼☆♪ξδ◆√∑!?”
Tại sao chứ!? Tại sao Kirishima-san lại ở trong nhà tôi, và trong phòng tôi chứ!?
“...Cậu còn thấy choáng sao?”
Kirishima-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Không chỉ thế, chúng tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nữa. Thật—thật là gần quá đấy, Kirishima-san!
“Tại sao cậu lại ở đây chứ Kirishima-san!? Tình huống gì thế này!?”
Tôi ngay lập tức giữ khoảng các. Chẳng phải cô ấy đang ở quá gần và không tự vệ được hay sao!? Chẳng phải thế này quá nguy hiểm sao!? Và việc này cũng quá nguy hiểm theo đủ kiểu đấy!
“...”
Kirishima-san chẳng hề phát hiện ra rằng tôi hoàn toàn bị lúng túng khi cô ấy nhìn tôi với một không vui vẻ gì.
“...Tại sao cậu lại phải gọi mình theo cách đó chứ?”
“Vâng?”
Gọi cô ấy? Ý cô ấy là gì chứ?
“...Cứ gọi mình là Shouko như thường lệ đi.”
“Vânggg!?”
Tôi chưa bao giờ gọi cậu như thế trước đây cả, cậu biết chứ!?
“...Không thì mình sẽ không trả lời cậu đâu.”
Kirishima-san phồng má lên và nhìn sang một bên.
“Ơ...Sho-Shouko!?”
“...Vâng.”
Tôi gọi cô ấy, và cô ấy quay lại nhìn tôi một cách đầy vui vẻ.
“...Cậu có thể dùng điểm tâm rồi đấy.”
Tôi nhận thấy rằng Kirishima-san đang mặc tạp dề ngoài đồng phục của mình. Có vẻ như cô ấy thực sự đã làm bữa sáng rồi đây.
Tôi-tôi thực chẳng biết chuyện gì đang diễn ra cả, nhưng dù gì thì—
“Tớ-tớ hiểu rồi. Thế thì, tớ sẽ thay quần áo vậy...”
“...Hiểu rồi.”
Tôi nghĩ đến việc thay đồng phục của mình, nhưng vì lý do nào đó, cô ấy vẫn ở trong phòng tôi.
“Không, chà, tớ sẽ thay quần áo đấy, cậu biết chứ...?”
“...Un.”
“Tớ không thể thay nếu cậu không đi ra đấy.”
“...Mình sẽ giúp cậu thay.”
“!? Không-không-không-không-không cần đâu! Thật đấy, không cần đâu!”
Tôi ngay lập tức từ chối mà không nói thêm câu nào nữa. Bên cạnh đó, việc này đây thì khiến cho tôi nhức đầu khá nhiều đấy!
“...Cậu ghét việc đó sao?”
“Tớ-tớ không thể nói rằng mình ghét việc đó, nhưng chuyện đó thì không đúng, cậu biết chứ!”
“...Tệ thật.”
Kirishima-san đồng ý một cách dễ dàng, có lẽ là vì cô ấy nhận thấy ý định cứng rắng của tôi.
“...Thế thì mình sẽ đợi cậu ở dưới cầu thang.”
“Được, mình hiểu—”
Khi cô ấy bước ra khỏi phòng, Kirishima-san còn nói thêm,
“—Đừng có đi ngủ lại đấy, Yuuji.”
“Hở...?”
Chỉ câu nói đó không thôi cũng đủ để cho tôi hiểu được cái tính huống chẳng thể nào tin nổi này.
☆
“Đừng có bảo mình là chuyện đó trở nên như thế này đây...”
Ngay lúc này đây tôi đang trên đường đến trường, và tôi vẫn chưa hồi phục được từ cú sốc sau khi thấy cơ thể mình.
Tay tôi thì dày hơn cánh tay bình thường mà tôi đã quen với.
Tầm nhìn của tôi thì cao hơn một chút so với bình thường.
Tôi có một mái tóc ngắn đẹp.
Việc này thật không thể nào tin được, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi là—
“...Chuyện gì thế, Yuuji?”
Ngay lúc này đây tôi đã trở thành tên bạn xấu xa của mình, Sakamoto Yuuji.
“Không, không gì đâu, Kirishima-sa—”
“...(Cau mày)”
“Sho-Shouko.”
“...Nn.”
Tôi đã trở thành Yuuji, và Kirishima-san thì đang bước cạnh tôi. Tôi vẫn không hiểu được tình hình, nhưng đây là sự thật. Thành thật mà nói, cảm giác việc này thật quá thật để là một giấc mơ.
“Tớ nói này, Shouko.”
“...Un.”
“Hôm nay, tớ —ý tôi là, tôi trông giống như Sakamoto Yuuji...đúng chứ?” (Chú thích: Akihisa dùng boku và Yuuji dùng ore)
“???”
Câu hỏi lạ lùng của tôi khiến cho Kirishima-san nghiêng đầu mình qua một bên. Chết tiệt, tôi đã quá bất cẩn khi tôi hỏi rồi. Tôi đã quá bất cẩn và tôi vẫn chưa hiểu được tình hình lúc này!
“À, xin lỗi, hãy vờ là cậu chưa bao giờ nghe câu hỏi của tôi khi nãy cả. Tôi vẫn còn hơi buồn ngủ một chút.”
“...Vậy sao?”
Kirishima-san gật đầu khi cô ấy nói điều đó. Mái tóc dài tuyệt đẹp đang bay trong gió của Kirishima-san thì càng tôn thêm vẻ quyến rũ cho khuôn mặt tươi cười của cô ấy.
Đáng-đáng yêu làm sao...!
Cô ấy rất xinh đẹp rồi, thế nhưng cô ấy lại còn có phần trẻ con không tự vệ được khiến cho lúc này đây cô ấy càng trở nên đáng yêu gấp bội. Việc này thật sự mang đến một sự quyến rũ đầy khác biệt so với vẻ ngoài đầy lạnh lùng thường lệ của cô ấy đấy.
“...”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Kirishima-san.
“???”
Kirishima-san cũng nghiêng đầu mình qua bên để nhìn tôi. Cô ấy thật quá đáng yêu, vì thế tôi không thể không bắt đầu suy nghĩ được. (Cô ấy là một cô gái thật đáng yêu, thật tận tâm, thông minh và giỏi thể thao. Việc cô ấy luôn ở cạnh Yuuji thì có thật sự tốt cho cô ấy không...?) Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy khi tôi bắt đầu nghĩ về những chuyện như thế, và vào lúc đó, Kirishima-san hỏi tôi,
“...Có gì đó trên mặt mình sao?”
“Không, khuôn mặt cậu hoàn toàn bình thường.”
“...Tớ hiểu rồi...Tuy nhiên...”
“Tuy nhiên...?”
“...Mình cảm thấy có hơi ngượng một chút khi cậu cứ nhìn mình như thế này đấy...”
Kirishima-san nói khi cô ấy hạ thấp khuôn mặt đang ngượng của mình...
Vì lý do nào đó, khi tôi đang nói chuyện với Kirishima-san ở một khoảng cách khác so với thường lệ, việc đó cảm thấy...
(Đúng như dự đoán, mình thật sự không thể chịu được. Làm sao mà mình lại có thể đứng nhìn một cô gái như thế này lao đầu vào sự thiếu may mắn của mình chứ? Mình phải nhanh chóng để cho cô ấy chia tay với tên cặn bã Yuuji nhanh nhất có thể và kiếm một sự ràng buộc mới trong cuộc sống. Phải rồi, đúng vậy đấy. Đây là nhiệm vụ mà tôi phải thi hành!)
May mắn thay, tôi đã trở thành Yuuji, vì thế tôi chắc có thể thao túng sự đánh giá của cô ấy lên Yuuji. Không còn lúc nào tốt hơn lúc này cả. Việc này chắc chắn sẽ làm cô ấy đau khổ trong tình huống này, nhưng vào lúc này đây thì tôi chỉ có thể bán linh hồn mình cho quỷ dữ mà thôi. Việc này cũng chỉ là vì lợi ích của cô ấy,
“—Shouko.”
“...?...Chuyện gì thế?”
Khoảnh khắc tôi gọi cô ấy, đôi mắt ngây thơ và trong trắng của cô ấy quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt ấy chẳng thấy gì khác ngoài Yuuji cả. Cô ấy chỉ đang nhìn vào Sakamoto Yuuji mà thôi.
Cô ấy vẫn chưa nhận ra rằng tôi là Yoshii Akihisa, đôi mắt cô ấy lại đầy lòng tin tưởng. Cô gái được gọi là Kirishima Shouko này đây lại chan chứa một tình cảm đầy mạnh mẽ trong lòng cho cậu con trai mang tên Sakamoto Yuuji.
Đôi mắt ấy thật quá trong trắng đến mức tôi không thể nói được những điều mà trái ngược với con tim mình.
“—Cậu thích tôi chứ?”
“...Ơ...?”
Kirishima-san mở to mắt mình ra khi cô ấy nghe thấy câu hỏi đầy đột ngột của tôi.
Cho dù thế, cô ấy vẫn biết rằng tôi đang hỏi cô ấy một cách đầy nghiêm túc. Đó là lý do tại sao cô ấy lại nhìn vào tôi với một vẻ đầy nghiêm túc đến thế.
“...Vâng. Mình yêu cậu nhất trần đời.”
Cô ấy trả lời không chút nghi ngại nào. Tình cảm của cô ấy chưa bao giờ bị lung lay trước đây cả, và việc đó đã được quyết định ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.
Nghe thấy câu trả lời của cô ấy, tôi bắt đầu hỏi bản thân mình.
Tôi có thật sự mong mỏi cho hạnh phúc của cô ấy hay không? Hay là tôi chỉ đang suy nghĩ theo một hướng mà sẽ lại khiến cho bản thân mình sập bẫy bởi vì tôi đang nghĩ sai hướng? Nếu tôi thực sự mong mỏi hạnh phúc cho cô ấy, tôi không nên giẫm đạp lên nó. Tôi chỉ đang cố gắng phá vỡ mối quan hệ giữa hai người đó vì tôi ghen tị với Yuuji mà thôi.
(Mình...thật sự là một tên ngốc!)
Nếu tôi thực sự muốn cô ấy được hạnh phúc, tôi phải nên bảo đảm rằng những cảm xúc ấy được đền đáp! Con tim ganh ghét đầy đê hèn của tôi thì nên được đặt thứ hai mà thôi! Đúng vậy! Kirishima-san phải có được hạnh phúc của chính mình, và tôi là người duy nhất có thể thực hiện điều đó lúc này mà thôi!
“—Shouko!”
Khi tôi đã quyết tâm, tôi nắm lấy vai Kirishima-san và quay mặt cô ấy về phía tôi.
“...Vâng.”
Kirishima-san nhìn tôi với một vẻ đầy kinh ngạc, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn cảm nhận được thứ gì đó vì cô ấy nhìn thẳng vào trong mắt tôi.
“Chúng ta vẫn còn là học sinh trung học...nhưng tôi đã quyết định rồi. Một khi chúng ta tốt nghiệp xong , chúng ta sẽ kết h—”
“UWOOOOOAHHHH!!!”
“GUAAAHHH!!”
Một cơn đau dữ dội giáng vào đầu tôi và một tiếng hét lớn làm gián đoạn lời cầu hơn đầy chân tình của tôi với Kirishima-san. Ku...! Ai thế!? Ai lại đi ngáng đường hạnh phúc của cô ấy thế!?
“Akihisa...! Cậu gần như là đã phá vỡ điều cấm kị rồi đấy...!”
Người vừa nhảy đến và đáp xuống thì lại có một vẻ ngây ra trên mặt người đó. Đúng là tôi có ấn tượng với khuôn mặt, kiểu tóc, và thể hình của người đó. Đó-đó là tôi—không! Tên này, tên ngốc khốn khiếp này là...!
“Tên khốn Yuuji?”
“Tớ đã chạy thẳng đến đây ngay khoảnh khắc mà tớ có một linh cảm xấu, và đúng như là tớ đã dự đoán...Akihisa, tên khốn, sự ngu ngốc của cậu chẳng có giới hạn nào sao!?
“Yuuji, tên khốn...! Chỉ một bước nữa thôi...!”
“???...Yoshii?...Yuuji?”
Kirishima-san ngây người ra nhìn chằm chằm vào chúng tôi khi đúng tôi đối mặt nhau. Không thể tránh được vì chúng tôi đang gọi nhau bằng tên của mình, và việc cô ấy chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì cũng bình thường thôi.
“Đừng có ngáng đường tớ nữa, Yuuji! Tớ có việc phải làm gì hạnh phúc của Kirishima-san!”
“Thật trùng hợp làm sao! Tớ cũng có người cần phải giết để bảo vệ hạnh phúc cho chính mình!”
Sát khí của cả hai bên đều tiếp tục tăng lên. Đúng như dự đoán, tên này không thể bị thuyết phục bằng bất kì cách nào cả. Vì tôi không thể nói chuyện phải trái với hắn—
““CHẾẾẾẾT ĐIIII!!!””
Cả hai chúng tôi gầm lên khi nện nhau.
GOK. Một tiếng động thẳng thừng có thể nghe thấy.
“U...gh...!”
Và vì thế, nấm đấm của tôi đánh thẳng vào mặt đối phương. Mặt khác, cú đấm của đối phương thậm chí còn chả chạm được đến tôi và chỉ có thể đánh vào vai tôi. Hả...?
Dù gì thì tôi phải tiếp tục để tiêu diệt và đấm một lần nữa. Hắn muốn dùng tay trái mình để chặn—
“GUAAH!”
Cú đấm của tôi xuyên thẳng qua sự phòng vệ của hắn. Đây, đây là...!
“Gu...! Chết tiệt...!”
RẮC RẮC. Yuuji (trong cơ thể tôi) thì đang run rẩy đứng trên đôi chân mình. Ngược lại, về cơ bản thì tôi chẳng nhận chút thiệt hại nào cả.
Đây, đây là...!
“Đây là khả năng về thể chất của Yuuji sao...!?”
Thật là một sức mạnh cơ bắp, tầm với, và sự dẻo dai đáng kinh ngạc! Vậy ra thể chất của hắn ta khá là tốt đấy. Thảo nào hắn lại giỏi đánh nhau đến thế.
“Mình bị đánh bại...! Mặc dù đây không phải là cơ thể của mình...!”
Yuuji lầm bầm với sự hối tiếc. Đồ ngốc. Đã quá trễ để hối hận rồi!
“Đây là đòn cuối cùng đây, Yuuji! Tớ sẽ đánh bại cậu và để cho Kirishima kết thúc hạnh phúc của cậu!”
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị đánh hắn,
“Kirishima-san! Thật ra, Yuuji không có đến nhà tớ ngày hôm qua!”
Yuuji chống tay vào mặt tôi khi hắn ta nói bằng giọng của tôi. Hả? Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ cầu xin sự tha thứ chứ, vậy thì hắn thật sự định nói gì thế—
VỤT!
“...Yuuji, chuyện gì thế này...?”
Đột nhiên tầm nhìn của tôi lại trở nên tối đen lại. Ực, cơn đau dữ dội đang đến đằng sau đầu tôi là gì thế này?
“...Trả lời mình đi, Yuuji. Cậu đã nói dối về việc cậu sang nhà Yoshii. Thật sự thì cậu đã đi đâu?”
Rắc rắc, xương sọ tôi phát ra tiếng động răng rắc.
“Chờ-chờ một chút đã, tôi thực sự đã đi...!”
“Kirishima-san! Yuuji còn bảo tớ rằng ‘nói cho cậu nghe một bằng chứng hay nếu như Shouko có hỏi’ đấy!”
“...Yuuji, có phải cậu đang lừa dối mình không...?”
“KHÔÔÔÔNG!!!”
Chuyện, chuyện này thật tệ! Chuyện này đau đến mức mà tôi chỉ có thể hét lên thật to mà thôi Kirishima-san, Kirishima-san mà vẫn rất đáng yêu cho đến lúc nãy này đây thì giờ đã trở thành một cỗ máy giết người rồi!!
“Được rồi, được rồi, đủ rồi đấy, Sho—à, Kirishima-san. Yuuji nói đủ lời đường mật vì cậu ấy đang lừa dối cậu đấy, nhưng tất cả những lời ấy đều là giả dối cả, vì thế cậu không được tin chúng. Cậu phải trừng trị cậu ấy một cách kĩ càng và làm đau cậu ấy nhiều đến mức cậu ấy chẳng thể nói gì cả.”
“...Mình hiểu rồi. Cám ơn cậu, Yoshii!”
“CẬU TỐT HƠN LÀ NÊN NHỚ LẤY ĐIỀU NÀY ĐẤY!! GUUJIIII!!!”
Kirishima-san thì rất tận tâm, thông minh và chắc chắc là có một lực tay đầy mạnh mẽ, và tôi đã chứng kiến tất cả những thứ trên tận mắt mình.
☆
“Akihisa, tốt hơn là cậu không nên lặp lại sai lầm này lần nữa sau đòn trừng phạt đó đấy.”
“Ừ...tớ sẽ khắc ghi chuyện này trong tim mình...”
Tôi được thả khỏi sự trừng phạt của Kirishima-san, và tôi cuối cùng cũng tìm được đường về đến lớp F.
Chúng tôi đến sớm hơn thường lệ, vì thế chẳng có ai khác trong phòng học cả. Tuy nhiên chỉ để phòng hờ, Yuuji và tôi trốn trong góc lớp học để thảo luận một cách âm thầm.
“Thế thì, cậu có chính xác đây là gì không, Akihisa?”
Yuuji nhìn vào cơ thể của chúng tôi khi cậu nói điều đó.
Tôi cho là cậu ấy đang nhắc đến tình hình hiện tại của chúng tôi.
“Chà, có hơi khó tin một chút, nhưng có phải là chúng ta đã tráo thân xác không, Yuuji?”
“Vậy là đúng như những gì tớ dự đoán...Tớ đã nghĩ rằng chỉ có mình tớ trở thành thế này thôi...nhưng tớ biết ngay thân xác của chúng ta đã bị hoán đổi ngay lúc tớ nhìn thấy cậu.”
Chúng tôi gật đầu. Việc này thật sự không thể nào tin nổi.
“Cậu có ý kiến gì về việc gì đã gây ra chuyện này vào sáng này không?”
“...Việc này thật quá là sốc đến mức tớ chẳng thể tập trung được, và cuối cùng tớ lại trở nên kinh hãi đấy.”
“Tớ hiểu rồi...nhắc mới nhớ, thật quá sốc, đúng không? Có phải là cậu bị sốc vì cậu thấy một căn phòng xa lạ khi cậu mở mắt mình ra không?”
Khoảnh khắc tôi hỏi điều đó, Yuuji trông có vẻ như là ăn phải ruồi khi cậu trả lời,
“Không...chà...thật khó để nói...chị của cậu đã đến đánh thức tớ dậy sáng này. Tớ vẫn còn choáng váng, và phản xạ của tớ thì chậm khi tớ nhận ra đó không phải là Shouko—chà, đừng nói về những gì xảy ra tiếp theo vậy.”
“Gì chứ!? Cậu đã làm gì với chị tớ hồi sáng này hả!? Chị tớ đã làm gì với cơ thể của tớ hả!?”
“Không sao đâu, chẳng gì xảy ra cả. Chỉ là bị thấy mà thôi.”
“TÊN KHỐN NGU NGỐC KIA!!!”
“Không sao đâu, tớ chẳng có bận tâm đâu.”
“CẬU KHÔNG NHƯNG TỚ CÓ ĐẤY!!!”
Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này chứ!!? Tên ngốc này!
“Dù gì thì chúng ta giờ đã biết được tình hình rồi, vì thế đến lúc tìm hiểu lý do tại sao chuyện này lại xảy ra. Một khi chúng ta biết được lý do thì chắc chúng ta có thể giải quyết được vấn đề đấy.”
“Điều đó có nghĩa là...trở lại bình thường một cách nhanh nhất có thể...”
Và đừng có xát muối vào vết thương nữa.
“Tớ chẳng gặp cậu trong sáng này vì thế khoảng thời gian trong vòng nghi vấn là...”
“Sau giờ học ngày hôm qua.”
“À, rất có thể.”
Tôi cho rằng thời gian khi mà Yuuji và tôi có thể tráo cơ thể cho nhau là khi mà chúng tôi ở cùng nhau. Chúng tôi không biết chính xác tình hình ở đây, nhưng việc này có thể không ảnh hưởng đến bất kì ai khác cả. Trong trường hợp đó, khả năng hội thứ ba liên không có liên quan gì đến thì khá là cao đây.
Bên cạnh đó, trước đó nữa—
“Tớ không thể nghĩ đến bất kì thứ gì khác trừ quyển sách của Shouko.”
“Ừ, tớ cũng thế.”
Thứ duy nhất có thể gây ra chuyện vô cùng kì quái này mà chúng tôi có thể nghĩ đến là quyển “Khiến Cho Điều Đó Xảy Ra. Ma Thuật Hắc Ám Thật Sự.” mà thôi.
“Akihisa, cậu có mang theo quyển sách đó không?”
“Tớ không có nhớ là có bỏ nó vào cặp.”
“Thế thì nó chắc phải trong phòng tớ rồi. Tớ đã giấu nó đó khi mà quay về nhà ngày hôm qua.”
“Tớ hiểu rồi, đi về và lấy nó vậy—à, cậu không thể đi một mình, đúng không?”
“Tất nhiên rồi, việc ‘Yoshii Akihisa’ đến nhà tớ vào lúc này thì rất là kì lạ đấy.”
“Được rồi. Thế thì tớ sẽ đi lấy và quay lại đây vậy.”
“Chờ đã, Akihisa. Có chuyện này tớ muốn cậu lưu ý trước đã.”
“Hửm?”
Yuuji gọi ngăn tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi. Chuyện gì thế nhỉ?
“Cẩn thận không được để cho ai biết về chuyện này đấy.”
“Ơ? Tại sao chứ?”
Không giống như lúc nãy. Vì chúng tôi đã biết được lý do, chẳng phải việc để mọi người giúp là một việc tốt sao?
“Chẳng ai sẽ tin chúng ta nếu chúng ta nói những chuyện đầy nực cười như thế này cả, và mọi người sẽ gọi chúng ta là những người kì hoặc ở đây đấy. Một khi chúng ta trở lại bình thường thì sẽ có sự bất hòa giữa chúng ta, và việc đó thì rất ư là rắc rối đấy.”
À, tôi đoán việc đó thì có phần nào đúng. Hãy để mọi người giúp sau vậy. Và thời điểm này, Yuuji và tôi nên là những người duy nhất hành động thôi.
“Bên cạnh đó—nếu ai đó biết rằng cơ thể của chúng ta có thể được tráo đổi cho nhau thì mọi chuyện có thể ngoài tầm kiểm soát đấy.”
“Hiểu rồi. Tớ chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
Nếu mọi người trong lớp biết chắc chắn họ sẽ muốn chơi khăm Himeji-san, Minami và Hideyoshi bằng cách tráo cơ thể với họ. Đối với Yuuji, việc đáng sợ nhất sẽ là hành động của Kirishima-san sau đó.
“Nhưng giờ tớ phải về nhà cậu vào lúc sáng sớm như vậy thế này đấy, Yuuji.”
“Việc chúng ta đến sớm thì là một sự giải tỏa lớn trong bất hạnh lần này đấy.”
Thật tốt là chúng tôi đã dậy sớm, và vẫn còn nhiều thời gian trong buổi sáng. Nếu tôi phải đến nhà Yuuji và quay lại thì chắc chắn chẳng có vấn đề gì đâu.
“Thế thì tớ đi vậy.”
“À, mọi chuyện nhờ vào cậu đấy.”
Tôi bước ra khỏi cửa và phóng nhanh về nhà Yuuji.
Sức mạnh thể chất của Yuuji thì khác xa so với tôi, nhưng về độ bền thì chẳng có khác biệt gì nhiều cả.
☆
Tôi đi về nhà Yuuji để lấy quyển sách, và quay trở lại trường.
Trong khoảng thời gian này đây thì có rất nhiều người đến trường lúc này.
“Không ổn rồi...mình tốt hơn là quay trở lại càng sớm càng tốt trước khi có chuyện gì đó tệ hại xảy ra.”
Yuuji và tôi thì không thể sánh với Hideyoshi với diễn xuất của chúng tôi. Chúng tôi thì giờ đang ở cực hạn của mình trong việc đóng giả mình là người kia, và nếu tôi không nhanh chóng trở lại cơ thể của chính mình thì sẽ rất nguy hiểm đây.
Tôi phóng nhanh qua đám đông đang đi đến trường một cách bình thản, thay giày và tiến về phía lớp F.
“Yuu—Akihisa, tớ có cuốn sách rồi đây!”
Tôi mở cửa khi hét lên.
“À, Sakamoto-kun, chào buổi sáng.”
Nơi mà Yuuji đang ngồi ngay trước đây thì giờ chẳng có ai cả, và Himeji-san, người mà đang đứng cạnh cửa, chào tôi.
“Chào buổi sáng, Himeji-san!”
Tôi chào cô ấy lại và ngay lập tức chạy đi kiếm Yuuji. Un~ cậu ấy chẳng có ở đây. Cậu ấy đã chạy đi đâu rồi nhỉ?
“? Himeji ‘san’?”
Himeji-san chớp mắt khi cô ấy nghĩ lại về những gì tôi vừa nói! Tệ thật! Yuuji chẳng gọi cô ấy là ‘Himeji-san’ mà là—
“Chuyện gì thế, Himeji?”
“À, không, không có gì đâu.”
Tôi nhanh chóng đổi cách gọi cô ấy, Himeji-san nghĩ rằng tôi chỉ gọi nhầm cô ấy mà thôi, và vì thế cô ấy chẳng hỏi thêm gì nữa. Xém chút nữa là tiêu rồi. Tốt hơn là tôi nên xem chừng cách ăn nói của mình.
Ngay khi tôi cảm thấy mồ hôi lạnh trong tim mình, Himeji-san mỉm cười khi cô ấy nhìn tôi và nói,
“Ồ phải rồi, Sakamoto-kun. Cám ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm qua.”
“Un, chuyện gì thế?”
“Về Akihisa-kun đấy.”
“???”
Himeji-san đang cám ơn tôi vì lý do cụ thế nào đó.
Về tôi sao? Chuyện gì đã xảy ra thế?
“Cậu biết đấy, chẳng phải tớ đã nói rằng ‘tớ đã học được cách làm Tacos’ ngày hôm qua đấy sao?”
“À, à, về việc đó.”
Tôi chẳng nhớ gì về việc đó cả, nhưng tôi bắt đầu gật gù như cách mà Yuuji làm khi cậu ấy nhớ ra chuyện gì đó. Himeji-san học được cách làm tacos...?
“Và rồi, chẳng phải cậu đã nói rằng ‘tớ sẽ bảo Akihisa đừng đem theo bữa trưa, hãy làm cho cậu ấy nhiều phần tacos ngon lành’ đó sao?”
TÊN KHỐỐỐỐỐN ĐÓ!!!
“Tớ đã rất cố gắng để làm chúng để cho Akihisa có thể dùng đấy♪”
Vậy ra ý của hắn khi nói rằng ‘tớ có nguyên liệu tốt, vì thế cứ để bữa trưa cho tớ’!! Hắn thật sự lại làm một việc quá độc quá như thế mà tôi chẳng hay biết gì cả!
...Những đứa trẻ xấu thì phải bị trừng phạt.
“Himeji-s—Himeji.”
“Vâng.”
“Cậu biết Akihisa ở đâu không?”
Khi mà tôi tìm được hắn, tốt hơn là tôi nên trừng phạt hắn—không, cơ thể tôi sẽ có vết thương sau đó. Tôi sẽ phải chịu đau đớn khi mà tôi đổi về cơ thể của mình.
Khi tôi hiểu điều đó, Himeji-san đặt tay lên cằm mình và trả lời,
“Un...Akihisa-kun có nói rằng ‘tớ có việc quan trọng cần phải nói’ và biến đi đâu rồi.”
? Chuyện gì đó quan trọng? Vào sáng sớm này sao? Với ai chứ?
“—Với Tamano-san.”
KKKKKKKHHHHHHHÔÔÔÔÔÔÔNNNNNNNGGGGGGG!!!!!!
Tamano-san, như là trong Tamano-san ĐÓ SAO!? Tại sao tên ngốc Yuuji đó lại đi lòng vòng với một thái độ vô tư lự với con người nguy hiểm như thế chứ!!? Hắn ta chẳng có lấy bất kì cảm giác nguy hiểm nào sao!!?
“Tamano-san nói rằng cậu ấy sẽ cho tớ xem khi mà cậu ấy làm xong, và cậu ấy nói rằng đó là công việc được đánh giá cao của cậu ấy.”
“Tớ hiểu rồi! Họ đã đi hướng nào? Họ ở đâu?”
Trước hết thì phải gạt sự trừng phạt qua một bên trước đã. Tôi phải ngăn Tamano-san lại trước chuyện này đã! Trước khi cả cơ thể và phẩm giá của tôi bị trở nên đồi bại!
“Tớ nghĩ rằng nhiều khả năng là họ ở trong phòng họ. Giờ chắc họ vẫn còn đang chuẩn bị...”
“Tớ hiểu rồi. Cám ơn, Himeji-san!”
Tôi ngay lập tức phóng ra khỏi phòng học và chạy đi kiếm căn phòng học đó. Nơi nào cơ chứ? Họ ở đâu cơ chứ? Tôi tiếp tục chạy lòng vòng trong hành lang của tầng hai dãy trường cũ ở, tìm kiếm họ trong vô vọng.
Và rôi, tôi nghe thấy giọng của ai đó phát ra từ một căn phòng học trống.
“Thế thì, Aki-chan này, tớ muốn cậu cởi quần của cậu ra luôn.”
“Cô, cô đang làm gì thế!? Cô muốn làm gì với tôi hả!? Nói đến đây, cô đang cưỡng ép tôi cởi quần áo một cách bất hợp pháp khi không có sự đồng ý của tôi đấy, cô biết chứ!?”
“Chẳng có gì phải lo lắng cả, đúng không nào? Tớ đã chuẩn bị quần áo cho cậu thay rồi đây. Cậu không thấy bộ quần áo này thì cực kì đáng yêu sao?”
“ĐỪNG CÓ ĐÙA NỬA!! AI MÀ LẠI ĐI MẶC MỘT BỘ QUẦN ÁO NHƯ—CHỜ ĐÃ, KHÔÔÔÔNG!!! CÔ CÓ PHẢI THỰC SỰ LÀ CON GÁI KHÔNG ĐẤY!? LỰC TAY CỦA CÔ LÀ GÌ THẾ NÀY?”
“Ớ đó sao!?”
ẦM. Tôi mở cửa và phóng vào căn phòng học, và tôi thấy bản thân đang bán khỏa thân mình và Tamano-san, người mà đang cầm một bộ đồng phục cổ vũ. Được rồi! Tôi đã xoay xở để đến kịp thời!
“Đủ rồi đấy, Tamano-san! Trả cơ thể của tớ cho tớ nào!”
“Đúng, đúng lúc đấy, Akihisa! Cậu đã cứu tớ đấy. Tớ thật sự được cứu rồi..!”
Yuuji sợ đến mức cậu ấy đang trốn đằng sau tôi. Nạn nhân ở đây là cơ thể của tôi, nhưng thậm chí là đến cả Yuuji, người mà bình thường sống khép kín, cũng thất kinh.
“Ơ...? Sakamoto...?”
Tamano-san chết trân khi cô ấy thấy tôi, kẻ xâm phạm bất ngờ xông vô. Không, đối thủ của tôi là Tamano-san đó. Tôi không thể bất cẩn ở đây được!
“Tamano-san, tham vọng đen tối của cậu kết thúc ở đây được rồi. Từ bỏ một cách lặng lẽ trước mặt tớ đi.”
Và trả lại đồng phục của tôi cho tôi!
Tôi sẵn sàng để tiếp tục nói một cách đanh thép,
“À, vâng. Xin lỗi...”
Tôi nghĩ rằng Tamano-san muốn chống cự, nhưng bất ngờ thay cô ấy lại chịu thua một cách khá là dễ dàng. Arre...? Việc này cảm thấy chẳng đúng gì cả...
Và vì thế, cô ấy gật đầu với một thái độ vui vẻ đến mức chóng mặt.
“Tớ thật sự xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã bày trò trên ‘cơ thể’ mà thuộc về Sakamoto-kun...Ơ, ơ, hạnh phúc nhá, hai người.”
Cuối cùng cô ấy bước đi với khuôn mặt đỏ bừng.
Dù gì thì thật tuyệt là mọi việc chẳng có ra khỏi tầm kiểm soát. Đó là một chuyện tốt—nhưng chuyện gì thế này? Có thứ gì đó có vẻ không đúng trong những lời Tamano-san vừa mới nói...
“Akihisa...cậu tốt hơn là nên nghĩ lại về cách cậu kiếm bạn đấy...”
“Ừ...tớ hiểu...”
Yuuji nói điều đó khi cậu ấy mặt đồng lại bộ đồng phục đã bị cởi ra, và vì lý do bí ẩn nào đó, những lời ấy thật sự khắc ghi trong tim tôi.
☆
“Thế thì, cậu đã biết gì nào?”
Chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của Tamano-san khi chúng tôi quay về phòng học, và chúng tôi mở cuốn sách ra để kiểm tra nội dung bên trong.
“Chết tiệt, tớ không nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể hiểu hết trong một lần đâu...tại sao lại có quá nhiều chữ ở đây cơ chứ?”
“Chúng ta đã thấy ngày hôm qua là cuốn sách chẳng có bất kì hình ảnh anh hình minh họa nào trong trang giấy, và những lời đầy khó hiểu được viết trong đó thì lại rất khó có thể thấu hiểu được. Thành thật mà nói, tớ cảm thấy thực sự chóng mặt khi chỉ nhìn vào nó thôi đấy.”
“Vì lý do nào đó, tớ cảm thấy rằng mình không thể suy nghĩ thấu đáo được khi ở trong cơ thể cậu.”
Bất lịch sự làm sao.
“À, đừng lo. Tớ sẽ cố đọc nó trong giờ học. Cuốn sách này thì chẵng dễ dàng gì để đọc nhưng nếu tớ nghiêm túc thì chắc tớ sẽ có thể đọc xong nó trong vòng hai giờ.”
Vì trải nghiệm đầy kinh hoàng trước đó, đôi mắt Yuuji chẳng thể hiện một dấu hiệu nào của việc đùa giỡn ở đây. Tamano-san thật sự là người mà dễ sợ khi dựa vào việc mà cô ấy đã xoay sở hù Yuuji, người mà đã trải qua vô số trận đấu, như thế nào đấy.
“Nói cách khác, chúng ta nên giấu kín mọi chuyện trước khi chuyện đó xảy ra, đúng không?”
“À, tốt hơn là chúng ta nên coi chừng bản thân mình quanh nhóm mà chúng ta thường trò chuyện đấy...đặc biệt là Hideyoshi. Nếu chúng ta không cẩn trọng, chúng ta chắn chắn sẽ bị nhìn thấu.”
“Ừ. Hiểu rồi.”
Hideyoshi, người mà đã quá quen với việc nói dối và diễn xuất, là đối thủ lớn nhất mà chúng tôi phải đối mặt. Không phải ngẫu nhiên mà cậu ấy được gọi là một tên ngốc diễn xuất đâu. Chúng tôi phải dè chừng mới được.
“Thay vì nói những lời nói dối tệ hại, có thể chúng ta cũng nên tránh tiếp xúc với nhau. Nếu có thể, cứ chạy trốn.”
“Được, chúng ta sẽ làm thế.”
Trong khi chúng tôi đang thảo luận, ai đó đột nhiên bước vào.
“...Hai cậu đang đọc sách gì thế?”
““!?””
Chúng tôi không thể không la toáng lên. Sự hiện diện mà xuất hiện chẳng có một tiếng động nào cả là,
“T-thật là, Muttsurini...?”
“Cậu làm bọn tớ hoảng hồn đấy...”
Đó là Muttsurini, bạn cùng lớp của chúng tôi , Tsuchiya Kouta.
“...Và thế thì sao? Cuốn sách gì thế?”
Muttsurini trỏ vào cuốn sách ma thuật hác ám mà chúng tôi đang cố đọc một cách bí mật và hỏi. À, có phải tên này đang nghĩ rằng chúng tôi đang bí mật đọc cuốn sách ero nào đó nữa không đây?
“Nó chẳng phải là một cuốn sách đầy quan trọng đâu, đúng không hả Yuuji?”
Yuuji bắt chước giọng nói của tôi khi cậu ấy mở quyển sch1 ra. Việc giấu quyển sách và cố gắng giải thích mọi chuyện với việc Muttsurini là đối thủ của chúng tôi ở đây thì là chuyện không tưởng. Khả năng cơ động của cậu ấy sẽ cao gấp nhiều lần nếu chuyện đó có liên quan đến ero đấy. Tốt nhất là nên giải thích đây không phải là một cuốn sách ero.
“Cậu thấy đấy, Muttsurini? Làm sao mà quyển sách này là một quyển sách ero được cơ chứ?”
Tôi liền bắt chước giọng điệu của Yuuji và cho Muttsurini thấy quyển sách toàn chữ nghĩa.
Sau đó, Muttsurini gật đầu trong khi có vẻ như là cậu ấy hiểu.
“...Tớ hiểu rồi.”
“Chẳng có gì lớn lao ở đây cả, cậu thấy đấy?”
“...Đó là một quyển tiểu thuyết ero.”
Không ổn rồi. Đầu óc tên này chẳng thể đợc chữa trị bởi y học hiện đại nữa rồi.
“Không phải đâu, Muttsurini. Đây chỉ là quyển sách bói toán mà Yuuji lấy từ Kirishima-san thôi, đúng không Yuuji?”
Yuuji nói khi cậu ấy nhìn tôi. Tôi chỉ cần làm theo những gì cậu ấy nói.
“Ừ, tớ mượn quyển sách này vì tớ có một chút hứng thú trong việc đọc tướng số.”
“...Tớ hiểu rồi.”
Muttsurini đầy thấy vọng hạ thấp vai mình xuống.
“...Tớ muốn bói một quẻ xem mình có thể nhìn trộm vào trong phòng thay quần áo nữ hay không.”
““TẠI SAO LẠI CÓ MỘT THỨ NHƯ THẾ CƠ CHỨ!?””
“...Tớ hiểu rồi...”
Muttrini trĩu vai một lần nữa, và cậu ấy quay về chỗ ngồi của mình.
“Phù...chúng ta đã xoay sở để giữ cho quyển sách được an toàn trong lúc này.”
“Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm nếu có một hình minh họa khỏa thân bên trong đấy...”
Nếu thậm chí là chỉ có một chút về ero trong quyển sách đó, Muttsurini sẽ ngay lập tức cố chộp lấy quyển sách. Xém chút nữa là...
“Chúng ta vẫn không thể bất cẩn ở đây được. Có nhiều đối thủ khó nhằn hơn phỉa đối mặt đây.”
“Tất nhiên là tớ chẳng có thả lỏng ở đây. Hideyoshi sẽ chẳng bị lừa dễ đến thế đâu.”
“Nm...? Chuyện gì thế? Giống như là hai cậu đã bị tráo cơ thể với nhau đấy, Yuuji và Akihisa.”
““Hii—!””
Hideyoshi ngay lập tức đề cập đến vấn đề trước mắt ngay khoảnh khắc cậu ấy xuất hiện. Chờ, chờ một chút đã! Cậu biết được chuyện này khi mà không nghe bất kì ai nói câu nào sao?
“C-chuyện gì thế, Hideyoshi? Tại sao cậu lại đột nhiên nói một chuyện như thế ở đây cơ chứ?”
“Đ-đúng vậy đấy, Hideyoshi, cậu đang nói chuyện kì hoặc gì vào sáng sớm này chứ?”
Yuuji và tôi quá sốc đến mức tim chúng tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chúng tôi tiếp tục bắt chước cách ăn nói của nhau.
“Tại sao sao? Tớ có thể thể tư thế đứng của các cậu bị đảo ngược ở đây đấy.”
TƯ THẾ ĐỨNG!? CẬU CÓ THỂ BIẾT ĐƯỢC TỪ ĐẶC ĐIỂM TÍNH CÁCH ĐỘC NHẤT CỦA BỌN TỚ SAO!?
“Cậu-cậu đang nói gì thế, Hideyoshi? Tớ đổi tư thế đứng của mình là vì chân tớ đang bị đau đấy thôi!”
“Đúng-đúng vậy. Tớ cũng thế.”
“Um...nhưng.”
“Thế thì, bọn tớ có chuyện phải để tâm trước đã!”
“Gặp cậu sau, Hideyoshi!”
Yuuji và tôi trốn ra hành lang cùng nhau. Thật, thật là một kẻ địch đầy hùng mạnh...!
“Nghe đây, Akihisa. Chúng ta không được tiếp xúc với Hideyoshi cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, và chúng ta phải tránh nhìn cậu ấy bằng bất kì giá nào.”
“Hiểu-hiểu rồi. Tớ sẽ lưu ý.”
Sau đó chúng tôi tiếp tục giết thời gian, và chỉ quay lại khi mà đến lúc chuẩn bị bắt đầu giờ học.
☆
Chúng tôi tiếp tục đọc quyển sách đó giữa giờ học một cách đầy chăm chú (※hay đúng hơn là chỉ có mình Yuuji vì tôi thì đang ngủ), và chúng tôi nằm gục đầu xuống cái bàn chân ngắn, giả vờ như đang ngủ để chúng tôi không bị nghi ngờ.
Cả buổi sáng trôi qua cứ như thế, và vào giờ nghỉ trưa,
“Thấy rồi, Akihisa! Là phần này đây!”
Yuuji cầm quyển sách và đi đến bên tôi.
(Chờ-chờ một chút đã, Yuuji! Tên, cái tên!)
(Ồ phải rồi, xin lỗi. Dù gì thì hãy xem này.)
Yuuji liền mở quyển sách ra và đặt nó xuống bàn.
Cậu mở đến một trang mà có rất nhiều đoạn văn dài dòng mà khó để hiểu được.
“Xin lỗi Yuuji, xin hãy tóm tắt ý chính cho tớ.”
“Cậu thậm chí là chẳng thể đọc được cái này sao...chà quên đi. Có ba điểm quan trọng, vì thế hãy nghe cho kĩ, được chứ?”
Yuuji thở dài, và rồi nói cho tôi những điểm quan trọng.
Điểm thứ nhất: Sau khi đính lá bùa lên người khác, người mà đính lá bùa và người bị đính lá bùa sẽ đổi cho nhau.
Điểm thứ hai: Lá mà sẽ không có hiệu nghiệm nếu không được đính vào trán.
Điểm thứ ba: Hiệu quả của lá bùa sẽ bắt đầu từ rạng sáng ngày đầu tiên của tháng mới cho đến hết ngày trăng tròn.
“Hè~ trông hay đấy. Còn có gì khác được viết không, như có thể được sử dụng cho việc thuận tiện nào đó—”
“Giờ không phải là lúc cho chuyện đó! Chúng ta phải nhanh chóng quay về tình trạng ban đầu của mình càng sớm càng tốt!”
Có vẻ như là Yuuji đã lướt qua rất nhiều phần chỉ để tìm phần đặc biệt này. Trông cậu ấy có vẻ thực rất lo lắng đấy.
“Giờ đã gần giờ nghỉ trưa rồi. Sẽ chằng còn thời gian đâu nếu chúng ta cứ cà kê.”
“À, phải, đúng vậy đấy.”
Tỉ lệ cả việc mọi người giao tiếp với nhau sẽ tăng lên trong giờ nghỉ trưa, và tỉ lệ việc bất kì ai khác nhìn thấu được chuyện này cũng sẽ gia tăng đáng kể, chưa kể đến Hideyoshi nữa đấy. Chúng tôi tốt hơn là nên đổi trở lại.
“Thế thì, ‘lá bùa’ được ghi ở đây là gì thế?”
“Nhiều khả năng là cái này.”
Yuuji lôi ra một tờ dấu trang với hoa văn nhạt mà chúng tôi đã thấy nằm ở giữa quyển sách ngày hôm qua. Tôi hiểu rồi, vậy đây chính là lý do?
“Vì vậy chúng ta chỉ còn đính thứ này lên trán chúng ta thôi aso?”
“Ừ, và chúng ta sẽ có thể đổi trở lại.”
“Tớ hiểu rồi. Tuyệt thật. Việc đổi trở lại thì thực sự đơn giản đấy.”
“Ồ—thế thì, tớ sẽ đính nó cho. Nhanh đưa trán cậu đây.”
Trông Yuuji thực sự đầy lo lắng về việc muốn đính lá bùa lên tôi đấy.
“Đây.” Tôi chuẩn bị quay đầu sang cậu ấy—nhưng tôi nhớ lại là sau khi Yuuji nhập vào cơ thể tôi, Himeji-san đó có phát hiện ra tôi và tiến về phía tôi.
Vào lúc đó, trí nhớ mà tôi có được sáng này trỗi dậy.
“Cậu biết đấy, chẳng phải tớ đã nói rằng ‘tớ đã học được cách làm Tacos’ ngày hôm qua đấy sao?”
“Tớ đã rất cố gắng để làm chúng để cho Akihisa có thể dùng đấy♪”
“!!”
Tôi ngay lập tức né lá bùa đến ngay người tôi vào lúc đó.
“N-này Akihisa! Tại sao cậu lại tránh chứ? Thật là, nhanh đổi lại đi.”
Yuuji thấy tôi như thế này và cuống cuồng ép tôi đổi trở lại. Tôi nghĩ là tôi có thể hiểu được...tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu được tại sao Yuuji lại quá lo lắng về việc đổi trở lại vào lúc này...!
“Không, đừng có đổi trở lại vào lúc này. Hãy đổi trở lại chỉ sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc đi.”
“Cái...!”
Câu trả lời bất ngờ của tôi khiến Yuuji sửng sốt.
Nếu tôi đổi trở lại vào lúc này, tôi sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ăn tacos của Himeji theo đúng như kết quả của kế hoạch tà ác của Yuuji.
Nhưng giờ thì tôi là Yuuji, vì thế việc đó có nghĩa là—
“Cậu sẽ là người xuống địa ngục đấy, Yuuji...”
“Tên-tên khốn...! Từ khi nào mà cậu biết được chuyện này chứ...!?”
Hành động xấu xa của cậu đã khiến cho cậu thất bại đấy! Hãy chịu đựng tất cả nỗi đau đớn đi! Tớ sẽ cho Kirishima-san hạnh phúc của cô ấy như là một món quà trong khi cậu đang chịu đau đớn. Thật tuyệt, đúng không nào Yuuji?
“Trong trường hợp đó, tớ sẽ dùng bạo lực vậy! Tớ sẽ bắt cậu trả lại tất cả những gì mà tớ có ở đây!”
“Trò đùa gì thế kia! Cậu nghĩ rằng cậu có thể đánh thắng được tớ lúc này sao?”
“Im đi! Đó là cơ thể của tớ! Đầu hàng một cách yên lặng đi!”
“Không đời nào! Cho dù đó là cơ thể của cậu, Yuuji, thì trái tim vẫn thuộc về tớ! Tớ có quyển tự do sử dụng nó!”
Và tôi tiếp tục vùng vẫy khi tôi cố thoát khói bàn tay đang cầm tờ dấu trang của Yuuji.
Vào lúc đó,
“(CẠCH) Tớ nghĩ rằng mình vừa mới cảm nhận được việc gì đó rất tuyệt ở đây đấy!”
Tamano-san có vẻ như cảm nhận được chuyện gì đó khi cô ấy xuất hiện.
Petak!
““Á...””
Tờ dấu trang thì bị đính vào trán của cô ấy khi chúng tôi đang vật lộn.
Người đính tờ dấu trang là ‘Yuuji trong cơ thể tôi’, và người bị đính là ‘Tamano-san’. Nếu những gì trong quyển sách viết là sự thật...
“Ơ, ơ, Yuuji? Tamano-san?”
Tôi nói với cả hai người họ một cách đầy lo lắng.
““…””
Yuuji và Tamano-san chỉ chớp mắt mình trong một thoáng.
Và rồi, Tamano-san (trong cơ thể tôi) vỗ ngực để xác nhận tình hình hiện tại.
“U~n...”
Cô ấy lầm bầm,
“Thế thì, tớ đi đây!”
Và trong chớp mắt, cô ấy quay người và chạy đi. Hở....? HỞỞỞỞ...!?
“Chờ đã...!? Cơ thể của tớ!”
“Xin lỗi Aki-chan! Tớ sẽ chỉ chụp một vài tấm hình đáng lưu niệm và trả nó lại cho cậu một cách đàng hoàng sau!”
Và tất cả những gì tôi nghe được là những lời đầy đáng ngại từ Tamano-san.
Làm sao mà cô ấy lại có thể hiểu và thích ứng ngay lập tức ở đây cơ chứ!? Thậm chí là đến Yuuji, người mà đã đọc qua hết quyển sách và có kiến thức về chuyện này cũng chẳng thể nào đáp trả ở đây cả!!
“Tớ, tớ chẳng để cậu chạy thoát đâu! Yuuji! Nhanh đuổi theo cậu ấy đi—CHẾT TIỆT!!”
Yuuji (trong cơ thể Tamano-san) thì chỉ quay người và lấy tờ dấu trang đính vào người tôi. Chút nữa là—!
“Đòn tấn công bất ngờ đó là gì thế hả, Yuuji!?”
“Chậc! Đừng có tránh!”
Yuuji (trong cơ thể Tamano-san) tấn công lần nữa trong khi cầm tờ dấu trang. T-tên khốn này...!
“Cậu chỉ muốn quay trở lại bình thường thôi, đúng không?”
“Đừng có lo, Akihisa. Tớ sẽ giúp một cách đàng hoàng một khi tớ quay trở lại bình thường!”
“CẬU CHẮC CHẮN LÀ ĐANG NÓI DỐI ĐẤY!”
Tên này chắc chắn là sẽ giả vờ rằng hắn chẳng liên quan gì cả một khi hắn có được cơ thể của mình lại! Về phần tại sao tôi lại biết được chuyện này, đó là vì tôi cũng sẽ làm giống y như thế!
“Làm sao mà tớ lại có thể để cho cậu quay về bình thường được cơ chứ!? Tớ cần sức mạnh của cơ thể này trước khi tớ có thể quay lại bình thường!”
Tôi nói trong khi sử dụng lợi thế sức mạnh cánh tay của mình để cướp lấy tờ dấu trang từ Yuuji.
“Ku...u...! Không ổn rồi, mình không thể sử dụng hết sức mạnh trong cái cơ thể này...!”
Thất vọng, Yuuji chỉ có thể gầm gừ với khuôn mặt của Tamano-san. Đây là cơ thể của Yuuji, người mà cực kì mạnh ngay cả trng những nam sinh, vì thế chẳng thể nào một cơ thể con gái lại có thể chống lại nó (mặc dù Tamano-san sẽ dỡ bỏ giới hạn của mình dựa trên tình hình...) và bởi vì chuyện này, nếu tôi đổi vào cơ thể của Tamano-san, thì chẳng đời nào tôi lại có thể đánh bại được Tamano-san đang trong cơ thể tôi lúc này cả. Nếu đối phương là Tamano-san đó, tôi không thể đánh bại cô ấy với một cơ thể của con gái.
“Xin lỗi Yuuji, nhưng cậu phải đổi với cơ thể tớ nếu như cậu muốn cơ thể này lại.”
“Chết tiệt—! TRẢ NÓ CHO TỚ! TRẢ CƠ THỂ TỚ LẠI CHO TỚ!”
Tôi phớt lờ tiếng lầm bầm của Yuuji khi tôi phóng đến nơi mà Tamano-san đã biến mất.
☆
“Trời ạ. Akihisa và mọi người đúng là vẫn ồn ào như thường lệ...”
“...Họ chẳng thể im lặng gì cả.”
“Đúng thật đấy. Nhắc mới nhớ, Muttsurini, cậu là người phụ trách việc mua trà ngày hôm nay, đúng không?”
“...Tớ sẽ không đi hôm nay đâu.”
“Tớ hiểu rồi. Đã rõ.”
☆
Tôi chạy xuống cầu thang và tiến về căn phòng học trống mà tôi đã đến sáng nay. Vì tôi nghĩ rằng cô ấy (mặc dù cô ấy đang trong cơ thể của tôi) sẽ ở ngay đây.
“Tamano-san! Trả cơ thể tớ lại cho tớ!”
Tôi cầm lấy tờ dấu trang trong tay mình và tiến lại cô ấy, nhắm vào trán. Nếu như tôi có thể đính tờ dấu trang lên ấy, tôi sẽ có thể đổi trở lại...
Ngay khi tôi sắp thành công—
“Xin lỗi Mizuki-chan...ơ!”
“??? V-vâng?”
Tamano-san dùng Himeji-san, người mà được gọi ra từ khi nào tôi chẳng rõ, làm lá chắn.
“Chết tiệt—”
Tôi không thể dừng bản thân mình lại kịp lúc được vì lực tiến đế quá lớn.
Và tờ dấu trang đính vào trán Himeji-san.
“...!”
Tầm nhìn tôi ngay lập tức tối sậm lại, và một cảm giác chóng mặt quay cuống ập đến tôi.
Và sau đó, khi tôi mở mắt mình ra—
“...”
Tôi thấy khuôn mặt trống rỗng của Yuuji.
Tôi vẫn còn trong mặt của Yuuji ngay trước chuyện này xảy ra. Nếu tôi có thể thấy được mặt của Yuuji ở đây, thế thì có nghĩa là—
“Đây, Mizuki-chan, đi thôi!”
“Ơ? Ơ? Ơ? Erm, Akihisa-kun. Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tớ sao...và tại sao tớ lại ở đó chứ? Một cái gương...?”
“Tớ sẽ giải thích sau! Nhanh lên!”
“V-vâng...!”
Tamano-san (trong cơ thể tôi) lôi Himeji-san (trong cơ thể Yuuji) chạy đi.
Nói cách khác, giờ thì tôi đã trở thành Himeji-san!
“Chờ-chờ chút đã!!!”
Tôi nhặt tờ dấu trang bị rơi trên sàn nhà lên và cố đuổi theoo, tuy nhiên...
“Hộc, hộc...!”
Tôi không thể chạy nhanh được cho dù tôi có cố thế nào đi chăng nữa...đúng như tôi nghĩ, việc di chuyển trong cơ thể này thật sự khó khăn...! Đây là cơ thể của con gái sao...!?
“Nhưng cho dù thế, mình cũng phải đuổi theo họ...!”
Tôi chạy lòng vòng trong cơ thể mà chẳng quen sử dụng. Tôi, tôi không thể tăng tốc lên được...! Tôi không thể đạp mạnh vào mặt đất chút nào cả...!
Và điều còn phiền phức hơn nữa là tôi đã thở không ra hơi dù chỉ sau một quãng ngắn.
“Haa…! Haa…!”
Khó-khó khăn thật...! Tôi hiểu rồi...tình trạng của Himeji-san đã được cải thiện gần đây, nhưng cơ thể của cô ấy thì vốn rất yếu đuối...!
“Đau-đau thật...!”
Cặp ngực siêu khổng lồ của Himeji-san thật sự có thể cản đường khi tôi bước đi.
Chúng sẽ lắc mỗi khi tôi bước một bước, và khi chúng lắc thì ngực tôi lại đau nhói, và thăng bằng cơ thể tôi sẽ bị phá hỏng. Đay là lần đầu tiên trong đời tôi biết được rằng việc có cặp ngực lớn thì khá là rắc rối!
“Dù-dù gì thì, hãy dùng tay mình để ấn nó xuống vậy...”
Tôi dùng tay để giữ ngực mình khỏi lắc lư.
Và rồi cánh tay tôi cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực đó.
“▽☆♪×○▫♦♂×○▫♦♂ҳ̸Ҳ̸ҳ۞۩๑[sՖศO▼☆♪ξδ◆√∑!?”
Bối rối, tôi nhanh chóng dang rộng tay mình, và tôi trượt chân khi tôi không thể giữ thăng bằng của mình.
“Ah, waah, awawwawawawa…!”
Làm sao mà chuyện này lại có thể cơ chứ!? Sự mềm mại này là sao chứ!? Cánh tay che chúng lại là lại nhẹ nhàng bao bọc lấy chúng, và chúng thật sự có thể tự mình thay đổi hình dạng! Đừng bảo tôi đây là huyền thoại—
“Đây có phải là gối Tempur không nhỉ!?”
Không chờ đã! Tại sao tôi lại hoảng loạn ở đây cơ chứ!? Nhắc mới nhớ, tôi thật sự đã chạm vào chúng! Tôi chắc chắn đã đã chạm hoàn toàn và chúng! Tớ thật sự xin lỗi, Himeji-san!
Chúng lắc lư quá mạnh đến mức tôi quên rằng mình đang ngồi phịch xuống sàn.
“Cậu đang làm gì thế, Mizuki...quần lót cậu có thể bị thấy đấy, cậu biết chứ?”
Vào lúc đó, Minami xuất hiện.
“Ơ...? À...!”
Tôi nhanh chóng khép chân mình lại và chỉnh váy của mình. Tôi đang mặc đồ lót của con gái lần này đấy, không như những lúc tôi mặc đồ phụ nữ trước đây. Tốt hơn là nên chú ý chuyện này!
“Cậu có thể đứng dậy chứ?”
Minami với tay mình ra và muốn kéo tôi ngồi dậy.
“V, vâng. Cám ơn Minami.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy và đứng dậy.
“‘Minami’?”
“À không, cám ơn cậu rất nhiều, Minami-chan.”
Tôi nhanh chóng đổi sang cách nói chuyện của Himeji-san. Ngay lúc này đây, tốt hơn là tôi nên tìm cách lẻn khỏi chuyện này và đi đến chỗ Tamano-san để cho tôi không phải gây ra thêm bất kì rắc rối nào nữa!
“Thế thì, nếu không có gì thì tớ đi trước đây.”
“Chờ một chút đã.”
Ngay khi tôi chuẩn bị chạy đi, Minami kéo tôi lại. Chuyện gì thế này!? Tôi đang vội đấy!
“Chẳng phải phần đuôi váy cậu bị cuộn lên sao? Nhìn kìa, áo trong của cậu cũng bị nhăn hết rồi kìa.”
Minami nói khi cô ấy với tay mình ra và chỉnh lại áo trong của tôi. Tôi thực sự cảm kích về việc này, nhưng giờ không phải là lúc cho việc đó!
“Thật là, tại sao cậu lại vội vội vàng vàng cơ chứ?”
Minami chẳng hề nhận ra cảm xúc của tôi khi cô ấy chỉnh lại cà-vạt của tôi lần này.
Chuyện này thật tệ...! Cơ thể tôi đã thực sự khó để di chuyển rồi, tôi sẽ chẳng thể nào bắt kịp được nếu như tôi cứ lãng phí thời gian ở đây! Tôi nên làm gì đây!? Tôi có thể làm gì đây...?
“Mi, Minami-chan! Tớ thật sự đang rất vội đấy!”
“Không. Cậu vẫn còn bụi ở mông mình kìa.”
Minami phớt lờ mối quan tâm của tôi khi cô ấy nắm chặt lấy tôi (trong cơ thể của Himeji-san), ngăn tôi khỏi chạy đi khi cô ấy phủi bụi trên váy tôi. Ku...! Chuyện này thật là tệ đấy...tôi không thể chạy nhanh bởi vì cặp ngực của Himeji cứ ngáng đường ở đây...!
“...Nn?”
Khi tôi nghĩ về việc này, người đứng trước mặt tôi là Minami, người mà đang chỉnh đốn cho tôi.
“Bình thường thì cậu rất gọn gàng mà. Chính xác thì đã xảy ra chuyện gì với cậu hôm nay thế...?”
Mái tóc đuôi ngựa của Minami lắc lư một cách tràn đầy năng lượng trước mặt tôi.
“Hừm...”
Tôi quan sát Minami trong một lúc ngắn ngủi.
Cô ấy có một thân hình mảnh mai.
Cô ấy có cặp giò đẹp mà trông có vẻ như chúng chạy rất nhanh.
Cô ấy có vẻ thẻ thao mà sẽ chăng thua bất kì tên nam sinh nào.
“? Chuyện gì thế, Mizuki?”
Trong khi Minami nhìn tôi một cách lo lắng thì tôi nói,
“Mình sẽ lấy cơ thể này vậy!”
“Ơ? Ở!? Cậu-cậu đang làm gì thế, Mizuki—kyaa!!”
Tôi đính tờ dấu trang lên đầu Minami. Sau một chút chóng mặt, tôi mở mắt mình ra và thấy Himeji-san. Được rồi! Đổi thành công rồi!
“Đi thôi...! Mình có thể chiến đấu được trong cơ thể này!”
“Ơ? Hở? M-mình!? Chờ chút đã, Mizuki! Chuyện này là gì—!”
“Xin lỗi Minami! Tớ sẽ nói với cậu lại sau!”
Tôi bỏ Minami (trong cơ thể Himeji-san) đang bối rối lại nơi mà cô ấy đang đứng khi tôi ngay lập tức phóng đi. Được rồi! Cơ bản đây là những gì mà tôi đã dự đoán đây! Nó không tuyệt như cơ thể của tôi, nhưng với cơ thể này thì tôi có thể cử động một cách tự do tự tại!
“Nhắc mới nhớ, mình đang đối mặt với cơ thể của mình như là đối thủ...cho dù đó là Minami, mình cũng không thể thắng nếu như mình đối đầu với bản thân mình trực diện với lực tay này...”
Tôi mất mục tiêu của mình vì tôi đã lãng phí quá nhiều thời giờ, và tôi bắt đầu suy nghĩ trong một lúc.
Nếu tôi đánh trực diện, tôi sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng, cho dù đó là về điều kiện thể chất hay là về thiệt hại bên trong.
“Nhưng mình cũng không thể nói rằng mình chẳng có cơ hội chiến thắng nào cả...”
May mắn là lúc này tôi là Minami. Tôi có sự năng động, và Tamano-san thì có thể không biết được tôi đã trở nên thế này. Nếu tôi có thể lợi dụng tốt chuyện này, có thể tôi sẽ có thể lấy lại cơ thể mình một cách dễ dàng mà cô ấy chẳng hề hay biết.
“Trong trường hợp đó...mình phải đóng giả mình là Minami ở đây...”
Tôi sẽ giả vờ là Shimada Minami, người mà chẳng biết gì cả và tiếp cận Tamano-san, tìm một cơ hội, ấn tờ dấu trang lên cô ta và lấy lại cơ thể mình. Nếu tôi sử dụng chiến thuật này, cho dù có sự khác biệt về thể chất đi nữa thì chắc cũng ổn mà thôi!
“Được rồi, mình đã quyết định rồi!”
Đầu tiên, mình phải thuyết phục bản thân mình trước đã. Tôi—không, tôi là Shimada Minami. Tôi là Shimada Minami, tôi là Shimada Minami. Tôi—(Chú thích: Tiếp tục về cách dùng nhân xưng, Aki dùng boku sau đổi thành uchi của Minami. Bạn nào còn nhớ tại sao Minami lại dùng Uchi không? ;;))
“Chị yêu dấu!”
“Hya!?”
Tôi phát ra một tiếng hét sua khi tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng gọi mình từ đằng sau.
Và rồi, người kia ôm chầm lấy tôi mà không đợi câu trả lời của tôi.
“Chị đang đi đâu thế, chị yêu dấu!? Em muốn ăn trưa với chị ngày hôm nay!”
Người mà đang ôm chặt lấy tôi chính là cô gái từ lớp D, người mà thích Shimada Minami rất nhiều, Shimizu Miharu-san.
Ngay khi tôi sắp sửa hét lên theo bản năng “thả tôi ra, Shimizu-san!”, tôi ngăn bản thân mình lại và ngay lập tức bắt chước giọng điệu của Minami. Tôi tin là nó chắc là như thế này.
“Mi-Miharu, chuyện gì thế!? Tôi đang rất vội đấy!”
“Vội...thật quá đáng mà, chị yêu dấu! Chị thật sự lại quên mất cuộc hẹn của mình với Miharu!”
“Ơ? Hẹn?”
“Đúng! Chị đã quên rồi sao?”
“Sao-sao tôi lại quên chứ? Tất nhiên là tôi nhớ rồi!”
Tôi trả lời,
“Thật sao?”
“Tất-tất nhiên rồi.”
“Em hiểu rồi—thế thì tuyệt.”
Shimizu-san nói điều đó với một nụ cười trên mặt mình.
☆
“Thật là, chỉ là mới giờ nghỉ trưa thôi mà Akihisa và mọi người vẫn còn năng động đến thế.”
“...Chuyện thường thôi.”
“Chà, cậu nói đúng.”
“...(Gật đầu)”
“Fuu...trà rất ngon đấy.”
“...Đúng như dự đoán, tớ nên đi chút trà đây.”
“Fm. Nó rất ngon, đúng không?”
☆
“Tôi, tôi nói này Miharu. Thực sự, tôi có đồng ý một chuyện như thế sao...”
“Đúng! Em nhớ rất rõ mà!”
“Vậy-vậy sao...”
Shimizu-san nắm tay lôi tôi đi vào căn phòng học trống tôi đã quá quen thuộc ở tầng hai của dãy trường cũ.
Ở đây, cô ấy nhét bộ đồng phục nữ bồi bàn mà cô ấy đã chuẫn bị vào tay tôi.
“Chẳng phải đây là đồng phục từ cửa hàng của cô sao, Miharu?”
“Đúng vậy. Em muốn thay đổi thiết kế cho nó một chút. Chẳng phải em đã hẹn với chị để chị cho ý kiến sao, chị yêu dấu?”
“Ồ phải. Tôi nghĩ là tôi có hẹn.”
Uuu...! Thật là không đúng lúc gì cả...! Tôi phải bắt được Tamano-san (trong cơ thể thôi) càng sớm càng tốt!
“Thế thì, chị yêu dấu, Miharu sẽ thay quần áo cho chị cho.”
“Hở? Việc-việc đó thì không cần thiết ở đây mà, đúng không?”
“Không không không. Vì chị đã đồng ý cung cấp thông tin phản hồi đầy quý giá cho Miharu, xin hãy để Miharu báo đáp chị.”
Shimizu-san nói điều đó khi cô ấy tiến lại gần tôi trong khi chặn lối ra. Ơ, erm...
“Này, Miharu? Hơi thở của cô vì lý do nào đó lại có vẻ hổn hển đấy...”
“Fu, fuu, fufufufufufu…! Chị thật sự hành động như một cô gái đầy ngoan ngoãn ngày hôm nay đấy, chị yêu dấu...! Chị đang quyến rũ Miharu này đây, đúng không? Chị đang quyến rũ, đúng không!?”
“Chờ-chờ chút đã, bình tĩnh lại đi, Shimizu-sa—Miharu!”
Tay cô ấy run một cách dữ dội. Shi-Shimizu-san đang định làm gì cơ chứ?
“Vì giờ chị đang làm chuyện đó, Miharu đã quyết định rồi! Miharu sẽ thỏa mãn mong muốn của mình ngày hôm nay!”
“T-Tôi sẽ hét lên nên cô tiến gần hơn nữa đấy, cô biết không hả? Tôi sẽ thực sự hét lên đấy, cô biết chứ?”
“Em ăn đây, chị yêu dấu!!”
Shimizu-san phớt lờ lời cảnh cáo của tôi khi cô ấy lao đến tôi với một khả năng phóng phi thường. HIIIII!!!
“AI-AI ĐÓ! AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU TÔI VỚI—!”
“Vô ích thôi! Chẳng ai sẽ đến cứu chị đâu cho dù chị có hét khan cổ họng đi chăng nữa!”
“KHÔÔÔÔÔNG!!!”
Và ngay khoảnh khắc thập tử nhất sinh ấy,
“Cô đang làm gì thế hả!?”
“Á!”
Ai đó lao vào phòng và dùng thứ gì đó như một cây gậy để đuổi Shimizu-san đi. Tôi-tôi được cứu rồi...đúng không nhỉ...?
“Fuu...cậu không sao chứ, Mizuki?”
Himeji-san—hay đúng hơn là Minami bên trong cơ thể ấy, cầm theo một cây lau sàn khi cô ấy hỏi tôi một cách đầy lo lắng. Ngầu thật...! Cô ấy cứ như là một anh hùng vậy...!
“Tớ cảm thấy tớ không sao nếu như tớ được Minami ôm ở đây...”
“Chờ chút đã, Mizuki. Đó là cơ thể tớ đấy, cậu biết không hả?”
Bỏ trò đùa sang một bên, chẳng lẽ cơ thể của một người con gái là thứ gì đó mà phải gánh theo nhiều sự bất tiện như thế nào sao...? Tôi có thể ngất đi vì cơn sốc trong khi ở trong cái cơ thể mà không thể phát huy hết sức mạnh nếu tôi gặp ai một vài người đáng nghi trong đêm này đây.
“Cậu là...Mizuki, đúng không?”
Minami hỏi lại lần nữa để xác nhận. Nhắc mới nhớ, người bên trong cơ thể cô ấy không phải là Himeji-san và là tôi...nhưng tôi không thể để lộ danh tính của mình ở đây được vì tôi phải khiến cho Tamano-san lộ sợ hở. Hãy thử giả vờ là Himeji-san ở đây vậy! Tôi nhớ là Himeji-san nói năng như thế này đây.
“Đ-đúng vậy, Minami-chan. Cám ơn cậu vì đã cứu tớ ở đấy.”
“Thật tốt là cậu không sao, nhưng chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Minami (trong cơ thể Himeji-san) nhìn quanh, và hỏi tôi.
Tiêu rồi. Có vẻ như là cô ấy đang định yêu cầu tôi giải thích mọi chuyện ở đây. Giờ, tôi phải bắt đầu giải thích mọi chuyện như thế nào đây?
Ngay khi tôi vẫn còn đang lưỡng lự về việc phải làm gì.
“Uu...thật quá đáng khi cản trở Miharu khi mà Miharu đã gần như đạt được những gì mình muốn đấy, chị yêu—hả?”
Shimizu-san, người mà vừa mới bị đánh bại bởi cây lau sàn, đứng dậy và nhìn vào Minami và tôi một cách đầy kinh ngạc. Từ hành động cho đến lời nói, có vẻ như là cô ấy đã nghĩ đó là Minami, người mà trông giống như Himeji-san lúc này, là người mà đã tấn công cô ấy, và trở nên bối rối ở đây.
“Hả...? Himeji-san...? Tôi đã nghĩ đó là chị yêu dấu chứ?”
Shimizu-san ngẩng đầu lên nhìn Minami (trong cơ thể của Himeji-san)
Minami đặt tay mình lên hông khi cô ấy nói chuyện với Shimizu-san,
“Tôi nói này, Miharu, có thể cô chẳng tin chuyện này, nhưng giờ tôi—”
Chết tiệt! Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu như cô ấy nói điều mà không nên nói ra ở đây! Tôi ngay lập tức phóng đến bên Minami, người mà đang chuẩn bị giải thích tình hình cho Shimizu-san, và thì thầm,
(Cậu, cậu không thể làm thể ở đây, Minami-chan! Sẽ rất tệ hại nếu như những người khác biết được về chuyện đổi cơ thể đấy!)
(Hở? Tại sao cơ chứ?)
(Chà, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Shimizu-san biết được chuyện này?)
(Nhiều khả năng là cơ thể của tớ sẽ chẳng bao giờ quay về.)
Thật tuyệt là cô ấy có thể hiểu được chuyện này một cách nhanh chóng.
“??? Chuyện gì thế, Himeji-san?”
“À, không—không có gì đâu, Shimizu-san.”
Minami chuyển sang chế độ Himeji-san. Tuyệt. Tôi sẽ giả vờ là Himeji-san đang giả vờ là Minami ở đây—nhưng chuyện này thì thật là rắc rối đấy.
“Tôi sẽ đi trước vậy, Miharu.”
Dù gì thì hãy đưa Minami ra khỏi phòng học trước đã. Chúng tôi sẽ nói mọi chuyện sau.
“Chờ-chờ đã, chị yêu dấu! Chị vẫn chưa mặc bộ quần áo này cơ mà! Chúng ta đã hứa rồi mà!”
Shimizu-san gọi tôi.
Tôi không thể nói gì ở đây cả. Tuy nhiên, Minami lại đỡ lời cho tôi.
“Chờ một chút đã, Miharu—không, Shimizu-san. Đúng là tôi có đồng ý cho ý kiến phản hồi về bộ đồng phục, nhưng tôi chưa bao giờ nói phải mặc chúng cả, đúng không?”
“Hở? Vậy sao?”
Vậy là Shimizu-san đã lừa tôi! Tôi phải biết rằng Minami không đời nào lại đồng ý một chuyện như thế ở đây cả! Tôi gần như là đã bị lừa đến mức phẩm giá đàn ông của mình bị vấy bẩn đấy...
“Cô đang nói gì thế, Himeji-san! Đối với Miharu thì chuyện đó cũng như nhau mà thôi! Miharu thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều cỡ đến mức Miharu sẽ thấy khó chịu nếu như chẳng bộ nào trong số chúng được mặc đấy!”
Shimizu-san nói điều đó khi cô ấy lôi ra các bộ đồng phục đủ kích cỡ khác. Cô ấy đúng là chuẩn bị khá chu đáo đấy.
Nhưng cho dù thôi, là đàn ông tôi nhất định không muốn mặc quần áo như thế chút nào, và nếu như đó là Minami thì cô ấy nhất định cũng chẳng bị lay động bởi những lời như thế đâu.
Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện này theo hướng đó—
“Chà, chúng đúng là những bộ đồng phục khá là đáng yêu đấy...”
Minami (trong cơ thể Himeji) nói điều đó khi cô ấy trả lời một cách nhẹ nhàng. Hả? Tại sao mọi chuyện lại khác với những gì tôi dự đoán cơ chứ?
“Cô cũng có một chút hứng thú trong việc này luôn, đúng không hả Himeji-san? Thế thì cô cùng mặc thử với chị yêu dấu thì sao nào?”
Shimizu-san liền nắm lấy cơ hội này để tiến tới với bộ đồng phục.
“À, không đâu. Không cần đâu.”
“Không sao mà, cô không cần phải lịch sự đến thế đâu.”
“Không phải vậy...”
Nhưng ngay lúc mà Minami đang chuẩn bị từ chối Shimizu-san—
“À, nhưng...”
“Nhưng?”
“Bộ đồ có thể sẽ chẳng nhìn rõ với bộ ngực lớn...”
Nghe thấy điều đó, Minami trông như thể cô ấy đang cố chắc chắn rằng mình nghe một cách chính xác khi cô ấy lặp lại,
“Ngực...của mình, lớn...?”
☆
“Miharu rất vui! Cả chị yêu dấu lẫn Himeji-san đều mặc bộ đồng phục này!”
“Chà, chà. Vì cô đã hết lòng chuẩn bị chúng cho bọn tôi, Mi—Shimizu-san, tôi nghĩ rằng là bạn thì việc chúng tôi giúp cũng đúng thôi, phải không nè Minami?”
“A, ahaha...không phải thế đâu, Mizuki.”
Minami (trong cơ thể Himeji-san), Shimizu và tôi thì đều đang cầm những bộ đồng phục nữ hầu bàn. Chính xác thì tôi đang làm gì ở đây cơ chứ...
“? Chị không biết cách mặc nó ra sao sao, chị yêu dấu? Trong trường hợp đó, xin hãy để Miharu giúp chị.”
“Không sao đâu, Shimizu-san, Minami-chan chắc phải có thể tự mình mặc nó mà, đúng không, Minami-chan?”
“V, vâng...”
Đây chẳng phải là mong muốn của tôi, nhưng vì tôi đã mặc rất nhiều trang phục nữ từ trước cho đến giờ, nên không phải là tôi không biết cách mặc chúng. Tôi chỉ muốn giữ lấy phẩm giá đàn ông của mình mà thôi!
“Nhưng vì đây là lần đầu tiên chị mặc một thứ như thế này, chị nên để cho Miharu giúp mặc nó!”
“Thế thì cậu mặc trước thì sao nào, Shimizu-san? Bọn tớ sẽ biết cách mặc chúng sau đó. Chuyện này thì công bằng với mọi người sau đó.”
Minami hành động như Himeji-san ở đây vậy, khi cô ấy cô hết sức bảo vệ cơ thể của chính mình.
Shimizu-san thấy thật là đáng tiếc khi cô ấy không thể chạm vào cơ thể của Minami, nhưng cô ấy cũng dịu lại lúc này.
“Đúng vậy. Vì chị yêu dấu đã đồng ý mặc nó đây, Miharu sẽ chịu đựng việc này lúc này vậy.”
Và vì thế, cuộc đàm phán được thông qua.
“Thế thì, xin hãy xem Miharu mặc nó.”
Shimizu-san cởi bỏ áo khác của mình và tháo móc trong áo mình ra. Chờ chờ chờ chờ chờ đã! Việc thấy chuyện này ở đây thì chẳng tốt cho tôi gì cả!
“Tôi, tôi sẽ quay đi trước vậy—”
“Cậu đang nói gì thế, Minami-chan? Cậu sẽ không biết cách mặc nếu như cậu nhìn đi chỗ khác đấy.”
Minami ngăn không cho tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi thực sự gặp rắc rối đấy! Mặc dù Minami đang làm việc này là để ngăn bàn tay ma quỷ của Shimizu-san khỏi việc giúp tôi thay quần áo...
“Miharu thấy việc cởi quần áo ở đây là đáng nếu như việc đó có nghĩa là chị yêu dấu có thể thấy Miharu!”
Shimizu-san nói điều đó khi cô ấy cởi bỏ cái váy của mình. CÔ ẤY ĐANG CỞI QUẦN ÁO TRƯỚC MẶT MỘT ĐỨA CON TRAI Ở ĐÂY ĐẤY!
“Hãy cởi quần áo luôn nào, Minami-chan. Chẳng có gì phải ngại cả vì tất cả chúng ta đều là con gái ở đây mà.”
Ẩn đằng sau những lời nói ấy thì có một sự nhấn mạnh rằng ‘vi tớ là người cởi quần áo cho cậu, cậu không cần phải lo lắng về chuyện này đâu, Mizuki’, nhưng đó là nếu như bên trong cơ thể cô ấy là Himeji-san. Đối với tôi, mọi chuyện không phải thế.
Trong khi phớt lờ tôi trông khó khăn như thế nào ở đây, Shimizu-san và Minami đã cởi quần áo đến mức mà giờ họ chỉ còn đang mặc đồ lót thôi.
“Được rồi giờ thì đến lúc thay quần áo rồi đấy, Minami-chan.”
“Được rồi, chị yêu dấu, chẳng có gì phải ngại cả đâu!”
Minami và Shimizu-san không bận tâm gì cả khi cả hai người họ với tay tới quần áo của tôi.
Tôi sẽ bị giết mất...hai người thuộc bộ tộc chiến binh đó sẽ xé tôi ra hàng trăm mảnh nếu họ biết rằng tôi là người ở bên trong mất...!
“Hm...bộ này là dành cho chị yêu dấu, Miharu sẽ lấy cái này. Đây là bộ với cỡ ngực lớn nhất, sẽ dành cho Himeji-san. Cứ bảo tôi nếu cô không thể mặc nó.”
“Cám ơn cậu rất nhiều, Shimizu-san.”
Vì lý do nào đó trông Minami khá là hạnh phúc khi cô ấy nhận bộ đồng phục.
Và rồi, cô ấy lầm bầm với một giọng hoàn toàn phấn khởi,
“Ngực mình không vừa...câu này thì nghe thật tuyệt vời với tai mình đấy!”
Không ổn rồi. Minami không thể nào ra quyết định một cách bình thường lúc này nữa rồi.
“Thế thì hãy thay quần áo thôi♪”
“Đây không phải là ý định của Miharu, nhưng vì chị yêu dấu đồng ý thay, Miharu sẽ làm theo vậy.”
Minami và Shimizu-san bắt đầu tung bộ đồng phục của mình ra.
Tôi có thể làm gì đây...có bất kì điều gì tôi có thể làm để trốn khỏi đây không...
“? Chị yêu dấu? Chị đang nhìn quanh để kiếm gì thế?”
“Ơ, không, không có gì đâu.”
“Vậy là chị thực sự cần sự giúp đỡ của Miharu sao?”
“Được rồi—tôi nghĩ là tôi nên thay quần áo đây!”
Nếu tôi cứ tiếp tục kháng cự, Shimizu-san thật sự sẽ làm đủ mọi chuyện với tôi mất. Tôi nhanh chóng chộp lấy bộ đồng phục của mình và ôm chặt lấy nó. Đừng bận tâm, đừng bận tâm. Đầy là cơ thể của mình lúc này rồi...
Khi tôi lầm bầm, tôi đạt được trạng thái nhập tâm khi tôi nhanh chóng thay quần áo của mình. Việc ai đó với cơ thể của Minami mặc quần áo con gái thì là chuyện bình thường. Nghĩ theo cách này thì mọi chuyện có đỡ hơn một chút.
“Cậu xong rồi chứ, Minami-chan?”
Giọng của Minami (bên trong cơ thể của Himeji) vang lên từ đằng sau.
“Có-có chuyện gì thế?”
Tôi quay lại nhìn Minami và Shimizu-san. Giờ thì chắc họ cũng đã có chút vải trên người rồi...đúng không nhỉ?
“Hè...”
Khi cô ấy nhìn ra phía trước, Minami không thể không phát ra một tiếng.
“Theo cách tớ thấy thì chuyện này cũng không tệ đâu...”
Minami, người mà đang nhìn thẳng vào bản thân mình và không phải qua gương, gật gù khi cô ấy nhìn vào bản thân mình. Tôi không thể thấy khi không có gương, nhưng vì cô ấy đã bảo ‘không tệ’ nên tôi nghĩ là ít nhất thì cũng phải rất đáng yêu.
“...Trừ sự thật là phần ngực có hơi nhỏ...”
Sau đó Minami liền vỗ lên cơ thể của Himeji-san khi cô ấy thở dài. Wah! Ở đó! Chẳng phải cặp ngực đó sắp bung ra tới nơi rồi sao!?
“Đây là một cơ hội hiếm có vì thế chúng ta đổi luôn kiểu tóc thì sao nào?”
“Không. Không còn thời gian đâu.”
“Đừng lo, đừng lo mà. Sẽ chóng kết thúc thôi.”
Minami để tôi ngồi trên cái ghế và tháo mái tóc của tôi ra từ đằng sau. Nhắc mới nhớ, chuyện quái gì đang diễn ra thế này...tôi phải lấy lại cơ thể mình từ Tamano-san đấy.
“Cậu muốn kiểu tóc nào? Cậu muốn cột lên từ một phía hay là tóc thắt ba bím nào?”
Tôi chẳng biết Minami lấy cây lược ra từ chỗ nào nữa, nhưng cô ấy bắt đầu chải mái tóc tôi. Cô ấy trông có vẻ khá là vui khi cô ấy có thể chăm chút bản thân mình khi là người khác. Tôi nghĩ đây là cảm giác mà tất cả những cô gái thích chăm chút bản thân mình sẽ cảm thấy đấy.
“Cậu thấy kiểu tóc nào thì hợp đây, Mi—Shimizu-san?”
Minami ngâm nga khi cô ấy hỏi Shimizu-san. Hả? Nói đến đây, Shimizu-san trông khá là điềm tĩnh đấy.
Khi Shimizu-san tiếp tục nhìn Minami (hay đúng hơn là, cơ thể của cô ấy), cô ấy có vẻ như bình tĩnh một cách bất ngờ vì lý do nào đó.
“Đúng vậy, thật tuyệt khi để mái tóc xõa xuống như thế này. Tôi nghĩ việc mang một cái kẹp tóc phía sau thì khá đẹp đấy.”
Trông Shimizu-san có vẻ cực kì điềm tĩnh khi đối mặt với Minami mà cô ấy cực kì thích này, mong muốn được thấy Minami mặc trang phục hầu gái, và thật sự lại có thể tận mắt chứng kiến điều đó. Thật tốt là cô ấy không kích động đến mức tấn công tôi lúc này, nhưng theo một nghĩa nào đó, tôi lại cảm thấy không yên chút nào.
“??? Chuyện gì thế, Shimizu-san? Trông cậu chẳng có vẻ gì là rất năng động đấy, cậu biết chứ?”
Tôi không biết liệu có phải là Minami có cũng suy nghĩ với tôi hay không khi cô ấy hỏi Shimizu-san.
“Không, không phải là tôi không có năng lượng, nhưng...”
“Nhưng?”
“Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy có gì đó hơi kì lạ khi tôi nhìn vào chị yêu dấu ở đây, và tôi thcu75 không thể có hứng thú được.”
““!!?””
Minami và tôi không thể không cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng mình.
“Có, có gì đó hơi kì lạ sao?”
“Cô-cô đang nói gì thế, Miharu? Tôi có gì lạ ở đây chứ?”
“Chà, nếu em phải nói thì cảm giác chị yêu dấu giống con gái hơn bình thường đấy.”
“A, ahaha. Giống con gái sao? Minami-chan có thể là muốn thử phong cách mới hôm nay thôi.”
Minami nhanh trong lấp liếm cho tôi để cho Shimizu-san không nghi ngờ gì.
Nhưng chuyện cô ấy không biết là người mà được nói giống con gái hơn thường ngày là tôi đây này.
“Nhưng vì lý do nào đó, tim tôi lại đập thình thịch khi nhìn vào cô đấy, Himeji-san.”
“(Giật mình) Chờ đã...! Cậu, cậu đang đùa phải không?”
Minami nhanh chóng giữ khoảng cách với Shimizu-san.
Đây thực sự là một khứu giác như thú hoang cực kì đáng sợ đấy.
“Tuy nhiên, tôi vẫn khá là hứng thú với cơ thể của chị yêu dấu.”
Shimizu-san ôm chầm lấy tôi trong khi Minami đi khỏi. Đó là tại sao tôi lại cảm thấy rất rắc rối khi cô đang ôm tôi lúc này đấy.
“Giờ, giờ thì cô thỏa mãn rồi chứ? Tôi vẫn còn có chuyện phải giải quyết—”
“Không! Thật hiếm khi thấy chị ăn mặc đáng yêu thế này, chị yêu dấu! Em phải chụp bức hình lưu niệm đầy ngây thơ đấy. Cô có đồng ý không, Himeji-san?”
“Đúng, đúng vậy đấy. Nếu người khác nhìn thấy thì khá là xấu hổ nhưng tớ nghĩ là chụp một tấm hình để lưu niệm thì là một điều tuyệt đấy.”
Tại sao cậu lại đồng ý ở đây chứ hả, Minami!? Cậu vẫn luôn muốn mặc bộ đồng phục này thậm chí là sau nói quá nhiều như thế phải không?...Chà, nếu tôi nói rằng mình chẳng muốn có một bức hình ba người Himeji-san, Minami và Shimizu-san trong trang phục nữ hầu bàn thì tôi sẽ nói dối mất...nhưng tôi thực sự đang rất vội ở đây!
“Hãy đi chụp một vài bức hình nào!”
Shimizu-san hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc của tôi khi tôi ấy nắm tay tôi lôi đi, mong muốn kéo tôi ra khỏi căn phòng học trống.
“Cô-cô đang đi đâu thế? Đi lòng vòng trong trang phục như thế này thì thật xấu hổ đấy!”
“Đúng, đúng vậy day061! Mọi người trong hành lang sẽ nhìn chúng ta mất!”
“Không! Chúng ta không thể chụp được mấy tấm ảnh đẹp trong căn phòng học dơ bẩn này! Hãy đi kiếm một nới có thiết bị phù hợp nào!”
“Một nơi với trang thiết bị, như là trong?”
“Phòng học của Miharu, tất nhiên rồi! Miharu đã chuẩn bị đủ loại thiết bị ở đấy!”
““HIIII!?””
Chống cự là vô ích khi Minami và tôi bị lôi ra ngoài hành lang trong trang phục nữ hầu bàn.
☆
“Arre? Ba người các cậu ăn mặc trông rất dễ đáng yêu đấy.”
Trong khi chúng tôi hướng về phòng học lớp D trong dãy trường mới, một cô gái bước về phía chúng tôi từ trước mặt và nói với chúng tôi điều đó.
“Mấy cậu đang làm chuyện vui vẻ gì sau lưng tớ thế này?”
Người mà đang mỉm cười một cách đầy tà ác là Kudou Aiko-san của lớp A. Bình thường thì cô ấy là một người tốt với thường thức trong người, nhưng cô ấy sẽ chơi khăm bất kì khi nào có chuyện gì đó vui vẻ để làm, vì thế chúng tôi không thể lơ là được.
“Đây là đồng phục từ quán cafe của Miharu. Chúng tôi giờ đang đi chụp hình để lại kỉ niệm tình yêu với chị yêu dấu đây!”
Shimizu-san, người mà đang mặc cùng bộ trang phục khi cô ấy bước trên hành làng, chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào khi cô ấy trả lời,
“Heh~ đúng là trông rất vui đấy nha!”
Có lẽ là bởi vì Kudo-san chẳng có việc gì để làm khi cô ấy bắt đầu có hứng thú với chủ đề này. Làm ơn đi, tớ xin cậu đấy, “Vì đây là một cơ hội hiếm có, tại sao tớ không đem đồ bơi sử dụng cho hoạt động câu lạc bộ đến nhỉ?”—đừng có nghĩ ra—“Ồ, đó là một ý hay đấy!”—những ý kiến như thế!
“Được rồi! Tớ nghĩ rằng cỡ của tớ thì chắc tương tự như Minami-chan.”
Rắc rối cứ tiếp tục chồng chất như người tuyết vậy. Sẽ rất tệ nếu như tôi mặc đồ bơi ở đây đấy! Thứ đó sẽ được mặc vào sau khi tôi cởi hết quần áo ra, đúng không nhỉ?
Có lẽ Minami cảm thấy rằng một bộ đồ bơi sẽ rất tệ khi cô ấy ngắt lời Kudo-san.
“Chờ-chờ chút đã, Aiko-chan! Minami-chan thật không thể mặc một thứ gì đó như là đồ bởi được đâu—chờ đã, Miharu! Tại sao cô lại cản tôi chứ!?”
“Vì cảnh chị yêu dấu mặc đồ bơi!”
Shimizu-san ngăn cô ấy lại một cách mạnh mẽ.
“Bỏ tôi ra, Miharu! Một bộ đồ bơi hay thứ gì đó tương tự thì sẽ thật quá đáng đấy—”
“À...nhắc mới nhớ, hôm nay trông Himeji-san đặc biệt quyến rũ vì lý do nào đó đấy...tớ muốn việc này cứ tiếp tục...”
“Hiiii!!?”
Hự...! Theo đủ chiều hứng thì Shimizu-san và Minami hết cứu rồi.
“Thế thì, tớ sẽ đi lấy mấy bộ đồ bơi vậy.”
Kudo-san lợi dụng cơ hội này để đi lấy mấy bộ đồ bơi. Cái gì, cậu nghĩ rằng tớ sẽ cho phép cậu đi sao!?
“Triệu hồi, Muttsurini (lật lên)!”
“...Chuyện gì thế (DABADABADABA)”
Tôi lật phần dưới váy mình lên để triệu hồi Muttsirini (người mà vẫn còn đang chảy máu). Nếu tôi muốn chặn Kudo-san thì tôi chỉ có thể trông cậy vào tên này mà thôi!
“???...Shimada...?”
Muttsuriri, người mà xuất hiện theo bản năng, nhìn tôi với một vẻ đầy hoài nghi khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng giờ tôi không có thời gian để giải thích mọi chuyện!
Tôi lấy tờ dấu trang ra và đưa nó cho Muttsurini.
“Muttsurini! Đính cái này lên trán Kudou-san! Có thứ cực kì khiêu gợi sẽ xảy ra đấy “KYAAAHHH!!” đúng như mong đợi từ khả năng cơ động của cậu, Muttsurini!”
Muttsurini phóng đi với tốc độ kinh hoàng và đính tờ dấu trang lên trán Kudou-san, khiến cho cả hai người họ đổi cho nhau. Được rồi! Giờ cả hai người họ đều không thể di chuyển!
Tôi lợi dụng cơ hội này để nhặt tớ dấu trang Muttsurini làm rơi trên sàn. Đúng lúc lắm, hãy dùng cơ hội này để trốn thoát nào!
“E hèm! Chị yêu dấu, chị đang đi đâu đấy!?”
Ngay khi tôi chuẩn bị chạy đi, Shimizu-san chộp lấy tay tôi. Chết tiệt...! Thật khó để đối phó với cô ấy khi cô ấy cứ bám dính lấy Minami như thế này...!
“Thế thì, Kudou-san, Miharu và mọi người sẽ đi đây. Xin hãy đến phòng học lớp D sau khi cô lấy được mấy bộ đồ bơi.”
Shimizu-san để lại những lời đó với hai người vẫn còn đứng yên bất động sau khi đã đổi cho nhau, và lôi Minami và tôi đi.
☆
“(Nhỏ giọt) Đây, đây là?...Cơ thể của Muttsurini-kun...? Này, Muttsurini. Đó là cơ thể của tớ đấy—Á, Muttsurini-kun! Tại sao cậu lại đột nhiên ngất thế!?”
“...Kudou Aiko...tại sao...cậu lại không mặc quần sọt ngày hôm nay...!?”
“Ơ? À, phải rồi. Có những ngày tớ không muốn mặc chúng...chờ đã! Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi điều này cơ chứ...!?”
“...Đúng như dự đoán...cậu...thật sự muốn giết tớ mà...”
“Giờ không phải là lúc để nói những chuyện như thế—chà, cũng không quan trọng nữa. Tớ đoán là tớ sẽ dùng cơ hội này để kiểm tra cơ thể câu đấy, Muttsurini-kun♪”
“...! (Lắc đầu)”
“Hở? Không đời nào?”
“...Tất nhiên là không rồi...!”
“Nhưng chẳng phải là cậu đã kiểm tra cơ thể tớ rồi sao, Muttsurini-kun? Giờ là đến lượt tớ.”
“...Không, bỏ tay cậu ra khỏi dây nịt...!”
“Để đổi lại, cậu có thể làm bất kì điều gì cậu muốn với cơ thể tớ đấy, Muttsurini-kun♪”
“...Biết rồi, làm rồi.”
“Chờ đã, Muttsurini-kun. Chẳng phải chỉ mới có năm phút từ khi mà chúng ta đổi chỗ cho nhau sao...?”
☆
Minami và tôi thậm chí cũng không thể kháng cự khi chúng tôi bị lôi đi bởi Shimizu-san.
Khi chúng tôi đến được lớp D, nằm ở bên trong dãy trường mới, chúng tôi có thể nghe được những tiếng xì xầm đến từ bên trong lớp học.
“Woah, lớp này đúng là ồn ào đấy.”
Thậm chí là cả Shimizu-san cũng bị choáng bởi chuyện đó. Khi chúng tôi lắng tai nghe, chúng tôi thấy rằng hầu hết các giọng nói là từ các cô gái. Thường thì đám con trai là những người ồn ào nhất, vì thế việc thấy các cô gái bắt đầu một cuộc lộn xộn thì khá là hiếm đấy.
“Chuyện gì đang diễn ra bên trong phòng học lớp D vậy nhỉ?”
“Khi bước vô rồi thì không biết được sao?”
Shimizu-san vui vẻ mở cửa ra.
Những gì xuất hiện trước mặt chúng tôi là—một cảnh tượng đầy mơ hồ của Yuuji và tôi đang mặc áo phông tập thể dục của mình.
“〒●□&%#▲♀(T_T)!?”
Cảm giác đầy ghê tởm đến với tôi quá nhanh đến mức thậm chí là tôi chẳng thể thốt nên lời nào cả. Cái, cái cảnh tượng đầy khó chịu này là gì thế? Tại sao họ lạ phanh ngực mình ra như thế chứ!? Tại sao Yuuji lại ôm tôi từ đằng sau chứ!? Và quan trọng nhất là, tại sao những người xung quanh lại chẳng nôn vì sự kinh tởm cơ chứ?
“Kyuu…”
Tôi không biết liệu có phải là Shimizu-san đã đạt đến giới hạn của mình hay không khi cô ấy ngay lập tức ngất xỉu với đôi mặt trợn ngược. Đúng vậy, đây là một phản ứng bình thường.
“Yoshii-kun, đây có phải là điều mà cậu muốn tớ giúp không?”
“Đúng vậy đấy, Kubo-kun. Chẳng có lý do thật sự nào cả, nhưng đột nhiên tớ chỉ muốn chụp một vài tấm hính mà thôi. À, đến gần hơn một chút đi...được rồi. Bắt đầu chụp hình nào, Mizuki-chan—à, không, Yuuji.”
“Đ, được thôi...tớ thật chẳng biết mọi chuyện là về thứ gì ở đây nữa...heh!”
“Uwah…oh…”
Yuuji và tôi đứng cạnh Kubo-kun ở cả hai bên khi chúng tôi choàng tay qua vai cậu ấy. Sau đó, Kubo-kun đột nhiên không thể giữ tư thế của mình nữa khi mà cậu ấy được choàng vai và nhanh chóng cố chỉnh kính của mình.
“KYAA!! TUYỆT VỚI!! CUỐI CÙNG THÌ KUBO-KUN VẪN LÀ SỐ MỘT!!”
“KUBO-KUN LÀ TUYỆT NHẤT!!”
“KUBO-KUN!! KUBO-KUN!!”
Những cô gái xung quanh hò hét với sự phấn khích trên mặt họ.
Tuy nhiên, Kubo-kun chẳng có vẻ gì là hiểu chuyện gì đang xảy ra cả “???” khi cậu ấy thể hiện một vẻ đầy khỏ hiểu trên mặt mình.
“KYA! KUBO-KUN! KUBO-KUN THẬT QUÁ ĐÁNG YÊU!! KYAAA! KYAAA!!”
Người lớn tiếng nhất trong số họ có vẻ như là lớp trưởng lớp E, Nakabayashi-san.
“Mọi, mọi người đang làm gì thế...”
Minami, người mà đang thẫn thờ bên cạnh tôi, quên đi việc cư xử giống như Himeji-san lúc này.
Cái quái gì thế! Tôi phải chấm dứt cảnh đầy kinh hoàng này càng sớm càng tốt, cho dù chỉ là một giây sớm hơn thôi!
Tôi vũ trang cho mình bằng tờ dấu trang, tách ra khỏi đám đông và tiến về phía cơ thể của mình.
“Hả? Shimada-sa—Minami. Cậu muốn gì ở tớ chứ?”
Tamano-san ngay lập tức bắt chước tôi khi cô ấy nhìn thấy tôi tiến đến. Việc này không phải là về “Có chuyện gì sao” ở đây! Cậu đang làm những việc đầy dã man như thế với cơ thể tớ đấy...!
Tôi cuối cùng cũng tạm nuốt được cục hận của mình. Không, tôi đang ở trong cơ thể một cô gái, và đối phương thì trong cơ thể một đứa con trai. Tôi sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng nào nếu tôi đấu trực diện.
Tôi kiểm soát cảm xúc của mình khi cố hết sức bắt chước cách ăn nói của Minami trong khi trò chuyện với Tamano-san.
“Thật là, cậu đang làm gì thế, Aki? Chẳng phải như thế thì rất ngu ngốc sao?”
Um, khả năng diễn xuất của mình tốt đấy. Cho dù có nhìn kiểu nào đi nữa thì tôi trông giống y như Minami vậy.
“Tớ chỉ đang chụp vào tấm hình lưu niệm mà thôi. Tớ muốn để lại một vài kỉ niệm cuộc sống học đường ở đây. Cậu tham gia luôn thì sao nào, Minami? Thật hiếm khi cậu ăn mặt dễ thương như thế.”
AI MÀ LẠI MUỐN LÀM CHUYỆN ĐÓ CHỨ!?
Tôi thực sự muốn nói ra điều đó...nhưng có lẽ, đây là cơ hội sao? Tôi có thể tiến sát họ một cách tự nhiên khi chụp hình, và tôi chắc chắn sẽ có thể đổi được...!
Không còn thời giờ để lo lắng các chi tiết ở đây nữa. Tôi không thể để mất dấu mục tiêu mình ở đây. Ngay lúc này đây việc quan trộng nhất là chọn cách hành động tốt nhất.
“Được rồi, vì đây là một cơ hội hiếm có, tớ cũng sẽ tham gia vậy.”
“Được! Cậu muốn chụp kiểu hình nào nào?”
“Ừ. Thế thì, kiểu nào đó như vậy—”
Tôi canh thời điểm khi tôi tiếp đến cơ thể mình.
Và rồi tôi đưa tờ dấu trang trong tay mình lên, cầm chặt nó trong tay trong khi tôi đang ôm chặt bản thân mình. Tôi làm được—
“Cậu đang dùng cơ thể tớ làm gì thể hả, Mizuki?”
Uỵch! Đầu tôi bị đánh. Chết tiệt! Tôi đã có thể thành công chỉ vời vài milimet nữa thôi!
“Mi-Minami. Tớ gần như là đã thành công rồi...!”
“Không phải chỉ một chút thôi đâu! Tớ ôm Aki trước mặt quá nhiều người như thế, việc đó...rất, rất đáng xấu hổ!”
Minami trách móc tôi với vẻ ngoài của Himeji-san. Mọi người đều choáng váng sau khi thấy một Himeji-san khác biệt so với trước đây.
“Ơ? À, cái gì thế? Tớ đã...? Thế thì tớ đã thực sự trở thành Sakamoto-kun sao? Ahaha...giấc mơ này thật thú vị, nhưng tớ sẽ trễ giờ mất nếu như tớ không thức dậy lúc này...”
Himeji-san nhìn vào cơ thể của chính mình, và tiếp tục chạy trốn khỏi thực tại vì cô ấy chẳng thể chịu nổi sự thật lúc này. Tôi cho là Tamano-san đã thuyết phục cô ấy giúp bằng cách gạt cô ấy nghĩ rằng “đây chỉ là một giấc mơ”.
“Cậu...cậu không phải là Shimada-san, đúng chứ? Nói cách khác, cậu lại tráo đổi nữa rồi phải không?”
Chậc. Cô ấy phát hiện ra rồi! Không, vẫn còn chưa kết thúc mà. Tôi vẫn có thể làm được!
“Tráo đổi? Cậu đang nói gì thế, Aki? Hơn nữa, chúng ta chụp một tấm hình thì sao nào?” Tôi nhìn với ánh mắt “đầu cậu không sao chứ?” Làm ơn đi, chỉ một lần thôi, cho dù là bật giờ, hãy để cho linh hồn của Hideyoshi giáng lên tôi...!
“Chờ một chút đã, Mizuki! Đó là cơ thể của tớ mà!”
“Chờ chút đã! Chuyện gì thế này! Từ nãy cho đến giờ—”
“Fmm…”
Tamano-san nhìn tôi đấu khẩu với Minami (trong cơ thể của Himeji-san). Cứ bối rối ở đó đi! Tôi sẽ có thể tìm được một sơ hở ở đó!
“Heh!” ← Cơ thể tôi bay về phía Yuuji.
“Ồ, nguy hiểm đấy, Akihisa-kun.” ← Cơ thể Yuuji âu yếm tôi một cách nhẹ nhàng.
“Uggghhhh…!” ←Bản thân tôi chịu đựng sự thôi thúc khóc hét lên vì sự ghê tởm.
“Tớ hiểu rồi, vậy đó là Aki-chan ở trong.”
Thật quá đáng...cái thứ đáng kinh tởm mà tôi đang thấy ở đây là gì thế này...
“(CẠCH) Tớ đã tốn quá nhiều thời gian để kiếm cậu đấy, Akihisa! Nhanh giao tờ dấu trang ra đây—UWAAH!?”
Đột nhiên, ai đó mà trông như Tamano-san lao vào phòng học, hét lên bởi vì khung cảnh không mấy dễ chịu này. Tôi đoán người bên trong vẫn là Yuuji.
“Cậu giờ như thiêu thân lao đầu vào lửa đấy...yếu tố không thể đoán trước được thì đang ở ngay trước mặt tớ đây. Hãy để cho tớ trói gô cậu lại và tiếp tục chụp hình một cách hòa bình nào—”
Tamano-san thì đang tỏa ra một luồng khí đầy ma quái.
“—Trong ba tháng nữa!”
Chính xác thì cậu muốn chụp bao nhiêu nghìn tấm hình cơ chứ?
“Ngoài ra, tớ cũng sẽ mượn trang phục đáng yêu đấy. Nó chắc chắn sẽ rất hợp với Aki-chan đấy...kukuku~”
Vị ác thần với vẻ ngoài của tôi tiến lại gần.
Mọi chuyện sẽ chấm dứt nếu như tôi bị bắt ở đây! Giờ thì tôi không nhắm đến Tamao-san lúc này. Tôi sẽ nhắm đến cơ thể với lực tay mạnh nhất ở đây!
“Cái này—!!”
Tôi tránh Tamano-san (trong cơ thể tôi) và nhắm đến cơ thể Yuuji, nơi mà Himeji-san đang ở trong. Tôi nghĩ là chắc cũng đơn giản để tráo đổi với Himeji-san vì cô ấy chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả—
“Tớ sẽ không cho phép cậu đâu, Akihisa—!”
“GÌ CHỨ!?”
Yuuji (trong cơ thể Tamano-san) chạy đến để ngáng đường tôi. Tệ thật...!
“Tôi→trong cơ thể Tamano-san.”
“Yuuji→trong cơ thể Minami.”
Chết tiệt, sức mạnh có thể dùng được gì thì thấp hơn nữa rồi...!
“TẠI SAO CẬU LẠI NGÁNG ĐƯỜNG TỚ CHỨ, YUUJI!? CHẲNG PHẢI MỤC TIÊU CỦA CHÚNG TA GIỐNG NHAU SAO!?”
“ĐỪNG CÓ ĐÙA CHỨ, AKIHISA! KHI TỚ CÀNG NGHĨ KĨ MỌI CHUYỆN THÌ TỚ CÀNG CẢM THẤY RẰNG TỚ KHÔNG THỂ TRAO CƠ THỂ TỚ CHO CẬU ĐƯỢC!”
Guu...! Đúng như mong đợi từ Yuuji...! Hắn đúng là suy nghĩ nhanh chóng đấy.
Lý do mà Yuuji ngăn cản tôi là vì nếu như tôi vào cơ thể của Yuuji và lấy lại cơ thể của mình bằng sức mạnh cánh tay thì—
“TAMANO SẼ CHIẾM LẤY CƠ THỂ CỦA TỚ ĐẤY, TÊN NGỐC KIA...!”
Tôi chắc chắn sẽ không thể đánh bại được Yuuji về mặt thể chất, và một khi tôi phục hồi, tôi chắc chắn sẽ bị buộc phải rút lui. Nếu chuyện này không được xử lý tốt thì cơ thể của tôi sẽ lại bị Tamano-san chiếm lấy. Nếu tôi phớt lờ Yuuji gi đi thì tôi chắc sẽ phải dồn hết sức chỉ để đổi Himeji-san và Minami lại bình thường. Cơ thể của Yuuji? À, chẳng phải cậu ấy cứ đổi lại sau khi tôi bỏ mặt cậu ấy sao?
“Nghe cho rõ đây, Akihisa. Đổi cơ thể tớ lại trước đi. Đây là lựa chọn tốt nhất đấy.”
Yuuji, người mà đã đổi vào trong Minami lúc này, nói điều đó,
“Uu...”
Đúng là lời đề nghị của Yuuji là an toàn nhất. Một khi cậu ấy đổi được lại, mọi người còn lại đều có thể được giải quyết bằng sức mạnh. Cơ thể tôi, và của Himeji-san và của Minami đều có thể được đổi lại sau đó.
...Tuy nhiên, tôi chẳng thể tin tưởng tên này chút nào cả!
“Thoải mái đi, Akihisa. Tớ chắc chắn sẽ giúp một khi chúng ta hứa là hợp tác cùng nhau. Đã bao nhiều lần tớ không giữ lời mình chứ?”
“Cậu chẳng có giữ lời gì cả, thực ra là rất nhiều đấy.”
“Đừng có bận tâm về những chi tiết nhỏ nhặt đó ở đây.”
Những chi tiết đó thì rất quan trọng đối với tôi đấy.
...Tuy nhiên, giờ không phải là lúc để lo lắng về việc đó.
“Chết tiệt...! Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao...!?”
“Có vẻ như là giờ cậu đã hiểu, Akihisa.”
Yuuji mỉm cười một cách đầy tự tin. Mặc dù cậu ấy có khuôn mặt của Minami vào lúc này, nhưng cái cảm giác hoàn toàn như xưa kia thì giống y như Yuuji vậy.
“Tớ sẽ không cho phép các cậu đâu, Aki-chan , Sakamoto-kun! Tớ vẫn còn rất nhiều điều muốn làm! Mizuki-chan, hãy giúp tớ bắt hai người bọn họ!”
“Ơ? Nhưng...”
“Chẳng phải luôn muốn chiến đấu cùng Aki-chan sao? Giờ thì có có thể làm thế rồi đấy, mặc dù chỉ trông là thế thôi.”
“Điều đó, nhưng đó là...”
“Không sao đâu. Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi! Chuyện như thế này thì chẳng thể nào xảy ra trong thực tại cả, đúng chứ?”
“Đây là, một giấc mơ...”
“Đúng vậy, tất cả chỉ là mơ thôi! Cứ làm những gì mà cậu muốn làm và rồi tỉnh dậy một cách tỉnh táo hoàn toàn.”
“Vậy sao...tớ hiểu rồi!”
Và chỉ như thế, Himeji-san bị lừa bởi những lời đầy ranh ma của Tamano-san. Có hai kẻ địch—cơ thể của Yuuji và của tôi, và ngược lại thì cả hai chúng tôi đều là nữ—cơ thểTamano-san và của Minami. Phải có giới hạn trong những bất lợi mà chúng tôi phải gặp chứ.
Nhưng cho dù thế, Yuuji và tôi vào vị trí khi chúng tôi sẵn sàng đáp trả.
“Chẳng phải việc này rất vui sao, Himeji, Tamano? Tớ sẽ chẳng hành động như là các cậu vẫn còn là con gái đâu...hôm nay là một ngày đặc biệt đấy, vì thế hãy sẵn sàng đi.”
Yuuji, người mà trong cơ thể Minami, nói điều đó khi cậu ấy cởi bỏ cúc áo sơ mi để cho cậu ấy có thể đánh một cách dễ dàng, và rũ đi mái tóc đang nằm trên vai mình.
“Các cậu là con trai đúng không? Tớ sẽ chẳng nương tay đâu.”
Tôi cột mái tóc dài của Tamano-san ra đằng sau để cho nó khỏi vướng víu, và nẹp nó xuống với một cái kẹp tớ ở phía trước.
Tamano-san có vẻ như bị choáng ngợp bởi áp lực từ chúng tôi khi cô ấy cô gắng để tâng bốc mình một cách vô ích.
“Việc, việc bọn tớ thua là điều không tưởng! Bọn tớ mạnh hơn, và bọn tớ có tay chân dài hơn!”
Điều đó thì đúng. Về mặt sức mạnh và tầm tấn công, chúng tôi chẳng có cơ hội chiến thắng nào cả.
Nhưng những thứ đó không phải là tất cả. Chúng tôi có thể yếu đuối, tầm với của chúng tôi thì ngắn, nhưng việc đó chẳng có nghĩa là chúng tôi chắc chắn sẽ thua!
“Đi nào, Yuuji. Chúng ta có lợi thế về mặt kinh nghiệm. Chúng ta sẽ chẳng thua họ đâu.”
“Ồ, hai cậu, lên đi. Tớ sẽ dạy cho hai cậu biết rằng thế giới này chẳng ngây thơ để cho các cậu thắng bằng vũ lực không thôi đâu.”
Yuuji, với vẻ ngoài của Minami lúc này, lạnh lùng vào vị trí lúc này.
Tôi đã quen với việc chiến đấu với đối thủ mạng bằng sức mạnh kém hơn. Sự khác biệt về sức mạnh—trong những trận chiến triệu hồi thì còn nhiều hơn nhiều so với lúc này đấy.
“Uu...! Không, không sao đâu, Mizuki-chan! Chúng ta sẽ thắng nếu chúng ta bắt được họ! Đi nào!”
Tamano-san vẫn cố tiến lên.
Và rồi,
“Ơ...xin lỗi, nhưng tớ không thể cử động được...”
“Hở?”
Chúng tôi nhìn về phía nơi mà giọng nói phát ra, và thấy Himeji-san (trong cơ thể của Yuuji) thì đang bị giữ chặt bằng tay.
“...Mình đã tìm thấy cơ thể của Yuuji rồi. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại ở trong lớp D cả.”
Kirishima-san nắm lấy tay Yuuji một cách điệu nghệ.
“Ơ, Shouko-chan...? Giờ thì rất là quan trọng đấy, vì thế cậu có thể cho tớ đi được chứ...”
“...Không sao đâu. Tớ sẽ không làm đau cậu nếu cậu không chống cư.”
Kirishima-san nói khi cô ấy lấy ra một tờ giấy.
“...Tớ sẽ giao phần vân tay cho cậu vậy, Mizuki.”
“Ơ, ‘Tôi đồng ý lấy Kirishima Shouko là vợ của mình, và chúng tôi hẹn thề sống với nhau mãi mãi từ hôm nay trở đi’...? Đây là một lời tuyên thệ sao?”
“BUWAH!?”
Yuuji bên cạnh tôi há hốc mồm. Hở? Có phải Kirishima-san vừa mới nói ‘Mizuki’ với cơ thể của Yuuji không? Làm sao mà cô ấy biết được chứ!?
“...Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cuốn sách đó lại là thật cả. Đây thật sự là một tính toán sai lầm đầy tuyệt vời đấy.”
Kirishima-san giữ chặt Himeji-san (trong cơ thể Yuuji) khi cô ấy nhẹ nhàng nói. Cô ấy thật sự phát hiện rằng mọi người đã tráo đổi cho nhai...đúng như mong đợi từ chủ nhân của cuốn sách.
Tuy nhiên—
“CƠ HỘI TỐT ĐẤY, YUUJI! GIỜ LÀ HAI CHỌI MỘT RỒI!”
“TẠI SAO CẬU CHỈ NGHĨ ĐẾN NHỮNG VIỆC RIÊNG CỦA MÌNH THÔI HẢ!? CHỜ-CHỜ CHÚT ĐÃ HIMEJI! TỚ SẼ CỨU CẬU—”
“Nn~...Chà, đây là một giấc mơ. Hãy cứ hoàn thành tâm nguyện của Shouko-chan vậy☆” “...Cám ơn cậu, Mizuki.”
“KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!!”
Ngón cái của cơ thể Yuuji ấn vào trong hộp mực.
Ngón cái chuẩn bị ấn vào tờ giấy. Vào lúc đó—
“Nghiêm túc đấy, các cậu...các cậu quay trở lại bình thường trước khi Người Sắt bắt đầu gầm gừ thì sao nào?”
Hideyoshi xuất hiện với quyển sách ma thuật hắc ám và xé toạt những trang sách ra.
“““Hở?”””
Và rồi, tầm nhìn của chúng tôi trở nên tối tăm khi cơn chóng mặt ập đến.
Cái, cái cảm giác này là...
☆
“Un...”
“Ồ, cậu tỉnh rồi, Akihisa.”
Tôi mở to mắt mình ra và thấy mặt Hideyosho ở trước mặt mình.
“À, Hideyoshi. Ơ...hả? Cơ thể mình...”
“Có vẻ như là giờ cậu đã đổi trở lại bình thường rồi. Tớ thấy nhẹ nhõm đấy.”
Đúng như những gì Hideyoshi nói. Tôi đã quay trở lại cái cơ thể đầy quen thuộc của tôi.
“Hãy rút thôi trước khi có chuyện gì đó rắc rối xảy ra nữa.”
Hideyoshi đứng dậy, mong muốn rời khỏi phòng học lớp D.
“À, chờ đã, Hideyoshi!”
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì vừa mới xảy ra thế? Cậu đã làm gì thế?”
Tôi ngất đi sau khi Hideoyoshi xuất hiện, và khi tôi hồi tỉnh lại thì tôi đã quay trở lại bình thường. Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Cuốn sách kì lạ của cậu có ghi ‘cách phục hồi’ bên trong đó, và tớ chỉ làm theo từ đầu thôi. Cậu đã đổi với rất nhiều người, đúng không?”
“Hở? Cách phục hồi...?”
“Cái trang mà các cậu đã mở ra thì có ghi nó trong đó đấy.”
Hideyoshi nói bằng một giọng khá là lơ đãng.
Chẳng phải có cách biến mọi người trở lại bình thường mà không phải gặp quá nhiều rắc rối sao? Tên Yuuji ngốc nghếch kia! Ngươi đã có thể giải quyết mọi chuyện nếu như ngươi đọc kĩ quyển sách rồi! Đó là bởi vì ngươi sợ món tacos tự làm của Himeji mà mọi chuyện lại trở nên như thế này đây!...Chà, tôi cho là tôi cũng có lỗi khi chẳng đọc kĩ cuốn sách luôn...
“Nhưng cậu thật sự lại tin rằng bọn tớ đã tráo đổi với nhau, và không nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói dối.”
“Muu...đúng vậy đấy. Đúng là việc này thật nực cười đến mức chả thể tin nổi...nhưng ngoại hình và bên trong của các cậu thì đều loạn cả lên nên tớ có thể cảm nhận được nó.”
Chúng tôi thực chưa bao giờ trò chuyện nhiều với Hideyoshi ngày hôm này! Làm sao mà cậu ấy lại quá nhạy bén đến thế chứ!?
“Hay đúng hơn là, tớ hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi đọc quyển sách. Tớ cảm thấy rằng chuyện có có lý mà thôi.”
Muu...vậy sao...bản thân tôi cũng chẳng còn tin vào việc tráo đổi hay gì nữa là, nhưng tôi cũng sẽ hiểu được nếu như tôi nhận biết mọi chuyện theo cách nhìn của Hideyoshi, tôi cho làm thế...?
“Chà, giờ thì việc đó cũng không quan trọng nữa. Tớ đã phục hồi được là nhờ vào cậu đấy, Hideyoshi. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều đấy.”
Dù gì thì mọi chuyện đã được giải quyết nhờ vào Hideyoshi đây. Ơn trời.
“Um. Thế thì, bỏ việc đó qua một bên đi, Akihisa....”
“Hửm?”
“Cậu có làm gì với Minami không thế?”
“Hở? Đột nhiên nói chuyện đó là gì thế?”
“Ơ, chà...”
“???”
“Bởi vì cậu ấy đang tỏa ra một sát khi dày đặc đằng sau cậu lúc này kìa, vì thế tớ tự hỏi là cậu có làm bất kì chuyện gì hay không.”
“...Hở?”
“Này~ Aki~ cậu có thể vui lòng đến đây một chút được chứ?”
Và ngay đằng sau tôi, ở một vị trí cực gần, cuộc gọi có vẻ như là bắt đầu từ cô ấy vang lên.
À, tôi chắc sẽ chết mất thôi.
“Chuyện, chuyện, chuyện gì thế, Minami? Có chuyện gì quan trọng cậu muốn nói sao?”
Tôi quá sợ đến mức tôi thậm chí còn chảng dám nhìn ra đằng sau khi tôi hỏi.
“Không gì không, không phải chuyện gì đó cực kì quan trọng đâu.”
“Vậy-vậy sao? Nó không phải là chuyện gì đó quan trọng, đúng không? Tuyệt, thế thì lần tới—”
“Un. Đó là bởi vì tớ đã quyết định rằng tớ sẽ giết cậu cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa.”
“CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ, MINAMI! TỚ CẢM THẤY RẰNG CUỘC TRÒ CHUYỆN NÀY RẤT LÀ QUAN TRỌNG ĐẤY!”
“Ồ? Thế thì để tớ hỏi...cậu là người bên trong cơ thể tớ khi chúng ta thay quần áo, đúng không?”
Giờ thì cũng vô ích để nói “không phải” rồi. Dù gì thì, trả lời thành thật và cầu xin sự tha thứ thì chắc sẽ tốt hơn chút ít đây.
“Đ-đúng thế...”
“Vậy sao—tớ hiểu rồi. Vậy là cậu đã thấy cơ thể của tớ, Mizuki và của Miharu và chạm vào chúng lúc nãy.”
“Nhưng nghe tớ nè, Minami!”
“Phải phải. Cậu đúng thật là một đứa trẻ thành thật đấy, Aki.”
“Có một lý do đầy phức tạp cho việc đó đấy—”
“Và như là một phần thưởng cho sự thành thật của cậu, tớ sẽ tặng cậu ‘đau đấy, đau đấy’, được chứ?”
“‘Đau quá, đau quá!? Là gì thế!? Chẳng có đáng yêu gì cả đâu! Chì là yếu tố thảm sát được nhân lên mà thôi sao!?”
“Và rồi, một cái ‘cao quá, cao quá’ tiếp theo đó”
“Cái thứ ‘cao quá, cao quá’ thì còn đáng sợ hơn nhiều so với những lời trước đó đấy. CHỜ ĐÃ, DỪNG LẠI ĐI...KHÔÔÔÔÔÔNG!!!!”
Và cứ như thế, trải nghiệm đầy đau khổ của tôi cuối cùng lại phải hoàn tất những tai nạn đó.
☆
“Nói đến đây, chuyện đó thì tuyệt thật đấy~”
“Đúng vậy. Cái câu ‘Tớ sẽ dạy cho hai cậu biết rằng thế giới này chẳng ngây thơ để cho các cậu thắng bằng vũ lực không thôi đâu’, đúng không? Cô ấy nói điều đó một cách đầy can đảm thậm chí khi có tên Sakamoto đó làm đối thủ! Chuyện đó là tuyệt nhất đấy!”
“Người đó là Shimada Minami của lớp F phải không? Tớ đã phải lòng cô ấy rồi đấy!”
“Tớ cũng thế!”
“Đây là lần đầu tiên tim tớ đập nhanh khi mà tớ thấy ai đó cũng giới tính đấy!”
—Và không một ai hay biết gì, chuyện này đã để lại một ấn tượng nho nhỏ trong lòng các cô gái lớp D.