Rầm rầm rầm!
Rầm rầm!
Bất chợt từ bên ngoài có tiếng kêu hoảng hốt vọng vào:
- Anh Đặng Tử, anh Sơn, không xong rồi, không xong rồi!
Tuấn Sơn, Lã Đặng Tử đang trong giây phút mê luyến, bị làm phiền có vẻ không vui cho lắm, nhưng mà vẫn xốc quần áo đứng dậy. Tuấn Sơn giọng gắt gỏng nói:
- Có chuyện gì? Nói nhanh.
Từ bên ngoài, một thanh niên độ hơn hai mươi tuổi mở cửa bước vào, mặt mày xanh như tàu lá chuối nói:
- Anh Sơn, không xong…
Thanh niên kia thở dốc, quá mệt nên không thể nói tiếp. Tuấn Sơn liền phẩy tay:
- Không phải vội, cứ từ từ rồi nói.
Thanh niên kia cố nuốt mấy ngụm khí, rồi lại vớ vội một cốc nước uống tạm, rồi nhanh chóng nói liến thoắng:
- Anh Đặng Hùng không biết tại sao lại đánh nhau với người của Cường băng ở cầu Lạc Long, vừa rồi em đi qua Nguyễn Tri Phương thấy trên cầu đang có đánh nhau, mới đem hơn mười anh em đến xem, không ngờ lại thấy anh Đặng Hùng với đám đàn em bị hơn một trăm người quây đánh. Anh Đặng Hùng chỉ có hai mươi người, em chỉ đạo đám anh em vào giúp anh ấy nhưng không đủ, anh Đặng Hùng đang bị người của Cường băng rượt xuống chân cầu rồi, em vội tách ra chạy về đây báo tin cho anh biết…
Tuấn Sơn nghe đến đây liền hơi khiếp sợ nói:
- Người của Cường băng là ở cảng cơ mà, tại sao lại dám đem người đến tận cầu Lạc Long gây sự với người của chúng ta? Bọn này lớn mật thật, tận trong địa bàn của Lũng băng mà cũng dám đánh nhau!
Tuấn Sơn tự nhủ xong, liền quát lên:
- Đi! Gọi toàn bộ anh em đến đây, chúng ta đi giúp Hùng sư đệ!
Nhưng mà Tuấn Sơn chưa kịp khoát tay xong, Lã Đặng Tử ở phía sau đã gạt tay nói:
- Khoan, nếu đây là kế nghi binh của bọn Cường băng thì cậu tính sao?
Tuấn Sơn hơi chần chừ nói:
- Nhưng mà…
Lã Đặng Tử tiếp tục giơ tay lên chặn lại, nói:
- Cậu đem hết anh em đi, để lại hơn mười người cho tôi ở đây là đủ, để hàng nóng lại cho bọn tôi dùng. Thằng Hùng Việt khả năng là bàn không xong với anh Lũng, nên mới đem hết người ở cảng đến đây làm phiền địa bàn của mình. Chỉ cần chúng nó dám đến đây, thằng Đặng Tử này không ngại lấy vài cái mạng chó của chúng nó!
Tuấn Sơn dừng lại một chút, suy nghĩ kĩ thấy lời của Lã Đặng Tử rất đúng, liền gật đầu nói:
- Anh Đặng Tử, em biết rồi!
Tuấn Sơn lại nhìn thanh niên kia trầm giọng nói:
- Đi!
Sau đó hai người rời khỏi phòng hát đi mất, mà Lã Đặng Tử lúc này con mắt lim dim chợt đi ra khỏi phòng hát, đến một căn phòng khác, bê ra một chiếc hộp gỗ không quá lớn. Lã Đặng Tử vừa bê xong hộp gỗ ra ngoài, đã có hơn mười người chạy đến đứng sau lưng Lã Đặng Tử chào hỏi lễ phép:
- Anh Đặng Tử!
Lã Đặng Tử gật đầu sau đó nói:
- Đây, mỗi người một khẩu, là hàng tàu nhưng cũng là đồ nóng, thằng nào hôm nay đến gây sự, các chú cứ nhằm thẳng mặt nó mà bắn cho anh!
Mười người kia nhìn nhau sợ sệt, nhưng mà được một lúc liền nắm chặt bàn tay, cùng nhau gật đầu nói:
- Vâng anh Đặng Tử, bọn em biết rồi!
Mà Lã Đặng Tử rút khẩu súng của mình ra, kéo liên tiếp hai nhát cạch cạch. Từ trong nòng súng rơi ra hai vỏ đạn leng keng. Lã Đặng Tử mắt híp lại nói:
- Khẩu súng này của ta từ khi đi theo anh Lũng, cũng chỉ mới có bắn qua hai thằng, hai thằng ấy giờ này đều hôn mê bất tỉnh trong viện cả rồi. Để tao xem lần này Cường băng có bao nhiêu người dám đến đây gây sự, thằng Đặng Tử này đều không sợ.
Mười người kia tiếp tục run mình khiếp sợ, mà Lã Đặng Tử lại đi ra ngoài bàn Bi-a đặt mông ngồi xuống một bàn, lấy tạm một chiếc gậy Bi-a bắn vài bi, đưa lên miệng điếu thuốc không ngừng hút phì phèo như đang chờ đợi cái gì.
Mà Tuấn Sơn lúc này vừa cùng với hơn năm mươi ngươi chạy ra khỏi chợ Đổ, người đông như quân Nguyên, tay đều cầm mã tấu, hùng hổ đi về phía cầu Lạc Long.
Tuấn Sơn nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, hắng giọng nói:
- Mẹ kiếp! Cường băng chúng mày chán sống rồi…
Tuấn Sơn vung vẩy cây mã tấu trong tay, chẳng mấy chốc trong tầm mắt của hắn, một cuộc hỗn loạn đã đang hiện ra trước mắt.
Ở phía trước, đám người Đặng Hùng đang bị một lũ người áo đen mặt mũi già trẻ đều có, khuôn mặt hung tợn, trên tay bọn chúng đều cầm dao phớ mã tấu rượt đuổi Đặng Hùng. Mà Đặng Hùng, lại tỏ vẻ là tướng không sờn, vừa lui, vừa thi thoảng lại quay lại túm lấy một thằng trong đám người áo đen vỗ tới tấp những đấm vào mặt, tên nào bị Đặng Hùng vớ phải, bị đánh cho nhừ tử đinh tai nhức óc, đến tận mấy phút sau mới đứng dậy nổi.
Mà người của Đặng Hùng lúc này đang vào thế yếu, liên tiếp bị đám hơn trăm người áo đen quây đánh dùng gậy mã tấu, phớ liên tiếp chém cho ngã xụi xuống đất không đứng lên nổi.
Đặng Hùng khuôn mặt cay độc, mỗi một người an hem của Lũng bang ngã xuống, Đặng Hùng phải kiếm cho kì được một tên trong đám người áo đen đánh cho bất tỉnh trả thù. Trong cuộc chém giết hỗn loạn, chỉ dùng sức người, duy chỉ có Đặng Hùng là dùng võ để chống lại, cho nên trong trốn loạn mà hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Đặng Hùng vừa đánh vừa ngậm thuốc lá hút, nhả ra hơi khói trắng đặc, trên miệng của Đặng Hùng điếu thuốc lá đã sắp cháy hết, lửa lan sắp đến cuống. Điếu thuốc lá nóng bỏng sắp cháy đến miệng, Đặng Hùng liền đem tay lấy nhanh điếu thuốc lá, dí tàn thuốc lá đỏ vào giữa con ngươi của một tên áo đen.
A a a!
Tên áo đen kia kêu lên đầy kinh hãi như lợn bị chọc tiết, mà Đặng Hùng chọc xong tàn thuốc lá vào mắt hắn, còn tiếp tục bẻ cong tay gã đến crắc một cái mới buông. Tên áo đen kia bị bẻ tay, khuôn mặt liền tím ngắt, miệng hớp hớp lấy từng hơi thở ngã xuống đất không còn sức tiếp tục đánh nhau.
Mà Đặng Hùng vừa đánh người sau, chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy Tuấn Sơn kéo một đám an hem đến giúp mình, liền kêu lên:
- Anh Sơn, Sơn sư huynh, ở đây!
Đặng Hùng vẫy vẫy tay, thuận tiện đạp bụp một cái vào giữa người một tên áo đen, tên áo đen kia bị đá bay ra xa. Trong khoảng thời gian ngắn gọn không bị làm phiền, Đặng Hùng lại châm tiếp một điếu thuốc lá đưa lên miệng, tiếp tục nhả khói nghi ngút, rồi túm một tên áo đen cứng đầu cứng cổ khác, dã liên tục mấy đấm vào mặt gã.
Bịch!
Khoảng hơn mười tên áo đen bị Đặng Hùng tiếp tục đánh ngã, lúc này đám người Tuấn Sơn mới đến nơi tham gia vào cuộc chém giết.
Tuấn Sơn chống mã tấu xuống đất, nhìn xung quanh rồi gằn giọng:
- Chúng mày! Đem bọn người của Cường băng đánh gãy chân hết cho tao, dám đánh người của Lũng băng ở cầu Lạc Long, bọn này chán sống rồi!
Mà từ bên Cường băng, hình như cũng có một tên thủ lĩnh, nấp sau đám đàn em, giọng âm trầm nói:
- Anh em không cần phải sợ, bọn Lũng băng chỉ có hơn sáu mươi người, chúng ta đông hơn gấp một lần rưỡi, đều đánh cho tao!
Người của Cường băng cũng hô hào lên khí thế:
- Đánh!
Mặc dù ban đầu người của Cường băng thấy đối phương có người đến giúp thì cũng hơi sợ, nhưng mà sau đó nhẩm tính quân số đông hơn nên càng liều lĩnh. Cường băng cầm vũ khí trong tay toàn là loại hung khí hiếu sát, dao phớ mã tấu rất nhiều. Mà người của Lũng băng chỉ có hơn hai mươi người cầm mã tấu, còn lại người thì cầm gậy bi-a, người thì vác thanh sắt ra đánh, sức sát thương đương nhiên nhỏ hơn rất nhiều.
Tuấn Sơn thấy có kẻ dám lên tiếng khiêu khích mình, liên dương đôi mắt như mắt hổ lên nhìn người kia, người kia nấp sau lưng đám đàn em, nhìn thấy đôi mắt của Tuấn Sơn liền tỏ ra run sợ lập cập, quay mặt đi không dám nhìn.
Mà Tuấn Sơn nhìn thấy người kia rồi, liền đem mã tấu chống ở dưới đất dương lên chỉ về phía gã quát:
- Mẹ kiếp! Thằng chó lợn kia mày cút ra đây cho tao!
Tuấn Sơn nói xong, không cần biết đối phương trả lời như thế nào, liền xách mã tấu hung hãn nhảy vào giữa đám người áo đen chém loạn xạ. Đặng Hùng từ lâu đã mệt, nên không có sức khỏe như Tuấn Sơn, chỉ thấy Tuấn Sơn nhảy vào giữa liền hô lên:
- Sơn sư huynh, anh cẩn thận, chúng nó có hàng nóng đấy!
Mà Đặng Hùng chưa kịp nói xong, trong không gian đã vang đến tiếng nổ đánh thép “Đoàng!”. Tuấn Sơn mắt trợn trừng, nhìn xuống cơ thể mình làu bàu:
- Mẹ kiếp! Đúng là ngu như lợn, có súng mà bắn còn trượt!
Tuấn Sơn biết là đối phương có súng, lúc này cực kì cẩn thận, túm lấy một tên áo đen làm lá chắn, vừa chém giết vừa tiến dần tới vị trí của tên thủ lĩnh Cường băng.
Đám người Cường băng thấy Tuấn Sơn chém giết hung hãn như vậy thì cũng cực kỳ run sợ, liên tục tránh né. Mà tên thủ lĩnh của Cường băng, thấy mình có súng mà cũng không dọa được đối phương, đối phương lại sắp đến gần mình. Gã nhìn thấy Tuấn Sơn có một thân võ nghệ cao như thế liền sinh ra sợ hai, khẩu súng trong tay run run không dám bắn.
Bất đắc dĩ gã thở dài, làu bàu tức giận:
- Mẹ khiếp! Về!
Gã quát lên một tiếng, rồi kéo theo hơn chục thằng áo đen chạy mất, mà đám áo đen kia thấy thủ lĩnh của mình chạy rồi, cũng không dám đứng lại, lục tục kéo nhau chạy bán sống bán chết.
Tuấn Sơn hung dữ vớ một tên áo đen lôi lại, tên áo đen kia liên tục lắp bắp run sợ kêu lên:
- Em xin anh, anh tha cho em lần này, em trót dại!
Mà Tuấn Sơn nghe thấy lời này vẫn cực kỳ hờ hững, cú đấm trong tay vẫn tiếp tục tung xuống cực kỳ mạnh bạo.
Bụp!
Cú đấm giáng thẳng vào giữa mặt thanh niên kia, thanh niên kia liền lập tức ngã lăn ra bất tỉnh.
Tuấn Sơn ném bịch gã thanh niên xuống đất, dương mã tấu về phía đám người áo đen đang chạy xuống chân cầu Lạc Long quát to:
- Mẹ kiếp bọn Cường băng, ngày mai bố mày đem người đến tận cảng của chúng mày làm cỏ, cứ chờ đấy!
Tuấn Sơn nói xong, liền chắp mã tấu giấu sau lưng, lạnh nhạt đứng thẳng người bình tĩnh quay lại, hướng tất cả đám người Lũng băng nói:
- Xong rồi, về!
Đặng Hùng thấy Tuấn Sơn vừa mới ra tay đã đánh loạn đối phương liền chắp tay nói:
- Anh Sơn, Sơn sư huynh, mấy thủ đoạn này xưa nay chỉ có anh là nhất!
Mà Tuấn Sơn nhìn Đặng Hùng chợt xoa đầu nói:
- Về nhanh thôi, rất có khả năng người của Cường băng lại cho người đến làm khó ở chỗ chợ Đổ, anh Đặng Tử đang giữ ở đấy, sợ bọn họ đánh lén, chúng ta phải mau trở lại giúp anh ấy!
Đặng Hùng hút nốt điếu thuốc phả ra khỏi trắng rồi ném xuống đất, cười hưng phấn nói:
- Em biết rồi!