Nguyễn Trọng Kim đôi mắt mơ màng, vẻ mặt hưng phấn thăng hoa liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Trong cơn mơ gã đang khoác vai một cô gái trẻ trung xinh đẹp, miệng liên tục nói những lời chăng hoa đồi bại.
Bốp!
Bất chợt Nguyễn Trọng Kim bị vỗ một cách đau điếng vào mặt, gã bàng hoàng tỉnh lại. Trước mắt gã là một cặp mắt hung hãn đang nhìn xuống. Nguyễn Trọng Kim vừa nhìn thì dĩ nhiên thấy, người trước mắt mình chính là Trần Đình Đại.
Nguyễn Trọng Kim hoảng sợ đứng dậy lắp bắp nói:
- Anh Đại, anh có việc gì ạ…
Sau đó gã cúi gằm mặt, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà khiến Trần Đình Đại phẫn nộ như vậy. Gã thầm tự trách mình có phải là đã quá sơ suất…
Trần Đình Đại vẻ mặt tức giận nói:
- Kim, tôi nói thế nào rồi? Tại sao lâu như vậy rồi mà cậu chưa có tin tức gì cho tôi vậy? Bao nhiêu tiền tôi cho cậu, cậu đi chơi gái rồi bay nhảy hết, mà chuyện của anh Đại này cậu vẫn không nhớ gì hết nhỉ!
Nguyễn Trọng Kim toát mồ hôi, gã hoảng sợ, dĩ nhiên gã biết là Trần Đình Đại đang nhắc đến là chuyện gì rồi. Nguyễn Trọng Kim lập tức mồm miệng liến thoắng nói:
- Anh Đại! Em biết rồi, là chuyện của Trần Vũ Minh, chuyện này em đã điều tra rồi…
Trần Đình Đại khuôn mặt xanh xao, gật đầu hỏi:
- Cậu nói thử xem nào?
Nguyễn Trọng Kim lau lau mồ hôi trên mặt một chốc cho đỡ sợ rồi nói:
- Anh Đại, lần này điều tra Trần Vũ Minh, ngoài việc tìm được dấu vết của hắn, em còn cho người phục sẵn tận nơi, hai thằng giang hồ máu mặt nhất đất Hải Phòng này cũng được em thuê để chờ Vũ Minh kia xuất hiện, là lập tức ra tay ngay!
Nguyễn Trọng Kim nói xong còn lấy tay chém xuống minh họa, Trần Đình Đại cũng gật đầu nói:
- Nói tiếp đi!
Nguyễn Trọng Kim nói:
- Sau khi Trần Vũ Minh rời khỏi xã An Hưng, hắn xuất hiện ở Hải Phòng. Theo tin tức giới chợ đen, hắn đã từng có lần xuất hiện tại nhà của Hùng đổ đấu. Hắn mua rất nhiều vật dụng liên quan đến nghề đổ đấu, em cũng đã cho người hỏi rõ Hùng đổ đấu là sau đó hắn đi đâu… Nhưng đến đây thì bặt vô âm tín…
Trần Đình Đại vẻ thiếu kiên nhẫn gạt tay nói:
- Đủ rồi, cậu nói nhanh vấn đề chính cho tôi!
Nguyễn Trọng Kim gật đầu lễ phép thưa:
- Vâng! Sau đó em cho người dò la khắp các tỉnh thành, cuối cùng có lần có người phát hiện ra không ngờ thằng nhóc Vũ Minh đã chui lên tận Lai Châu, đi theo đoàn thám hiểm khảo cổ gì đó, đi vào dãy Hoàng Liên Sơn, đấy là tin tức cuối cùng em nghe được. Nghe nói đoàn khảo cổ kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra ngoài, cho nên em đã cho hai thằng giang hồ phục sẵn rồi. Vũ Minh kia lần này mà ra ngoài chắc chắn cầm lấy cái chết!
Trần Đình Đại nghe xong mấy lời này, trong mắt hiện lên một tia hung hãn miệng gằn lên:
- Trần Vũ Minh, mày cũng có ngày hôm nay, mày cướp đi gia sản lớn nhất từ tay tao, tao đã ra tay làm cho mày tàn phế. Nhưng mà mày sau đó vẫn không hề biết tỉnh ngộ, lại dám cướp luôn cả người mà tao thích, tội của mày không chết không ngừng…
Trần Đình Đại nghĩ đến đây, trong mắt chảy ra nước mắt đầy phẫn nộ, lại nhìn Nguyễn Trọng Kim nói:
- Nếu bắt được nó không được giết, phải để tôi tự ra tay! Biết chưa?
Nguyễn Trọng Kim liên tục gật đầu lấy lòng Trần Đình Đại:
- Vâng anh Đại, Trần Vũ Minh này thực là một kẻ không biết trời cao đất dày, hắn chết là phải lắm!
Trần Đình Đại không thèm để ý Nguyễn Trọng Kim vuốt mông ngựa mình như thế nào, chỉ đem đôi mắt lạnh lùng trừng lên nhìn gã một cái, sau đó quay đầu bước đi.
…
Còn Trần Gia Cảnh, sau khi hỏi qua tình trạng thằng cháu trời đánh của mình một chút, trở lại văn phòng, đã có một người phụ nữ tuổi chừng ngoài ba mươi chờ sẵn. Người phụ nữ này mắt ngọc mày ngài, nhìn qua rất có vẻ mê hoặc và sự xinh đẹp như trái chín, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Trần Gia Cảnh nhìn thấy người phụ nữ kia khuôn mặt liền tỏ ra rất thích thú, bước vào trong phòng đóng chặt cửa lại. Trần Gia Cảnh nghe ngóng động tĩnh một chút, rồi không ngờ nhanh tay lao đến ôm chầm lấy người phụ nữ kia vào lòng. Người phụ nữ kia giả bộ chống cự hời hợt rồi làm nũng:
- Anh Cảnh, buông em ra, người ta nhìn thấy bây giờ!
Trần Gia Cảnh khuôn mặt già nua nở đầy nụ cười vô sỉ nói:
- Em sợ cái gì? Ai nhìn thấy, mà có nhìn thấy thì cũng làm sao? Anh là chủ tịch của SSAD, tập đoàn lớn nhất nhì thành phố, tiền của nhiều có thể đè chết người đấy nhé! Ai dám nhìn thấy anh làm gì ư?
Người phụ nữ kia cười duyên dáng một cái, đấm nhè nhẹ vào ngực Trần Gia Cảnh mấy cái rồi nói:
- Mấy đứa nhân viên của anh thì dĩ nhiên không dám rồi, nhưng mà nếu để người ta lời ra lời vào, đến tai của chị Uyên, em lại bị người ta tìm đến thì không hay đâu!
Trần Gia Cảnh rõ ràng môi lại càng hơi cong lên một chút nói:
- Đồng Tố Uyên ư? Con mụ mái già ấy là dám có lời ra lời vào gì, anh lập tức đuổi khỏi nhà! Mụ sinh cho anh được một thằng con thì lại gặp phải kiếp nạn bị tàn phế, sau đó cũng chẳng sinh đẻ gì được nữa. Làm dâu nhà họ Trần mà không thể sinh được người nối dõi, tội của mụ không chết không hết…
Trần Đình Đại vừa nói vừa nhổ nước bọt chửi rủa, trông cực kỳ lưu manh. Người phụ nữ kia liền dịu dàng xoa xoa ngực ông ta rồi nói:
- Được rồi, được rồi! Đừng nhắc đến chuyện của chị ấy nữa! Anh xem, bụng của em đã sắp lớn rồi này, không giấu được nữa, bao giờ thì anh cho em được một danh phận đây, em nói trước em sẽ không bao giờ làm vợ hờ của anh. Nếu anh không cho em một danh phận, em lập tức bỏ đứa con này cho anh xem…
Trần Gia Cảnh nghe đến đây liền liên tục dỗ dành người đẹp:
- Hồ Liên Hoa của anh, em đừng có giỡn anh nữa. Anh sẽ cho em một danh phận mà, đừng giận anh nhé. Chẳng qua là con mụ kia mãi không chịu ký vào đơn ly hôn, lần này trở về anh sẽ cho người ép nó ký vào là xong. Chỉ trong nay mai là cả thành phố cảng này sẽ chứng kiến một lễ cưới hoành tráng và đẹp nhất, mà người có diễm phúc ấy là em đấy Liên Hoa à!
Trần Gia Cảnh nói xong, liền nâng cằm người phụ nữ xinh đẹp tên là Liên Hoa kia, sau đó đặt bờ môi thô ráp già nua của mình lên bờ môi mềm ngọt ngào, hôn một cách nồng nhiệt.
Mà Hồ Liên Hoa kia cũng hưởng ứng nhiệt tình, bắt đầu một màn nồng nhiệt tơi bời trong căn phòng chủ tịch hội đồng của Trần Gia Cảnh.
Trần Gia Cảnh và Hồ Liên Hoa đang không ngừng điên cuồng thác loạn bên trong, lại không biết rằng từ bên ngoài khe cửa đang có một cặp mắt dõi vào. Một người đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, tuy hơi lớn tuổi nhưng không hề có vẻ gì là nét xinh đẹp giảm đi, thậm chí có một thứ quyến rũ nào đó mà những người đàn bà tuổi xuân thì hiếm có được bằng bà. Người phụ nữ này chính là Đồng Tố Uyên, là mẹ của Trần Vũ Minh.
Đồng Tố Uyên từ đầu đến cuối đã nghe hết mọi chuyện một cách rõ ràng, bà như vừa chứng kiến một chuyện cực kỳ kinh khủng diễn ra trước mắt. Người chồng bà chăm nom chăm sóc từng chút từng chút, đang thực sự ngoại tình với một người đàn bà khác ngay trước mắt bà. Lâu nay Trần Gia Cảnh luôn luôn chiều chuộng bà, vậy mà sau lưng lại ăn nằm với người đàn bà khác, còn sau lưng gọi bà là mụ, còn nói muốn ly hôn với bà, đuổi bà ra khỏi nhà. Những lời này rơi vào tai Đồng Tố Uyên, cực kỳ run sợ liền khuỵa xuống không tin nổi.
Bà Tố Uyên lắp bắp một hồi rồi nói:
- Trần Gia Cảnh, tôi cuối cùng đã biết hết mọi chuyện rồi! Có phải là từ sau khi họ Đồng chúng tôi rơi vào vòng lao lý, ông mới không còn gì kiêng dè, nên mới muốn ruồng bỏ tôi đúng không?
Bà Tố Uyên khuỵa xuống muốn ngất lịm, nhưng vẫn có trấn tĩnh lại đứng dậy, vẻ mặt xanh xao loạng choạng bước đi, biến mất. Bà không hề muốn vạch trần Trần Gia Cảnh vào lúc này, mà muốn lựa một lúc nào đó phù hợp để nói chuyện, vun đắp êm ấm gia đình, hơn nữa bà vẫn nghĩ Trần Gia Cảnh chỉ chăng hoa bên ngoài mà thôi, với độ tuổi này rồi, bà cũng không còn thiết tha mặn mà gì nữa, chỉ cốt muốn giữ cuộc sống gia đình mà thôi.
Đồng Tố Uyên vừa mới rời đi, Trần Gia Cảnh cũng vừa hoan lạc một màn với Hồ Liên Hoa xong, liền thắt cà vạt chỉnh tề, bước ra từ căn phòng đầy thỏa mãn. Trước khi ông ta còn không quên đặt lên môi người đẹp một nụ hôn nóng bỏng.
Hồ Liên Hoa vẫy vẫy tay tiễn Trần Gia Cảnh đi một chốc, váy công sở bó sát cũng đã được mặc vào gọn gang. Hồ Liên Hoa xoa xoa bụng liên tục vừa nói:
- Con trai, con sắp trở thành một trong những người giàu có nhất thành phố này rồi. Trần Gia Cảnh, lão già này cực kỳ ngu ngốc, nếu như gã biết đây thực sự không phải là con của gã, gã còn có thể cười được như thế nữa không đây?
Hồ Liên Hoa vừa nói vừa cười ha ha, bước ra khỏi căn phòng chủ tịch.
…
h phút chiều.
Một chiếc xe Land Rover đỗ trước đại sảnh của tòa cao ốc Mãnh gia băng. Một người đàn ông độ tuổi ngoài năm mươi, khuôn mặt đầy sẹo bước xuống xe, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy nội thất bên trong xe cực kỳ sang trọng. Mà tiếng nhạc bên trong xe vang ra bên ngoài, một người phụ nữ mặc váy sang trọng gợi cảm bước ra, mùi thơm ngào ngạt từ người nàng tỏa ra khiến bất cứ người đàn ông nào cũng có thể si mê. Gã đàn ông đứng bên cạnh nàng, chính Mãnh lão đại, người đứng đầu Mãnh gia băng, chủ tịch tập đoàn Mãnh gia.
Mãnh lão đạo bước xuống xe, liền có một đội ngũ hùng hậu từ trong đại sảnh bước ra tiếp đón cúi chào lễ phép hô to:
- Lão Mãnh về!
- LÃO MÃNH ĐÃ VỀ!
Khoảng hơn một trăm người ăn mặc veston cực kỳ chỉnh tề nghiêm trang, tuy nhìn qua những người này ăn mặc rất sang trọng, nhưng mà khuôn mặt người nào người nấy vẫn rất lưu manh, toàn vết sẹo chằng chịt. Sáu người đàn ông trung niên, mỗi người dẫn đầu một đám người bước tới trước mặt Mãnh lão đại, chào hỏi thân thiết:
- Lão Mãnh, anh đi du lịch lâu quá rồi! Mãnh gia băng chúng ta có rất nhiều việc cần anh phải giải quyết!
- Lão Mãnh, lần này không ít băng đảng ở Hải Phòng ngang nhiên muốn nuốt trọn Tân Cảng, anh phải giúp ban an ninh chúng em mới được!
- Lão Mãnh, người của Cường băng rõ ràng không nể mặt, anh cho em dẫn anh em đi san phẳng chúng nó…
Mãnh lão đại nghe nhiều cực kỳ nhức đầu, liền gạt tay nói:
- Đủ rồi! Ngày mai, tất cả đều lên phòng hội đồng họp. Bây giờ tôi mệt rồi, không muốn nói chuyện nhiều, các cậu tốt nhất nên cút ra xa xa một chút!
Mãnh lão đại quăng ánh mắt hung ác nhìn mấy người, rồi chẳng thèm để ý, đỡ tay người đẹp bước đi giữa đám người cực kỳ oai phong biến mất. Để lại một đám người ngơ ngác, vừa khuôn phép cúi đầu.
Trong một góc của đại sảnh, Trung niên tên Bái nói nhỏ với thanh niên tên Quân bên cạnh:
- Cậu xem, Mãnh lão không còn uy lực như xưa nữa rồi. Không còn một ai sợ hãi lão ta nữa, người như vậy có thể đứng đầu Mãnh gia băng chúng ta hay không? Miếng bánh này tôi chia cho cậu một phần, cậu không nhận cũng phải nhận...