“Cậu chuẩn bị cho chuyến đi tham quan trường Trung Học đến đâu rồi?”
“Chẳng gì nhiều cả. Tớ chẳng có điểm đến cụ thể nào cả vì vậy tớ đoán chắc là tớ chỉ dạo vòng quanh thôi~”
“Tớ cũng vậy~”
Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện biếng nhác của những người bạn cùng lớp—
‘Trường Trung Học Cơ Sở Keisei, học sinh Kubo Yoshimitsu từ lớp 3-C mong muốn được tham quan Học Viện Fumitzuki.’
Tôi viết tên trường anh hai tôi lên tờ đơn chỉ rõ ngôi trường cấp ba mà thôi mong muốn được tham qua.
“Arre? Kubo-kun, cậu cũng muốn được tham quan Học Viện Fumitzuki sao? Tớ cũng thế đấy!”
Tsuchiya Hinata-san, người đang ngồi ở bàn cạnh tôi mở tờ đơn của cô ấy sau khi thấy tờ đơn của tôi.
“Cậu cũng muốn tham quan Học Viện Fumitzuki sao, Tsuchiya-san?”
“Un. Onii-chan tớ thì đang học ở đó, vì thế tớ muốn đến xem.”
“Vậy sao? Tớ hiểu rồi.”
“Chẳng phải cậu cũng thế sao, Kubo-kun?”
Tôi có hơi lưỡng lự về câu trả lời của mình. Sự thật rằng hai anh trai của chúng tôi cùng học một trường.
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt cơ bản trong lý do tại sao tôi lại tham quan trường khi so với lý do của cô ấy.
“Về phần tớ...thật ra thay vì đến tham quan tớ đến đấy để kiểm tra một chuyện.”
“Kiểm tra? Về chuyện gì chứ?”
Tsuchiya-san trả lời một cách ngây ngô. Về phần về chuyện gì, chà...tất nhiên đó là— “—Một nỗi xấu hổ của một thành viên trong gia đình.”
Gần đây, tôi thấy một cái gối ôm và một cái chăn đầy bí ẩn trong phòng anh trai. Tôi muốn đi đến Học Viện Fumitzuki để tìm hiểu lý do đằng sau những đồ vật đấy.
☆
“—Và vì vậy, ngôi trường của chúng tôi tích hợp một hệ thống giáo dục tiên tiến...”
Vị nữ giáo viên trưởng khói năm hai giới thiệu Học Viên Fumitzuki cho chúng tôi ở hội trường thể thao.
Tôi có chút ít hứng thú với hình thức này nhưng một nữa tâm trí tôi thì lại nghĩ đến một vài chuyện khác.
Anh trai tôi rõ ràng là quá vui vẻ gần đây. Đối với anh ấy, đó là một sự thay đổi tuyệt với, một thứ mà rất đáng được chào mừng. Hạnh phúc của một thành viên trong gia đình thì chính là hạnh phúc của tôi.
Tuy nhiên,
“...Tại sao anh lại có một cái gối ôm và những tấm hình của một đứa con trai chứ hả, anh trai...!!”
Tôi đã nhìn vào trong cái kệ khép hờ khi tôi sang phòng anh ấy mượn một quyển từ điển. Trước thời khắc đó, tôi chưa từng tin rằng chẳng có Chiếc Hộp Pandora nào mà không để được mở ra cả.
Một sự thay đổi đầy kì hoặc ở một thành viên trong gia đình thì là một sự thay đổi đầy kì hoặc đối với tôi. Tôi phải điều tra xem chuyện gì đang diễn ra và phải loại bỏ tình trạng này...!
“—Và đó là kết thúc phần giải thích. Giờ thì chúng ta sẽ có một chuyến tham quan tự do vòng quanh trường.”
Vị giáo viên kết thúc phần giải thích trong khi tôi nắm chạy tay mình để tự hứa.
“Ngoài ra, cũng có rất nhiều em muốn đến tham lớp A, vì thế bọn cô đã chuẩn bị một hướng dẫn viên. Kirishima-san—”
“...Vâng, chị xin lỗi vì đã đến trễ.”
Một chị nữ sinh xuất hiện trước mặt mọi người khi chị ta xin lỗi.
Khi thấy chị ấy, tất cả những học sinh viếng thăm trường đều há hốc.
“Thật là một người xinh đẹp...”
“Làm sao, đẹp thật...”
“Tớ nghĩ rằng người đó có điểm số cao nhất trong khối đấy...”
“Được, tớ đã quyết định theo học ngôi trường này đấy...”
Tôi có thể hiểu được những tiếng kêu lên đầy kinh ngạc xung quanh mình. Chị nữ sinh vừa xuất hiện trước mắt chúng tôi thì thật sự rất xinh đẹp.
Nếu chị ấy có điểm số cao nhất thế có nghĩa là chị ấy cũng học ở lớp A...thế có nghĩa là chị ấy là bạn học của anh trai tôi. Vậy là anh ấy đã được học cùng chung một phòng học với chị xinh đẹp này.
Nhưng cho dù tôi có nói vậy...
“Tại sao...tại sai anh ấy lại bỏ qua người đó mà đi mê mẩn một đứa con trai cơ chứ...!”
Tôi hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này! Không, tôi nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người khác nữa ngoài tôi ra cũng không thể hiểu được đấy.
“Hm? Không chờ đã...”
Thay vì nói rằng tôi không thể hiểu được chuyện này, có lẽ tôi nên nói rằng khả năng việc đó xảy ra là không thể đúng không? Đúng vậy, nói cách khác—
“Anh tria mình đã bị tẩy não hay gì rồi, đúng không...?”
Phỏng đoán của tôi đây thì có thể hơi nực cười nhưng bản thật việc này cũng chẳng bình thường chút nào cả nên tôi không thể bỏ qua hết tất cả những khả năng được.
Đến một mức nào đó, cho dù không ở mức độ đó, có phải anh trai tôi đã bi người đó lừa rồi không? Có phải anh ấy bị lừa bởi tên nào đó có một sở thích độc nhất hay gì đó rồi không?
Bị lừa, tống tình, tẩy não. Tôi không thể thôi suy nghĩ khi tôi mất dần khả năng kiểm soát suy nghĩ của mình.
“Được rồi...việc chính cần phải là là tôi phải thu thập tất cả thông tin trước đã.”
Tôi phải nắm rõ tình hình để giải quyết tình trạng này bằng bất kì giá nào.
May mắn thay tôi chỉ cần điều tra người ‘Yoshii Akihisa của lớp F’ này thôi. Tôi không nghĩ rằng việc thu thập thông tin về người đó sẽ gặp trở ngại gì đâu.
Tôi bỏ đoàn người lớp A được dẫn đầu bởi chị xinh đẹp và hướng về lớp F.
“A, Kirishima-sempai. Tay chị bị vấy bẩn bởi màu gì đó kìa, chị biết chứ?”
“Chị đang nấu món gì sao? Thật tuyệt!”
“...Theo một nghĩa nhất định, chị đúng là đã là bẩn tay mình khi tạo ra một thứ.”
“Theo nghĩa nào ạ?”
“...Chị gặp phải một vài sự chống cự khi khi nói rằng chị muốn tạo ra Shouyu.”
“? Chị cần sơn đỏ để làm nước tương sao?” (Chú thích:Shouyu (醤油)= nước tương.)
“...Không phải sơn đâu.”
“???”
☆
“Cậu đi đâu thế, Kubo-kun?”
“Hm?”
Ai đó vỗ lên vai tôi khi tôi đang kiếm lớp F.
“À, Tsuchiya-san. Chẳng phải cậu đang đi xem lớp A sao?”
“Tớ muốn đi coi thử lớp F của Kou-nii. Còn cậu thì sao, Kubo-kun?”
“Tớ cũng muốn đi đến lớp F đển kiếm một thứ luôn.”
“Tuyệt. Ngay từ đầu thì tớ cũng đang tự hỏi là phòng học đó nằm ở đâu đây~”
Tsuchiya-san vỗ tay mình như thể cô ấy tìm được một vị cứu tinh vậy.
“Xin lỗi vì để cậu thất vọng, nhưng tớ cũng chẳng biết nên làm gì vì tớ cũng chẳng biết nơi đó nằm ở đâu cả.”
“Hm? Vậy sao?”
Họ đã cho chúng tôi cuốn sách hướng dẫn, nhưng vì lý do nào đó, chỉ có vị trí của các lớp từ A đến D là được cho thấy. Theo lẽ thường thì cũng phải có lớp E và lớp F, vì thế có vẻ như là họ không in những gì họ không muốn cho chúng tôi thấy...tại sao chứ? Có lẽ là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, chắc chắn là thế.
“Nếu cậu cũng không biết thì chúng ta chỉ cần hỏi ai khác vậy, Kubo-kun. Xin lỗi—”
Tsuchiya-san đầy dũng cảm tiến đến một chị gái ở hành lang để hỏi đường đi.
“Vâng, có chuyện gì thế?”
Người trả lời với một giọng đầy dịu dàng thì có một mái tóc mềm mại và...chà, tôi phải thú nhận rằng, một vùng phát triển rất đầy đặn đối với một phần cơ thể nhất định ở nữ giới. Tuy có sự khác biệt nhưng chị ấy có một sự cuốn hút chắc chắn cũng sẽ không thua kém Kirishima-sempai.
“Wow, thật đáng kinh ngạc...em có thể trông thấy rõ chúng ngay cả với bộ đồng phục đấy...”
“???”
Tsuchiya-san nhìn vào ngực người đó và lầm bầm. Tôi đoán là ngay cả với người cùng giới tính cũng cảm thấy thứ đó thật đáng kinh ngạc đấy.
“A, có phải em bị lạc trong khi đang tham quan không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Chị nữ sinh suy luận ra điều này từ vẻ ngoài và thái độ của chúng tôi. Chị ấy đang cầm quyển ‘Xu Hướng Của Các Trường Đại Học Và Các Giải Pháp Đối Phó’, và tôi có thể biết chắc rằng chị ấy là một người rất thông minh.
“Các em đang đi đâu thế? Chị có thể dẫn các em đến đấy nếu các em muốn?”
Chị ấy thì tốt bụng, xinh đẹp, dịu dàng và còn có một ngoại hình đẹp nữa.
Có một người như thế ở đây nhưng tôi không thể không suy nghĩ được. Anh ơi! Người này cũng không hợp mắt anh sao...?
“Việc đó sẽ giúp bọn em rất nhiều đấy. Bọn em đang tìm lớp 2-F.”
“Ơ? Lớp của bọn chị sao?”
Lớp của bọn chị...?
“Ơ...em có thể hỏi được không? Chị là học sinh lớp F sao, sempai?”
“Đúng vậy đấy.”
Chị ấy mỉm cười khi trả lời. Tôi thật sự không ngờ đến việc người này lại thuộc lớp F...
“Thế thì đi thôi nào. Lớp F thì ở phía bên kia hành lang. Nó nằm ở dãy trường còn lại.”
Tsuchiya-san và tôi theo sau chị ấy.
Vậy là căn phòng nằm ở dãy trường kìa. Thảo nào tôi không thể tìm thấy nó ở đây.
“Xin lỗi...chị có phải là Himeji Mizuki-sempai không?”
Tsuchiya-san hỏi chị Himeji khi chúng tôi bước đi.
“À, đúng vậy. Làm sao mà em lại biết được tên chị chứ?”
“Xin lỗi vì đã trễ nãi trong việc giới thiệu bản thân em. Em là em gái của Tsuchiya Kouta, Hinata. Xin lỗi vì những rắc rối thường nhật của Kou-nii.”
Tsuchiya-san giới thiệu bản thân cô ấy, và chị Himeji lại mở to mắt mình ra trong sự kinh ngạc.
☆
“Vậy sao? Em gái của Tsuchiya-kun, em trai của Kubo-kun.”
““Cám ơn chị đã quan tâm đến anh của bọn em.””
“Không không, chị phải là người cám ơn mới đúng.”
Mọi người giới thiệu bản thân mình khi chúng tôi bước về phía lớp F.
Chúng tôi đi dọc xuống hành lang, và tôi có thể hỏi về những gì tôi muốn điều tra.
“Himeji-sempai. Có chuyện này em muốn hỏi.”
“Vâng, gì nào?”
Thế thì tôi nên hỏi gì đây? Nếu tôi ngay lập tức hỏi Yoshii Akihisa lớp F là người như thế nào thì sẽ thật quá thẳng thừng...
“Mọi người trong lớp F thì ra sao?”
Tốt hơn là nên hỏi một cách gián tiếp vậy.
“Un...chà...nếu chị phải diễn ta trong một câu, thì rằng các cậu ấy là một nhóm người đầy vui tươi.”
Himeji-sempai chẳng cho thấy bất kì dấu hiệu gì của sự ác ý khi tôi có thể thấy rằng chị ấy thật sự tin vào điều đó.
“Em cũng có nghe điều đó từ Kou-nii trước đây. Em thật sự muốn coi việc đó như thế nào đấy~♪”
“À, chúng ta đến rồi.”
Himeji-sempai mở cửa phòng học.
RẮC!
“Tất cả những tên đẹp trai trong thế giới này phải bị nguyển rủa!”
“““Nguyền rủa!!!”””
“Tất cả những tên được nhiều người ưa thích có thể đi chết đi!”
“““Đi chết đi!!!”””
—Ầm.
“Xin lỗi, Himeji-sempai, nhưng em nghĩ rằng câu lạc bộ ma thuật hắc ám đang sử dụng phòng học này đấy.”
“À không, đó là...mọi người trong lớp F đấy...”
Nhóm người mặc áo choàng trùm đầu đầy bí ẩn thì đang tổ chức một buổi Đại Hội trong căn phòng học đầy mờ ám.
“Cái gì thế, cái gì thế Kubo-kun? Tớ vẫn chưa thấy gì hết mà.”
“Tốt hơn là không nên thấy đấy.”
“Tớ lại càng muốn xem hơn nữa khi cậu nói năng như thế đấy!”
Tsuchiya-san phớt lờ lời khuyên của tôi khi cô ấy mở cánh cửa ra.
“Hm? Khách viếng thăm sao?”
“Ôi trời, một cô bé mà tớ chưa bao giờ thấy trước đây.”
“Chào mừng, cô gái dễ mến.”
Lần này, những gì xuất hiện trước mắt tôi là một nhóm nam sinh, người mà mởi Tsuchiya-san và Himeji-sempai vào lớp với một hàm răng sáng loáng. Cảm tưởng như là khung cảnh kì bí vừa nãy đã biến mất không để lại chút dấu vết gì.
“Kubo-kun, việc có tatami và bàn thấp thì có hơi lại nhưng tớ chẳng thấy câu lạc bộ ma thuật hắc ám nào cả.”
“...”
Đúng như những gì Tsuchiya-san nói, tôi chẳng thấy bất kì dấu vết gì hay thậm chí là một chút bụi bẩn của sự bí ẩn nào cả.
Nhưng những gì tôi thấy vừa nãy chắc không phải là một ảo giác.
“Nói mới nhớ, cậu nhóc ở đằng kia. Nhóc có gì cần bọn ta nào?”
“Nhóc có phải là bạn trai của cô gái đằng kia hay không?...Bọn ta sẽ giết nhóc đấy.”
“À, nhóc con. Nhóc có muốn chơi trò đấm nhau đến khi một bên chảy máu với bọn này không?”
Những đàn anh đang nói chuyện với tôi có vẻ như là có động cơ đằng sau lời nói của họ vậy. Đúng như dự đoán, những gì tôi thấy vừa nãy đều là sự thật.
“Không, em chỉ đến đây xem với đứa bạn cùng lớp mà thôi.”
“““Thế thì không sao.”””
Bầu sát khí dầy đặc tan đi.
Cơ thể tôi chắc chắn sẽ bị xẻ thành những miếng mỏng và quẳng cho cá ăn nếu như tôi nói rằng ‘đúng vậy đấy~, bạn gái em thì rất ư là dễ thương, đúng không nào?’
Trong khi tôi đang toát mồ hôi lạnh, bên cạnh tôi.
“A, Kou-nii! Em đến chơi nè!”
“...! Hinata, tại sao em lại ở đây chứ...!”
Tsuchiya-san phát hiện ra anh trai của cô ấy trong phòng học và bước đến.
“Mọi người, sẵn sàng đi.”
“““Rõ!”””
“...Không, các cậu lầm rồi...!”
Sát khí lại nổi lên lần nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại trải nghiệm một sát khí đầy nguy hiểm chết người như thế hai lần trong vòng năm phút sau khi vào phòng học đấy.
“Tsuchiya, việc cậu đang hẹn hò với một cô bé đáng yêu thế này thì thật là đáng tiếc.”
“Cậu sẽ phải hứng chịu điều luật xương máu đã được định rõ của Tòa Án Dị Giáo FFF.”
“...Không...! Hinata là em gái ruột của tớ...!”
“““Vậy thì sao?”””
Tôi cảm thấy rằng việc đó thì rất quan trọng ở đây đấy.
“Chờ đã, mọi người, bình tĩnh đã.”
“““Thủ Lĩnh! Tại sao người lại cản bọn em chứ!?”””
“Rõ ràng là Muttsurini đã gọi em gái mình đến đây để giới thiệu em ấy cho mọi người ở lớp F này đấy. Tsuchiya Hinata-san, em có bạn trai chứ?”
“Hm? Không.”
“Rất vui được gặp em lần đầu. Anh là bạn tốt của anh trai em, Sugawa Ryo.”
“Ya, em thật là đáng yêu đấy, imouto-chan. Thật là trùng hợp làm sao khi anh đây cũng không có bạn gái.”
“Anh rể Muttsurini ơi, em chắc chắn sẽ làm cho em ấy hạnh phúc!”
Ngay lập tức Tsuchiya-san bị vây quanh với các đàn anh. Chuyện gì với cái lớp này thế này? Việc này chắc có liên quan gì đến khái niện trường chuẩn bị cho kì thi đại học chút nào cả.
“Chà, cho dù các anh có nói thế...em cũng chẳng có ý định hẹn hò với bất kì ai lúc này đâu.”
Tsuchiya-san bật cười khi cô ấy nói thế.
“Đó là bởi vì em đang bận với việc chằm sóc onii-chan này đây.”
“Giết hắn.”
“““Vâng thưa sếp!”””
“...Tớ sẽ không bị bắt bởi cách cậu đâu! (Chạy đi)”
Căn phòng học ngay lập tức rơi phòng tình trạng hỗn loạn.
Tôi nhìn thẫn thờ vào đàn áp đang diễn ra khi tôi hỏi Himeji-sempai ở cạnh bên.
“Chà...Himeji-sempai. Bình thường mọi người có như thế này không...?”
“À, không...nếu chị phải nói, thì bình thường có hơi...quá lố hơn một chút....”
Ấn tượng về ngôi trường chuẩn bị cho kì thi đại học của tôi cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
☆
“Xin lỗi, em có thể phiền anh một chút được không?”
“Hm? Chuyện gì thế, Kubo-kun?”
“Xin lỗi, có điều này em muốn hỏi.”
Tôi muốn hỏi thẳng Yoshii Akihisa-sempai, nhưng anh ấy không có mặt ở trong phòng, vì thế tôi hỏi những đàn anh quanh lớp học.
“Nhóc muốn hỏi gì nào?”
“Ơ...em có nghe nói rằng có một người rất chi là thú vị trong lớp học này.”
“Rất chi là thú vị? Khuôn mặt sao?”
“Tại sao anh lại phải đặt điều đó trước cả tính cách thế!?”
Cuộc trò chuyện này thậm chí là chẳng thể được hoàn tất một cách thành công nữa là.
“Chà, nhóc muốn hỏi gì về khuôn mặt của Yoshii nào?”
“Xin lỗi Sempai. Em chưa nói một lời nào về việc đó cả.”
Tôi không nghĩ rằng tôi cần phải miêu tả anh ấy như thế này sau khi nhìn qua tấm ảnh anh tôi có. Cho dù là thế, cái tên đó lại là cái tên đầu tiên họ nhắc đến. Người Yoshii Akihisa này bình thường được đối xử như thế nào vậy ?
“Nhưng nhóc đang hỏi về Yoshii, đúng không?”
“Vâng. Chà...vì anh ấy nổi tiếng rồi, nên em nghĩ rằng em nên biết anh ấy là người như thế nào.”
Tôi hỏi một cách không rõ ràng.
“Một tên ngốc.”
“Một tên kém thông minh.”
“À đúng, một tên ngốc chưa từng có tiền lệ, người mà chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nào nữa.”
Ấn tượng của tôi về Yoshii Akihisa-sempai đã bị bao trùm bởi sự hối tiếc.
“Hơn, rõ hơn được không?”
“Trong năm đầu của bọn này, hắn ta đã tạt một xô nước lên một giáo viên.”
“Ở đầu năm hai của bọn anh, hắn đã phá hỏng cả một bức tường.”
“Trong lẽ hội văn hóa trường, hắn thậm chí còn thổi bay văn phòng của Trưởng Phòng Nhân Sự nữa.”
Việc tạt một xô nước lên người giáo viên đã là một chuyện lớn rồi, thế nhưng anh ta lại còn phá hỏng một bức tường và thôi bay văn phòng của Trưởng Phòng Nhân Sự nữa. Việc thì hoàn toàn chưa được nghe nói đến, thật sự là không thể nào tin nổi. Những đàn anh này đây chắc đang dù, đúng không—
“TRÁNH—SANG—MỘT—BÊN—(Tiếng Kiếng Vỡ Vụn)!!!”
“CHẾT TIỆT! YOSHII TRỐN MẤT RỒI!!”
“TÊN KHỐN! HẮN THẬT SỰ LẠI TRỐN TRONG PHÒNG HỌC TRỐNG!!!”
“ĐUỔI THEO HẮN! ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẠY THOÁT!!!”
“CHÚNG TA PHẢI BẮT HẮN KHAI RA CHI TIẾT VỂ CHUYẾN ĐI CHƠI CỦA HẮN VỚI KINOSHITA!!!”
Một vài tiếng động kì lạ có thể được nghe thấy từ phía bên kia hành lang. Hả? Có phải tôi vừa mới nghe tiếng cửa sổ vỡ không...? Nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy được âm thanh như thế trong cuộc sống thường nhật cạnh việc xem những bộ phim Hollywood...
“Còn có điều gì nhóc muốn hỏi không, Kubo-kun?”
Nếu có thể, tôi muốn hỏi điều gì đó về thường thức—thôi quên đi.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy rằng nếu tôi hỏi ở đây thì sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
“Nếu không còn gì khác thì bọn anh đây sẽ tham gia đội hành quyết tên Yoshii đây.”
“À, vâng, cám ơn anh rất nhiều.”
“Chuyện nhỏ thôi. Đi nào, Fukumira.”
“Rồi. Chúng ta phải đảm bảo rằng tên đó không còn thở được nữa trong ngay hôm nay.”
“Tên khôn đó tốt hơn là nên chuẩn bị đi.”
Các đàn anh cầm roi và kiếm gỗ lên khi họ bước ra khỏi phòng học.
☆
Việc lấy thông tin chỉ từ một phía không thôi thì thật không đáng tin cậy lắm. Tôi phải thu thập thông tin từ nhiều nguồn khác nữa để tăng mức độ tin cậy lên.
Đó là lý do tại sao tôi phải đi hỏi những người khác.
Tôi hỏi một nam sinh khác ở trong hành lang. Có vẻ như anh này cũng từ lớp F luôn.
“Về Yoshii sao? Nhóc muốn biết gì về tên ngốc đó nào?”
Ngốc. Tôi đã nghe cái từ miêu tả anh ta đó trước đó rồi.
Tuy nhiên, hãy nghe những người khác có gì để nói nào.
“Chà...như là về mẫu người khác giới mà anh ta thích là gì?”
“Hắn thì gì sao...hừm...”
Từ những gì tôi nghe được, có vẻ như là anh ta thường không phải là một người tốt lành. Có thể anh ta là loại người trái ngược với vẻ bề ngoài ở trong hình. Nếu là như thế, sở thích về con gái của anh ta chắc cũng chẳng có tính lịch sự chút nào đâu. Tôi chỉ cần tìm được những lý do phong phú để tin rằng anh ta thích con gái cho dù những cô gái đó là loại người như thế nào đi chăng nữa.
“Anh nghĩ rằng hắn ta trước đó có nói rằng kangaroo thì khá là dễ thương đấy.”
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại vượt qua ranh giới loài cả.
“Chà...ý anh là chúng khá là dễ thương khi là thú cưng?”
“Không. Đừng có đánh giá thấp hắn. Kangoroo thì đứng bằng hai chân đấy.”
Cái này thì thật rất là kì lạ đấy. Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiêu chuẩn đó thì chắc chắn rất là kì lạ đấy.
“Anh chưa tự mình kiểm chứng bao giờ, nhưng tên đó cũng có thể nhắm đến đà điểu trong mắt hắn đấy.”
“À, xin lỗi...nhiêu đó đủ rồi.”
Tôi phát hiện ra rằng anh ta có thể có phạm vi phòng thủ của tầm với của một cầu thủ trung tâm. Đối vơi loại người như anh ta, những vấn đề về giới tính hay tương tự thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. (Chú thích: Cầu thủ trung tâm: Cầu thủ trung tâm trong bóng chày, người cần phải phòng thủ nhiều phần sân nhất trong đội. Nói cách khác, Yoshimitsu cho rằng Akihisa có nhiều loại sở thích khác nhau.)
Tôi ghi lại những thông tin mình có được vào quyển sổ và đi tìm nguồn thông tin kế tiếp.
☆
“Ơ, xin lỗi. Có điều này em muốn hỏi chị.”
Tôi gọi một chị với ba bím tóc khi tôi bước đến dãy trường mới.
“Vâng?”
“Em từ câu lạc bộ báo chí. Thật ra em đang nghiên cứu về người được gọi là Yoshii Akihisa-san.”
Tôi đưa cái tên câu lạc bộ báo chí ra để cho việc đặt câu hỏi được dễ dàng. Tôi đang nói dối để cho tiện, và tôi thì cảm thấy khá là hối tiếc về chuyện này. Gửi tới chị nữ sinh mà em không quen biết, em thật sự xin lỗi.
“Yoshii Akihisa-kun sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Nói cách khác, đó là Aki-chan đấy!”
Cái biệt danh đó nghe khá là nguy hiểm đây. Tại sao anh ta lại có chữ -chan khi mà anh ta là con trai cơ chứ? Có phải anh ta vì lý do nào đó mà lại có trái tim của một người con gái hay không?
Hãy tiếp tục hỏi vậy.
“Chị có thể nói cho em biết chị biết gì về anh Yoshii Akihisa-san đó được không?”
“Ừ, được thôi! Aki-chan thì...rất thích hợp trong việc mặc trang phục nữ hầu và y tá, đứa trẻ dễ thương nhất trần đời đấy!”
Câu trả lời mà tôi nhận được thì vượt xa những gì tôi trông đợi.
“Cho em hỏi, chị đang nói về Yoshii Akihisa-san phải không?”
“Vâng, đúng thế.”
“Anh ấy là con trai, đúng không?”
“Ahaha. Chị nghĩ rằng việc gọi ‘Akihisa’ là một cô gái thì không phải là có thường thức và hợp lý, đúng không nào?”
Tôi không dám nói gì ở đây nữa.
“Cám ơn sự giúp đỡ của chị nhiều.”
“Không có chi. Hãy cho chị coi bản tin khi mà nó được xuất bản nhé.”
“Vâng. Em chắc chắn sẽ làm thế ngay khi nó được xuất bản.”
Tôi xin lỗi chị gái này trong tim mình khi chúng tôi nói lời chia tay.
Tiếp theo, đến lúc thu thập thêm thông tin rồi.
☆
Tôi chỉ hỏi những người bên phần văn hóa, vì thế lần này, tôi nên hỏi những người bên phần thể thao nữa. Có bất kì ải ở đây cho tôi cái cảm giác này...à, hãy hỏi người đó vậy.
“Xin lỗi. Em có thể hỏi chị vài điều được chứ?”
“Hửm?”
Lần này, tôi hỏi một chị trông tràn đầy năng lượng với băng buộc đầu. Chị ấy cũng có những làn ăn nắng nữa, vì thế tôi đoán là chị ấy thường xuất hiện trong hoạt động câu lạc bộ.
Tôi muốn sử dụng cái tên câu lạc bộ báo chí, nhưng lần này tôi lại bị hỏi.
“Arre...? Nhóc trông khá giống Kubo-kun đấy, nhóc biết chứ?”
Người chị trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Cái tên Kubo-kun này chắc là đang nhắc đến anh tôi. Chị ấy là một người quen sao? Chà việc đó thì không phải là chuyện mà tôi cần phải giấu vì thế tôi sẽ trả lời thành thật vậy.
“Vâng, chúng em là anh em.”
“Ơ? Em trai của Kubo-kun sao? Trong...trường hợp đó...e hèm, chị là Nakabayashi Hiromi! Cứ hỏi chị bất kì điều gì em muốn!”
“Cám ơn chị rất nhiều, Nakabayashi-sempai!”
Tôi không hiểu tại sao chị ấy đột nhiêu lại bị kích động, nhưng thật tuyệt khi chị ấy nói rằng chị ấy có thể giúp tôi với bất kì những gì tôi yêu cầu. Tôi sẽ hỏi thẳng chị ấy vậy.
“Thật ra, em đang điều tra về một người được gọi là Yoshii Akihisa-san.”
“...”
Trông chị ấy như thế ăn phải ruồi ngay khi tôi nói ra cái tên vậy.
“Vì em nói rằng em đang điều tra, chị đoán chắc là em cũng đã hỏi những người khác trước đó rồi, phải không?”
“Vâng.”
“Em chắc hẵn đã em tên đó ngu ngốc một cách lố bịch như thế nào rồi.”
Đó là phản ứng đầu tiên mà hầu hết mọi người có. Tôi đoán là sự ngu ngốc của người đó thì không còn phải nghi ngờ nữa rồi.
Vì thế, tốt hơn là tôi nên tập trung vào những thông tin mà tôi đã biết.
“Ví dụ xem, những người khác trong câu lạc bộ thể thao nói gì về anh ấy?”
“Nhận xét về tên đó trong câu lạc bộ thể thao sao?”
“Vâng. Như là anh ấy có tham gia các hoạt động của câu lạc bộ hay gì đó không?”
“Chị nghĩ rằng hắn ta chẳng tham gia bất kì câu lạc bộ nào cả...”
Có vẻ như người được gọi là Yoshii Akihisa đó chẳng có tham gia vào hoạt động câu lạc bộ.
“À nhắc mới nhớ!”
“Chuyện gì ạ?”
“Chà, đây thật ra là chuyện mà chị nghe được từ những người khác...”
“Xin hãy nói cho em biết.”
Tôi tin rằng tôi sẽ chẳng bị sốc cho dù tôi có nghe gì đi chăng nữa.
“Chị nghĩ chị nghe nói rằng hắn ta có một đứa con với tên bạn cùng lớp của mình, Sakamoto Yuuji, hay gì đó.”
Sự tự tin của tôi vỡ tan tành.
“Thế thì, có phải Sakamoto Yuuji-sempai này là một cô gái hay không?”
“Không, là một đứa con trai.”
Việc có con khi còn đi học thì đã rất hiếm rồi, nhưng việc nửa còn lại là con trai lại còn hiếm hơn nữa. Chuyện gì thế này? Theo cách tôi thấy thì ngôi trường này cơ bản là một chiều không gian khác đấy.
“Dù, dù sao thì, cám ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của chị.”
Tôi cúi đầu chào. Tôi sẽ nghĩ về những gì còn lại sau vậy.
Và khi tôi chuẩn bị rời khỏi, Nakabayashi-sempai gọi tôi,
“Nói đến đây, e hèm...em có thể nói cho chị biết anh trai em thích mẫu người như thế nào được không?”
“Xin lỗi, lúc này em đang điều tra.”
“??? Ý em là sao chứ?”
“Em cũng thấy bực vì em cũng chẳng hiểu đây.”
Tôi bỏ Nakabayashi-sempai đang bối rối lại phía sau và rời khỏi.
☆
“Thế thì...nhiêu đây chắc là đủ, mình đoán thế.”
Tôi viết những thông tin mà mình đã thu thập được vào quyển sổ khi tôi bước xuống hành lang.
Dựa vào những thông tin mà tôi có được, người được gọi là Yoshii Akihisa này đây là mẫu người như thế này:
Phá hủy bức tưởng của trường, thổi bay phòng của trưởng phòng nhân sự.
Bất kì thứ gì có hai chân, thậm chí là kangoroo hay đà điểu đều cũng được cả.
Rất thích hợp mặc trang phục hầu gái/y tá.
Ngốc.
Có con với Sakamoto Yuuji (♂)
“......Anh ơi....! Em chẳng hiểu chút gì về những gì anh đang nghĩ đấy...!”
Làm sao mà kiểu người như vậy lại đầy quyến rũ được cơ chứ!? Có những người xin đẹp như Kirishima-sempai và Himeji-sempai cơ mà. Việc này chẳng phải ở cấp độ khác nữa! Việc có cảm tình với một người như thế cho dù hai người có bị trôi dạt đến một hòn đảo không người ở thì cũng chẳng thể nào xảy ra được!
Cú sốc quá lớn đến mức khiến cho tôi khụy gối xuống sàn.
Vào lúc đó có vẻ ai đó đang vội vàng lao đến.
“...? đó là...”
Chỉ là trong phúc chốc thôi, tôi tôi chắc chắc không có bỏ lỡ cảnh đó.
“Yoshii...Akihisa...!”
Nguồn gốc của đủ loại thông tin đến từ đó.
Được rồi, tôi không cần phải đi lòng vòng trong cách gián tiếp nữa. Hãy đi hỏi người đó trực tiếp nào.
Việc chạy trong trường là không được phép. Tôi thật không muốn làm điều này nhưng tôi chỉ có thể phớt lờ cái điều luật đi. Đây là điều duy nhất mà hỗ trợ cuộc sống của anh trai tôi và danh tiếng của gia đình tôi...!
Tôi chạy về phía nơi mà Yoshii-sempai đang chạy.
“Mình thấy anh ấy rồi!”
Có vẻ như là cuộc truy đuổi của tôi có hiểu quả rồi vì tôi thấy được lưng của anh ấy khi tôi chạy lên cầu thang.
Nhưng cho dù thế,
“Cái tốc độ này là sao thế...!?”
Tất cả những gì tôi có thể nói là chữ nhanh mà thôi. Cơ bản là anh ấy đủ giỏi để tham gia vào câu lạc bộ điền kinh đấy.
“Yoshii! Cậu không thoát được đâu!”
“Hãy chấp nhận cái chết của mình vô điều kiện đi!”
“XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI!”
Những người xuất hiện trước mặt Yoshii-sempai là những đàn anh từ lớp F.
“TỚ KHÔNG CHẾT Ở ĐÂY ĐÂU!!”
Yoshii-sempai thực hiện một cú đá vào tường và thoát đi với một cú giậm chân nhảy bật tường.
“Khả năng đặc biệt của anh ấy là chạy trốn sao...!?”
Anh ấy vượt qua khỏi đám đông và biến mất. Thật khó để cho tôi bắt kịp anh ấy với tốc độ mà anh ấy đang chạy.
Nếu mình không thể bắt kịp...
“Không thể tránh được vậy. Mình sẽ chỉ phục kích ở bên ngoài...”
Nếu anh ấy chị thì chắc chắn anh ấy sẽ ở bên ngoài. Tôi không chắc nhưng hãy đợi gần lối ra vào vậy.
Tôi đi xuống cầu thang và mang giày vào.
Và rồi, tôi bước ra khỏi trường.
“Ơ, xin lỗi...”
Một giọng nói phát ra từ cách đây không xa.
Nó không rõ ràng lắm nhưng tôi có ấn tượng về giọng nói này.
“? Gì thế nhỉ?”
Tôi có hơi bận tâm về nó một chút, vì thế tôi quay người lại nhìn về nơi mà giọng nói có thể phát ra, để rồi thấy một cô gái bị vây quanh bởi anh người con trai. Hm...? Chẳng phải đó là Tsuchiya-san sao? Cô ấy đang làm gì ở đây thế nhỉ?
“Xin lỗi, nhưng hai anh có thể cho em đi được chứ...?”
Giọng nói lại vang lên lần nữa.
Giọng nói này chắc chắn là thuộc về Tsuchiya-san.
“Ồn ào thật. Bọn ta chẳng thời gian để lãng phí đâu.”
“Ta rất bận đấy.”
Và rồi, giọng nói của đầu trọc và tóc bờm ngựa có thể được nghe thấy.
Việc ngày nghe khá là tệ hại đây...chờ đã, đừng bảo tôi là Tsuchiya-san đang bị quấy rối đấy!?
Tôi nhanh chóng nhìn quanh, cố gắng tìm sự giúp đỡ. Về phần những người mà có thể giúp—tôi chẳng thể tìm được ai cả. Vì vậy tôi phải đi một mình...!
“...”
Tôi do dự. Không thể tránh được. Tôi đang đối mặt với hai học sinh trung học đấy. Bình thường thì tôi sẽ rất sợ về việc này đấy.
Nhưng làm sao mà tôi lại có thể bỏ mặc điều này cơ chứ!
“Chờ chút đã!”
Tôi hét lên khi lao đến.
““Hả?””
Hai người đó nhìn tôi sau khi nghe thấy giọng nói, thể hiện một vẻ rất ư là không vui trên mặt họ. Những đứa nhóc chắc sẽ bật khóc nếu như chúng thế nét mặt như thế này vào ban đêm đấy.
Mặc dù tôi rất sợ những khuôn mặt đó nhưng tôi cố hết sức mình để gom hết can đảm của mình lại.
“Cô ta là một người tôi quen biết. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được.” Và câu trả lời tôi nhận được là,
“Hả? Nhóc mày đây đang nói gì thế hả—”
Bọn họ khịt mũi khi họ nhìn xuống vào tôi.
Và rồi ngay lúc đó,
“TokoNatsu-sempai, hai người đang làm gì thế hả?”
ẦM!!! Yoshii-sempai xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi với một tiếng động đầy vô lý. Ơ...? Ở đâu ra, anh ấy...?
Tôi thật sự không biết được Yoshii-sempai từ đâu đến. Từ những gì tôi vừa coi lúc nãy thì đáng lý ra chẳng có ai ở quanh chứ.
Tôi nhìn quanh một cách đầy khó hiểu, và thấy rằng cái cửa sổ trên đầu mình đang mở ra. Có phải...anh này vừa mới nhảy xuống từ đó không!?
“TokoNatsu-sempai, Tôi không ngờ là ai người lại đi quấy rối một đứa trẻ trung học với vẻ côn đồ của hai người đấy.”
Yoshii-sempai nói chuyện với cả hai người đó trong khi bỏ bản thân đang bị sốc của tôi sang một bên.
Ngược lại bộ đôi kia thì lại thể hiện một vẻ ngây ra trên mặt họ.
“...Yoshii, chính xác thì ngươi đang nói gì hả?”
“Ta nói này, có phải ngươi đang hiểu nhầm rằng bọn ta đang làm chuyện gì đó không biết xấu hổ phải không?”
“...Hở?”
Yoshii-sempai bối rối trước câu trả lời đầy bất ngờ. Đừng nói chi là anh ấy, đến cả tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa.
Hiểu nhầm? Hiểu nhầm gì chứ?
Khi cả hai chúng tôi còn trông bối rối, hai người kia tiếp tục,
“Đừng có bảo ta là người đang nghĩ rằng bọn ta đang quấy rối cô gái kia đấy!?”
“Không phải sao?”
“Đùa chắc. Tại sao bọn này lại làm chuyện đó chứ?”
“Hai người thì chẳng được yêu thích chút nào, hơi quá khích với chuyện đó, và giờ đang hối hận về việc đó lúc này đây.”
““ĐỪNG CÓ CỐ GẮNG NGHĨ RA MỘT CÁI ĐỘNG LỰC NGẪU NHIÊN CHO MỘT TỘI ÁC Ở ĐÂY!!!””
Cả hai người họ hét thẳng vào Yoshii-sempai. Có vẻ như là cách suy nghĩ của hai bên không trùng khớp nhau rồi.
“AI MÀ LẠI LÀM NHỮNG VIỆC NHƯ THẾ Ở TRƯỜNG VÀO LÚC NÀY CƠ CHỨ!?”
“BỌN TA LÀ HỌC SINH CHUẨN BỊ TỐT NGHIỆP ĐẤY!”
Cả hai người bọn họ thở dài khi họ nói. Có vẻ như việc đó không như những gì chúng tôi nghĩ. Thế thì tại sao...
“Vì lý do nào đó, cô gái này lại là người nói chuyện với bọn ta.”
“Phiền phức thật. Sắp đến giờ học rồi.”
Hai người họ trông có vẻ như gặp rắc rối khi họ giải thích. Tsuchiya-san đã bắt chuyện với họ trước sao?
“Tsuchiya-san, cậu đang nói gì thế...?”
“Hửm? Chà, tớ chỉ nghe hai anh này đây nói về ‘những tấm mình mới của Tsuchiya thì thế nào~’, vì thế tớ mới hỏi họ về anh trai tớ. Cuối cùng bọn họ cũng chẳng chịu nói cho tớ nghe về những gì họ đang nói gì cả.”
Tsuchiya-san nói một cách thờ ơ.
Hỏi họ về những gì họ nói...? Nói cách khác, khi tôi nghe thấy ‘xin hãy cho em đi’, thì câu đó đáng lý ra là ‘nói cho em nghe’, phải không nhỉ? (Chú thích: Cho đi/bỏ ra—放してhanashite, và nói cho nghe—話してhanashite. Cơ bản là hai từ phát âm giống nhau.)
“TokoNatsu-sempai, những tấm hình đó là từ Công Ty Muttsurini phải không?”
“Im đi. Việc này chẳng liên quan gì đến ngươi cả, đúng không?”
“Làm sao mà bọn này có thể nói điều đó với một cô bé lớp dưới chứ?”
Yoshii-sempai thì đang thì thầm điều gì đó với họ. Công ty Muttsurini? Họ đang nói về gì thế nhỉ?
“A—không có gì ta đoán vậy. Đi thôi.”
“Thật là, tại sao bọn này lại phải giải quyết chuyện này vào lúc bận bịu như thế này cơ chứ.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người.”
“Xin lỗi vì sự lộn xộn này.”
“??? Ơ...xin lỗi về việc đó.”
Cả hai càu nhàu khi họ quay về trường, trong khi chúng tôi, ba người đứng lại, cúi gập đầu mình.
Khi chúng tôi ngẩng mặt lên,
“Nhắc mới nhớ, tại hai người lại ở đây, Kubo-kun, Yoshii-sempai?”
Tsuchiya-san hỏi chúng tôi trong khi trông khá là khó hiểu.
“...”
Tôi thì chỉ cảm thấy rất bực thôi.
Chẳng phải như thế là thật quá đáng từ cậu sao? Bọn tôi ở đây là vì bọn tôi lo lắng cho cậu đấy.
Nhưng không như tôi, người mà trông khá là bực dọc vào lúc này.
“Ồ, không gì đâu.”
Yoshii-sempai chẳng có vẻ gì là bận tâm về chuyện đó. Hở? Chẳng lẽ anh ấy nói rằng anh ấy chẳng nghĩ nhiều về việc đó sao?
“?? Có gì trên mặt anh sao?”
Yoshii-sempai không thể không hỏi khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Mặc dù tôi thường giao tiếp với cô ấy và hiểu rõ tính tình của cô ấy nhưng tôi cũng đã cảm thấy bực mình vì Tsuchiya-san rồi, nhưng Yoshii-sempai đây lại chẳng có vẻ gì là bận tâm cả. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ người này thật sự là một người tốt sao...? Tôi nhìn lên cửa sổ. Mặc dù là anh ấy đang định giúp ai đó, nhưng cũng chả cần thiết phải nhảy xuống từ đó, đúng không? Bên cạnh đó, cô ấy là một nữ sinh trung học từ ngôi trường mà anh ấy chưa từng nghe đến trước đó.
“Nhắc mới nhớ, đúng là có vẻ như anh bị gọi là tên ngốc thường xuyên hơn gần đây đấy.”
Yoshii-sempai gãi đầu mình khi anh ấy càu nhàu. Câu nói vô tư anh ấy nói ra khiến cho tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cú nhảy vừa nãy chỉ là trò ngu ngốc thôi sao...? Tôi không nghĩ thế. Vào cuối cùng thì đó cũng chỉ là hiểu nhầm, nhưng việc anh ấy làm thế chỉ để cứu Tsuchiya-san thì thật đáng kính trọng.
“Chà...sempai này.”
“Hửm? Gì thế?”
“Việc nhận thất bại như thế thì có thường xảy ra không?”
“Hm...”
Tôi hỏi Yoshii-sempai, người mà đặt tay mình dưới cầm và trầm ngâm một cách khờ khạo.
“Anh nghĩ rằng cũng thất bại khá nhiều đấy...”
Anh ấy trả lời trong khi tỏ ra hối lỗi.
Khá nhiều. Thế có nghĩa là anh này đây thường làm những việc như thế.
Có thể anh ấy thất bại khá nhiều lần trong việc nhảy ra khỏi cửa sổ, một hành động mà không cần phải nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ những gì anh ấy muốn làm. Người này luôn bị gọi là một tên ngốc là vì anh ấy cứ như thế, luôn luôn thất bại trong những gì anh ấy làm.
Khi tôi nghĩ về việc đó, những thông tin mà tôi có được trước đó đều mất đi sự đáng tin của mình.
Tôi không nên tin vào những tin đồn. Tôi nên tận mắt chứng kiến mọi thứ.
Nói cách khác, chắc chắn phải có hiểu lầm gì đó về anh trai tôi. Từ cách anh ấy hành động vừa nãy, tôi đoán là anh ấy thật sự thích con gái, chỉ là bị hiểu nhầm mà thôi.
Trong trường hợp đó, tôi chỉ cần hỏi anh ấy một điều để hiểu rõ và loại bỏ sự hiểu nhầm này.
“Yoshii-sempai. Em có thể hỏi anh một chuyện nữa không?”
“Hửm? Gì thế?”
“Ơ...việc này có thể là hơi quá đáng, nhưng sempai, anh...”
Và ngay lúc tôi chuẩn bị đặt câu hỏi.
“YOSHII! TÊN KHỐN KIA! VIỆC NGƯƠI ĐI CHƠI MỘT MÌNH CÙNG VỚI KINOSHITA HIDEYOSHI CUỐI TUẦN TRƯỚC CÓ PHẢI LÀ SỰ THẬT KHÔNG?”
“NẾU LÀ SỰ THẬT BỌN TA SẼ GIẾT NGƯƠI NHÂN DANH FFF!!”
“NẾU LÀ SAI SỰ THẬT THÌ BỌN TA SẼ GIẾT NGƯƠI VÌ LỢI ÍCH CỦA TƯƠNG LAI BỌN TA!!!”
Đoàn quân đeo mặt nạ tràn xuống hành lang.
Kinoshita...Hideyoshi?
“Chờ chờ đã! Đó chỉ hiểu nhầm mà thôi! Cả hai bọn tớ đúng là có đi chơi cùng nhau, nhưng tớ chẳng hề có bất kì suy nghĩ không đứng đắn nào cả!”
Hai người đi chơi? Suy nghĩ không đứng đắn? Những người kia đang nói về chuyện gì thế— “NGƯƠI CÓ THỂ NÓI RẰNG NGƯƠI CHẲNG CÓ HỨNG THÚ NÀO VỚI KINOSHITA HIDEYOSHI KHÔNG!!?”
“...Về chuyện đó...tớ không thể nói rằng việc đó là không tưởng....!”
Cái tình huống thay đổi đầy bất ngờ này thì lại càng khiến cho mọi việc trở nên khó hiểu hơn nữa.
Nhưng trong những việc này, tôi chỉ hiểu được duy nhất một điều từ cuộc trò chuyện đó.
Kinoshita Hideyoshi-->♂
“...”
“Chết tiệt! Dù gì thì, phải chạy đây!”
Yoshii-sempai cố gắng chạy đi để thoát khỏi đoàn quân đang kéo đến.
“...Yoshii-sempai.”
“Xin lỗi! Nhưng giờ anh bận rồi, vì thế hãy hỏi khi nào mà em muốn lần tới nhé!”
“À, không sao đâu. Không cần phải hỏi đâu.”
Tôi đứng sau lưng Yoshii-sempai khi anh ấy chuẩn bị chạy đi, và nắm cổ anh ấy.
“? Nói đến đây, anh đang cố chạy đấy, vì thế làm ơn hãy bỏ ra—”
“Mọi người! Em bắt được Yoshii-sempai rồi! Xin hãy khử anh ấy đi!”
“CÁÁÁÁÁI GÌÌÌÌÌÌÌ!!!???”
Người này thì thật hết thuốc chữa rồi. Có rất nhiều điều tốt đẹp về anh ấy, nhưng người này không được phép sống nếu không gia đình tôi sẽ bị phá hủy!
“Làm tốt lắm, Kubo-kun! Đó là một thành quả tuyệt vời đấy!”
“Ơ...? Chờ, chờ chút đã, nhóc! Tại sao chứ? Chuyện gì thế!?”
“Em xin lỗi. Sự bướng bỉnh của em đang hành động đấy, nhưng xin hãy chịu khó đi sempai.”
“CÁI GÌ!? ANH CÓ LÀM HẬN THÙ GÌ VỚI EM HẢ!? DÙ GÌ THÌ, HÃY NGHE ANH NÓI NÀY...AARRRRGGGGHHHH!!! NGAY HIỂM ĐẤY!!”
“MỌI NGƯỜI, TIÊU DIỆT TÊN DỊ GIÁO ĐI!”
“RÕ THƯA SẾP!”
“Chết tiệt...! Làm sao mà tớ lại để cho bản thân tớ bị các cậu giết chứ!!!?”
Tôi thất khỏi bốc ra ở nơi Yoshii-sempai và đoàn quân mặt nạ đứng trong trường.
“Em vô cùng xin lỗi, Yoshii-sempai. Em chẳng có thù hằn gì với anh cả, nhưng lần này, em chắn chắn phải...”
Ít nhất thì tôi chắc chắn phải xin lỗi khi tôi hơi cúi người về phía những đàn anh đang chạy quanh.
“Nè, Kubo-kun.”
“Hm? Gì thế, Tsuchiya-san?”
“Tớ chỉ vừa mới để ý thôi.”
“Hm.”
“Có phải cậu đến cứu tớ bởi vì cậu nghĩ rằng tớ đang bị quấy rối không?”
“...Ơ?”
Tôi đột nhiên không nói nên lời.
Điều, điều đó thì đúng, nhưng làm sao mà tôi có thể trả lời câu hỏi đầy đột ngột đó vào lúc này cơ chứ...
Bận tâm, tôi vẫn đứng yên đó khi ai đó vỗ vai tôi. Hm? Đây là—
“Hay đấy, Kubo-kun. Nhóc đây đúng là gan cùng mình đấy.”
“Diễn một tuồng tình cảm hài trước mặt bọn này một cách đầy táo bạo.”
“Đúng vậy, nhóc có một tương lai sáng lạng đấy...nếu như nhóc có tương lại.”
“Hả? Không, không phải thế đâu? Đây không phải là tình huống như thế đâu—xin lỗi!”
“TẤT CẢ NHỮNG TÊN CON TRAI ĐƯỢC YÊU MẾN TRÊN THẾ GIỚI NÀY, ĐI CHẾT ĐI!!!”
Ác giả ác báo mà.
Tôi hiểu rõ lý lẽ này khi tôi mệt mỏi chạy trốn hết sức mình, và chuyến tham quan đến Học Viện Fumitzuki của tôi kết thúc như vậy đấy.
☆
“...Anh ơi.”
“A, Yoshimitsu. Chuyến đi đến Học Viện Fumitzuki của em hôm nay thế nào?”
“Về việc đó...có rất nhiều chuyện xảy ra. Dù gì thì,”
“Dù gì thì?”
“Em muốn dần anh đến khi nào đầu óc anh bị chấn động quay trở về bình thường đấy, anh.”
“Chờ một chút cả, chuyện gì xảy ra trong chuyến đi hôm nay thế, Yoshimitsu?”
“Anh à, có rất nhiều cô gái đẹp ở trong Học Viện Fumitzuki như Kirishima-sempai và Himeji-sempai đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nếu anh có thể nghĩ như thế thì có nghĩa là liệu pháp gây sốc sẽ có hiệu quả.”
“Em đang có những suy nghĩ đầy kì hoặc đấy, Yoshimitsu.”
“Không phải thế. Anh mới là người có những suy nghĩ kì hoặc đấy, anh trai.”
“Yare yare...Yoshimitsu, có phải em đã đến lớp F trong chuyến thăm của mình ngày hôm nay không?”
“Hm? Làm sao anh biết?”
“Anh biết chứ. Chẳng phải cách suy nghĩ của em giống y của lớp F sao?”
“Cái gì...!?”
“Vì em đã quen với việc đó ngay tức thì, có thể em sẽ thấy ngôi trường này rất thích hợp với em đấy.”
“CÁI GÌ!? CHO DÙ ĐÓ CÓ LÀ ANH ĐI NỮA, EM CŨNG SẼ KHÔNG CHO PHÉP ANH NÓI ĐIỀU ĐÓ ĐÂU!”
Vào ngày đó, tôi đã có một cuộc chiến lâu dài với người anh của mình.